Trăng sáng như ngọc, bất quá trong Tiêu phủ đêm lạnh như nước.
Hoa Bế Nguyệt đứng một bên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hai con người đang đứng bên kia, ánh bạc trắng sáng bao phủ thiếu niên phong hoa tuyệt đại.
Trong lòng hiện ra dầy đặc vô số phán đoán. Ở kiếp trước, Bạch Nhị nhất định sẽ tìm đến Tiêu thiếu gia, lại bị hắn cự tuyệt ngàn dặm, vì thế mà dời đến mục tiêu kế tiếp, đem ánh mắt hướng tới trên người Bắc Cung Khiếu.
Trong đầu Hoa Bế Nguyệt tự nhiên hiện lên một màn của kiếp trước, lúc trước Bạch Nhị mang theo hai ả nữ tử Hoàng Minh tiến vào Bắc Cung gia tộc làm đám hỏi, cùng năm ấy, Bắc Cung Khiếu chỉ chiếm cứ được phía Bắc sông Trường Giang, vì để có được hậu thuẫn từ Hoàng Minh, vị phu quân này của nàng liền sủng hạnh đám người Bạch Nhị những hơn ba tháng, hàng đêm ca múa, bị phiên hồng lãng, phong lưu cực hạn.
Hoàng Minh nữ đệ tử tuyệt đối sẽ không tình nguyện trở thành hạ nhân, lại càng không hạ mình làm thị thiếp.
Bạch Nhị cũng không phải nữ tử bình thường, biết được nàng ba năm nay chưa từng xuất thủ, lúc này tự nhiên không khỏi hướng về phía vị trí hoàng hậu kia đi!
Bắc Cung Khiếu tuy rằng cực kỳ háo sắc, nhưng kỳ thực rất biết phân nặng nhẹ, hắn cần Hoa Bế Nguyệt thay hắn chinh chiến sa trường, đồng thời cũng không dám đắc tội Hoàng Minh.
Hắn chỉ cần nhận lời tạm thời để trống ngôi vị hoàng hậu, cho nên Hoa Bế Nguyệt đến cuối cùng cũng chỉ có danh hiệu quý phi mà thôi.
Không thể không nói tới, nữ tử Hoàng Minh Bạch Nhị này ngày đó còn có hậu thuẫn cường đại, là người duy nhất có thể cùng các nàng chống lại uy danh Thiên mệnh nữ tử Hoa gia, cho nên kiếp trước Hoàng Minh đối với nàng càng hận thấu xương. Bạch Nhị lại châm ngòi lên những mối quan hệ của nàng, nhất là quan hệ của nàng cùng Bắc Cung Khiếu, lúc trước nàng không giỏi về chuyện đấu đá, vì thế suy ra kiếp trước đủ loại chuyện bất đắc dĩ xuất hiện, đa số đều do Hoàng Minh cùng Bạch Nhị khơi mào tạo thành.
Chuyện cũ nghĩ lại mà thất kinh, nhìn kẻ thù ngày xưa ngay trước mắt không sai biệt, Hoa Bế Nguyệt không khỏi thở dài.
Nhìn Bạch Nhị dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, thử hỏi… Nam tử trên thế gian này có mấy người có thể cự tuyệt được dụ hoặc của nữ tử Hoàng Minh?
Bất giác, Hoa Bế Nguyệt đối với vị hồng y thiếu niên này lại có hơn vài phần hảo cảm.
Lần này hắn là muốn cự tuyệt Bạch Nhị, nàng cũng nhất định hỗ trợ hắn một phen. Đương nhiên, nàng đây cũng là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bị người cự tuyệt của Bạch Nhị nha.
Bất thình lình, Hoa Bế Nguyệt bên môi giơ lên ý cười thản nhiên, con ngươi ánh lên hơi nước diễm lệ mà xinh đẹp, môi hồng nhợt nhạt, phá lệ động lòng người.
Bạch Nhị nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, y bào thiếu niên rộng thùng thình theo gió đêm nhẹ nhàng phiêu đãng, quần áo cũng không tính là đẹp đẽ quý giá, nhưng con người mị hoặc thế gian, tà trưởng mị nhãn, thoáng trong lúc này lung linh huyền ảo dưới ánh trăng, quanh thân thiếu niên đều lộ ra khí tức sạch sẽ như sương, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ung dung quý phái, tựa như tiên nhân, khiến người kinh diễm, nhưng là… một thiếu niên tuyệt mỹ như vậy lại làm cho nàng cảm thấy bất an.
Tuy rằng chỉ trong một cái chớp mắt, thế nhưng nàng lại cảm nhận trong đôi con ngươi khuynh thế kia đối với chính mình mang theo một tia căm hận.
Bạch Nhị tận lực phân tích và quan sát sắc mặt của đối phương, nàng tự biết bản thân chưa từng đắc tội người này, vì sao thiếu niên kia thế nhưng đối với nàng lại nảy sinh tia cừu hận? Nàng cư nhiên không có tâm tình suy tư nhiều, dù sao cũng bài danh Hoàng Minh tiền thập đệ tử, gặp chuyện tất không sợ hãi bấn loạn.
Hồng Y thiếu niên ninh mi một chút, ánh mắt đảo qua Bạch Nhị cùng vị sư muội bên cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Nhìn sắc trời đã không còn sớm, các ngươi lại chạy tới đây làm gì?” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, bên môi gợi lên một cái độ cong mang ý trào phúng, vị sư muội bên cạnh Bạch Nhị lại thích nhất là loại nam tử có cái tính tình này nha, ánh mắt nhìn theo đến ngây ngốc.
Nàng theo sư tỷ mà đến, cũng chính là vì có thể mưu cầu một cái danh phận thị thiếp nhỏ nhoi. Hoa Bế Nguyệt bóp trán, phát hiện cái tên này cũng là một cái đào hoa sát a!
Đều nói trong kinh thành mỹ nam nhiều như mây, không nghĩ tới vừa đến được, nàng liền đã gặp phải một người.
Bạch Nhị hừ lạnh một tiếng, vị sư muội kia tự nhiên biết mình có chút luống cuống, lùi ra đứng sau Bạch Nhị, Bạch Nhị liền nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là thương nghị hôn sự của ta và ngươi!”.
Hồng y thiếu niên trầm giọng: “Loại chuyện này để cho trưởng bối tự bàn với nhau là được! Bạch tiểu thư cần gì tự mình đến đây?”
Bạch Nhị không khỏi ngưng mi, thầm nghĩ ngươi nhiều lần đối với hôn sự này qua loa có lệ, nếu như ta không tự mình tiến đến, làm sao có thể khiến ngươi thần phục dưới váy của ta?
Nhưng mà, Bạch Nhị tự biết mình không thể nói như vậy, con ngươi hạ xuống khẽ khàng: “Tiêu thiếu gia chớ trách, ngươi cùng ta đã có hôn ước, như vậy chúng ta chính là người một nhà, ta tùy thời đều có thể đến Tiêu phủ, hơn nữa Tiêu lão gia cũng hy vọng ta có thể sớm gả vào Tiêu phủ, chính là…” Nàng dừng một chút, ánh mắt ngưng tụ ở cái nắm tay của Hoa Bế Nguyệt cùng hồng y thiếu niên, lại hỏi: “Không biết vị công tử này đến tột cùng là người phương nào?”
Liên tiếp hỏi hai lần, Bạch Nhị cũng là tính tình đa nghi, sâu bên trong, nàng tin chắc thiếu niên này cùng Tiêu thiếu gia có cái quan hệ ái muội gì đó rồi!
Khuôn mặt mỹ ngọc của vị hồng y thiếu niên liền nổi lên ý cười, bên môi cong lên tự tiếu phi tiếu, nhìn chăm chú vào mâu quang của nàng biểu hiện cực kỳ lợi hại, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, thanh âm bỗng nhiên ấm áp như gió xuân: “Đây là tiểu bảo bối của ta!” Lúc này thần sắc hắn cực kỳ tiêu sái, mặt mày như gió mát thổi vào ánh nắng trong trẻo, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy cũng đều ngẩn ra, trước mắt rõ ràng là một cái thiếu niên công tử sáng sủa như ngọc, làm sao bây giờ chỉ còn có nửa phần kiêu căng cùng không coi ai ra gì.
“Bảo bối” này đúng là ám chỉ người yêu, Bạch Nhị cùng vị sư muội đầu tiên là ngẩn ra, kế đến liền lập tức hoa dung thất sắc.
Hoa Bế Nguyệt sớm đã có chuẩn bị tâm lý, huống chi kiếp trước nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, tính tình đã sớm trở nên kiên trì, biểu hiện của nàng làm cho hồng y thiếu niên cực kỳ vừa lòng.
Nhưng mà Bạch Nhị có vẻ cũng xem như hồng y thiếu niên nhất thời nói đùa, lạnh nhạt cười cười, tự nhiên hào phóng nói: “Nguyên lai thiếu niên này là người tình nhỏ của Tiêu công tử, vậy thì có làm sao? Trong nhà những người quyền quý, ai mà không có mấy cái luyến đồng tiểu ca cơ chứ?”
Bạch Nhị dường như cực kỳ rộng lượng, nàng đem Hoa Bế Nguyệt so sánh với luyến đồng tiểu nhân tình, vẻ mặt tất nhiên là khinh thường cực độ, liền ngay cả vị sư muội kia cũng cười nhạo một tiếng.
Hồng y thiếu niên mày kiếm dựng thẳng lên, hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài như gió mát phất qua hướng lên hai má của Bạch Nhị.
Hắn hơi hơi nhướng mi, bạc môi nhẹ nâng, nhìn sao cũng phi thường thanh tuyệt tuấn mỹ, khiến cho ngay cả Bạch Nhị trong lòng áy náy động tâm, khuôn mặt nhất thời thẹn thùng vô cùng, một mực cúi đầu, thần sắc kiều mỵ hơn cả hoa sen vừa chớm nở.
“Không có gì hơn cái này mà thôi.” Ngón tay thiếu niên hơi nhích một chút, giọng điệu tràn ngập ý nhạo báng: “Khuôn mặt tiểu bảo bối thế nhưng so với ngươi nữ nhân này lại muốn xinh đẹp hơn nhiều nha!”.
“Tiêu thiếu gia, ngươi… ngươi…” Vì sao lại phải dồn nàng vào thế bí như vậy? Sắc mặt Bạch Nhị trở nên rất khó coi.
“Là do ngươi quá phận!” Hồng y thiếu niên mày kiếm hơi nhíu nhíu, sợ thiên hạ còn không đủ loạn nói thêm: “Ngươi thừa biết ta không thích nữ nhân, chuyện thành thân cùng nối dõi tông đường là không có cách gì rồi, ta không dối gạt ngươi, thiếu niên này là người yêu của ta, ngươi làm sao có thể cùng hắn đánh đồng? Ngươi đã chấp nhận gả vào Tiêu gia, sớm hay muộn đều phải nhìn thấy hắn, thân phận ngày sau của hắn vậy mà lại cao hơn ngươi rất nhiều a!”.
Nhìn thần thái nghiêm trang của hồng y thiếu niên, Hoa Bế Nguyệt hơi cong môi, trong lòng cười thầm.
Mà thần sắc Bạch Nhị càng ngày càng khó coi, không tưởng tượng được hôm nay nàng thế nhưng lại bị Tiêu thiếu gia này nhục nhã như vậy!
Dù sao Hoàng Minh nữ tử trước giờ luôn cao cao tại thượng, các nàng được minh chủ đích thân huấn luyện, đều trở thành những nữ tử tướng mạo tuyệt luân, văn thao võ lược.
Cho dù là quốc quân nước Đại Sở cùng triều thần, thậm chí còn có thế gia trên giang hồ đều lấy việc cưới được nữ đệ tử Hoàng Minh làm vinh dự, mà Hoàng Minh cùng anh hùng khắp nơi trong thiên hạ luôn có mối quan hệ phức tạp, khó gỡ.
Nếu phu quân của nàng lại sủng ái một gã luyến đồng chi phích, điều này há chẳng phải làm cho nàng ở trong Hoàng Minh không thể ngẩng đầu lên?
Bạch Nhị tự hỏi thế gian này còn không có ai có thể thắng được Hoàng Minh nữ tử, nếu nàng đây lại bị bại bởi một gã luyến đồng, nàng làm sao còn mặt mũi sống tiếp?
Nhớ tới Tiêu thiếu gia ngày thường đối với nàng bộ dạng qua loa đại khái cho xong, nàng cơ hồ hoài nghi là Tiêu thiếu gia này từ nơi nào tìm ra một gã tiểu quan đến đối phó mình, nhưng trước mắt là một thiếu niên mỹ mạo tuyệt không nhuốm bụi trần như vậy, chỉ làm cho người người cảm thấy một mảnh thê lương, con ngươi đen tuyền băng sương trong suốt… Nhìn qua thì có chút trong trẻo lạnh lùng, lại cố tình trưng ra thần thái tuyệt thế mị hoặc!
Đến tột cùng cái thiếu niên tuyệt sắc này là như thế nào đây? Bạch Nhị gần như bị lạc trong ánh mắt của hắn, nhưng nàng thời thời khắc khắc đều tự nhắc nhở chính mình, này chỉ là một tên luyến đồng tiểu quan mà thôi!
Hoang đường, thật là vô cùng hoang đường! Hắn như vậy cũng dám nhục nhã mình! Trong tai Bạch Nhị không ngừng thấy ong ong vang lên!
Nghĩ nghĩ, sắc mặt Bạch Nhị càng ngày càng trầm tĩnh lại, nàng làm sao có thể thua một cách chật vật như vậy được? Vội vàng cấp vị sư muội bên cạnh một cái ánh mắt.
Cũng chỉ là một cái tên tiểu quan bán mông mà thôi, cũng dám làm tỷ muội các nàng chật vật khổ sở, Hoàng Minh tiểu sư muội kia lập tức lấy tay áo che miệng, hèn mọn đến trước mặt Hoa Bế Nguyệt, dùng ánh mắt bề trên nhìn nàng, thân mình cúi xuống, thanh âm gần ở mức chỉ có Hoa Bế Nguyệt có thể nghe được: “Vị công tử này, ngươi thân là đường đường nam nhi, thế nhưng lại lấy sắc dụ người, thật sự là muốn quăng hết mặt mũi nam nhân a! Đương nhiên, tốt nhất ngươi nếu không muốn cùng Hoàng Minh ta kết thù, thì không cần trêu chọc sư tỷ của ta, nếu không cẩn thận thế nào cũng có ngày chết không toàn thây!”
Nàng cố ý đem hai chữ “Hoàng Minh” ép ra thật nặng, thế gian này có ai mà không biết đến người của Hoàng Minh, có ai mà không e ngại người của Hoàng Minh?
Nàng cố ý cho hắn một ít uy hiếp mà thôi. Đương nhiên, nàng biết Bạch Nhị cũng không ngại làm cho người này vĩnh viễn biến mất!
Lời nói này tuyệt đối không phải Bạch Nhị sư tỷ dạy cho, thế nhưng nàng cần phải cấp gã luyến đồng này một đòn phủ đầu!
Cái Tiêu gia này cũng thật đáng giận, thế nhưng lại dễ dàng dung túng Tiêu thiếu gia đưa đến một tiểu luyến đồng tình nhân, hắn nghĩ tỷ muội Hoàng Minh đều dễ dàng bị khi dễ như vậy phải không
Hoa Bế Nguyệt đứng một bên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hai con người đang đứng bên kia, ánh bạc trắng sáng bao phủ thiếu niên phong hoa tuyệt đại.
Trong lòng hiện ra dầy đặc vô số phán đoán. Ở kiếp trước, Bạch Nhị nhất định sẽ tìm đến Tiêu thiếu gia, lại bị hắn cự tuyệt ngàn dặm, vì thế mà dời đến mục tiêu kế tiếp, đem ánh mắt hướng tới trên người Bắc Cung Khiếu.
Trong đầu Hoa Bế Nguyệt tự nhiên hiện lên một màn của kiếp trước, lúc trước Bạch Nhị mang theo hai ả nữ tử Hoàng Minh tiến vào Bắc Cung gia tộc làm đám hỏi, cùng năm ấy, Bắc Cung Khiếu chỉ chiếm cứ được phía Bắc sông Trường Giang, vì để có được hậu thuẫn từ Hoàng Minh, vị phu quân này của nàng liền sủng hạnh đám người Bạch Nhị những hơn ba tháng, hàng đêm ca múa, bị phiên hồng lãng, phong lưu cực hạn.
Hoàng Minh nữ đệ tử tuyệt đối sẽ không tình nguyện trở thành hạ nhân, lại càng không hạ mình làm thị thiếp.
Bạch Nhị cũng không phải nữ tử bình thường, biết được nàng ba năm nay chưa từng xuất thủ, lúc này tự nhiên không khỏi hướng về phía vị trí hoàng hậu kia đi!
Bắc Cung Khiếu tuy rằng cực kỳ háo sắc, nhưng kỳ thực rất biết phân nặng nhẹ, hắn cần Hoa Bế Nguyệt thay hắn chinh chiến sa trường, đồng thời cũng không dám đắc tội Hoàng Minh.
Hắn chỉ cần nhận lời tạm thời để trống ngôi vị hoàng hậu, cho nên Hoa Bế Nguyệt đến cuối cùng cũng chỉ có danh hiệu quý phi mà thôi.
Không thể không nói tới, nữ tử Hoàng Minh Bạch Nhị này ngày đó còn có hậu thuẫn cường đại, là người duy nhất có thể cùng các nàng chống lại uy danh Thiên mệnh nữ tử Hoa gia, cho nên kiếp trước Hoàng Minh đối với nàng càng hận thấu xương. Bạch Nhị lại châm ngòi lên những mối quan hệ của nàng, nhất là quan hệ của nàng cùng Bắc Cung Khiếu, lúc trước nàng không giỏi về chuyện đấu đá, vì thế suy ra kiếp trước đủ loại chuyện bất đắc dĩ xuất hiện, đa số đều do Hoàng Minh cùng Bạch Nhị khơi mào tạo thành.
Chuyện cũ nghĩ lại mà thất kinh, nhìn kẻ thù ngày xưa ngay trước mắt không sai biệt, Hoa Bế Nguyệt không khỏi thở dài.
Nhìn Bạch Nhị dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, thử hỏi… Nam tử trên thế gian này có mấy người có thể cự tuyệt được dụ hoặc của nữ tử Hoàng Minh?
Bất giác, Hoa Bế Nguyệt đối với vị hồng y thiếu niên này lại có hơn vài phần hảo cảm.
Lần này hắn là muốn cự tuyệt Bạch Nhị, nàng cũng nhất định hỗ trợ hắn một phen. Đương nhiên, nàng đây cũng là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bị người cự tuyệt của Bạch Nhị nha.
Bất thình lình, Hoa Bế Nguyệt bên môi giơ lên ý cười thản nhiên, con ngươi ánh lên hơi nước diễm lệ mà xinh đẹp, môi hồng nhợt nhạt, phá lệ động lòng người.
Bạch Nhị nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, y bào thiếu niên rộng thùng thình theo gió đêm nhẹ nhàng phiêu đãng, quần áo cũng không tính là đẹp đẽ quý giá, nhưng con người mị hoặc thế gian, tà trưởng mị nhãn, thoáng trong lúc này lung linh huyền ảo dưới ánh trăng, quanh thân thiếu niên đều lộ ra khí tức sạch sẽ như sương, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ung dung quý phái, tựa như tiên nhân, khiến người kinh diễm, nhưng là… một thiếu niên tuyệt mỹ như vậy lại làm cho nàng cảm thấy bất an.
Tuy rằng chỉ trong một cái chớp mắt, thế nhưng nàng lại cảm nhận trong đôi con ngươi khuynh thế kia đối với chính mình mang theo một tia căm hận.
Bạch Nhị tận lực phân tích và quan sát sắc mặt của đối phương, nàng tự biết bản thân chưa từng đắc tội người này, vì sao thiếu niên kia thế nhưng đối với nàng lại nảy sinh tia cừu hận? Nàng cư nhiên không có tâm tình suy tư nhiều, dù sao cũng bài danh Hoàng Minh tiền thập đệ tử, gặp chuyện tất không sợ hãi bấn loạn.
Hồng Y thiếu niên ninh mi một chút, ánh mắt đảo qua Bạch Nhị cùng vị sư muội bên cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Nhìn sắc trời đã không còn sớm, các ngươi lại chạy tới đây làm gì?” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, bên môi gợi lên một cái độ cong mang ý trào phúng, vị sư muội bên cạnh Bạch Nhị lại thích nhất là loại nam tử có cái tính tình này nha, ánh mắt nhìn theo đến ngây ngốc.
Nàng theo sư tỷ mà đến, cũng chính là vì có thể mưu cầu một cái danh phận thị thiếp nhỏ nhoi. Hoa Bế Nguyệt bóp trán, phát hiện cái tên này cũng là một cái đào hoa sát a!
Đều nói trong kinh thành mỹ nam nhiều như mây, không nghĩ tới vừa đến được, nàng liền đã gặp phải một người.
Bạch Nhị hừ lạnh một tiếng, vị sư muội kia tự nhiên biết mình có chút luống cuống, lùi ra đứng sau Bạch Nhị, Bạch Nhị liền nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là thương nghị hôn sự của ta và ngươi!”.
Hồng y thiếu niên trầm giọng: “Loại chuyện này để cho trưởng bối tự bàn với nhau là được! Bạch tiểu thư cần gì tự mình đến đây?”
Bạch Nhị không khỏi ngưng mi, thầm nghĩ ngươi nhiều lần đối với hôn sự này qua loa có lệ, nếu như ta không tự mình tiến đến, làm sao có thể khiến ngươi thần phục dưới váy của ta?
Nhưng mà, Bạch Nhị tự biết mình không thể nói như vậy, con ngươi hạ xuống khẽ khàng: “Tiêu thiếu gia chớ trách, ngươi cùng ta đã có hôn ước, như vậy chúng ta chính là người một nhà, ta tùy thời đều có thể đến Tiêu phủ, hơn nữa Tiêu lão gia cũng hy vọng ta có thể sớm gả vào Tiêu phủ, chính là…” Nàng dừng một chút, ánh mắt ngưng tụ ở cái nắm tay của Hoa Bế Nguyệt cùng hồng y thiếu niên, lại hỏi: “Không biết vị công tử này đến tột cùng là người phương nào?”
Liên tiếp hỏi hai lần, Bạch Nhị cũng là tính tình đa nghi, sâu bên trong, nàng tin chắc thiếu niên này cùng Tiêu thiếu gia có cái quan hệ ái muội gì đó rồi!
Khuôn mặt mỹ ngọc của vị hồng y thiếu niên liền nổi lên ý cười, bên môi cong lên tự tiếu phi tiếu, nhìn chăm chú vào mâu quang của nàng biểu hiện cực kỳ lợi hại, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, thanh âm bỗng nhiên ấm áp như gió xuân: “Đây là tiểu bảo bối của ta!” Lúc này thần sắc hắn cực kỳ tiêu sái, mặt mày như gió mát thổi vào ánh nắng trong trẻo, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy cũng đều ngẩn ra, trước mắt rõ ràng là một cái thiếu niên công tử sáng sủa như ngọc, làm sao bây giờ chỉ còn có nửa phần kiêu căng cùng không coi ai ra gì.
“Bảo bối” này đúng là ám chỉ người yêu, Bạch Nhị cùng vị sư muội đầu tiên là ngẩn ra, kế đến liền lập tức hoa dung thất sắc.
Hoa Bế Nguyệt sớm đã có chuẩn bị tâm lý, huống chi kiếp trước nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, tính tình đã sớm trở nên kiên trì, biểu hiện của nàng làm cho hồng y thiếu niên cực kỳ vừa lòng.
Nhưng mà Bạch Nhị có vẻ cũng xem như hồng y thiếu niên nhất thời nói đùa, lạnh nhạt cười cười, tự nhiên hào phóng nói: “Nguyên lai thiếu niên này là người tình nhỏ của Tiêu công tử, vậy thì có làm sao? Trong nhà những người quyền quý, ai mà không có mấy cái luyến đồng tiểu ca cơ chứ?”
Bạch Nhị dường như cực kỳ rộng lượng, nàng đem Hoa Bế Nguyệt so sánh với luyến đồng tiểu nhân tình, vẻ mặt tất nhiên là khinh thường cực độ, liền ngay cả vị sư muội kia cũng cười nhạo một tiếng.
Hồng y thiếu niên mày kiếm dựng thẳng lên, hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài như gió mát phất qua hướng lên hai má của Bạch Nhị.
Hắn hơi hơi nhướng mi, bạc môi nhẹ nâng, nhìn sao cũng phi thường thanh tuyệt tuấn mỹ, khiến cho ngay cả Bạch Nhị trong lòng áy náy động tâm, khuôn mặt nhất thời thẹn thùng vô cùng, một mực cúi đầu, thần sắc kiều mỵ hơn cả hoa sen vừa chớm nở.
“Không có gì hơn cái này mà thôi.” Ngón tay thiếu niên hơi nhích một chút, giọng điệu tràn ngập ý nhạo báng: “Khuôn mặt tiểu bảo bối thế nhưng so với ngươi nữ nhân này lại muốn xinh đẹp hơn nhiều nha!”.
“Tiêu thiếu gia, ngươi… ngươi…” Vì sao lại phải dồn nàng vào thế bí như vậy? Sắc mặt Bạch Nhị trở nên rất khó coi.
“Là do ngươi quá phận!” Hồng y thiếu niên mày kiếm hơi nhíu nhíu, sợ thiên hạ còn không đủ loạn nói thêm: “Ngươi thừa biết ta không thích nữ nhân, chuyện thành thân cùng nối dõi tông đường là không có cách gì rồi, ta không dối gạt ngươi, thiếu niên này là người yêu của ta, ngươi làm sao có thể cùng hắn đánh đồng? Ngươi đã chấp nhận gả vào Tiêu gia, sớm hay muộn đều phải nhìn thấy hắn, thân phận ngày sau của hắn vậy mà lại cao hơn ngươi rất nhiều a!”.
Nhìn thần thái nghiêm trang của hồng y thiếu niên, Hoa Bế Nguyệt hơi cong môi, trong lòng cười thầm.
Mà thần sắc Bạch Nhị càng ngày càng khó coi, không tưởng tượng được hôm nay nàng thế nhưng lại bị Tiêu thiếu gia này nhục nhã như vậy!
Dù sao Hoàng Minh nữ tử trước giờ luôn cao cao tại thượng, các nàng được minh chủ đích thân huấn luyện, đều trở thành những nữ tử tướng mạo tuyệt luân, văn thao võ lược.
Cho dù là quốc quân nước Đại Sở cùng triều thần, thậm chí còn có thế gia trên giang hồ đều lấy việc cưới được nữ đệ tử Hoàng Minh làm vinh dự, mà Hoàng Minh cùng anh hùng khắp nơi trong thiên hạ luôn có mối quan hệ phức tạp, khó gỡ.
Nếu phu quân của nàng lại sủng ái một gã luyến đồng chi phích, điều này há chẳng phải làm cho nàng ở trong Hoàng Minh không thể ngẩng đầu lên?
Bạch Nhị tự hỏi thế gian này còn không có ai có thể thắng được Hoàng Minh nữ tử, nếu nàng đây lại bị bại bởi một gã luyến đồng, nàng làm sao còn mặt mũi sống tiếp?
Nhớ tới Tiêu thiếu gia ngày thường đối với nàng bộ dạng qua loa đại khái cho xong, nàng cơ hồ hoài nghi là Tiêu thiếu gia này từ nơi nào tìm ra một gã tiểu quan đến đối phó mình, nhưng trước mắt là một thiếu niên mỹ mạo tuyệt không nhuốm bụi trần như vậy, chỉ làm cho người người cảm thấy một mảnh thê lương, con ngươi đen tuyền băng sương trong suốt… Nhìn qua thì có chút trong trẻo lạnh lùng, lại cố tình trưng ra thần thái tuyệt thế mị hoặc!
Đến tột cùng cái thiếu niên tuyệt sắc này là như thế nào đây? Bạch Nhị gần như bị lạc trong ánh mắt của hắn, nhưng nàng thời thời khắc khắc đều tự nhắc nhở chính mình, này chỉ là một tên luyến đồng tiểu quan mà thôi!
Hoang đường, thật là vô cùng hoang đường! Hắn như vậy cũng dám nhục nhã mình! Trong tai Bạch Nhị không ngừng thấy ong ong vang lên!
Nghĩ nghĩ, sắc mặt Bạch Nhị càng ngày càng trầm tĩnh lại, nàng làm sao có thể thua một cách chật vật như vậy được? Vội vàng cấp vị sư muội bên cạnh một cái ánh mắt.
Cũng chỉ là một cái tên tiểu quan bán mông mà thôi, cũng dám làm tỷ muội các nàng chật vật khổ sở, Hoàng Minh tiểu sư muội kia lập tức lấy tay áo che miệng, hèn mọn đến trước mặt Hoa Bế Nguyệt, dùng ánh mắt bề trên nhìn nàng, thân mình cúi xuống, thanh âm gần ở mức chỉ có Hoa Bế Nguyệt có thể nghe được: “Vị công tử này, ngươi thân là đường đường nam nhi, thế nhưng lại lấy sắc dụ người, thật sự là muốn quăng hết mặt mũi nam nhân a! Đương nhiên, tốt nhất ngươi nếu không muốn cùng Hoàng Minh ta kết thù, thì không cần trêu chọc sư tỷ của ta, nếu không cẩn thận thế nào cũng có ngày chết không toàn thây!”
Nàng cố ý đem hai chữ “Hoàng Minh” ép ra thật nặng, thế gian này có ai mà không biết đến người của Hoàng Minh, có ai mà không e ngại người của Hoàng Minh?
Nàng cố ý cho hắn một ít uy hiếp mà thôi. Đương nhiên, nàng biết Bạch Nhị cũng không ngại làm cho người này vĩnh viễn biến mất!
Lời nói này tuyệt đối không phải Bạch Nhị sư tỷ dạy cho, thế nhưng nàng cần phải cấp gã luyến đồng này một đòn phủ đầu!
Cái Tiêu gia này cũng thật đáng giận, thế nhưng lại dễ dàng dung túng Tiêu thiếu gia đưa đến một tiểu luyến đồng tình nhân, hắn nghĩ tỷ muội Hoàng Minh đều dễ dàng bị khi dễ như vậy phải không