“Cho nên Thanh Hồ mới bị xúi giục, đột nhiên phát điên đúng không?” Khanh Ngũ hít một hơi thật sâu, “Chúng ta nhanh đi tìm Tiểu Thất đi! Ta cũng không hy vọng hắn cũng rơi vào tình trạng như vậy!” t
“Vốn dĩ ta không nên nhiều chuyện như vậy, chẳng qua ta nghĩ đại khái là ta đã bị ảnh hưởng, mới có thể đem nhiều chuyện không nên nói đều nói cho ngươi nghe.” Kỳ lân mặc dù có điểm thất thường, nhưng vẫn rất lý trí.
“Ngươi đang lập khẩu lệnh à?” Khanh Ngũ xốc chăn lên bước xuống giường, “Hiện giờ ta chỉ muốn đi tìm Tiểu Thất thôi!”
“Ngươi quả nhiên cũng bắt đầu luống cuống a.” Kỳ lân đáp.
“Ta chỉ cảm thấy đây là chuyện mình không thể không làm, đây cũng là trách nhiệm của ta đối với Tiểu Thất!” Khanh Ngũ bắt lấy cánh tay của kỳ lân, “Ngươi dẫn ta đi.”
“Ngươi đừng kích động, phép thuật của ta có thể truy tung hướng đi của Tiểu Thất.” Kỳ lân đáp. Chỉ thấy hắn vươn bàn tay ngưng tụ quang huy, rất nhanh đoàn ánh sáng kia liền hình thành mũi tên chỉ hướng, không đợi kỳ lân nói rõ, Khanh Ngũ đã túm cổ hắn lên.
“Tiểu Bạch Long ngươi làm gì vậy?” Kỳ lân giật mình hỏi.
“Ngươi cõng ta đi.” Rồng bộ vuốt ngược lại rất có tự giác bò lên lưng hắn.
“Không bằng ngươi ở chỗ này đợi ta.”
“Ta không đợi được nữa.” Thần sắc Khanh Ngũ cực kỳ bình tĩnh, nhưng mặt ngoài càng bình tĩnh, kì thực cho thấy nội tâm của hắn đã trở thành bão táp.
Kỳ lân đành phải cõng hắn rời khỏi gian mật thất.
Nhưng trong khoảng thời gian này, toàn bộ hồ cung đã biến hóa tới mức long trời lỡ đất, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong không khí, đập vào mắt là hành lang trước mặt chỉ còn phần còn lại của chân tay đã bị cụt, càng đi tới thì thi thể chất thành đống ngày càng nhiều —— những thi thể này là cung nữ thái giám, thị vệ trong cung.
Sâu trong hồ cung là từng tràng tiếng thét thảm thiết.
“Hồ vương đã bắt đầu nổi điên! Chẳng lẽ chúng ta xúc phạm tới cái gì? Khiến cho thổ địa khởi động lực lượng nguyền rủa?” Kỳ lân siết chặt nắm tay.
Nhưng không đợi hắn nói xong, Khanh Ngũ nằm trên lưng hắn đã khẩn cấp hóa thành hình rồng bay khỏi cửa, một mình đi tìm Tiểu Thất.
“Tiểu Bạch Long! Ngươi đừng chạy loạn!” Kỳ lân đã không cản nổi hắn, bởi vì bốn phía lại bắt đầu dâng lên làn sương mù màu đen, che khuất toàn bộ mọi thứ.
Bạch Long ở trong hồ cung giống không ruồi bọ không đầu chạy tán loạn khắp bốn phía, gầm nhẹ giống như đang gọi Tiểu Thất. Nhưng vô luận nó chạy khắp nơi tìm kiếm thì cũng không tìm thấy nó muốn tìm.
Bạch Long luống cuống, nó dùng cái đuôi điên cuồng càn quét cột trụ hành lang cùng vách tường, dẫn phát từng trận tiếng động đổ sập, nhưng dọc đường đi đều là vụn thi thể. Nó mù quáng phẫn nộ chạy quanh, dĩ nhiên cách từng trận thét điên cuồng càng ngày càng gần.
Ẩn bên trong màn sương mù che khuất, mơ hồ có thể thấy nóc nhà chỗ trung tâm có một con hồ ly chín đuôi khổng lồ đang chiếm cứ, cũng chính là nơi phát ra tiếng hô thảm thiết ấy.
Hồ vương sau khi biết được chân tướng càng thêm điên cuồng, thế nhưng tàn nhẫn xé nát mọi người trong cung! Giờ phút này nó đã hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng loạn!
“Đủ rồi! Con hồ ly nhà ngươi không biết phân biệt tốt xấu!!” Bạch Long cũng bị chọc giận, “Trả Tiểu Thất cho ta!!” Nó liều lĩnh vọt lên, nháy mắt liền bay đến trước mặt Hồ vương.
Nhưng mà khoảnh khắc tới gần Hồ vương, cho dù là Bạch Long đang nổi giận phừng phừng cũng sợ ngây người —— bởi vì trên đầu Hồ vương được tạo thành từ vô số cái đầu của đám hồ ly! Toàn bộ hồ tộc bị giết trong tay hắn giờ phút này đều kê đầu ở trên người của hắn!!
“Muốn gia nhập với chúng ta sao? Ha ha ha ha!” Trăm đầu hồ phát ra mấy trăm tiếng cười âm trầm.
“Ngươi cho là ta sẽ sợ ngươi sao!!” Bạch Long quát, quanh thân nó bắt đầu phát ra tia chớp, dường như ngay lập tức sẽ nhảy bổ lên cắn xé —— từ khi hắn sinh ra tới nay, hắn còn chưa từng cuồng bạo như vậy bao giờ!
“Ngươi không quan tâm tới tánh mạng của tên phàm nhân kia sao?” Trăm đầu hồ giảo hoạt nói chuyện, sấm sét lôi điện ẩn hiện trong khóe mắt Bạch Long!
“Đem hắn trả lại cho ta!! Tiểu Thất ở nơi nào!!” Bạch Long vung đuôi về phía nóc nhà đằng sau cung điện. Lập tức không đợi trăm đầu hồ ly lên tiếng, nó liền đánh tiếp.
Nhưng trăm đầu hồ bị lực lượng hắc ám cải tạo thật sự là quá mức cường đại, trong khoảnh khắc Bạch Long đã bị một vuốt của hắn quật ngã bay ra ngoài. Giờ phút này, trong thiên địa đều bị màn sương đen phủ kín, mà mưa rền gió dữ từ trên người Bạch Long mang đến đồng thời cũng thổi quét qua, khiến cho hoàn cảnh lúc này càng thêm hỗn loạn.
Bạch Long ngã thật mạnh xuống dưới san bằng luôn đá phiến bên dưới tòa cung điện, mất nửa ngày mới có thể đứng dậy được, mà trăm đầu hồ kia hình như có ý muốn từ từ tra tấn hắn cho đến chết, cũng không vội vã lập tức giết chết nó.
Tình cảnh của Bạch Long lúc này vô cùng hiểm ác.
Tiểu Thất không biết mình ngủ bao lâu, đang ở trong mộng, hắn lặp đi lặp lại một giấc mơ là thấy Hồ vương đột kích đánh Khanh Ngũ với mình, ác mộng một lần rồi một lần trình diễn, không có hồi kết.
Khi hắn cuối cùng từ trong mùi máu tươi nồng nặc sặc tỉnh mới phát giác mình bị giam ở bên trong một gian phòng giống như trong cung, còn mùi máu tươi chính là từ bên ngoài truyền đến.
Nhưng vô luận hắn có cố gắng như thế nào cũng đều không thể đánh vỡ cửa sổ, cánh cửa sổ kia mặc kệ hắn dùng cách gì cũng đều không xê dịch tý nào. Lúc này Tiểu Thất mới tin tưởng, gian phòng này đã bị những tiên linh kia hạ cái gọi là kết giới.
Tuy là như thế, nhưng hắn vẫn có thể xuyên qua khe cửa sổ nhìn thấy tình hình bên ngoài —— Trên hành lang ở bên ngoài, vô số cái đầu người xếp chồng lên nhau tình cảnh vô cùng đáng sợ, máu tươi nhiễm đỏ cả hành lang. Cho dù Tiểu Thất là một ảnh vệ già dặn kinh nghiệm cũng không tránh khỏi bị một màn này làm cho người ta sợ hãi tột cùng!
Mà càng đáng sợ hơn là, không bao lâu sau, vô số đầu người ấy dường như một lần nữa có được sinh mệnh, từ trên mặt đất ào ạt đứng lên, bắt đầu cứng ngắc hoạt động. Vô số cái đầu sôi nổi tấp về phía gian phòng này của hắn!
“A!!” Tiểu Thất lui về phía sau mấy bước, tỉnh táo lại lại nghĩ những kết giới này vẫn còn, đám cương thi kia cũng không vào được, ai ngờ mới nghĩ như vậy thì cửa sổ đã bị cương thi nâng tay đánh vỡ!
Trận kết giới kia căn bản không có tác dụng với cương thi!
Tiểu Thất hoảng sợ —— hắn từng nghe qua một vài câu chuyện quỷ quái, chính là muốn đối phó với cương thi phải đánh dập nát đám đầu này nhưng đống cương thi ấy căn bản là không có đầu!
Ngũ thiếu! Ngũ thiếu hắn ở nơi nào?! Hay là hắn cũng gặp hiểm cảnh như vậy!
Nhưng buồn bực chính là, trong gian phòng trống rỗng này không có bất cứ thứ gì có thể dùng làm binh khí!
Rất nhanh, không thể lui xuống nữa, đám cương thi kia đã phá nát cửa sổ, ào ạt dũng mãnh ùa vào, Tiểu Thất chỉ đành lùi đến góc tường, trong tay cầm cái ghế không ngừng múa may.
Ngay tại lúc đám cương thi vây quanh càng đông thì xuất hiện một bóng hình linh hoạt chạy vào ——kẻ thần bí kia hồn nhiên như không thấy đám cương thi nọ, từ trong đám cương thi rẽ vào, đưa tay kéo lấy Tiểu Thất: “Đi theo ta!!”
Tiểu Thất chỉ kịp thấy rõ người nọ có đầu, liền bị người nọ hệt như làn gió lôi đi.
Tuy rằng chính là lôi kéo hắn chạy, nhưng so với ngày thường lúc hắn thi triển khinh công còn nhanh gấp mấy lần!
Tiểu Thất chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt căn bản thấy không rõ vụt qua, thân hình của mình cũng không nghe sai sử mà bị người nọ dắt đi, cũng không biết chạy bao lâu, rốt cục đi vào trong một rừng cây nhỏ rậm rạp vắng vẻ, người nọ đột nhiên đi tới một tòa núi giả, lúc này mới dừng lại.
Tiểu Thất đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, hỏi thăm: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?!”
Người nọ lúc này mới quay người lại, nhìn Tiểu Thất cười hắc hắc, Tiểu Thất nhất thời sợ ngây người.
Khuôn mặt của người nọ, rõ ràng là… …!!!
Mặt của mình!!
“Ta nhất định là điên rồi!!” Tiểu Thất bắt đầu cào cào đầu tóc. Hắn có thể xác định, người trước mắt tuyệt đối không phải vị ca ca giáo chủ ma giáo nhà mình, bởi vì nơi này căn bản không phải địa giới của phàm nhân!
“Ngươi không điên.” Người nọ cười hắc hắc nói, “Bởi vì ngươi sinh ra, đại để có chút quan hệ với ta.”
“Ngươi là cha ta?!” Tiểu Thất =皿=
“Ta không phải cha ngươi, nhưng chúng ta có chút quan hệ, ngươi nhận ta làm cha nuôi cũng được —— A, không đúng không đúng, nếu như ngươi nhận ta làm cha nuôi, vậy con trai ta chẳng phải xưng huynh gọi đệ với ngươi? Khó mà làm được, ngươi vẫn là nhận ta làm gia gia đi!” Thiếu niên có bộ dạng giống hệt Tiểu Thất ôm cánh tay nói.
“Ngươi dựa vào cái gì mà làm gia gia ta!”Tiểu Thất nổi giận, “Cho dù ngươi đã cứu ta, ta cũng sẽ không làm cháu của ngươi!”
“Hừ, ngươi ngay cả tư cách làm cháu ta cũng không có đâu! Nếu không phải có con ta, cái vị chủ nhân Khanh Thục Quân của ngươi cũng sẽ không được sinh ra. Hừ hừ.” Thiếu niên đáp.
Tiểu Thất lại càng hồ đồ.
“Tóm lại, ta tới để giải cứu các ngươi, nếu ngươi có thể khiến cho ta vui vẻ, ta liền đi cứu cái con tiểu Bạch Long kia, bằng không, chỉ sợ hắn sẽ trở thành điểm tâm của quái vật hồ ly.”
“Cứu hắn!! Ngươi muốn ta làm cái gì cũng đều được!!” Tiểu Thất khẽ cắn môi, thế nhưng quỳ xuống cầu xin thiếu niên kia, “Van cầu ngươi!! Cứu mạng hắn!”
“Vậy ngươi cùng ta chơi một trò chơi đi?” Thiếu niên nháy mắt mấy cái, “Chúng ta trao đổi quần áo.”
Tiểu Thất lập tức bắt đầu cởi quần áo —— hắn là phàm nhân, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn đều phải cứu Khanh Ngũ!
Rất nhanh, hai người liền đổi xong quần áo, thiếu niên cười hì hì dặn dò hắn: “Chờ chút nếu có người tới tìm ta, ngươi liền nói ngươi là ta, xem hắn có thể nhận ra được hay không.”
“Ngươi… Là ai?” Tiểu Thất hỏi, “Ta ngay cả tên của ngươi cũng không biết, như thế nào giả thành ngươi?”
“Ta tên là Lãnh Thanh Thanh a!” Thiếu niên trực tiếp nói ra, “Được rồi, ngươi cầm hộ thân cái ngọc bội rồi đứng ở chỗ này, đám cương thi kia sẽ không dám tới gần ngươi, ta đi cứu tiểu Bạch Long nhà ngươi —— ô ô, nhóc rồng con chân chính, ta tới rồi đây ”
Tiểu Thất đang cầm ngọc bội, nhưng cảm thấy rất không thích hợp.
Thiếu niên nhảy một cái sau đó rời đi một hồi lâu, Tiểu Thất đứng ở nơi đó, đón đó lạnh, y phục của hắn đều bị làm ướt, nhưng hắn vẫn cứ không nhúc nhích đứng đó chờ đợi.
Rốt cục, từ giữa không trung vang lên một tiếng sấm đùng đoàng, long ảnh xuất hiện, Tiểu Thất trong lòng vui vẻ ——không phải là Khanh Ngũ trở lại rồi chứ? Chỉ thấy long ảnh ở phía trên hắn biến thành hình, quần áo lượn lờ đáp xuống, mưa gió bốn phía cũng tạm ngừng.
Đợi người nọ dừng xuống trước mặt Tiểu Thất, nhân tiện nói: “Mưa gió lớn như vậy, vì sao không đi trú mưa?”
Tiểu Thất mừng rỡ: “Ngũ thiếu!! Ngươi không sao chứ!”
“Hử? Ngũ thiếu?” “Khanh Ngũ” trước mắt sửng sốt.
“Ngươi! Ngươi không phải Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất thoáng chốc tỉnh ngộ —— bởi vì diện mạo hay giọng nói đều giống quá Khanh Ngũ, hai chân của hắn lúc đi đường rõ ràng rất hoàn hảo!
“Con rắn ngốc kia! Lại dám trêu chọc ta như thế!” “Khanh Ngũ” giả cũng thấy rõ dáng vẻ khác thường của Tiểu Thất, trong nháy mắt liền nảy ra âm mưu.
“Vốn dĩ ta không nên nhiều chuyện như vậy, chẳng qua ta nghĩ đại khái là ta đã bị ảnh hưởng, mới có thể đem nhiều chuyện không nên nói đều nói cho ngươi nghe.” Kỳ lân mặc dù có điểm thất thường, nhưng vẫn rất lý trí.
“Ngươi đang lập khẩu lệnh à?” Khanh Ngũ xốc chăn lên bước xuống giường, “Hiện giờ ta chỉ muốn đi tìm Tiểu Thất thôi!”
“Ngươi quả nhiên cũng bắt đầu luống cuống a.” Kỳ lân đáp.
“Ta chỉ cảm thấy đây là chuyện mình không thể không làm, đây cũng là trách nhiệm của ta đối với Tiểu Thất!” Khanh Ngũ bắt lấy cánh tay của kỳ lân, “Ngươi dẫn ta đi.”
“Ngươi đừng kích động, phép thuật của ta có thể truy tung hướng đi của Tiểu Thất.” Kỳ lân đáp. Chỉ thấy hắn vươn bàn tay ngưng tụ quang huy, rất nhanh đoàn ánh sáng kia liền hình thành mũi tên chỉ hướng, không đợi kỳ lân nói rõ, Khanh Ngũ đã túm cổ hắn lên.
“Tiểu Bạch Long ngươi làm gì vậy?” Kỳ lân giật mình hỏi.
“Ngươi cõng ta đi.” Rồng bộ vuốt ngược lại rất có tự giác bò lên lưng hắn.
“Không bằng ngươi ở chỗ này đợi ta.”
“Ta không đợi được nữa.” Thần sắc Khanh Ngũ cực kỳ bình tĩnh, nhưng mặt ngoài càng bình tĩnh, kì thực cho thấy nội tâm của hắn đã trở thành bão táp.
Kỳ lân đành phải cõng hắn rời khỏi gian mật thất.
Nhưng trong khoảng thời gian này, toàn bộ hồ cung đã biến hóa tới mức long trời lỡ đất, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong không khí, đập vào mắt là hành lang trước mặt chỉ còn phần còn lại của chân tay đã bị cụt, càng đi tới thì thi thể chất thành đống ngày càng nhiều —— những thi thể này là cung nữ thái giám, thị vệ trong cung.
Sâu trong hồ cung là từng tràng tiếng thét thảm thiết.
“Hồ vương đã bắt đầu nổi điên! Chẳng lẽ chúng ta xúc phạm tới cái gì? Khiến cho thổ địa khởi động lực lượng nguyền rủa?” Kỳ lân siết chặt nắm tay.
Nhưng không đợi hắn nói xong, Khanh Ngũ nằm trên lưng hắn đã khẩn cấp hóa thành hình rồng bay khỏi cửa, một mình đi tìm Tiểu Thất.
“Tiểu Bạch Long! Ngươi đừng chạy loạn!” Kỳ lân đã không cản nổi hắn, bởi vì bốn phía lại bắt đầu dâng lên làn sương mù màu đen, che khuất toàn bộ mọi thứ.
Bạch Long ở trong hồ cung giống không ruồi bọ không đầu chạy tán loạn khắp bốn phía, gầm nhẹ giống như đang gọi Tiểu Thất. Nhưng vô luận nó chạy khắp nơi tìm kiếm thì cũng không tìm thấy nó muốn tìm.
Bạch Long luống cuống, nó dùng cái đuôi điên cuồng càn quét cột trụ hành lang cùng vách tường, dẫn phát từng trận tiếng động đổ sập, nhưng dọc đường đi đều là vụn thi thể. Nó mù quáng phẫn nộ chạy quanh, dĩ nhiên cách từng trận thét điên cuồng càng ngày càng gần.
Ẩn bên trong màn sương mù che khuất, mơ hồ có thể thấy nóc nhà chỗ trung tâm có một con hồ ly chín đuôi khổng lồ đang chiếm cứ, cũng chính là nơi phát ra tiếng hô thảm thiết ấy.
Hồ vương sau khi biết được chân tướng càng thêm điên cuồng, thế nhưng tàn nhẫn xé nát mọi người trong cung! Giờ phút này nó đã hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng loạn!
“Đủ rồi! Con hồ ly nhà ngươi không biết phân biệt tốt xấu!!” Bạch Long cũng bị chọc giận, “Trả Tiểu Thất cho ta!!” Nó liều lĩnh vọt lên, nháy mắt liền bay đến trước mặt Hồ vương.
Nhưng mà khoảnh khắc tới gần Hồ vương, cho dù là Bạch Long đang nổi giận phừng phừng cũng sợ ngây người —— bởi vì trên đầu Hồ vương được tạo thành từ vô số cái đầu của đám hồ ly! Toàn bộ hồ tộc bị giết trong tay hắn giờ phút này đều kê đầu ở trên người của hắn!!
“Muốn gia nhập với chúng ta sao? Ha ha ha ha!” Trăm đầu hồ phát ra mấy trăm tiếng cười âm trầm.
“Ngươi cho là ta sẽ sợ ngươi sao!!” Bạch Long quát, quanh thân nó bắt đầu phát ra tia chớp, dường như ngay lập tức sẽ nhảy bổ lên cắn xé —— từ khi hắn sinh ra tới nay, hắn còn chưa từng cuồng bạo như vậy bao giờ!
“Ngươi không quan tâm tới tánh mạng của tên phàm nhân kia sao?” Trăm đầu hồ giảo hoạt nói chuyện, sấm sét lôi điện ẩn hiện trong khóe mắt Bạch Long!
“Đem hắn trả lại cho ta!! Tiểu Thất ở nơi nào!!” Bạch Long vung đuôi về phía nóc nhà đằng sau cung điện. Lập tức không đợi trăm đầu hồ ly lên tiếng, nó liền đánh tiếp.
Nhưng trăm đầu hồ bị lực lượng hắc ám cải tạo thật sự là quá mức cường đại, trong khoảnh khắc Bạch Long đã bị một vuốt của hắn quật ngã bay ra ngoài. Giờ phút này, trong thiên địa đều bị màn sương đen phủ kín, mà mưa rền gió dữ từ trên người Bạch Long mang đến đồng thời cũng thổi quét qua, khiến cho hoàn cảnh lúc này càng thêm hỗn loạn.
Bạch Long ngã thật mạnh xuống dưới san bằng luôn đá phiến bên dưới tòa cung điện, mất nửa ngày mới có thể đứng dậy được, mà trăm đầu hồ kia hình như có ý muốn từ từ tra tấn hắn cho đến chết, cũng không vội vã lập tức giết chết nó.
Tình cảnh của Bạch Long lúc này vô cùng hiểm ác.
Tiểu Thất không biết mình ngủ bao lâu, đang ở trong mộng, hắn lặp đi lặp lại một giấc mơ là thấy Hồ vương đột kích đánh Khanh Ngũ với mình, ác mộng một lần rồi một lần trình diễn, không có hồi kết.
Khi hắn cuối cùng từ trong mùi máu tươi nồng nặc sặc tỉnh mới phát giác mình bị giam ở bên trong một gian phòng giống như trong cung, còn mùi máu tươi chính là từ bên ngoài truyền đến.
Nhưng vô luận hắn có cố gắng như thế nào cũng đều không thể đánh vỡ cửa sổ, cánh cửa sổ kia mặc kệ hắn dùng cách gì cũng đều không xê dịch tý nào. Lúc này Tiểu Thất mới tin tưởng, gian phòng này đã bị những tiên linh kia hạ cái gọi là kết giới.
Tuy là như thế, nhưng hắn vẫn có thể xuyên qua khe cửa sổ nhìn thấy tình hình bên ngoài —— Trên hành lang ở bên ngoài, vô số cái đầu người xếp chồng lên nhau tình cảnh vô cùng đáng sợ, máu tươi nhiễm đỏ cả hành lang. Cho dù Tiểu Thất là một ảnh vệ già dặn kinh nghiệm cũng không tránh khỏi bị một màn này làm cho người ta sợ hãi tột cùng!
Mà càng đáng sợ hơn là, không bao lâu sau, vô số đầu người ấy dường như một lần nữa có được sinh mệnh, từ trên mặt đất ào ạt đứng lên, bắt đầu cứng ngắc hoạt động. Vô số cái đầu sôi nổi tấp về phía gian phòng này của hắn!
“A!!” Tiểu Thất lui về phía sau mấy bước, tỉnh táo lại lại nghĩ những kết giới này vẫn còn, đám cương thi kia cũng không vào được, ai ngờ mới nghĩ như vậy thì cửa sổ đã bị cương thi nâng tay đánh vỡ!
Trận kết giới kia căn bản không có tác dụng với cương thi!
Tiểu Thất hoảng sợ —— hắn từng nghe qua một vài câu chuyện quỷ quái, chính là muốn đối phó với cương thi phải đánh dập nát đám đầu này nhưng đống cương thi ấy căn bản là không có đầu!
Ngũ thiếu! Ngũ thiếu hắn ở nơi nào?! Hay là hắn cũng gặp hiểm cảnh như vậy!
Nhưng buồn bực chính là, trong gian phòng trống rỗng này không có bất cứ thứ gì có thể dùng làm binh khí!
Rất nhanh, không thể lui xuống nữa, đám cương thi kia đã phá nát cửa sổ, ào ạt dũng mãnh ùa vào, Tiểu Thất chỉ đành lùi đến góc tường, trong tay cầm cái ghế không ngừng múa may.
Ngay tại lúc đám cương thi vây quanh càng đông thì xuất hiện một bóng hình linh hoạt chạy vào ——kẻ thần bí kia hồn nhiên như không thấy đám cương thi nọ, từ trong đám cương thi rẽ vào, đưa tay kéo lấy Tiểu Thất: “Đi theo ta!!”
Tiểu Thất chỉ kịp thấy rõ người nọ có đầu, liền bị người nọ hệt như làn gió lôi đi.
Tuy rằng chính là lôi kéo hắn chạy, nhưng so với ngày thường lúc hắn thi triển khinh công còn nhanh gấp mấy lần!
Tiểu Thất chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt căn bản thấy không rõ vụt qua, thân hình của mình cũng không nghe sai sử mà bị người nọ dắt đi, cũng không biết chạy bao lâu, rốt cục đi vào trong một rừng cây nhỏ rậm rạp vắng vẻ, người nọ đột nhiên đi tới một tòa núi giả, lúc này mới dừng lại.
Tiểu Thất đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, hỏi thăm: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?!”
Người nọ lúc này mới quay người lại, nhìn Tiểu Thất cười hắc hắc, Tiểu Thất nhất thời sợ ngây người.
Khuôn mặt của người nọ, rõ ràng là… …!!!
Mặt của mình!!
“Ta nhất định là điên rồi!!” Tiểu Thất bắt đầu cào cào đầu tóc. Hắn có thể xác định, người trước mắt tuyệt đối không phải vị ca ca giáo chủ ma giáo nhà mình, bởi vì nơi này căn bản không phải địa giới của phàm nhân!
“Ngươi không điên.” Người nọ cười hắc hắc nói, “Bởi vì ngươi sinh ra, đại để có chút quan hệ với ta.”
“Ngươi là cha ta?!” Tiểu Thất =皿=
“Ta không phải cha ngươi, nhưng chúng ta có chút quan hệ, ngươi nhận ta làm cha nuôi cũng được —— A, không đúng không đúng, nếu như ngươi nhận ta làm cha nuôi, vậy con trai ta chẳng phải xưng huynh gọi đệ với ngươi? Khó mà làm được, ngươi vẫn là nhận ta làm gia gia đi!” Thiếu niên có bộ dạng giống hệt Tiểu Thất ôm cánh tay nói.
“Ngươi dựa vào cái gì mà làm gia gia ta!”Tiểu Thất nổi giận, “Cho dù ngươi đã cứu ta, ta cũng sẽ không làm cháu của ngươi!”
“Hừ, ngươi ngay cả tư cách làm cháu ta cũng không có đâu! Nếu không phải có con ta, cái vị chủ nhân Khanh Thục Quân của ngươi cũng sẽ không được sinh ra. Hừ hừ.” Thiếu niên đáp.
Tiểu Thất lại càng hồ đồ.
“Tóm lại, ta tới để giải cứu các ngươi, nếu ngươi có thể khiến cho ta vui vẻ, ta liền đi cứu cái con tiểu Bạch Long kia, bằng không, chỉ sợ hắn sẽ trở thành điểm tâm của quái vật hồ ly.”
“Cứu hắn!! Ngươi muốn ta làm cái gì cũng đều được!!” Tiểu Thất khẽ cắn môi, thế nhưng quỳ xuống cầu xin thiếu niên kia, “Van cầu ngươi!! Cứu mạng hắn!”
“Vậy ngươi cùng ta chơi một trò chơi đi?” Thiếu niên nháy mắt mấy cái, “Chúng ta trao đổi quần áo.”
Tiểu Thất lập tức bắt đầu cởi quần áo —— hắn là phàm nhân, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn đều phải cứu Khanh Ngũ!
Rất nhanh, hai người liền đổi xong quần áo, thiếu niên cười hì hì dặn dò hắn: “Chờ chút nếu có người tới tìm ta, ngươi liền nói ngươi là ta, xem hắn có thể nhận ra được hay không.”
“Ngươi… Là ai?” Tiểu Thất hỏi, “Ta ngay cả tên của ngươi cũng không biết, như thế nào giả thành ngươi?”
“Ta tên là Lãnh Thanh Thanh a!” Thiếu niên trực tiếp nói ra, “Được rồi, ngươi cầm hộ thân cái ngọc bội rồi đứng ở chỗ này, đám cương thi kia sẽ không dám tới gần ngươi, ta đi cứu tiểu Bạch Long nhà ngươi —— ô ô, nhóc rồng con chân chính, ta tới rồi đây ”
Tiểu Thất đang cầm ngọc bội, nhưng cảm thấy rất không thích hợp.
Thiếu niên nhảy một cái sau đó rời đi một hồi lâu, Tiểu Thất đứng ở nơi đó, đón đó lạnh, y phục của hắn đều bị làm ướt, nhưng hắn vẫn cứ không nhúc nhích đứng đó chờ đợi.
Rốt cục, từ giữa không trung vang lên một tiếng sấm đùng đoàng, long ảnh xuất hiện, Tiểu Thất trong lòng vui vẻ ——không phải là Khanh Ngũ trở lại rồi chứ? Chỉ thấy long ảnh ở phía trên hắn biến thành hình, quần áo lượn lờ đáp xuống, mưa gió bốn phía cũng tạm ngừng.
Đợi người nọ dừng xuống trước mặt Tiểu Thất, nhân tiện nói: “Mưa gió lớn như vậy, vì sao không đi trú mưa?”
Tiểu Thất mừng rỡ: “Ngũ thiếu!! Ngươi không sao chứ!”
“Hử? Ngũ thiếu?” “Khanh Ngũ” trước mắt sửng sốt.
“Ngươi! Ngươi không phải Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất thoáng chốc tỉnh ngộ —— bởi vì diện mạo hay giọng nói đều giống quá Khanh Ngũ, hai chân của hắn lúc đi đường rõ ràng rất hoàn hảo!
“Con rắn ngốc kia! Lại dám trêu chọc ta như thế!” “Khanh Ngũ” giả cũng thấy rõ dáng vẻ khác thường của Tiểu Thất, trong nháy mắt liền nảy ra âm mưu.