Tiểu Thất gần như là dùng cả mấy bộ pháp xách mang ôm kéo Khanh Ngũ phát lực chạy như điên, đằng sau không ngừng truyền đến tràng nổ ầm ầm, tốc độ sụp đổ của phòng ốc cũng vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Dù sao đối phương cũng không phải người thường, tốc độ cực kỳ kinh người! Bỗng dưng, gạch ngói dưới chân hắn ầm ầm đổ xuống, toàn bộ thân thể ngã về phía sau —— Trong thời khắc mấu chốt, Tiểu Thất dùng toàn bộ khí lực ném Khanh Ngũ ra ngoài —— ngay tại lúc hắn sắp ngã vào trong đống đổ nát thì Bạch Long gào thét phi tới, trong nháy mắt mang hắn bay lên trời cao.
Trên trời cao xoay quanh Bạch Long chỉ có thể nhìn đến trên mặt đất bị sương mù dày đặc bao phủ, quái vật gây hạn hán tùy ý phá hư kiến trúc bốn phía, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của lão hổ cùng với hồ ly.
“Ngũ thiếu! Đừng đánh bừa!” Tiểu Thất nằm úp ở trên lưng rồng, hắn có thể cảm thấy giờ phút này cả người Bạch Long thấm đượm sát ý, nhưng bườm lại dương cao tiếng gầm nhẹ vang bên tai không dứt.
Bạch Long cũng không trực tiếp lao xuống, chỉ vung đuôi rồng, dùng giọng điệu trầm thấp nói với Tiểu Thất: “Túm chặt sừng của ta.”
Tiểu Thất ngeh lời nắm chặt đôi long sừng, chỉ thấy Bạch Long trở mình lượn quanh, cuốn theo cơn lốc xoáy lôi điện hệt như cơn lốc càn quét, va thẳng con yêu quái trong làn mây mù, một lát sau tầm nhìn trở nên quang đãng hơn cuối cùng cũng có thể thấy được tình hình phía dưới!
“Đó chính là quái vật gây hạn hán!” Tiểu Thất chăm chăm nhìn bên dưới, chỉ thấy quái vật gây hạn hán quả nhiên là một khối thi thể khổng lồ, thân mình cháy đen, làn da khô héo hư thối, có điều vừa liếc mắt một cái, Tiểu Thất đã cảm thấy mọi thứ chung quanh vô cùng chói mắt. Thì ra chung quanh Bạch Long bị điện lưu bao phủ, hệt như mủi tên lao thẳng xuống dưới, khiến cho Tiểu Thất không thể nào mở to mắt, chỉ có thể túm chặt lấy long sừng.
Giờ phút này con quái vật gây hạn hán cũng giơ hai tay lên chặn đứng Bạch Long, tuy rằng thân hình khổng lồ, nhưng động tác của nó cực kỳ mau lẹ, thậm chí còn nhanh hơn Bạch Long một bước. Trong khoảnh khắc bàn tay đã vươn tới chỗ Bạch Long, hai ma trảo của quái vật gây hạn hán đột nhiên bắt lấy mình rồng, liều chết kiềm chế, có điều điện lưu trên long thân không hề đứt đoạn khiến cho ma vật bị phủ vây, quang mang chói mắt cơ hồ chọc mù mắt người.
Quái vật gây hạn hán chợt buông tay, liều mạng ném bay Bạch Long, mà giờ phút này Bạch Long dường như cũng đã hao hết khí lực, bị nó vứt vào đống gạch ngói vụn sau đó cả người mềm nhũn không hề nhúc nhích, long thân bị móng sắt của con quái vật gây hạn hán cắt qua chảy ra tia máu.
Ngược lại Tiểu Thất được Bạch Long che chở bảo bọc, lúc ngã xuống lại được đuôi rồng cản một chút, cũng không hề hấn chi.
“Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất liều mạng dùng tay ngăn miệng vết thương trên mình rồng, tay chân luống cuống, mà con quái vật gây hạn hán vẫn đang bị điện lưu bao vây, ở trong màn tia chớp không ngừng lắc lư.
Bạch Long chậm rãi mở mắt, lắc lắc bụi đất với đá vụn trên đầu, sau đó mở miệng nói: “Ta không sao!”
Đang lúc nó giãy dụa thử đứng dậy thì thấy lão hổ cả người đầy máu nhảy ra, miệng ngậm hồ ly đã hôn mê. Lão hổ đem vứt hồ ly vứt trước mặt Bạch Long, bình tĩnh nói: “Mang theo hồ ly rời đi, nơi này để ta giải quyết.”
“Hổ con! Ngươi bị thương!” Bạch Long bị thái độ anh dũng kia của lão hổ làm cho kinh sợ khọng thôi.
“Tự lo cho mình trước đi, nhóc rồng con.” Lão hổ quay đầu nhìn nhìn hắn, sau đó cong khóe miệng: “Nhóc rồng con, bảo trọng.”
Dứt lời, lão hổ lộ ra cặp móng vuốt sắt lẹm ——thời điểm vui đùa cùng Khanh Ngũ, hắn chưa bao giờ lộ móng vuốt ẩn bên dưới quả cầu thịt, lúc này đây là lần đầu tiên Bạch Long nghe thấy Hổ con phát ra tràng gào thét khí thế như thế.
Tiếng gầm của chúa tể núi rừng, hiệu lệnh gọi bách thú, khí thế của vương giả đại khái chính là như thế!!
Ngay cả mặt đất chung quanh cũng đều bị chấn động!
Cho dù miệng vết thương không ngừng đổ máu tươi, nhưng Bạch Hổ chưa từng biểu lộ một chút run sợ, nó hơi hơi đè thấp chi trước, mỗi một cọng lông tơ trên người đều dựng đứng dựng hết cả lên, đang vận sức chờ phát động!
“Chờ chút!! Điện trận của ta còn không có chấm dứt!” Bạch Long vừa định đứng lên, có điều thân hình vừa nhoáng lên một cái đã ngã xuống lại, khí lực của con quái vật gây hạn hán kia thật sự lớn thật, nó cảm thấy xương sườn dường như đã vỡ vụn.
“Ngũ thiếu! Biến trở về đi! Ta mang ngươi rời đi!” Tiểu Thất cởi áo khoác của bản thân gắt gao đè đầu rồng lại.
Bạch Hổ không màng ảnh hưởng tràng điện lưu, lấy thế sét đánh không kịp bưng tay nhảy dựng về nhằm phía quái vật gây hạn hán, thân hình lập tức chôn vùi bên trong màn tia chớp.
“Lão hổ!” Bạch Long thất thanh gọi to, có thể là trong tình thế cấp bách cho nên trên người Bạch Long đột nhiên nổi lên tầng quang hoa, sau khi quang hoa tan hết trên đầu bỗng chốc xuất hiện mái tóc dài màu bạc, bên dưới thanh niên mặc bộ phục màu trắng, trên người còn khoác tầng ngoại bào màu đen của Tiểu Thất, suy yếu ngã vào trong ngực Tiểu Thất.
“Ngũ thiếu!” Tiểu Thất thật cẩn thận ôm lấy hắn, không dám có động tác quá lớn, sợ khiến cho miệng vết thương của hắn chuyển biến xấu.
Ai ngờ lúc này Khanh Ngũ mở to mắt, hắn không biết từ chỗ nào sinh ra một cỗ khí lực, thế nhưng tránh thoát khỏi cánh tay Tiểu Thất, mạnh mẽ đứng lên, bởi vì động tác kịch liệt cho nên làm miệng vết thương đổ máu càng nhiều.
Tiểu Thất muốn tới dìu hắn nhưng lại bị hắn phất tay ngăn cản: “Thân là ảnh vệ cua ta, ngươi không nên mang một mình ta thoát khỏi chiến trường, ta đã nói rồi, ngươi là chân của ta, ngươi nên biết nên như thế nào làm!”
“Chính là ngươi…” Tiểu Thất cắn răng, rốt cục cũng sửa lời: “Được! Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, ta sẽ cùng ngươi sống chết!”
Khanh Ngũ cười ha ha sảng khoái, hắn vươn một bàn tay ra, hơi nước ngưng tụ nằm trong bàn tay hắn. Phút chốc sương mù biến hóa, giống như hình rồng xoay quanh người hắn. Mà giờ khắc này, điện lưu quanh mình quái vật gây hạn hán đứng cách đó không xa lại càng ngày càng trở nên yếu ớt, Khanh Ngũ ngưng thần một lát, bỗng dưng phát kính, một chưởng đánh xuống mặt đất dưới chân, nhất thời đem long khí lẫn vào trong đất mẹ!
Ngay sau đó, long khí dịch chuyển về bốn phía trong mạch đất, kích vài kíp nổ ở chỗ sâu trong thủy mạch, khiến cho đất nước xung quanh mười dặm bên trong mặt đất phun mạnh lên trời, hội tụ thành một màn nước ngập trời, nhìn từ góc độ của Tiểu Thất xem chừng như đứng trong đáy biển, mắt mở trừng trừng nhìn cơn sóng lốc gió từ dưới đất vọt thẳng lên trời cao!
Nhưng, dòng nước cũng không như dự định của hắn từ phía dưới phụt thẳng lên chặn đầu, mà nó từ mặt đất tuôn ra sau đó lập tức ngưng lại thành màng băng, từng tầng từng tầng băng lan ra.
Tốc độ cực kỳ mau lẹ, nhưng nó tránh Tiểu Thất và Khanh Ngũ vốn đang đứng mặt đất, một lát sau, gạch ngói vụn từ khắp bốn phía đều bị đóng băng. Trong lúc băng phiến từ bốn phương tám bủa vây bức ép quái vật gây hạn hán cũng là lúc, trong màn điện lưu truyền đến một tiếng hổ gầm kinh trời.
Chỉ thấy lão hổ từ bên trong nhảy ra, bộ da lông trắng tuyết trên người giờ phút này đã muốn phủ màu màu đen trộn lẫn màu máu với bị cháy đen, lúc nó từ trên cao rơi xuống đất, hai cái cánh tay của quái vật gây hạn hán thế nhưng cũng từ bên trong đột ngột bay ra, nhưng vì xé rách cánh tay quái vật gây hạn hán mà đầu ngón tay của Bạch Hổ cũng bị bẻ gẫy, hai chân trước máu tươi đầm đìa. Chẳng qua nó vẫn lù lù bất động đứng đối diện với quái vật gây hạn hán, dường như ngay lập tức muốn lần thứ hai quyết sống mái một trận.
Cũng vào lúc đó, cơn sóng mang theo màng băng thổi quét về phía quái vật gây hạn hán ———— đồng thời một đạo hồng quang vừa vặn bắn thẳng đến cắm thẳng trước ngực quái vật gây hạn hán. Dĩ nhiên lại là một mũi tên U Ngưng màu đỏ, mũi tên xuyên thẳng qua quái vật gây hạn hán sau đó lập tức hóa thành mấy vòng xích, trói chặt quanh người quái vật gây hạn hán khiến cho nó không thể nào tránh né sóng băng!
Mọi người ngẩng đầu lên vừa vặn đúng lúc Đại Ngư công tử căng cung đứng trên đám mây, có điều một cánh tay của Đại Ngư công tử đang nhuộm dần máu tươi. Tơ máu trên cánh tay phải đang chảy phút chốc hóa thành xích cung, hiển nhiên tên đỏ kia cũng là tạo thành từ máu tươi của hắn!
“Kết thúc rồi sao…?” Khanh Ngũ thấy quái vật gây hạn hán rốt cục bị khống chế, thoáng chốc thoát lực, mất khống chế lảo đảo ngã xuống đất, lại bị Tiểu Thất đúng lúc ôm lấy, một đầu tóc bạc đột nhiên biến thành đen, tuyết y trên người cũng bay theo gió, khôi phục lại bộ dạng trần như nhộng, bị Tiểu Thất dùng quần áo bao lấy.
Mà lão hổ cũng ầm ầm ngã quỵ trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Còn chưa chấm dứt, ta phải ở chỗ này bày pháp, phải phong ấn giam cầm con quái vật gây hạn hán này. Các ngươi thật sự quá lỗ mãng, hoàn toàn không hành động theo kế hoạch!” Đại Ngư từ trên mây đám xuống, cánh tay hắn mềm mềm rũ xuống, xem ra vì gấp rút tiếp viện Khanh Ngũ, hắn cũng không tiếc tự mình hại mình.
“Nếu để mặc cho con quái vật gây hạn hán tiến bước, không biết sẽ khiến cho biết bao nhiêu sinh linh phải chịu tội nữa.” Khanh Ngũ dựa trong ngực Tiểu Thất mệt mỏi mỉm cười, “Chính là lần này, khiến các ngươi bị trọng thương…”
“Không cần phải nói mấy lời như thế … Thằn lằn… thật là buồn nôn muốn chết…” Hổ con cố sức phun ra một câu.
Khanh Ngũ thoát lực cười cười, nhìn về phía quái vật gây hạn hán.
Lúc này, bọn họ cũng thấy rõ khuôn mặt thật của quái vật gây hạn hán, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
Thì ra quái vật gây hạn hán mục nát có thân hình khô quắt, thế nhưng khuôn mặt là là của một vị mỹ thiếu nam, trông rất sống động, bên dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ.
Nếu thân hình của người bình thường sở hữu cái khuôn mặt phải nói là phong tình vạn chủng, mặt mày như họa, có điều ở trong cái loại thể tích phóng đại này, phối hợp vậy khuôn mặt như vậy chỉ khiến người cảm thấy không rét mà run!
“Đây là diện mạo của quái vật gây hạn hán cương thi khi còn sống lúc còn là người thường, có điều không biết vì nguyên nhân gì biến hóa khiến thi thể này trở thành quái vật.” Đại Ngư nói, “Thật sự là đáng sợ… Rốt cuộc là vì sao một khối thi thể lại có được yêu lực mạnh mẽ như thế! Tuy rằng chúng ta đã khống chế được hành động của hắn, nhưng hoàn toàn không thể tiêu diệt hắn, chỉ có cách trước hết dùng trận phong ấn hắn!”
“Chẳng lẽ cứ để cho quái vật kia đứng sửng ở đây à?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta sẽ dùng thúc thuật [đẩy lui] đem quái vật gây hạn hán đóng băng dời tới nơi khác, ngược lại các ngươi, nhanh trở về chữa thương đi!” Đại Ngư thương xót nhìn hai tên nửa chết nửa sống.
Hồ ly vô dụng bị Tiểu Thất ném cho tỉnh lại, sau đó cùng với thỏ béo đồng thời đảm đương công việc tạp vụ, thỏ béo với hồ ly không thể không biến trở về hình người, ôm đồm hết thảy chuyện vặt như sắc thuốc, nấu cơm, giặt quần áo.
Xương sườn của Khanh Ngũ bị nứt ra, ngoại thương vô số, thoạt nhìn thì rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì hắn là Long thần cho nên tốc độ khôi phục rất nhanh. Có điều Tiểu Thất đau lòng hắn, không cho phép hắn rời giường, mọi chuyện ăn uống tắm rửa đều một tay phụ trách.
Lão hổ thê thảm hơn nhiều lắm, hai tay bị bao thành cái bánh ú, móng vuốt bị bẻ gẫy, thương tích chồng chất, cả người bị tia chớp cháy sẹm, toàn thân quấn đầy vải trắng, nằm ở trên giường lầu bầu, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ anh dũng nghiêm nghị khi chiến đấu.
Yêu khí của quái vật gây hạn hán vô cùng kinh người, sương mù trong kinh thành ước chừng bị bao phủ suốt ba bốn ngày đều chưa thể tan đi.
Sau khi Đại Ngư thi hành pháp trận phong ấn quái vật gây hạn hán lại, Đại Bảo cũng tới thăm Khanh Ngũ, cũng ôm đồm hết thảy mọi công tác vụn vặt chữa thương cũng như sinh hoạt hằng ngày của hắn.
Phàm nhân tự nhiên không biết nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, ngoại trừ đột nhiên bị đống phòng ốc bị hủy hoại toàn bộ cũng không thể nghĩ ra đã có chuyện gì xảy ra.
Kinh thành lại khôi phục như lúc bình thường, hoàng bảng rốt cục cũng dán, đây là đề tài đề tài lúc bấy giờ ở kinh thành, đứng đầu bảng văn bảng võ không có gì bất ngờ xảy ra quả nhiên chính là rồng con hổ con. Chẳng qua giờ phút này, hai vị Trạng Nguyên đều đang tĩnh dưỡng, chính là còn phải tiến cung mặt thánh, thật sự là làm khó người khác.
Tiểu Thất sợ Khanh Ngũ miễn cưỡng mạnh mẽ muốn đi, ở trên đường mua đồ ăn xong sau đó một đường suy nghĩ, phải làm sao thuyết phục Khanh Ngũ dưỡng thương cho tốt không cần lại đi làm việc xấu, ai ngờ Khanh Ngũ phúc hắc kia đã sớm nghĩ ra đối sách tốt, đang tận sức dỗ hồ ly.
“Hồ ly công tử. Ta có chút khát nước.” Khanh Ngũ ngồi dựa ở trên giường, sai sử hồ ly.
Hồ ly mỹ nam đang ở bên ngoài giặt quần áo, nghe thấy Khanh Ngũ kêu to, liền lau tay, vào nhà rót trà bưng nước cho đại ác long. Xương sườn của đại ác long bị nứt, giờ phút này không thể động đậy, cho nên hắn chu đáo mà đút nước cho Khanh Ngũ uống, sau khi đút xong, Khanh Ngũ cố ý bày ra dáng vẻ vô lực nói: “Thỏ tiên sinh đâu?”
“Đang nấu nước. Ngươi tìm hắn có việc?”
“Ừm. Kỳ thật ta có việc muốn nhờ hồ ly công tử.” Khanh Ngũ dáng vẻ đáng thương mà nhìn hồ ly mỹ nam, “Lần trước công tử nói, ngươi có năm trăm năm công lực, như vậy hẳn là tinh thông thuật biến hóa đi?”
“Muốn nhờ ta làm việc, một trăm miếng sườn.” Hồ ly không dài dòng dây dưa dứt khoát mặc cả.
“Ba trăm phần. Bao ngươi ăn một năm.” Khanh Ngũ lập tức ra giá, “Nhưng thỏ béo phải đi cùng!”
“Thành giao.” Hồ ly vươn tay lập cam kết, ai ngờ Khanh Ngũ vươn tay động tới miệng vết thương bị đau, khiến cho hồ ly vội vàng nói: “Được rồi! Ngươi nghỉ ngơi đi không cần lộn xộn!”
Trên trời cao xoay quanh Bạch Long chỉ có thể nhìn đến trên mặt đất bị sương mù dày đặc bao phủ, quái vật gây hạn hán tùy ý phá hư kiến trúc bốn phía, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của lão hổ cùng với hồ ly.
“Ngũ thiếu! Đừng đánh bừa!” Tiểu Thất nằm úp ở trên lưng rồng, hắn có thể cảm thấy giờ phút này cả người Bạch Long thấm đượm sát ý, nhưng bườm lại dương cao tiếng gầm nhẹ vang bên tai không dứt.
Bạch Long cũng không trực tiếp lao xuống, chỉ vung đuôi rồng, dùng giọng điệu trầm thấp nói với Tiểu Thất: “Túm chặt sừng của ta.”
Tiểu Thất ngeh lời nắm chặt đôi long sừng, chỉ thấy Bạch Long trở mình lượn quanh, cuốn theo cơn lốc xoáy lôi điện hệt như cơn lốc càn quét, va thẳng con yêu quái trong làn mây mù, một lát sau tầm nhìn trở nên quang đãng hơn cuối cùng cũng có thể thấy được tình hình phía dưới!
“Đó chính là quái vật gây hạn hán!” Tiểu Thất chăm chăm nhìn bên dưới, chỉ thấy quái vật gây hạn hán quả nhiên là một khối thi thể khổng lồ, thân mình cháy đen, làn da khô héo hư thối, có điều vừa liếc mắt một cái, Tiểu Thất đã cảm thấy mọi thứ chung quanh vô cùng chói mắt. Thì ra chung quanh Bạch Long bị điện lưu bao phủ, hệt như mủi tên lao thẳng xuống dưới, khiến cho Tiểu Thất không thể nào mở to mắt, chỉ có thể túm chặt lấy long sừng.
Giờ phút này con quái vật gây hạn hán cũng giơ hai tay lên chặn đứng Bạch Long, tuy rằng thân hình khổng lồ, nhưng động tác của nó cực kỳ mau lẹ, thậm chí còn nhanh hơn Bạch Long một bước. Trong khoảnh khắc bàn tay đã vươn tới chỗ Bạch Long, hai ma trảo của quái vật gây hạn hán đột nhiên bắt lấy mình rồng, liều chết kiềm chế, có điều điện lưu trên long thân không hề đứt đoạn khiến cho ma vật bị phủ vây, quang mang chói mắt cơ hồ chọc mù mắt người.
Quái vật gây hạn hán chợt buông tay, liều mạng ném bay Bạch Long, mà giờ phút này Bạch Long dường như cũng đã hao hết khí lực, bị nó vứt vào đống gạch ngói vụn sau đó cả người mềm nhũn không hề nhúc nhích, long thân bị móng sắt của con quái vật gây hạn hán cắt qua chảy ra tia máu.
Ngược lại Tiểu Thất được Bạch Long che chở bảo bọc, lúc ngã xuống lại được đuôi rồng cản một chút, cũng không hề hấn chi.
“Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất liều mạng dùng tay ngăn miệng vết thương trên mình rồng, tay chân luống cuống, mà con quái vật gây hạn hán vẫn đang bị điện lưu bao vây, ở trong màn tia chớp không ngừng lắc lư.
Bạch Long chậm rãi mở mắt, lắc lắc bụi đất với đá vụn trên đầu, sau đó mở miệng nói: “Ta không sao!”
Đang lúc nó giãy dụa thử đứng dậy thì thấy lão hổ cả người đầy máu nhảy ra, miệng ngậm hồ ly đã hôn mê. Lão hổ đem vứt hồ ly vứt trước mặt Bạch Long, bình tĩnh nói: “Mang theo hồ ly rời đi, nơi này để ta giải quyết.”
“Hổ con! Ngươi bị thương!” Bạch Long bị thái độ anh dũng kia của lão hổ làm cho kinh sợ khọng thôi.
“Tự lo cho mình trước đi, nhóc rồng con.” Lão hổ quay đầu nhìn nhìn hắn, sau đó cong khóe miệng: “Nhóc rồng con, bảo trọng.”
Dứt lời, lão hổ lộ ra cặp móng vuốt sắt lẹm ——thời điểm vui đùa cùng Khanh Ngũ, hắn chưa bao giờ lộ móng vuốt ẩn bên dưới quả cầu thịt, lúc này đây là lần đầu tiên Bạch Long nghe thấy Hổ con phát ra tràng gào thét khí thế như thế.
Tiếng gầm của chúa tể núi rừng, hiệu lệnh gọi bách thú, khí thế của vương giả đại khái chính là như thế!!
Ngay cả mặt đất chung quanh cũng đều bị chấn động!
Cho dù miệng vết thương không ngừng đổ máu tươi, nhưng Bạch Hổ chưa từng biểu lộ một chút run sợ, nó hơi hơi đè thấp chi trước, mỗi một cọng lông tơ trên người đều dựng đứng dựng hết cả lên, đang vận sức chờ phát động!
“Chờ chút!! Điện trận của ta còn không có chấm dứt!” Bạch Long vừa định đứng lên, có điều thân hình vừa nhoáng lên một cái đã ngã xuống lại, khí lực của con quái vật gây hạn hán kia thật sự lớn thật, nó cảm thấy xương sườn dường như đã vỡ vụn.
“Ngũ thiếu! Biến trở về đi! Ta mang ngươi rời đi!” Tiểu Thất cởi áo khoác của bản thân gắt gao đè đầu rồng lại.
Bạch Hổ không màng ảnh hưởng tràng điện lưu, lấy thế sét đánh không kịp bưng tay nhảy dựng về nhằm phía quái vật gây hạn hán, thân hình lập tức chôn vùi bên trong màn tia chớp.
“Lão hổ!” Bạch Long thất thanh gọi to, có thể là trong tình thế cấp bách cho nên trên người Bạch Long đột nhiên nổi lên tầng quang hoa, sau khi quang hoa tan hết trên đầu bỗng chốc xuất hiện mái tóc dài màu bạc, bên dưới thanh niên mặc bộ phục màu trắng, trên người còn khoác tầng ngoại bào màu đen của Tiểu Thất, suy yếu ngã vào trong ngực Tiểu Thất.
“Ngũ thiếu!” Tiểu Thất thật cẩn thận ôm lấy hắn, không dám có động tác quá lớn, sợ khiến cho miệng vết thương của hắn chuyển biến xấu.
Ai ngờ lúc này Khanh Ngũ mở to mắt, hắn không biết từ chỗ nào sinh ra một cỗ khí lực, thế nhưng tránh thoát khỏi cánh tay Tiểu Thất, mạnh mẽ đứng lên, bởi vì động tác kịch liệt cho nên làm miệng vết thương đổ máu càng nhiều.
Tiểu Thất muốn tới dìu hắn nhưng lại bị hắn phất tay ngăn cản: “Thân là ảnh vệ cua ta, ngươi không nên mang một mình ta thoát khỏi chiến trường, ta đã nói rồi, ngươi là chân của ta, ngươi nên biết nên như thế nào làm!”
“Chính là ngươi…” Tiểu Thất cắn răng, rốt cục cũng sửa lời: “Được! Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, ta sẽ cùng ngươi sống chết!”
Khanh Ngũ cười ha ha sảng khoái, hắn vươn một bàn tay ra, hơi nước ngưng tụ nằm trong bàn tay hắn. Phút chốc sương mù biến hóa, giống như hình rồng xoay quanh người hắn. Mà giờ khắc này, điện lưu quanh mình quái vật gây hạn hán đứng cách đó không xa lại càng ngày càng trở nên yếu ớt, Khanh Ngũ ngưng thần một lát, bỗng dưng phát kính, một chưởng đánh xuống mặt đất dưới chân, nhất thời đem long khí lẫn vào trong đất mẹ!
Ngay sau đó, long khí dịch chuyển về bốn phía trong mạch đất, kích vài kíp nổ ở chỗ sâu trong thủy mạch, khiến cho đất nước xung quanh mười dặm bên trong mặt đất phun mạnh lên trời, hội tụ thành một màn nước ngập trời, nhìn từ góc độ của Tiểu Thất xem chừng như đứng trong đáy biển, mắt mở trừng trừng nhìn cơn sóng lốc gió từ dưới đất vọt thẳng lên trời cao!
Nhưng, dòng nước cũng không như dự định của hắn từ phía dưới phụt thẳng lên chặn đầu, mà nó từ mặt đất tuôn ra sau đó lập tức ngưng lại thành màng băng, từng tầng từng tầng băng lan ra.
Tốc độ cực kỳ mau lẹ, nhưng nó tránh Tiểu Thất và Khanh Ngũ vốn đang đứng mặt đất, một lát sau, gạch ngói vụn từ khắp bốn phía đều bị đóng băng. Trong lúc băng phiến từ bốn phương tám bủa vây bức ép quái vật gây hạn hán cũng là lúc, trong màn điện lưu truyền đến một tiếng hổ gầm kinh trời.
Chỉ thấy lão hổ từ bên trong nhảy ra, bộ da lông trắng tuyết trên người giờ phút này đã muốn phủ màu màu đen trộn lẫn màu máu với bị cháy đen, lúc nó từ trên cao rơi xuống đất, hai cái cánh tay của quái vật gây hạn hán thế nhưng cũng từ bên trong đột ngột bay ra, nhưng vì xé rách cánh tay quái vật gây hạn hán mà đầu ngón tay của Bạch Hổ cũng bị bẻ gẫy, hai chân trước máu tươi đầm đìa. Chẳng qua nó vẫn lù lù bất động đứng đối diện với quái vật gây hạn hán, dường như ngay lập tức muốn lần thứ hai quyết sống mái một trận.
Cũng vào lúc đó, cơn sóng mang theo màng băng thổi quét về phía quái vật gây hạn hán ———— đồng thời một đạo hồng quang vừa vặn bắn thẳng đến cắm thẳng trước ngực quái vật gây hạn hán. Dĩ nhiên lại là một mũi tên U Ngưng màu đỏ, mũi tên xuyên thẳng qua quái vật gây hạn hán sau đó lập tức hóa thành mấy vòng xích, trói chặt quanh người quái vật gây hạn hán khiến cho nó không thể nào tránh né sóng băng!
Mọi người ngẩng đầu lên vừa vặn đúng lúc Đại Ngư công tử căng cung đứng trên đám mây, có điều một cánh tay của Đại Ngư công tử đang nhuộm dần máu tươi. Tơ máu trên cánh tay phải đang chảy phút chốc hóa thành xích cung, hiển nhiên tên đỏ kia cũng là tạo thành từ máu tươi của hắn!
“Kết thúc rồi sao…?” Khanh Ngũ thấy quái vật gây hạn hán rốt cục bị khống chế, thoáng chốc thoát lực, mất khống chế lảo đảo ngã xuống đất, lại bị Tiểu Thất đúng lúc ôm lấy, một đầu tóc bạc đột nhiên biến thành đen, tuyết y trên người cũng bay theo gió, khôi phục lại bộ dạng trần như nhộng, bị Tiểu Thất dùng quần áo bao lấy.
Mà lão hổ cũng ầm ầm ngã quỵ trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Còn chưa chấm dứt, ta phải ở chỗ này bày pháp, phải phong ấn giam cầm con quái vật gây hạn hán này. Các ngươi thật sự quá lỗ mãng, hoàn toàn không hành động theo kế hoạch!” Đại Ngư từ trên mây đám xuống, cánh tay hắn mềm mềm rũ xuống, xem ra vì gấp rút tiếp viện Khanh Ngũ, hắn cũng không tiếc tự mình hại mình.
“Nếu để mặc cho con quái vật gây hạn hán tiến bước, không biết sẽ khiến cho biết bao nhiêu sinh linh phải chịu tội nữa.” Khanh Ngũ dựa trong ngực Tiểu Thất mệt mỏi mỉm cười, “Chính là lần này, khiến các ngươi bị trọng thương…”
“Không cần phải nói mấy lời như thế … Thằn lằn… thật là buồn nôn muốn chết…” Hổ con cố sức phun ra một câu.
Khanh Ngũ thoát lực cười cười, nhìn về phía quái vật gây hạn hán.
Lúc này, bọn họ cũng thấy rõ khuôn mặt thật của quái vật gây hạn hán, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
Thì ra quái vật gây hạn hán mục nát có thân hình khô quắt, thế nhưng khuôn mặt là là của một vị mỹ thiếu nam, trông rất sống động, bên dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ.
Nếu thân hình của người bình thường sở hữu cái khuôn mặt phải nói là phong tình vạn chủng, mặt mày như họa, có điều ở trong cái loại thể tích phóng đại này, phối hợp vậy khuôn mặt như vậy chỉ khiến người cảm thấy không rét mà run!
“Đây là diện mạo của quái vật gây hạn hán cương thi khi còn sống lúc còn là người thường, có điều không biết vì nguyên nhân gì biến hóa khiến thi thể này trở thành quái vật.” Đại Ngư nói, “Thật sự là đáng sợ… Rốt cuộc là vì sao một khối thi thể lại có được yêu lực mạnh mẽ như thế! Tuy rằng chúng ta đã khống chế được hành động của hắn, nhưng hoàn toàn không thể tiêu diệt hắn, chỉ có cách trước hết dùng trận phong ấn hắn!”
“Chẳng lẽ cứ để cho quái vật kia đứng sửng ở đây à?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta sẽ dùng thúc thuật [đẩy lui] đem quái vật gây hạn hán đóng băng dời tới nơi khác, ngược lại các ngươi, nhanh trở về chữa thương đi!” Đại Ngư thương xót nhìn hai tên nửa chết nửa sống.
Hồ ly vô dụng bị Tiểu Thất ném cho tỉnh lại, sau đó cùng với thỏ béo đồng thời đảm đương công việc tạp vụ, thỏ béo với hồ ly không thể không biến trở về hình người, ôm đồm hết thảy chuyện vặt như sắc thuốc, nấu cơm, giặt quần áo.
Xương sườn của Khanh Ngũ bị nứt ra, ngoại thương vô số, thoạt nhìn thì rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì hắn là Long thần cho nên tốc độ khôi phục rất nhanh. Có điều Tiểu Thất đau lòng hắn, không cho phép hắn rời giường, mọi chuyện ăn uống tắm rửa đều một tay phụ trách.
Lão hổ thê thảm hơn nhiều lắm, hai tay bị bao thành cái bánh ú, móng vuốt bị bẻ gẫy, thương tích chồng chất, cả người bị tia chớp cháy sẹm, toàn thân quấn đầy vải trắng, nằm ở trên giường lầu bầu, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ anh dũng nghiêm nghị khi chiến đấu.
Yêu khí của quái vật gây hạn hán vô cùng kinh người, sương mù trong kinh thành ước chừng bị bao phủ suốt ba bốn ngày đều chưa thể tan đi.
Sau khi Đại Ngư thi hành pháp trận phong ấn quái vật gây hạn hán lại, Đại Bảo cũng tới thăm Khanh Ngũ, cũng ôm đồm hết thảy mọi công tác vụn vặt chữa thương cũng như sinh hoạt hằng ngày của hắn.
Phàm nhân tự nhiên không biết nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, ngoại trừ đột nhiên bị đống phòng ốc bị hủy hoại toàn bộ cũng không thể nghĩ ra đã có chuyện gì xảy ra.
Kinh thành lại khôi phục như lúc bình thường, hoàng bảng rốt cục cũng dán, đây là đề tài đề tài lúc bấy giờ ở kinh thành, đứng đầu bảng văn bảng võ không có gì bất ngờ xảy ra quả nhiên chính là rồng con hổ con. Chẳng qua giờ phút này, hai vị Trạng Nguyên đều đang tĩnh dưỡng, chính là còn phải tiến cung mặt thánh, thật sự là làm khó người khác.
Tiểu Thất sợ Khanh Ngũ miễn cưỡng mạnh mẽ muốn đi, ở trên đường mua đồ ăn xong sau đó một đường suy nghĩ, phải làm sao thuyết phục Khanh Ngũ dưỡng thương cho tốt không cần lại đi làm việc xấu, ai ngờ Khanh Ngũ phúc hắc kia đã sớm nghĩ ra đối sách tốt, đang tận sức dỗ hồ ly.
“Hồ ly công tử. Ta có chút khát nước.” Khanh Ngũ ngồi dựa ở trên giường, sai sử hồ ly.
Hồ ly mỹ nam đang ở bên ngoài giặt quần áo, nghe thấy Khanh Ngũ kêu to, liền lau tay, vào nhà rót trà bưng nước cho đại ác long. Xương sườn của đại ác long bị nứt, giờ phút này không thể động đậy, cho nên hắn chu đáo mà đút nước cho Khanh Ngũ uống, sau khi đút xong, Khanh Ngũ cố ý bày ra dáng vẻ vô lực nói: “Thỏ tiên sinh đâu?”
“Đang nấu nước. Ngươi tìm hắn có việc?”
“Ừm. Kỳ thật ta có việc muốn nhờ hồ ly công tử.” Khanh Ngũ dáng vẻ đáng thương mà nhìn hồ ly mỹ nam, “Lần trước công tử nói, ngươi có năm trăm năm công lực, như vậy hẳn là tinh thông thuật biến hóa đi?”
“Muốn nhờ ta làm việc, một trăm miếng sườn.” Hồ ly không dài dòng dây dưa dứt khoát mặc cả.
“Ba trăm phần. Bao ngươi ăn một năm.” Khanh Ngũ lập tức ra giá, “Nhưng thỏ béo phải đi cùng!”
“Thành giao.” Hồ ly vươn tay lập cam kết, ai ngờ Khanh Ngũ vươn tay động tới miệng vết thương bị đau, khiến cho hồ ly vội vàng nói: “Được rồi! Ngươi nghỉ ngơi đi không cần lộn xộn!”