Triệu Thanh đúng hẹn mang Tào Cù Duy đến, khi nhìn thấy Đường công tử, hắn nói: “Ngươi là Đường Cửu công tử.”
Đến tận đây mới rõ ràng thân phận của vị Đường công tử kia, thì ra là Cửu thiếu gia Đường Môn, được khen tặng là cao thủ dụng độc Đường Môn hiếm có trong trăm năm qua, chỉ là tính cách của hắn tản mạn, cũng không tình nguyện ở lại Đường gia, một năm thì hơn phân nửa thời gian đều đi dạo khắp chung quanh.
Cũng không biết hắn làm sao quen biết với Tào Cù Duy, thế nhưng hao hết tâm tư chỉ vì muốn mang Tào Cù Duy đi.
Đường Cửu kiểm tra tình huống của Tào Cù Duy một chút, ăn uống no nê, nói với Khanh Ngũ: “Ngươi yên tâm, về sau Tào Cù Duy cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của ngươi, từ nay về sau hắn và các ngươi không còn quan hệ gì nữa.”
Dứt lời, liền trực tiếp cõng Tào Cù Duy, từ cửa sổ nhảy xuống.
Tiểu Thất đứng ở cửa sổ nhìn, Khanh Ngũ lại nói: “Mấy ngày sau, Tào sư phụ sẽ tới tìm chúng ta.”
Âu Dương Duệ mặt dày mày dạn ngồi ở một bên, còn chưa đi, ngược lại nói: “Ngũ thiếu, khi nào lại có cơ hội, chúng ta cùng uống?”
“Võ lâm đại hội.” Khanh Ngũ nói.
“Ta đây… Ta đây vẫn kỳ vọng lần đầu hợp tác cùng Khanh Gia.” Âu Dương Duệ đứng dậy, ôm quyền với Khanh Ngũ.
“Tiểu Thất, tiễn khách.” Khanh Ngũ hơi hơi cười nhạt.
Âu Dương Duệ dưới ánh nhìn của Tiểu Thất từ từ đi ra đến cửa, nhìn Tiểu Thất, lại nổi lên ác ý, hỏi: “Bảo nhi, ngũ thiếu dùng bao nhiêu tiền mới thuê được ngươi làm bảo tiêu?”
Tiểu Thất không kiên nhẫn nói: “Đi mau, hỏi nhiều như vậy làm gì!”
Thiếu chút nữa nhấc chân đạp hắn thẳng từ thang lầu trực tiếp đá văng xuống.
Võ lâm đại hội, sự kiện hàng đầu chốn võ lâm sắp kéo màn che.
Các đại môn phái lục tục tập hợp Tô Thành, vốn Tô Thành đã đủ phồn hoa lúc này lại càng thêm náo nhiệt. Trên đường người tới người đi đều đeo đao kiếm, võ lâm nhân sĩ đủ các loại hình.
Phân đường Giang Nam Khanh Gia bảo do một tay Khanh Ngũ thu xếp, tích cực gia nhập vào trong việc hành chính quản trị của võ lâm đại hội. Khanh Ngũ đại diện cho thân phận Khanh Vân Tung, trở thành nhân vật được người chú ý nhất trong sự kiện lần này, khi gia nhập vào tầng lớp cấp cao trong nhóm võ lâm, bởi vì tài năng xuất chúng hơn nữa khí độ hơn người, đại hội còn chưa chính thức mời dự họp, thì đã xuất hiện để hòa giải phân tranh giữa các gia môn phái, việc này khiến cho Khanh Ngũ nhận được rất nhiều lời khen ngợi của các võ lâm cao tầng.
Mà cái này cũng mới chỉ là mặt ngoài, sau lưng, Khanh Ngũ không biết đã bện kết biết bao nhiêu là nhân mạch, trong đó có mối kết giao vì lợi ích, có cố tình mượn sức, Tiểu Thất đếm cũng đều đếm không xuể, nhưng hắn biết, Khanh Ngũ chỉ vừa mới bắt đầu triển lãm một góc trong tòa núi băng của hắn mà thôi —— trong tương lai Khanh Ngũ nếu như xưng hùng thiên hạ, Tiểu Thất một chút cũng không kinh ngạc, dầu gì thì hắn cũng đều sẽ là chiến tướng tiên phong đắc lực nhất trong kế hoạch bá nghiệp vĩ đại của Khanh Ngũ.
Tuy rằng Khanh Ngũ thiếu Quân Thiên công tử lấy tư thái của vị thánh hiền trác tuyệt (vượt trội) gia nhập vào võ lâm đại hội, nhưng hắn còn chưa phải là điểm nóng lớn nhất trong võ lâm đại hội lần này.
Chính tà chi tranh, vĩnh viễn là chủ đề hot nhất trong các lần diễn ra võ lâm đại hội. Từ hai mươi năm trước Thương Minh thánh giáo thanh thế ngập trời chuyển sang hoạt động bí mật,cho đến chuyện thánh giáo Thương Minh đã từng áp chế vô số nhánh rể ma giáo bộc lộ tài năng, giáo chủ ma giáo Bái Nguyệt Tây Nam lập lời thề san bằng đại hội võ lâm, khiêu chiến với cao thủ thiên hạ, gần đây lại gửi thư khiêu chiến tới, trong danh sách thế mà tăng thêm Quân Thiên công tử tiếng tăm vang dội ——giới võ lâm Giang Nam ai nấy đều biết rõ, Quân Thiên công tử Khanh Thục Quân kỳ thật chỉ là một người tàn phế chỉ có thể dựa vào xe lăn, không biết ma giáo này cố ý hay là không rõ chân tướng. Tóm lại Khanh Ngũ coi như có liên can tới tiêu điểm hot nhất lớn nhất, đối với Tiểu Thất mà nói, cùng giao phong với ma giáo chỉ có nỗi hưng phấn là đáng nói.
Dù sao cuối cùng nhất định là do mình thay thế Khanh Ngũ xuất chiến, Tiểu Thất sau khi biết tin ma giáo giáo chủ khiêu chiến Khanh Ngũ, bắt đầu ở trong phòng khách Khanh Ngũ lên mặt ra vẻ ta đây.
Dù sao, chỉ có Khanh Ngũ mới rõ ràng, cái danh sách khiêu chiến kia là do hắn tung tác bảy tám phần, thông qua cơ sở ngầm gián tiếp dò hỏi tin tức của một thám tử ở chỗ Bái Nguyệt giáo đóng chỗ Trung Nguyên, không biết dùng bao nhiêu tiền, cầu nhà người ta ở trong danh sách giáo chủ phát ra chèn thêm cái tên “Quân Thiên công tử”.
Khanh Ngũ cái tên phúc hắc này am hiểu nhất chính là vẽ đường đi nước bước a.
Kỳ thật, những cái tên theo trình tự sắp xếp trong danh sách kia, thứ tự của Khanh Ngũ hơn ba mươi, phỏng chừng giáo chủ ma giáo nhà người ta cũng chưa có thời gian khiêu chiến nhiều người như vậy, võ lâm đại hội đã kết thúc.
Nhưng là, nhìn Tiểu Thất hưng phấn như vậy, thôi cứ cho hắn hưng phấn đi. Khanh Ngũ cũng không đâm thủng.
Mắt thấy ngày tổ chức đại hội võ lâm sắp sửa chính thức bắt đầu, Khanh Ngũ cùng Triệu Đại Bảo đều rất hưng phấn. Triệu Đại Bảo giúp Khanh Ngũ thiết kế vài bộ quần áo tao nhã khí phái, nghe nói còn muốn Khanh Ngũ một ngày đổi ba bộ, ngày ngày tay cầm kéo chạy tới chạy lui cắt vải dệt, hệt như đi đánh giặc không bằng mà Khanh Ngũ thì nghĩ làm sao xây dựng hình tượng của mình càng thêm hoàn mỹ tại võ lâm đại hội, còn nhìn gương luyện mỉm cười nữa chứ —— Tiểu Thất đối với việc này tỏ vẻ rất ghét bỏ mà Tiểu Thất, thì cầm đao không ngừng luyện võ, chuẩn bị cùng giáo chủ ma giáo một màn quyết đấu rung trời lở đất quỷ thần sợ hãi than! Oa oa oa oa oa oa!
Vì thế, buổi tối một ngày trước lúc võ lâm đại hội khởi động, ba người mỗi người một giấc mộng đẹp, mới vừa ăn xong cơm chiều, trời còn chưa tối đã chạy thẳng lên giường ngủ sớm.
Hai huynh đệ Tạ Minh Châu cùng Tạ San Hô còn cố ý xách theo bầu rượu đến, tìm Khanh Ngũ uống rượu, nói muốn ăn mừng sự kiện võ lâm trọng đại ngày mai, ai biết mới vào sân, nhà người ta đã tối lửa tắt đèn, ngủ hết chả còn ai.
“Đại ca, ta thấy ngươi cũng đừng quấy rầy ngũ thiếu, thân mình hắn gầy yếu, ngươi cứ để hắn nghỉ ngơi đi!” Tạ San Hô hiếm khi vì người khác suy nghĩ một lần.
“Thân mình hắn gầy yếu thì ta còn mỏng manh nhiều bệnh đó! Khỏe như trâu gầy yếu cái con khỉ!” Tạ Minh Châu trắng mắt liếc San Hô, lúc này đứng ở cửa kêu: “Khanh lão ngũ! Đi ra! Ta mời khách! Ta mang đầu bếp Thương Vân Châu đình tới phòng bếp Khanh Gia bảo bọn ngươi rồi! Này này, đi ra đi ra, chúng ta vui vẻ cùng nhau uống rượu!”
Vì thế, đá đôi dép lê Tiểu Thất khoác quần áo mở cửa, nói: “Ngũ thiếu nói, hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, lâu chủ ngài cũng đừng ầm ỉ làm phiền hắn.”
“Hừ! Giả bộ cái gì chứ! Không phải chỉ là một cái đại hội võ lâm thôi sao! Kích động cái gì! Khanh Ngũ là tên nhà quê chưa từng nhìn thấy sao!” Tạ Minh Châu ngược lại một câu trúng chóc, Khanh Ngũ đúng là kích động đó, kỳ thật hắn căn bản ngủ không được, nằm ở trên giường mở to mắt chứ đâu.
Tạ Minh Châu vì thế không để ý Tiểu Thất ngăn cản, thân hình nhoáng lên một cái lướt qua Tiểu Thất, bước vào trong phòng ngủ—— Tiểu Thất tuy công lực không thấp, nhưng đối mặt với Tạ Minh Châu cao thủ có thể so với Khanh Ngũ vẫn là kém một đoạn, huống chi hắn biết Tạ Minh Châu không có làm hại gì tới Khanh Ngũ, tự nhiên cũng không có sát ý, cứ để hắn vượt mặt đi qua, chỉ có thể vội vàng xoay người đuổi sát.
Chỉ thấy Tạ Minh Châu lẻn đến trước giường xoát một cái xốc cái màn giường lên, lộ ra Khanh Ngũ đang phủ chăn. Khanh Ngũ đem chăn che mặt, kêu lên: Đừng có làm phiền ta! Ta không dậy!! Ta muốn ngày mai dậy sớm!!”
“Ngươi kích động cái gì! Không phải chỉ là võ lâm đại hội thôi sao. Đứng lên đứng lên! Ta Tạ Minh Châu tự mình đến mời ngươi uống rượu, ngươi cũng không nể mặt sao!” Tạ Minh Châu nói xong thì đi kéo chăn, Khanh Ngũ thì gắt gao mà dùng chăn bọc mình không buông, cơ hồ ở trên giường lăn thành đoàn, hai người thi nhau kéo chăn.
Tiểu Thất nhìn hai tên bướng bỉnh này, đột nhiên vô lực.
Cuối cùng Tạ Minh Châu đơn giản nói: “San Hô, bảo đầu bếp chuẩn bị xong đồ ăn đưa đến nơi này, chúng ta ngay ở trước giường của hắn bày tiệc, cho hắn thèm chết! Tiểu Thất, ngươi cũng tới ăn!”
Vì thế mấy người đem bàn vuông chuyển lại đây, thật sự quay về phía Khanh Ngũ đang trùm kín chăn giống như cái bánh chưng, chỉ một lát sau mấy món mỹ thực tỏa hương bốn phía được người bưng lên, Tạ Minh Châu cố ý chép miệng nói: “Oa oa oa, ăn ngon thật, gà Hoa Điêu chưng cá hoàng sam, gạch cua bằm xào dây mướp, Tiểu Thất, mùi vị như thế nào?”
Tiểu Thất miệng nhét phình to: “Ăn ngon… Ngũ thiếu, thật sự ăn thật ngon a! Là món mới do đại sư phụ Vân đình mới nghiên cứu chế tạo gần đây! Không ăn thật sự quá đáng tiếc! Oa, quỳnh tương Tạ lâu chủ mang từ Vân đình đến cũng uống ngon quá đi a!”
“Đương nhiên! Rượu này của ta chính là ngàn lượng một ly!”
“Cái này là thịt non của tám con gia cầm nha.” Tạ San Hô cũng ở một bên châm ngòi thổi gió.
“Đừng có làm phiền ta!” Khanh Ngũ ở chăn trong gào thét.
“Nói thật, lão ngũ, thức ăn ở chỗ đại hội võ lâm thật sự không ngon được như thế này đâu, một phần trăm cũng chả bằng. Ngươi còn kỳ vọng tiệc rượu một bang quê mùa giang hồ trong võ lâm đại hội a! Toàn là thịt cá, dùng nồi lớn chưng ra, một nồi cho mấy bàn, nào là thịt béo xào cà rốt cải củ nguyên một bàn …” Tạ Minh Châu tiếp tục dụ dỗ.
“Ai nói! Tiệc rươu là do một tay ta lo liệu! Cà rốt cải củ cái gì!” Khanh Ngũ lại ở trong chăn gào thét.
Như nhau cả thôi Tạ Minh Châu ở trước mặt Khanh Ngũ không có chút hình tượng, Khanh Ngũ ở trước mặt Tạ Minh Châu cũng…
Tạ Minh Châu cùng Tiểu Thất liếc nhau, lại bắt đầu duy trì miệng rộng mà khen ngợi bàn đồ ăn trước mặt liên tục. Rốt cục, Khanh Ngũ từ chăn trong nhô đầu ra, ánh mắt lóe ra mà nhìn về phía cái bàn bọn họ.
Đang lúc kế hoạch hấp dẫn Khanh Ngũ bò từ trong ổ chăn ra sắp thành công, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói cùng tiếng bước chân.
“Quân nhi, trong phòng con sao lại thơm quá, ăn khuya sao?” Khanh Vân Tung thế mà lại đi cùng Triệu Đại Bảo qua đây.
“Ngũ thiếu, bảo chủ cùng ta ghé tới thăm ngươi một chút, hắn nghe nói ngày mai chính là võ lâm đại hội, không muốn làm cho ngươi quá mệt mỏi.” Triệu Đại Bảo thay bảo chủ đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng ngủ vừa mới bày tiệc rượu lên.
“Bảo chủ!” Tạ Minh Châu mặt đỏ lên, vội vàng đứng dậy ôm quyền, trong lòng mừng thầm.
“Ừ, lâu chủ mạnh khỏe—— Quân nhi cùng bằng hữu cùng ăn bữa ăn khuya sao?” Khanh Vân Tung thản nhiên đáp lại, nhìn thấy trong phòng không khí náo nhiệt, biểu tình so ngày thường cũng hơi có chút thả lỏng.
“Cha, ngài đã tới.” Khanh Ngũ vội vàng muốn từ trên giường ngồi dậy, lại bị Khanh Vân Tung vươn tay ngăn cản.
“Quân nhi, con nằm nghỉ ngơi, ta chỉ là đến xem, làm sao vậy? Ngươi không thoải mái?” Khanh Vân Tung thân thiết hỏi.
“Không ạ, con rất khỏe.” Khanh Ngũ thật sự không biết phải trả lởi như thế nào. Tạ Minh Châu vội vàng nói: “Ngũ thiếu hắn dỗi với chúng ta, bảo chủ, vừa lúc ngài đã tới, không bằng cùng uống hai chén?”
Khanh Vân Tung nhìn nhìn cái bàn, thế mà lại thật sự ngồi xuống không đi. Triệu Đại Bảo cũng ngồi xuống.
Tiểu Thất trong lòng mồ hôi tuôn —— bảo chủ chẳng lẽ là che dấu bản tính ăn hàng?! 【 tuy rằng cái ý tưởng này là siêu cấp nghịch thiên đại nghịch bất đạo 】
Khanh Ngũ thì (⊙⊙) mà nhìn diễn biến tình huống, hắn lúc này đi ra cũng không phải, nằm cũng không phải, có chút oán niệm mà nhìn Tạ Minh Châu rót rượu cho bảo chủ.
“Quân nhi, cùng tới uống hai chén đi, đại hội võ lâm cái gì, thật sự không cần để bụng quá.” Khanh Vân Tung nói. Ngay cả Khanh cha cũng đều nhìn thấu nỗi hưng phấn trong lòng Khanh Ngũ nhà quê!
Không ai hiểu con bằng cha mà!
“Tiểu Thất…” Khanh Ngũ đành phải kêu lên.
“Ta biết, ta đi lấy quần áo cho ngươi.” Tiểu Thất vội vàng đứng dậy đem quần áo trên lấy qua cho Khanh Ngũ, còn cố ý vén màn giường cho hắn. Cũng không thể để cho người ta biết, Khanh Ngũ thoát hết chỉ còn lại mỗi có quần cộc mà đi ngủ đi —— tuy lúc đi ngủ, Khanh Ngũ nói như vậy ngủ rất thoải mái = =
Người bi thúc.
Vì thế dưới sự dụ dỗ khuyên răn của bạn bè và cha thân, Khanh Ngũ bi thúc ăn đến đêm khuya.
Kế hoạch ngủ sớm ngâm nước nóng hoàn toàn.
Đến tận đây mới rõ ràng thân phận của vị Đường công tử kia, thì ra là Cửu thiếu gia Đường Môn, được khen tặng là cao thủ dụng độc Đường Môn hiếm có trong trăm năm qua, chỉ là tính cách của hắn tản mạn, cũng không tình nguyện ở lại Đường gia, một năm thì hơn phân nửa thời gian đều đi dạo khắp chung quanh.
Cũng không biết hắn làm sao quen biết với Tào Cù Duy, thế nhưng hao hết tâm tư chỉ vì muốn mang Tào Cù Duy đi.
Đường Cửu kiểm tra tình huống của Tào Cù Duy một chút, ăn uống no nê, nói với Khanh Ngũ: “Ngươi yên tâm, về sau Tào Cù Duy cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của ngươi, từ nay về sau hắn và các ngươi không còn quan hệ gì nữa.”
Dứt lời, liền trực tiếp cõng Tào Cù Duy, từ cửa sổ nhảy xuống.
Tiểu Thất đứng ở cửa sổ nhìn, Khanh Ngũ lại nói: “Mấy ngày sau, Tào sư phụ sẽ tới tìm chúng ta.”
Âu Dương Duệ mặt dày mày dạn ngồi ở một bên, còn chưa đi, ngược lại nói: “Ngũ thiếu, khi nào lại có cơ hội, chúng ta cùng uống?”
“Võ lâm đại hội.” Khanh Ngũ nói.
“Ta đây… Ta đây vẫn kỳ vọng lần đầu hợp tác cùng Khanh Gia.” Âu Dương Duệ đứng dậy, ôm quyền với Khanh Ngũ.
“Tiểu Thất, tiễn khách.” Khanh Ngũ hơi hơi cười nhạt.
Âu Dương Duệ dưới ánh nhìn của Tiểu Thất từ từ đi ra đến cửa, nhìn Tiểu Thất, lại nổi lên ác ý, hỏi: “Bảo nhi, ngũ thiếu dùng bao nhiêu tiền mới thuê được ngươi làm bảo tiêu?”
Tiểu Thất không kiên nhẫn nói: “Đi mau, hỏi nhiều như vậy làm gì!”
Thiếu chút nữa nhấc chân đạp hắn thẳng từ thang lầu trực tiếp đá văng xuống.
Võ lâm đại hội, sự kiện hàng đầu chốn võ lâm sắp kéo màn che.
Các đại môn phái lục tục tập hợp Tô Thành, vốn Tô Thành đã đủ phồn hoa lúc này lại càng thêm náo nhiệt. Trên đường người tới người đi đều đeo đao kiếm, võ lâm nhân sĩ đủ các loại hình.
Phân đường Giang Nam Khanh Gia bảo do một tay Khanh Ngũ thu xếp, tích cực gia nhập vào trong việc hành chính quản trị của võ lâm đại hội. Khanh Ngũ đại diện cho thân phận Khanh Vân Tung, trở thành nhân vật được người chú ý nhất trong sự kiện lần này, khi gia nhập vào tầng lớp cấp cao trong nhóm võ lâm, bởi vì tài năng xuất chúng hơn nữa khí độ hơn người, đại hội còn chưa chính thức mời dự họp, thì đã xuất hiện để hòa giải phân tranh giữa các gia môn phái, việc này khiến cho Khanh Ngũ nhận được rất nhiều lời khen ngợi của các võ lâm cao tầng.
Mà cái này cũng mới chỉ là mặt ngoài, sau lưng, Khanh Ngũ không biết đã bện kết biết bao nhiêu là nhân mạch, trong đó có mối kết giao vì lợi ích, có cố tình mượn sức, Tiểu Thất đếm cũng đều đếm không xuể, nhưng hắn biết, Khanh Ngũ chỉ vừa mới bắt đầu triển lãm một góc trong tòa núi băng của hắn mà thôi —— trong tương lai Khanh Ngũ nếu như xưng hùng thiên hạ, Tiểu Thất một chút cũng không kinh ngạc, dầu gì thì hắn cũng đều sẽ là chiến tướng tiên phong đắc lực nhất trong kế hoạch bá nghiệp vĩ đại của Khanh Ngũ.
Tuy rằng Khanh Ngũ thiếu Quân Thiên công tử lấy tư thái của vị thánh hiền trác tuyệt (vượt trội) gia nhập vào võ lâm đại hội, nhưng hắn còn chưa phải là điểm nóng lớn nhất trong võ lâm đại hội lần này.
Chính tà chi tranh, vĩnh viễn là chủ đề hot nhất trong các lần diễn ra võ lâm đại hội. Từ hai mươi năm trước Thương Minh thánh giáo thanh thế ngập trời chuyển sang hoạt động bí mật,cho đến chuyện thánh giáo Thương Minh đã từng áp chế vô số nhánh rể ma giáo bộc lộ tài năng, giáo chủ ma giáo Bái Nguyệt Tây Nam lập lời thề san bằng đại hội võ lâm, khiêu chiến với cao thủ thiên hạ, gần đây lại gửi thư khiêu chiến tới, trong danh sách thế mà tăng thêm Quân Thiên công tử tiếng tăm vang dội ——giới võ lâm Giang Nam ai nấy đều biết rõ, Quân Thiên công tử Khanh Thục Quân kỳ thật chỉ là một người tàn phế chỉ có thể dựa vào xe lăn, không biết ma giáo này cố ý hay là không rõ chân tướng. Tóm lại Khanh Ngũ coi như có liên can tới tiêu điểm hot nhất lớn nhất, đối với Tiểu Thất mà nói, cùng giao phong với ma giáo chỉ có nỗi hưng phấn là đáng nói.
Dù sao cuối cùng nhất định là do mình thay thế Khanh Ngũ xuất chiến, Tiểu Thất sau khi biết tin ma giáo giáo chủ khiêu chiến Khanh Ngũ, bắt đầu ở trong phòng khách Khanh Ngũ lên mặt ra vẻ ta đây.
Dù sao, chỉ có Khanh Ngũ mới rõ ràng, cái danh sách khiêu chiến kia là do hắn tung tác bảy tám phần, thông qua cơ sở ngầm gián tiếp dò hỏi tin tức của một thám tử ở chỗ Bái Nguyệt giáo đóng chỗ Trung Nguyên, không biết dùng bao nhiêu tiền, cầu nhà người ta ở trong danh sách giáo chủ phát ra chèn thêm cái tên “Quân Thiên công tử”.
Khanh Ngũ cái tên phúc hắc này am hiểu nhất chính là vẽ đường đi nước bước a.
Kỳ thật, những cái tên theo trình tự sắp xếp trong danh sách kia, thứ tự của Khanh Ngũ hơn ba mươi, phỏng chừng giáo chủ ma giáo nhà người ta cũng chưa có thời gian khiêu chiến nhiều người như vậy, võ lâm đại hội đã kết thúc.
Nhưng là, nhìn Tiểu Thất hưng phấn như vậy, thôi cứ cho hắn hưng phấn đi. Khanh Ngũ cũng không đâm thủng.
Mắt thấy ngày tổ chức đại hội võ lâm sắp sửa chính thức bắt đầu, Khanh Ngũ cùng Triệu Đại Bảo đều rất hưng phấn. Triệu Đại Bảo giúp Khanh Ngũ thiết kế vài bộ quần áo tao nhã khí phái, nghe nói còn muốn Khanh Ngũ một ngày đổi ba bộ, ngày ngày tay cầm kéo chạy tới chạy lui cắt vải dệt, hệt như đi đánh giặc không bằng mà Khanh Ngũ thì nghĩ làm sao xây dựng hình tượng của mình càng thêm hoàn mỹ tại võ lâm đại hội, còn nhìn gương luyện mỉm cười nữa chứ —— Tiểu Thất đối với việc này tỏ vẻ rất ghét bỏ mà Tiểu Thất, thì cầm đao không ngừng luyện võ, chuẩn bị cùng giáo chủ ma giáo một màn quyết đấu rung trời lở đất quỷ thần sợ hãi than! Oa oa oa oa oa oa!
Vì thế, buổi tối một ngày trước lúc võ lâm đại hội khởi động, ba người mỗi người một giấc mộng đẹp, mới vừa ăn xong cơm chiều, trời còn chưa tối đã chạy thẳng lên giường ngủ sớm.
Hai huynh đệ Tạ Minh Châu cùng Tạ San Hô còn cố ý xách theo bầu rượu đến, tìm Khanh Ngũ uống rượu, nói muốn ăn mừng sự kiện võ lâm trọng đại ngày mai, ai biết mới vào sân, nhà người ta đã tối lửa tắt đèn, ngủ hết chả còn ai.
“Đại ca, ta thấy ngươi cũng đừng quấy rầy ngũ thiếu, thân mình hắn gầy yếu, ngươi cứ để hắn nghỉ ngơi đi!” Tạ San Hô hiếm khi vì người khác suy nghĩ một lần.
“Thân mình hắn gầy yếu thì ta còn mỏng manh nhiều bệnh đó! Khỏe như trâu gầy yếu cái con khỉ!” Tạ Minh Châu trắng mắt liếc San Hô, lúc này đứng ở cửa kêu: “Khanh lão ngũ! Đi ra! Ta mời khách! Ta mang đầu bếp Thương Vân Châu đình tới phòng bếp Khanh Gia bảo bọn ngươi rồi! Này này, đi ra đi ra, chúng ta vui vẻ cùng nhau uống rượu!”
Vì thế, đá đôi dép lê Tiểu Thất khoác quần áo mở cửa, nói: “Ngũ thiếu nói, hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, lâu chủ ngài cũng đừng ầm ỉ làm phiền hắn.”
“Hừ! Giả bộ cái gì chứ! Không phải chỉ là một cái đại hội võ lâm thôi sao! Kích động cái gì! Khanh Ngũ là tên nhà quê chưa từng nhìn thấy sao!” Tạ Minh Châu ngược lại một câu trúng chóc, Khanh Ngũ đúng là kích động đó, kỳ thật hắn căn bản ngủ không được, nằm ở trên giường mở to mắt chứ đâu.
Tạ Minh Châu vì thế không để ý Tiểu Thất ngăn cản, thân hình nhoáng lên một cái lướt qua Tiểu Thất, bước vào trong phòng ngủ—— Tiểu Thất tuy công lực không thấp, nhưng đối mặt với Tạ Minh Châu cao thủ có thể so với Khanh Ngũ vẫn là kém một đoạn, huống chi hắn biết Tạ Minh Châu không có làm hại gì tới Khanh Ngũ, tự nhiên cũng không có sát ý, cứ để hắn vượt mặt đi qua, chỉ có thể vội vàng xoay người đuổi sát.
Chỉ thấy Tạ Minh Châu lẻn đến trước giường xoát một cái xốc cái màn giường lên, lộ ra Khanh Ngũ đang phủ chăn. Khanh Ngũ đem chăn che mặt, kêu lên: Đừng có làm phiền ta! Ta không dậy!! Ta muốn ngày mai dậy sớm!!”
“Ngươi kích động cái gì! Không phải chỉ là võ lâm đại hội thôi sao. Đứng lên đứng lên! Ta Tạ Minh Châu tự mình đến mời ngươi uống rượu, ngươi cũng không nể mặt sao!” Tạ Minh Châu nói xong thì đi kéo chăn, Khanh Ngũ thì gắt gao mà dùng chăn bọc mình không buông, cơ hồ ở trên giường lăn thành đoàn, hai người thi nhau kéo chăn.
Tiểu Thất nhìn hai tên bướng bỉnh này, đột nhiên vô lực.
Cuối cùng Tạ Minh Châu đơn giản nói: “San Hô, bảo đầu bếp chuẩn bị xong đồ ăn đưa đến nơi này, chúng ta ngay ở trước giường của hắn bày tiệc, cho hắn thèm chết! Tiểu Thất, ngươi cũng tới ăn!”
Vì thế mấy người đem bàn vuông chuyển lại đây, thật sự quay về phía Khanh Ngũ đang trùm kín chăn giống như cái bánh chưng, chỉ một lát sau mấy món mỹ thực tỏa hương bốn phía được người bưng lên, Tạ Minh Châu cố ý chép miệng nói: “Oa oa oa, ăn ngon thật, gà Hoa Điêu chưng cá hoàng sam, gạch cua bằm xào dây mướp, Tiểu Thất, mùi vị như thế nào?”
Tiểu Thất miệng nhét phình to: “Ăn ngon… Ngũ thiếu, thật sự ăn thật ngon a! Là món mới do đại sư phụ Vân đình mới nghiên cứu chế tạo gần đây! Không ăn thật sự quá đáng tiếc! Oa, quỳnh tương Tạ lâu chủ mang từ Vân đình đến cũng uống ngon quá đi a!”
“Đương nhiên! Rượu này của ta chính là ngàn lượng một ly!”
“Cái này là thịt non của tám con gia cầm nha.” Tạ San Hô cũng ở một bên châm ngòi thổi gió.
“Đừng có làm phiền ta!” Khanh Ngũ ở chăn trong gào thét.
“Nói thật, lão ngũ, thức ăn ở chỗ đại hội võ lâm thật sự không ngon được như thế này đâu, một phần trăm cũng chả bằng. Ngươi còn kỳ vọng tiệc rượu một bang quê mùa giang hồ trong võ lâm đại hội a! Toàn là thịt cá, dùng nồi lớn chưng ra, một nồi cho mấy bàn, nào là thịt béo xào cà rốt cải củ nguyên một bàn …” Tạ Minh Châu tiếp tục dụ dỗ.
“Ai nói! Tiệc rươu là do một tay ta lo liệu! Cà rốt cải củ cái gì!” Khanh Ngũ lại ở trong chăn gào thét.
Như nhau cả thôi Tạ Minh Châu ở trước mặt Khanh Ngũ không có chút hình tượng, Khanh Ngũ ở trước mặt Tạ Minh Châu cũng…
Tạ Minh Châu cùng Tiểu Thất liếc nhau, lại bắt đầu duy trì miệng rộng mà khen ngợi bàn đồ ăn trước mặt liên tục. Rốt cục, Khanh Ngũ từ chăn trong nhô đầu ra, ánh mắt lóe ra mà nhìn về phía cái bàn bọn họ.
Đang lúc kế hoạch hấp dẫn Khanh Ngũ bò từ trong ổ chăn ra sắp thành công, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói cùng tiếng bước chân.
“Quân nhi, trong phòng con sao lại thơm quá, ăn khuya sao?” Khanh Vân Tung thế mà lại đi cùng Triệu Đại Bảo qua đây.
“Ngũ thiếu, bảo chủ cùng ta ghé tới thăm ngươi một chút, hắn nghe nói ngày mai chính là võ lâm đại hội, không muốn làm cho ngươi quá mệt mỏi.” Triệu Đại Bảo thay bảo chủ đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng ngủ vừa mới bày tiệc rượu lên.
“Bảo chủ!” Tạ Minh Châu mặt đỏ lên, vội vàng đứng dậy ôm quyền, trong lòng mừng thầm.
“Ừ, lâu chủ mạnh khỏe—— Quân nhi cùng bằng hữu cùng ăn bữa ăn khuya sao?” Khanh Vân Tung thản nhiên đáp lại, nhìn thấy trong phòng không khí náo nhiệt, biểu tình so ngày thường cũng hơi có chút thả lỏng.
“Cha, ngài đã tới.” Khanh Ngũ vội vàng muốn từ trên giường ngồi dậy, lại bị Khanh Vân Tung vươn tay ngăn cản.
“Quân nhi, con nằm nghỉ ngơi, ta chỉ là đến xem, làm sao vậy? Ngươi không thoải mái?” Khanh Vân Tung thân thiết hỏi.
“Không ạ, con rất khỏe.” Khanh Ngũ thật sự không biết phải trả lởi như thế nào. Tạ Minh Châu vội vàng nói: “Ngũ thiếu hắn dỗi với chúng ta, bảo chủ, vừa lúc ngài đã tới, không bằng cùng uống hai chén?”
Khanh Vân Tung nhìn nhìn cái bàn, thế mà lại thật sự ngồi xuống không đi. Triệu Đại Bảo cũng ngồi xuống.
Tiểu Thất trong lòng mồ hôi tuôn —— bảo chủ chẳng lẽ là che dấu bản tính ăn hàng?! 【 tuy rằng cái ý tưởng này là siêu cấp nghịch thiên đại nghịch bất đạo 】
Khanh Ngũ thì (⊙⊙) mà nhìn diễn biến tình huống, hắn lúc này đi ra cũng không phải, nằm cũng không phải, có chút oán niệm mà nhìn Tạ Minh Châu rót rượu cho bảo chủ.
“Quân nhi, cùng tới uống hai chén đi, đại hội võ lâm cái gì, thật sự không cần để bụng quá.” Khanh Vân Tung nói. Ngay cả Khanh cha cũng đều nhìn thấu nỗi hưng phấn trong lòng Khanh Ngũ nhà quê!
Không ai hiểu con bằng cha mà!
“Tiểu Thất…” Khanh Ngũ đành phải kêu lên.
“Ta biết, ta đi lấy quần áo cho ngươi.” Tiểu Thất vội vàng đứng dậy đem quần áo trên lấy qua cho Khanh Ngũ, còn cố ý vén màn giường cho hắn. Cũng không thể để cho người ta biết, Khanh Ngũ thoát hết chỉ còn lại mỗi có quần cộc mà đi ngủ đi —— tuy lúc đi ngủ, Khanh Ngũ nói như vậy ngủ rất thoải mái = =
Người bi thúc.
Vì thế dưới sự dụ dỗ khuyên răn của bạn bè và cha thân, Khanh Ngũ bi thúc ăn đến đêm khuya.
Kế hoạch ngủ sớm ngâm nước nóng hoàn toàn.