"Tề thì minh nguyệt cố nhân tại, tích nhật anh hào hồn vi hôi.
Ô y hạng tiền vô nhân vấn, khuynh vũ yêu cơ thùy phong lưu."
[Ba ngàn thế giới – Lưu Ly Bàn Nhược]
Khi tấm màn lụa trắng mỏng bị gió thổi lên, một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện.
Một khắc đó, Chu tiên sinh cũng đảo mắt về phía mọi người, bao gồm cả Đinh đại gia đang có tâm tình phức tạp.
Lúc này, trong viện chỉ còn lại ba người bọn họ.
Khi Tô Mặc nhìn thấy nam tử trước mắt, trong đầu nàng vô tình bật ra một câu.
Mị thế phong hoa.
Đôi mắt của Nhiễm công tử rất đẹp, tĩnh lặng sâu xa, lưu quang động lòng người.
Trong tay nam tử áo lam cầm một quyển sách, động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều có vài phần quý khí tản mạn, tư thái kia lại thêm ba phần phong vận của thiếu niên. Nhân vật như vậy tựa như công tử quý tộc được gia giáo kỹ lưỡng trong kinh thành.
Hắn vừa anh tuấn vừa bình thản, tao nhã nghiêng người dựa trước thuyền, có một loại phong tình khác biệt. Mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc để cố định, chất ngọc trong suốt cực đẹp, giá trị xa xỉ, nhưng nó vẫn không sánh được với dung mạo hoàn mỹ của hắn. Vẻ bề ngoài không thể soi mói, đường cong duyên dáng của chiếc cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, lông mi dài rủ bóng xuống đôi đồng tử, đẹp đến mức tận cùng.
Tô Mặc thậm chí còn nhận ra y phục mà nam tử mặc là làm theo phong cách đang thịnh hành của quý giới công tử trong kinh thành. Chất vải xanh thượng thừa, đai lưng buộc bên hông được người thợ chế tạo tinh mỹ cầu kì, ngón cái bàn tay trái mang một chiếc nhẫn ngọc đỏ như lửa vô cùng hiếm thấy.
Mắt đẹp của Tô Mặc nheo lại chăm chú nhìn hắn thật lâu, hai kiếp làm người đến nay, lần đầu tiên nàng thật sự được nhìn thấy thần tượng của lòng mình.
Trong vẻ lười biếng của nam tử có mang chút lạnh lùng, trong lạnh lùng lại ẩn chứa vẻ tao nhã.
Hắn ngước lên, sóng mắt điềm đạm nhàn nhạt.
Như muốn cách xa người khác ngàn dặm, lại khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.
Lúc nàng nhìn hắn chăm chú, Nhiễm công tử cũng chậm rãi quan sát nàng. Hắn tùy ý liếc mắt một cái, hơi hơi vuốt cằm, vẫn lười biếng đạm mạc như cũ.
Tô Mặc biết màn vũ đạo vừa rồi chỉ khiến hắn rung động trong chớp mắt thôi, nhưng cũng đủ làm hắn vừa lòng.
Cuối cùng, Tô Mặc vươn người nhảy xuống, nghiêm túc thi lễ: “Gặp qua Nhiễm công tử.”
“Ừm.” Âm thanh của hắn như được phát ra từ mũi, gợi cảm mê hoặc.
Hắn nhếch môi lên, nụ cười không ánh được vào mắt, bưng ly rượu trước mặt nhấp một ngụm, “Nhìn đủ chưa?”
Tô Mặc vô cùng chân thành, đúng mực đáp: “Phong thái tài hoa của công tử sao có thể xem đủ được, chỉ là ta cảm thấy… Nhiễm công tử nghe danh không bằng gặp mặt.”
Hắn tao nhã cong khóe môi, ngón tay như ngọc cầm một con bướm lên, cẩn thận nhìn, cũng không cho rằng đây là do Tô Mặc tự mình tạo ra, thong thả nói: “Những con rối cơ quan cô nương mang đến cũng khá tốt.”
“Chỉ là chút tài mọn thôi.” Tô Mặc nhàn nhạt trả lời.
“Hừm…” Nam tử liếc mắt nhìn nàng, bỗng thấp giọng cười ra tiếng: “Chẳng qua ta nghe nói, có vị Yêu Cơ đã trốn thoát thành công khỏi Ác Nhân đảo của Tề quốc, thậm chí còn làm bị thương một vị bằng hữu của ta, sau đó dùng thuyền đào tẩu, cô nương và nàng ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
Tô Mặc thoáng biến sắc, nàng làm việc từ trước đến giờ đều vô cùng cẩn thận, không ngờ chuyện này lại có người biết được.
Rõ ràng nàng trốn thoát trong thời gian ngắn như vậy, tin tức này Ác Nhân đảo nhất định sẽ không để lộ ra ngoài.
Chỉ sợ Tam hoàng tử còn chưa biết việc này, huống chi người hoàng tộc Tề quốc từng gặp qua nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người ngoài lại càng không thể phát hiện được nàng chính là Yêu Cơ.
Mà nàng chỉ cần trốn đến Yến quốc, về sau nữ cải nam trang, như vậy sẽ không còn liên quan gì đến hoàng tộc Tề quốc nữa.
Vì sao chuyện người đời hoàn toàn không hay, mà Nhiễm công tử lại biết được nhanh như vậy.
Thậm chí còn nói nàng làm bằng hữu của hắn bị thương, chẳng lẽ bằng hữu đó là… nam tử áo trắng sao?
Tô Mặc không khỏi có chút tò mò thân phận của nam tử áo trắng kia, nhưng còn thân phận của Nhiễm công tử, nàng một chút cũng không biết được.
Bọn họ rốt cuộc là ai?
Mà nàng vẫn tự cho là đúng xuất hiện trước mặt hắn, chuẩn bị kế hoạch chu đáo muốn hợp tác cùng hắn, hi vọng Kim Ngu Đường sẽ thành ô dù che chở cho nàng.
Ai ngờ vô ý một cái, đánh bậy đánh bạ lại rơi vào họng kẻ địch.
Nhưng nàng từ trước đến nay vẫn gặp nguy không loạn, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, cười nhạt nói: “E là Nhiễm công tử đã hiểu lầm gì rồi? Tại hạ không nghe rõ.”
Nhiễm công tử ý vị thâm trường nhìn nàng, không nhắc tới vấn đề đó nữa, “Cô nương muốn hợp tác như thế nào?”
“Hợp tác sao? Ta còn rất nhiều thuật cơ quan giúp cho việc diễn xuất của Kim Ngu Đường dễ dàng hơn, thí dụ như có thể thiên biến vạn hóa cho màn biểu diễn, thậm chí chuyển sân khấu từ ngoài sân lên trên thuyền, như vậy sẽ lợi hơn cho việc hành tẩu khắp nơi của Kim Ngu Đường. Không cần phải tàu xe mệt nhọc, còn có thể trang trí cho con thuyền xa hoa, chung quanh thuyền sắp đặt các cơ quan trận pháp thích hợp hành động trên biển, không sợ hải tặc mã tặc. Hơn nữa, ta hi vọng có thể hợp tác lâu dài với Kim Ngu Đường.” Tô Mặc nhíu mày, giọng điệu vẫn thành ý như cũ.
“Ý kiến hay, cải tạo con thuyền của Kim Ngu Đường chúng ta thành nơi biểu diễn, thật sự quá tốt.” Chu tiên sinh vô cùng đồng ý.
“Phải rồi, đây là cơ quan đặc chế của Tô gia các ngươi?” Nam tử khẽ nhướng mày.
“Phải, mà cũng không phải.” Tô Mặc nâng mắt, giọng nói vẻ mặt đều vô cùng ôn hòa.
Nam tử cong môi, đầu ngón tay khẽ vỗ về con bướm, thờ ơ hỏi: “Vì sao nói phải, còn nói không phải?”
Tô Mặc vẫn nở nụ cười mị hoặc: “Vì những thứ này là do ta tạo ra, tài nghệ của ta chứ không phải của Tô gia.”
“Sao…? Những thứ này là do cô tạo?” Nhiễm công tử hơi hơi động dung, lại nhàn nhạt hỏi: “Như thế, cô nương… sư phụ của cô là ai?”
“Sư phụ ta là cao nhân lánh đời… Thứ cho ta không thể tiết lộ.”
“Vậy sao? Trên đời này không có gì không thể nói với người khác, nhất là thời điểm bàn luận hợp tác.” Nhiễm công tử hơi nhíu mày, giọng nói trầm thấp, tựa như đang nghi ngờ thành ý của nàng.
“Nhiễm công tử chớ trách, kỳ thật ta cũng không biết rốt cuộc sư phụ là người ở đâu.” Tô Mặc cười nhẹ, rũ mắt xuống. Nàng không nhịn được nhớ tới nam tử như gió như tuyết như mưa như mây kia, hắn cầm chiếc ô màu xanh trong tay, đứng bên cạnh hồ nước. Ánh mắt nàng vô ý thoáng qua một tia chua xót.
Nhiễm công tử có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, hắn bỗng nhiên cười nhẹ, chậm rãi đứng thẳng người lên, nói: “Nhiễm mỗ còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?” Giọng nói lười biếng của hắn đượm chút tùy ý, cuối cùng cũng có hứng thú với tên của nàng.
“Ta tên Tô Mặc.” Ánh mắt nàng bỗng trở nên mênh mông, tươi cười quyến rũ.
“Tô tiểu thư, kế tiếp chuyện hợp tác của chúng ta sẽ do Chu tiên sinh tiếp chuyện cùng cô.” Hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay trái, tùy ý cười.
Rồi hắn thản nhiên quay người, ngồi một bên nấu rượu đọc sách, tựa như đã hết hứng thú rồi.
Sau đó, Tô Mặc phát hiện, tuy Chu tiên sinh là văn nhân, nhưng một khi bàn chuyện làm ăn thì lập tức thay đổi thành người khác, khí thế bức người, lời nói sắc bén, y hệt như dáng vẻ của thương nhân ham lợi.
Sau khi thảo luận hiệp ước, hai người bắt đầu nói đến việc cải tạo thuyền, mỗi người đều nêu lên ý kiến riêng, thậm chí lời nói còn đối lập nhau.
Nước rượu sôi rất nhanh, mùi thơm nhạt tràn ra bốn phía, Nhiễm công tử múc một ly rượu trong cho nàng.
Tô Mặc im lặng bưng lên uống một ngụm, nàng ngửi được mùi của trăm loại dược cực phẩm, một ly trị giá ngàn vàng.
Nàng chậm rãi nói: “Rượu này rất tốt.”
Nhiễm công tử nhếch môi, không đáp lời.
Sau đó Nhiễm công tử cũng không nói bao nhiêu, chỉ lười biếng nghe hai người bàn luận. Hắn tao nhã rót rượu, phẩm rượu, nhìn như không chút để ý, nhưng đôi khi lại ngẫu nhiên tung ra một vấn đề độc đáo, ánh mắt sắc bén, mà Tô Mặc đều có thể cho hắn câu trả lời hài lòng.
Thấm thoắt, ba người đã thảo luận suốt nửa canh giờ.
Chu tiên sinh vô cùng khâm phục với kế hoạch chế tạo thuyền của Tô Mặc, sao khi bàn xong giá cả, cuối cùng hắn cũng trở về dáng vẻ nho nhã lịch sự. Nhiễm công tử vẫn tùy ý dựa trên nệm nhìn chăm chú vào gương mặt của Tô Mặc, như muốn nhìn nàng thật kỹ.
Tô Mặc nhẹ nhàng thở ra, phát hiện lòng bàn tay và sau lưng đã có chút ẩm ướt.
Tuy Chu tiên sinh có vẻ rất thông minh lanh lợi, khôn khéo, nhưng người thật sự khó đối phó chính là Nhiễm công tử.
Bất luận thế nào nàng cũng đã hoàn thành công việc. Về phần Yêu Cơ của Tề quốc, đi một bước tính một bước, nàng sẽ từ từ nghĩ cách đối phó sau.
Nàng vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng màu trắng xuất hiện trước mắt, tốc độ nó quá nhanh, Tô Mặc còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh vào người.
Dưới chân loạng choạng, Tô Mặc biến sắc, không phòng bị ngã về phía Nhiễm công tử.
Ô y hạng tiền vô nhân vấn, khuynh vũ yêu cơ thùy phong lưu."
[Ba ngàn thế giới – Lưu Ly Bàn Nhược]
Khi tấm màn lụa trắng mỏng bị gió thổi lên, một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện.
Một khắc đó, Chu tiên sinh cũng đảo mắt về phía mọi người, bao gồm cả Đinh đại gia đang có tâm tình phức tạp.
Lúc này, trong viện chỉ còn lại ba người bọn họ.
Khi Tô Mặc nhìn thấy nam tử trước mắt, trong đầu nàng vô tình bật ra một câu.
Mị thế phong hoa.
Đôi mắt của Nhiễm công tử rất đẹp, tĩnh lặng sâu xa, lưu quang động lòng người.
Trong tay nam tử áo lam cầm một quyển sách, động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều có vài phần quý khí tản mạn, tư thái kia lại thêm ba phần phong vận của thiếu niên. Nhân vật như vậy tựa như công tử quý tộc được gia giáo kỹ lưỡng trong kinh thành.
Hắn vừa anh tuấn vừa bình thản, tao nhã nghiêng người dựa trước thuyền, có một loại phong tình khác biệt. Mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc để cố định, chất ngọc trong suốt cực đẹp, giá trị xa xỉ, nhưng nó vẫn không sánh được với dung mạo hoàn mỹ của hắn. Vẻ bề ngoài không thể soi mói, đường cong duyên dáng của chiếc cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, lông mi dài rủ bóng xuống đôi đồng tử, đẹp đến mức tận cùng.
Tô Mặc thậm chí còn nhận ra y phục mà nam tử mặc là làm theo phong cách đang thịnh hành của quý giới công tử trong kinh thành. Chất vải xanh thượng thừa, đai lưng buộc bên hông được người thợ chế tạo tinh mỹ cầu kì, ngón cái bàn tay trái mang một chiếc nhẫn ngọc đỏ như lửa vô cùng hiếm thấy.
Mắt đẹp của Tô Mặc nheo lại chăm chú nhìn hắn thật lâu, hai kiếp làm người đến nay, lần đầu tiên nàng thật sự được nhìn thấy thần tượng của lòng mình.
Trong vẻ lười biếng của nam tử có mang chút lạnh lùng, trong lạnh lùng lại ẩn chứa vẻ tao nhã.
Hắn ngước lên, sóng mắt điềm đạm nhàn nhạt.
Như muốn cách xa người khác ngàn dặm, lại khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.
Lúc nàng nhìn hắn chăm chú, Nhiễm công tử cũng chậm rãi quan sát nàng. Hắn tùy ý liếc mắt một cái, hơi hơi vuốt cằm, vẫn lười biếng đạm mạc như cũ.
Tô Mặc biết màn vũ đạo vừa rồi chỉ khiến hắn rung động trong chớp mắt thôi, nhưng cũng đủ làm hắn vừa lòng.
Cuối cùng, Tô Mặc vươn người nhảy xuống, nghiêm túc thi lễ: “Gặp qua Nhiễm công tử.”
“Ừm.” Âm thanh của hắn như được phát ra từ mũi, gợi cảm mê hoặc.
Hắn nhếch môi lên, nụ cười không ánh được vào mắt, bưng ly rượu trước mặt nhấp một ngụm, “Nhìn đủ chưa?”
Tô Mặc vô cùng chân thành, đúng mực đáp: “Phong thái tài hoa của công tử sao có thể xem đủ được, chỉ là ta cảm thấy… Nhiễm công tử nghe danh không bằng gặp mặt.”
Hắn tao nhã cong khóe môi, ngón tay như ngọc cầm một con bướm lên, cẩn thận nhìn, cũng không cho rằng đây là do Tô Mặc tự mình tạo ra, thong thả nói: “Những con rối cơ quan cô nương mang đến cũng khá tốt.”
“Chỉ là chút tài mọn thôi.” Tô Mặc nhàn nhạt trả lời.
“Hừm…” Nam tử liếc mắt nhìn nàng, bỗng thấp giọng cười ra tiếng: “Chẳng qua ta nghe nói, có vị Yêu Cơ đã trốn thoát thành công khỏi Ác Nhân đảo của Tề quốc, thậm chí còn làm bị thương một vị bằng hữu của ta, sau đó dùng thuyền đào tẩu, cô nương và nàng ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
Tô Mặc thoáng biến sắc, nàng làm việc từ trước đến giờ đều vô cùng cẩn thận, không ngờ chuyện này lại có người biết được.
Rõ ràng nàng trốn thoát trong thời gian ngắn như vậy, tin tức này Ác Nhân đảo nhất định sẽ không để lộ ra ngoài.
Chỉ sợ Tam hoàng tử còn chưa biết việc này, huống chi người hoàng tộc Tề quốc từng gặp qua nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người ngoài lại càng không thể phát hiện được nàng chính là Yêu Cơ.
Mà nàng chỉ cần trốn đến Yến quốc, về sau nữ cải nam trang, như vậy sẽ không còn liên quan gì đến hoàng tộc Tề quốc nữa.
Vì sao chuyện người đời hoàn toàn không hay, mà Nhiễm công tử lại biết được nhanh như vậy.
Thậm chí còn nói nàng làm bằng hữu của hắn bị thương, chẳng lẽ bằng hữu đó là… nam tử áo trắng sao?
Tô Mặc không khỏi có chút tò mò thân phận của nam tử áo trắng kia, nhưng còn thân phận của Nhiễm công tử, nàng một chút cũng không biết được.
Bọn họ rốt cuộc là ai?
Mà nàng vẫn tự cho là đúng xuất hiện trước mặt hắn, chuẩn bị kế hoạch chu đáo muốn hợp tác cùng hắn, hi vọng Kim Ngu Đường sẽ thành ô dù che chở cho nàng.
Ai ngờ vô ý một cái, đánh bậy đánh bạ lại rơi vào họng kẻ địch.
Nhưng nàng từ trước đến nay vẫn gặp nguy không loạn, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, cười nhạt nói: “E là Nhiễm công tử đã hiểu lầm gì rồi? Tại hạ không nghe rõ.”
Nhiễm công tử ý vị thâm trường nhìn nàng, không nhắc tới vấn đề đó nữa, “Cô nương muốn hợp tác như thế nào?”
“Hợp tác sao? Ta còn rất nhiều thuật cơ quan giúp cho việc diễn xuất của Kim Ngu Đường dễ dàng hơn, thí dụ như có thể thiên biến vạn hóa cho màn biểu diễn, thậm chí chuyển sân khấu từ ngoài sân lên trên thuyền, như vậy sẽ lợi hơn cho việc hành tẩu khắp nơi của Kim Ngu Đường. Không cần phải tàu xe mệt nhọc, còn có thể trang trí cho con thuyền xa hoa, chung quanh thuyền sắp đặt các cơ quan trận pháp thích hợp hành động trên biển, không sợ hải tặc mã tặc. Hơn nữa, ta hi vọng có thể hợp tác lâu dài với Kim Ngu Đường.” Tô Mặc nhíu mày, giọng điệu vẫn thành ý như cũ.
“Ý kiến hay, cải tạo con thuyền của Kim Ngu Đường chúng ta thành nơi biểu diễn, thật sự quá tốt.” Chu tiên sinh vô cùng đồng ý.
“Phải rồi, đây là cơ quan đặc chế của Tô gia các ngươi?” Nam tử khẽ nhướng mày.
“Phải, mà cũng không phải.” Tô Mặc nâng mắt, giọng nói vẻ mặt đều vô cùng ôn hòa.
Nam tử cong môi, đầu ngón tay khẽ vỗ về con bướm, thờ ơ hỏi: “Vì sao nói phải, còn nói không phải?”
Tô Mặc vẫn nở nụ cười mị hoặc: “Vì những thứ này là do ta tạo ra, tài nghệ của ta chứ không phải của Tô gia.”
“Sao…? Những thứ này là do cô tạo?” Nhiễm công tử hơi hơi động dung, lại nhàn nhạt hỏi: “Như thế, cô nương… sư phụ của cô là ai?”
“Sư phụ ta là cao nhân lánh đời… Thứ cho ta không thể tiết lộ.”
“Vậy sao? Trên đời này không có gì không thể nói với người khác, nhất là thời điểm bàn luận hợp tác.” Nhiễm công tử hơi nhíu mày, giọng nói trầm thấp, tựa như đang nghi ngờ thành ý của nàng.
“Nhiễm công tử chớ trách, kỳ thật ta cũng không biết rốt cuộc sư phụ là người ở đâu.” Tô Mặc cười nhẹ, rũ mắt xuống. Nàng không nhịn được nhớ tới nam tử như gió như tuyết như mưa như mây kia, hắn cầm chiếc ô màu xanh trong tay, đứng bên cạnh hồ nước. Ánh mắt nàng vô ý thoáng qua một tia chua xót.
Nhiễm công tử có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, hắn bỗng nhiên cười nhẹ, chậm rãi đứng thẳng người lên, nói: “Nhiễm mỗ còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?” Giọng nói lười biếng của hắn đượm chút tùy ý, cuối cùng cũng có hứng thú với tên của nàng.
“Ta tên Tô Mặc.” Ánh mắt nàng bỗng trở nên mênh mông, tươi cười quyến rũ.
“Tô tiểu thư, kế tiếp chuyện hợp tác của chúng ta sẽ do Chu tiên sinh tiếp chuyện cùng cô.” Hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay trái, tùy ý cười.
Rồi hắn thản nhiên quay người, ngồi một bên nấu rượu đọc sách, tựa như đã hết hứng thú rồi.
Sau đó, Tô Mặc phát hiện, tuy Chu tiên sinh là văn nhân, nhưng một khi bàn chuyện làm ăn thì lập tức thay đổi thành người khác, khí thế bức người, lời nói sắc bén, y hệt như dáng vẻ của thương nhân ham lợi.
Sau khi thảo luận hiệp ước, hai người bắt đầu nói đến việc cải tạo thuyền, mỗi người đều nêu lên ý kiến riêng, thậm chí lời nói còn đối lập nhau.
Nước rượu sôi rất nhanh, mùi thơm nhạt tràn ra bốn phía, Nhiễm công tử múc một ly rượu trong cho nàng.
Tô Mặc im lặng bưng lên uống một ngụm, nàng ngửi được mùi của trăm loại dược cực phẩm, một ly trị giá ngàn vàng.
Nàng chậm rãi nói: “Rượu này rất tốt.”
Nhiễm công tử nhếch môi, không đáp lời.
Sau đó Nhiễm công tử cũng không nói bao nhiêu, chỉ lười biếng nghe hai người bàn luận. Hắn tao nhã rót rượu, phẩm rượu, nhìn như không chút để ý, nhưng đôi khi lại ngẫu nhiên tung ra một vấn đề độc đáo, ánh mắt sắc bén, mà Tô Mặc đều có thể cho hắn câu trả lời hài lòng.
Thấm thoắt, ba người đã thảo luận suốt nửa canh giờ.
Chu tiên sinh vô cùng khâm phục với kế hoạch chế tạo thuyền của Tô Mặc, sao khi bàn xong giá cả, cuối cùng hắn cũng trở về dáng vẻ nho nhã lịch sự. Nhiễm công tử vẫn tùy ý dựa trên nệm nhìn chăm chú vào gương mặt của Tô Mặc, như muốn nhìn nàng thật kỹ.
Tô Mặc nhẹ nhàng thở ra, phát hiện lòng bàn tay và sau lưng đã có chút ẩm ướt.
Tuy Chu tiên sinh có vẻ rất thông minh lanh lợi, khôn khéo, nhưng người thật sự khó đối phó chính là Nhiễm công tử.
Bất luận thế nào nàng cũng đã hoàn thành công việc. Về phần Yêu Cơ của Tề quốc, đi một bước tính một bước, nàng sẽ từ từ nghĩ cách đối phó sau.
Nàng vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng màu trắng xuất hiện trước mắt, tốc độ nó quá nhanh, Tô Mặc còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh vào người.
Dưới chân loạng choạng, Tô Mặc biến sắc, không phòng bị ngã về phía Nhiễm công tử.