Bốn phía tối đen, rộng vô biên vô hạn. Trong bóng đêm, mặt biển tĩnh lặng không có một tiếng động nào.
Trận pháp! Nam nhân trung niên lập tức thay đổi sắc mặt, trường kiếm trong tay vung ra, ra tay đầu tiên. Mọi người cũng vội vàng sắp xếp khởi động trận pháp, tay mỗi người đều cầm sợi dây thừng dài phóng lên không trung. Dây thừng giao nhau kết thành lưới nhện dày, phủ xuống con thuyền nhỏ ở giữa.
Nam nhân trung niên bộ dáng như lâm đại địch, mắt trừng to, chân mày nhíu chặt, mũi kiếm vung mạnh. Hắn cắn nát đầu lưỡi, phun một búng máu lên bảo kiếm, dựng thẳng hai ngón tay niệm kiếm quyết, phi kiếm lập tức xuất thế ngang trời. Lần ra tay này hắn đã dùng toàn lực!
Con thuyền bị kiếm khí đánh úp, như có cơn gió mạnh quét qua. Đồng thời dây thừng ập xuống, gió xoáy nổi lên, màn lụa trắng cũng bị thổi tung, chiếc lán nhỏ trên thuyền bị xé rách trong nháy mắt.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây dại.
Một cơ quan nhân ngồi im ở đó không nhúc nhích. Nhìn thấy cơ quan nhân, biểu cảm của đám người rất đặc sắc.
“Người đâu?” Đám người nhìn nhau.
“Chỉ là một con rối cơ quan, bên trong được truyền một luồng thần thức mà thôi.”
“Đáng giận, vô sỉ, chỉ một cơ quan nhân mà cho rằng có thể đối kháng chúng ta sao?” Nam nhân trung niên lạnh lùng thốt.
Cơ quan nhân kia đột nhiên chậm rãi vươn tay kết ấn, không biết chiêu số là thực hay là hư. Nhưng, chỉ thoáng chốc, một luồng sát khí vô hình tràn ra ngoài trận pháp.
Cảm nhận được thần thức của đối phương như ngưng tụ thành một cây kiếm vô hình, sắc mặt mọi người biến đổi mạnh. Thần thức là thứ mọi tu sĩ đều có, nhưng thần thức của đối phương lại có thể ngưng tụ thành vũ khí vô hình, thật đáng sợ đến cực điểm. Nam nhân trung niên tuy ở Hạ gia rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải kỳ tài tinh thông kim cổ, hắn cảm thấy đối phương sâu không lường được.
Hắn rùng mình, cảm nhận thần thức dần dần xâm nhập vào mi tâm mình, tình huống cực kì nguy hiểm.
“Ngươi rốt cục đang ẩn thân ở đâu?” Tên thủ lĩnh nghĩ hắn ta hẳn là ẩn thân cách đây không xa.
“Không sai, giấu đầu giấu đuôi, đê tiện vô sỉ.” Mọi người dĩ nhiên đã quên bản thân họ cũng là tới đánh lén.
Bỗng một giọng nam tao nhã dễ nghe truyền đến từ không trung, “Không khéo, ta đang ở tại đây, chỉ là các ngươi không phát hiện thôi.”
Mọi người ngước mắt nhìn con chim khổng lồ bằng gỗ đang mở rộng hai cánh xoay vòng trên đầu bọn họ. Một nam tử áo trắng đứng trên thân chim, tay cầm cây dù xanh, y phục bay phấp phới theo gió, khóe môi cong độ cong tuyệt đẹp, tùy ý nói một chữ: “Phá!”
Mặc dù không vang dội, nhưng cũng làm tâm người phải run sợ.
Thần thức chứa sát khí đâm thẳng về phía mọi người, xông vào óc. Mọi người cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, hai tai vang tiếng ong ong, đỉnh đầu như có mây đen vần vũ, lại như có ánh nắng mờ mịt bao phủ mặt biển. Mọi thứ trong mắt họ chỉ còn hai màu đen trắng, đỉnh đầu như có tiếng sét nổ vang!
Toàn thân họ run lên, cổ họng phát ra tiếng gào thét thê lương. Gần như không thể thừa nhận nổi, đám người giãy dụa muốn bỏ chạy, lưu lại thêm một khắc là sẽ rơi xuống địa ngục vô cùng tận.
Đột nhiên đầu óc bọn họ buông lỏng, cảm thấy công kích thần thức của đối phương yếu đi, còn chưa kịp phản ứng đã thấy nam tử ảo trắng nhẹ nhàng nhảy xuống ngồi trên thuyền.
Đám thích khách nhìn nhau, chẳng lẽ thực lực của hắn chỉ bùng nổ trong chớp mắt thôi sao?
Trận pháp trên đầu bị phá vỡ, trời đất sáng trở lại, mọi người rốt cục nhìn thấy ánh mặt trời.
Đám người Hạ gia nở nụ cười dữ tợn, không nghĩ đến chạy trốn nữa mà nghĩ làm thế nào bắt được Sư Anh trong một kích, lại không để ý đến đối phương đang mỉm cười nhàn nhạt.
Hắn nằm nghiêng trên thuyền, Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm cũng đã dẫn theo binh vệ chạy đến. Áo trắng khoác lông hồ ly của Văn Nhân Dịch bay trong gió, hắn nhanh nhẹn nhảy lên đầu thuyền, ngón tay bấm quyết, phi kiếm nằm trong chiếc vỏ đen bên hông phóng ra, ánh sáng chợt lóe, hóa thành một con ngân long kỳ dị.
Mười mấy ngời đã bị Văn Nhân Dịch đâm chém thương tích đầy mình, kiếm kia bay trở về, kịch một tiếng tra vào vỏ.
Ngu Nhiễm vẽ ra đủ loại phù triện khác nhau, lôi điện đánh xuống từng hồi. Pháp khí trong tay đám người Hạ gia răng rắc vỡ nát, bể thành mấy trăm mảnh. Nhất là phi kiếm của tên nam nhân trung niên kia đã bị điện quang trực tiếp phá hủy, cháy thành miếng sắt đen.
Sư Anh nhìn chằm chằm phi kiếm sắc bén, lại nhìn lôi điện thần bí khó lường trên không trung, hắn mỉm cười nhàn nhạt.
“Anh tiên sinh, ngươi không sao chứ?” Văn Nhân Dịch hỏi.
“Không sao, những người này lại dám đến ám sát tại hạ, may mà các ngươi đuổi tới kịp thời.” Sư Anh cười cười ôn nhuận.
Ngu Nhiễm liếc mắt sang, khoanh tay hỏi: “Lần này Anh tiên sinh sử dụng cơ quan nhân?”
Sư Anh thản nhiên đáp: “Không sai, lúc trước tại hạ đã thấy có chút không ổn, cho nên vừa rồi mới dùng cơ quan nhân dẫn dụ thích khách tới đây.”
“Tiên sinh quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”
Sư Anh cười cười, đưa mắt nhìn về phía tửu lâu Thiên Hương, nụ cười nhạt cũng dần biến mất, trong lòng than nhẹ một tiếng, quả là đáng tiếc. Nữ tử kia cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, hai người ở cùng nhau lại ăn ý kỳ lạ, cứ như nàng đã ở bên hắn từ lâu rồi vậy. Giữa hai người như vừa có cảm giác tình nhân, vừa là thân nhân.
Hắn lại đảo mắt qua Văn Nhân Dịch, nam tử này ưu tú, tuấn mỹ vô trù, khí vũ hiên ngang, cao quý mạnh mẽ. Hắn biết hai người đã là phu thê, trong lòng hắn có chút hương vị chua xót khó nói nên lời.
Xử lý thích khách xong, Hạ Phong lập tức nói: “Đã không sao rồi, mọi người tiếp tục làm việc của mình đi.”
Đám người lập tức tản ra. Sư Anh ngồi trên thuyền nhỏ, hai cơ quan nhân cầm mái chèo chậm rãi chèo đi nơi khác.
Ngu Nhiễm nhìn hắn, vẫn luôn cảm thấy có chút quỷ dị.
Thuyền Sư Anh đi càng ngày càng xa, cuối cùng đi đến trước một hòn đảo nhỏ, là nơi đệ tử Mặc Môn tụ tạp. Diệp Tranh vừa thấy Sư Anh thì lập tức trợn tròn mắt, khó tin nói: “Quả nhiên là hắn.”
Diệp Song Song cũng lo lắng: “Có nên nói với đại ca hay không?”
Thuyền Sư Anh đi về phía hai người, bỗng một tia thần thức truyền tới: “Hai vị điện hạ, biệt lai vô dạng*?”
(*) Biệt lai vô dạng: Là một câu chào, cũng có nghĩa là hỏi thăm, hi vọng người kia vẫn khỏe kể từ lần cuối gặp mặt.
Diệp Tranh biến sắc, hắn biết không thể gạt được người này, đạm nhạt nói: “Sư Anh, vừa rồi ta đã nhìn thấy ngươi, nhưng vì sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Song Song cũng khó tin hỏi: “Không sai, ngươi rõ ràng đã bị nhốt rồi mà?”
Sư Anh cười cười, đặt ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, “Ta thì chỉ mới biết các ngươi đã nhìn thấy ta, tiếc là ta cũng không thích bị nhốt đâu, hơn nữa việc ta ở đây là một bí mật.”
Diệp Tranh lập tức nói: “Nhưng ngươi đã bị chúng ta nhìn thấy rồi, chẳng lẽ vẫn còn là bí mật?”
Sư Anh cười nhẹ: “Điện hạ chẳng lẽ muốn nói cho thành chủ Thiên Không thành là đã gặp được một Sư Anh ở ngoài hay sao? Chỉ tiếc ngươi hẳn là cũng lén chạy đến đây, cho nên các ngươi nhất định sẽ không dám nói.”
Bị hắn nói toạc ra, Diệp Tranh lập tức ho khan vài tiếng, trừng mắt, “Ta thấy ngươi rất quỷ dị, ngươi nhất định là trốn ra, nếu đại ca phát hiện ngươi mất tích, khẳng định sẽ phái mọi người ở Thiên Không thành ra ngoài tìm ngươi, khiến người khắp thiên hạ truy nã ngươi.”
“Ta là một người sẽ biến mất bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt Diệp Tranh trắng bệch, hắn quả thực rất hay biến mất vô ảnh vô tung.
Cuối cùng, Sư Anh ôn hòa cười nói: “Các ngươi đừng để lộ bí mật là được, ta chỉ đến nói một tiếng thôi. Điện hạ nhớ ngàn vạn không được hành động thiếu suy nghĩ, bằng không ta e ta sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đó, ví dụ như khiến hai vị điện hạ mất tích chẳng hạn.”
Sắc mặt Diệp Tranh và Diệp Song Song trở nên rất khó coi, nam nhân trước mắt thật đáng sợ.
Sư Anh che dù, mỉm cười, hai cơ quan nhân tiếp tục chèo thuyền đi ra biển.
Hiện tại, Sư Anh còn phải ở lại đây một thời gian. Thứ nhất là vì tra xét cửa vào Yêu giới, thứ hai là vì nữ tử làm hắn cảm thấy quen thuộc kia.
*
Tô Mặc thả người đáp xuống từ không trung, đứng giữa vòng vây đám người Hạ gia.
Nàng đảo mắt qua một lượt, cố ý hỏi: “Chư vị là ai?”
Một lão giả đi ra, hừ lạnh đáp: “Chúng ta là ai ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết chuyện gì phải làm, chuyện gì không thể làm.”
“Các ngươi bắn tên giữa ban ngày, nơi đây còn rất nhiều người vô tội, chẳng lẽ người Hạ gia đều không có đầu óc như vậy? Nếu ta không nhìn lầm, ngươi hẳn là quản gia của Hạ gia phải không?”
Thấy nàng cười thong dong lạnh nhạt như thế, lòng mọi người như bị châm kim, lão giả lập tức nói: “Chúng ta muốn cho ngươi chút giáo huấn, để ngươi biết người Hạ gia không phải muốn thế nào liền thế đó.”
“Vậy sao? Ta cho rằng ngươi không chịu thừa nhận mình là người Hạ gia.” Tô Mặc cười khẽ.
“Hừ, chúng ta đã nói mình là người Hạ gia thì sẽ không sợ bị ngươi trả thù.”
Tô Mặc khinh thường: “Thật là thú vị, các ngươi không biết mọi việc đều phải tự tìm nguyên nhân ở bản thân trước sao, việc làm ăn thất bại thì đi giết đối phương, cho rằng có thể làm một lần nhàn nhã suốt đời, cũng khó trách Hạ gia luôn xoay người không được.”
“Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.”
“Các ngươi rốt cục có ý gì?” Tô Mặc cười khẽ.
“Ý của Hạ gia chính là, về sau chuyện buôn bán binh khí ở Tề quốc đều là của Hạ gia, ta chỉ muốn nói cho ngươi, Tô gia các ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa. Hiện giờ Tô gia có Thanh Vân tông làm chỗ dựa thì thế nào? Hạ gia chúng ta cũng có Tinh Vân tông. Hai nhà chúng ta vốn nước giếng không phạm nước sông, nhưng Tô gia các ngươi lại âm thầm cướp công nhân của Hạ gia, còn cướp cửa hàng của Bát hoàng tử, lấy mất tiền cọc trong hầm. Tô gia thật quá phận, phải cút khỏi Tề quốc.” Lão giả lạnh lùng nói.
“Xem ra Hạ gia muốn chèn ép Tô gia đúng không?”
“Không sai, ngươi nhận mệnh đi! Toàn bộ luyện khí sư Hạ gia đều sẽ đến Tề quốc, về sau trực tiếp luyện khí cho tu sĩ. Có nhóm tu sĩ tương trợ, về sau Tam hoàng tử chính là trụ cột của Tề quốc. Chỉ cần thế lực Tam hoàng tử quật khởi, Tô gia ngươi chắc chắn phải cút khỏi đây.”
“Lão nhân gia, xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ tình hình của Tề quốc rồi. Bản Yêu Cơ là người Tô gia, ta đã có thể khiến Tô gia quật khởi, vậy cũng có thể khiến Văn Nhân Dịch chiếm một phương thế lực ở đây… Ngày sau trong phạm vi Tề quốc, Hạ gia mới là người phải cút.” Ý cười Tô Mặc càng sâu, mềm nhẹ nói: “Hạ gia đã tìm tới gây hấn, vậy ta nói cho ngươi biết, giết chết các ngươi chỉ đơn giản như giẫm một con kiến thôi, các ngươi có muốn thử một lần không?”
Sắc mặt lão giả trầm xuống, lập tức vẫy vẫy tay, chung quanh một đám tu sĩ Hạ gia bao vây lại.
Lão lạnh lùng nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một Yêu Cơ Tam hoàng tử không cần nữa mà thôi. Hiện tại hoàng gia không thừa nhận thân phận của ngươi, cho dù ngươi chết, Văn Nhân Dịch cũng không có lý do thích hợp để thay ngươi trả thù."
Lão giả Hạ gia nhìn như già nua, nhưng động tác lại nhanh nhẹn mãnh liệt.
Tô mực lập tức chạy vòng quanh mọi người, thân pháp của nàng không người theo kịp.
Trên lầu các, Hoa Tích Dung lười nhác tựa vào cửa sổ, tay nâng má, mắt nhìn về phía mọi người, thần sắc đăm chiêu.
Chuyện của Tô gia hắn có nghe thoáng qua, vốn cho rằng Tô gia Tứ thiếu có địa vị hết sức quan trọng ở Tô gia, nhưng mà Yêu Cơ cũng lợi hại không kém. Tô gia Tứ thiếu tuy khiến hắn cảm thấy vô cùng khâm phục, nhưng nữ nhân này tựa hồ cũng làm địch nhân phải kiêng kị.
Hoa Tích Dung nhớ lại lần trước hắn từng so mấy chiêu với Yêu Cơ, biết nàng chỉ vừa đạt tới Tôi Thể kỳ, dựa vào một ít pháp khí Tô gia Tứ thiếu luyện chế cho mới khiến người ta bị đánh bất ngờ. Mà hắn lại thấy nàng cũng không am hiểu giao tranh với người khác, huống chi hai con rối cơ quan của nàng đều đã bị hắn phá huỷ, cho dù có bươm bướm phát nổ, nhưng trước mắt là hai mươi tên Tôi Thể kỳ, bốn người lại tất cả đều là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, thực lực khác nhau một trời một vực. Hơn nữa đối phương cũng có pháp khí cường hãn trong tay, thậm chí còn có áo giáp phòng ngự các loại. Bướm phát nổ có lẽ không thể tạo thành thương tổn đáng kể nào cho người Hạ gia.
Lần này bọn chúng đều có chuẩn bị mà đến, nàng làm cách nào đối kháng vượt cấp với đám người đó đây?
Hoa Tích Dung than nhẹ một tiếng, xem ra thời khắc mấu chốt hắn phải ra tay rồi. Bằng không lát nữa Sư Anh đến hắn cũng không ăn nói được.
Hắn liếc mắt nhìn bụng một cái, vẫn dáng vẻ “ngẩng cao đầu” đó, trước kia hắn chưa bao giờ luống cuống như thế.
Hắn lại nhìn phía Tô Mặc, lạnh lùng nói: "Thật đúng là tiểu yêu tinh."
Quản gia Hạ gia vừa ra tay đã vô cùng khủng bố, lão cầm pháp khí ngũ phẩm, là cao thủ Ngưng Mạch hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Kim Đan kỳ.
Lão hung hăng đạp một cước, mọi người cảm thấy chung quanh như chấn động lên.
Tô Mặc cũng hơi kinh ngạc, thấy lão quả là có lực phá hoại. Đối phương vung pháp khí xông đến, nàng lập tức nhảy lên không trung tránh né. Pháp khí đánh vào bức tường sau lưng, nổ ầm một tiếng, trên tường xuất hiện khe nứt lớn, dần dần lan ra xung quanh, sau đó ầm ầm đổ sập.
Hoa Tích Dung không khỏi nói: "Yêu Cơ cô nương, Đa Bảo Các của ta ở cách đó không xa, những người này ra tay đều có lực phá hoại rất mạnh, các ngươi không bằng đối chiến ở nơi nào xa một chút đi?"
"Phanh!" Lại là một tiếng vang lớn, một gian viện đã sập.
"Yêu Cơ, ngươi trốn không thoát đâu!"
Lão quản sự Hạ gia vung pháp khí khổng lồ, đánh mạnh về phía Tô Mặc, chung quanh phát ra tiếng ầm ầm.
Tô Mặc nhíu mày, nàng thấy lực phá hoại của mình đã rất mạnh rồi, nhưng lão ta lại còn mạnh hơn.
Trận pháp! Nam nhân trung niên lập tức thay đổi sắc mặt, trường kiếm trong tay vung ra, ra tay đầu tiên. Mọi người cũng vội vàng sắp xếp khởi động trận pháp, tay mỗi người đều cầm sợi dây thừng dài phóng lên không trung. Dây thừng giao nhau kết thành lưới nhện dày, phủ xuống con thuyền nhỏ ở giữa.
Nam nhân trung niên bộ dáng như lâm đại địch, mắt trừng to, chân mày nhíu chặt, mũi kiếm vung mạnh. Hắn cắn nát đầu lưỡi, phun một búng máu lên bảo kiếm, dựng thẳng hai ngón tay niệm kiếm quyết, phi kiếm lập tức xuất thế ngang trời. Lần ra tay này hắn đã dùng toàn lực!
Con thuyền bị kiếm khí đánh úp, như có cơn gió mạnh quét qua. Đồng thời dây thừng ập xuống, gió xoáy nổi lên, màn lụa trắng cũng bị thổi tung, chiếc lán nhỏ trên thuyền bị xé rách trong nháy mắt.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây dại.
Một cơ quan nhân ngồi im ở đó không nhúc nhích. Nhìn thấy cơ quan nhân, biểu cảm của đám người rất đặc sắc.
“Người đâu?” Đám người nhìn nhau.
“Chỉ là một con rối cơ quan, bên trong được truyền một luồng thần thức mà thôi.”
“Đáng giận, vô sỉ, chỉ một cơ quan nhân mà cho rằng có thể đối kháng chúng ta sao?” Nam nhân trung niên lạnh lùng thốt.
Cơ quan nhân kia đột nhiên chậm rãi vươn tay kết ấn, không biết chiêu số là thực hay là hư. Nhưng, chỉ thoáng chốc, một luồng sát khí vô hình tràn ra ngoài trận pháp.
Cảm nhận được thần thức của đối phương như ngưng tụ thành một cây kiếm vô hình, sắc mặt mọi người biến đổi mạnh. Thần thức là thứ mọi tu sĩ đều có, nhưng thần thức của đối phương lại có thể ngưng tụ thành vũ khí vô hình, thật đáng sợ đến cực điểm. Nam nhân trung niên tuy ở Hạ gia rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải kỳ tài tinh thông kim cổ, hắn cảm thấy đối phương sâu không lường được.
Hắn rùng mình, cảm nhận thần thức dần dần xâm nhập vào mi tâm mình, tình huống cực kì nguy hiểm.
“Ngươi rốt cục đang ẩn thân ở đâu?” Tên thủ lĩnh nghĩ hắn ta hẳn là ẩn thân cách đây không xa.
“Không sai, giấu đầu giấu đuôi, đê tiện vô sỉ.” Mọi người dĩ nhiên đã quên bản thân họ cũng là tới đánh lén.
Bỗng một giọng nam tao nhã dễ nghe truyền đến từ không trung, “Không khéo, ta đang ở tại đây, chỉ là các ngươi không phát hiện thôi.”
Mọi người ngước mắt nhìn con chim khổng lồ bằng gỗ đang mở rộng hai cánh xoay vòng trên đầu bọn họ. Một nam tử áo trắng đứng trên thân chim, tay cầm cây dù xanh, y phục bay phấp phới theo gió, khóe môi cong độ cong tuyệt đẹp, tùy ý nói một chữ: “Phá!”
Mặc dù không vang dội, nhưng cũng làm tâm người phải run sợ.
Thần thức chứa sát khí đâm thẳng về phía mọi người, xông vào óc. Mọi người cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, hai tai vang tiếng ong ong, đỉnh đầu như có mây đen vần vũ, lại như có ánh nắng mờ mịt bao phủ mặt biển. Mọi thứ trong mắt họ chỉ còn hai màu đen trắng, đỉnh đầu như có tiếng sét nổ vang!
Toàn thân họ run lên, cổ họng phát ra tiếng gào thét thê lương. Gần như không thể thừa nhận nổi, đám người giãy dụa muốn bỏ chạy, lưu lại thêm một khắc là sẽ rơi xuống địa ngục vô cùng tận.
Đột nhiên đầu óc bọn họ buông lỏng, cảm thấy công kích thần thức của đối phương yếu đi, còn chưa kịp phản ứng đã thấy nam tử ảo trắng nhẹ nhàng nhảy xuống ngồi trên thuyền.
Đám thích khách nhìn nhau, chẳng lẽ thực lực của hắn chỉ bùng nổ trong chớp mắt thôi sao?
Trận pháp trên đầu bị phá vỡ, trời đất sáng trở lại, mọi người rốt cục nhìn thấy ánh mặt trời.
Đám người Hạ gia nở nụ cười dữ tợn, không nghĩ đến chạy trốn nữa mà nghĩ làm thế nào bắt được Sư Anh trong một kích, lại không để ý đến đối phương đang mỉm cười nhàn nhạt.
Hắn nằm nghiêng trên thuyền, Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm cũng đã dẫn theo binh vệ chạy đến. Áo trắng khoác lông hồ ly của Văn Nhân Dịch bay trong gió, hắn nhanh nhẹn nhảy lên đầu thuyền, ngón tay bấm quyết, phi kiếm nằm trong chiếc vỏ đen bên hông phóng ra, ánh sáng chợt lóe, hóa thành một con ngân long kỳ dị.
Mười mấy ngời đã bị Văn Nhân Dịch đâm chém thương tích đầy mình, kiếm kia bay trở về, kịch một tiếng tra vào vỏ.
Ngu Nhiễm vẽ ra đủ loại phù triện khác nhau, lôi điện đánh xuống từng hồi. Pháp khí trong tay đám người Hạ gia răng rắc vỡ nát, bể thành mấy trăm mảnh. Nhất là phi kiếm của tên nam nhân trung niên kia đã bị điện quang trực tiếp phá hủy, cháy thành miếng sắt đen.
Sư Anh nhìn chằm chằm phi kiếm sắc bén, lại nhìn lôi điện thần bí khó lường trên không trung, hắn mỉm cười nhàn nhạt.
“Anh tiên sinh, ngươi không sao chứ?” Văn Nhân Dịch hỏi.
“Không sao, những người này lại dám đến ám sát tại hạ, may mà các ngươi đuổi tới kịp thời.” Sư Anh cười cười ôn nhuận.
Ngu Nhiễm liếc mắt sang, khoanh tay hỏi: “Lần này Anh tiên sinh sử dụng cơ quan nhân?”
Sư Anh thản nhiên đáp: “Không sai, lúc trước tại hạ đã thấy có chút không ổn, cho nên vừa rồi mới dùng cơ quan nhân dẫn dụ thích khách tới đây.”
“Tiên sinh quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”
Sư Anh cười cười, đưa mắt nhìn về phía tửu lâu Thiên Hương, nụ cười nhạt cũng dần biến mất, trong lòng than nhẹ một tiếng, quả là đáng tiếc. Nữ tử kia cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, hai người ở cùng nhau lại ăn ý kỳ lạ, cứ như nàng đã ở bên hắn từ lâu rồi vậy. Giữa hai người như vừa có cảm giác tình nhân, vừa là thân nhân.
Hắn lại đảo mắt qua Văn Nhân Dịch, nam tử này ưu tú, tuấn mỹ vô trù, khí vũ hiên ngang, cao quý mạnh mẽ. Hắn biết hai người đã là phu thê, trong lòng hắn có chút hương vị chua xót khó nói nên lời.
Xử lý thích khách xong, Hạ Phong lập tức nói: “Đã không sao rồi, mọi người tiếp tục làm việc của mình đi.”
Đám người lập tức tản ra. Sư Anh ngồi trên thuyền nhỏ, hai cơ quan nhân cầm mái chèo chậm rãi chèo đi nơi khác.
Ngu Nhiễm nhìn hắn, vẫn luôn cảm thấy có chút quỷ dị.
Thuyền Sư Anh đi càng ngày càng xa, cuối cùng đi đến trước một hòn đảo nhỏ, là nơi đệ tử Mặc Môn tụ tạp. Diệp Tranh vừa thấy Sư Anh thì lập tức trợn tròn mắt, khó tin nói: “Quả nhiên là hắn.”
Diệp Song Song cũng lo lắng: “Có nên nói với đại ca hay không?”
Thuyền Sư Anh đi về phía hai người, bỗng một tia thần thức truyền tới: “Hai vị điện hạ, biệt lai vô dạng*?”
(*) Biệt lai vô dạng: Là một câu chào, cũng có nghĩa là hỏi thăm, hi vọng người kia vẫn khỏe kể từ lần cuối gặp mặt.
Diệp Tranh biến sắc, hắn biết không thể gạt được người này, đạm nhạt nói: “Sư Anh, vừa rồi ta đã nhìn thấy ngươi, nhưng vì sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Song Song cũng khó tin hỏi: “Không sai, ngươi rõ ràng đã bị nhốt rồi mà?”
Sư Anh cười cười, đặt ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, “Ta thì chỉ mới biết các ngươi đã nhìn thấy ta, tiếc là ta cũng không thích bị nhốt đâu, hơn nữa việc ta ở đây là một bí mật.”
Diệp Tranh lập tức nói: “Nhưng ngươi đã bị chúng ta nhìn thấy rồi, chẳng lẽ vẫn còn là bí mật?”
Sư Anh cười nhẹ: “Điện hạ chẳng lẽ muốn nói cho thành chủ Thiên Không thành là đã gặp được một Sư Anh ở ngoài hay sao? Chỉ tiếc ngươi hẳn là cũng lén chạy đến đây, cho nên các ngươi nhất định sẽ không dám nói.”
Bị hắn nói toạc ra, Diệp Tranh lập tức ho khan vài tiếng, trừng mắt, “Ta thấy ngươi rất quỷ dị, ngươi nhất định là trốn ra, nếu đại ca phát hiện ngươi mất tích, khẳng định sẽ phái mọi người ở Thiên Không thành ra ngoài tìm ngươi, khiến người khắp thiên hạ truy nã ngươi.”
“Ta là một người sẽ biến mất bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt Diệp Tranh trắng bệch, hắn quả thực rất hay biến mất vô ảnh vô tung.
Cuối cùng, Sư Anh ôn hòa cười nói: “Các ngươi đừng để lộ bí mật là được, ta chỉ đến nói một tiếng thôi. Điện hạ nhớ ngàn vạn không được hành động thiếu suy nghĩ, bằng không ta e ta sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đó, ví dụ như khiến hai vị điện hạ mất tích chẳng hạn.”
Sắc mặt Diệp Tranh và Diệp Song Song trở nên rất khó coi, nam nhân trước mắt thật đáng sợ.
Sư Anh che dù, mỉm cười, hai cơ quan nhân tiếp tục chèo thuyền đi ra biển.
Hiện tại, Sư Anh còn phải ở lại đây một thời gian. Thứ nhất là vì tra xét cửa vào Yêu giới, thứ hai là vì nữ tử làm hắn cảm thấy quen thuộc kia.
*
Tô Mặc thả người đáp xuống từ không trung, đứng giữa vòng vây đám người Hạ gia.
Nàng đảo mắt qua một lượt, cố ý hỏi: “Chư vị là ai?”
Một lão giả đi ra, hừ lạnh đáp: “Chúng ta là ai ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết chuyện gì phải làm, chuyện gì không thể làm.”
“Các ngươi bắn tên giữa ban ngày, nơi đây còn rất nhiều người vô tội, chẳng lẽ người Hạ gia đều không có đầu óc như vậy? Nếu ta không nhìn lầm, ngươi hẳn là quản gia của Hạ gia phải không?”
Thấy nàng cười thong dong lạnh nhạt như thế, lòng mọi người như bị châm kim, lão giả lập tức nói: “Chúng ta muốn cho ngươi chút giáo huấn, để ngươi biết người Hạ gia không phải muốn thế nào liền thế đó.”
“Vậy sao? Ta cho rằng ngươi không chịu thừa nhận mình là người Hạ gia.” Tô Mặc cười khẽ.
“Hừ, chúng ta đã nói mình là người Hạ gia thì sẽ không sợ bị ngươi trả thù.”
Tô Mặc khinh thường: “Thật là thú vị, các ngươi không biết mọi việc đều phải tự tìm nguyên nhân ở bản thân trước sao, việc làm ăn thất bại thì đi giết đối phương, cho rằng có thể làm một lần nhàn nhã suốt đời, cũng khó trách Hạ gia luôn xoay người không được.”
“Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.”
“Các ngươi rốt cục có ý gì?” Tô Mặc cười khẽ.
“Ý của Hạ gia chính là, về sau chuyện buôn bán binh khí ở Tề quốc đều là của Hạ gia, ta chỉ muốn nói cho ngươi, Tô gia các ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa. Hiện giờ Tô gia có Thanh Vân tông làm chỗ dựa thì thế nào? Hạ gia chúng ta cũng có Tinh Vân tông. Hai nhà chúng ta vốn nước giếng không phạm nước sông, nhưng Tô gia các ngươi lại âm thầm cướp công nhân của Hạ gia, còn cướp cửa hàng của Bát hoàng tử, lấy mất tiền cọc trong hầm. Tô gia thật quá phận, phải cút khỏi Tề quốc.” Lão giả lạnh lùng nói.
“Xem ra Hạ gia muốn chèn ép Tô gia đúng không?”
“Không sai, ngươi nhận mệnh đi! Toàn bộ luyện khí sư Hạ gia đều sẽ đến Tề quốc, về sau trực tiếp luyện khí cho tu sĩ. Có nhóm tu sĩ tương trợ, về sau Tam hoàng tử chính là trụ cột của Tề quốc. Chỉ cần thế lực Tam hoàng tử quật khởi, Tô gia ngươi chắc chắn phải cút khỏi đây.”
“Lão nhân gia, xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ tình hình của Tề quốc rồi. Bản Yêu Cơ là người Tô gia, ta đã có thể khiến Tô gia quật khởi, vậy cũng có thể khiến Văn Nhân Dịch chiếm một phương thế lực ở đây… Ngày sau trong phạm vi Tề quốc, Hạ gia mới là người phải cút.” Ý cười Tô Mặc càng sâu, mềm nhẹ nói: “Hạ gia đã tìm tới gây hấn, vậy ta nói cho ngươi biết, giết chết các ngươi chỉ đơn giản như giẫm một con kiến thôi, các ngươi có muốn thử một lần không?”
Sắc mặt lão giả trầm xuống, lập tức vẫy vẫy tay, chung quanh một đám tu sĩ Hạ gia bao vây lại.
Lão lạnh lùng nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một Yêu Cơ Tam hoàng tử không cần nữa mà thôi. Hiện tại hoàng gia không thừa nhận thân phận của ngươi, cho dù ngươi chết, Văn Nhân Dịch cũng không có lý do thích hợp để thay ngươi trả thù."
Lão giả Hạ gia nhìn như già nua, nhưng động tác lại nhanh nhẹn mãnh liệt.
Tô mực lập tức chạy vòng quanh mọi người, thân pháp của nàng không người theo kịp.
Trên lầu các, Hoa Tích Dung lười nhác tựa vào cửa sổ, tay nâng má, mắt nhìn về phía mọi người, thần sắc đăm chiêu.
Chuyện của Tô gia hắn có nghe thoáng qua, vốn cho rằng Tô gia Tứ thiếu có địa vị hết sức quan trọng ở Tô gia, nhưng mà Yêu Cơ cũng lợi hại không kém. Tô gia Tứ thiếu tuy khiến hắn cảm thấy vô cùng khâm phục, nhưng nữ nhân này tựa hồ cũng làm địch nhân phải kiêng kị.
Hoa Tích Dung nhớ lại lần trước hắn từng so mấy chiêu với Yêu Cơ, biết nàng chỉ vừa đạt tới Tôi Thể kỳ, dựa vào một ít pháp khí Tô gia Tứ thiếu luyện chế cho mới khiến người ta bị đánh bất ngờ. Mà hắn lại thấy nàng cũng không am hiểu giao tranh với người khác, huống chi hai con rối cơ quan của nàng đều đã bị hắn phá huỷ, cho dù có bươm bướm phát nổ, nhưng trước mắt là hai mươi tên Tôi Thể kỳ, bốn người lại tất cả đều là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, thực lực khác nhau một trời một vực. Hơn nữa đối phương cũng có pháp khí cường hãn trong tay, thậm chí còn có áo giáp phòng ngự các loại. Bướm phát nổ có lẽ không thể tạo thành thương tổn đáng kể nào cho người Hạ gia.
Lần này bọn chúng đều có chuẩn bị mà đến, nàng làm cách nào đối kháng vượt cấp với đám người đó đây?
Hoa Tích Dung than nhẹ một tiếng, xem ra thời khắc mấu chốt hắn phải ra tay rồi. Bằng không lát nữa Sư Anh đến hắn cũng không ăn nói được.
Hắn liếc mắt nhìn bụng một cái, vẫn dáng vẻ “ngẩng cao đầu” đó, trước kia hắn chưa bao giờ luống cuống như thế.
Hắn lại nhìn phía Tô Mặc, lạnh lùng nói: "Thật đúng là tiểu yêu tinh."
Quản gia Hạ gia vừa ra tay đã vô cùng khủng bố, lão cầm pháp khí ngũ phẩm, là cao thủ Ngưng Mạch hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Kim Đan kỳ.
Lão hung hăng đạp một cước, mọi người cảm thấy chung quanh như chấn động lên.
Tô Mặc cũng hơi kinh ngạc, thấy lão quả là có lực phá hoại. Đối phương vung pháp khí xông đến, nàng lập tức nhảy lên không trung tránh né. Pháp khí đánh vào bức tường sau lưng, nổ ầm một tiếng, trên tường xuất hiện khe nứt lớn, dần dần lan ra xung quanh, sau đó ầm ầm đổ sập.
Hoa Tích Dung không khỏi nói: "Yêu Cơ cô nương, Đa Bảo Các của ta ở cách đó không xa, những người này ra tay đều có lực phá hoại rất mạnh, các ngươi không bằng đối chiến ở nơi nào xa một chút đi?"
"Phanh!" Lại là một tiếng vang lớn, một gian viện đã sập.
"Yêu Cơ, ngươi trốn không thoát đâu!"
Lão quản sự Hạ gia vung pháp khí khổng lồ, đánh mạnh về phía Tô Mặc, chung quanh phát ra tiếng ầm ầm.
Tô Mặc nhíu mày, nàng thấy lực phá hoại của mình đã rất mạnh rồi, nhưng lão ta lại còn mạnh hơn.