Xem ra sau vụ việc lần này, Yến Tam Thất sẽ thành thật một thời gian.
Từ khi bị rồng bộ vuốt cho cưỡi gió lên mây, hắn không còn kiêu ngạo giống như lúc trước nữa, cũng không ồn ào đòi ám sát.
Đương nhiên Khanh Ngũ cũng lười để ý tới hắn, chỉ bảo Tiểu Thất đi lại trên giang hồ thả ra chút tin đồn, nói Yến Tam Thất bây giờ là thủ hạ của Khanh gia Ngũ thiếu, có mọi ân oán nếu có hãy cứ nhắm về phía hắn. Đương nhiên, hiện tại thế lực sau lưng Khanh Ngũ quá khủng, nào có ai chân chính tự tìm tới cửa rước lấy phiền toái.
Cuối cùng Đại Bảo đã bị lần đầu tiên ám sát cảnh cáo —— bị đám hoàng tử kiềm chân này. Trong cuộc săn bắn do hoàng gia tổ chức, có người bí mật nhắm tên bắn lén bắn, may mắn khinh công của Đại Bảo cực cao, né được trong tích tắt.
Chuyện này nhóm tùy tùng đều nhìn thấy rõ rành rành, cũng truyền miệng trong cung, nhưng là thái độ của lão hoàng đế ôn hoà, thản nhiên coi như không có phát sinh bất cứ chuyện gì vậy. Từ đó có thể thấy trong lòng lão hoàng đế Đại Bảo không đáng giá nhắc tới.
Có lẽ đây là chiêu độc muốn giúp Đại Bảo thoát khỏi số phận làm bia ngắm của cuộc tranh đấu trong cung, thế nhưng tiếp theo đó lão hoàng đế lại làm ra một quyết định, đó là ban phủ đệ cung vương cho Đại Bảo cùng với nhóm hoàng tử, cho phép bọn họ dọn ra ngoài cung —— Vị trí vương phủ hẻo lánh, nhiều năm bỏ trống. Đây vốn dĩ là một tòa trạch hoang của vị Vương gia nào đó mấy chục năm trước, so với nhóm thì phủ đệ của Đại Bảo là nơi rách mướp tồi tàn hẻo lánh nhất.
Có điều, Đại Bảo cùng Đại Ngư đều rất vui vẻ, bọn họ không hề để ý phải ở nơi nào ra sao, chỉ cần được ra cung là bọn họ đã tự do rồi, cùng lắm thì ở chung với bọn rồng bộ vuốt là được.
Bởi vậy về căn bản Đại Bảo cũng không muốn sửa lại vương phủ, sau khi dẫn theo vị nhà mình ra khỏi hoàng cung, hắn liền thẳng đến chỗ của rồng bộ vuốt, về phần cái tòa vương phủ bỏ đi của mình hắn đã sắp xếp an bài hạ nhân tới đó, bổng lộc nhận từ hoàng cung toàn bộ tặng cho bọn họ.
Đại Bảo cảm thấy mình lại biến trở về với thân phận thần y ( may vá) Triệu Đại Bảo.
Nhưng rồng bộ vuốt nói cho hắn biết, chuyện đã như vậy về căn bản thì không thể nào bo bo giữ mình mãi, cung đấu cũng giống như giang hồ. Chỉ cần bản thân ngươi là người trong hoàng tộc thì vĩnh vô cũng không thể nào thoát ly khỏi nó một ngày. Cho dù ngươi có co giò mà chạy thì hoa sớm hoặcc muộn sẽ có một ngày người khác sẽ giẫm bẹp ngươi. Mà thế lực nhằm vào Đại Bảo tuyệt đối sẽ không thu tay lại như vậy.
“Vậy ta đây phải làm gì bây giờ? Kỳ thật ta rất ghét cuộc sống thế này.” Đại Bảo nâng má nói, “Ta chỉ muốn bình yên làm quần áo.”
“Nếu muốn sống yên ổn cũng rất đơn giản, mọi việc còn lại cứ giao cho ta xử lý là tốt rồi.” Khanh Ngũ châm cho hắn chén trà.
“Lão Ngũ, ngươi có cảm thấy ý nghĩa câu nói phát từ miệng ngươi rất giống quyền thần đùa bỡn quyền mưu hay không?” Đại Bảo cố ý trêu đùa nói.
“Chỉ cần từ nay về sau ngươi không dùng tội danh công cao chấn chủ giết ta là được. Có rất nhiều đế vương sau khi thượng vị, chuyện thứ nhất chính là tru diệt công thần.” Khanh Ngũ đáp.
” Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Đại Bảo (⊙⊙) “Ta là cha nuôi của ngươi, nếu đã là cha ngươi, trách nhiệm là cả đời.”
“Miễn dùng cái bối phận kia đè áp ta.” Rồng bộ vuốt = =, lập tức nghiêm mặt nói: “Hiện tại thế lực các hoàng tử đã tụ tập với nhau, nguyên nhân cũng bởi vì lúc trước ngươi thật sự rất bại hoại, chưa bao giờ tham dự vào mấy chuyện mượn thế lực này, bởi vậy cho dù bây giờ ta có muốn giúp ngươi, thực lực cũng có hạn.
Hiện giờ đã không có đại thần hay nhóm quân đội nào bằng lòng sáp vào hoàng tử trên người không có thực quyền cùng tiền đồ như ngươi. Mà toàn bộ lợi thế mà ngươi có cũng chính là Khanh gia bảo cùng Kỳ tộc. Vô luận thế lực nào cũng xa tận cuối chân trời, nhất thời khó có thể điều phối —— hiện giờ sách lược tốt nhất mà chúng ta chỉ có thể áp dụng chính là chờ đợi đám hoàng tử kia đấu đá với nhau ——sau đó chỉ cần ngươi có thể sống sót thì đó chính là ưu thế lớn nhất của ngươi.”
“Ý của ngươi là, thời gian tới, ngươi cùng Tiểu Thất sẽ làm hộ vệ cho ta?” Đại Bảo không biết tình hình nguy hiểm, ngược lại cảm thấy có vài phần ý tứ.
“Đúng vậy, chúng ta đơn giản anh em kết nghĩa, nếu bọn chúng cố ý nhằm vào ngươi cũng chính là chỉa mũi nhọn vào ta, nhằm vào ta còn phải xem thể diện của ta, như vậy bọn họ dính vào sẽ có mức độ, còn phải suy tính thiệt hơn.” Khanh Ngũ cười nói.
“Vậy cũng không được, ta là cha nuôi của ngươi, nếu kết bái với ngươi chẳng phải sẽ làmloạn bối phận, không bằng ngươi cứ nhận ta làm cha nuôi đi.”
“… … Nếu không muốn kết bái với ta, dù sao ngươi cũng phải tìm một mối quan hệ để công bố ra ngoài, nhưng không được phép đề cập tới cái loại quan hệ này.” Khanh Ngũ = =
“Chính là lời ta nói chính là sự thật a, ta chính là cha nuôi của ngươi mà.” Đại Bảo (⊙⊙) “Đại Ngư công tử là cha nuôi của ngươi, Đại Ngư công tử gả cho ta, ta cũng được tính như là cha nuôi của ngươi.”
“… Vẫn là khi nào ăn lẩu rồi hãy thảo luận lại cái vấn đề phức tạp này đi.” Khanh Ngũ phất tay đánh gãy cái đề tài nhàm chán này, “Đã lâu mọi người không tụ tập ăn lẩu Tu La, không có Đại Bảo cái món lẩu Tu La này không có mùi vị, đêm nay không say không về!”
“Có thể xóa hai chữ Tu La kia không…” Đại Bảo khổ bức.
“Không.”
Thành viên tham gia vào hội lẩu Tu La lần này cũng không ít, địa điểm là phòng khách nhà Khanh Ngũ. Hồ ly cùng thỏ béo, hổ con với Đại Ngư đều được mời tới, thậm chí còn có cả Yến Tam Thất mặt mày âm u, cùng với nhóm chiến tướng Kỳ tộc. Vì vậy Tiểu Thất cố ý đi chợ mua một cái bàn tròn lớn cùng với cái nồi lẩu cỡ lớn.
Căn cứ vào câu từ trên mặt chữ Tu La, mọi người thích gì thì bỏ hết vào. Thỏ béo phấn chấn ném cải trắng vào nồi, hổ con với hồ ly cho sườn sốt mà bọn họ thích ăn vào, Đại Ngư công tử bỏ hồng trùng vào thì kịp thời bị mọi người sống chết đè lại.
Khanh Ngũ rút kinh nghiệm lẩu không thể ăn cùng với quýt cho nên lần này thay bằng quả táo cùng lê, hạt dẻ, khoai lang, cuối cùng phát giác khoai lang vẫn là tốt nhất.
Bộ hạ Kỳ tộc đem đặc sản bọn họ mang tới bỏ vào trong nồi nấu, làm cho cả bọn Khanh Ngũ tò mò không thôi, đợi sau khi nấu chín bọn họ còn tiên phong bới thêm một chén hiến cho Khanh Ngũ. Quả nhiên là nấm rừng đặc sản miền vùng mỹ vị vô cùng! Hương vị tuyệt diệu cỡ này tuyệt đối nơi khác không thể làm được, nghe nói loại nấm này cũng cực kỳ khó tìm, giá cả còn quý hơn cả hoàng kim.
Về sau, đặc sản sơn cô này đổi tên thành là tùng nhung.
Đây là bữa tối vui vẻ nhất mà hoàng tử Đại Bảo được ăn. Rượu quá ba tuần, mọi người liền mở máy hát, người Kỳ tộc nói chỗ bọn họ có kỳ văn dị sự, bọn lão hổ thỏ béo kể vài chuyện thú vị ở trong giới tinh quái, Đại Bảo thì có bí tân trong cung.
Chỉ có Yến Tam Thất ngồi ở một bên yên lặng không nói. Hắn bởi mệnh lệnh của tổ chức xâm nhập hoàng cung trộm bảo còn chưa thành đã bị bắt bị tra khảo. Kỳ thật chẳng qua đây chỉ là phương pháp hắn muốn tìm chết mà thôi, không ngờ ở trong tuyệt cảnh gặp được Khanh Ngũ, lại nhận thức nhiều sự việc kỳ diệu như vậy, đối với nhân sinh trong đời của đã khiến hắn không biết nên tự hỏi như thế nào nữa.
“Tại lãnh địa Kỳ tộc của chúng ta có núi non hùng vĩ cùng với rừng rậm bao la, là loại cảnh sắc mà người Trung Nguyên các ngươi có nằm mộng cũng không thể thấy được …”Uống rượu cao hứng khiến đám người Kỳ tộc thao thao bất tuyệt miêu tả cố hương xinh đẹp của bọn họ, người nói vô tình, người nghe có tâm.
Yến Tam Thất nhịn không được xen mồm: “Phương Bắc hùng vĩ, thật sự tráng lệ đến thế? Tuy ta thường xuyên vào Nam ra Bắc, nhưng chưa bao giờ đi qua phương Bắc, có lẽ tới đó né tránh huyên náo của thế gian cũng là lựa chọn chính xác…”
“Đúng vậy! Bằng hữu! Hoan nghênh ngươi tới cố hương chúng ta làm khách! Ngươi đến đó sẽ phát hiện, nơi ấy sẽ càng giống thiên đường hơn!” Người Kỳ tộc uống say sưa, nhiệt tình vỗ bả vai Yến Tam Thất.
Ngay tại lúc bầu không khí càng ngày càng nhiệt liệt, ngoài cửa sổ có dị động khiến Tiểu Thất trong phút chốc sinh lòng cảnh giác.
“Có người lẻn vào. Nhân số rất nhiều.” Tiểu Thất lôi kéo ống tay áo của Khanh Ngũ.
Không khí nhất thời bị kiềm hãm.
Từ khi bị rồng bộ vuốt cho cưỡi gió lên mây, hắn không còn kiêu ngạo giống như lúc trước nữa, cũng không ồn ào đòi ám sát.
Đương nhiên Khanh Ngũ cũng lười để ý tới hắn, chỉ bảo Tiểu Thất đi lại trên giang hồ thả ra chút tin đồn, nói Yến Tam Thất bây giờ là thủ hạ của Khanh gia Ngũ thiếu, có mọi ân oán nếu có hãy cứ nhắm về phía hắn. Đương nhiên, hiện tại thế lực sau lưng Khanh Ngũ quá khủng, nào có ai chân chính tự tìm tới cửa rước lấy phiền toái.
Cuối cùng Đại Bảo đã bị lần đầu tiên ám sát cảnh cáo —— bị đám hoàng tử kiềm chân này. Trong cuộc săn bắn do hoàng gia tổ chức, có người bí mật nhắm tên bắn lén bắn, may mắn khinh công của Đại Bảo cực cao, né được trong tích tắt.
Chuyện này nhóm tùy tùng đều nhìn thấy rõ rành rành, cũng truyền miệng trong cung, nhưng là thái độ của lão hoàng đế ôn hoà, thản nhiên coi như không có phát sinh bất cứ chuyện gì vậy. Từ đó có thể thấy trong lòng lão hoàng đế Đại Bảo không đáng giá nhắc tới.
Có lẽ đây là chiêu độc muốn giúp Đại Bảo thoát khỏi số phận làm bia ngắm của cuộc tranh đấu trong cung, thế nhưng tiếp theo đó lão hoàng đế lại làm ra một quyết định, đó là ban phủ đệ cung vương cho Đại Bảo cùng với nhóm hoàng tử, cho phép bọn họ dọn ra ngoài cung —— Vị trí vương phủ hẻo lánh, nhiều năm bỏ trống. Đây vốn dĩ là một tòa trạch hoang của vị Vương gia nào đó mấy chục năm trước, so với nhóm thì phủ đệ của Đại Bảo là nơi rách mướp tồi tàn hẻo lánh nhất.
Có điều, Đại Bảo cùng Đại Ngư đều rất vui vẻ, bọn họ không hề để ý phải ở nơi nào ra sao, chỉ cần được ra cung là bọn họ đã tự do rồi, cùng lắm thì ở chung với bọn rồng bộ vuốt là được.
Bởi vậy về căn bản Đại Bảo cũng không muốn sửa lại vương phủ, sau khi dẫn theo vị nhà mình ra khỏi hoàng cung, hắn liền thẳng đến chỗ của rồng bộ vuốt, về phần cái tòa vương phủ bỏ đi của mình hắn đã sắp xếp an bài hạ nhân tới đó, bổng lộc nhận từ hoàng cung toàn bộ tặng cho bọn họ.
Đại Bảo cảm thấy mình lại biến trở về với thân phận thần y ( may vá) Triệu Đại Bảo.
Nhưng rồng bộ vuốt nói cho hắn biết, chuyện đã như vậy về căn bản thì không thể nào bo bo giữ mình mãi, cung đấu cũng giống như giang hồ. Chỉ cần bản thân ngươi là người trong hoàng tộc thì vĩnh vô cũng không thể nào thoát ly khỏi nó một ngày. Cho dù ngươi có co giò mà chạy thì hoa sớm hoặcc muộn sẽ có một ngày người khác sẽ giẫm bẹp ngươi. Mà thế lực nhằm vào Đại Bảo tuyệt đối sẽ không thu tay lại như vậy.
“Vậy ta đây phải làm gì bây giờ? Kỳ thật ta rất ghét cuộc sống thế này.” Đại Bảo nâng má nói, “Ta chỉ muốn bình yên làm quần áo.”
“Nếu muốn sống yên ổn cũng rất đơn giản, mọi việc còn lại cứ giao cho ta xử lý là tốt rồi.” Khanh Ngũ châm cho hắn chén trà.
“Lão Ngũ, ngươi có cảm thấy ý nghĩa câu nói phát từ miệng ngươi rất giống quyền thần đùa bỡn quyền mưu hay không?” Đại Bảo cố ý trêu đùa nói.
“Chỉ cần từ nay về sau ngươi không dùng tội danh công cao chấn chủ giết ta là được. Có rất nhiều đế vương sau khi thượng vị, chuyện thứ nhất chính là tru diệt công thần.” Khanh Ngũ đáp.
” Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Đại Bảo (⊙⊙) “Ta là cha nuôi của ngươi, nếu đã là cha ngươi, trách nhiệm là cả đời.”
“Miễn dùng cái bối phận kia đè áp ta.” Rồng bộ vuốt = =, lập tức nghiêm mặt nói: “Hiện tại thế lực các hoàng tử đã tụ tập với nhau, nguyên nhân cũng bởi vì lúc trước ngươi thật sự rất bại hoại, chưa bao giờ tham dự vào mấy chuyện mượn thế lực này, bởi vậy cho dù bây giờ ta có muốn giúp ngươi, thực lực cũng có hạn.
Hiện giờ đã không có đại thần hay nhóm quân đội nào bằng lòng sáp vào hoàng tử trên người không có thực quyền cùng tiền đồ như ngươi. Mà toàn bộ lợi thế mà ngươi có cũng chính là Khanh gia bảo cùng Kỳ tộc. Vô luận thế lực nào cũng xa tận cuối chân trời, nhất thời khó có thể điều phối —— hiện giờ sách lược tốt nhất mà chúng ta chỉ có thể áp dụng chính là chờ đợi đám hoàng tử kia đấu đá với nhau ——sau đó chỉ cần ngươi có thể sống sót thì đó chính là ưu thế lớn nhất của ngươi.”
“Ý của ngươi là, thời gian tới, ngươi cùng Tiểu Thất sẽ làm hộ vệ cho ta?” Đại Bảo không biết tình hình nguy hiểm, ngược lại cảm thấy có vài phần ý tứ.
“Đúng vậy, chúng ta đơn giản anh em kết nghĩa, nếu bọn chúng cố ý nhằm vào ngươi cũng chính là chỉa mũi nhọn vào ta, nhằm vào ta còn phải xem thể diện của ta, như vậy bọn họ dính vào sẽ có mức độ, còn phải suy tính thiệt hơn.” Khanh Ngũ cười nói.
“Vậy cũng không được, ta là cha nuôi của ngươi, nếu kết bái với ngươi chẳng phải sẽ làmloạn bối phận, không bằng ngươi cứ nhận ta làm cha nuôi đi.”
“… … Nếu không muốn kết bái với ta, dù sao ngươi cũng phải tìm một mối quan hệ để công bố ra ngoài, nhưng không được phép đề cập tới cái loại quan hệ này.” Khanh Ngũ = =
“Chính là lời ta nói chính là sự thật a, ta chính là cha nuôi của ngươi mà.” Đại Bảo (⊙⊙) “Đại Ngư công tử là cha nuôi của ngươi, Đại Ngư công tử gả cho ta, ta cũng được tính như là cha nuôi của ngươi.”
“… Vẫn là khi nào ăn lẩu rồi hãy thảo luận lại cái vấn đề phức tạp này đi.” Khanh Ngũ phất tay đánh gãy cái đề tài nhàm chán này, “Đã lâu mọi người không tụ tập ăn lẩu Tu La, không có Đại Bảo cái món lẩu Tu La này không có mùi vị, đêm nay không say không về!”
“Có thể xóa hai chữ Tu La kia không…” Đại Bảo khổ bức.
“Không.”
Thành viên tham gia vào hội lẩu Tu La lần này cũng không ít, địa điểm là phòng khách nhà Khanh Ngũ. Hồ ly cùng thỏ béo, hổ con với Đại Ngư đều được mời tới, thậm chí còn có cả Yến Tam Thất mặt mày âm u, cùng với nhóm chiến tướng Kỳ tộc. Vì vậy Tiểu Thất cố ý đi chợ mua một cái bàn tròn lớn cùng với cái nồi lẩu cỡ lớn.
Căn cứ vào câu từ trên mặt chữ Tu La, mọi người thích gì thì bỏ hết vào. Thỏ béo phấn chấn ném cải trắng vào nồi, hổ con với hồ ly cho sườn sốt mà bọn họ thích ăn vào, Đại Ngư công tử bỏ hồng trùng vào thì kịp thời bị mọi người sống chết đè lại.
Khanh Ngũ rút kinh nghiệm lẩu không thể ăn cùng với quýt cho nên lần này thay bằng quả táo cùng lê, hạt dẻ, khoai lang, cuối cùng phát giác khoai lang vẫn là tốt nhất.
Bộ hạ Kỳ tộc đem đặc sản bọn họ mang tới bỏ vào trong nồi nấu, làm cho cả bọn Khanh Ngũ tò mò không thôi, đợi sau khi nấu chín bọn họ còn tiên phong bới thêm một chén hiến cho Khanh Ngũ. Quả nhiên là nấm rừng đặc sản miền vùng mỹ vị vô cùng! Hương vị tuyệt diệu cỡ này tuyệt đối nơi khác không thể làm được, nghe nói loại nấm này cũng cực kỳ khó tìm, giá cả còn quý hơn cả hoàng kim.
Về sau, đặc sản sơn cô này đổi tên thành là tùng nhung.
Đây là bữa tối vui vẻ nhất mà hoàng tử Đại Bảo được ăn. Rượu quá ba tuần, mọi người liền mở máy hát, người Kỳ tộc nói chỗ bọn họ có kỳ văn dị sự, bọn lão hổ thỏ béo kể vài chuyện thú vị ở trong giới tinh quái, Đại Bảo thì có bí tân trong cung.
Chỉ có Yến Tam Thất ngồi ở một bên yên lặng không nói. Hắn bởi mệnh lệnh của tổ chức xâm nhập hoàng cung trộm bảo còn chưa thành đã bị bắt bị tra khảo. Kỳ thật chẳng qua đây chỉ là phương pháp hắn muốn tìm chết mà thôi, không ngờ ở trong tuyệt cảnh gặp được Khanh Ngũ, lại nhận thức nhiều sự việc kỳ diệu như vậy, đối với nhân sinh trong đời của đã khiến hắn không biết nên tự hỏi như thế nào nữa.
“Tại lãnh địa Kỳ tộc của chúng ta có núi non hùng vĩ cùng với rừng rậm bao la, là loại cảnh sắc mà người Trung Nguyên các ngươi có nằm mộng cũng không thể thấy được …”Uống rượu cao hứng khiến đám người Kỳ tộc thao thao bất tuyệt miêu tả cố hương xinh đẹp của bọn họ, người nói vô tình, người nghe có tâm.
Yến Tam Thất nhịn không được xen mồm: “Phương Bắc hùng vĩ, thật sự tráng lệ đến thế? Tuy ta thường xuyên vào Nam ra Bắc, nhưng chưa bao giờ đi qua phương Bắc, có lẽ tới đó né tránh huyên náo của thế gian cũng là lựa chọn chính xác…”
“Đúng vậy! Bằng hữu! Hoan nghênh ngươi tới cố hương chúng ta làm khách! Ngươi đến đó sẽ phát hiện, nơi ấy sẽ càng giống thiên đường hơn!” Người Kỳ tộc uống say sưa, nhiệt tình vỗ bả vai Yến Tam Thất.
Ngay tại lúc bầu không khí càng ngày càng nhiệt liệt, ngoài cửa sổ có dị động khiến Tiểu Thất trong phút chốc sinh lòng cảnh giác.
“Có người lẻn vào. Nhân số rất nhiều.” Tiểu Thất lôi kéo ống tay áo của Khanh Ngũ.
Không khí nhất thời bị kiềm hãm.