Đại Bảo đem bức tranh để lại cho Khanh Ngũ, dạo này hắn rất bộn bề. Bởi vì hắn đã mơ hồ cảm nhận được mấy vị hoàng tử khác đã bắt đầu chú ý tới động tác của mình, từ đợt lần trước mình xâm nhập vào trường thi đón Khanh Ngũ thì mũi nhọn nhằm vào hắn ngày một nhiều hơn. Hôm qua đã có người âm thầm ở bên tai hoàng đế tố cáo hắn, nói hắn có ý mượn sức tân khoa Trạng Nguyên, ý đồ bất chính, vì thế lão hoàng đế còn đặc biệt gọi hắn qua hỏi thăm.
Đương nhiên, lão hoàng đế lải nhải nửa ngày hắn căn bản không nghe vào tai, mà vẫn luôn trộm chú ý bức họa treo bên trong vẽ một người cực kỳ giống với quái vật gây hạn hán—— Sau đó Đại Ngư lặng lẽ dẫn hắn đi xem qua quái vật gây hạn hán, bởi vậy hắn khắc sâu ấn tượng với khuôn mặt kia.
Ngày kế, Tiểu Thất lấy cớ Khanh Ngũ công tử té bị thương, cự tuyệt cái tên võ quan Kim Thanh tìm tới cửa —— Thì ra ở Nam triều hắn đã làm tới chức tướng quân này, quả nhiên là thanh niên tài giỏi.
Kim Tướng quân vô cùng cảm động và nhớ nhung ân tình dạy dỗ chỉ điểm của Khanh Ngũ trước kia, vì thế nào đưa tiền nào đưa thuốc bổ, còn muốn mời Khanh Ngũ khám cho, còn muốn đổi một tòa nhà khác đều bị Tiểu Thất từng chiêu từng chiêu tháo dở, mất một đống sức lực mới đem cái tên Kim Tướng quân kia đuổi đi.
Trong thời gian rồng bộ vuốt tĩnh dưỡng, không cho phép người khác quấy rầy? —— Tiểu Thất tự quyết.
Nhưng là Rồng bộ vuốt thật sự có thể tự mình bò xuống giường rồi, lão hổ nói thế, năng lực khôi phục của thần thú rất kinh người.
“Ngũ thiếu!” Tiểu Thất vừa tiễn bước Kim Tướng quân, vừa lúc nhìn thấy Khanh Ngũ đỡ khung cửa đi ra, hắn dùng khinh công, một lát đã bay qua mấy trượng đi vào bên người Khanh Ngũ, không đợi Khanh Ngũ đồng ý đã cúi xuống ôm lấy hắn.
“Tiểu Thất, ta không sao, thả ta xuống dưới.” Khanh Ngũ sắc mặt hơi nóng.
“Ôm ngươi bao nhiêu lần, còn ngượng ngùng cái gì. Hừ.” Tiểu Thất tuy nói như vậy, nhưng trong lòng đang cười xấu xa —— hắn thích nhất nhìn Khanh Ngũ đỏ mặt. Có điều hắn lập tức trở lại bộ dạng nghiêm trang chững chạc: “Vì cái gì không ở trên giường nằm nghĩ? Chẳng lẽ là luyến tiếc cái người Kim Tướng quân kia?”
“Đừng ăn giấm bậy, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.” Khanh Ngũ đáp.
“Nhìn khí sắc cùng với lượng cơm của ngươi, có lẽ thật là đỡ rồi, có điều nếu muốn thông khí cũng phải có Tiểu Thất đi cùng mới được.” Tiểu Thất đem hắn đặt vào trong xe lăn, động tác rất cẩn thận.
“Đừng đề cập tới lượng cơm ăn.” Khanh Ngũ = =
“Thế gia công tử ăn nhiều một chút cũng không phải chuyện gì dọa người, kỳ thật rất nhiều quý công tử khác phát phệ.” Tiểu Thất nói.
“Đây không phải là mục tiêu đeo đuổi của chủ tử nhà ngươi.”
“Ta biết, chủ tử ngài muốn làm một vị công tử phong độ nhẹ nhàng, không nhiễm nhân gian khói lửa nhưng mà trên giang hồ phàm là những loại hình này toàn là mình liễu đón gió không có mấy lượng thịt, mỗi ngày bày ra bộ dáng nửa chết nửa sống. Chủ tử ngươi có thể quyết tâm mười ngày nửa tháng uống cháo?” Tiểu Thất chế nhạo.
“Ngẫm lại nguyên hình của nhóc rồng con, ta biết hàng này ăn cũng không nhiều lắm.” Lão hổ đột nhiên từ trên đại thụ há miệng, hàng này thế mà lại leo lên cây!
Tiểu Thất với Khanh Ngũ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó hai người hai mặt nhìn nhau, tiến hành loại hình giao lưu không tiếng động:
【 Ngũ thiếu, ta cảm thấy lượng cơm ăn của con cọp con chết bằm này kỳ thật cũng không tốt. 】
【 đúng vậy, lần trước còn không thể kéo được bánh xe lăn của ta. 】
【 Ngũ thiếu ngươi thế mà lại dùng cái từ kéo bánh thô tục như vậy… 】
“Hừ!! Lần trước chỉ là ta bị tiêu chảy mà thôi!!” Lão hổ gào thét đánh gãy màn giao lưu không tiếng động vừa xem đã hiểu ngay của hai người này. Sau đó nó lầu bầu dùng hai đại móng vuốt bưng kín mặt mình. Chuyện mất mặt chính là chuyện mất mặt, dù giải thích thế nào cũng vô dụng.
Tuy hiện tại Khanh Ngũ là trạng nguyên, nhưng nếu muốn vào trong triều nhậm chức còn phải trải qua mấy hàng thủ tục cực kỳ rườm rà, bởi vậy có không ít thời gian ở trong nhà tĩnh dưỡng, hơn nữa hắn lấy cớ thân mình không tiện đóng cửa từ chối tiếp khách, bởi vậy được vài ngày thanh tĩnh.
Có vài quan viên trong triều có ý đồ mượn sức, nhưng bởi vì Khanh Ngũ đóng cửa không tiếp cho nên lại có lời đồn đãi nói Khanh Ngũ với Đại Bảo hoàng tử qua lại thân mật, vì thế dần dần mà cửa nhà Khanh Ngũ cũng bị người lạnh lẽo.
Đối với Đại Bảo mà nói, có Khanh Ngũ làm chỗ dựa hắn càng không có gì phải sợ hãi. Có điều trên mặt chính sự hắn đột nhiên trở nên cao điệu, chủ động bộc lộ suy nghĩ hy vọng nhân tài như Khanh Ngũ có thể ở lại kinh thành làm quan với hoàng đế.
Hành động lớn mật của hắn lập tức khiến các hoàng tử phản ứng dây chuyền, các hoàng tử liên tiếp có những động tác, khiến cho chuyện nhậm chức của Khanh Ngũ bị kéo dài thêm. Ngược lại lão hổ một bước lên mây, rất nhanh đã được phong làm quân úy tại kinh thành, phát bổng lộc, quan ấn, vô cùng cao hứng đi nhậm chức.
Khanh Ngũ đương nhiên sẽ không chịu ngồi yên ở trong sân mỗi ngày ôm hồ ly vuốt ve đùa giỡn thỏ béo. Hắn cảm thấy thương thế của mình đã hoàn toàn khỏi hẳn, bảo Tiểu Thất ra ngoài truyền tin cho Đại Bảo, kêu Đại Bảo tiết lộ cho hoàng đế, gia tăng lợi thế tham chính của mình.
Tiểu Thất đương nhiên cao hứng làm chân chạy vặt —— mấy ngày nay mọi công việc trong nhà đều do hồ ly bao tất, hắn đã sớm chán lắm rồi. Hiện giờ có cơ hội thi thố tài năng lẻn vào đại nội, cớ sao mà không làm. Vì thế hắn thay y phục dạ hành, đeo bịt mặt, trên lưng đeo hộp thức ăn tư thế hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát.
Lại nói, vì cái gì trên lưng phải đeo theo hộp đồ ăn? Bởi vì Đại Bảo sẽ đóng gói đồ ăn ngon trong cung cho rồng bộ vuốt mang về —— nói trở lại, mục đích thực sự của rồng bộ vuốt ngươi căn bản không phải là đi truyền tin đi?
Tiểu Thất giống như một con mèo linh hoạt nhảy lên nóc nhà, ở dưới bầu trời đêm dời bước —— hắn phát lực chạy như điên, tận tình hưởng thụ cảm giác phấn khích mà tốc độ mang đến. Với hắn mà nói, ra vào hoàng cung đã sớm ngựa quen đường cũ, lướt qua từng hàng rào thủ vệ bao cỏ hoàng cung quả thực chính là một trò trẻ con.
Có đôi khi hắn nhìn khoảng không rộng rãi, còn sẽ ở trong hoàng cung đi tản bộ, thưởng thức cảnh trí trong này. Điều này cũng không phải bởi vì hắn nhàn hạ thoải mái, chẳng qua đây là yêu cầu cần làm để quen với địa hình, ngày sau Khanh Ngũ muốn cho mình đi ám sát gì gì đó, hiệu suất sẽ đề cao rất nhiều bội.
Tiểu Thất là một trung miêu cực kỳ chuyên nghiệp.
Lần này hắn cố ý đi đường vòng, cố ý lặng lẽ từ trong địa lao lượn qua một vòng nhỏ, địa lao chính là một nơi rất thú vị. Hành tẩu trên giang hồ cũng giống như việc qua lại giao tế với địa lao.
Tiểu Thất lượn xong một vòng, đại khái đã rõ nên vượt ngục như thế nào cứu người như thế nào đánh ngã thủ vệ ra làm sao rồi. Kỳ thật hắn còn có một quyển nhật ký ảnh vệ, mỗi lần từ hoàng cung trở về, đều phải đem mấy kinh nghiệm mà mình tâm đắc sửa chữa một phen.
Quả thật không uổng với cái chứ nghiệp ảnh vệ mà, Tiểu Thất cực kỳ tự hào với công việc của mình. Trong mắt hắn, những tên ảnh vệ ngu trung, vào thời khắc mấu chốt bị thương mang chủ tử lui về phía sau căn bản không xứng với cái danh ảnh vệ! Chỉ có cặn bã mới làm thế!
Ảnh vệ vạn năng, là tiêu chuẩn cao nhất!
Ảnh vệ không cần tên, chủ nhân vinh quang chính là vinh quang của ảnh vệ. Cho nên, vinh quang của chủ nhân cũng chính là danh bài của ảnh vệ. Có điều cũng có những tên muốn khoe khoang nổi bật, sẽ cố ý để lộ ra tên tuổi của họ, đó cũng là hạng người mà Tiểu Thất vô cùng khinh bỉ.
Mỗi tháng hắn đều sẽ lặng lẽ đi mua một bảng danh sách bài danh ảnh vệ, nhìn thấy bảng xếp hạng ” ảnh vệ Khanh Ngũ công tử ” từ hạng ba trăm tám mươi tám bay lên top 5 đầu bảng.
Trong lòng Tiểu Thất ngọt lịm giống như được uống mật. Hiện giờ trên giang hồ thanh danh Khanh Ngũ dâng cao, con trai của đương gia Khanh gia bảo, thánh tử Kỳ tộc, người thừa kế của Thương Minh giáo, là võ lâm đại minh chủ đứng đầu, tru diệt ma nhân Khanh Tử Thần, đại chiến Vân Đình, trừ khử đại chiến võ lâm Trung Nguyên, xưng hùng Khanh gia, nắm hơn một nửa võ lâm môn phái, thâu tóm ích lợi quay vòng các môn phái.
Ảnh vệ Mạc Tiểu Thất là hắn tự nhiên cũng như nước lên thuyền đẩy, hiện giờ người trong thiên hạ người người đều biết Khanh Ngũ công tử có vị ảnh vệ võ công siêu tuyệt, bảo hộ vị công tử thân yếu thể tàn bình định thiên hạ, ra vào sống chết, vị ảnh vệ thần bí của Khanh Ngũ đã thành truyền kỳ trong giới ảnh vệ!
Có người nói, ảnh vệ của Khanh Ngũ công tử là một ông chú râu có bộ râu quai nón mặt đen, thân cao bát thước giống như tháp sắt! Cũng có người nói, người ảnh vệ này thân hình kỳ lạ, gầy như que củi, có thể độn thổ còn có người nói, hắn hùng vĩ cao ngất, là Triệu Vân đầu thai cũng có người hoài nghi Tiểu Thất là một người thế ngoại cao nhân bị Khanh Ngũ công tử thu phục, hiện giờ tuổi tác đã hơn trăm, là một ông lão có bộ râu bạc phơ.
Mỗi lần nhìn vào cái bảng ảnh vệ suy đoán về mình, Tiểu Thất liền mừng rỡ cười toe tóe —— đúng vậy! Ca rất hưởng thụ cái loại cảm giác thần bí điệu thấp thành danh này! Rồng bộ vuốt chủ tử muốn chính quang minh chính đại thành danh, còn ca chỉ cần ám danh!
Nhưng gần đây dù sao Tiểu Thất cũng là nhảy top đầu ảnh vệ, nhưng hắn không thể trở thành ảnh vệ số 1, bởi vì có một vị ảnh vệ uy tín lâu năm vẫn luôn đứng trước hắn. Cái người này bị hắn coi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, tên là Yến Tam Thất, hắn đã sớm ngang nhiên công khai tên tuổi của mình, không những thế còn truyền lưu tướng mạo chân thật trong vòng ảnh vệ.
Cái người nam nhân tên Yến Tam Thất kia sở hữu một khuôn mặt tiêu chuẩn nhất của một người ảnh vệ—— đoan chính, giản dị, trầm mặc, tính cách của hắn cũng vừa vặn là tiêu chuẩn của ảnh vệ: trung với cương vị công tác, trung thành và tận tâm, vả lại có tấm lòng hiệp nghĩa, rất thiện lương —— có đôi khi hắn thậm chí không tiếc bị thương cứu trợ phụ nữ và trẻ em nhỏ yếu kinh nghiệm của hắn đang nhấp nhô trong đường ranh truyền kỳ. Xuất thân từ cô nhi, còn trải qua khóa huấn luyện tàn khốc trở thành ảnh vệ số ba mươi bảy, trong lúc làm nhiệm vụ bị thương nặng, lúc trước còn bị chủ nhân vứt bỏ, bị chủ nhân mới lợi dụng một lần nữa lại bởi vì đủ loại nguyên nhân tiếp tục bị người vứt bỏ, chỉ còn lại một thân thương bệnh.
Người nam nhân này sở dĩ ngồi vững trên cái ngai vàng đệ nhất, hoàn toàn là bởi vì ảnh vệ tôn xưng hắn làm vương giả, phàm là nam nhân từng gặp qua Yến Tam Thất, không một ai là không bị nhân cách cùng mị lực của hắn thuyết phục, cho dù chịu qua rất nhiều thương độc, khiến cho võ công của hắn giảm nhiều, có điều mọi người vẫn như trước vô cùng tôn kính hắn.
Điểm này, là chiến công hiển hách mà Tiểu Thất vĩnh viễn không thể nào địch nổi.
Tiểu Thất oán niệm nhất chính là hàng này. Chẳng lẽ, ảnh vệ nào trải qua nhấp nhô, chịu phải tra tấn đều vĩnh viễn có thể đánh bại ảnh vệ vạn năng hay sao!
Lúc này, Tiểu Thất đã đi tới mái nhà trước cửa địa lao. Xuất phát từ tâm tính tò mò, hắn ở trên mái nhà qua cửa sổ nhìn lén địa lao giam giữ phạm nhân, đúng lúc đụng phải vài tên ngục tốt đang thẩm vấn phạm nhân. Tiểu Thất nheo ánh mắt nhìn nhìn, vừa thấy tình huống bên dưới thiếu chút nữa kêu lên.
Cái kia bị thẩm vấn nam nhân, chết tử tế bất tử, đúng là hắn lớn nhất đối thủ cạnh tranh, Yến Tam Thất!!
Giờ phút này, Yến Tam Thất đang bị cột trên cọc gỗ, bị người dùng roi tra tấn, thân trên trần trùi đầy ắp vết thương cũ mới giăng kín khắp nơi, nhưng vẻ mặt của hắn lại giống như người chết đã chết lặng từ lâu. Cái loại biểu tình này chỉ khả năng xuất hiện trên mặt người đã mất đi toàn bộ hy vọng, tuyệt vọng đến độ tự sát. Cái loại biểu tình một lòng muốn chết này, làm sao có thể xuất hiện trên khuôn mặt của một người như ảnh hiệp Yến Tam Thất chứ! Nhưng ngũ quan đó lại rõ ràng chính là hắn!
Tiểu Thất không khỏi động lòng trắc ẩn.
————————————————————————————————
Tiểu Thất không có ở nhà, sinh hoạt về đêm của rồng bộ vuốt chính là đọc sách, hoặc là sờ hồ ly đang nằm sấp trong ổ. Lúc đầu hồ ly còn sẽ giả vờ giả vịt mà hướng hắn mắt trợn trắng, sau lại thành thói quen, đơn giản là giả bộ ngủ.
Buổi tối lão hổ cũng trở về nhà, nhưng kỳ thật hiện tại lão hổ, bộ vuốt, hồ ly căn bản là khó có thể yên giấc, bởi vì đêm nay nghe nói ngự thiện phòng có rất nhiều đồ ăn ngon.
Nhưng bọn họ trăm triệu lần không thể ngờ được ngoại trừ bỏ mỹ thực, còn có một nam nhân xa lạ —— bị Tiểu Thất khiêng tới, cả người đầy máu.
Khiến Khanh Ngũ bội phục chính là Tiểu Thất xách theo hai hộp đồ ăn còn có thể đem một đại nam nhân khiêng trở về, ảnh vệ nhà hắn quả nhiên là tuyệt thế ảnh vệ không gì không làm được! Nhưng, rốt cuộc nam nhân kia là ai?
“Hắn chính là Yến Tam Thất.” Tiểu Thất đem nam nhân đặt ở trên mặt đất nhà chính, để mọi người vây xem.
“Yến Tam Thất chính là hắn? Sao hắn lại ở trong hoàng cung chịu hình?” Khanh Ngũ hỏi.
Tiểu Thất lắc đầu: “Chuyện này ta còn chưa dò hỏi, có điều nhìn thấy hắn sắp bị đánh chết, trước hết cứu người quan trọng hơn.”
Khanh Ngũ chớp chớp đôi mắt —— Yến Tam Thất đã từng là ảnh vệ đứng đầu thiên hạ danh tiếng tốt nhất, nhưng hiện giờ võ công người này đã bị phế hơn nửa, hơn nữa trong chốn giang hồ có một vài ân oán gút mắt quá sâu, nhận hắn làm ảnh vệ, trông cậy vào hắn vì mình xuất lực là việc không có khả năng, nhưng cái vị Yến Tam Thất sẽ đem về danh tiếng tốt cho mình nha!
Có thể khiến cho Yến Tam Thất chịu phải dụng hình tra tấn khăng khăng một mực nguyện trung thành với mình, đủ thấy Khanh Ngũ công tử rộng lượng đại đức đi. Yến Tam Thất, Khanh gia bảo nuôi sống một phế nhân thừa thãi như ngươi, mà ngươi có thể giúp ta mang đến hiệu quả và lợi ích siêu việt vượt xa!
Rồng bộ vuốt nhất thời khẩy bàn tính toán, hắn nói với Tiểu Thất: “Nghe nói Yến Tam Thất đã bị chủ tử của hắn vứt bỏ, tâm như tro tàn, Tiểu Thất, ta muốn thu phục hắn làm nô, không khỏi muốn hắn làm nô, còn muốn hắn đối ta vui lòng phục tùng, khăng khăng một mực.”
“Ta biết ngay ngươi sẽ làm như vậy.” Tiểu Thất (⊙⊙)
“Dựa vào y thuật của thế nhân, xem ra không thể khởi tử hồi sinh cho hắn, nhưng mà, ” Rồng bộ vuốt đắc ý ôm lấy cánh tay, “Nếu là chủ tử đệ nhất thiên hạ thì không gì là không thể đi?”
“Như ngươi gọi là làm bừa.” Tiểu Thất = = “Một con rồng bon chen vào giang hồ sự vụ làm gì…”
“Câm miệng, ” Khanh Ngũ từ trên xe lăn đứng dậy, sau đó nhấc thỏ béo đang ngủ say trong ổ lên quơ quơ, nói: “Thỏ công tử, ngươi chắc biết một ít bí phương có thể làm cho phàm nhân khởi tử hồi sinh đi?”
Thỏ béo đối với việc mình bị đánh thức từ trong mộng bằng cái loại phương thức thô bạo này vẫn cảm thấy thực tức giận, tức giận phun ra vài tiếng: “Mười cân sữa thần lộc.”
“Để cho hắn uống à?” Khanh Ngũ trong lòng kêu một tiếng cừ thật.
“Không, cho hắn ngâm.”
Việc này cũng có nghĩa là, lão hổ cùng với rồng bộ vuốt bị cắt mất phần sữa trong mất ba tháng. Lão hổ vội vàng túm khung cửa gào thét: “Không cần không cần không cần!”
Đương nhiên, lão hoàng đế lải nhải nửa ngày hắn căn bản không nghe vào tai, mà vẫn luôn trộm chú ý bức họa treo bên trong vẽ một người cực kỳ giống với quái vật gây hạn hán—— Sau đó Đại Ngư lặng lẽ dẫn hắn đi xem qua quái vật gây hạn hán, bởi vậy hắn khắc sâu ấn tượng với khuôn mặt kia.
Ngày kế, Tiểu Thất lấy cớ Khanh Ngũ công tử té bị thương, cự tuyệt cái tên võ quan Kim Thanh tìm tới cửa —— Thì ra ở Nam triều hắn đã làm tới chức tướng quân này, quả nhiên là thanh niên tài giỏi.
Kim Tướng quân vô cùng cảm động và nhớ nhung ân tình dạy dỗ chỉ điểm của Khanh Ngũ trước kia, vì thế nào đưa tiền nào đưa thuốc bổ, còn muốn mời Khanh Ngũ khám cho, còn muốn đổi một tòa nhà khác đều bị Tiểu Thất từng chiêu từng chiêu tháo dở, mất một đống sức lực mới đem cái tên Kim Tướng quân kia đuổi đi.
Trong thời gian rồng bộ vuốt tĩnh dưỡng, không cho phép người khác quấy rầy? —— Tiểu Thất tự quyết.
Nhưng là Rồng bộ vuốt thật sự có thể tự mình bò xuống giường rồi, lão hổ nói thế, năng lực khôi phục của thần thú rất kinh người.
“Ngũ thiếu!” Tiểu Thất vừa tiễn bước Kim Tướng quân, vừa lúc nhìn thấy Khanh Ngũ đỡ khung cửa đi ra, hắn dùng khinh công, một lát đã bay qua mấy trượng đi vào bên người Khanh Ngũ, không đợi Khanh Ngũ đồng ý đã cúi xuống ôm lấy hắn.
“Tiểu Thất, ta không sao, thả ta xuống dưới.” Khanh Ngũ sắc mặt hơi nóng.
“Ôm ngươi bao nhiêu lần, còn ngượng ngùng cái gì. Hừ.” Tiểu Thất tuy nói như vậy, nhưng trong lòng đang cười xấu xa —— hắn thích nhất nhìn Khanh Ngũ đỏ mặt. Có điều hắn lập tức trở lại bộ dạng nghiêm trang chững chạc: “Vì cái gì không ở trên giường nằm nghĩ? Chẳng lẽ là luyến tiếc cái người Kim Tướng quân kia?”
“Đừng ăn giấm bậy, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.” Khanh Ngũ đáp.
“Nhìn khí sắc cùng với lượng cơm của ngươi, có lẽ thật là đỡ rồi, có điều nếu muốn thông khí cũng phải có Tiểu Thất đi cùng mới được.” Tiểu Thất đem hắn đặt vào trong xe lăn, động tác rất cẩn thận.
“Đừng đề cập tới lượng cơm ăn.” Khanh Ngũ = =
“Thế gia công tử ăn nhiều một chút cũng không phải chuyện gì dọa người, kỳ thật rất nhiều quý công tử khác phát phệ.” Tiểu Thất nói.
“Đây không phải là mục tiêu đeo đuổi của chủ tử nhà ngươi.”
“Ta biết, chủ tử ngài muốn làm một vị công tử phong độ nhẹ nhàng, không nhiễm nhân gian khói lửa nhưng mà trên giang hồ phàm là những loại hình này toàn là mình liễu đón gió không có mấy lượng thịt, mỗi ngày bày ra bộ dáng nửa chết nửa sống. Chủ tử ngươi có thể quyết tâm mười ngày nửa tháng uống cháo?” Tiểu Thất chế nhạo.
“Ngẫm lại nguyên hình của nhóc rồng con, ta biết hàng này ăn cũng không nhiều lắm.” Lão hổ đột nhiên từ trên đại thụ há miệng, hàng này thế mà lại leo lên cây!
Tiểu Thất với Khanh Ngũ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó hai người hai mặt nhìn nhau, tiến hành loại hình giao lưu không tiếng động:
【 Ngũ thiếu, ta cảm thấy lượng cơm ăn của con cọp con chết bằm này kỳ thật cũng không tốt. 】
【 đúng vậy, lần trước còn không thể kéo được bánh xe lăn của ta. 】
【 Ngũ thiếu ngươi thế mà lại dùng cái từ kéo bánh thô tục như vậy… 】
“Hừ!! Lần trước chỉ là ta bị tiêu chảy mà thôi!!” Lão hổ gào thét đánh gãy màn giao lưu không tiếng động vừa xem đã hiểu ngay của hai người này. Sau đó nó lầu bầu dùng hai đại móng vuốt bưng kín mặt mình. Chuyện mất mặt chính là chuyện mất mặt, dù giải thích thế nào cũng vô dụng.
Tuy hiện tại Khanh Ngũ là trạng nguyên, nhưng nếu muốn vào trong triều nhậm chức còn phải trải qua mấy hàng thủ tục cực kỳ rườm rà, bởi vậy có không ít thời gian ở trong nhà tĩnh dưỡng, hơn nữa hắn lấy cớ thân mình không tiện đóng cửa từ chối tiếp khách, bởi vậy được vài ngày thanh tĩnh.
Có vài quan viên trong triều có ý đồ mượn sức, nhưng bởi vì Khanh Ngũ đóng cửa không tiếp cho nên lại có lời đồn đãi nói Khanh Ngũ với Đại Bảo hoàng tử qua lại thân mật, vì thế dần dần mà cửa nhà Khanh Ngũ cũng bị người lạnh lẽo.
Đối với Đại Bảo mà nói, có Khanh Ngũ làm chỗ dựa hắn càng không có gì phải sợ hãi. Có điều trên mặt chính sự hắn đột nhiên trở nên cao điệu, chủ động bộc lộ suy nghĩ hy vọng nhân tài như Khanh Ngũ có thể ở lại kinh thành làm quan với hoàng đế.
Hành động lớn mật của hắn lập tức khiến các hoàng tử phản ứng dây chuyền, các hoàng tử liên tiếp có những động tác, khiến cho chuyện nhậm chức của Khanh Ngũ bị kéo dài thêm. Ngược lại lão hổ một bước lên mây, rất nhanh đã được phong làm quân úy tại kinh thành, phát bổng lộc, quan ấn, vô cùng cao hứng đi nhậm chức.
Khanh Ngũ đương nhiên sẽ không chịu ngồi yên ở trong sân mỗi ngày ôm hồ ly vuốt ve đùa giỡn thỏ béo. Hắn cảm thấy thương thế của mình đã hoàn toàn khỏi hẳn, bảo Tiểu Thất ra ngoài truyền tin cho Đại Bảo, kêu Đại Bảo tiết lộ cho hoàng đế, gia tăng lợi thế tham chính của mình.
Tiểu Thất đương nhiên cao hứng làm chân chạy vặt —— mấy ngày nay mọi công việc trong nhà đều do hồ ly bao tất, hắn đã sớm chán lắm rồi. Hiện giờ có cơ hội thi thố tài năng lẻn vào đại nội, cớ sao mà không làm. Vì thế hắn thay y phục dạ hành, đeo bịt mặt, trên lưng đeo hộp thức ăn tư thế hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát.
Lại nói, vì cái gì trên lưng phải đeo theo hộp đồ ăn? Bởi vì Đại Bảo sẽ đóng gói đồ ăn ngon trong cung cho rồng bộ vuốt mang về —— nói trở lại, mục đích thực sự của rồng bộ vuốt ngươi căn bản không phải là đi truyền tin đi?
Tiểu Thất giống như một con mèo linh hoạt nhảy lên nóc nhà, ở dưới bầu trời đêm dời bước —— hắn phát lực chạy như điên, tận tình hưởng thụ cảm giác phấn khích mà tốc độ mang đến. Với hắn mà nói, ra vào hoàng cung đã sớm ngựa quen đường cũ, lướt qua từng hàng rào thủ vệ bao cỏ hoàng cung quả thực chính là một trò trẻ con.
Có đôi khi hắn nhìn khoảng không rộng rãi, còn sẽ ở trong hoàng cung đi tản bộ, thưởng thức cảnh trí trong này. Điều này cũng không phải bởi vì hắn nhàn hạ thoải mái, chẳng qua đây là yêu cầu cần làm để quen với địa hình, ngày sau Khanh Ngũ muốn cho mình đi ám sát gì gì đó, hiệu suất sẽ đề cao rất nhiều bội.
Tiểu Thất là một trung miêu cực kỳ chuyên nghiệp.
Lần này hắn cố ý đi đường vòng, cố ý lặng lẽ từ trong địa lao lượn qua một vòng nhỏ, địa lao chính là một nơi rất thú vị. Hành tẩu trên giang hồ cũng giống như việc qua lại giao tế với địa lao.
Tiểu Thất lượn xong một vòng, đại khái đã rõ nên vượt ngục như thế nào cứu người như thế nào đánh ngã thủ vệ ra làm sao rồi. Kỳ thật hắn còn có một quyển nhật ký ảnh vệ, mỗi lần từ hoàng cung trở về, đều phải đem mấy kinh nghiệm mà mình tâm đắc sửa chữa một phen.
Quả thật không uổng với cái chứ nghiệp ảnh vệ mà, Tiểu Thất cực kỳ tự hào với công việc của mình. Trong mắt hắn, những tên ảnh vệ ngu trung, vào thời khắc mấu chốt bị thương mang chủ tử lui về phía sau căn bản không xứng với cái danh ảnh vệ! Chỉ có cặn bã mới làm thế!
Ảnh vệ vạn năng, là tiêu chuẩn cao nhất!
Ảnh vệ không cần tên, chủ nhân vinh quang chính là vinh quang của ảnh vệ. Cho nên, vinh quang của chủ nhân cũng chính là danh bài của ảnh vệ. Có điều cũng có những tên muốn khoe khoang nổi bật, sẽ cố ý để lộ ra tên tuổi của họ, đó cũng là hạng người mà Tiểu Thất vô cùng khinh bỉ.
Mỗi tháng hắn đều sẽ lặng lẽ đi mua một bảng danh sách bài danh ảnh vệ, nhìn thấy bảng xếp hạng ” ảnh vệ Khanh Ngũ công tử ” từ hạng ba trăm tám mươi tám bay lên top 5 đầu bảng.
Trong lòng Tiểu Thất ngọt lịm giống như được uống mật. Hiện giờ trên giang hồ thanh danh Khanh Ngũ dâng cao, con trai của đương gia Khanh gia bảo, thánh tử Kỳ tộc, người thừa kế của Thương Minh giáo, là võ lâm đại minh chủ đứng đầu, tru diệt ma nhân Khanh Tử Thần, đại chiến Vân Đình, trừ khử đại chiến võ lâm Trung Nguyên, xưng hùng Khanh gia, nắm hơn một nửa võ lâm môn phái, thâu tóm ích lợi quay vòng các môn phái.
Ảnh vệ Mạc Tiểu Thất là hắn tự nhiên cũng như nước lên thuyền đẩy, hiện giờ người trong thiên hạ người người đều biết Khanh Ngũ công tử có vị ảnh vệ võ công siêu tuyệt, bảo hộ vị công tử thân yếu thể tàn bình định thiên hạ, ra vào sống chết, vị ảnh vệ thần bí của Khanh Ngũ đã thành truyền kỳ trong giới ảnh vệ!
Có người nói, ảnh vệ của Khanh Ngũ công tử là một ông chú râu có bộ râu quai nón mặt đen, thân cao bát thước giống như tháp sắt! Cũng có người nói, người ảnh vệ này thân hình kỳ lạ, gầy như que củi, có thể độn thổ còn có người nói, hắn hùng vĩ cao ngất, là Triệu Vân đầu thai cũng có người hoài nghi Tiểu Thất là một người thế ngoại cao nhân bị Khanh Ngũ công tử thu phục, hiện giờ tuổi tác đã hơn trăm, là một ông lão có bộ râu bạc phơ.
Mỗi lần nhìn vào cái bảng ảnh vệ suy đoán về mình, Tiểu Thất liền mừng rỡ cười toe tóe —— đúng vậy! Ca rất hưởng thụ cái loại cảm giác thần bí điệu thấp thành danh này! Rồng bộ vuốt chủ tử muốn chính quang minh chính đại thành danh, còn ca chỉ cần ám danh!
Nhưng gần đây dù sao Tiểu Thất cũng là nhảy top đầu ảnh vệ, nhưng hắn không thể trở thành ảnh vệ số 1, bởi vì có một vị ảnh vệ uy tín lâu năm vẫn luôn đứng trước hắn. Cái người này bị hắn coi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, tên là Yến Tam Thất, hắn đã sớm ngang nhiên công khai tên tuổi của mình, không những thế còn truyền lưu tướng mạo chân thật trong vòng ảnh vệ.
Cái người nam nhân tên Yến Tam Thất kia sở hữu một khuôn mặt tiêu chuẩn nhất của một người ảnh vệ—— đoan chính, giản dị, trầm mặc, tính cách của hắn cũng vừa vặn là tiêu chuẩn của ảnh vệ: trung với cương vị công tác, trung thành và tận tâm, vả lại có tấm lòng hiệp nghĩa, rất thiện lương —— có đôi khi hắn thậm chí không tiếc bị thương cứu trợ phụ nữ và trẻ em nhỏ yếu kinh nghiệm của hắn đang nhấp nhô trong đường ranh truyền kỳ. Xuất thân từ cô nhi, còn trải qua khóa huấn luyện tàn khốc trở thành ảnh vệ số ba mươi bảy, trong lúc làm nhiệm vụ bị thương nặng, lúc trước còn bị chủ nhân vứt bỏ, bị chủ nhân mới lợi dụng một lần nữa lại bởi vì đủ loại nguyên nhân tiếp tục bị người vứt bỏ, chỉ còn lại một thân thương bệnh.
Người nam nhân này sở dĩ ngồi vững trên cái ngai vàng đệ nhất, hoàn toàn là bởi vì ảnh vệ tôn xưng hắn làm vương giả, phàm là nam nhân từng gặp qua Yến Tam Thất, không một ai là không bị nhân cách cùng mị lực của hắn thuyết phục, cho dù chịu qua rất nhiều thương độc, khiến cho võ công của hắn giảm nhiều, có điều mọi người vẫn như trước vô cùng tôn kính hắn.
Điểm này, là chiến công hiển hách mà Tiểu Thất vĩnh viễn không thể nào địch nổi.
Tiểu Thất oán niệm nhất chính là hàng này. Chẳng lẽ, ảnh vệ nào trải qua nhấp nhô, chịu phải tra tấn đều vĩnh viễn có thể đánh bại ảnh vệ vạn năng hay sao!
Lúc này, Tiểu Thất đã đi tới mái nhà trước cửa địa lao. Xuất phát từ tâm tính tò mò, hắn ở trên mái nhà qua cửa sổ nhìn lén địa lao giam giữ phạm nhân, đúng lúc đụng phải vài tên ngục tốt đang thẩm vấn phạm nhân. Tiểu Thất nheo ánh mắt nhìn nhìn, vừa thấy tình huống bên dưới thiếu chút nữa kêu lên.
Cái kia bị thẩm vấn nam nhân, chết tử tế bất tử, đúng là hắn lớn nhất đối thủ cạnh tranh, Yến Tam Thất!!
Giờ phút này, Yến Tam Thất đang bị cột trên cọc gỗ, bị người dùng roi tra tấn, thân trên trần trùi đầy ắp vết thương cũ mới giăng kín khắp nơi, nhưng vẻ mặt của hắn lại giống như người chết đã chết lặng từ lâu. Cái loại biểu tình này chỉ khả năng xuất hiện trên mặt người đã mất đi toàn bộ hy vọng, tuyệt vọng đến độ tự sát. Cái loại biểu tình một lòng muốn chết này, làm sao có thể xuất hiện trên khuôn mặt của một người như ảnh hiệp Yến Tam Thất chứ! Nhưng ngũ quan đó lại rõ ràng chính là hắn!
Tiểu Thất không khỏi động lòng trắc ẩn.
————————————————————————————————
Tiểu Thất không có ở nhà, sinh hoạt về đêm của rồng bộ vuốt chính là đọc sách, hoặc là sờ hồ ly đang nằm sấp trong ổ. Lúc đầu hồ ly còn sẽ giả vờ giả vịt mà hướng hắn mắt trợn trắng, sau lại thành thói quen, đơn giản là giả bộ ngủ.
Buổi tối lão hổ cũng trở về nhà, nhưng kỳ thật hiện tại lão hổ, bộ vuốt, hồ ly căn bản là khó có thể yên giấc, bởi vì đêm nay nghe nói ngự thiện phòng có rất nhiều đồ ăn ngon.
Nhưng bọn họ trăm triệu lần không thể ngờ được ngoại trừ bỏ mỹ thực, còn có một nam nhân xa lạ —— bị Tiểu Thất khiêng tới, cả người đầy máu.
Khiến Khanh Ngũ bội phục chính là Tiểu Thất xách theo hai hộp đồ ăn còn có thể đem một đại nam nhân khiêng trở về, ảnh vệ nhà hắn quả nhiên là tuyệt thế ảnh vệ không gì không làm được! Nhưng, rốt cuộc nam nhân kia là ai?
“Hắn chính là Yến Tam Thất.” Tiểu Thất đem nam nhân đặt ở trên mặt đất nhà chính, để mọi người vây xem.
“Yến Tam Thất chính là hắn? Sao hắn lại ở trong hoàng cung chịu hình?” Khanh Ngũ hỏi.
Tiểu Thất lắc đầu: “Chuyện này ta còn chưa dò hỏi, có điều nhìn thấy hắn sắp bị đánh chết, trước hết cứu người quan trọng hơn.”
Khanh Ngũ chớp chớp đôi mắt —— Yến Tam Thất đã từng là ảnh vệ đứng đầu thiên hạ danh tiếng tốt nhất, nhưng hiện giờ võ công người này đã bị phế hơn nửa, hơn nữa trong chốn giang hồ có một vài ân oán gút mắt quá sâu, nhận hắn làm ảnh vệ, trông cậy vào hắn vì mình xuất lực là việc không có khả năng, nhưng cái vị Yến Tam Thất sẽ đem về danh tiếng tốt cho mình nha!
Có thể khiến cho Yến Tam Thất chịu phải dụng hình tra tấn khăng khăng một mực nguyện trung thành với mình, đủ thấy Khanh Ngũ công tử rộng lượng đại đức đi. Yến Tam Thất, Khanh gia bảo nuôi sống một phế nhân thừa thãi như ngươi, mà ngươi có thể giúp ta mang đến hiệu quả và lợi ích siêu việt vượt xa!
Rồng bộ vuốt nhất thời khẩy bàn tính toán, hắn nói với Tiểu Thất: “Nghe nói Yến Tam Thất đã bị chủ tử của hắn vứt bỏ, tâm như tro tàn, Tiểu Thất, ta muốn thu phục hắn làm nô, không khỏi muốn hắn làm nô, còn muốn hắn đối ta vui lòng phục tùng, khăng khăng một mực.”
“Ta biết ngay ngươi sẽ làm như vậy.” Tiểu Thất (⊙⊙)
“Dựa vào y thuật của thế nhân, xem ra không thể khởi tử hồi sinh cho hắn, nhưng mà, ” Rồng bộ vuốt đắc ý ôm lấy cánh tay, “Nếu là chủ tử đệ nhất thiên hạ thì không gì là không thể đi?”
“Như ngươi gọi là làm bừa.” Tiểu Thất = = “Một con rồng bon chen vào giang hồ sự vụ làm gì…”
“Câm miệng, ” Khanh Ngũ từ trên xe lăn đứng dậy, sau đó nhấc thỏ béo đang ngủ say trong ổ lên quơ quơ, nói: “Thỏ công tử, ngươi chắc biết một ít bí phương có thể làm cho phàm nhân khởi tử hồi sinh đi?”
Thỏ béo đối với việc mình bị đánh thức từ trong mộng bằng cái loại phương thức thô bạo này vẫn cảm thấy thực tức giận, tức giận phun ra vài tiếng: “Mười cân sữa thần lộc.”
“Để cho hắn uống à?” Khanh Ngũ trong lòng kêu một tiếng cừ thật.
“Không, cho hắn ngâm.”
Việc này cũng có nghĩa là, lão hổ cùng với rồng bộ vuốt bị cắt mất phần sữa trong mất ba tháng. Lão hổ vội vàng túm khung cửa gào thét: “Không cần không cần không cần!”