Cuối cùng thì cũng dẹp yên trận rối loạn do Xà vương mang đến. Rồng bộ vuốt tìm được hổ con, kéo hắn biến về nguyên hình. Vì… muốn lấy nước tiểu hổ.
Hổ con kỳ quái hỏi: “Thằn lằn, cổ họng ngươi bị gì vậy?”
Rồng bộ vuốt ho khan vài tiếng trả lời: “Có lẽ bị cảm lạnh nhẹ.”
“Ngươi là Băng Long, cũng có thể bị cảm lạnh à?” Hổ con kỳ quái hỏi.
“… Tóm lại không cần để ý tới việc này. Theo ta lại đây.” Khanh Ngũ kéo hắn ra khỏi khách ***, Tiểu Thất thì đang cầm một hộp thức ăn tinh xảo đi theo, bên trong đựng cái bình ngọc bọn họ mua lúc ở trên trấn. Đó là dụng cụ để chứa nước tiểu linh thú.
Khanh Ngũ kéo Hổ con không tình nguyện đi một hồi, sau đó ra hiệu cho Tiểu Thất đem cái hòm đưa cho Hổ con, ý bảo Tiểu Thất lại đây cõng mình.
“Thằn lằn xe lăn của ngươi đâu?” Hổ con ngây ngốc ôm hòm hỏi.
“Đốt rồi.” Khanh Ngũ = =
“Thật sự đốt rồi à? Đáng tiếc ghê.” Hổ con tiếc rẻ, mình mới chỉ ngồi qua một lần mà thôi vậy mà cái con Thằn lằn chết bằm này ghét bỏ đốt mất tiêu.
“Ngươi có thể cải tạo biến nó thành cái bồn cầu, như vậy về sau có thể vừa ngồi ăn cơm, vừa còn tiện giải quyết.” Hổ con nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ.
“Nói bậy nói bạ.” Khanh Ngũ (⊙⊙) ….đám linh thú ngu ngốc! Đại Ngư, bầy rắn, hổ con đều là cá mè một lứa!
【 Lại nói ngay cả ngươi cũng mạo nhận mình là con rồng có bộ vuốt ngu đần. 】
Ba tên kéo nhau ra tới một chỗ hẻo lánh đất trống ở vùng ngoại ô, Tiểu Thất = = nhìn hai tên kia sau khi ra đằng sau thân cây liền cởi hết quần áo bắt đầu biến thân. Đương nhiên, hành vi sau khi biến thân càng làm cho người cảm thấy = =.
Vì ngày hôm nay mà rồng bộ vuốt cố ý uống rất nhiều nước, cho nên sự tình rất thuận lợi nhanh chóng cất đầy một bình. Đây tuyệt đối là chuyện mất mặt nhất hắn làm trong đời! Ở vùng dã ngoại tùy tiện cởi quần áo tìm một gốc cây giải quyết vấn đề đại tiểu tiện!
“Bộ vuốt, ngươi xem, cậu nhỏ của ngươi 【từ bị che đậy】 tưới tắp chỗ nào thì chỗ đó cây cỏ mọc thành linh chi, đây chính là thảo dược hiếm có nhân gian đó nha.” Hổ con vừa giải quyết vừa phổ cập khoa học cho rồng bộ vuốt.
“Cái tên bộ vuốt kia là gì thế?!” Rồng con phát hiện cái chữ kỳ quái.
“Ầy…” Hổ con dùng đại móng vuốt che miệng lại, dường như nói lỡ miệng, kỳ thật đám Tiểu Thất, Đại Bảo bọn họ thỉnh thoảng lén lút đều kêu hắn như vậy.
“Hừ!” Rồng bộ vuốt giận dỗi vẫy vẫy cái đuôi, tỏ vẻ bản thân không chấp nhặt với hắn.
“Ầy, thằn lằn, hình như ta không tiểu được, rặn một hồi nước tiểu cũng không ra.” Hổ con phát hiện tình huống.
“Vậy làm sao bây giờ?” Rồng con (╰╯)#
“Nghĩ biện pháp để ta thả lỏng chút a, ngươi luôn hung hăng khiến ta thực sợ hãi.” Hổ con bắt đầu gây khó dễ.
Rồng có bộ vuốt nghiêng đầu, híp mắt nhìn hổ con ngồi dưới đất chờ nước tiểu, lại nói dưới mông Hổ con còn đặt một bình chứa ít nước tiểu.
Bỗng dưng, rồng bộ vuốt nhếch miệng mỉm cười, lập tức bất thình lình ghé vào lỗ tai hổ con hét lớn một tiếng!
“Rống a ———————————— ”
Tiểu Thất ở bên ngoài che lỗ tai ——BNN, hắn lại rống nữa rồi.
Hổ con thành công bị dọa cho tiểu ra luôn.
Khanh Ngũ đem bình ngọc đựng nước tiểu rồng hổ đậy lại, vẻ mặt chán ghét. Hổ con nhịn không được mở miệng: “Ngu ngốc, nước tiểu của đám linh thú như chúng ta, căn bản là không có mùi tanh lẫn vị khó ngửi, nó chính là thánh vật hiếm có có thể tăng tu vi, ngẫu nhiên còn có hương…”
“Đừng tiếp tục cái đề tài ghê tởm như vậy.” Khanh Ngũ = =, dựa theo phương pháp thỏ tinh truyền đạt, lắc lắc cái bình ngọc hòa tan hỗn hợp rồng hổ.
“Tiểu Thất, ta muốn đưa phối liệu cho Thỏ tinh, ngươi về trước đi.” Rồng bộ vuốt chưa có biến thành hình người, liền nhảy lên giữa không trung.
“Ngũ thiếu đi đường cẩn thận.” Tiểu Thất ở bên dưới vẫy vẫy tay, Hổ con vẫy vẫy cái đuôi đầy lông nói: “Ta cũng không về với ngươi.” Hắn còn nhớ thương cây ngô đồng của mình.
Bạch Long cầm bình ngọc nhảy vọt, nhanh chóng vượt qua muôn sông nghìn núi, đi tới nơi ở của Thỏ tinh. Thỏ tinh dựa theo ước định cầm bình ngọc vào phòng, sau một hồi liền mang ra một bình thủy tinh nhỏ nhỏ bỏ trong túi gấm, treo trên cổ Bạch Long.
“Loại này công hiệu cực mạnh, phải sử dụng thật cẩn thận.” Tiểu Thố Tử tinh dặn dò.
Bạch Long gật gật đầu, đang muốn xoay người rời đi, lúc này chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, Thỏ tinh tuấn tú thế nhưng chớp mắt đã biến thành một con Thỏ trắng mập mạp. Nó nhảy dựng nhanh chóng trở lại căn nhà nhỏ bé, chuẩn bị đi ngủ.
Không ngờ từ trên trời giáng xuống một cái móng vuốt thật lớn, đột nhiên đè bẹp Thỏ béo.
“Ngao ngao ngao ngao!!” Thỏ béo sợ tới mức kêu to.
“Xúc cảm thật tốt.” Bạch Long quỷ dị nở nụ cười.
“Buông Tiểu Tuyết ra!” Một con hồ ly đỏ không biết từ nơi nào xông tới, một hơi cắn chân sau Bạch Long.
Vì thế, Bạch Long mang thương tích trở về.
“Ngũ thiếu ngươi sao lại bị hồ ly cắn?” Tiểu Thất vẻ mặt cổ quái ngồi ở trên giường băng bó miệng vết thương cho Khanh Ngũ.
“Bất thình lình có một con chồn hoang xông tới, ta nhất thời không phòng bị mà thôi.” Khanh Ngũ đem túi gấm giao cho Tiểu Thất, “Đem cái này đưa tới phòng Huyền Giao, xong việc này là chấm dứt.”
Lại nói, hắn chỉ muốn sờ con thỏ kia mà thôi, ai biết con hồ ly hung ác ở đâu xông tới thế nhưng cắn hắn không tha, cho dù bay lên không trung cũng liều chết quấn hắn, cuối cùng kéo xuống một mảnh long lân mới cam tâm. Loại chuyện mất mặt thế này, rồng bộ vuốt sẽ không nói cho người thứ hai.
Sáng sớm, Khanh Ngũ ôm Tiểu Thất, hai người vừa tỉnh dậy đã quá trưa, động tác của Khanh Ngũ rất ôn nhu, mỗi lần đều có thể làm cho Tiểu Thất tận hứng, hai người kẻ xướng người hoạ, vô cùng hài hòa.
Đang lúc bọn họ muốn tiếp tục bắt đầu buổi sáng tốt đẹp thì Đại Ngư đá cửa đi vào: “Con trai! Mau đưa Đại Bảo trở về! Con quái vật gây hạn hán hiện đang chạy tới chỗ ở của Đại Bảo! Những tinh quái kia căn bản không có cách nào khác ngăn cản nó!”
Khanh Ngũ đang nằm trên người Tiểu Thất, dùng ngón tay nắm lấy cằm Tiểu Thất khiêu khích, giờ phút này Đại Ngư đột nhiên xâm nhập, khiến cho cả người hắn cứng đờ.
Sát phong cảnh chính là sát phong cảnh, Khanh Ngũ vẫn đen mặt rời giường.
“Cha nuôi, trước tiên không cần cấp, người hãy kể rõ ràng về tình huống.” Khanh Ngũ khoác chăn ngồi xuống, tóc dài buông xuống để lộ bả vai tuyết trắng, dáng vẻ mê người khác với ngày thường.
“Những tinh quái đi chặn đứng quái vật gây hạn hán thất bại hoàn toàn, mà ngay cả Thanh Giao cũng bị đánh đến mức không thể cử động. Nếu nó chạy đến quốc gia của Đại Bảo, nhất định sẽ gây ra tai nạn! Con trai, ngươi mau suy nghĩ biện pháp! Nếu đất nước của Đại Bảo diệt vong, hắn sẽ không trở thành hoàng đế!” Đại Ngư hút hút cái mũi, nước mắt sắp sửa tuôn trào.
“Đừng gấp, ta đi gọi kỳ lân với phượng hoàng đến, bằng thực lực của bọn họ nhất định có thể tiêu diệt con nhện gây hạn kia.” Khanh Ngũ nói. Vừa lúc cũng không cần mặc quần áo.
Nhưng Bạch Long trăm triệu lần cũng không thể ngờ được hai hàng kỳ lân cùng phượng hoàng kia bởi vì uống bình rượu Tà Thần đã bị say, theo lời người hầu nói lại thì bọn họ còn phải ngủ tận tám mươi mốt ngày mới có thể tỉnh lại.
Bạch Long = =
Cái đồ ghê tởm kia có ngon gì đâu mà uống chứ?
Nghe Thỏ tinh nói công hiệu của nước miếng rồng hổ cực kỳ mãnh liệt có thể nâng cao tinh thần, rồng bộ vuốt bay trở về Khanh gia bảo, mang tới cái bình còn lại, dặn người hầu cho hai hàng kỳ lân phượng hoàng uống vào để bọn họ mau chóng tỉnh lại.
Hổ con kỳ quái hỏi: “Thằn lằn, cổ họng ngươi bị gì vậy?”
Rồng bộ vuốt ho khan vài tiếng trả lời: “Có lẽ bị cảm lạnh nhẹ.”
“Ngươi là Băng Long, cũng có thể bị cảm lạnh à?” Hổ con kỳ quái hỏi.
“… Tóm lại không cần để ý tới việc này. Theo ta lại đây.” Khanh Ngũ kéo hắn ra khỏi khách ***, Tiểu Thất thì đang cầm một hộp thức ăn tinh xảo đi theo, bên trong đựng cái bình ngọc bọn họ mua lúc ở trên trấn. Đó là dụng cụ để chứa nước tiểu linh thú.
Khanh Ngũ kéo Hổ con không tình nguyện đi một hồi, sau đó ra hiệu cho Tiểu Thất đem cái hòm đưa cho Hổ con, ý bảo Tiểu Thất lại đây cõng mình.
“Thằn lằn xe lăn của ngươi đâu?” Hổ con ngây ngốc ôm hòm hỏi.
“Đốt rồi.” Khanh Ngũ = =
“Thật sự đốt rồi à? Đáng tiếc ghê.” Hổ con tiếc rẻ, mình mới chỉ ngồi qua một lần mà thôi vậy mà cái con Thằn lằn chết bằm này ghét bỏ đốt mất tiêu.
“Ngươi có thể cải tạo biến nó thành cái bồn cầu, như vậy về sau có thể vừa ngồi ăn cơm, vừa còn tiện giải quyết.” Hổ con nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ.
“Nói bậy nói bạ.” Khanh Ngũ (⊙⊙) ….đám linh thú ngu ngốc! Đại Ngư, bầy rắn, hổ con đều là cá mè một lứa!
【 Lại nói ngay cả ngươi cũng mạo nhận mình là con rồng có bộ vuốt ngu đần. 】
Ba tên kéo nhau ra tới một chỗ hẻo lánh đất trống ở vùng ngoại ô, Tiểu Thất = = nhìn hai tên kia sau khi ra đằng sau thân cây liền cởi hết quần áo bắt đầu biến thân. Đương nhiên, hành vi sau khi biến thân càng làm cho người cảm thấy = =.
Vì ngày hôm nay mà rồng bộ vuốt cố ý uống rất nhiều nước, cho nên sự tình rất thuận lợi nhanh chóng cất đầy một bình. Đây tuyệt đối là chuyện mất mặt nhất hắn làm trong đời! Ở vùng dã ngoại tùy tiện cởi quần áo tìm một gốc cây giải quyết vấn đề đại tiểu tiện!
“Bộ vuốt, ngươi xem, cậu nhỏ của ngươi 【từ bị che đậy】 tưới tắp chỗ nào thì chỗ đó cây cỏ mọc thành linh chi, đây chính là thảo dược hiếm có nhân gian đó nha.” Hổ con vừa giải quyết vừa phổ cập khoa học cho rồng bộ vuốt.
“Cái tên bộ vuốt kia là gì thế?!” Rồng con phát hiện cái chữ kỳ quái.
“Ầy…” Hổ con dùng đại móng vuốt che miệng lại, dường như nói lỡ miệng, kỳ thật đám Tiểu Thất, Đại Bảo bọn họ thỉnh thoảng lén lút đều kêu hắn như vậy.
“Hừ!” Rồng bộ vuốt giận dỗi vẫy vẫy cái đuôi, tỏ vẻ bản thân không chấp nhặt với hắn.
“Ầy, thằn lằn, hình như ta không tiểu được, rặn một hồi nước tiểu cũng không ra.” Hổ con phát hiện tình huống.
“Vậy làm sao bây giờ?” Rồng con (╰╯)#
“Nghĩ biện pháp để ta thả lỏng chút a, ngươi luôn hung hăng khiến ta thực sợ hãi.” Hổ con bắt đầu gây khó dễ.
Rồng có bộ vuốt nghiêng đầu, híp mắt nhìn hổ con ngồi dưới đất chờ nước tiểu, lại nói dưới mông Hổ con còn đặt một bình chứa ít nước tiểu.
Bỗng dưng, rồng bộ vuốt nhếch miệng mỉm cười, lập tức bất thình lình ghé vào lỗ tai hổ con hét lớn một tiếng!
“Rống a ———————————— ”
Tiểu Thất ở bên ngoài che lỗ tai ——BNN, hắn lại rống nữa rồi.
Hổ con thành công bị dọa cho tiểu ra luôn.
Khanh Ngũ đem bình ngọc đựng nước tiểu rồng hổ đậy lại, vẻ mặt chán ghét. Hổ con nhịn không được mở miệng: “Ngu ngốc, nước tiểu của đám linh thú như chúng ta, căn bản là không có mùi tanh lẫn vị khó ngửi, nó chính là thánh vật hiếm có có thể tăng tu vi, ngẫu nhiên còn có hương…”
“Đừng tiếp tục cái đề tài ghê tởm như vậy.” Khanh Ngũ = =, dựa theo phương pháp thỏ tinh truyền đạt, lắc lắc cái bình ngọc hòa tan hỗn hợp rồng hổ.
“Tiểu Thất, ta muốn đưa phối liệu cho Thỏ tinh, ngươi về trước đi.” Rồng bộ vuốt chưa có biến thành hình người, liền nhảy lên giữa không trung.
“Ngũ thiếu đi đường cẩn thận.” Tiểu Thất ở bên dưới vẫy vẫy tay, Hổ con vẫy vẫy cái đuôi đầy lông nói: “Ta cũng không về với ngươi.” Hắn còn nhớ thương cây ngô đồng của mình.
Bạch Long cầm bình ngọc nhảy vọt, nhanh chóng vượt qua muôn sông nghìn núi, đi tới nơi ở của Thỏ tinh. Thỏ tinh dựa theo ước định cầm bình ngọc vào phòng, sau một hồi liền mang ra một bình thủy tinh nhỏ nhỏ bỏ trong túi gấm, treo trên cổ Bạch Long.
“Loại này công hiệu cực mạnh, phải sử dụng thật cẩn thận.” Tiểu Thố Tử tinh dặn dò.
Bạch Long gật gật đầu, đang muốn xoay người rời đi, lúc này chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, Thỏ tinh tuấn tú thế nhưng chớp mắt đã biến thành một con Thỏ trắng mập mạp. Nó nhảy dựng nhanh chóng trở lại căn nhà nhỏ bé, chuẩn bị đi ngủ.
Không ngờ từ trên trời giáng xuống một cái móng vuốt thật lớn, đột nhiên đè bẹp Thỏ béo.
“Ngao ngao ngao ngao!!” Thỏ béo sợ tới mức kêu to.
“Xúc cảm thật tốt.” Bạch Long quỷ dị nở nụ cười.
“Buông Tiểu Tuyết ra!” Một con hồ ly đỏ không biết từ nơi nào xông tới, một hơi cắn chân sau Bạch Long.
Vì thế, Bạch Long mang thương tích trở về.
“Ngũ thiếu ngươi sao lại bị hồ ly cắn?” Tiểu Thất vẻ mặt cổ quái ngồi ở trên giường băng bó miệng vết thương cho Khanh Ngũ.
“Bất thình lình có một con chồn hoang xông tới, ta nhất thời không phòng bị mà thôi.” Khanh Ngũ đem túi gấm giao cho Tiểu Thất, “Đem cái này đưa tới phòng Huyền Giao, xong việc này là chấm dứt.”
Lại nói, hắn chỉ muốn sờ con thỏ kia mà thôi, ai biết con hồ ly hung ác ở đâu xông tới thế nhưng cắn hắn không tha, cho dù bay lên không trung cũng liều chết quấn hắn, cuối cùng kéo xuống một mảnh long lân mới cam tâm. Loại chuyện mất mặt thế này, rồng bộ vuốt sẽ không nói cho người thứ hai.
Sáng sớm, Khanh Ngũ ôm Tiểu Thất, hai người vừa tỉnh dậy đã quá trưa, động tác của Khanh Ngũ rất ôn nhu, mỗi lần đều có thể làm cho Tiểu Thất tận hứng, hai người kẻ xướng người hoạ, vô cùng hài hòa.
Đang lúc bọn họ muốn tiếp tục bắt đầu buổi sáng tốt đẹp thì Đại Ngư đá cửa đi vào: “Con trai! Mau đưa Đại Bảo trở về! Con quái vật gây hạn hán hiện đang chạy tới chỗ ở của Đại Bảo! Những tinh quái kia căn bản không có cách nào khác ngăn cản nó!”
Khanh Ngũ đang nằm trên người Tiểu Thất, dùng ngón tay nắm lấy cằm Tiểu Thất khiêu khích, giờ phút này Đại Ngư đột nhiên xâm nhập, khiến cho cả người hắn cứng đờ.
Sát phong cảnh chính là sát phong cảnh, Khanh Ngũ vẫn đen mặt rời giường.
“Cha nuôi, trước tiên không cần cấp, người hãy kể rõ ràng về tình huống.” Khanh Ngũ khoác chăn ngồi xuống, tóc dài buông xuống để lộ bả vai tuyết trắng, dáng vẻ mê người khác với ngày thường.
“Những tinh quái đi chặn đứng quái vật gây hạn hán thất bại hoàn toàn, mà ngay cả Thanh Giao cũng bị đánh đến mức không thể cử động. Nếu nó chạy đến quốc gia của Đại Bảo, nhất định sẽ gây ra tai nạn! Con trai, ngươi mau suy nghĩ biện pháp! Nếu đất nước của Đại Bảo diệt vong, hắn sẽ không trở thành hoàng đế!” Đại Ngư hút hút cái mũi, nước mắt sắp sửa tuôn trào.
“Đừng gấp, ta đi gọi kỳ lân với phượng hoàng đến, bằng thực lực của bọn họ nhất định có thể tiêu diệt con nhện gây hạn kia.” Khanh Ngũ nói. Vừa lúc cũng không cần mặc quần áo.
Nhưng Bạch Long trăm triệu lần cũng không thể ngờ được hai hàng kỳ lân cùng phượng hoàng kia bởi vì uống bình rượu Tà Thần đã bị say, theo lời người hầu nói lại thì bọn họ còn phải ngủ tận tám mươi mốt ngày mới có thể tỉnh lại.
Bạch Long = =
Cái đồ ghê tởm kia có ngon gì đâu mà uống chứ?
Nghe Thỏ tinh nói công hiệu của nước miếng rồng hổ cực kỳ mãnh liệt có thể nâng cao tinh thần, rồng bộ vuốt bay trở về Khanh gia bảo, mang tới cái bình còn lại, dặn người hầu cho hai hàng kỳ lân phượng hoàng uống vào để bọn họ mau chóng tỉnh lại.