Truyền thư không có giải thích bất kỳ điều gì, cũng chỉ có 『 nhanh về 』 hai chữ mà thôi.
Đông Vân Tường Thụy một mình ngồi ở trong phòng, trong tay gắt gao vò nát tờ giấy trong tay.
Hắn đã ngồi rất lâu, từ giữa trưa vẫn ngồi cho đến khi mặt trời lặn trăng lên.
Bầu trời đêm trăng sáng tỏ, đầy sao lấp lánh.
Nhưng trong lòng Đông Vân Tường Thụy, gió bắc nổi lên lạnh thấu xương.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Không ai nói với hắn, hắn chỉ biết là hoàng cung không thể ở lâu, phải rời đi mà thôi. Có lẽ, chỉ sau khi gặp lại Chỉ Thủy và Thiển Thương, mới có thể biết được đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Đông Vân Tường Thụy bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh về phía Thanh Tịnh Cung, dự định cùng Mạc Triêu Dao chào từ biệt.
Nhưng ai ngờ hắn còn chưa kịp bước chân trước vào cửa Thanh Tịnh Cung, đã nghe thấy tiếng cười đùa của A Ly và Mạc Triêu Dao từ bên trong truyền ra, nhất thời ghen tuông nổi dậy, nghĩ thầm, chính mình đang vì hai chữ 『 nhanh về 』 mà phiền lòng không thôi, hai người kia cư nhiên còn có tâm tư vui vẻ chuyện trò! ?
Nhớ tới việc Mạc Triêu Dao nửa ngày trước mới cùng chính mình ước pháp tam chương, nhưng vừa quay lưng đi, liền đem mình giao cho Vinh Nghĩa quận chúa, rồi tự mình cùng A Ly bồi dưỡng cảm tình, lửa giận của Đông Vân Tường Thụy lại cao hơn mấy tầng. Không khỏi nện bước nhanh hơn, gương mặt tối sầm vọt vào Thanh Tịnh Cung.
Tiểu Trúc Tử vừa thấy sự việc không ổn, vội vàng chạy tới ngăn trở, nhưng hắn làm sao có thể ngăn trở được Đông Vân Tường Thụy? Bị Đông Vân Tường Thụy đánh cho một chưởng ngã ngửa về phía cửa, đầu đụng vào cây cột, đau đến 『 ôi 』 rên rỉ một tiếng.
Lúc này, Mạc Triêu Dao cùng A Ly mới phát hiện Đông Vân Tường Thụy đã đến.
“A!” Mạc Triêu Dao khẽ kêu một tiếng, vội vàng đi về phía hắn, lễ phép nói, “Tiểu vương gia đã trễ thế này, còn có việc tìm trẫm?”
“Không phải tới tìm ngươi!” Đông Vân Tường Thụy trừng y liếc mắt một cái, đẩy y ra, hướng thẳng đến chỗ A Ly.
“Ngươi ngươi ngươi làm gì!” A Ly bản năng lui về phía sau nửa bước, nhưng lại bị Đông Vân Tường Thụy túm lấy cánh tay, kéo về phía cửa trước.
“Ngươi đang làm gì ái phi của trẫm. . . . . .” Mạc Triêu Dao khóc thiên gọi địa vội vàng chạy lên, níu tay áo Đông Vân Tường Thụy, không để hắn mang A Ly đi.
“Ái phi! ?”
A Ly một đầu mồ hôi lạnh, không rõ chính mình khi nào lại trở thành ái phi của Mạc Triêu Dao? Kết quả A Ly cũng chỉ lo hướng ánh mắt kháng nghị về phía Mạc Triêu Dao, thình lình bị Đông Vân Tường Thụy bế hẵng lên, khiêng lên trên vai.
“Ngươi tên hỗn đản này, buông!”
A Ly cũng không phải dễ chọc, thúc đầu gối một cái, đá vào ngực Đông Vân Tường Thụy, Đông Vân Tường Thụy bị đá cho kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau vài bước, nhưng vẫn không để A Ly xuống dưới.
“Ái phi nha ~” Mạc Triêu Dao quỳ rạp trên mặt đất, giả bộ rên rỉ.
“Ngươi bớt ghê tởm chút đi!”
A Ly một bên rống Mạc Triêu Dao, một bên nghĩ cách ứng phó Đông Vân Tường Thụy, chính cái lúc đang bừa bộn thế này, đột nhiên nghe được ngoài cửa vang lên một tiếng: “Vinh Nghĩa quận chúa giá lâm.”
Ba người toàn bộ lập tức sửng sốt.
Giây tiếp theo, Mạc Triêu Dao như bị điện giật đứng lên khỏi mặt đất; một giây tiếp theo, Đông Vân Tường Thụy thả A Ly xuống. Đến phiên A Ly, hắn hai chân vừa mới chạm đất, liền lập tức chạy về phía giường, muốn dùng lại tuyệt chiêu duy nhất của mình là giả hôn mê, để có thể tránh thoát chuyện phát sinh xung đột cùng Vinh Nghĩa quận chúa.
Ai ngờ còn không đợi A Ly leo lên giường, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng tê tê: “Hoàng biểu ca. . . . . .”
A Ly da đầu tê rần, ngừng lại. Thầm kêu một tiếng không tốt, Vinh Nghĩa quận chúa đã tới rồi!
“Hoàng biểu ca. . . . . .” Vinh Nghĩa quận chúa không nhìn tới hai người khác trong phòng, vén váy, bước nhanh đến bên cạnh Mạc Triêu Dao, dong dỏng nói, “Hoàng biểu ca, trăng hôm nay thật đẹp, ngươi bồi ta ra ngoài ngắm trăng được không?”
“Này. . . . . .” Mạc Triêu Dao sắc mặt khó coi, vội vàng xoay người ho khan vài tiếng, sầu mi khổ kiểm nói, “Vinh Nghĩa nha, trẫm vốn đang nhiễm phong hàn, ngự y nói, phải tránh gió lạnh. Ngắm trăng chuyện tình, ta xem hay là thôi đi. Không bằng như vậy, ngươi xem, hiện tại tiểu vương gia phi thường rãnh rỗi, không bằng liền. . . . . .”
Mạc Triêu Dao lại muốn nối dây tơ hồng cho Đông Vân Tường Thụy cùng Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng ai ngờ lần này lại không có thành công như lần trước, không chờ y nói hết lời, chỉ thấy Đông Vân Tường Thụy cùng Vinh Nghĩa quận chúa đối nhau hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ căm ghét, đơn giản đều xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đối phương.
” Hai người các ngươi không cần như vậy nha.”
Mạc Triêu Dao định làm hồng nương nhưng bất thành, nhưng lại giống như một lão tổng. Chỉ thấy y trái khuyên một câu, phải khuyên một câu, nhưng Vinh Nghĩa quận chúa cùng Đông Vân Tường Thụy vẫn không để ý tới hắn. A Ly ở một bên nhìn cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nghĩ thầm, đường đường là quân vương một nước, cư nhiên một chút uy nghiêm cũng không có, ngay cả một tiểu vương gia cùng quận chúa cũng không ứng phó được.
Nghĩ đến đây, không biết vì sao, cơn tức của A Ly trỗi dậy, giương giọng quát to một tiếng: “Hoàng Thượng!”
Thanh âm cực lớn, làm cho Tiểu Trúc Tử đứng ở một bên nhịn không được ôm chặt lỗ tai. Mà Mạc Triêu Dao, Vinh Nghĩa quận chúa, Đông Vân Tường Thụy ba người, đều nhất tề quay lại … ngó, kinh ngạc nhìn A Ly đột nhiên rống to, không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì.
Kỳ thật A Ly vừa rồi quát to một tiếng, chỉ vì muốn nhắc nhở mọi người Mạc Triêu Dao là Hoàng Thượng mà thôi, không có gì hơn. Nhưng thấy hiện tại tất cả mọi người đều chăm chú nhìn chính mình, nếu không nói thêm cái gì đó, quả nhiên là không xong, đành phải kiên trì nói tiếp.
Vì thế chỉ thấy A Ly hít một hơi, sửa lại biểu tình phẫn nộ vừa rồi, mỉm cười nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Ta đói bụng , có thể ăn một chút gì không?”
Tiếng nói vừa dứt, thấy mọi người không có biểu tình gì, mà chỉ lăng lăng nhìn mình, A Ly bất giác mồ hôi lạnh ứa ra, nghĩ thầm, không xong bầu không khí giống như bị mình náo loạn mà. . . . . . Cương?
Nhưng đột nhiên, lại nghe thấy một trận cười giòn tan của Mạc Triêu Dao, đi qua sờ sờ đầu A Ly, cầm lấy một khối hoa quế cao trên bàn, tựa như đang uy một con chó nhỏ, nhét vào miệng A Ly, còn nói: “Đói bụng liền tự mình lấy đồ vật này nọ ăn nha, gọi bậy làm gì?”
“Hừ!” A Ly vừa nhăn cái mũi, nghĩ thầm, ta vì ngươi mà xuất đầu lộ diện, ngươi còn tưởng rằng ta đói thật ư, quả thật là không hiểu tấm lòng người tốt!
Kỳ thật không phải Mạc Triêu Dao không hiểu A Ly, mà là A Ly không hiểu Mạc Triêu Dao, không hiểu Mạc Triêu Dao đút hoa quế cao cho hắn, chính là đang thưởng cho hắn, cảm tạ hắn làm cho không khí dịu xuống.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Đông Vân Tường Thụy cũng hạ hỏa, không tiếp tục cãi nhau cùng Vinh Nghĩa quận chúa, đi đến bên cạnh Mạc Triêu Dao, nói ra chuyện mình sẽ trở về Đại Lí vào ngày mai.
Truyền thư không có giải thích bất kỳ điều gì, cũng chỉ có 『 nhanh về 』 hai chữ mà thôi.
Đông Vân Tường Thụy một mình ngồi ở trong phòng, trong tay gắt gao vò nát tờ giấy trong tay.
Hắn đã ngồi rất lâu, từ giữa trưa vẫn ngồi cho đến khi mặt trời lặn trăng lên.
Bầu trời đêm trăng sáng tỏ, đầy sao lấp lánh.
Nhưng trong lòng Đông Vân Tường Thụy, gió bắc nổi lên lạnh thấu xương.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Không ai nói với hắn, hắn chỉ biết là hoàng cung không thể ở lâu, phải rời đi mà thôi. Có lẽ, chỉ sau khi gặp lại Chỉ Thủy và Thiển Thương, mới có thể biết được đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Đông Vân Tường Thụy bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh về phía Thanh Tịnh Cung, dự định cùng Mạc Triêu Dao chào từ biệt.
Nhưng ai ngờ hắn còn chưa kịp bước chân trước vào cửa Thanh Tịnh Cung, đã nghe thấy tiếng cười đùa của A Ly và Mạc Triêu Dao từ bên trong truyền ra, nhất thời ghen tuông nổi dậy, nghĩ thầm, chính mình đang vì hai chữ 『 nhanh về 』 mà phiền lòng không thôi, hai người kia cư nhiên còn có tâm tư vui vẻ chuyện trò! ?
Nhớ tới việc Mạc Triêu Dao nửa ngày trước mới cùng chính mình ước pháp tam chương, nhưng vừa quay lưng đi, liền đem mình giao cho Vinh Nghĩa quận chúa, rồi tự mình cùng A Ly bồi dưỡng cảm tình, lửa giận của Đông Vân Tường Thụy lại cao hơn mấy tầng. Không khỏi nện bước nhanh hơn, gương mặt tối sầm vọt vào Thanh Tịnh Cung.
Tiểu Trúc Tử vừa thấy sự việc không ổn, vội vàng chạy tới ngăn trở, nhưng hắn làm sao có thể ngăn trở được Đông Vân Tường Thụy? Bị Đông Vân Tường Thụy đánh cho một chưởng ngã ngửa về phía cửa, đầu đụng vào cây cột, đau đến 『 ôi 』 rên rỉ một tiếng.
Lúc này, Mạc Triêu Dao cùng A Ly mới phát hiện Đông Vân Tường Thụy đã đến.
“A!” Mạc Triêu Dao khẽ kêu một tiếng, vội vàng đi về phía hắn, lễ phép nói, “Tiểu vương gia đã trễ thế này, còn có việc tìm trẫm?”
“Không phải tới tìm ngươi!” Đông Vân Tường Thụy trừng y liếc mắt một cái, đẩy y ra, hướng thẳng đến chỗ A Ly.
“Ngươi ngươi ngươi làm gì!” A Ly bản năng lui về phía sau nửa bước, nhưng lại bị Đông Vân Tường Thụy túm lấy cánh tay, kéo về phía cửa trước.
“Ngươi đang làm gì ái phi của trẫm. . . . . .” Mạc Triêu Dao khóc thiên gọi địa vội vàng chạy lên, níu tay áo Đông Vân Tường Thụy, không để hắn mang A Ly đi.
“Ái phi! ?”
A Ly một đầu mồ hôi lạnh, không rõ chính mình khi nào lại trở thành ái phi của Mạc Triêu Dao? Kết quả A Ly cũng chỉ lo hướng ánh mắt kháng nghị về phía Mạc Triêu Dao, thình lình bị Đông Vân Tường Thụy bế hẵng lên, khiêng lên trên vai.
“Ngươi tên hỗn đản này, buông!”
A Ly cũng không phải dễ chọc, thúc đầu gối một cái, đá vào ngực Đông Vân Tường Thụy, Đông Vân Tường Thụy bị đá cho kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau vài bước, nhưng vẫn không để A Ly xuống dưới.
“Ái phi nha ~” Mạc Triêu Dao quỳ rạp trên mặt đất, giả bộ rên rỉ.
“Ngươi bớt ghê tởm chút đi!”
A Ly một bên rống Mạc Triêu Dao, một bên nghĩ cách ứng phó Đông Vân Tường Thụy, chính cái lúc đang bừa bộn thế này, đột nhiên nghe được ngoài cửa vang lên một tiếng: “Vinh Nghĩa quận chúa giá lâm.”
Ba người toàn bộ lập tức sửng sốt.
Giây tiếp theo, Mạc Triêu Dao như bị điện giật đứng lên khỏi mặt đất; một giây tiếp theo, Đông Vân Tường Thụy thả A Ly xuống. Đến phiên A Ly, hắn hai chân vừa mới chạm đất, liền lập tức chạy về phía giường, muốn dùng lại tuyệt chiêu duy nhất của mình là giả hôn mê, để có thể tránh thoát chuyện phát sinh xung đột cùng Vinh Nghĩa quận chúa.
Ai ngờ còn không đợi A Ly leo lên giường, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng tê tê: “Hoàng biểu ca. . . . . .”
A Ly da đầu tê rần, ngừng lại. Thầm kêu một tiếng không tốt, Vinh Nghĩa quận chúa đã tới rồi!
“Hoàng biểu ca. . . . . .” Vinh Nghĩa quận chúa không nhìn tới hai người khác trong phòng, vén váy, bước nhanh đến bên cạnh Mạc Triêu Dao, dong dỏng nói, “Hoàng biểu ca, trăng hôm nay thật đẹp, ngươi bồi ta ra ngoài ngắm trăng được không?”
“Này. . . . . .” Mạc Triêu Dao sắc mặt khó coi, vội vàng xoay người ho khan vài tiếng, sầu mi khổ kiểm nói, “Vinh Nghĩa nha, trẫm vốn đang nhiễm phong hàn, ngự y nói, phải tránh gió lạnh. Ngắm trăng chuyện tình, ta xem hay là thôi đi. Không bằng như vậy, ngươi xem, hiện tại tiểu vương gia phi thường rãnh rỗi, không bằng liền. . . . . .”
Mạc Triêu Dao lại muốn nối dây tơ hồng cho Đông Vân Tường Thụy cùng Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng ai ngờ lần này lại không có thành công như lần trước, không chờ y nói hết lời, chỉ thấy Đông Vân Tường Thụy cùng Vinh Nghĩa quận chúa đối nhau hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ căm ghét, đơn giản đều xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đối phương.
” Hai người các ngươi không cần như vậy nha.”
Mạc Triêu Dao định làm hồng nương nhưng bất thành, nhưng lại giống như một lão tổng. Chỉ thấy y trái khuyên một câu, phải khuyên một câu, nhưng Vinh Nghĩa quận chúa cùng Đông Vân Tường Thụy vẫn không để ý tới hắn. A Ly ở một bên nhìn cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nghĩ thầm, đường đường là quân vương một nước, cư nhiên một chút uy nghiêm cũng không có, ngay cả một tiểu vương gia cùng quận chúa cũng không ứng phó được.
Nghĩ đến đây, không biết vì sao, cơn tức của A Ly trỗi dậy, giương giọng quát to một tiếng: “Hoàng Thượng!”
Thanh âm cực lớn, làm cho Tiểu Trúc Tử đứng ở một bên nhịn không được ôm chặt lỗ tai. Mà Mạc Triêu Dao, Vinh Nghĩa quận chúa, Đông Vân Tường Thụy ba người, đều nhất tề quay lại … ngó, kinh ngạc nhìn A Ly đột nhiên rống to, không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì.
Kỳ thật A Ly vừa rồi quát to một tiếng, chỉ vì muốn nhắc nhở mọi người Mạc Triêu Dao là Hoàng Thượng mà thôi, không có gì hơn. Nhưng thấy hiện tại tất cả mọi người đều chăm chú nhìn chính mình, nếu không nói thêm cái gì đó, quả nhiên là không xong, đành phải kiên trì nói tiếp.
Vì thế chỉ thấy A Ly hít một hơi, sửa lại biểu tình phẫn nộ vừa rồi, mỉm cười nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Ta đói bụng , có thể ăn một chút gì không?”
Tiếng nói vừa dứt, thấy mọi người không có biểu tình gì, mà chỉ lăng lăng nhìn mình, A Ly bất giác mồ hôi lạnh ứa ra, nghĩ thầm, không xong bầu không khí giống như bị mình náo loạn mà. . . . . . Cương?
Nhưng đột nhiên, lại nghe thấy một trận cười giòn tan của Mạc Triêu Dao, đi qua sờ sờ đầu A Ly, cầm lấy một khối hoa quế cao trên bàn, tựa như đang uy một con chó nhỏ, nhét vào miệng A Ly, còn nói: “Đói bụng liền tự mình lấy đồ vật này nọ ăn nha, gọi bậy làm gì?”
“Hừ!” A Ly vừa nhăn cái mũi, nghĩ thầm, ta vì ngươi mà xuất đầu lộ diện, ngươi còn tưởng rằng ta đói thật ư, quả thật là không hiểu tấm lòng người tốt!
Kỳ thật không phải Mạc Triêu Dao không hiểu A Ly, mà là A Ly không hiểu Mạc Triêu Dao, không hiểu Mạc Triêu Dao đút hoa quế cao cho hắn, chính là đang thưởng cho hắn, cảm tạ hắn làm cho không khí dịu xuống.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Đông Vân Tường Thụy cũng hạ hỏa, không tiếp tục cãi nhau cùng Vinh Nghĩa quận chúa, đi đến bên cạnh Mạc Triêu Dao, nói ra chuyện mình sẽ trở về Đại Lí vào ngày mai.