Dưới gốc cây tử đinh hương là một nam tử tựa tiên nhân, tà áo màu lam nhẹ nhàng bay trong gió, dù chỉ đứng yên một chỗ nhưng cũng đủ để thu hút ánh mắt của mọi người.
Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày nàng rời Tiêu Dao cốc, vậy mà nam nhân trước mặt nàng đây vẫn ko thay đổi một chút nào. Vẫn cái dáng vẻ ung dung và bộ dạng phiêu dật đó!
“Tử Ly!” Phi Yến nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời và chạy tới ôm chầm lấy hắn.
Tử Ly nhẹ nhàng ôm lấy nàng “Phi Yến, đã lâu ko gặp! Ta ko ngờ tửu lâu của nàng lại nổi tiếng như vậy!” Có trời mới biết thời gian qua hắn đã nhớ nàng đến mức nào! Ko lúc nào là hắn ko nghĩ tới nàng, hắn nhớ nụ cười của nàng, giọng nói trong trẻo của nàng và nhớ đôi mắt to tròn trong suốt như nước.
Chính Hiên thấy cảnh tượng trước mắt thì bất giác nắm chặt lòng bàn tay lại. Thì ra là hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã cảm nhận được quan hệ thân thiết của nàng và Tử Ly!
Lần đầu tiên Nhược Bạch nhìn thấy đôi mắt long lanh như tinh tú và nụ cười sáng chói đó của nàng, nhưng ko ngờ người được nàng làm như vậy ko phải là hắn!Namnhân tên Tử Ly này rốt cục có quan hệ thế nào với nàng?
Thần Hy ko hiểu tại sao Tử Ly lại đột ngột xuất hiện như vậy. Hắn đã từng cho người điều tra thân phận của Tử Ly nhưng kết quả thu được hoàn toàn ko có gì hết! Con người này giống một cơn gió vậy! Đến và đi ko hề để lại bất kì dấu vết nào!
Phi Yến buông Tử Ly ra và nói: “Tử Ly, huynh có muốn nếm thử rượu và món ăn ở đây ko? A, còn nữa, để muội dẫn huynh đi tham quan nơi này!”
Tử Ly ko đành lòng buông nàng ra. Hắn nhìn về ba nam nhân phía sau nàng. Ai, ko ngờ chỉ có một thời gian mà nàng lại quen được một nhân vật lớn như vậy! Tử Ly mỉm cười nhìn Nhược Bạch: “Vị này có phải là Ôn Ngọc công tử ko?”
“Phải, là tại hạ! Ko biết nên xưng hô với công tử như thế nào!” Nhược Bạch cũng mỉm cười nhìn Tử Ly. Người này chắc chắn thân phận ko tầm thường, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được nội lực của tên này rất cao!
“Phi Yến, nàng chỉ định mời một mình Tử Ly công tử đây ăn sao? Còn ba chúng ta thì sao đây?” Nàng nghĩ ta sẽ để cho nàng và cái tên này ở lại một mình với nhau sao? Đừng có mơ!
Trời, ba người này còn chưa đi sao? Nếu bọn họ ở đây thì làm sao nàng hỏi Tử Ly về chuyện ở Bạch Hổ quốc chứ? Nàng cũng cần thăm dò một chút tình hình ở đó để sau này còn đi du ngoạn. Phi Yến đành bất đắc dĩ nói: “Làm sao ta có thể quên ba người được! Chúng ta đi vào tửu lâu đi!” Phi Yến quay trở lại tửu lâu và đi lên lầu.
Nàng định bước vào một phòng ở lầu một thì Nhược Bạch nói: “Phi Yến, chúng ta vào gian phòng nàng để cho ta đi!”
Phi Yến ko chừng chừ mà gật đầu “Cũng được!” Dù sao thì đối với nàng ăn ở phòng nào cũng như nhau thôi!
Tử Ly vừa bước vào căn phòng thì nét mặt liền cứng lại. Hắn từng nghe nói Ôn Ngọc công tử chưa bao giờ họa người cả, thế nhưng trên bức tường kia rõ ràng là vẽ Phi Yến, ko những thế còn được đóng dấu và ghi hai chữ “Nhược Bạch”. “Ta thật ko biết Ôn Ngọc công tử còn họa người kia đấy!”
“Lúc trước thì đúng là chưa nhưng bây giờ đã khác rồi!” Nhược Bạch nhìn Tử Ly bằng ánh mắt thâm ý.
Ko hiểu sao mà nàng lại có cảm giác không khí trong căn phòng này đầy mùi thuốc súng nhỉ? Ai, chắc là do nàng hoang tưởng thôi, chứ bọn họ mới gặp nhau lần đầu thì làm sao có xích mích được!
Phi Yến chưa từng thấy bữa ăn nào mà dài như bữa ăn này! Trong suốt một buổi, bốn nam nhân này bề ngoài thì nói chuyện rất hào nhã nhưng câu nào cũng chứa đầy ẩn ý. Nàng nghĩ tốt nhất ko nên cho bốn người này ở chung một chỗ!
Sau khi Chính Hiên, Thần Hy và Nhược Bạch rời khỏi, Phi Yến đưa Tử Ly vào căn phòng nàng dặn Thanh La tỷ chuẩn bị.
“Khi nào thì huynh sẽ đi?” Nàng biết Tử Ly sẽ ko ở đây lâu nhưng nàng vẫn muốn hỏi.
“Hai ngày!” Lần này là hắn cố gắng về đây gặp nàng một lần vì ko biết khi nào mới có thể gặp nàng.
“Uhm…Vậy hai ngày này chúng ta vui chơi cho thỏa thích đi! Lâu lắm rồi muội ko cưỡi ngựa, còn nữa huynh có muốn đi thuyền dạo trên sông vào buổi tối ko? Muội nghe nói buổi tối trên sông rất đẹp, từ lúc ra ngoài muội vẫn chưa đi lần nào!” Phi Yến hào hứng nói.
“Tại sao nàng ko hề tỏ ra một chút gì là tiếc nuối khi nghe ta nói ta chỉ ở đây hai ngày vậy? Lần này ta về đây có lẽ là lần cuối cùng ta đến Thanh Long quốc này một cách tự do. Trong cung đang rất hỗn loạn vì ngôi báu, nếu như ta trở về Bạch Quốc một lần nữa thì sẽ ko dễ dàng tới đây đâu!” Nàng có biết rằng có biết bao nhiêu người ngăn cản chuyến đi lần này của hắn ko? Rốt cục hắn vẫn ko hiểu được nàng đang nghĩ cái gì!
“Vậy muội phải chúc mừng huynh vì huynh sắp lên ngôi hoàng đế rồi! Sau này, muội mà tới Bạch Hổ quốc du ngoạn thì ko cần lo bất cứ thứ gì bởi vì có huynh làm hậu thuẫn!” Phi Yến vui vẻ nói mà ko hề nhận thấy nét mặt của Tử Ly.
“Chúc mừng? Nàng có biết nếu như ta lên ngôi hoàng đế thì sẽ ko có rất nhiều vướng bận, lúc đó ta ko thể gặp nàng được! Phi Yến, lần này ta về là vì ta muốn nàng đi với ta tới Bạch Hổ quốc! Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta được ko?” Tử Ly mong chờ nhìn vào mắt nàng.
Phi Yến bị những lời nói của Tử Ly làm cho bất ngờ mà bần thần trong chốc lát sau đó mới nói: “Tử Ly, hunh đừng nói đùa! Muội làm sao có thể làm hoàng hậu của huynh!”
“Ta ko hề đùa! Ta thật lòng muốn nàng làm hoàng hậu của ta! Phi Yến, ta yêu nàng!” Tử Ly nghiêm túc nói
Nàng đã từng nghe rất nhiều lời bày tỏ ở hiện đại và những lúc như vậy nàng đều từ chối thẳng thừng mà ko suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ…người đó lại là Tử Ly. Tử Ly là người đầu tiên nàng biết khi đến đây, là người đã hết lòng chăm sóc nàng. Từ lâu nàng đã coi Tử Ly như người thân nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua giới hạn đó. Phi Yến nhìn thẳng vào mắt Tử Ly nói: “Xin lỗi, muội ko thể đi với huynh!”
Khi nghe câu nói của nàng, trong mắt Tử Ly ngập tràn sự thất vọng cùng đau khổ: “Nàng có thể nói với ta tại sao ko? Tại sao?” “Người gặp nàng đầu tiên là ta, người chung sống cùng nàng suốt một năm trời cũng là ta, nhưng tại sao nàng lại ko động lòng một chút nào vậy?”
“Ko phải là muội ko động lòng, muội vô cùng hạnh phúc và biết ơn khi huynh là người đầu tiên muội gặp ở đây nhưng liệu đó có phải là tình yêu ko? Xin lỗi, muội chưa yêu ai bao giờ và muội cũng ko biết cái gì gọi là tình yêu!” Nhìn thấy sự đau khổ của Tử Ly mà lòng nàng cũng đau nhưng tốt nhất là ko nên lừa dối huynh ấy. Nếu ko sau này người đau khổ rốt cục là Tử Ly.
Tử Ly im lặng nhìn nàng rồi bỏ ra ngoài. Phi Yến thấy vậy nhưng ko hề đuổi theo. Dù sao Tử Ly cũng cần yên tĩnh và nàng cũng vậy!
Phi Yến khẽ đung đưa chiếc xích đu và nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Tử Ly đã đi rất lâu rồi ko trở lại, nàng cũng đã ngồi trên cái xích đu này rất lâu rồi. Nàng suy nghĩ rất nhiều! Nàng cũng tự hỏi liệu bản thân nàng có thích Tử Ly ko nhưng nàng vẫn ko có câu trả lời chính xác!
Giọng nói quen thuộc của Tử Ly vang lên sau lưng nàng: “Phi Yến, bây giờ ta sẽ trở về Bạch Hổ quốc! Ta cho nàng thời hạn một năm để suy nghĩ và xác định lòng nàng. Một năm sau khi chúng ta gặp lại, dù câu trả lời của nàng có là gì đi nữa thì ta nhất quyết cũng sẽ đưa nàng về Bạch Hổ quốc!”
“Tử Ly, huynh…” Phi Yến chưa kịp nói hết thì môi Tử Ly đã chạm vào môi nàng. Đôi môi của Tử Ly lạnh giá nhưng vẫn mang lại sự ấm áp.
Phi Yến dùng hết sức đẩy Tử Ly ra nhưng Tử Ly đã nắm chặt tay nàng. “Tử Ly…” Thừa dịp nàng mở miệng kêu lên thì đầu lưỡi tiến vào miệng nàng. Nụ hôn vừa cuồng bạo nhưng cũng rất dịu dàng như sợ nàng tổn thương.
Hắn thấy nữ nhân trước mặt như sắp nghẹt thở nên mới ko đành lòng buông nàng ra. Tử Ly nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và hơi thở gấp gáp của nàng mà nổi lên ý nghĩ chiếm hữu nàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên gò má nàng rồi nói: “Phi Yến, xin lỗi! Nhưng ta ko buông tay được nữa rồi! Hãy nhớ một năm của chúng ta!” Nói xong liền quay đầu đi ra ngoài mà ko nhìn lại nàng.
Phi Yến nhìn bóng Tử Ly khuất dần trong bóng tối rồi biến mất. Nàng ngồi sụp xuống đất và chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng lúc này. Nụ hôn đầu của nàng, đó là nụ hôn đầu của nàng mà! Tại sao lại bị cướp đi dễ dàng như vậy!
Dưới gốc cây tử đinh hương là một nam tử tựa tiên nhân, tà áo màu lam nhẹ nhàng bay trong gió, dù chỉ đứng yên một chỗ nhưng cũng đủ để thu hút ánh mắt của mọi người.
Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày nàng rời Tiêu Dao cốc, vậy mà nam nhân trước mặt nàng đây vẫn ko thay đổi một chút nào. Vẫn cái dáng vẻ ung dung và bộ dạng phiêu dật đó!
“Tử Ly!” Phi Yến nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời và chạy tới ôm chầm lấy hắn.
Tử Ly nhẹ nhàng ôm lấy nàng “Phi Yến, đã lâu ko gặp! Ta ko ngờ tửu lâu của nàng lại nổi tiếng như vậy!” Có trời mới biết thời gian qua hắn đã nhớ nàng đến mức nào! Ko lúc nào là hắn ko nghĩ tới nàng, hắn nhớ nụ cười của nàng, giọng nói trong trẻo của nàng và nhớ đôi mắt to tròn trong suốt như nước.
Chính Hiên thấy cảnh tượng trước mắt thì bất giác nắm chặt lòng bàn tay lại. Thì ra là hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã cảm nhận được quan hệ thân thiết của nàng và Tử Ly!
Lần đầu tiên Nhược Bạch nhìn thấy đôi mắt long lanh như tinh tú và nụ cười sáng chói đó của nàng, nhưng ko ngờ người được nàng làm như vậy ko phải là hắn!Namnhân tên Tử Ly này rốt cục có quan hệ thế nào với nàng?
Thần Hy ko hiểu tại sao Tử Ly lại đột ngột xuất hiện như vậy. Hắn đã từng cho người điều tra thân phận của Tử Ly nhưng kết quả thu được hoàn toàn ko có gì hết! Con người này giống một cơn gió vậy! Đến và đi ko hề để lại bất kì dấu vết nào!
Phi Yến buông Tử Ly ra và nói: “Tử Ly, huynh có muốn nếm thử rượu và món ăn ở đây ko? A, còn nữa, để muội dẫn huynh đi tham quan nơi này!”
Tử Ly ko đành lòng buông nàng ra. Hắn nhìn về ba nam nhân phía sau nàng. Ai, ko ngờ chỉ có một thời gian mà nàng lại quen được một nhân vật lớn như vậy! Tử Ly mỉm cười nhìn Nhược Bạch: “Vị này có phải là Ôn Ngọc công tử ko?”
“Phải, là tại hạ! Ko biết nên xưng hô với công tử như thế nào!” Nhược Bạch cũng mỉm cười nhìn Tử Ly. Người này chắc chắn thân phận ko tầm thường, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được nội lực của tên này rất cao!
“Phi Yến, nàng chỉ định mời một mình Tử Ly công tử đây ăn sao? Còn ba chúng ta thì sao đây?” Nàng nghĩ ta sẽ để cho nàng và cái tên này ở lại một mình với nhau sao? Đừng có mơ!
Trời, ba người này còn chưa đi sao? Nếu bọn họ ở đây thì làm sao nàng hỏi Tử Ly về chuyện ở Bạch Hổ quốc chứ? Nàng cũng cần thăm dò một chút tình hình ở đó để sau này còn đi du ngoạn. Phi Yến đành bất đắc dĩ nói: “Làm sao ta có thể quên ba người được! Chúng ta đi vào tửu lâu đi!” Phi Yến quay trở lại tửu lâu và đi lên lầu.
Nàng định bước vào một phòng ở lầu một thì Nhược Bạch nói: “Phi Yến, chúng ta vào gian phòng nàng để cho ta đi!”
Phi Yến ko chừng chừ mà gật đầu “Cũng được!” Dù sao thì đối với nàng ăn ở phòng nào cũng như nhau thôi!
Tử Ly vừa bước vào căn phòng thì nét mặt liền cứng lại. Hắn từng nghe nói Ôn Ngọc công tử chưa bao giờ họa người cả, thế nhưng trên bức tường kia rõ ràng là vẽ Phi Yến, ko những thế còn được đóng dấu và ghi hai chữ “Nhược Bạch”. “Ta thật ko biết Ôn Ngọc công tử còn họa người kia đấy!”
“Lúc trước thì đúng là chưa nhưng bây giờ đã khác rồi!” Nhược Bạch nhìn Tử Ly bằng ánh mắt thâm ý.
Ko hiểu sao mà nàng lại có cảm giác không khí trong căn phòng này đầy mùi thuốc súng nhỉ? Ai, chắc là do nàng hoang tưởng thôi, chứ bọn họ mới gặp nhau lần đầu thì làm sao có xích mích được!
Phi Yến chưa từng thấy bữa ăn nào mà dài như bữa ăn này! Trong suốt một buổi, bốn nam nhân này bề ngoài thì nói chuyện rất hào nhã nhưng câu nào cũng chứa đầy ẩn ý. Nàng nghĩ tốt nhất ko nên cho bốn người này ở chung một chỗ!
Sau khi Chính Hiên, Thần Hy và Nhược Bạch rời khỏi, Phi Yến đưa Tử Ly vào căn phòng nàng dặn Thanh La tỷ chuẩn bị.
“Khi nào thì huynh sẽ đi?” Nàng biết Tử Ly sẽ ko ở đây lâu nhưng nàng vẫn muốn hỏi.
“Hai ngày!” Lần này là hắn cố gắng về đây gặp nàng một lần vì ko biết khi nào mới có thể gặp nàng.
“Uhm…Vậy hai ngày này chúng ta vui chơi cho thỏa thích đi! Lâu lắm rồi muội ko cưỡi ngựa, còn nữa huynh có muốn đi thuyền dạo trên sông vào buổi tối ko? Muội nghe nói buổi tối trên sông rất đẹp, từ lúc ra ngoài muội vẫn chưa đi lần nào!” Phi Yến hào hứng nói.
“Tại sao nàng ko hề tỏ ra một chút gì là tiếc nuối khi nghe ta nói ta chỉ ở đây hai ngày vậy? Lần này ta về đây có lẽ là lần cuối cùng ta đến Thanh Long quốc này một cách tự do. Trong cung đang rất hỗn loạn vì ngôi báu, nếu như ta trở về Bạch Quốc một lần nữa thì sẽ ko dễ dàng tới đây đâu!” Nàng có biết rằng có biết bao nhiêu người ngăn cản chuyến đi lần này của hắn ko? Rốt cục hắn vẫn ko hiểu được nàng đang nghĩ cái gì!
“Vậy muội phải chúc mừng huynh vì huynh sắp lên ngôi hoàng đế rồi! Sau này, muội mà tới Bạch Hổ quốc du ngoạn thì ko cần lo bất cứ thứ gì bởi vì có huynh làm hậu thuẫn!” Phi Yến vui vẻ nói mà ko hề nhận thấy nét mặt của Tử Ly.
“Chúc mừng? Nàng có biết nếu như ta lên ngôi hoàng đế thì sẽ ko có rất nhiều vướng bận, lúc đó ta ko thể gặp nàng được! Phi Yến, lần này ta về là vì ta muốn nàng đi với ta tới Bạch Hổ quốc! Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta được ko?” Tử Ly mong chờ nhìn vào mắt nàng.
Phi Yến bị những lời nói của Tử Ly làm cho bất ngờ mà bần thần trong chốc lát sau đó mới nói: “Tử Ly, hunh đừng nói đùa! Muội làm sao có thể làm hoàng hậu của huynh!”
“Ta ko hề đùa! Ta thật lòng muốn nàng làm hoàng hậu của ta! Phi Yến, ta yêu nàng!” Tử Ly nghiêm túc nói
Nàng đã từng nghe rất nhiều lời bày tỏ ở hiện đại và những lúc như vậy nàng đều từ chối thẳng thừng mà ko suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ…người đó lại là Tử Ly. Tử Ly là người đầu tiên nàng biết khi đến đây, là người đã hết lòng chăm sóc nàng. Từ lâu nàng đã coi Tử Ly như người thân nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua giới hạn đó. Phi Yến nhìn thẳng vào mắt Tử Ly nói: “Xin lỗi, muội ko thể đi với huynh!”
Khi nghe câu nói của nàng, trong mắt Tử Ly ngập tràn sự thất vọng cùng đau khổ: “Nàng có thể nói với ta tại sao ko? Tại sao?” “Người gặp nàng đầu tiên là ta, người chung sống cùng nàng suốt một năm trời cũng là ta, nhưng tại sao nàng lại ko động lòng một chút nào vậy?”
“Ko phải là muội ko động lòng, muội vô cùng hạnh phúc và biết ơn khi huynh là người đầu tiên muội gặp ở đây nhưng liệu đó có phải là tình yêu ko? Xin lỗi, muội chưa yêu ai bao giờ và muội cũng ko biết cái gì gọi là tình yêu!” Nhìn thấy sự đau khổ của Tử Ly mà lòng nàng cũng đau nhưng tốt nhất là ko nên lừa dối huynh ấy. Nếu ko sau này người đau khổ rốt cục là Tử Ly.
Tử Ly im lặng nhìn nàng rồi bỏ ra ngoài. Phi Yến thấy vậy nhưng ko hề đuổi theo. Dù sao Tử Ly cũng cần yên tĩnh và nàng cũng vậy!
Phi Yến khẽ đung đưa chiếc xích đu và nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Tử Ly đã đi rất lâu rồi ko trở lại, nàng cũng đã ngồi trên cái xích đu này rất lâu rồi. Nàng suy nghĩ rất nhiều! Nàng cũng tự hỏi liệu bản thân nàng có thích Tử Ly ko nhưng nàng vẫn ko có câu trả lời chính xác!
Giọng nói quen thuộc của Tử Ly vang lên sau lưng nàng: “Phi Yến, bây giờ ta sẽ trở về Bạch Hổ quốc! Ta cho nàng thời hạn một năm để suy nghĩ và xác định lòng nàng. Một năm sau khi chúng ta gặp lại, dù câu trả lời của nàng có là gì đi nữa thì ta nhất quyết cũng sẽ đưa nàng về Bạch Hổ quốc!”
“Tử Ly, huynh…” Phi Yến chưa kịp nói hết thì môi Tử Ly đã chạm vào môi nàng. Đôi môi của Tử Ly lạnh giá nhưng vẫn mang lại sự ấm áp.
Phi Yến dùng hết sức đẩy Tử Ly ra nhưng Tử Ly đã nắm chặt tay nàng. “Tử Ly…” Thừa dịp nàng mở miệng kêu lên thì đầu lưỡi tiến vào miệng nàng. Nụ hôn vừa cuồng bạo nhưng cũng rất dịu dàng như sợ nàng tổn thương.
Hắn thấy nữ nhân trước mặt như sắp nghẹt thở nên mới ko đành lòng buông nàng ra. Tử Ly nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và hơi thở gấp gáp của nàng mà nổi lên ý nghĩ chiếm hữu nàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên gò má nàng rồi nói: “Phi Yến, xin lỗi! Nhưng ta ko buông tay được nữa rồi! Hãy nhớ một năm của chúng ta!” Nói xong liền quay đầu đi ra ngoài mà ko nhìn lại nàng.
Phi Yến nhìn bóng Tử Ly khuất dần trong bóng tối rồi biến mất. Nàng ngồi sụp xuống đất và chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng lúc này. Nụ hôn đầu của nàng, đó là nụ hôn đầu của nàng mà! Tại sao lại bị cướp đi dễ dàng như vậy!