Vào thành ba ngày, hòa bình vô sự.
Hoàng đế đột nhiên vào thành, quân Hi Tương ngoài thành không dám tùy tiện công thành, chỉ có thể ở trong doanh địa, mấy ngày không có một chút động tĩnh. Mà bên trong Chiêu Nam thành lại một mảnh bình thản, mỗi ngày Mạc Triêu Diêu cùng A Ly đều có rượu thơm cơm ngon hầu hạ đầy đủ, thực sự vui đến quên ngày tháng, không có một chút cảm giác khẩn trương khi đang ở địch doanh.
Trong lúc A Ly rãnh rỗi, liền ép hỏi kế họach của Mạc Triêu Diêu .
Mạc Triêu Diêu bị y làm phiền , chỉ có thể thành thực bẩm báo —— kỳ thật hắn dùng chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Thủ thành dễ công thành khó, Thủy Du Trần vốn toán một tiếng trống làm tăng tinh thầnđem Chiêu Nam thành đoạt lại, nhưng nếu thủ thành đại tướng là những người khác còn không sao, đáng sợ là sợ Hổ Báo Kỵ. Nếu tùy tiện công thành, chỉ có thể thất bại thảm hại. Kỳ thật Mạc Triêu Diêu tính là đem Chiêu Nam thành vây quanh mấy ngày, chặt đứt thủy lương* của bọn họ, chờ bọn lính đói đến hoa cả mắt, rồi sẽ công thành.
_thủy lương : luơng thực và nước uống.
Nhưng nếu trực tiếp đi nói kế hoạch với Thủy Du Trần, chắc chắn sẽ bị bác bỏ. Cho nên Mạc Triêu Diêu đành phải ra hạ sách này, ít nhất hắn ở bên trong Chiêu Nam thành một ngày, kế hoạch công thành của Thủy Du Trần liền không thể không kéo dài thêm một ngày, thủy lương trong thành cũng ít đi một ngày, phần thắng của Hi Tương cũng liền tăng thêm.
Mà cố ý mang theo A Ly, chỉ là vì kiến thần kinh địch lơ là, làm cho bọn họ đối với mình thả lỏng cảnh giác, không cần điều tra kế hoạch của chính mình. Bằng không Mạc Triêu Diêu đang ở hang hổ, chẳng những không thể làm anh hùng đánh hổ, ngược lại còn bỏ mạng như trở bàn tay.
“Nga, thì ra là thế.” A Ly gật gật đầu, “Khi nào thì chúng ta trở về nha?”
Mạc Triêu Diêu cười cười, sau đó vươn tay chỉ hướng ngoài cửa sổ.
A Ly theo nơi ngón tay hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy nơi tiếp cận đường chân trời, bay lên một làn khói trắng như suơng. Nghĩ thầm , nơi kia giống như chính là doanh địa của quân Hi Tương, nhưng những làn khói kia…
“Đương nhiên là khói bếp.” Mạc Triêu Diêu nhìn ra nghi hoặc của A Ly, giải thích cho y, “Khói trắng vô sự, khói đen công thành, nếu dấy lên khói hồng, liền biểu thị có chuyện ngoài ý muốn phát sinh —— đây là ám hiệu của Tiểu Bạch cho chúng ta.”
“Nga, ta hiểu được.” A Ly vỗ tay hoan hô, “Nếu nhìn đến khói hồng, chúng ta nhất định phải rời đi.”
“Đúng vậy.” Mạc Triêu Diêu cười nói, “Bất quá nào có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho nên cơ hội nhìn thấy khói hồng có thể tính không lớn. Ngược lại là khói đen…” Nói tới đây, nụ cười trên mặt Mạc Triêu Diêu dần dần biến mất, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, “Trẫm chỉ sợ là Thuỷ Du Trần kia không để ý sống chết của trẫm, cương quyết muốn công thành… Đến lúc đó, nếu không thể thuận lợi thừa dịp loạn lạc chạy ra… Mạng trẫm khó bảo toàn…”
Mạc Triêu Diêu rên một tiếng, ôm lấy A Ly, “A Ly… Ngươi phải bảo vệ trẫm nha…”
Đầu A Ly đầy mồ hôi, vẻ nghiêm trang khó thấy được vừa rồi của Mạc Triêu Diêu, ngay cả một phút đồng hồ cũng duy trì không được, lập tức khôi phục nguyên hình, ôm lấy A Ly không ngừng lau nước mắt.
Vào thành ba ngày, hòa bình vô sự.
Hoàng đế đột nhiên vào thành, quân Hi Tương ngoài thành không dám tùy tiện công thành, chỉ có thể ở trong doanh địa, mấy ngày không có một chút động tĩnh. Mà bên trong Chiêu Nam thành lại một mảnh bình thản, mỗi ngày Mạc Triêu Diêu cùng A Ly đều có rượu thơm cơm ngon hầu hạ đầy đủ, thực sự vui đến quên ngày tháng, không có một chút cảm giác khẩn trương khi đang ở địch doanh.
Trong lúc A Ly rãnh rỗi, liền ép hỏi kế họach của Mạc Triêu Diêu .
Mạc Triêu Diêu bị y làm phiền , chỉ có thể thành thực bẩm báo —— kỳ thật hắn dùng chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Thủ thành dễ công thành khó, Thủy Du Trần vốn toán một tiếng trống làm tăng tinh thầnđem Chiêu Nam thành đoạt lại, nhưng nếu thủ thành đại tướng là những người khác còn không sao, đáng sợ là sợ Hổ Báo Kỵ. Nếu tùy tiện công thành, chỉ có thể thất bại thảm hại. Kỳ thật Mạc Triêu Diêu tính là đem Chiêu Nam thành vây quanh mấy ngày, chặt đứt thủy lương của bọn họ, chờ bọn lính đói đến hoa cả mắt, rồi sẽ công thành.
_thủy lương : luơng thực và nước uống.
Nhưng nếu trực tiếp đi nói kế hoạch với Thủy Du Trần, chắc chắn sẽ bị bác bỏ. Cho nên Mạc Triêu Diêu đành phải ra hạ sách này, ít nhất hắn ở bên trong Chiêu Nam thành một ngày, kế hoạch công thành của Thủy Du Trần liền không thể không kéo dài thêm một ngày, thủy lương trong thành cũng ít đi một ngày, phần thắng của Hi Tương cũng liền tăng thêm.
Mà cố ý mang theo A Ly, chỉ là vì kiến thần kinh địch lơ là, làm cho bọn họ đối với mình thả lỏng cảnh giác, không cần điều tra kế hoạch của chính mình. Bằng không Mạc Triêu Diêu đang ở hang hổ, chẳng những không thể làm anh hùng đánh hổ, ngược lại còn bỏ mạng như trở bàn tay.
“Nga, thì ra là thế.” A Ly gật gật đầu, “Khi nào thì chúng ta trở về nha?”
Mạc Triêu Diêu cười cười, sau đó vươn tay chỉ hướng ngoài cửa sổ.
A Ly theo nơi ngón tay hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy nơi tiếp cận đường chân trời, bay lên một làn khói trắng như suơng. Nghĩ thầm , nơi kia giống như chính là doanh địa của quân Hi Tương, nhưng những làn khói kia…
“Đương nhiên là khói bếp.” Mạc Triêu Diêu nhìn ra nghi hoặc của A Ly, giải thích cho y, “Khói trắng vô sự, khói đen công thành, nếu dấy lên khói hồng, liền biểu thị có chuyện ngoài ý muốn phát sinh —— đây là ám hiệu của Tiểu Bạch cho chúng ta.”
“Nga, ta hiểu được.” A Ly vỗ tay hoan hô, “Nếu nhìn đến khói hồng, chúng ta nhất định phải rời đi.”
“Đúng vậy.” Mạc Triêu Diêu cười nói, “Bất quá nào có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho nên cơ hội nhìn thấy khói hồng có thể tính không lớn. Ngược lại là khói đen…” Nói tới đây, nụ cười trên mặt Mạc Triêu Diêu dần dần biến mất, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, “Trẫm chỉ sợ là Thuỷ Du Trần kia không để ý sống chết của trẫm, cương quyết muốn công thành… Đến lúc đó, nếu không thể thuận lợi thừa dịp loạn lạc chạy ra… Mạng trẫm khó bảo toàn…”
Mạc Triêu Diêu rên một tiếng, ôm lấy A Ly, “A Ly… Ngươi phải bảo vệ trẫm nha…”
Đầu A Ly đầy mồ hôi, vẻ nghiêm trang khó thấy được vừa rồi của Mạc Triêu Diêu, ngay cả một phút đồng hồ cũng duy trì không được, lập tức khôi phục nguyên hình, ôm lấy A Ly không ngừng lau nước mắt.