Nếu lão tử chọn nhân vật phụ đóng phim thì sẽ chọn tên Cẩm mao thử này.
Truyền thuyết có nói, gã này là một thiếu niên tuấn tú, khí độ bất phàm, tâm cao khí ngạo, anh hùng hiệp nghĩa, cơ trí thâm sâu, văn võ song toàn, đích thị là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường.
Kẻ này mà là gái thì lão tử sẽ tán bằng được, đáng tiếc ngọc thụ lâm phong Tứ ca ta không thích nam nhân, chỉ có lão tử là nhân vật chính.
Bàng Dục tiếp tục tự sướng trong đầu.
Khi ba chữ “Bạch Ngọc Đường” vang lên, Bàng Dục rõ ràng nhìn nhấy bờ vai họ Bạch rung một chút, sau đó thân hình vọt lên không trung, chân như cưỡi mây, phiêu phiêu bay đi, trong thoáng cái đã mất dạng ở phía sau mái hiên nhà, chỉ để lại âm thanh tràn ngập ngạo khí từ xa vang vọng tới.
- Không sai, Bạch gia gia chính là Bạch Ngọc Đường. Tên gia đinh tiểu tử thối nhà ngươi nhớ cho kĩ, về sau mà dám khi dễ vị cô nương này, Bạch gia gia ta sẽ nhất định không buông tha cho ngươi!!!
Cẩm mao thử đại hiệp đích thân cảnh cáo đó ư? Hừ, lão tử đánh rắm vào.
Bàng Dục hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến câu nói vừa rồi của họ Bạch.
Khi dễ gì chứ? Lão tử thương còn không hết nữa ấy chứ.
- Tú Hương…
Hắn nắm chặt bàn tay ôn nhuyễn kia, đôi mắt tỏa ra tình cảm nồng nàn, nhìn thằng vào Địch Tú Hương.
- Nàng cho rằng ta sẽ khi dễ nàng chăng?
Để bảo vệ người trong mộng của mình, Tú Hương liên tiếp chất vấn, chỉ trích Bạch Ngọc Đường. Giờ kẻ quấy rối kia đã đi, Bàng Dục đưa mặt tới rất gần, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nàng thoáng ửng hồng. Nàng cố lấy hết dũng khí nói cái gì đó nhưng âm thanh lại bé như tiếng muỗi kêu.
- Bàng…Bàng đại ca, ngươi là…là…người tốt.
- Ôi, Tú Hương. Chỉ có nàng mới hiểu được ta.
Bàng Dục một tay để lên ngực, cảm than một câu, điệu bộ giống như ngất ngây quên trời đất. Sau đó, hắn khom lưng chăm chú nhìn vào đôi tay nhỏ bé của Tú Hương.
- Có thể cho phép ta nói với nàng vài lời chứ?
Địch Tú Hương xấu hổ, cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, khẽ ừ một tiếng.
- Ta xin thề.
Bàng Dục dừng lại, vẻ mặt đầy nét kiên nghị dám nghĩ dám làm.
Tim của Địch Tú Hương đập như con nai chạy nhảy, gương mặt xinh đẹp như thoa một lớp phấn hồng, nàng khẩn trương, cắn nhẹ vào bờ môi nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn phập phồng.
- Ta quyết không để bất cứ ai ngoài ta được chạm vào nàng, cho dù là một cọng tóc.
- Bởi vì nàng là của ta, bản thân của nàng, tình yêu của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về ta.
Địch Tú Hương lúc đầu vốn cố sức kiềm chế thái độ ngượng ngùng, bỗng nghe Bàng Dục kiên quyết thề như vây, thân thể mềm mại của nàng chấn động, bất chấp chỗ đồng người nàng “Ưm” một tiếng rồi nhào vào lòng của hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt to phơi phới sắc xuân tình.
Tự sướng tởm lợm quá đi, Xuy Tuyết đứng nhìn một bên, nghe thấy lời thề thốt của chủ tử mà muốn buồn nôn, sởn hết da gà.
Hầu gia này này này….cái chiêu tán gái này thật khiến người ta ngưỡng mộ, mịa, mới gặp gỡ lần thứ hai đã thề thốt nhung nhớ như đúng rồi!
Cảnh giới a, cảnh giới tán gái a!
Hắn một lòng muốn học tập để trở thành một gia đinh tốt, nào ngờ chưa tới vài ngày, chủ tử đã giảng dạy phương pháp “tán gái” song song cùng với thực hành.
Bàng Dục ôm thân thể mềm mại của Địch Tú Hương, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cảm giác như đang ôm mảnh lụa hảo hạng hay như là sờ vào một miếng đậu hũ mềm mại, cánh tay rung lên không ngừng.
Địch Tú Hương nằm trong lòng Bàng Dục, mùi của nam nhân nồng nặc từ thân thể hắn truyền đến, tim nàng đập như con nai con chạy loạn, toàn thân không còn một chút khí lực, thân hình mảnh mai nằm gọn trong cánh tay vững chắc của hắn, khuôn mặt nóng rực dúc vào lồng ngực ấm áp kia, cảm thấy thật thoải mái, hắn như một quả núi lớn cho nàng dựa, như một mái nhà hạnh phúc đón chào nàng về.
Hơi ấm từ ngực nàng làm cho Bàng Dục trở nên bứt rứt, nhất là từ người Địch Tú Hương thoang thoảng mùi hương của một xử nữ, nàng ép đầu vào ngực hắn làm cho các kích thích lên đến tột đỉnh. Hắn ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng mà chỉ muốn ôm thật chặt, phảng phất như muốn làm cho thân thể của cả hai hòa làm một.
Hai người cứ thế tự nhiên ôm ôm ấp ấp tình tứ, chỉ tội cho tên lưu manh nằm bên dưới, vì Bàng Dục bị mỹ nữ câu hồn cũng quên cả bước xuống người hắn, đã thế Địch Tú Hương trong mắt chỉ có Bàng Dục, hai người họ dây dưa một chỗ, nhất thời dẵm cho tên kia đau đớn thống khổ.
Cái mặt của ta.
A a, sao đau vậy chứ?
Xin lỗi, cô nương người ta đang tình tự với lão tử, hơi đâu mà chú ý tới nhà ngươi chứ? Chịu đau một chút đi thôi.
Gặp một mỹ nữ dịu dàng thùy mị thì anh hùng cũng phải ngửng đầu, à nhầm, cúi đầu.
Bàng Dục chưa bao giờ phủ nhận những lời này, những thiếu niên anh hùng khi nhìn thấy gái đều không phải như vậy sao. Mịa, ngay cả mấy thằng đại hiệp quân tử mặt ngoài thì giả bộ chính nghĩa, nhưng bên trong thì cũng thối nát dâm dục đó thôi.
Chỉ có Bàng Dục lão tử là ngoại lệ, dám yêu, dám nói, dám làm.
- Giờ đến phiên các ngươi.
Ôm Địch Tú Hương trong tay, đôi mắt thâm thúy đen ngòm xen lẫn với cái lãnh khốc vô tình, hành vi phóng đãng của hắn quả là vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như lưỡi dao sắc bén, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm làm cho không một ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Nếu như không có con chuột Bạch Ngọc Đường kia phá đám, những tên khốn này đã thốt xong trăm ngàn câu “xin cô nương thứ tội” rồi, nhưng hiện tại Bàng Dục tựa hồ đã cải biến chủ ý, hắn vẫy tay gọi Xuy Tuyết lại gần, thì thầm vào tai tiểu tử này cái gì đó.
Xuy Tuyết rất hăng hái thi hành, tiến về đám lưu manh nói nhỏ những lời kia một lần.
Địch Tú Hương bị Bàng Dục dùng đôi bàn tay to lớn của mình ôm lấy eo thon của nàng ta kéo sát người nàng về phía hắn, khẩn trương đến mức không dám thở ra, bỗng nhiên cảm giác được Bàng Dục đang vuốt ve trên lưng rồi như vô tình thả tay chậm rãi xuống phía dưới, cảm giác thoáng qua phần thắt lưng rồi tiếp tục dịch chuyển xuống phía dưới…
- Bàng đại ca…
Địch Tú Hương khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi, trong mắt thoáng chút e lệ, hai má đỏ bừng.
- Nghe!
Bàng Dục hé sát vào một bên tai của nàng nói, hơi thở nóng rực thổi lên vành tai nhạy cảm.
Địch Tú Hương ngẩn ra trong giây lát, nàng chợt thấy đám lưu manh vừa mới hùng hùng hổ hổ khi nhục nàng lúc nãy đã quỳ xuống hết cả lũ.
- Xin lỗi, tỷ tỷ…
- Xin lỗi, tỷ tỷ xinh đẹp…
- Xin lỗi tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần…
- Xin lỗi, tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu…
Mười mấy tên đại hán như đồng thanh, hướng về hai người mà hô to. Địch Tú Hương cười khanh khách, hậm hực trong lòng như thoáng cái đã bị xua tan hầu như không còn dấu vết.
- Hài lòng chưa?
Bàng Dục ôn nhu hỏi, bàn tay lại giả bộ vô tình vô ý, di chuyển lung tung.
- A!
Mặt Địch Tú Hương trong nháy lại đỏ hồng, hơi thở gấp rút, thân thể cảm giác như vô lực, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, mặc cho Bàng Dục hoành hoành.
- Theo ta, ngày nào ngươi cũng sẽ được vui vẻ.
Bàng Dục nói khẽ vào tai nàng, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười vô cùng ôn hòa.
“Ầm” một tiếng, tim Địch Tú Hương đập loạn lên, đầu óc trống rỗng một mảng.
“Vù vù” một tiếng vang lên, kiếm quang lóe sáng, phân thành trăm đường hướng về lưng Bàng Dục lao tới.
- Địch tỷ tỷ chớ sợ, ta tới cứu ngươi đây! Tên dâm tặc khốn kiếp, hãy chịu chết đi…
Nếu lão tử chọn nhân vật phụ đóng phim thì sẽ chọn tên Cẩm mao thử này.
Truyền thuyết có nói, gã này là một thiếu niên tuấn tú, khí độ bất phàm, tâm cao khí ngạo, anh hùng hiệp nghĩa, cơ trí thâm sâu, văn võ song toàn, đích thị là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường.
Kẻ này mà là gái thì lão tử sẽ tán bằng được, đáng tiếc ngọc thụ lâm phong Tứ ca ta không thích nam nhân, chỉ có lão tử là nhân vật chính.
Bàng Dục tiếp tục tự sướng trong đầu.
Khi ba chữ “Bạch Ngọc Đường” vang lên, Bàng Dục rõ ràng nhìn nhấy bờ vai họ Bạch rung một chút, sau đó thân hình vọt lên không trung, chân như cưỡi mây, phiêu phiêu bay đi, trong thoáng cái đã mất dạng ở phía sau mái hiên nhà, chỉ để lại âm thanh tràn ngập ngạo khí từ xa vang vọng tới.
- Không sai, Bạch gia gia chính là Bạch Ngọc Đường. Tên gia đinh tiểu tử thối nhà ngươi nhớ cho kĩ, về sau mà dám khi dễ vị cô nương này, Bạch gia gia ta sẽ nhất định không buông tha cho ngươi!!!
Cẩm mao thử đại hiệp đích thân cảnh cáo đó ư? Hừ, lão tử đánh rắm vào.
Bàng Dục hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến câu nói vừa rồi của họ Bạch.
Khi dễ gì chứ? Lão tử thương còn không hết nữa ấy chứ.
- Tú Hương…
Hắn nắm chặt bàn tay ôn nhuyễn kia, đôi mắt tỏa ra tình cảm nồng nàn, nhìn thằng vào Địch Tú Hương.
- Nàng cho rằng ta sẽ khi dễ nàng chăng?
Để bảo vệ người trong mộng của mình, Tú Hương liên tiếp chất vấn, chỉ trích Bạch Ngọc Đường. Giờ kẻ quấy rối kia đã đi, Bàng Dục đưa mặt tới rất gần, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nàng thoáng ửng hồng. Nàng cố lấy hết dũng khí nói cái gì đó nhưng âm thanh lại bé như tiếng muỗi kêu.
- Bàng…Bàng đại ca, ngươi là…là…người tốt.
- Ôi, Tú Hương. Chỉ có nàng mới hiểu được ta.
Bàng Dục một tay để lên ngực, cảm than một câu, điệu bộ giống như ngất ngây quên trời đất. Sau đó, hắn khom lưng chăm chú nhìn vào đôi tay nhỏ bé của Tú Hương.
- Có thể cho phép ta nói với nàng vài lời chứ?
Địch Tú Hương xấu hổ, cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, khẽ ừ một tiếng.
- Ta xin thề.
Bàng Dục dừng lại, vẻ mặt đầy nét kiên nghị dám nghĩ dám làm.
Tim của Địch Tú Hương đập như con nai chạy nhảy, gương mặt xinh đẹp như thoa một lớp phấn hồng, nàng khẩn trương, cắn nhẹ vào bờ môi nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn phập phồng.
- Ta quyết không để bất cứ ai ngoài ta được chạm vào nàng, cho dù là một cọng tóc.
- Bởi vì nàng là của ta, bản thân của nàng, tình yêu của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về ta.
Địch Tú Hương lúc đầu vốn cố sức kiềm chế thái độ ngượng ngùng, bỗng nghe Bàng Dục kiên quyết thề như vây, thân thể mềm mại của nàng chấn động, bất chấp chỗ đồng người nàng “Ưm” một tiếng rồi nhào vào lòng của hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt to phơi phới sắc xuân tình.
Tự sướng tởm lợm quá đi, Xuy Tuyết đứng nhìn một bên, nghe thấy lời thề thốt của chủ tử mà muốn buồn nôn, sởn hết da gà.
Hầu gia này này này….cái chiêu tán gái này thật khiến người ta ngưỡng mộ, mịa, mới gặp gỡ lần thứ hai đã thề thốt nhung nhớ như đúng rồi!
Cảnh giới a, cảnh giới tán gái a!
Hắn một lòng muốn học tập để trở thành một gia đinh tốt, nào ngờ chưa tới vài ngày, chủ tử đã giảng dạy phương pháp “tán gái” song song cùng với thực hành.
Bàng Dục ôm thân thể mềm mại của Địch Tú Hương, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cảm giác như đang ôm mảnh lụa hảo hạng hay như là sờ vào một miếng đậu hũ mềm mại, cánh tay rung lên không ngừng.
Địch Tú Hương nằm trong lòng Bàng Dục, mùi của nam nhân nồng nặc từ thân thể hắn truyền đến, tim nàng đập như con nai con chạy loạn, toàn thân không còn một chút khí lực, thân hình mảnh mai nằm gọn trong cánh tay vững chắc của hắn, khuôn mặt nóng rực dúc vào lồng ngực ấm áp kia, cảm thấy thật thoải mái, hắn như một quả núi lớn cho nàng dựa, như một mái nhà hạnh phúc đón chào nàng về.
Hơi ấm từ ngực nàng làm cho Bàng Dục trở nên bứt rứt, nhất là từ người Địch Tú Hương thoang thoảng mùi hương của một xử nữ, nàng ép đầu vào ngực hắn làm cho các kích thích lên đến tột đỉnh. Hắn ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng mà chỉ muốn ôm thật chặt, phảng phất như muốn làm cho thân thể của cả hai hòa làm một.
Hai người cứ thế tự nhiên ôm ôm ấp ấp tình tứ, chỉ tội cho tên lưu manh nằm bên dưới, vì Bàng Dục bị mỹ nữ câu hồn cũng quên cả bước xuống người hắn, đã thế Địch Tú Hương trong mắt chỉ có Bàng Dục, hai người họ dây dưa một chỗ, nhất thời dẵm cho tên kia đau đớn thống khổ.
Cái mặt của ta.
A a, sao đau vậy chứ?
Xin lỗi, cô nương người ta đang tình tự với lão tử, hơi đâu mà chú ý tới nhà ngươi chứ? Chịu đau một chút đi thôi.
Gặp một mỹ nữ dịu dàng thùy mị thì anh hùng cũng phải ngửng đầu, à nhầm, cúi đầu.
Bàng Dục chưa bao giờ phủ nhận những lời này, những thiếu niên anh hùng khi nhìn thấy gái đều không phải như vậy sao. Mịa, ngay cả mấy thằng đại hiệp quân tử mặt ngoài thì giả bộ chính nghĩa, nhưng bên trong thì cũng thối nát dâm dục đó thôi.
Chỉ có Bàng Dục lão tử là ngoại lệ, dám yêu, dám nói, dám làm.
- Giờ đến phiên các ngươi.
Ôm Địch Tú Hương trong tay, đôi mắt thâm thúy đen ngòm xen lẫn với cái lãnh khốc vô tình, hành vi phóng đãng của hắn quả là vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như lưỡi dao sắc bén, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm làm cho không một ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Nếu như không có con chuột Bạch Ngọc Đường kia phá đám, những tên khốn này đã thốt xong trăm ngàn câu “xin cô nương thứ tội” rồi, nhưng hiện tại Bàng Dục tựa hồ đã cải biến chủ ý, hắn vẫy tay gọi Xuy Tuyết lại gần, thì thầm vào tai tiểu tử này cái gì đó.
Xuy Tuyết rất hăng hái thi hành, tiến về đám lưu manh nói nhỏ những lời kia một lần.
Địch Tú Hương bị Bàng Dục dùng đôi bàn tay to lớn của mình ôm lấy eo thon của nàng ta kéo sát người nàng về phía hắn, khẩn trương đến mức không dám thở ra, bỗng nhiên cảm giác được Bàng Dục đang vuốt ve trên lưng rồi như vô tình thả tay chậm rãi xuống phía dưới, cảm giác thoáng qua phần thắt lưng rồi tiếp tục dịch chuyển xuống phía dưới…
- Bàng đại ca…
Địch Tú Hương khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi, trong mắt thoáng chút e lệ, hai má đỏ bừng.
- Nghe!
Bàng Dục hé sát vào một bên tai của nàng nói, hơi thở nóng rực thổi lên vành tai nhạy cảm.
Địch Tú Hương ngẩn ra trong giây lát, nàng chợt thấy đám lưu manh vừa mới hùng hùng hổ hổ khi nhục nàng lúc nãy đã quỳ xuống hết cả lũ.
- Xin lỗi, tỷ tỷ…
- Xin lỗi, tỷ tỷ xinh đẹp…
- Xin lỗi tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần…
- Xin lỗi, tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu…
Mười mấy tên đại hán như đồng thanh, hướng về hai người mà hô to. Địch Tú Hương cười khanh khách, hậm hực trong lòng như thoáng cái đã bị xua tan hầu như không còn dấu vết.
- Hài lòng chưa?
Bàng Dục ôn nhu hỏi, bàn tay lại giả bộ vô tình vô ý, di chuyển lung tung.
- A!
Mặt Địch Tú Hương trong nháy lại đỏ hồng, hơi thở gấp rút, thân thể cảm giác như vô lực, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, mặc cho Bàng Dục hoành hoành.
- Theo ta, ngày nào ngươi cũng sẽ được vui vẻ.
Bàng Dục nói khẽ vào tai nàng, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười vô cùng ôn hòa.
“Ầm” một tiếng, tim Địch Tú Hương đập loạn lên, đầu óc trống rỗng một mảng.
“Vù vù” một tiếng vang lên, kiếm quang lóe sáng, phân thành trăm đường hướng về lưng Bàng Dục lao tới.
- Địch tỷ tỷ chớ sợ, ta tới cứu ngươi đây! Tên dâm tặc khốn kiếp, hãy chịu chết đi…