Đêm dài nhân tĩnh, khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều im ắng, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài thanh âm gõ mõ cầm canh.
Nhưng ở bên trong hoàng cung, lại là một cảnh tượng nhốn nháo hoàn toàn bất đồng. Chung quanh đèn đuốc sáng trưng, tùy tiện cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của bọn thị vệ. Ngay cả hoàng thái hậu cùng Mạc Triêu Dao, cũng đều triệt dạ vô miên (thức trắng đêm), ngồi ở Thanh Tịnh Cung đợi tin tức truyền lại.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, hoàng thái hậu, thuộc hạ đã phái người tìm rất nhiều lần ở Đông Lục Cung, Tây Lục Cung, nhưng vẫn không có tin tức của Vinh Nghĩa quận chúa.” Thị vệ thống lĩnh đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc tự mình bẩm báo tin tức mới nhất.
“Đồ vô dụng!” Hoàng thái hậu đập bàn đứng dậy, chỉ vào cái mũi tên thống lĩnh, cả giận nói, “Cho … Tiếp tục hảo hảo đi tìm cho bản cung! Bất kỳ ngóc ngách nào cũng không được bỏ sót! Nếu Vinh Nghĩa xảy ra chuyện gì không hay, các người đem đầu tới gặp ta!”
“Là, thuộc hạ lập tức đi làm!” Nói xong liền vội vàng cáo lui , không dám chậm trễ một giây vì luồn khí cao áp nguy hiểm kia.
Thấy hoàng thái hậu nộ khí đằng đằng, Mạc Triêu Dao ngồi một bên cũng ngại nhiều lời, không dám nói gì, lâu lâu lại liếc mắt nhìn thái hậu, sắc mặt nàng càng lúc càng xanh, Mạc Triêu Dao cảm thấy tảng đá đè trong lòng càng ngày càng nặng, thở cũng thở không nổi.
“Thật sự là một đám phế vật! Vinh Nghĩa. . . . . . Vinh Nghĩa nàng rốt cuộc ở địa phương nào nha. . . . . .”
Lại nói, vừa rồi hoàng thái hậu còn một bộ biểu tình như quỷ dạ xoa muốn ăn thịt người, nhưng hiện tại yết hầu nghẹn lại, gần như sắp khóc rồi.
“Mẫu hậu. . . . . . Vinh Nghĩa nàng thông minh lanh lợi, nhất định không có việc gì. . . . . .” Mạc Triêu Dao vội vàng an ủi.
“Chính là Vinh Nghĩa nàng. . . . . . Ai, sớm biết như vậy, ta sẽ không nặng lời như thế . . . . . .”
Nói xong, khóe mắt hoàng thái hậu lại tràn ra nước mắt. Nàng từ nhỏ vẫn luôn để Vinh Nghĩa quận chúa theo bồi bên người, nhìn thấy nàng ta từng chút từng chút một từ một nữ đồng nhu thuận, trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp, nàng đối với nàng ta giống như một thân sinh nữ nhân, chưa bao giờ nặng lời đánh chửi. Nhưng vào sáng ngày hôm nay, nàng lần đầu tiên tức giận với Vinh Nghĩa quận chúa!
Sự tình là như vầy:
Đông Vân Tường Thụy và A Ly mất tích đã gần năm sáu ngày, trong ngoài hoàng cung tìm khắp nơi cũng không thấy. Mấy ngày gần đây, thái hậu mặt co mày cáu, giống như rốt cục cũng bắt đầu hối hận chuyện giam lỏng Đông Vân Tường Thụy lúc trước. Mạc Triêu Dao cảm thấy được thời cơ thành thục, nhất ngũ nhất thập hướng nàng kể lại sự tình từ đầu đến cuối. Kể từ chuyện Vinh Nghĩa quận chúa như thế nào khó xử A Ly, A Ly như thế nào động thủ cùng Vinh Nghĩa quận chúa, như thế nào phá rách váy của Vinh Nghĩa quận chúa, lại là như thế nào bị Đông Vân Tường Thụy trùng hợp nhặt được.
Đêm dài nhân tĩnh, khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều im ắng, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài thanh âm gõ mõ cầm canh.
Nhưng ở bên trong hoàng cung, lại là một cảnh tượng nhốn nháo hoàn toàn bất đồng. Chung quanh đèn đuốc sáng trưng, tùy tiện cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của bọn thị vệ. Ngay cả hoàng thái hậu cùng Mạc Triêu Dao, cũng đều triệt dạ vô miên (thức trắng đêm), ngồi ở Thanh Tịnh Cung đợi tin tức truyền lại.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, hoàng thái hậu, thuộc hạ đã phái người tìm rất nhiều lần ở Đông Lục Cung, Tây Lục Cung, nhưng vẫn không có tin tức của Vinh Nghĩa quận chúa.” Thị vệ thống lĩnh đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc tự mình bẩm báo tin tức mới nhất.
“Đồ vô dụng!” Hoàng thái hậu đập bàn đứng dậy, chỉ vào cái mũi tên thống lĩnh, cả giận nói, “Cho … Tiếp tục hảo hảo đi tìm cho bản cung! Bất kỳ ngóc ngách nào cũng không được bỏ sót! Nếu Vinh Nghĩa xảy ra chuyện gì không hay, các người đem đầu tới gặp ta!”
“Là, thuộc hạ lập tức đi làm!” Nói xong liền vội vàng cáo lui , không dám chậm trễ một giây vì luồn khí cao áp nguy hiểm kia.
Thấy hoàng thái hậu nộ khí đằng đằng, Mạc Triêu Dao ngồi một bên cũng ngại nhiều lời, không dám nói gì, lâu lâu lại liếc mắt nhìn thái hậu, sắc mặt nàng càng lúc càng xanh, Mạc Triêu Dao cảm thấy tảng đá đè trong lòng càng ngày càng nặng, thở cũng thở không nổi.
“Thật sự là một đám phế vật! Vinh Nghĩa. . . . . . Vinh Nghĩa nàng rốt cuộc ở địa phương nào nha. . . . . .”
Lại nói, vừa rồi hoàng thái hậu còn một bộ biểu tình như quỷ dạ xoa muốn ăn thịt người, nhưng hiện tại yết hầu nghẹn lại, gần như sắp khóc rồi.
“Mẫu hậu. . . . . . Vinh Nghĩa nàng thông minh lanh lợi, nhất định không có việc gì. . . . . .” Mạc Triêu Dao vội vàng an ủi.
“Chính là Vinh Nghĩa nàng. . . . . . Ai, sớm biết như vậy, ta sẽ không nặng lời như thế . . . . . .”
Nói xong, khóe mắt hoàng thái hậu lại tràn ra nước mắt. Nàng từ nhỏ vẫn luôn để Vinh Nghĩa quận chúa theo bồi bên người, nhìn thấy nàng ta từng chút từng chút một từ một nữ đồng nhu thuận, trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp, nàng đối với nàng ta giống như một thân sinh nữ nhân, chưa bao giờ nặng lời đánh chửi. Nhưng vào sáng ngày hôm nay, nàng lần đầu tiên tức giận với Vinh Nghĩa quận chúa!
Sự tình là như vầy:
Đông Vân Tường Thụy và A Ly mất tích đã gần năm sáu ngày, trong ngoài hoàng cung tìm khắp nơi cũng không thấy. Mấy ngày gần đây, thái hậu mặt co mày cáu, giống như rốt cục cũng bắt đầu hối hận chuyện giam lỏng Đông Vân Tường Thụy lúc trước. Mạc Triêu Dao cảm thấy được thời cơ thành thục, nhất ngũ nhất thập hướng nàng kể lại sự tình từ đầu đến cuối. Kể từ chuyện Vinh Nghĩa quận chúa như thế nào khó xử A Ly, A Ly như thế nào động thủ cùng Vinh Nghĩa quận chúa, như thế nào phá rách váy của Vinh Nghĩa quận chúa, lại là như thế nào bị Đông Vân Tường Thụy trùng hợp nhặt được.