Đang lúc Bạch Long một lần nữa bị trăm đầu hồ ném bay ra ngoài, nó run rẩy gần như không dậy nổi, nhưng vẫn không cam lòng giãy dụa muốn đứng lên.
Trong miệng nó phát ra tiếng gầm nhẹ, tỏ rõ nội tâm không cam, có điều máu tươi khiến tầm mắt của hắn mơ hồ. Vào lúc này có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái đầu đang nằm ở trên mặt đất của nó, than thở: “Thật đáng thương.”
“Tiểu Thất?” Bạch Long nhất thời sinh ra một cỗ khí lực, cố gắng mở mắt nhìn người trước mắt, bởi vì sớm đã bị ma lực ảnh hưởng khiến tâm trí đại loạn, hơn nữa bị trọng thương, Bạch Long không thể phân thiệt giả lại đem người trước mắt coi là Tiểu Thất.
“Tiểu Thất! Ngươi không sao, thật tốt quá!” Bạch Long cọ cọ “Tiểu Thất”.
“Ta mang ngươi rời đi nơi này.”
“Hư, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng lộn xộn.” “Tiểu Thất” vuốt long tông của nó, một cỗ linh lực ấm áp từ trong tay “Tiểu Thất” chảy vào thân thể Bạch Long, khiến cho Bạch Long dần dần khôi phục một tia khí lực.
Bạch Long thần trí khôi phục thanh tỉnh một chút, nhưng lập tức nghĩ tới trăm đầu hồ đáng sợ ở ngay phía sau hắn!!
Hắn cứng ngắc quay đầu, nhưng nhìn thấy lại là một con Bạch Long khác giống mình như đúc, nhưng Tiểu Long này có cặp sừng rất uy phong.
Bạch Long kia trông vô cùng tương tự hắn, có điều đang uy vũ đứng giữa không trung, giằng co cùng trăm đầu hồ.
Bạch Long Khanh gia =口=: “Ma vật kia rất lợi hại!! Ngươi không phải là đối thủ của hắn!!”
“Tiểu Tịnh nhất định là đối thủ của hắn, yên tâm đi!” “Tiểu Thất” cười tủm tỉm trấn an.
Lúc này, một người khác theo sát chạy vào quảng trường đang sụp ở bên này, kêu to: “Ngũ thiếu! Ngũ thiếu!!”
Đó mới là Tiểu Thất chính quy.
Nhưng Tiểu Thất vừa đến quảng trường cũng trợn tròn mắt, có hai Bạch Long giống nhau như đúc!! Con nào mới là Ngũ thiếu chân chính a!! Hắn nhìn xuống, rốt cục xác định Bạch Long đang nằm dưới đất chính là Bạch Long Khanh gia.
“Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất đã chạy tới, ôm đầu rồng, nhìn thấy máu tươi trên người hắn, nước mắt lạch cạch rơi thẳng xuống, thiếu niên đứng một bên nhìn xem thấy mà cũng xót xa trong lòng.
“Vì cái gì lại có hai Tiểu Thất?!” Bạch Long Khanh gia =口= mơ hồ!!
“Ta không phải Tiểu Thất, ta là Lãnh Thanh Thanh a!” Thiếu niên rất giống Tiểu Thất tự giới thiệu, “Ầy, kỳ thật, ta không phải là người phàm! Nếu Tiểu Thất đã đến rồi, vậy ta sẽ triển lãm uy lực cho các ngươi thấy, các ngươi may mắn lắm mới được trông thấy thực thân của ta đó!!”
Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất (⊙⊙)nhìn thiếu niên kỳ quái chạy đến trung tâm quảng trường, theo một trận lôi điện sấm chợp, hắn từ bên trong tia chớp biến thành một con bạch xà thật lớn!! Rõ ràng là con rắn lớn lớn lớn chừng cỡ con rồng!! Nhưng trông cái mặt rõ là ngốc.
“Đừng làm rối chuyện!” Huyền phù uy phong ở giữa không của ấu long khinh thường nhìn con rắn ngốc, khí thế hoàn toàn khác hắn Bạch Long Khanh gia ——Bạch Long Khanh gia cho dù tận lực phát uy cũng biểu lộ ra dáng vẻ tao nhã, nhưng mà người ta lại một thân sắc bén, chỉ ánh mắt thôi cũng đều có thể làm quần ma kinh sợ.
Bạch Long Khanh gia đột nhiên oán niệm (⊙⊙) dựa vào cái gì… Không phải là một nhóc rồng con thôi sao, tỏ vẻ cái gì chứ…
Nhưng ngay lúc trăm đầu hồ điên cuồng hét lên bổ nhào tới, chỉ thấy Bạch Long lạnh lùng đột nhiên vung đuôi to——————
Một màn đáng sợ xuất hiện!!!
Con hồ ly trăm đầu kia thế nhưng bị quất bay ra xa hơn mười trượng!!
“A a a a a a a!!” Bạch Long Khanh gia thống khổ dùng móng vuốt ôm đầu. 【 hoàn toàn bị đánh bại (╯╰)】
“Ta chỉ giúp ngươi trợ uy thôi.” Bạch xà (^^) vặn vẹo cái đuôi, lúc ẩn lúc hiện: “A? Hình như có người bị đả kích?”
“Ngũ thiếu ngươi tỉnh lại a!!” Tiểu Thất lo lắng trấn an Bạch Long Khanh gia đang mặt mày trắng bệch.
Mà Bạch Long uy vũ ở giữa không trung thì sinh như thiên uy, trang nghiêm tuyên bố: “Ma tức lưu giữ ở nơi này đã nhiễu loạn mối cân bằng của thế giới, cho nên bản thần tự mình diệt trừ! Nhớ kỹ thân ảnh huy hoàng của bản thần, bản thần là Lãnh Tịnh vị thần hỗn độn, sinh linh nhỏ bé các ngươi hãy tán dương công đức của bản thần!!”
Mà Bạch Long Khanh gia chính là đang dùng móng vuốt che mặt, nhắm mắt lại.
Cuộc chiến kết thúc, Bạch Long tên là Lãnh Tịnh trong nháy mắt đã tan ma vật bị xua. Nghe nói cũng đã mời thêm một vị thần đến từ thế giới vặn vẹo khác đến đây.
Nghi thức mời người tương đối rườm rà, Bạch Long hóa thành hình người, bề ngoài của Long thần Lãnh Tịnh thế nhưng cực kỳ tương tự Khanh Ngũ, khó trách Tiểu Thất sẽ nhận sai.
Mà Khanh Ngũ chính quy ngồi dưới đất, dựa vào Tiểu Thất không rên một tiếng.
Lãnh Tịnh đáp xuống mặt đất quảng trường hoa lệ gọi trận pháp, nhưng sau khi thực hiện, hắn nói cho mọi người biết vị thần kia có thể tiêu trừ vặn vẹo chính là đại thần phượng hoàng ở chỗ hỗn độn cực kỳ xa xôi cho nên phải mất vài canh giờ mới có thể tới nơi, vì vậy bọn họ cứ bình tĩnh chờ đợi.
Kỳ thật hắn sẽ không nói cho những người này biết, cái vị phượng hoàng đại thần kia hoàn toàn có thể trong nháy mắt vượt qua toàn bộ hỗn độn, chỉ là bởi vì buồn ngủ cho nên làm biếng + thêm phải ăn thứ gì đó mới có thể kéo dài lâu như vậy, hắn không biết xấu hổ, chính mình vẫn nên giữ chút mặt mũi chi thần hỗn độn.
Tuy rằng hiện trường không khí có chút xấu hổ, nhưng Lãnh Tịnh thân là trưởng bối, tự nhiên cũng giả vờ quan tâm hậu bối một chút. Vì thế hắn dạo bước tới trước mặt Khanh Ngũ, hỏi han: “Hiện tại tu vi của ngươi thấp là chuyện rất bình thường, đương nhiên không thể so sánh với ta. Kỳ thật không cần phải canh cánh trong lòng như thế, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện… lệnh bài trên lưng ngươi là cái gì?” Lãnh Tịnh chú ý tới trên quần áo Khanh Ngũ có đeo một miếng ngọc bội.
Đó là quần áo Tiểu Thất nhờ kỳ lân mang tới để thay, bởi vì Khanh Ngũ yêu thích cái đẹp, cho nên ngay cả trang sức của hắn cũng mang tới. Ngọc bội kia là tín vật đại biểu cho chức vị của minh chủ võ lâm, cực kỳ tinh mỹ, dùng chữ khắc bốn chữ lệnh bài minh chủ.
Cái này bị Lãnh Tịnh tinh mắt phát hiện.
“Đây là tín vật của minh chủ võ lâm, hiện giờ chuyện trên giang hồ hơn phân nửa thời gian ta đều phải phụ trách điều giải.” Khanh Ngũ gỡ ngọc bội xuống cho Lãnh Tịnh nhìn, bởi vì nhìn qua Lãnh Tịnh hình như cảm thấy rất hứng thú —— tuy những vị thần này có lẽ không hiểu cái gì là giang hồ, nhưng đối phương thích, hắn cũng không để ý muốn mượn sức một chút. Vẫn là không đổi được tật xấu phúc hắc hư hỏng kia.
“Long thần, ngươi có biết cái gì gọi là võ lâm minh chủ không?” Khanh Ngũ thuận tiện hỏi.
“Minh chủ võ lâm a…” Lãnh Tịnh lộ ra biểu tình ╮(╯╰)╭.
Nhóc rồng con à, ngươi phải biết, vị Long thần này là tổ tiên của ngươi, hắn chính là… …
Tên cố chấp vạn năm khống minh chủ võ lâm!
“Ta tung hoành hỗn độn, đương nhiên biết.” Lãnh Tịnh nhướng nhướng hàng mày, lập tức xoay người nói với Lãnh Thanh Thanh: “Cha, mấy ngày tới chúng ta ở lại chỗ này chờ hỗn độn phong ấn kết thúc rồi hãy đi. Tiểu Bạch Long, mang ta đi kiến thức phong thổ nơi này của các ngươi đi, như thế nào?”
“A?” Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất hai mặt nhìn nhau, không rõ vị Long thần này vì cái gì muốn ở lại nơi trong này.
Hắn muốn làm minh chủ võ lâm!! Trong lòng Lãnh Thanh Thanh hò hét.
Hiểu con không ai bằng cha mà!!
Trong miệng nó phát ra tiếng gầm nhẹ, tỏ rõ nội tâm không cam, có điều máu tươi khiến tầm mắt của hắn mơ hồ. Vào lúc này có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái đầu đang nằm ở trên mặt đất của nó, than thở: “Thật đáng thương.”
“Tiểu Thất?” Bạch Long nhất thời sinh ra một cỗ khí lực, cố gắng mở mắt nhìn người trước mắt, bởi vì sớm đã bị ma lực ảnh hưởng khiến tâm trí đại loạn, hơn nữa bị trọng thương, Bạch Long không thể phân thiệt giả lại đem người trước mắt coi là Tiểu Thất.
“Tiểu Thất! Ngươi không sao, thật tốt quá!” Bạch Long cọ cọ “Tiểu Thất”.
“Ta mang ngươi rời đi nơi này.”
“Hư, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng lộn xộn.” “Tiểu Thất” vuốt long tông của nó, một cỗ linh lực ấm áp từ trong tay “Tiểu Thất” chảy vào thân thể Bạch Long, khiến cho Bạch Long dần dần khôi phục một tia khí lực.
Bạch Long thần trí khôi phục thanh tỉnh một chút, nhưng lập tức nghĩ tới trăm đầu hồ đáng sợ ở ngay phía sau hắn!!
Hắn cứng ngắc quay đầu, nhưng nhìn thấy lại là một con Bạch Long khác giống mình như đúc, nhưng Tiểu Long này có cặp sừng rất uy phong.
Bạch Long kia trông vô cùng tương tự hắn, có điều đang uy vũ đứng giữa không trung, giằng co cùng trăm đầu hồ.
Bạch Long Khanh gia =口=: “Ma vật kia rất lợi hại!! Ngươi không phải là đối thủ của hắn!!”
“Tiểu Tịnh nhất định là đối thủ của hắn, yên tâm đi!” “Tiểu Thất” cười tủm tỉm trấn an.
Lúc này, một người khác theo sát chạy vào quảng trường đang sụp ở bên này, kêu to: “Ngũ thiếu! Ngũ thiếu!!”
Đó mới là Tiểu Thất chính quy.
Nhưng Tiểu Thất vừa đến quảng trường cũng trợn tròn mắt, có hai Bạch Long giống nhau như đúc!! Con nào mới là Ngũ thiếu chân chính a!! Hắn nhìn xuống, rốt cục xác định Bạch Long đang nằm dưới đất chính là Bạch Long Khanh gia.
“Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất đã chạy tới, ôm đầu rồng, nhìn thấy máu tươi trên người hắn, nước mắt lạch cạch rơi thẳng xuống, thiếu niên đứng một bên nhìn xem thấy mà cũng xót xa trong lòng.
“Vì cái gì lại có hai Tiểu Thất?!” Bạch Long Khanh gia =口= mơ hồ!!
“Ta không phải Tiểu Thất, ta là Lãnh Thanh Thanh a!” Thiếu niên rất giống Tiểu Thất tự giới thiệu, “Ầy, kỳ thật, ta không phải là người phàm! Nếu Tiểu Thất đã đến rồi, vậy ta sẽ triển lãm uy lực cho các ngươi thấy, các ngươi may mắn lắm mới được trông thấy thực thân của ta đó!!”
Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất (⊙⊙)nhìn thiếu niên kỳ quái chạy đến trung tâm quảng trường, theo một trận lôi điện sấm chợp, hắn từ bên trong tia chớp biến thành một con bạch xà thật lớn!! Rõ ràng là con rắn lớn lớn lớn chừng cỡ con rồng!! Nhưng trông cái mặt rõ là ngốc.
“Đừng làm rối chuyện!” Huyền phù uy phong ở giữa không của ấu long khinh thường nhìn con rắn ngốc, khí thế hoàn toàn khác hắn Bạch Long Khanh gia ——Bạch Long Khanh gia cho dù tận lực phát uy cũng biểu lộ ra dáng vẻ tao nhã, nhưng mà người ta lại một thân sắc bén, chỉ ánh mắt thôi cũng đều có thể làm quần ma kinh sợ.
Bạch Long Khanh gia đột nhiên oán niệm (⊙⊙) dựa vào cái gì… Không phải là một nhóc rồng con thôi sao, tỏ vẻ cái gì chứ…
Nhưng ngay lúc trăm đầu hồ điên cuồng hét lên bổ nhào tới, chỉ thấy Bạch Long lạnh lùng đột nhiên vung đuôi to——————
Một màn đáng sợ xuất hiện!!!
Con hồ ly trăm đầu kia thế nhưng bị quất bay ra xa hơn mười trượng!!
“A a a a a a a!!” Bạch Long Khanh gia thống khổ dùng móng vuốt ôm đầu. 【 hoàn toàn bị đánh bại (╯╰)】
“Ta chỉ giúp ngươi trợ uy thôi.” Bạch xà (^^) vặn vẹo cái đuôi, lúc ẩn lúc hiện: “A? Hình như có người bị đả kích?”
“Ngũ thiếu ngươi tỉnh lại a!!” Tiểu Thất lo lắng trấn an Bạch Long Khanh gia đang mặt mày trắng bệch.
Mà Bạch Long uy vũ ở giữa không trung thì sinh như thiên uy, trang nghiêm tuyên bố: “Ma tức lưu giữ ở nơi này đã nhiễu loạn mối cân bằng của thế giới, cho nên bản thần tự mình diệt trừ! Nhớ kỹ thân ảnh huy hoàng của bản thần, bản thần là Lãnh Tịnh vị thần hỗn độn, sinh linh nhỏ bé các ngươi hãy tán dương công đức của bản thần!!”
Mà Bạch Long Khanh gia chính là đang dùng móng vuốt che mặt, nhắm mắt lại.
Cuộc chiến kết thúc, Bạch Long tên là Lãnh Tịnh trong nháy mắt đã tan ma vật bị xua. Nghe nói cũng đã mời thêm một vị thần đến từ thế giới vặn vẹo khác đến đây.
Nghi thức mời người tương đối rườm rà, Bạch Long hóa thành hình người, bề ngoài của Long thần Lãnh Tịnh thế nhưng cực kỳ tương tự Khanh Ngũ, khó trách Tiểu Thất sẽ nhận sai.
Mà Khanh Ngũ chính quy ngồi dưới đất, dựa vào Tiểu Thất không rên một tiếng.
Lãnh Tịnh đáp xuống mặt đất quảng trường hoa lệ gọi trận pháp, nhưng sau khi thực hiện, hắn nói cho mọi người biết vị thần kia có thể tiêu trừ vặn vẹo chính là đại thần phượng hoàng ở chỗ hỗn độn cực kỳ xa xôi cho nên phải mất vài canh giờ mới có thể tới nơi, vì vậy bọn họ cứ bình tĩnh chờ đợi.
Kỳ thật hắn sẽ không nói cho những người này biết, cái vị phượng hoàng đại thần kia hoàn toàn có thể trong nháy mắt vượt qua toàn bộ hỗn độn, chỉ là bởi vì buồn ngủ cho nên làm biếng + thêm phải ăn thứ gì đó mới có thể kéo dài lâu như vậy, hắn không biết xấu hổ, chính mình vẫn nên giữ chút mặt mũi chi thần hỗn độn.
Tuy rằng hiện trường không khí có chút xấu hổ, nhưng Lãnh Tịnh thân là trưởng bối, tự nhiên cũng giả vờ quan tâm hậu bối một chút. Vì thế hắn dạo bước tới trước mặt Khanh Ngũ, hỏi han: “Hiện tại tu vi của ngươi thấp là chuyện rất bình thường, đương nhiên không thể so sánh với ta. Kỳ thật không cần phải canh cánh trong lòng như thế, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện… lệnh bài trên lưng ngươi là cái gì?” Lãnh Tịnh chú ý tới trên quần áo Khanh Ngũ có đeo một miếng ngọc bội.
Đó là quần áo Tiểu Thất nhờ kỳ lân mang tới để thay, bởi vì Khanh Ngũ yêu thích cái đẹp, cho nên ngay cả trang sức của hắn cũng mang tới. Ngọc bội kia là tín vật đại biểu cho chức vị của minh chủ võ lâm, cực kỳ tinh mỹ, dùng chữ khắc bốn chữ lệnh bài minh chủ.
Cái này bị Lãnh Tịnh tinh mắt phát hiện.
“Đây là tín vật của minh chủ võ lâm, hiện giờ chuyện trên giang hồ hơn phân nửa thời gian ta đều phải phụ trách điều giải.” Khanh Ngũ gỡ ngọc bội xuống cho Lãnh Tịnh nhìn, bởi vì nhìn qua Lãnh Tịnh hình như cảm thấy rất hứng thú —— tuy những vị thần này có lẽ không hiểu cái gì là giang hồ, nhưng đối phương thích, hắn cũng không để ý muốn mượn sức một chút. Vẫn là không đổi được tật xấu phúc hắc hư hỏng kia.
“Long thần, ngươi có biết cái gì gọi là võ lâm minh chủ không?” Khanh Ngũ thuận tiện hỏi.
“Minh chủ võ lâm a…” Lãnh Tịnh lộ ra biểu tình ╮(╯╰)╭.
Nhóc rồng con à, ngươi phải biết, vị Long thần này là tổ tiên của ngươi, hắn chính là… …
Tên cố chấp vạn năm khống minh chủ võ lâm!
“Ta tung hoành hỗn độn, đương nhiên biết.” Lãnh Tịnh nhướng nhướng hàng mày, lập tức xoay người nói với Lãnh Thanh Thanh: “Cha, mấy ngày tới chúng ta ở lại chỗ này chờ hỗn độn phong ấn kết thúc rồi hãy đi. Tiểu Bạch Long, mang ta đi kiến thức phong thổ nơi này của các ngươi đi, như thế nào?”
“A?” Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất hai mặt nhìn nhau, không rõ vị Long thần này vì cái gì muốn ở lại nơi trong này.
Hắn muốn làm minh chủ võ lâm!! Trong lòng Lãnh Thanh Thanh hò hét.
Hiểu con không ai bằng cha mà!!