Chỉ nghe Mạc Triêu Dao âm hiểm cười một tiếng, hất mặt lên, đắc ý hề hề cao giọng nói: “Tiểu vương gia, ngươi không phải đã nói ngươi thầm mến Vinh Nghĩa đã lâu, muốn nhờ trẫm giúp ngươi giật dây sao! Trẫm nghe nói tiểu vương gia hôm nay tính toán du thưởng ngự hoa viên, vừa hay hiện tại Vinh Nghĩa đang ở đây, trẫm làm người tốt, giúp ngươi ước (ước hẹn) nàng!”
“Không cần!” Vinh Nghĩa quận chúa cùng Đông Vân Tường Thụy khó khi nào được trăm miệng một lời.
“Hoàng biểu ca, ta không cần cùng người kia đi ngự hoa viên!” Vinh Nghĩa quận chúa hoa dung thất sắc, phe phẩy cánh tay Mạc Triêu Dao làm nũng.
“Ta cũng không muốn cùng với ác độc nữ nhân này đi du cái gì ngoạn ngự hoa viên!” Đông Vân Tường Thụy cũng kiên quyết phản đối.
“Ngươi nói ai là ác độc nữ nhân!” Vinh Nghĩa quận chúa hai mắt mở to, giận dữ trừng mắt với Đông Vân Tường Thụy.
“Trừ ngươi ra, còn có ai!”
“Ngươi!” Vinh Nghĩa quận chúa đẩy Mạc Triêu Dao, nhắm hướng Đông Vân Tường Thụy vọt qua, “Ngươi dám nói bản quận chúa là ác độc nữ nhân!”
—— nguy rồi!
Mạc Triêu Dao vừa thấy miêu đầu bất đối (mầm lúa không ổn # sự việc không xong), vội vàng quát to một tiếng: “A. . . . . . Đầu trẫm hảo choáng nha. . . . . .”
“Hoàng biểu ca!” Một chiêu này quả nhiên hữu dụng, Vinh Nghĩa quận chúa lập tức chạy về bên cạnh Mạc Triêu Dao, lo lắng dò hỏi, “Như thế nào lại choáng váng đầu ? Nhanh lên, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vinh Nghĩa, ngươi coi như là giúp trẫm một việc đi, bồi hắn thong thả dạo ngự hoa viên đi.”
“Khả, chính là. . . . . .”
“Oa, đầu trẫm hảo choáng nha nha. . . . . .” Nói xong, Mạc Triêu Dao làm ra động tác sắp té xỉu.
“Hoàng biểu ca!” Vinh Nghĩa quận chúa vội vàng đỡ lấy y, “Hảo thôi, Vinh Nghĩa đáp ứng ngươi là được. . . . . .”
Đệ nhị thập bát chương
Đáp ứng mặc dù cũng đáp ứng rồi, nhưng Vinh Nghĩa quận chúa vẫn là phi thường oán hận quay đầu trừng mắt liếc Đông Vân Tường Thụy một cái.
“Trừng ta làm gì! Đừng nghĩ muốn là ta muốn đi theo ngươi. . . . . . Mạc Triêu Dao, chiêu này của ngươi cũng quá độc a!”
Đông Vân Tường Thụy chỉ vào cái mũi Mạc Triêu Dao, vọt lên. Nhưng ai ngờ mới vừa đi tới được hai bước, đã bị Vinh Nghĩa quận chúa cùng A Ly đồng tâm hợp lực ngăn cản.
“Ngươi làm gì! Hắn chính là người bệnh nha!”
—— bệnh nhân là quan trọng nhất
Đông Vân Tường Thụy hiện tại đã trở thành người xấu hết đường chối cãi, A Ly cùng Vinh Nghĩa quận chúa đều là một biểu tình muốn đem hắn đốt nướng lấy lên ăn. Còn Mạc Triêu Dao thì nhàn nhã nằm ở trên giường cười trộm, còn thường thường thông qua góc độ không bị A Ly cùng Vinh Nghĩa quận chúa phát hiện, trộm liếc Đông Vân Tường Thụy vài lần, dĩ thị đồng tình (tỏ vẻ đồng tình).
Khiến Đông Vân Tường Thụy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại hữu khẩu mạc biện (có miệng nhưng không thể giải thích), cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
“Hảo lắm. . . . . .” Vinh Nghĩa quận chúa dương cao âm giọng, tiến lên, dùng khóe mắt khinh thường liếc bộ mặt tức giận đã muốn bước đầu vặn vẹo của Đông Vân Tường Thụy, chỉ cao khí ngang nói, “Bản quận chúa liền miễn vi kỳ nan (miễn cưỡng làm việc khó), cùng ngươi đi dạo một vòng ngự hoa viên thôi.”
“Này! Đừng tưởng rằng ta muốn đi.”
“Không phải do ngươi!”
Nói xong, Vinh Nghĩa quận chúa ánh mắt đầy hàm ý nhìn hai ã tỳ nữ Hoa Dung Nguyệt Mạo bên cạnh. Hoa Dung, Nguyệt Mạo liền tiến lên, một tả một hữu giữ chặt lấy cánh tay Đông Vân Tường Thụy, không khỏi phân trần tha ra ngoài.
“Này, các ngươi buông tay!”
Bởi vì đối phương là nữ nhân, Đông Vân Tường Thụy cũng ngại dụng võ, chỉ có thể lớn tiếng kháng nghị. Bất quá một chút cũng không có tác dụng, chỉ trong nháy mắt, hắn cũng đã bị Vinh Nghĩa quận chúa tha ra khỏi Thanh Tịnh Cung.
Nhìn bóng dáng Đông Vân Tường Thụy cùng Vinh Nghĩa quận chúa rời đi, Mạc Triêu Dao rốt cục cũng một hơi thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: “Bên tai rốt cục thanh tĩnh .”
Thấy bọn người sảo nhĩ (sảo: ồn ào, nhĩ: lỗ tai) rời đi, A Ly trong lòng thầm nghĩ Mạc Triêu Dao cuối cùng cũng được hảo hảo nghỉ ngơi, vì thế cười tủm tỉm vỗ vỗ vào chăn của Mạc Triêu Dao, đối hắn phất tay cáo biệt nói: “Tốt lắm, vậy ngươi hảo nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy .”
Nói xong A Ly đứng dậy định bỏ đi, nhưng không ngờ mới vừa đứng lên, đã bị Mạc Triêu Dao nắm lấy cổ tay kéo lại, bất chợt ngã lên trên giường!
“Này, ngươi!”
Chỉ vừa kịp phát ra hai chữ kháng nghị, A Ly đã bị Mạc Triêu Dao nhanh nhẹn kéo vào trong chăn, hơn nữa còn bị đặt dưới thân!
A Ly cảm thấy có một hương khí đặc biệt theo trên người Mạc Triêu Dao xông vào mũi, hơi thở ấm áp đã gần trong gang tấc. Nhất thời chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời. Nuốt nuốt nước miếng, mắt to 『 bẹp bẹp 』 chớp hạ hai cái, dùng ánh mắt như sơn dương vô tội, chậm rãi quay lại nhìn Mạc Triêu Dao, cư nhiên vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Lúc này, khoảng cách từ khuôn mặt Mạc Triêu Dao cho đến mặt A Ly chỉ còn có nửa tấc, thậm chí có thể rõ ràng thấy được lông tơ tinh tế trên mặt đối phương. Khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật của Mạc Triêu Dao, nhìn gần lại càng cảm nhận được vẻ hoàn mỹ vô khuyết, khiến A Ly không thể cưỡng lại mà nhìn đến ngây người.
“A Ly. . . . . . Đầu trẫm hảo choáng. . . . . .”
“Ta, ta cũng vậy. . . . . .” Please ngươi không cần đến gần hơn đâu!
A Ly đã muốn choáng váng đến mức sắp ngất đi , nhưng Mạc Triêu Dao lại đột nhiên cúi người xuống, cùng A Ly hai má áp hai má, môi cũng cùng lúc chạm vào vành tai A Ly.
Chỉ nghe thanh âm trầm thấp lại khêu gợi của Mạc Triêu Dao vang lên bên tai A Ly: “A Ly, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên trẫm định ôm ngươi lên giường chứ, bị ngươi một quyền đánh rớt xuống giường; lần thứ hai nghĩ muốn đem ngươi lên giường, lại vẫn là bị ngươi một quền đánh bay. Cho nên, trẫm ở trong lòng âm thầm thề. . . . . . Lần thứ ba, nhất định phải ‘ăn’ ngươi cho bằng được!”
『 Làm ơn đi, không có việc gì thì đừng có đi phát cái thệ nhàm chán như vậy được không! 』
A Ly trong lòng muốn nói, nhưng miệng chính là nói không được.
Bởi vì Mạc Triêu Dao gần như đã hoàn toàn nằm lên người hắn, hoán cú thoại thuyết (thay lời muốn nói), A Ly đã hoàn toàn bị Mạc Triêu Dao áp, dưới, hạ, thân!
Tuy rằng trước đó không lâu A Ly cũng mới vừa bị Đông Vân Tường Thụy đè một lần, nhưng cảm giác hiện tại tốt hơn lúc đó rất nhiều. Đầu tiên, Mạc Triêu Dao là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một vô luận nam nhân, nữ nhân hội đều động tâm với cái loại mỹ nhân như hắn; tiếp theo, A Ly tuyệt không lo lắng Mạc Triêu Dao đối hắn ỷ thế làm vua muốn làm gì thì làm, bởi vì chỉ với thân thể mảnh khảnh kia của Mạc Triêu Dao, cho dù phải ngoạn cường, cũng khẳng định là mình cường y!
Nghĩ như vậy, A Ly tâm cũng phóng khoáng hơn. Nhưng dù sao bị đè như vầy tóm lại cũng không phải là biện pháp, đang muốn xoay người, lại đột nhiên nghe thấy Mạc Triêu Dao nói ra một cái câu đáng sợ nhất:
“A Ly. . . . . . Trẫm muốn ngươi. . . . . .”
“Không, không được!” Loại chuyện này không cần thương lượng.
“A Ly, ngươi để cho trẫm thượng một lần, bệnh của trẫm toàn bộ liền hảo. . . . . .” Mạc Triêu Dao vẫn không hết hy vọng, tiếp tục chiêu hàng.
“Nếu thực sự thần kỳ như vậy, ta đã sớm đi làm thầy thuốc !”
“A Ly. . . . . . Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu vớt trẫm khỏi dục hỏa đốt người nha. . . . . .”
“Ta cho ngươi mượn một cây đao, ngươi tự mình thiến được không?” Này cũng là một cái biện pháp không tồi không phải sao?
“A Ly nha. . . . . .”
Mạc Triêu Dao bất chấp tất cả, động thủ bắt đầu xé y phục của A Ly. Y nghĩ thầm, cho dù A Ly có cường ngạnh như thế nào đi nữa, chắc cũng không nhẫn tâm đến mức huy quyền đánh một người thân mang bệnh như mình ngã xuống giường a? Vì thế lá gan cũng lớn lên không ít, không chỉ có xé y phục của A Ly, mà còn nhẹ nhàng hôn trộm lên cổ A Ly, liền ngay cả tay phải, cũng không thành thật sờ soạng vào bắp đùi A Ly. . . . . .
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .”
A Ly ở dưới thân Mạc Triêu Dao giãy dụa.
Mạc Triêu Dao nghĩ không sai, A Ly đích xác không dám ra tay ấu đả với Mạc Triêu Dao đang sinh bệnh.
Chỉ nghe 『 tê 』một tiếng, A Ly cảm thấy trước ngực chợt lạnh, động tác giãy dụa cũng cứng ngắc theo. Nguyên lai là y phục đã bị Mạc Triêu Dao xé rách, lộ ra làn da bóng loáng.
“Này. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Nhìn Mạc Triêu Dao vẻ mặt cười gian hôn lên ngựa mình, A Ly thầm nghĩ tới ba chữ: ta xong rồi!
“A Ly. . . . . . A Ly. . . . . .”
Mạc Triêu Dao hết lần nay đến lần khác lầm bẩm gọi cái tên này, cúi người hôn lên má A Ly, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đôi mắt cùng môi hắn.
Thân thể A Ly nhẹ nhàng run rẩy vài cái, một trận tê dại như bị điện giật truyền đến. Tuy rằng giống như bị người khác xem như đồ ăn mà liếm lên như vậy quả có điểm kỳ quái, nhưng cũng không phải không thoải mái. Trái lại, thân thể vì vậy mà trở nên mẫn cảm, hơi hơi ưỡn lên.
“Thật sự là đáng yêu. . . . . .”
Nhìn A Ly dưới thân thần tình đỏ bừng, giống như trứng tôm luột, Mạc Triêu Dao cố ý thì thầm bên lỗ tai hắn, khi không còn khẽ cắn vào vành tai hắn, thổi khí vào khiến hắn càng run rẩy nhiều hơn.
“Đáng giận. . . . . . Không cần. . . . . .”
Ngôn ngữ phản kháng yếu ớt, đến cuối cùng lại biến thành 『 a. . . . . . 』một tiếng anh ngâm.
Ý thức được chính mình phát ra thanh âm sỉ nhục như vậy, A Ly nhất thời mặt đỏ tai hồng, thanh tỉnh trở lại. Lý trí còn sót lại không ngừng nhắc nhở hắn, chuyện này mà phát triển thêm nữa sẽ càng phi thường nguy hiểm. Vì thế hai tay nỗ lực đẩy bả vai Mạc Triêu Dao, nhưng lực chống cự nho nhỏ này căn bản yếu ớt không đáng kể. Không biết vì sao, đáng lý là chính mình liều mạng chống cự, nhưng lúc này lại ỡm ờ dung túng Mạc Triêu Dao xâm phạm.
“A Ly ngoan. . . . . . Không cần lộn xộn. . . . . .”
Mạc Triêu Dao đối A Ly khinh ngôn tế ngữ (lời nói nhẹ nhàng) giống như dụ dỗ tiểu hài tử, chờ A Ly vừa mới thả lỏng cảnh giác, tay y liền từ bụng A Ly trườn xuống phía dưới, thẳng thừng chạm vào phân thân đã hơi hơi đứng thẳng của đối phương.
“Đừng. . . . . .”
A Ly đột nhiên mở mắt, một tầng hơi nước mỏng manh mông lung hiện trong con ngươi thanh lượng (vừa trong vừa sáng).
Cho dù ý tứ trong lời nói vẫn là phản kháng, nhưng bản năng thân thể lại sớm tiếp nhận Mạc Triêu Dao sở tác sở vi.
Mạc Triêu Dao đương nhiên biết hắn không phải thật sự chống cự, nhẹ nhàng cười, an ủi nói: “Không phải sợ. . . . . . Không có việc gì. . . . . .”
Nói xong, liền nhẹ nhàng cắn vành tai A Ly, đầu lưỡi mềm mại qua lại kích thích thần kinh mẫn cảm ngay nhĩ bộ của đối phương, mang đến cho A Ly một trận lại một trận hoa mắt chóng mặt. Mà tay kia thì đã ở bên dưới tấm chăn, chậm rãi trút bỏ tiểu bạch nội khố của A Ly, vuốt ve tính khí (cái ‘ấy ấy’ của nam nhân đó *đỏ mặt*) đáng yêu kia.
“Thật sự đã gần mười bảy tuổi sao?” Dựa vào xúc cảm, Mạc Triêu Dao không quá tin tưởng.
“Đương, đương nhiên!” A Ly một bên nhè nhẹ hít thở, một bên đáp, “Nửa năm nửa là tròn mười tám !”
“Thật sự?”
Mạc Triêu Dao một bên hỏi, một phen cầm lấy trung tâm mẫn cảm giữa hai chân A Ly.
A Ly cả kinh 『 a 』một tiếng, nhưng ai ngờ mới vừa hé mở miệng, đã bị Mạc Triêu Dao dùng đầu lưỡi chặn lại.
Vừa rồi, Mạc Triêu Dao tuy rằng đối A Ly vừa liếm vừa cắn, nhưng A Ly thủy chung không có há miệng. Nhưng hiện tại không nghĩ chỉ là một đoạn đối thoại nho nhỏ, lại khiến hắn mở miệng ra. Việc này khiến đầu lưỡi Mạc Triêu Dao liền sướng thông vô trở (sung sướng xuyên qua mà không gặp trở ngại), chỉ một chút đã tiến vào khoang miệng A Ly, chuẩn xác bắt giữ được đầu lưỡi chưa kịp tránh thoát của hắn, mút vào thật sâu.
“Ngô ngô. . . . . .”
A Ly ý đồ phản kháng, nhưng Mạc Triêu Dao lại hôn càng lúc càng sâu, càng toát nhiệt hỏa. Không chỉ có thô bạo lột bỏ y phục cũng không còn nhiều lắm trên người A Ly, mà còn động thủ cởi xuống y phục của chính mình. Sau khi Mạc Triêu Dao thủ khởi thủ lạc (phải là giơ tay lên một cái, hạ tay xuống một cái, *cám ơn tỷ tỷ*), chỉ nghe 『 lả tả 』 hai tiếng, nội y ngoại y của hai người không sai biệt lắm đều bị quẳng trên mặt đất.
Làn da A Ly bại lộ trong không khí khiến hắn lạnh cả người, bị đông lạnh như vậy, cái đầu giống như một cái oa phí thủy (nồi nước sôi) vừa rồi của hắn, cuối cùng cũng được làm lạnh một chút. Ý thức được việc chính mình bị lột đến không còn gì để lột, toàn bộ đều lộ ra, mà đầu sỏ gây nên Mạc Triêu Dao, lại nửa thân trần nằm trên người mình. Cho dù A Ly bất kinh thế sự, hắn cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy được, hiện tại trong mắt Mạc Triêu Dao, hoàn toàn lộ rõ dáng vẻ dục hỏa tràn ngập. . . . . . Thật sự là nguy hiểm!
Nhưng này vẫn không phải là vấn đề đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là bản thân A Ly—— chính hắn thế nhưng lại không muốn Mạc Triêu Dao ngừng lại? !
『 nguy rồi. . . . . . Ta như thế nào có thể là người dâm loạn như vậy. . . . . . 』
A Ly vội vàng vỗ vỗ hai má, ý đồ làm cho mình bảo trì sự bình tĩnh.
Mà thân thể Mạc Triêu Dao lại nhân cơ hội trượt xuống, hai tay đỡ lấy lưng A Ly, đem đầu vùi giữa hai chân hắn!
A Ly kinh ngạc đến mức ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu lên một tiếng, phân thân đang đứng thẳng thình lình bị một đầu lưỡi đầy hỏa nhiệt đảo quanh. Không chỉ có như thế, đầu lưỡi của đối phương lại theo căn bộ của hắn, chậm rãi di động, trượt lên trượt xuống, tả hữu trêu chọc.
“Không. . . . . . Không cần. . . . . .”
A Ly định ngồi dậy, nhưng thắt lưng lại vô lực. Hai mắt mê ly hướng dưới thân nhìn lại, không chỉ nhìn thấy đầu Mạc Triêu Dao cao thấp di động, còn thấy hai lạp quả trước ngực mình đã đỏ ửng dựng đứng lên.
“Thoải mái kêu lên đi. . . . . . A Ly. . . . . .”
Mạc Triêu Dao thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng chậm chạp phát ra, chỉ thấy y chậm rãi ngẩng đầu lên, đổi thành dùng tay giúp A Ly làm.
“Không cần. . . . . . Đã muốn, đã muốn không được. . . . . .”
A Ly chịu không nổi loại kích thích này, nước mắt đã muốn chảy ra, từng trận co rút theo phần eo truyền đến, hắn biết hắn sắp bắn.
“Không cần nhẫn nại, ngươi có thể bắn. . . . . .”
Mạc Triêu Dao không biết A Ly đến tột cùng là sợ hãi cái gì, hầu âm trầm thấp, mang theo ý cười.
“Chính là. . . . . .”
A Ly hiện tại mỗi chữ nói ra đều phi thường gian nan, toàn thân giống như bị hỏa thiêu. Loại khoái cảm đạt tới đỉnh điểm này, trước kia hắn chưa từng thể nghiệm qua.
“A Ly. . . . . .”
Mạc Triêu Dao một bên tiếp tục cao thấp vuốt ve đùa giỡn với phân thân đã tần lâm cấp hạn (gần tới giới hạn) của A Ly, một bên ngẩng đầu cắn nhũ tiêm của hắn, liền nghe được “a” một tiếng rên rỉ, A Ly rốt cục nhẫn nại không được nữa, phóng xuất ra lòng bàn tay Mạc Triêu Dao
“Quả rất nóng nha.” Mạc Triêu Dao một bên thấp giọng thì thầm, một bên giơ tay lên, liếm cái chất lỏng trong suốt dính trên mu bàn tay, khuôn mặt tràn đầy ý cười thỏa mãn.
“Ngu ngốc! Ngươi không cần liếm nha!”
A Ly kêu la , “tạch” một cái từ trên giường ngồi dậy, kéo tay Mạc Triêu Dao xuống, không muốn y ăn cái đồ vật gì đó của mình.
Mạc Triêu Dao nhân cơ hội hôn trộm một chút, sau đó chỉ chỉ cương vật bên dưới khố của mình, nói: “A Ly nha. . . . . . Hiện tại trẫm phát tiết không ra, nên làm cái gì bây giờ?”
“Làm sao bây giờ. . . . . .”
A Ly bĩu môi, lặp lại lời Mạc Triêu Dao mới vừa nói, đương nhiên hắn biết y suy nghĩ cái gì.
Bất quá nếu Mạc Triêu Dao đã một lần giúp cho thân thể của mình thư thái, xuất phát từ lòng nhân đạo cùng đồng tình, cũng không hẳn là phải bày đặt không thèm để ý tới dục hỏa đang thiêu đốt thân thể Mạc Triêu Dao? Nhưng A Ly hiện tại, đối với loại sự tình khẩu giao này, ít nhiều vẫn là có điểm mâu thuẫn. Suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục cũng làm ra một cái nhượng bộ vô cùng lớn, thấp giọng nói: “Ta đây lấy tay giúp ngươi giải quyết là hảo rồi. . . . . .”
Nói xong, vươn tay tìm kiếm hạ thân Mạc Triêu Dao. Nhưng còn chưa kịp đụng đến bộ vị trọng yếu, đã bị Mạc Triêu Dao ôm đồm giữ lại, “Không cần không cần, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm ở trên giường là được . . . . . .”
“Nằm?” A Ly không kịp phản ứng.
Mạc Triêu Dao cười tủm tỉm gật đầu, đem A Ly đặt nằm sấp xuống, sau đó đè lên lưng hắn, ngón tay nhẹ nhàng ở lối vào hậu huyệt khẽ mát xa.
“Ngươi làm gì nha!”
A Ly cuối cùng có chút ý thức cảm nhận nguy cơ, một cước đá văng tay Mạc Triêu Dao ra, không để y loạn động vào bộ vị xấu hổ của mình.
“Chúng ta liền thử một lần, nếu không được ta liền rời khỏi, được không?”
“Không cần!” Đến lúc đó tiễn tại huyền thượng (tên đã lên dây), ai biết ngươi có thể hay không nổi lên thú tính, thẳng đảo phủ Hoàng Long nha!
“A Ly. . . . . . Ngươi như vậy, trẫm hảo đáng thương. . . . . .” Mạc Triêu Dao bắt đầu lệ hoen ướt mi, tranh thủ đồng tình.
“Đã nói là lấy tay giúp ngươi đó thây!” Cũng không phải không giúp. . . . . .
“Chính là trẫm thầm nghĩ. . . . . .”
“Không được!”
“A Ly. . . . . .”
“Tái cò kè mặc cả ta sẽ không quản ngươi ! Ngươi tự an ủi giải quyết tốt lắm!”
“Không cần a ~~~~”
“Vậy không cần nhiều lời , ngồi xuống nhanh lên!”
“Ô ô ô ô. . . . . .”
“Ngươi giả bộ khóc cũng vô dụng!”
A Ly bĩu môi, mang theo quyết tâm quyết tử của hắn, thân thủ vươn tới chộp lấy phân thân Mạc Triêu Dao, nhưng ai ngờ còn không kịp đụng tới, đột nhiên lại nghe được ngoài cửa truyền đến “phanh” một tiếng nổ. Mạc Triêu Dao và A Ly đang ở trên giường quay đầu vừa thấy, chính là Tiểu Trúc Tử liều lĩnh vọt tiến vào!
“Hoàng Thượng, đại sự bất hảo, thái hậu nghe nói người bị bệnh, muốn tới Thanh Tịnh Cung tham bệnh!”
“Cái gì!” Sắc mặt Mạc Triêu Dao “bá” một cái đại biến, ba chân bốn cẳng mặc y phục vào.
Đúng lúc này, cách đó không xa đã truyền đến thanh âm thông báo “thái hậu giá lâm”
“Tiểu Trúc Tử, nhanh giúp trẫm ngăn thái hậu lại!”
Nếu để cho thái hậu nhìn thấy loại trường hợp này, Mạc Triêu Dao lo lắng mình sẽ bị chặt ra làm tám khối mất!
“Chính là Hoàng Thượng. . . . . . Nô tài ngăn không được a. . . . . .” Tiểu Trúc Tử khó xử , đối phương chính là thái hậu nha, loại tiểu nô như hắn dựa vào đâu mà có thể ngăn được?
“Ngăn không được cũng phải ngăn lại, bằng không trẫm liền tru di cửu tộc ngươi!”
Mạc Triêu Dao đã nhảy xuống giường, một bên mặc quần áo, một bên uy hiếp Tiểu Trúc Tử, còn lụm lên vài món y phục hỗn độn trên mặt đất ném qua cho A Ly, để hắn nhanh chóng mặc vào.
“Hoàng Thượng tha mạng!”
Vừa nghe tới tru di cửu tộc, Tiểu Trúc Tử sắc mặt xanh mét, “bùm” một tiếng quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
“Ai nha! Trẫm thuận miệng nói nói, ngươi không cần dập đầu. Có thời gian dập đầu, sao còn không mau ngăn thái hậu lại!”
“Nô tài nô tài. . . . . .”
Tiểu Trúc Tử 『 nô tài 』 nửa ngày, còn không có 『 nô tài 』 xong, chỉ nghe thanh âm của thái hậu cạnh cửa nhẹ nhàng truyền đến!
“Chẳng lẽ là bản cung nghe lầm, Hoàng Thượng vì sao phải ngăn trở bản cung?”
Mạc Triêu Dao thân thể cứng đờ, không nói được gì, “Cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .”
Thái hậu mắt lạnh đảo qua mặt Mạc Triêu Dao, cuối cùng nhìn đến trên giường, nơi A Ly đang nằm.
Tình huống vừa rồi thật sự khẩn cấp, A Ly không kịp mặc y phục, rõ ràng nằm ở trên giường, ánh mắt nhắm chặt, quyết định giả hôn mê, lưu lại cục diện rối rắm cho một mình Mạc Triêu Dao thu dọn.
“A! Đúng rồi, mẫu hậu. . . . . . A Ly thân thể không thoải mái, hiện đang nghỉ ngơi!”
“Chính là bản cung nghe nói, người sinh bệnh là Hoàng Thượng ngươi nha.” Thái hậu lãnh ngôn nói.
Mạc Triêu Dao mồ hôi lạnh ứa ra, giả mù sa mưa nói (nguyên văn chính là ‘kế tục hạc bài’): “Vốn người sinh bệnh là trẫm, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Đúng rồi, A Ly không phải vì trẫm cản một tiễn sao? Tiễn kia có độc, tuy rằng độc đã được giải , nhưng vẫn còn di chứng. . . . . . Cho nên A Ly đột nhiên sốt cao không ngớt, trẫm để cho hắn nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi. . . . . .”
“Nga, thì ra là thế.”
Thái hậu lên tiếng, đi đến bên giường, nhìn A Ly đang giả bộ ngủ, cũng không thực tin tưởng lời nói dối của Mạc Triêu Dao, hoặc là giả tin. Chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm A Ly hai má đỏ bừng bừng trong chốc lát, lầm bầm lầu bầu nói: “Gương mặt đỏ bừng như vậy, còn không mau thỉnh thái y đến xem?”
“Là là là, nhi thần liền kêu người đi thỉnh!”
Mạc Triêu Dao vội vàng lui ra, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất cáo áp này.
Kỳ thật, A Ly hai má phát sốt không phải bởi vì sinh bệnh, mà đó là minh chứng cho màn kích tình vừa rồi. Bất quá việc này cũng giống như ngụy chứng (ngụy tạo chứng cứ) cho Mạc triêu Dao, thái hậu cũng không có tái truy cứu tiếp.
Chỉ nghe Mạc Triêu Dao âm hiểm cười một tiếng, hất mặt lên, đắc ý hề hề cao giọng nói: “Tiểu vương gia, ngươi không phải đã nói ngươi thầm mến Vinh Nghĩa đã lâu, muốn nhờ trẫm giúp ngươi giật dây sao! Trẫm nghe nói tiểu vương gia hôm nay tính toán du thưởng ngự hoa viên, vừa hay hiện tại Vinh Nghĩa đang ở đây, trẫm làm người tốt, giúp ngươi ước (ước hẹn) nàng!”
“Không cần!” Vinh Nghĩa quận chúa cùng Đông Vân Tường Thụy khó khi nào được trăm miệng một lời.
“Hoàng biểu ca, ta không cần cùng người kia đi ngự hoa viên!” Vinh Nghĩa quận chúa hoa dung thất sắc, phe phẩy cánh tay Mạc Triêu Dao làm nũng.
“Ta cũng không muốn cùng với ác độc nữ nhân này đi du cái gì ngoạn ngự hoa viên!” Đông Vân Tường Thụy cũng kiên quyết phản đối.
“Ngươi nói ai là ác độc nữ nhân!” Vinh Nghĩa quận chúa hai mắt mở to, giận dữ trừng mắt với Đông Vân Tường Thụy.
“Trừ ngươi ra, còn có ai!”
“Ngươi!” Vinh Nghĩa quận chúa đẩy Mạc Triêu Dao, nhắm hướng Đông Vân Tường Thụy vọt qua, “Ngươi dám nói bản quận chúa là ác độc nữ nhân!”
—— nguy rồi!
Mạc Triêu Dao vừa thấy miêu đầu bất đối (mầm lúa không ổn sự việc không xong), vội vàng quát to một tiếng: “A. . . . . . Đầu trẫm hảo choáng nha. . . . . .”
“Hoàng biểu ca!” Một chiêu này quả nhiên hữu dụng, Vinh Nghĩa quận chúa lập tức chạy về bên cạnh Mạc Triêu Dao, lo lắng dò hỏi, “Như thế nào lại choáng váng đầu ? Nhanh lên, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vinh Nghĩa, ngươi coi như là giúp trẫm một việc đi, bồi hắn thong thả dạo ngự hoa viên đi.”
“Khả, chính là. . . . . .”
“Oa, đầu trẫm hảo choáng nha nha. . . . . .” Nói xong, Mạc Triêu Dao làm ra động tác sắp té xỉu.
“Hoàng biểu ca!” Vinh Nghĩa quận chúa vội vàng đỡ lấy y, “Hảo thôi, Vinh Nghĩa đáp ứng ngươi là được. . . . . .”
Đệ nhị thập bát chương
Đáp ứng mặc dù cũng đáp ứng rồi, nhưng Vinh Nghĩa quận chúa vẫn là phi thường oán hận quay đầu trừng mắt liếc Đông Vân Tường Thụy một cái.
“Trừng ta làm gì! Đừng nghĩ muốn là ta muốn đi theo ngươi. . . . . . Mạc Triêu Dao, chiêu này của ngươi cũng quá độc a!”
Đông Vân Tường Thụy chỉ vào cái mũi Mạc Triêu Dao, vọt lên. Nhưng ai ngờ mới vừa đi tới được hai bước, đã bị Vinh Nghĩa quận chúa cùng A Ly đồng tâm hợp lực ngăn cản.
“Ngươi làm gì! Hắn chính là người bệnh nha!”
—— bệnh nhân là quan trọng nhất
Đông Vân Tường Thụy hiện tại đã trở thành người xấu hết đường chối cãi, A Ly cùng Vinh Nghĩa quận chúa đều là một biểu tình muốn đem hắn đốt nướng lấy lên ăn. Còn Mạc Triêu Dao thì nhàn nhã nằm ở trên giường cười trộm, còn thường thường thông qua góc độ không bị A Ly cùng Vinh Nghĩa quận chúa phát hiện, trộm liếc Đông Vân Tường Thụy vài lần, dĩ thị đồng tình (tỏ vẻ đồng tình).
Khiến Đông Vân Tường Thụy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại hữu khẩu mạc biện (có miệng nhưng không thể giải thích), cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
“Hảo lắm. . . . . .” Vinh Nghĩa quận chúa dương cao âm giọng, tiến lên, dùng khóe mắt khinh thường liếc bộ mặt tức giận đã muốn bước đầu vặn vẹo của Đông Vân Tường Thụy, chỉ cao khí ngang nói, “Bản quận chúa liền miễn vi kỳ nan (miễn cưỡng làm việc khó), cùng ngươi đi dạo một vòng ngự hoa viên thôi.”
“Này! Đừng tưởng rằng ta muốn đi.”
“Không phải do ngươi!”
Nói xong, Vinh Nghĩa quận chúa ánh mắt đầy hàm ý nhìn hai ã tỳ nữ Hoa Dung Nguyệt Mạo bên cạnh. Hoa Dung, Nguyệt Mạo liền tiến lên, một tả một hữu giữ chặt lấy cánh tay Đông Vân Tường Thụy, không khỏi phân trần tha ra ngoài.
“Này, các ngươi buông tay!”
Bởi vì đối phương là nữ nhân, Đông Vân Tường Thụy cũng ngại dụng võ, chỉ có thể lớn tiếng kháng nghị. Bất quá một chút cũng không có tác dụng, chỉ trong nháy mắt, hắn cũng đã bị Vinh Nghĩa quận chúa tha ra khỏi Thanh Tịnh Cung.
Nhìn bóng dáng Đông Vân Tường Thụy cùng Vinh Nghĩa quận chúa rời đi, Mạc Triêu Dao rốt cục cũng một hơi thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: “Bên tai rốt cục thanh tĩnh .”
Thấy bọn người sảo nhĩ (sảo: ồn ào, nhĩ: lỗ tai) rời đi, A Ly trong lòng thầm nghĩ Mạc Triêu Dao cuối cùng cũng được hảo hảo nghỉ ngơi, vì thế cười tủm tỉm vỗ vỗ vào chăn của Mạc Triêu Dao, đối hắn phất tay cáo biệt nói: “Tốt lắm, vậy ngươi hảo nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy .”
Nói xong A Ly đứng dậy định bỏ đi, nhưng không ngờ mới vừa đứng lên, đã bị Mạc Triêu Dao nắm lấy cổ tay kéo lại, bất chợt ngã lên trên giường!
“Này, ngươi!”
Chỉ vừa kịp phát ra hai chữ kháng nghị, A Ly đã bị Mạc Triêu Dao nhanh nhẹn kéo vào trong chăn, hơn nữa còn bị đặt dưới thân!
A Ly cảm thấy có một hương khí đặc biệt theo trên người Mạc Triêu Dao xông vào mũi, hơi thở ấm áp đã gần trong gang tấc. Nhất thời chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời. Nuốt nuốt nước miếng, mắt to 『 bẹp bẹp 』 chớp hạ hai cái, dùng ánh mắt như sơn dương vô tội, chậm rãi quay lại nhìn Mạc Triêu Dao, cư nhiên vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Lúc này, khoảng cách từ khuôn mặt Mạc Triêu Dao cho đến mặt A Ly chỉ còn có nửa tấc, thậm chí có thể rõ ràng thấy được lông tơ tinh tế trên mặt đối phương. Khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật của Mạc Triêu Dao, nhìn gần lại càng cảm nhận được vẻ hoàn mỹ vô khuyết, khiến A Ly không thể cưỡng lại mà nhìn đến ngây người.
“A Ly. . . . . . Đầu trẫm hảo choáng. . . . . .”
“Ta, ta cũng vậy. . . . . .” Please ngươi không cần đến gần hơn đâu!
A Ly đã muốn choáng váng đến mức sắp ngất đi , nhưng Mạc Triêu Dao lại đột nhiên cúi người xuống, cùng A Ly hai má áp hai má, môi cũng cùng lúc chạm vào vành tai A Ly.
Chỉ nghe thanh âm trầm thấp lại khêu gợi của Mạc Triêu Dao vang lên bên tai A Ly: “A Ly, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên trẫm định ôm ngươi lên giường chứ, bị ngươi một quyền đánh rớt xuống giường; lần thứ hai nghĩ muốn đem ngươi lên giường, lại vẫn là bị ngươi một quền đánh bay. Cho nên, trẫm ở trong lòng âm thầm thề. . . . . . Lần thứ ba, nhất định phải ‘ăn’ ngươi cho bằng được!”
『 Làm ơn đi, không có việc gì thì đừng có đi phát cái thệ nhàm chán như vậy được không! 』
A Ly trong lòng muốn nói, nhưng miệng chính là nói không được.
Bởi vì Mạc Triêu Dao gần như đã hoàn toàn nằm lên người hắn, hoán cú thoại thuyết (thay lời muốn nói), A Ly đã hoàn toàn bị Mạc Triêu Dao áp, dưới, hạ, thân!
Tuy rằng trước đó không lâu A Ly cũng mới vừa bị Đông Vân Tường Thụy đè một lần, nhưng cảm giác hiện tại tốt hơn lúc đó rất nhiều. Đầu tiên, Mạc Triêu Dao là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một vô luận nam nhân, nữ nhân hội đều động tâm với cái loại mỹ nhân như hắn; tiếp theo, A Ly tuyệt không lo lắng Mạc Triêu Dao đối hắn ỷ thế làm vua muốn làm gì thì làm, bởi vì chỉ với thân thể mảnh khảnh kia của Mạc Triêu Dao, cho dù phải ngoạn cường, cũng khẳng định là mình cường y!
Nghĩ như vậy, A Ly tâm cũng phóng khoáng hơn. Nhưng dù sao bị đè như vầy tóm lại cũng không phải là biện pháp, đang muốn xoay người, lại đột nhiên nghe thấy Mạc Triêu Dao nói ra một cái câu đáng sợ nhất:
“A Ly. . . . . . Trẫm muốn ngươi. . . . . .”
“Không, không được!” Loại chuyện này không cần thương lượng.
“A Ly, ngươi để cho trẫm thượng một lần, bệnh của trẫm toàn bộ liền hảo. . . . . .” Mạc Triêu Dao vẫn không hết hy vọng, tiếp tục chiêu hàng.
“Nếu thực sự thần kỳ như vậy, ta đã sớm đi làm thầy thuốc !”
“A Ly. . . . . . Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu vớt trẫm khỏi dục hỏa đốt người nha. . . . . .”
“Ta cho ngươi mượn một cây đao, ngươi tự mình thiến được không?” Này cũng là một cái biện pháp không tồi không phải sao?
“A Ly nha. . . . . .”
Mạc Triêu Dao bất chấp tất cả, động thủ bắt đầu xé y phục của A Ly. Y nghĩ thầm, cho dù A Ly có cường ngạnh như thế nào đi nữa, chắc cũng không nhẫn tâm đến mức huy quyền đánh một người thân mang bệnh như mình ngã xuống giường a? Vì thế lá gan cũng lớn lên không ít, không chỉ có xé y phục của A Ly, mà còn nhẹ nhàng hôn trộm lên cổ A Ly, liền ngay cả tay phải, cũng không thành thật sờ soạng vào bắp đùi A Ly. . . . . .
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .”
A Ly ở dưới thân Mạc Triêu Dao giãy dụa.
Mạc Triêu Dao nghĩ không sai, A Ly đích xác không dám ra tay ấu đả với Mạc Triêu Dao đang sinh bệnh.
Chỉ nghe 『 tê 』một tiếng, A Ly cảm thấy trước ngực chợt lạnh, động tác giãy dụa cũng cứng ngắc theo. Nguyên lai là y phục đã bị Mạc Triêu Dao xé rách, lộ ra làn da bóng loáng.
“Này. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Nhìn Mạc Triêu Dao vẻ mặt cười gian hôn lên ngựa mình, A Ly thầm nghĩ tới ba chữ: ta xong rồi!
“A Ly. . . . . . A Ly. . . . . .”
Mạc Triêu Dao hết lần nay đến lần khác lầm bẩm gọi cái tên này, cúi người hôn lên má A Ly, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đôi mắt cùng môi hắn.
Thân thể A Ly nhẹ nhàng run rẩy vài cái, một trận tê dại như bị điện giật truyền đến. Tuy rằng giống như bị người khác xem như đồ ăn mà liếm lên như vậy quả có điểm kỳ quái, nhưng cũng không phải không thoải mái. Trái lại, thân thể vì vậy mà trở nên mẫn cảm, hơi hơi ưỡn lên.
“Thật sự là đáng yêu. . . . . .”
Nhìn A Ly dưới thân thần tình đỏ bừng, giống như trứng tôm luột, Mạc Triêu Dao cố ý thì thầm bên lỗ tai hắn, khi không còn khẽ cắn vào vành tai hắn, thổi khí vào khiến hắn càng run rẩy nhiều hơn.
“Đáng giận. . . . . . Không cần. . . . . .”
Ngôn ngữ phản kháng yếu ớt, đến cuối cùng lại biến thành 『 a. . . . . . 』một tiếng anh ngâm.
Ý thức được chính mình phát ra thanh âm sỉ nhục như vậy, A Ly nhất thời mặt đỏ tai hồng, thanh tỉnh trở lại. Lý trí còn sót lại không ngừng nhắc nhở hắn, chuyện này mà phát triển thêm nữa sẽ càng phi thường nguy hiểm. Vì thế hai tay nỗ lực đẩy bả vai Mạc Triêu Dao, nhưng lực chống cự nho nhỏ này căn bản yếu ớt không đáng kể. Không biết vì sao, đáng lý là chính mình liều mạng chống cự, nhưng lúc này lại ỡm ờ dung túng Mạc Triêu Dao xâm phạm.
“A Ly ngoan. . . . . . Không cần lộn xộn. . . . . .”
Mạc Triêu Dao đối A Ly khinh ngôn tế ngữ (lời nói nhẹ nhàng) giống như dụ dỗ tiểu hài tử, chờ A Ly vừa mới thả lỏng cảnh giác, tay y liền từ bụng A Ly trườn xuống phía dưới, thẳng thừng chạm vào phân thân đã hơi hơi đứng thẳng của đối phương.
“Đừng. . . . . .”
A Ly đột nhiên mở mắt, một tầng hơi nước mỏng manh mông lung hiện trong con ngươi thanh lượng (vừa trong vừa sáng).
Cho dù ý tứ trong lời nói vẫn là phản kháng, nhưng bản năng thân thể lại sớm tiếp nhận Mạc Triêu Dao sở tác sở vi.
Mạc Triêu Dao đương nhiên biết hắn không phải thật sự chống cự, nhẹ nhàng cười, an ủi nói: “Không phải sợ. . . . . . Không có việc gì. . . . . .”
Nói xong, liền nhẹ nhàng cắn vành tai A Ly, đầu lưỡi mềm mại qua lại kích thích thần kinh mẫn cảm ngay nhĩ bộ của đối phương, mang đến cho A Ly một trận lại một trận hoa mắt chóng mặt. Mà tay kia thì đã ở bên dưới tấm chăn, chậm rãi trút bỏ tiểu bạch nội khố của A Ly, vuốt ve tính khí (cái ‘ấy ấy’ của nam nhân đó đỏ mặt) đáng yêu kia.
“Thật sự đã gần mười bảy tuổi sao?” Dựa vào xúc cảm, Mạc Triêu Dao không quá tin tưởng.
“Đương, đương nhiên!” A Ly một bên nhè nhẹ hít thở, một bên đáp, “Nửa năm nửa là tròn mười tám !”
“Thật sự?”
Mạc Triêu Dao một bên hỏi, một phen cầm lấy trung tâm mẫn cảm giữa hai chân A Ly.
A Ly cả kinh 『 a 』một tiếng, nhưng ai ngờ mới vừa hé mở miệng, đã bị Mạc Triêu Dao dùng đầu lưỡi chặn lại.
Vừa rồi, Mạc Triêu Dao tuy rằng đối A Ly vừa liếm vừa cắn, nhưng A Ly thủy chung không có há miệng. Nhưng hiện tại không nghĩ chỉ là một đoạn đối thoại nho nhỏ, lại khiến hắn mở miệng ra. Việc này khiến đầu lưỡi Mạc Triêu Dao liền sướng thông vô trở (sung sướng xuyên qua mà không gặp trở ngại), chỉ một chút đã tiến vào khoang miệng A Ly, chuẩn xác bắt giữ được đầu lưỡi chưa kịp tránh thoát của hắn, mút vào thật sâu.
“Ngô ngô. . . . . .”
A Ly ý đồ phản kháng, nhưng Mạc Triêu Dao lại hôn càng lúc càng sâu, càng toát nhiệt hỏa. Không chỉ có thô bạo lột bỏ y phục cũng không còn nhiều lắm trên người A Ly, mà còn động thủ cởi xuống y phục của chính mình. Sau khi Mạc Triêu Dao thủ khởi thủ lạc (phải là giơ tay lên một cái, hạ tay xuống một cái, cám ơn tỷ tỷ), chỉ nghe 『 lả tả 』 hai tiếng, nội y ngoại y của hai người không sai biệt lắm đều bị quẳng trên mặt đất.
Làn da A Ly bại lộ trong không khí khiến hắn lạnh cả người, bị đông lạnh như vậy, cái đầu giống như một cái oa phí thủy (nồi nước sôi) vừa rồi của hắn, cuối cùng cũng được làm lạnh một chút. Ý thức được việc chính mình bị lột đến không còn gì để lột, toàn bộ đều lộ ra, mà đầu sỏ gây nên Mạc Triêu Dao, lại nửa thân trần nằm trên người mình. Cho dù A Ly bất kinh thế sự, hắn cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy được, hiện tại trong mắt Mạc Triêu Dao, hoàn toàn lộ rõ dáng vẻ dục hỏa tràn ngập. . . . . . Thật sự là nguy hiểm!
Nhưng này vẫn không phải là vấn đề đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là bản thân A Ly—— chính hắn thế nhưng lại không muốn Mạc Triêu Dao ngừng lại? !
『 nguy rồi. . . . . . Ta như thế nào có thể là người dâm loạn như vậy. . . . . . 』
A Ly vội vàng vỗ vỗ hai má, ý đồ làm cho mình bảo trì sự bình tĩnh.
Mà thân thể Mạc Triêu Dao lại nhân cơ hội trượt xuống, hai tay đỡ lấy lưng A Ly, đem đầu vùi giữa hai chân hắn!
A Ly kinh ngạc đến mức ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu lên một tiếng, phân thân đang đứng thẳng thình lình bị một đầu lưỡi đầy hỏa nhiệt đảo quanh. Không chỉ có như thế, đầu lưỡi của đối phương lại theo căn bộ của hắn, chậm rãi di động, trượt lên trượt xuống, tả hữu trêu chọc.
“Không. . . . . . Không cần. . . . . .”
A Ly định ngồi dậy, nhưng thắt lưng lại vô lực. Hai mắt mê ly hướng dưới thân nhìn lại, không chỉ nhìn thấy đầu Mạc Triêu Dao cao thấp di động, còn thấy hai lạp quả trước ngực mình đã đỏ ửng dựng đứng lên.
“Thoải mái kêu lên đi. . . . . . A Ly. . . . . .”
Mạc Triêu Dao thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng chậm chạp phát ra, chỉ thấy y chậm rãi ngẩng đầu lên, đổi thành dùng tay giúp A Ly làm.
“Không cần. . . . . . Đã muốn, đã muốn không được. . . . . .”
A Ly chịu không nổi loại kích thích này, nước mắt đã muốn chảy ra, từng trận co rút theo phần eo truyền đến, hắn biết hắn sắp bắn.
“Không cần nhẫn nại, ngươi có thể bắn. . . . . .”
Mạc Triêu Dao không biết A Ly đến tột cùng là sợ hãi cái gì, hầu âm trầm thấp, mang theo ý cười.
“Chính là. . . . . .”
A Ly hiện tại mỗi chữ nói ra đều phi thường gian nan, toàn thân giống như bị hỏa thiêu. Loại khoái cảm đạt tới đỉnh điểm này, trước kia hắn chưa từng thể nghiệm qua.
“A Ly. . . . . .”
Mạc Triêu Dao một bên tiếp tục cao thấp vuốt ve đùa giỡn với phân thân đã tần lâm cấp hạn (gần tới giới hạn) của A Ly, một bên ngẩng đầu cắn nhũ tiêm của hắn, liền nghe được “a” một tiếng rên rỉ, A Ly rốt cục nhẫn nại không được nữa, phóng xuất ra lòng bàn tay Mạc Triêu Dao
“Quả rất nóng nha.” Mạc Triêu Dao một bên thấp giọng thì thầm, một bên giơ tay lên, liếm cái chất lỏng trong suốt dính trên mu bàn tay, khuôn mặt tràn đầy ý cười thỏa mãn.
“Ngu ngốc! Ngươi không cần liếm nha!”
A Ly kêu la , “tạch” một cái từ trên giường ngồi dậy, kéo tay Mạc Triêu Dao xuống, không muốn y ăn cái đồ vật gì đó của mình.
Mạc Triêu Dao nhân cơ hội hôn trộm một chút, sau đó chỉ chỉ cương vật bên dưới khố của mình, nói: “A Ly nha. . . . . . Hiện tại trẫm phát tiết không ra, nên làm cái gì bây giờ?”
“Làm sao bây giờ. . . . . .”
A Ly bĩu môi, lặp lại lời Mạc Triêu Dao mới vừa nói, đương nhiên hắn biết y suy nghĩ cái gì.
Bất quá nếu Mạc Triêu Dao đã một lần giúp cho thân thể của mình thư thái, xuất phát từ lòng nhân đạo cùng đồng tình, cũng không hẳn là phải bày đặt không thèm để ý tới dục hỏa đang thiêu đốt thân thể Mạc Triêu Dao? Nhưng A Ly hiện tại, đối với loại sự tình khẩu giao này, ít nhiều vẫn là có điểm mâu thuẫn. Suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục cũng làm ra một cái nhượng bộ vô cùng lớn, thấp giọng nói: “Ta đây lấy tay giúp ngươi giải quyết là hảo rồi. . . . . .”
Nói xong, vươn tay tìm kiếm hạ thân Mạc Triêu Dao. Nhưng còn chưa kịp đụng đến bộ vị trọng yếu, đã bị Mạc Triêu Dao ôm đồm giữ lại, “Không cần không cần, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm ở trên giường là được . . . . . .”
“Nằm?” A Ly không kịp phản ứng.
Mạc Triêu Dao cười tủm tỉm gật đầu, đem A Ly đặt nằm sấp xuống, sau đó đè lên lưng hắn, ngón tay nhẹ nhàng ở lối vào hậu huyệt khẽ mát xa.
“Ngươi làm gì nha!”
A Ly cuối cùng có chút ý thức cảm nhận nguy cơ, một cước đá văng tay Mạc Triêu Dao ra, không để y loạn động vào bộ vị xấu hổ của mình.
“Chúng ta liền thử một lần, nếu không được ta liền rời khỏi, được không?”
“Không cần!” Đến lúc đó tiễn tại huyền thượng (tên đã lên dây), ai biết ngươi có thể hay không nổi lên thú tính, thẳng đảo phủ Hoàng Long nha!
“A Ly. . . . . . Ngươi như vậy, trẫm hảo đáng thương. . . . . .” Mạc Triêu Dao bắt đầu lệ hoen ướt mi, tranh thủ đồng tình.
“Đã nói là lấy tay giúp ngươi đó thây!” Cũng không phải không giúp. . . . . .
“Chính là trẫm thầm nghĩ. . . . . .”
“Không được!”
“A Ly. . . . . .”
“Tái cò kè mặc cả ta sẽ không quản ngươi ! Ngươi tự an ủi giải quyết tốt lắm!”
“Không cần a ~~~~”
“Vậy không cần nhiều lời , ngồi xuống nhanh lên!”
“Ô ô ô ô. . . . . .”
“Ngươi giả bộ khóc cũng vô dụng!”
A Ly bĩu môi, mang theo quyết tâm quyết tử của hắn, thân thủ vươn tới chộp lấy phân thân Mạc Triêu Dao, nhưng ai ngờ còn không kịp đụng tới, đột nhiên lại nghe được ngoài cửa truyền đến “phanh” một tiếng nổ. Mạc Triêu Dao và A Ly đang ở trên giường quay đầu vừa thấy, chính là Tiểu Trúc Tử liều lĩnh vọt tiến vào!
“Hoàng Thượng, đại sự bất hảo, thái hậu nghe nói người bị bệnh, muốn tới Thanh Tịnh Cung tham bệnh!”
“Cái gì!” Sắc mặt Mạc Triêu Dao “bá” một cái đại biến, ba chân bốn cẳng mặc y phục vào.
Đúng lúc này, cách đó không xa đã truyền đến thanh âm thông báo “thái hậu giá lâm”
“Tiểu Trúc Tử, nhanh giúp trẫm ngăn thái hậu lại!”
Nếu để cho thái hậu nhìn thấy loại trường hợp này, Mạc Triêu Dao lo lắng mình sẽ bị chặt ra làm tám khối mất!
“Chính là Hoàng Thượng. . . . . . Nô tài ngăn không được a. . . . . .” Tiểu Trúc Tử khó xử , đối phương chính là thái hậu nha, loại tiểu nô như hắn dựa vào đâu mà có thể ngăn được?
“Ngăn không được cũng phải ngăn lại, bằng không trẫm liền tru di cửu tộc ngươi!”
Mạc Triêu Dao đã nhảy xuống giường, một bên mặc quần áo, một bên uy hiếp Tiểu Trúc Tử, còn lụm lên vài món y phục hỗn độn trên mặt đất ném qua cho A Ly, để hắn nhanh chóng mặc vào.
“Hoàng Thượng tha mạng!”
Vừa nghe tới tru di cửu tộc, Tiểu Trúc Tử sắc mặt xanh mét, “bùm” một tiếng quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
“Ai nha! Trẫm thuận miệng nói nói, ngươi không cần dập đầu. Có thời gian dập đầu, sao còn không mau ngăn thái hậu lại!”
“Nô tài nô tài. . . . . .”
Tiểu Trúc Tử 『 nô tài 』 nửa ngày, còn không có 『 nô tài 』 xong, chỉ nghe thanh âm của thái hậu cạnh cửa nhẹ nhàng truyền đến!
“Chẳng lẽ là bản cung nghe lầm, Hoàng Thượng vì sao phải ngăn trở bản cung?”
Mạc Triêu Dao thân thể cứng đờ, không nói được gì, “Cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .”
Thái hậu mắt lạnh đảo qua mặt Mạc Triêu Dao, cuối cùng nhìn đến trên giường, nơi A Ly đang nằm.
Tình huống vừa rồi thật sự khẩn cấp, A Ly không kịp mặc y phục, rõ ràng nằm ở trên giường, ánh mắt nhắm chặt, quyết định giả hôn mê, lưu lại cục diện rối rắm cho một mình Mạc Triêu Dao thu dọn.
“A! Đúng rồi, mẫu hậu. . . . . . A Ly thân thể không thoải mái, hiện đang nghỉ ngơi!”
“Chính là bản cung nghe nói, người sinh bệnh là Hoàng Thượng ngươi nha.” Thái hậu lãnh ngôn nói.
Mạc Triêu Dao mồ hôi lạnh ứa ra, giả mù sa mưa nói (nguyên văn chính là ‘kế tục hạc bài’): “Vốn người sinh bệnh là trẫm, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Đúng rồi, A Ly không phải vì trẫm cản một tiễn sao? Tiễn kia có độc, tuy rằng độc đã được giải , nhưng vẫn còn di chứng. . . . . . Cho nên A Ly đột nhiên sốt cao không ngớt, trẫm để cho hắn nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi. . . . . .”
“Nga, thì ra là thế.”
Thái hậu lên tiếng, đi đến bên giường, nhìn A Ly đang giả bộ ngủ, cũng không thực tin tưởng lời nói dối của Mạc Triêu Dao, hoặc là giả tin. Chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm A Ly hai má đỏ bừng bừng trong chốc lát, lầm bầm lầu bầu nói: “Gương mặt đỏ bừng như vậy, còn không mau thỉnh thái y đến xem?”
“Là là là, nhi thần liền kêu người đi thỉnh!”
Mạc Triêu Dao vội vàng lui ra, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất cáo áp này.
Kỳ thật, A Ly hai má phát sốt không phải bởi vì sinh bệnh, mà đó là minh chứng cho màn kích tình vừa rồi. Bất quá việc này cũng giống như ngụy chứng (ngụy tạo chứng cứ) cho Mạc triêu Dao, thái hậu cũng không có tái truy cứu tiếp.