Điển lễ duyệt binh tuy rằng đơn giản, nhưng rất có khí thế. .
Tưởng tượng một chút, năm nghìn tinh binh quần áo đồng nhất, xếp trận mà đứng, ở dưới hiệu lệnh mà ầm ầm chuyển động, nhưng cảnh tượng không chút nào bất loạn , là có thể biết làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào cỡ nào,. .
A Ly cũng là ở sau khi tham gia duyệt binh điển lễ về, mới cùng với nhóm binh lính thiếu gia lúc trước có hơi hơi mèn mọn một chút, một lần nữa nhận thức.
—— Có lẽ thái hậu, thật là có chút mắt tuyển binh nha. .
A Ly có chút không phục địa nghĩ như vậy . .
Thay cho hoa phục, nhóm thiếu gia thế gia thân mặc giáp trụ , nghiễm nhiên tư thế mỗi người đều uy vũ, không có một chút bóng dáng đệ tử Bát Kỳ*. Mà ở trên gác cờ, Mạc Triêu Diêu đứng ở trong đoàn duyệt binh, cười tủm tỉm nhìn phương trận** dưới đài . Sáu vị đại tướng quân chia đều đứng bên cạnh hắn, tư thế oai hùng hiên ngang, khí vũ bất phàm, quả thực chính là một phong cảnh xinh đẹp . . .
_Bát Kỳ : thuộc dân tộc Mãn của Trung Quốc.
_phương trận : đội hình.
Nếu nói có điểm duy nhất phá hư phối hợp đó, chỉ sợ chính là lão Đại của bọn A Ly, tướng quân cánh trước Thủy Du Trần .
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, Thủy Du Trần cũng không phải xấu nam, chỉ là có chút cao lớn mà thôi. Nhưng bởi vì A Ly nhìn thấy lúc trước hắn cùng Bạch Thiên Lý vừa nói vừa cười, nên ghét quạ cùng ốc*, đem hắn cũng gộp chung với loại người đáng ghét kia luôn. .
_ghét quạ cùng ốc (yếm ô cập ốc) : bạn của người mình ghét cũng là người mình ghét.
Sau khi duyệt binh chấm dứt, thì đã gần xế chiều . .
Mặc Triêu Diêu cùng các Đại tướng quân cũng đã lên tiếng xong, đồng thời đi xuống gác cờ. .
Nắng chiều nhu hòa như màu quít, bao phủ trên người Mặc Triêu Diêu, có loại cảm giác thực đặc biệt. Mà ngay cả chiêu bài đặc biệt kia của hắn, khuôn mặt tươi cười nhất thành bất biến*, lúc này xem ra, cũng có một tia bất đồng, giống như so với trước kia đều đẹp thiệt nhiều, làm cho lòng người kinh sợ. . .
_nhất thành nhất biến : đã hình thành thì không thể thay đổi.
A Ly nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa, nghĩ đến từ nay về sau, mình sẽ bị giam trong quân doanh, không thể ra đi, không thể gặp mặt , không biết như thế nào, đột nhiên liền cảm thấy có chút bi ai cùng không muốn. .
—— Tên kia, cư nhiên còn có thể vui vẻ như vậy mà tới tham gia duyệt binh? .
Phải biết rằng, toàn bộ Uy Vũ Kỵ gần như đều bị thái hậu cùng Thừa tướng khống chế, nếu bọn họ muốn soán quyền đoạt vị, Mặc Triêu Diêu thân là hoàng đế, thì địch nhân đáng sợ nhất chính là Uy Vũ Kỵ này ! Vậy mà sau khi hắn nhìn đến trận đồ lớn như thế, còn có thể cười được? Đến lúc đó Uy Vũ Kỵ thật muốn phản , coi hắn khóc như thế nào ! .
A Ly nhưng lại bắt đầu vì giang sơn của Mặc Triêu Diêu mà lo lắng. .
Sau khi hoàng đế cất bước trở về, điển lễ duyệt binh rốt cục tuyên cáo chấm dứt.
Thao trường buổi hoàng hôn, nhìn qua có chút tiêu điều. Cho dù còn có năm nghìn binh lính đứng giữa sân, nhưng khi từng trận gió lạnh thổi qua, trong cơn gió còn mang theo cát đá, đều khiến nơi này tăng thêm rất nhiều cảm giác gió lạnh bao la. .
Ở Bắc doanh của Thủy Du Trần, sau khi hai Đại tướng quân họ Vũ Văn phân công xong, từng cái binh lính đều được lãnh một con số, sau đó bị chia làm năm mươi tiểu đội, mỗi đội một trăm người, có một giáo úy, phân một cái phòng. .
Nghe được tin tức này sau, A Ly bị kinh hách thật nhiều, lôi kéo Phượng Lê bên cạnh, mở to hai mắt nói: “Một trăm người ở một cái phòng, không nghẹt mới là lạ!” .
“Này đã tính là không tồi rồi…” Phượng Lê bất đắc dĩ nói, “Nhẫn nhẫn đi, ai biểu nơi này là quân doanh mà.”
“Ai…” A Ly thở dài một hơn, lơ đãng mà liếc liếc tên hiệu trong tay của Phượng Lê, rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời, cao hứng nói, “Thật tốt quá, Phượng Lê! Dãy số của chúng ta thật gần, nhất định là chung một đội !” .
Nghe vậy, Phượng Lê cũng nhìn nhìn tên hiệu A Ly. Chỉ thấy hắn là 112, mà A Ly là 113, quả nhiên là ngay cả bên nhau, cũng đều được phân ở đội thứ hai. .
“Ha hả.”
A Ly không khỏi nở nụ cười, nghĩ thầm cho dù cùng với một trăm người chen vào một cái phòng, nhưng chỉ cần có người bạn cùng phòng Phượng Lê này, cũng không tính rất bi thảm rồi. .
Nhưng là, đến lúc đó A Ly thật không ngờ, bạn cùng phòng của y trừ Phượng Lê ra, còn có còn một thiên địch chính là —— Bạch Thiên Lý!
Hơn nữa vì xuất thân khác các người khác, thân phận Bạch Thiên Lý càng thêm đặc thù, bởi vì hắn là —— giáo úy! . TBD : thảm!
“Không thể nào…” .
Khi A Ly biết sự thật này, thì y đã sắp đi đến trước doanh trại , đang muốn vào cửa. .
Bạch Thiên Lý dựa ở cạnh cửa, từng bước từng bước kêu người vào phòng phát áo ngủ, khi hắn nhìn đến A Ly, biểu tình lúc trước miễn cưỡng còn có thể xưng được với thật sự nghiêm túc, liền nhanh chóng trở nên nham hiểm, hai mắt nửa híp, tự tiếu phi tiếu mà đánh giá A Ly.
A Ly quay về trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng. .
Lúc này, chỉ thấy Bạch Thiên Lý cười quỷ dị, đem kiện áo ngủ vốn nên chia A Ly vênh váo mở ra, sau đó dụng lực xé, chỉ nghe ”tê” một tiếng nứt ra vang —— áo ngủ đã vỡ thành hai mảnh! .
“Ngươi!” A Ly tức giận đến hai mắt đều muốn phun ra hỏa đến. .
Nhưng mà Bạch Thiên Lý lại lơ đểnh mà đem bộ áo ngủ xả nát kia vứt cho A Ly, sau đó giả bộ một bộ phi thường tiếc nuối, nói: “Ngại quá, ta lỡ tay. Vốn có thể đổi cho ngươi một bộ khác, nhưng hiện tại quân phí eo hẹp, tướng quân phân muốn nơi chốn tiết kiệm, cho nên đành phải ủy khuất A Ly ngươi . Dù sao ngươi là người đỡ tên cho hoàng đế nha, nên làm gương cho mọi người.” . TBD : chung qui vẫn tại a Diêu, vô dụng quá
Nói xong nói xong, Bạch Thiên Lý không khỏi cười ra tiếng. .
A Ly hướng bốn phía nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người cũng không có phản ứng bảo vệ nào. Có chăng là che miệng cười trộm, hoặc làm như không thấy, tiếp tục làm chuyện của mình. .
Chỉ có Phượng Lê tiến lên từng bước, ở bên tai A Ly nhỏ giọng nói: “Nhẫn nhẫn đi, hắn chính là giáo úy.” .
—— Giáo úy! ? Hừ, không phải là một phòng ngủ lớn sao*! Có cái gì hảo kiêu ngạo ! .
TBD : ko hiểu câu này T^T sao khó quá a !
A Ly tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn nể mặt mũi của Phượng Lê, vẫn là quyết định —— hảo! Ta nhẫn!
A Ly đem áo ngủ một phen xiết chặt, dùng ánh mắt giết Bạch Thiên Lý một đao, vọt vào doanh trại. .
Quái, nơi này rõ ràng không phải chiến trường, nhưng A Ly cũng đã ngửi được một cỗ hương vị thuốc súng.
Điển lễ duyệt binh tuy rằng đơn giản, nhưng rất có khí thế. .
Tưởng tượng một chút, năm nghìn tinh binh quần áo đồng nhất, xếp trận mà đứng, ở dưới hiệu lệnh mà ầm ầm chuyển động, nhưng cảnh tượng không chút nào bất loạn , là có thể biết làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào cỡ nào,. .
A Ly cũng là ở sau khi tham gia duyệt binh điển lễ về, mới cùng với nhóm binh lính thiếu gia lúc trước có hơi hơi mèn mọn một chút, một lần nữa nhận thức.
—— Có lẽ thái hậu, thật là có chút mắt tuyển binh nha. .
A Ly có chút không phục địa nghĩ như vậy . .
Thay cho hoa phục, nhóm thiếu gia thế gia thân mặc giáp trụ , nghiễm nhiên tư thế mỗi người đều uy vũ, không có một chút bóng dáng đệ tử Bát Kỳ. Mà ở trên gác cờ, Mạc Triêu Diêu đứng ở trong đoàn duyệt binh, cười tủm tỉm nhìn phương trận dưới đài . Sáu vị đại tướng quân chia đều đứng bên cạnh hắn, tư thế oai hùng hiên ngang, khí vũ bất phàm, quả thực chính là một phong cảnh xinh đẹp . . .
_Bát Kỳ : thuộc dân tộc Mãn của Trung Quốc.
_phương trận : đội hình.
Nếu nói có điểm duy nhất phá hư phối hợp đó, chỉ sợ chính là lão Đại của bọn A Ly, tướng quân cánh trước Thủy Du Trần .
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, Thủy Du Trần cũng không phải xấu nam, chỉ là có chút cao lớn mà thôi. Nhưng bởi vì A Ly nhìn thấy lúc trước hắn cùng Bạch Thiên Lý vừa nói vừa cười, nên ghét quạ cùng ốc, đem hắn cũng gộp chung với loại người đáng ghét kia luôn. .
_ghét quạ cùng ốc (yếm ô cập ốc) : bạn của người mình ghét cũng là người mình ghét.
Sau khi duyệt binh chấm dứt, thì đã gần xế chiều . .
Mặc Triêu Diêu cùng các Đại tướng quân cũng đã lên tiếng xong, đồng thời đi xuống gác cờ. .
Nắng chiều nhu hòa như màu quít, bao phủ trên người Mặc Triêu Diêu, có loại cảm giác thực đặc biệt. Mà ngay cả chiêu bài đặc biệt kia của hắn, khuôn mặt tươi cười nhất thành bất biến, lúc này xem ra, cũng có một tia bất đồng, giống như so với trước kia đều đẹp thiệt nhiều, làm cho lòng người kinh sợ. . .
_nhất thành nhất biến : đã hình thành thì không thể thay đổi.
A Ly nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa, nghĩ đến từ nay về sau, mình sẽ bị giam trong quân doanh, không thể ra đi, không thể gặp mặt , không biết như thế nào, đột nhiên liền cảm thấy có chút bi ai cùng không muốn. .
—— Tên kia, cư nhiên còn có thể vui vẻ như vậy mà tới tham gia duyệt binh? .
Phải biết rằng, toàn bộ Uy Vũ Kỵ gần như đều bị thái hậu cùng Thừa tướng khống chế, nếu bọn họ muốn soán quyền đoạt vị, Mặc Triêu Diêu thân là hoàng đế, thì địch nhân đáng sợ nhất chính là Uy Vũ Kỵ này ! Vậy mà sau khi hắn nhìn đến trận đồ lớn như thế, còn có thể cười được? Đến lúc đó Uy Vũ Kỵ thật muốn phản , coi hắn khóc như thế nào ! .
A Ly nhưng lại bắt đầu vì giang sơn của Mặc Triêu Diêu mà lo lắng. .
Sau khi hoàng đế cất bước trở về, điển lễ duyệt binh rốt cục tuyên cáo chấm dứt.
Thao trường buổi hoàng hôn, nhìn qua có chút tiêu điều. Cho dù còn có năm nghìn binh lính đứng giữa sân, nhưng khi từng trận gió lạnh thổi qua, trong cơn gió còn mang theo cát đá, đều khiến nơi này tăng thêm rất nhiều cảm giác gió lạnh bao la. .
Ở Bắc doanh của Thủy Du Trần, sau khi hai Đại tướng quân họ Vũ Văn phân công xong, từng cái binh lính đều được lãnh một con số, sau đó bị chia làm năm mươi tiểu đội, mỗi đội một trăm người, có một giáo úy, phân một cái phòng. .
Nghe được tin tức này sau, A Ly bị kinh hách thật nhiều, lôi kéo Phượng Lê bên cạnh, mở to hai mắt nói: “Một trăm người ở một cái phòng, không nghẹt mới là lạ!” .
“Này đã tính là không tồi rồi…” Phượng Lê bất đắc dĩ nói, “Nhẫn nhẫn đi, ai biểu nơi này là quân doanh mà.”
“Ai…” A Ly thở dài một hơn, lơ đãng mà liếc liếc tên hiệu trong tay của Phượng Lê, rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời, cao hứng nói, “Thật tốt quá, Phượng Lê! Dãy số của chúng ta thật gần, nhất định là chung một đội !” .
Nghe vậy, Phượng Lê cũng nhìn nhìn tên hiệu A Ly. Chỉ thấy hắn là , mà A Ly là , quả nhiên là ngay cả bên nhau, cũng đều được phân ở đội thứ hai. .
“Ha hả.”
A Ly không khỏi nở nụ cười, nghĩ thầm cho dù cùng với một trăm người chen vào một cái phòng, nhưng chỉ cần có người bạn cùng phòng Phượng Lê này, cũng không tính rất bi thảm rồi. .
Nhưng là, đến lúc đó A Ly thật không ngờ, bạn cùng phòng của y trừ Phượng Lê ra, còn có còn một thiên địch chính là —— Bạch Thiên Lý!
Hơn nữa vì xuất thân khác các người khác, thân phận Bạch Thiên Lý càng thêm đặc thù, bởi vì hắn là —— giáo úy! . TBD : thảm!
“Không thể nào…” .
Khi A Ly biết sự thật này, thì y đã sắp đi đến trước doanh trại , đang muốn vào cửa. .
Bạch Thiên Lý dựa ở cạnh cửa, từng bước từng bước kêu người vào phòng phát áo ngủ, khi hắn nhìn đến A Ly, biểu tình lúc trước miễn cưỡng còn có thể xưng được với thật sự nghiêm túc, liền nhanh chóng trở nên nham hiểm, hai mắt nửa híp, tự tiếu phi tiếu mà đánh giá A Ly.
A Ly quay về trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng. .
Lúc này, chỉ thấy Bạch Thiên Lý cười quỷ dị, đem kiện áo ngủ vốn nên chia A Ly vênh váo mở ra, sau đó dụng lực xé, chỉ nghe ”tê” một tiếng nứt ra vang —— áo ngủ đã vỡ thành hai mảnh! .
“Ngươi!” A Ly tức giận đến hai mắt đều muốn phun ra hỏa đến. .
Nhưng mà Bạch Thiên Lý lại lơ đểnh mà đem bộ áo ngủ xả nát kia vứt cho A Ly, sau đó giả bộ một bộ phi thường tiếc nuối, nói: “Ngại quá, ta lỡ tay. Vốn có thể đổi cho ngươi một bộ khác, nhưng hiện tại quân phí eo hẹp, tướng quân phân muốn nơi chốn tiết kiệm, cho nên đành phải ủy khuất A Ly ngươi . Dù sao ngươi là người đỡ tên cho hoàng đế nha, nên làm gương cho mọi người.” . TBD : chung qui vẫn tại a Diêu, vô dụng quá
Nói xong nói xong, Bạch Thiên Lý không khỏi cười ra tiếng. .
A Ly hướng bốn phía nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người cũng không có phản ứng bảo vệ nào. Có chăng là che miệng cười trộm, hoặc làm như không thấy, tiếp tục làm chuyện của mình. .
Chỉ có Phượng Lê tiến lên từng bước, ở bên tai A Ly nhỏ giọng nói: “Nhẫn nhẫn đi, hắn chính là giáo úy.” .
—— Giáo úy! ? Hừ, không phải là một phòng ngủ lớn sao! Có cái gì hảo kiêu ngạo ! .
TBD : ko hiểu câu này T^T sao khó quá a !
A Ly tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn nể mặt mũi của Phượng Lê, vẫn là quyết định —— hảo! Ta nhẫn!
A Ly đem áo ngủ một phen xiết chặt, dùng ánh mắt giết Bạch Thiên Lý một đao, vọt vào doanh trại. .
Quái, nơi này rõ ràng không phải chiến trường, nhưng A Ly cũng đã ngửi được một cỗ hương vị thuốc súng.