Rồng có bộ vuốt mang Đại Bảo về Khanh gia bảo, Đại Ngư công tử nhìn thấy Đại Bảo cực kỳ cao hứng, hai người vừa thấy mặt đã vội chạy đi triền miên. Về phần triền miên như thế nào thật sự rất hài hòa cho nên liền bị hài hòa. Mà rồng có bộ vuốt cũng rất vui vẻ, bởi vì Đại Bảo đem cho hắn một bao toàn là quần áo hình rồng.
Tiểu Thất nhìn một bao quần áo to tướng bày ra vẻ mặt khổ bức, bằng sự hiểu biết của hắn với rồng có bộ vuốt khẳng định hàng này nhất định sẽ thừa dịp trăng treo đầu cành ngay lập tức sẽ mặc thử bộ đồ mới của mình.
Vì thế không đợi Long chủ tử nhà mình hạ lệnh, Tiểu Thất đã lập tức bắt tay vào hành động, gọi bạn hổ phụ giúp một tay để chủ nhân nhà mình dễ dàng ướm thử đồ mới. Lại nói, đống quần áo mới lần này lúc đầu mặc thử, Đại Bảo đã tự tay dán mác ” áo lót của rồng”, bởi vì thân hình của rồng cực kỳ dài cho nên cái tên áo lót hình thành là bởi vì phải khoét ra bốn cái lỗ dùng để duỗi móng vuốt. Có điều nút thắt trên bụng nhiều đến độ khiến cho Tiểu Thất mỏi nhừ hai tay.
Dày vò một hồi, cuối cùng rồng có bộ vuốt cũng có thể mặc toàn bộ cái áo lót vào người, chỉ thấy Đại Bảo dùng nhiều tầng lá sen thiết kế, chất liệu mà Đại Bảo sử dụng chính là tơ lụa minh hoàng trong cung, bên trên thêu đều là long văn, xem chừng Đại Bảo đã lẻn trộm một phần vải dệt chuyên dùng may quần áo cho hoàng đế.
“Không tồi.” Rồng có bộ vuốt soi mình trong ao, tự cảm thấy thật tốt.
Hổ con vui vẻ biến trở về nguyên hình, dùng móng vuốt bự bự cào vỏ cây phát tiết tâm tình hưng phấn của bản thân.
Tuy Huyền Giao thèm thân hình của rồng có bộ vuốt nhỏ dãi nhưng khi nhìn thấy bạn rồng có bộ vuốt diện cái bộ đồ gây hài như thế cũng nhịn không được lộ ra nụ cười cổ quái.
“Huyền Giao, ta đã nói qua với Đại Bảo rồi, về sau sẽ làm cho ngươi một bộ.” Rồng có bộ vuốt đột nhiên âm hiểm quay đầu lại nói.
Sắc mặt của Huyền Giao thoáng chốc tái nhợt.
Cái cảm giác đột nhiên đã bị bắn tỉa thật sự rất kinh khủng!!
“Rồng mặc long bào…” Tiểu Thất = =
Đây mới chính là người có gu thời trang thời thượng, cho dù cả thiên hạ đều chê cười bộ đồ hắn đang mặc nhưng hắn vẫn nhất mực kiên trì phong cách của chính mình. Đó mới là đội quân mũi nhọn tiên phong trong phong trào ý chí thời thượng.
Rồng có bộ vuốt nhiệt tình yêu thương bộ quần áo hình rồng cỡ vậy, thế cho nên sau khi mặc áo lót rồng vào người thì hắn không chịu biến trở về nguyên hình nữa, cứ thế muốn khoe khoang một vòng.
Thực đáng tiếc, trong sân nhà hắn chẳng có một người nào có dù chỉ một chút ánh mắt thưởng thức, mà thiết kế sư Đại Bảo thì đang làm cuộc vận động hài hòa. Rồng có bộ vuốt nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi khoe với hai cha.
“Tiểu Thất, đi thôi, chúng ta đi hóng gió.” Rồng có bộ vuốt cởi bỏ bộ dạng tao nhã rụt rè ngày xưa, chủ động gọi Tiểu Thất leo trên người mình bay trên trời.
“Ta cũng muốn đi.” Lão hổ ngập ngừng nâng vuốt.
“Được rồi.” Hiếm khi rồng có bộ vuốt có bộ đồ mới, bởi vậy hôm nay hắn đặc biệt hào phóng, lão hổ vội vàng biến về hình người, hưng phấn nhảy lên trên mình rồng.
Tiểu Thất thì nhìn lão hổ giành ngồi trước long sừng, hỏi: “Ngươi, xác định, thật sự, muốn, cỡi rồng sao?”
“A?” Bạch Hổ bị lời nói của Tiểu Thất mê hoặc một chút, đột nhiên nghĩ tới —— Rồng có bộ vuốt mặc cái bộ đồ buồn cười này bay trên trời lỡ như bị đám tinh thú nhìn thấy không phải bản thân mình và hàng kia lập tức sẽ trở thành trò cười của toàn bộ tiên linh giới hay sao!!!
Vì thế, lão hổ ủy khuất nhảy xuống, thay vào đó Tiểu Thất nghênh ngang ngồi lên. Nắm lấy long sừng, kêu một tiếng: “Giá!”
“Hừ!” Rồng có bộ vuốt có chút xíu bất mãn nhưng cũng nhanh chóng bay thẳng lên trời cao, đi khoe bộ đồ mới của mình.
Huyền Giao thấy rồng đeo vuốt bay đi, nghĩ đến trách nhiệm của mình cũng yên lặng bay lên trời theo đuôi phía sau.
Lúc này, đúng là thời khắc tinh thú trong thiên hạ tề tụ ở dưới đáy nước trong khuôn viên Khanh gia bảo thương thảo kế hoạch tiêu diệt ma. Ngày hôm sau, quả nhiên xuất hiện vài tinh quái vừa mới tụ về, khi đám tinh quái này nhìn đến Bạch Long, thậm chí có kẻ vì ôm bụng cười ngặt nghẽo mà từ đám mây té xuống. Còn có vài con may mắn không bị té xuống dưới, nhưng bọn nó cũng chả khá khẩm hơn lăn lộn trên đám mây sau đó lại bị rồng có bộ vuốt quật đuôi ám toán, trực tiếp quét xuống.
“Thiên hạ không ai có thể nghi ngờ gu thưởng thức của Khanh Thục Quân ta.” Rồng đeo bộ vuốt giở khẩu khí.
“Ngũ thiếu thiên thu vạn tái! Nhất thống thiên hạ!” Tiểu Thất máy móc hát đệm.
Huyền Giao theo đuôi đằng sau sắc mặt càng thêm không tốt, hắn đang tự hỏi làm sao từ chối bộ đồ cũng gây hài không kém mà rồng đeo vuốt cứng rắn an bài cho hắn.
Rồng có bộ vuốt rất nhanh tìm được hai cha đang ngồi trên vách núi phía sau núi ngắm trăng uống rượu ngắm cảnh. Hai cha đang tình ý kéo dài ở phía đối diện, sau khi nói xong những lời thề ngọt chết người, đang chuẩn bị cảm khái chuyện cũ gạt dòng lệ chua xót thì đột nhiên một đạo bóng đen chặn ánh trăng. Thương cha tập trung nhìn vào, Thì ra là con trai bảo bối tư thế oai hùng bất phàm giá lâm!
“Bảo Bảo ngoan ngươi đã đổi bộ đồ mới à thật là dễ nhìn!!” Không đợi con trai lên tiếng Thương cha đã bắt đầu ca ngợi, “Không hổ là con ta, mặc vào long bào so với hoàng đế còn có phong phạm hơn ngàn lần! Bộ quần áo này là ai làm? Thật sự đã làm bật được dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của con ta hàng vạn hàng nghìn a!!!”
“Cha thân vẫn là ngài thật tinh mắt ” Rồng có bộ vuốt cao hứng lắc lắc cái đuôi.
Thương cha chọt Khanh cha vẫn còn đang có chút ngơ ngác, hỏi: “Ngươi nói chuyện a! Thấy bộ quần áo của Bảo Bảo ngoan thế nào?”
“Xinh đẹp.” Khanh cha (⊙⊙) nói chuyện đơn giản dứt khoát, lập tức bổ sung thêm một câu:
“Rồng còn phải mặc quần áo à? Hình như ta nhớ rồng điêu khắc với hội họa đều ở truồng mà.”
Khanh cha vừa dứt lời thật sự là làm bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Ngay trong lúc không khí rơi vào tình trạng xấu hổ thì trong rừng trúc phía sau bọn họ đột nhiên có tiếng động xào xạc, Tiểu Thất từ trên mình rồng nhảy xuống, mủi chân điểm nhẹ hệt như tia chớp nhảy vào rừng trúc.
Chỉ nghe trong rừng trúc lập tức truyền đến tiếng động đánh nhau, nghe thanh âm phán đoán hai cha liền biết người trong rừng võ công rất cao.
Nếu không phải mới vừa rồi Long bảo bối đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ bọn họ còn chưa thể phát hiện ra sự tồn tại của người này, vì thế Thương cha nói: “Một mình Tiểu Thất chống lại người nọ sợ là cố hết sức, ta đi giúp hắn.”
Không ngờ vừa dứt lời, rồng có bộ vuốt hệt như cùng quả cầu nhảy vào rừng trúc, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa sau đó trong rừng cây nhất thời khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một lúc lâu, rồng có bộ vuốt mới bay ra mà Tiểu Thất thì khiêng một nam nhân bị đông thành khối băng đi ra, đặt ở trên mặt đất.
“Ngũ thiếu, ta là ảnh vệ của ngươi, chuyên phụ trách việc bảo vệ an toàn của ngươi, ngươi không cần ra tay.” Tiểu Thất quay đầu lại sờ sờ lông mao Bạch Long, “Quần áo mới đều bị nhánh cây cắt qua rồi!”
“Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Bạch Long cọ cọ đầu Tiểu Thất.
Hai người thâm tình khiến hai cha cảm thấy vô cùng vui mừng, vì thế Thương cha nhân cơ hội lặng lẽ cầm tay Khanh cha, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Bánh Ú, đời đời kiếp kiếp, ta đều sẽ bảo hộ ngươi.”
“Không phải lúc sến súa! Nhìn xem rốt cuộc người nọ là ai.” Khanh cha đỏ mặt, xoay người che dấu.
Vì thế bọn họ đi tới trước khối băng xem xét, chỉ thấy bên trong bị khối băng đông lạnh chính là một Hắc y nam tử có khuôn mặt âm u nhưng lại không mất nét anh tuấn. Ngũ quan của nam nhân này khắc sâu, dường như chỉ khoảng chừng hai ba mươi tuổi, nhưng đầu tóc đã sớm hoa râm.
Khanh cha nhìn kỹ một hồi rồi nói: “Người này có chút giống Đại sư huynh của ta Lâu Hiên Dật.”
“Hắn chính là Đại sư huynh Lâu Hiên Dật của ngươi.” Thương cha = = Bánh Ú cái hàng không nhớ mặt người này! So với hắn thì mình còn nhớ rõ rành rành!
Tiểu Thất nhìn một bao quần áo to tướng bày ra vẻ mặt khổ bức, bằng sự hiểu biết của hắn với rồng có bộ vuốt khẳng định hàng này nhất định sẽ thừa dịp trăng treo đầu cành ngay lập tức sẽ mặc thử bộ đồ mới của mình.
Vì thế không đợi Long chủ tử nhà mình hạ lệnh, Tiểu Thất đã lập tức bắt tay vào hành động, gọi bạn hổ phụ giúp một tay để chủ nhân nhà mình dễ dàng ướm thử đồ mới. Lại nói, đống quần áo mới lần này lúc đầu mặc thử, Đại Bảo đã tự tay dán mác ” áo lót của rồng”, bởi vì thân hình của rồng cực kỳ dài cho nên cái tên áo lót hình thành là bởi vì phải khoét ra bốn cái lỗ dùng để duỗi móng vuốt. Có điều nút thắt trên bụng nhiều đến độ khiến cho Tiểu Thất mỏi nhừ hai tay.
Dày vò một hồi, cuối cùng rồng có bộ vuốt cũng có thể mặc toàn bộ cái áo lót vào người, chỉ thấy Đại Bảo dùng nhiều tầng lá sen thiết kế, chất liệu mà Đại Bảo sử dụng chính là tơ lụa minh hoàng trong cung, bên trên thêu đều là long văn, xem chừng Đại Bảo đã lẻn trộm một phần vải dệt chuyên dùng may quần áo cho hoàng đế.
“Không tồi.” Rồng có bộ vuốt soi mình trong ao, tự cảm thấy thật tốt.
Hổ con vui vẻ biến trở về nguyên hình, dùng móng vuốt bự bự cào vỏ cây phát tiết tâm tình hưng phấn của bản thân.
Tuy Huyền Giao thèm thân hình của rồng có bộ vuốt nhỏ dãi nhưng khi nhìn thấy bạn rồng có bộ vuốt diện cái bộ đồ gây hài như thế cũng nhịn không được lộ ra nụ cười cổ quái.
“Huyền Giao, ta đã nói qua với Đại Bảo rồi, về sau sẽ làm cho ngươi một bộ.” Rồng có bộ vuốt đột nhiên âm hiểm quay đầu lại nói.
Sắc mặt của Huyền Giao thoáng chốc tái nhợt.
Cái cảm giác đột nhiên đã bị bắn tỉa thật sự rất kinh khủng!!
“Rồng mặc long bào…” Tiểu Thất = =
Đây mới chính là người có gu thời trang thời thượng, cho dù cả thiên hạ đều chê cười bộ đồ hắn đang mặc nhưng hắn vẫn nhất mực kiên trì phong cách của chính mình. Đó mới là đội quân mũi nhọn tiên phong trong phong trào ý chí thời thượng.
Rồng có bộ vuốt nhiệt tình yêu thương bộ quần áo hình rồng cỡ vậy, thế cho nên sau khi mặc áo lót rồng vào người thì hắn không chịu biến trở về nguyên hình nữa, cứ thế muốn khoe khoang một vòng.
Thực đáng tiếc, trong sân nhà hắn chẳng có một người nào có dù chỉ một chút ánh mắt thưởng thức, mà thiết kế sư Đại Bảo thì đang làm cuộc vận động hài hòa. Rồng có bộ vuốt nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi khoe với hai cha.
“Tiểu Thất, đi thôi, chúng ta đi hóng gió.” Rồng có bộ vuốt cởi bỏ bộ dạng tao nhã rụt rè ngày xưa, chủ động gọi Tiểu Thất leo trên người mình bay trên trời.
“Ta cũng muốn đi.” Lão hổ ngập ngừng nâng vuốt.
“Được rồi.” Hiếm khi rồng có bộ vuốt có bộ đồ mới, bởi vậy hôm nay hắn đặc biệt hào phóng, lão hổ vội vàng biến về hình người, hưng phấn nhảy lên trên mình rồng.
Tiểu Thất thì nhìn lão hổ giành ngồi trước long sừng, hỏi: “Ngươi, xác định, thật sự, muốn, cỡi rồng sao?”
“A?” Bạch Hổ bị lời nói của Tiểu Thất mê hoặc một chút, đột nhiên nghĩ tới —— Rồng có bộ vuốt mặc cái bộ đồ buồn cười này bay trên trời lỡ như bị đám tinh thú nhìn thấy không phải bản thân mình và hàng kia lập tức sẽ trở thành trò cười của toàn bộ tiên linh giới hay sao!!!
Vì thế, lão hổ ủy khuất nhảy xuống, thay vào đó Tiểu Thất nghênh ngang ngồi lên. Nắm lấy long sừng, kêu một tiếng: “Giá!”
“Hừ!” Rồng có bộ vuốt có chút xíu bất mãn nhưng cũng nhanh chóng bay thẳng lên trời cao, đi khoe bộ đồ mới của mình.
Huyền Giao thấy rồng đeo vuốt bay đi, nghĩ đến trách nhiệm của mình cũng yên lặng bay lên trời theo đuôi phía sau.
Lúc này, đúng là thời khắc tinh thú trong thiên hạ tề tụ ở dưới đáy nước trong khuôn viên Khanh gia bảo thương thảo kế hoạch tiêu diệt ma. Ngày hôm sau, quả nhiên xuất hiện vài tinh quái vừa mới tụ về, khi đám tinh quái này nhìn đến Bạch Long, thậm chí có kẻ vì ôm bụng cười ngặt nghẽo mà từ đám mây té xuống. Còn có vài con may mắn không bị té xuống dưới, nhưng bọn nó cũng chả khá khẩm hơn lăn lộn trên đám mây sau đó lại bị rồng có bộ vuốt quật đuôi ám toán, trực tiếp quét xuống.
“Thiên hạ không ai có thể nghi ngờ gu thưởng thức của Khanh Thục Quân ta.” Rồng đeo bộ vuốt giở khẩu khí.
“Ngũ thiếu thiên thu vạn tái! Nhất thống thiên hạ!” Tiểu Thất máy móc hát đệm.
Huyền Giao theo đuôi đằng sau sắc mặt càng thêm không tốt, hắn đang tự hỏi làm sao từ chối bộ đồ cũng gây hài không kém mà rồng đeo vuốt cứng rắn an bài cho hắn.
Rồng có bộ vuốt rất nhanh tìm được hai cha đang ngồi trên vách núi phía sau núi ngắm trăng uống rượu ngắm cảnh. Hai cha đang tình ý kéo dài ở phía đối diện, sau khi nói xong những lời thề ngọt chết người, đang chuẩn bị cảm khái chuyện cũ gạt dòng lệ chua xót thì đột nhiên một đạo bóng đen chặn ánh trăng. Thương cha tập trung nhìn vào, Thì ra là con trai bảo bối tư thế oai hùng bất phàm giá lâm!
“Bảo Bảo ngoan ngươi đã đổi bộ đồ mới à thật là dễ nhìn!!” Không đợi con trai lên tiếng Thương cha đã bắt đầu ca ngợi, “Không hổ là con ta, mặc vào long bào so với hoàng đế còn có phong phạm hơn ngàn lần! Bộ quần áo này là ai làm? Thật sự đã làm bật được dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của con ta hàng vạn hàng nghìn a!!!”
“Cha thân vẫn là ngài thật tinh mắt ” Rồng có bộ vuốt cao hứng lắc lắc cái đuôi.
Thương cha chọt Khanh cha vẫn còn đang có chút ngơ ngác, hỏi: “Ngươi nói chuyện a! Thấy bộ quần áo của Bảo Bảo ngoan thế nào?”
“Xinh đẹp.” Khanh cha (⊙⊙) nói chuyện đơn giản dứt khoát, lập tức bổ sung thêm một câu:
“Rồng còn phải mặc quần áo à? Hình như ta nhớ rồng điêu khắc với hội họa đều ở truồng mà.”
Khanh cha vừa dứt lời thật sự là làm bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Ngay trong lúc không khí rơi vào tình trạng xấu hổ thì trong rừng trúc phía sau bọn họ đột nhiên có tiếng động xào xạc, Tiểu Thất từ trên mình rồng nhảy xuống, mủi chân điểm nhẹ hệt như tia chớp nhảy vào rừng trúc.
Chỉ nghe trong rừng trúc lập tức truyền đến tiếng động đánh nhau, nghe thanh âm phán đoán hai cha liền biết người trong rừng võ công rất cao.
Nếu không phải mới vừa rồi Long bảo bối đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ bọn họ còn chưa thể phát hiện ra sự tồn tại của người này, vì thế Thương cha nói: “Một mình Tiểu Thất chống lại người nọ sợ là cố hết sức, ta đi giúp hắn.”
Không ngờ vừa dứt lời, rồng có bộ vuốt hệt như cùng quả cầu nhảy vào rừng trúc, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa sau đó trong rừng cây nhất thời khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một lúc lâu, rồng có bộ vuốt mới bay ra mà Tiểu Thất thì khiêng một nam nhân bị đông thành khối băng đi ra, đặt ở trên mặt đất.
“Ngũ thiếu, ta là ảnh vệ của ngươi, chuyên phụ trách việc bảo vệ an toàn của ngươi, ngươi không cần ra tay.” Tiểu Thất quay đầu lại sờ sờ lông mao Bạch Long, “Quần áo mới đều bị nhánh cây cắt qua rồi!”
“Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Bạch Long cọ cọ đầu Tiểu Thất.
Hai người thâm tình khiến hai cha cảm thấy vô cùng vui mừng, vì thế Thương cha nhân cơ hội lặng lẽ cầm tay Khanh cha, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Bánh Ú, đời đời kiếp kiếp, ta đều sẽ bảo hộ ngươi.”
“Không phải lúc sến súa! Nhìn xem rốt cuộc người nọ là ai.” Khanh cha đỏ mặt, xoay người che dấu.
Vì thế bọn họ đi tới trước khối băng xem xét, chỉ thấy bên trong bị khối băng đông lạnh chính là một Hắc y nam tử có khuôn mặt âm u nhưng lại không mất nét anh tuấn. Ngũ quan của nam nhân này khắc sâu, dường như chỉ khoảng chừng hai ba mươi tuổi, nhưng đầu tóc đã sớm hoa râm.
Khanh cha nhìn kỹ một hồi rồi nói: “Người này có chút giống Đại sư huynh của ta Lâu Hiên Dật.”
“Hắn chính là Đại sư huynh Lâu Hiên Dật của ngươi.” Thương cha = = Bánh Ú cái hàng không nhớ mặt người này! So với hắn thì mình còn nhớ rõ rành rành!