Lúc này, giọng Thuỷ Du Ngân, lại truyền tới: “Hoàng Thượng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy. Ta có thể thả ngươi một con đường sống, nhưng là, ngươi phải chứng minh thực lực của ngươi, dùng thực lực của ngươi thuyết phục ta —— ngươi thật sự đáng giá để ta thả.”
TBD: tên này thật giống con nít = 3=!!
Nghe vậy, Mạc Triêu Diêu rốt cục ngẩng đầu. Hắn biết, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất cho hắn chạy trốn, trầm giọng hỏi: “Chứng minh như thế nào ?”
“Tất nhiên là thắng ta.” Thuỷ Du Ngân cười nói, “Cái gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta sẽ thả ngươi.”
“Cái gì cũng được sao? …”
Lặp lại lời của Thuỷ Du Ngân, biểu tình Mạc Triêu Diêu lại ảm đạm đi xuống.
Mười một năm , suốt mười một năm. Mười một năm không có sờ kiếm, mười một năm không có gương cung, mười một năm không có hoạt động gân cốt, thì làm sao có thể thắng được Thuỷ Du Ngân giục ngựa rong ruổi mười một năm, kiến công vô số đây ? Trận đấu này, không cần so, mình cũng nhất định phải thua.
“Tại sao không nói ?” Giọng điệu Thuỷ Du Ngân vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt cũng rất mãnh liệt, hắn đối vớui Mạc Triêu Diêu vẫn có rất nhiều kỳ vọng như cũ, “Nếu ngươi không có chủ ý, thì ta sẽ quyết định. Chúng ta vẫn là so với tài bắn cung, tựa như mười một năm trước vậy, nếu ngươi có thể thắng ta, ta thả ngươi. Cho dù đấu ngang tay, cũng coi như ngươi thắng, thế nào?”
Chuyện cho tới bây giờ, Mạc Triêu Diêu chỉ có thể kiên trì hỏi một câu: “Đấu như thế nào?”
Nơi này vừa không có nơi sân, vừa không có bia tên.
“Này đơn giản.” Thuỷ Du Ngân đưa ra một ngón tay, chỉ hướng một con ưng đang bay lượn trong bầu trời đêm, “Chúng ta bắn nó rơi xuống.”
Mạc Triêu Diêu ngẩng đầu vừa thấy, bầu trời đêm tối đen, con ưng cũng đen thui. Hai thứ cơ hồ dung làm một thể, nếu không phải nghe được tiếng ưng, căn bản không thể nào thấy được ưng ở phương nào, chớ nói chi là muốn đem nó bắn rơi.
Lúc Mạc Triêu Diêu đang trầm tư, Thuỷ Du Ngân đã cười ảm đạm, gở cung tiễn xuống, kéo căng dây cung, hướng bầu trời đêm.
Nhưng mà kỳ quái chính là, nắm trong tay hắn —— Chính là hai cung tên!
Cung tên phía trên chỉ là một cây tên bình thường, còn một cung tên khác chính là —— hỏa tiễn! .
Mạc Triêu Diêu tinh tường nhìn thấy dầu trơn nơi đầu tiễn. Loại dầu trơn này, lúc mũi tên lao đi trên không trung, cùng không khí ma xát mãnh liệt, sẽ đem dầu trơn châm lên, do đó sinh ra ngọn lửa.
—— chẳng lẽ? ! .
Mạc Triêu Diêu đã đoán ra kế hoạch của Thuỷ Du Ngân.
Bầu trời đêm tối như thế, không chỉ có mình nhìn không thấy hướng đi của ưng, mà ngay cả Thuỷ Du Ngân cũng nhìn không thấy.
Mà muốn bắn trúng phi ưng, nhất định phải biết chuẩn xác vị trí của mục tiêu —— cho nên Thuỷ Du Ngân mới dùng hỏa tiễn!
Hắn trước tiên muốn phát hiện vị trí của ưng, phải bắn một mũi hỏa tiễn trước. Mũi tên này tuy rằng không có khả năng bắn trúng ưng, nhưng bầu trời đêm chung quanh chim ưng có thể sáng lên trong nháy mắt. Lúc này phải bắt đúng giờ cơ, phát mũi tên thứ hai —— Mũi tên này, mới chân chính là mũi bắn ưng !
Quả nhiên, chỉ nghe trước sau hai tiếng bậc cung vang lên, ngay cả ánh mắt Mạc Triêu Diêu cũng không kịp trát, chợt nghe giữa không trung truyền đến một tiếng thê lương, lập tức thấy một cái màu bóng đen chợt rơi xuống, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, vừa lúc dừng ở nơi cách Thuỷ Du Ngân không đến hai mươi bước xa !
—— hảo chuẩn tiễn! .
Mạc Triêu Diêu không khỏi sợ hãi than.
Cách đó không xa, cánh phải của ưng bị một tiễn xuyên qua, đang vỗ cánh, muốn bay lên lại.
Thuỷ Du Ngân đi ra phía trước, rút tiễn ra khỏi cánh, quay đầu lại nói với Mạc Triêu Diêu : “Nó bị thương không nặng, không lâu có thể bay lại. Nhưng lúc nó đang bay lên không trung, liền đến phiên ngươi bắt nó rơi xuống —— bất quá lần này, không có hỏa tiễn.”
Hỏa tiễn chỉ có một mũi, bị Thuỷ Du Ngân dùng qua, sẽ không có phần của Mạc Triêu Diêu.
Ngẩng đầu nhìn con vật vẫn đang cố vỗ cánh trên mặt đất, mắt thấy ưng sẽ bay lên, Mạc Triêu Diêu nhíu mày thật sâu.
Ở nơi không xa, Thuỷ Du Ngân đang hướng hắn đi tới, đem cung tiễn giao vào tay của hắn.
—— Cơ hội duy nhất để chạy trốn!
Lúc này, giọng Thuỷ Du Ngân, lại truyền tới: “Hoàng Thượng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy. Ta có thể thả ngươi một con đường sống, nhưng là, ngươi phải chứng minh thực lực của ngươi, dùng thực lực của ngươi thuyết phục ta —— ngươi thật sự đáng giá để ta thả.”
TBD: tên này thật giống con nít = =!!
Nghe vậy, Mạc Triêu Diêu rốt cục ngẩng đầu. Hắn biết, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất cho hắn chạy trốn, trầm giọng hỏi: “Chứng minh như thế nào ?”
“Tất nhiên là thắng ta.” Thuỷ Du Ngân cười nói, “Cái gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta sẽ thả ngươi.”
“Cái gì cũng được sao? …”
Lặp lại lời của Thuỷ Du Ngân, biểu tình Mạc Triêu Diêu lại ảm đạm đi xuống.
Mười một năm , suốt mười một năm. Mười một năm không có sờ kiếm, mười một năm không có gương cung, mười một năm không có hoạt động gân cốt, thì làm sao có thể thắng được Thuỷ Du Ngân giục ngựa rong ruổi mười một năm, kiến công vô số đây ? Trận đấu này, không cần so, mình cũng nhất định phải thua.
“Tại sao không nói ?” Giọng điệu Thuỷ Du Ngân vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt cũng rất mãnh liệt, hắn đối vớui Mạc Triêu Diêu vẫn có rất nhiều kỳ vọng như cũ, “Nếu ngươi không có chủ ý, thì ta sẽ quyết định. Chúng ta vẫn là so với tài bắn cung, tựa như mười một năm trước vậy, nếu ngươi có thể thắng ta, ta thả ngươi. Cho dù đấu ngang tay, cũng coi như ngươi thắng, thế nào?”
Chuyện cho tới bây giờ, Mạc Triêu Diêu chỉ có thể kiên trì hỏi một câu: “Đấu như thế nào?”
Nơi này vừa không có nơi sân, vừa không có bia tên.
“Này đơn giản.” Thuỷ Du Ngân đưa ra một ngón tay, chỉ hướng một con ưng đang bay lượn trong bầu trời đêm, “Chúng ta bắn nó rơi xuống.”
Mạc Triêu Diêu ngẩng đầu vừa thấy, bầu trời đêm tối đen, con ưng cũng đen thui. Hai thứ cơ hồ dung làm một thể, nếu không phải nghe được tiếng ưng, căn bản không thể nào thấy được ưng ở phương nào, chớ nói chi là muốn đem nó bắn rơi.
Lúc Mạc Triêu Diêu đang trầm tư, Thuỷ Du Ngân đã cười ảm đạm, gở cung tiễn xuống, kéo căng dây cung, hướng bầu trời đêm.
Nhưng mà kỳ quái chính là, nắm trong tay hắn —— Chính là hai cung tên!
Cung tên phía trên chỉ là một cây tên bình thường, còn một cung tên khác chính là —— hỏa tiễn! .
Mạc Triêu Diêu tinh tường nhìn thấy dầu trơn nơi đầu tiễn. Loại dầu trơn này, lúc mũi tên lao đi trên không trung, cùng không khí ma xát mãnh liệt, sẽ đem dầu trơn châm lên, do đó sinh ra ngọn lửa.
—— chẳng lẽ? ! .
Mạc Triêu Diêu đã đoán ra kế hoạch của Thuỷ Du Ngân.
Bầu trời đêm tối như thế, không chỉ có mình nhìn không thấy hướng đi của ưng, mà ngay cả Thuỷ Du Ngân cũng nhìn không thấy.
Mà muốn bắn trúng phi ưng, nhất định phải biết chuẩn xác vị trí của mục tiêu —— cho nên Thuỷ Du Ngân mới dùng hỏa tiễn!
Hắn trước tiên muốn phát hiện vị trí của ưng, phải bắn một mũi hỏa tiễn trước. Mũi tên này tuy rằng không có khả năng bắn trúng ưng, nhưng bầu trời đêm chung quanh chim ưng có thể sáng lên trong nháy mắt. Lúc này phải bắt đúng giờ cơ, phát mũi tên thứ hai —— Mũi tên này, mới chân chính là mũi bắn ưng !
Quả nhiên, chỉ nghe trước sau hai tiếng bậc cung vang lên, ngay cả ánh mắt Mạc Triêu Diêu cũng không kịp trát, chợt nghe giữa không trung truyền đến một tiếng thê lương, lập tức thấy một cái màu bóng đen chợt rơi xuống, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, vừa lúc dừng ở nơi cách Thuỷ Du Ngân không đến hai mươi bước xa !
—— hảo chuẩn tiễn! .
Mạc Triêu Diêu không khỏi sợ hãi than.
Cách đó không xa, cánh phải của ưng bị một tiễn xuyên qua, đang vỗ cánh, muốn bay lên lại.
Thuỷ Du Ngân đi ra phía trước, rút tiễn ra khỏi cánh, quay đầu lại nói với Mạc Triêu Diêu : “Nó bị thương không nặng, không lâu có thể bay lại. Nhưng lúc nó đang bay lên không trung, liền đến phiên ngươi bắt nó rơi xuống —— bất quá lần này, không có hỏa tiễn.”
Hỏa tiễn chỉ có một mũi, bị Thuỷ Du Ngân dùng qua, sẽ không có phần của Mạc Triêu Diêu.
Ngẩng đầu nhìn con vật vẫn đang cố vỗ cánh trên mặt đất, mắt thấy ưng sẽ bay lên, Mạc Triêu Diêu nhíu mày thật sâu.
Ở nơi không xa, Thuỷ Du Ngân đang hướng hắn đi tới, đem cung tiễn giao vào tay của hắn.
—— Cơ hội duy nhất để chạy trốn!