Edit: Nhisiêunhân
Ngay lúc nó đang đắc ý, Tô Mặc lại vỗ vỗ mạnh vào người nó, “Băng hồ, đi sơn động.”
Nhờ có tốc độ cực nhanh mà băng hồ tự tin hơn nhiều, lập tức phóng về phía sơn động.
“Mọi người mau đuổi theo, dị thú ở đây đã bị chúng ta giết gần hết, lát nữa là giờ chết của tên tiểu tử kia.” Tộc trưởng Hạ gia trừng mắt, đứng xung quanh lão là những tu sĩ Ngưng Mạch kỳ.
Một đường đuổi theo, nhìn thấy Tô Mặc cưỡi bạch hồ chạy vào sơn động, lão tộc trưởng cười lạnh: “Cho rằng vào đó rồi chúng ta không tìm được ngươi sao?”
“Truy!” Lão quát lớn, đoàn người Hạ gia cũng ầm ầm phóng tới sơn động.
Bên trong bốn phía đều trống rỗng, đầu tiên là âm u, đi tới cuối chính là tường thạch bích sáng lóng lánh, đoàn người Hạ gia cũng không thấy sợ gì.
Trên đường đi gặp vô số dị thú, nhưng toàn bộ đều chết thảm dưới kiếm của bọn họ. Đúng lúc này, khi bọn họ đã đi sâu vào sơn động, chợt trong lòng núi truyền ra tiếng kêu gào kì dị, sơn động cũng rung lắc kịch liệt. Sắc mặt đoàn người biến đổi, “Chuyện gì vậy?”
Âm thanh như hải triều đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang xa, chỉ một lát đã khiến hai tai hơi đau nhức. Người Hạ gia hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc cực độ, đột nhiên trưởng lão Hạ gia hô to: “Mau nhìn xem.”
“Đại trưởng lão đã phát hiện cái gì?”
Ánh mắt những trưởng lão nhìn chằm chằm vào tranh vẽ trên tường, cảm thấy có chút kỳ quái. Mọi người cũng nhìn theo, trên tranh vẽ những yêu thú quỷ dị, thậm chí còn nhắc tới lai lịch yêu tộc.
Trưởng lão Hạ gia mở miệng nói: “Không tốt, nơi đây cổ quái, mọi người mau rời đi.”
Đang nói, bỗng con hồ ly trắng nhảy vút qua đỉnh đầu mọi người, phóng ra ngoài động. Đồng tử của trưởng lão Hạ gia co lại, vẻ mặt ngưng trọng: “Mọi người nhanh chạy theo nó, nhanh rời khỏi đây, nếu không…”
Còn chưa nói xong thì tiếng “ầm ầm” như sấm truyền đến, tiếng cười quỷ dị vang lên, trong động càng ngày càng nóng, người Hạ gia càng thêm hoảng sợ.
Đoàn người lập tức chạy ra ngoài, tám trăm người chen chúc giẫm đạp nhau. Núi đá chấn động dữ dội như có thiên quân vạn mã đang tuôn ra, lại như nham thạch nóng chảy muốn nuốt trọn toàn bộ.
Có người chạy chậm lập tức bị sức nóng cuốn vào, hóa thành tro bụi.
Đám người luống cuống tay chân, càng ngày càng kinh hãi, điên cuồng giẫm lên nhau, vô cùng hỗn loạn. Sức nóng sau lưng tràn ngập đáng sợ, không ngừng tuôn tới, có người đã bị thiêu đốt y phục, có người còn bị cháy cả tóc.
Trưởng lão Hạ gia khẩn trương, bất chấp dùng toàn bộ thực lực chỉ để giữ lại mạng sống của mình. Thậm chí có người còn phun ra ba búng máu, toàn lực vận dụng pháp khí phóng ra ngoài.
Các trưởng lão thi triển khinh công, vung pháp khí chém một phần nham thạch khiến đất đá tung bay tứ tán trong động. Sau lưng càng lúc càng nóng, va chạm với khí lạnh bên ngoài, gió lốc nóng lạnh bắt đầu nổi lên.
Mấy trưởng lão vừa chạy được hai bước thì đã thấy cửa động đen kịt như bếp lò, giống hệt cửa vào địa ngục, tối đến mức không thấy được tận cùng.
Vô số người kêu la thảm thiết, cảnh tượng vô cùng giống cực hình trong luyện ngục. Có người bị bỏng loét da thịt, hai hàng máu chảy ra từ khóe mắt.
Các trưởng lão muốn chạy trốn, muốn đuổi theo bóng hồ ly trắng phía trước nhưng nguồn nhiệt sau lưng tựa như cuồng phong, không có cách nào trốn khỏi, đám người mặt xám như tro tàn.
Chỉ có một con hồ ly trắng càng chạy càng nhanh, thậm trí còn thi triển thuật độn thổ, nhoáng một cái đã biến mất rồi lại xuất hiện cách đó ngoài mười trượng. Tô Mặc cũng độn thổ cùng với nó.
Khi băng hồ nhảy tới nơi an toàn, nó phóng lên không, xoay tròn, sau đó hạ xuống trên đỉnh núi cách xa trăm trượng.
Sau lưng đầy tiếng quỷ khóc thần sầu, kinh thiên động địa. Trong sơn động dường như có một con chim phượng hoàng lửa vô hình phóng lên trời, sóng nhiệt khiến trời xanh biến sắc, uy lực khủng khiếp quét qua cả vùng tuyết trắng xung quanh làm băng tuyết tan rã. Sơn cốc ù ù rung động, lũ lụt dữ dội bất ngờ tràn ra, thiên hạ chấn động.
Người Hạ gia đã bị diệt toàn quân, không còn một ai, hóa thành tro tàn.
*
Mấy ngày kế tiếp, các tu sĩ môn phái khác không ai nói một lời, ánh mắt nhìn Tô Mặc có nỗi hoảng sợ khó tả.
Chỉ một người đã đối phó được cả tộc Hạ gia, không nói đến thực lực, chỉ thủ đoạn đã khiến người khác khó lòng tin được.
Hiện Yêu giới chỉ còn lại người Lam gia và Bạch gia, cùng với người đệ tử Mặc Môn đã bị trục xuất, lúc này ai ai cũng đề cao cảnh giác.
Nhưng đoàn người Mặc Môn lại như cá gặp nước, trên đường đi theo hồ ly khai thác linh thạch khắp nơi, thậm chí còn thu hoạch được vô số nguyên liệu từ dị thú, thuận tiện ngắt lấy một ít linh chi tuyết liên kỳ hoa dị thảo, khiến những người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Dị thú nơi đây sinh sôi nảy nở khiến bọn họ phải khiếp sợ, trong sơn cốc lại có đầy dị thú như trước, dường như lực sinh sản của dị thú cũng vô cùng cường đại ở nơi cực lạnh này. Mỗi ngày trong sơn cốc đều có tu sĩ chết đi, nhưng mỗi ngày cũng có những dị thú mới ra đời.
Trong Thiên Thư của Tô Mặc đã chất đầy linh thạch, hiện giờ có người làm việc thay nàng, nàng đương nhiên vui vẻ thanh nhàn tự tại.
Chỉ tiếc việc cứu trợ Sư Anh và Cơ Bạch lại vô cùng gấp gáp, chẳng những y phục bị thiêu hủy mà ngay cả tiểu trúc Anh Mặc trong túi càn khôn của Sư Anh cũng đã bị thiêu mất. Tô Mặc đương nhiên vô cùng đau lòng.
Những ngày này chỉ có thể tạm chấp nhận ở trong xe ngựa.
Hiện tại, Tô Mặc mặc một bộ nam trang, chậm rãi duỗi lưng một cái, xoay người đi vào xe ngữa. Nơi đây thưa thớt trong lành, hoàn cảnh không tệ. Tô Mặc liếc nhìn Cơ Bạch đang nằm bên trái xe ngựa, bên phải là Sư Anh, tuy không phải quá mức gay go nhưng cả hai đều chưa ai tỉnh lại.
Đương nhiên Tô Mặc cũng không biết chuyện Cơ Bạch đã tỉnh một lần, nhưng sau đó lại chìm vào hôn mê.
Lòng dạ Dung Túc cực kì hẹp hòi, vì trả thù Cơ Bạch và Sư Anh mà ngay cả áo lông cáo cũng không đắp cẩn thận cho bọn họ, chỉ phủ lên rồi thôi, đến khi bản thân hắn khát nước thì mới bôi lên môi hai người họ một chút nước. Hắn biết bọn họ không dễ chết như vậy, hơn nữa càng chịu khổ thì càng khỏe mạnh. Cho đến khi Tô Mặc trở về hắn mới phủ thêm một lớp lông cáo cho hai người.
Dung Túc lười biếng ngồi đó, điềm nhiên như không, “Ngươi đã trở lại!”
“Ừ, cực cho ngươi rồi, Dung Túc.” Tô Mặc vừa cười vừa nói.
Khuôn mặt Dung Túc ửng hồng, nghiêng đầu đi, “Không cực, vẫn tạm ổn.”
Khi Tô Mặc nói chuyện với hắn, hắn mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng, hiển nhiên tâm tình không tệ. Tuy thường ngày hắn kiêu ngạo, nhưng lúc này lại có chút ngại ngùng, thậm chí còn có chút sáng lạn như ánh mặt trời.
Song khi hắn thấy nàng dịu dàng nhìn Sư Anh như đang nhìn một thiên sứ ngủ say, hắn lập tức nổi giận!
Tô Mặc đảo mắt qua hai nam tử, quan sát tình hình của hai người, phát hiện sắc mặt Sư Anh có chút tái nhợt. Nàng hỏi: “Dung Túc, sao màu da của Cơ Bạch lại hồng nhuận hơn Sư Anh vậy?”
Dung Túc đảo mắt vòng vòng, than nhẹ: “Nữ nhân, ta vừa thử phương pháp trị liệu mới với Cơ Bạch, phát hiện dùng băng tuyết sát lên da cho hiệu quả rất tốt.”
Tô Mặc nhíu mày, hỏi tiếp: “Sao ngươi chỉ làm cho Cơ Bạch?”
Dung Túc nghĩ thầm chỉ làm một lần thôi được không? Hắn cười nói: “Ta chỉ mới thử, lỡ như không ổn… cũng sẽ không ảnh hưởng đến Sư Anh.”
Tô Mặc mặc dù có chút thông cảm với Cơ Bạch nhưng vẫn trừng mắt nhìn Dung Túc: “Lần sau không thể làm vậy nữa, chỉ là, bây giờ phải làm sao đây?”
Dung Túc sờ sờ mũi, khóe miệng cười yếu ớt: “Tiếp tục sát lên người họ là được rồi.”
Tô Mặc liếc Dung Túc, “Đã vậy thì, ngươi làm cho Cơ Bạch, ta làm cho Sư Anh.”
st lập tức lắc đầu: “Ta tuyệt đối không hầu hạ Cơ Bạch đâu, lần trước phi kiếm của hắn suýt nữa làm ta bị thương, ta mặc kệ.”
Nói rồi hắn lại biến thành con mèo, lười biếng nằm sấp ngoài xe ngựa, phơi ánh nắng hiếm hoi của Yêu giới.
Tô Mặc để cơ quan nhân mang thuốc và cháo đến, từng chút từng chút đút cho Sư Anh.
Sau đó nàng liếc nhìn Cơ Bạch, dường như hắn rất suy yếu, hô hấp khẽ khàng, môi hơi khô nứt. Tô Mặc than một tiếng, cầm thìa đưa đến trước mặt hắn, nào ngờ hắn vẫn không chịu mở miệng.
Nàng nhíu mày, chẳng hiểu sao không thể bỏ mặc được, tự mình ngậm một ngụm rồi chậm rãi đưa vào miệng hắn.
Chắc là có lần một sẽ có lần hai, có hai thì có ba. Đối phương rõ ràng không chút bài xích hé môi uống vào, có lẽ cũng rất khát nên còn đưa lưỡi ra liếm liếm môi nàng.
Tô Mặc lập tức câm nín, trợn mắt, che miệng ngồi dậy.
Nàng lại liếc nhìn cháo loãng trước mặt, cầm lên, trầm ngâm nửa ngày, rồi cúi đầu ngậm nhẹ, đút vào miệng hắn.
Khí lạnh tràn vào xe ngựa, Tô Mặc chậm rãi đắp kín đệm chăn cho hai người.
“Nữ nhân, chúng ta phải rời đi thôi, có thu hoạch được gì khá không?” Dung Túc lười biếng nằm dài, hỏi Tô Mặc.
“Không tệ, linh thạch ta đã khai thác gần hết, ta gần như chưa từng giàu có như bây giờ.” Trên tay Tô Mặc đột nhiên xuất hiện mười viên linh thạch tứ phẩm, mỗi viên đều sáng lấp lánh.
“Nữ nhân, ta đã nói rồi, Ma giới không cần linh thạch.” Dung Túc có chút không biết nói gì với hành động của nàng.
“Ta hiểu rõ, nhưng mà ta thích linh thạch, cũng như nữ nhân thích châu báu vậy.” Tô Mặc cười nhu hòa.
“Châu báu, nếu ngươi thích thì Ma giới còn có nhiều châu báu đẹp hơn, linh thạch chỉ sợ không đổi được.” Hắn khẽ hừ.
“Thứ ta thích rất nhiều, nhưng linh thạch lại không giống vậy.” Nàng cười nhẹ, nói tiếp: “Chỉ tiếc là thuyền của Sư Anh đã không còn, không biết hắn bị thiêu mất bao nhiêu thứ tốt rồi.” Tô Mặc cảm thấy cái giá phải trả cho đá Tam Sinh thật sự quá lớn.
“Nữ nhân, vậy chúng ta làm sao trở về?”
“Có thể mượn Mặc Môn một con thuyền, ta nghĩ bọn họ sẽ đồng ý thôi.”
“Phải đưa hai người họ về, nơi đây không thích hợp chăm sóc, tốt nhất lả mời một thị tỳ tới.” Dung Túc chậm rãi nói.
Tô Mặc liếc nhìn Cơ Bạch, cười như không cười, nói: “Tính tình của hắn chỉ sợ khó mà chịu để cho thị tỳ chăm sóc. Nơi đây cũng không tìm được ai, thôi, dù sao cũng chỉ ngồi thuyền mấy ngày là tới, không sao đâu.”
Dung Túc liếc mắt, nói nhỏ: “Nữ nhân, được rồi!”
Tô Mặc nhận lấy băng tuyết vừa thu thập, bỏ một phần vào Thiên Thư, chuẩn bị để chà xát thân thể cho bọn họ sau khi rời khỏi đây, coi như là làm vệ sinh luôn, thuận tiện chữa bệnh.
Tô Mặc nhanh chóng rời đi, đoàn người Mặc Môn thấy nàng đã quyết định thì cũng không dám ở thêm, cùng nàng trở về Tề quốc.
Tô Mặc mang theo Sư Anh và Cơ Bạch lên chiếc thuyền con, chậm rãi dập dềnh trên mặt biển, dốc lòng chăm sóc họ mỗi ngày.
Sau khi rời khỏi Yêu giới, khí trời tháng Sáu nóng bức, rất không có lợi cho sự hồi phục của họ, may mà nàng có mang băng tuyết về. Băng hồ cũng rất thích tuyết Yêu giới, mỗi ngày đều quấn quít lấy Tô Mặc muốn được chia một phần.
Từ ngày đó, thân thể bọn họ là Tô Mặc đích thân lau rửa, chuyện chăm sóc đều vào tay nàng. Tô Mặc biết rõ bản thể Sư Anh đang ở bờ biển Tề quốc, nhưng tình hình của Cơ Bạch làm nàng có chút rầu rĩ.
Ví dụ như, hiện tại, nàng lần đầu tiên bưng chậu gỗ đứng trước giường hắn, không biết phải lau người cho hắn như thế nào.
Ngay lúc nó đang đắc ý, Tô Mặc lại vỗ vỗ mạnh vào người nó, “Băng hồ, đi sơn động.”
Nhờ có tốc độ cực nhanh mà băng hồ tự tin hơn nhiều, lập tức phóng về phía sơn động.
“Mọi người mau đuổi theo, dị thú ở đây đã bị chúng ta giết gần hết, lát nữa là giờ chết của tên tiểu tử kia.” Tộc trưởng Hạ gia trừng mắt, đứng xung quanh lão là những tu sĩ Ngưng Mạch kỳ.
Một đường đuổi theo, nhìn thấy Tô Mặc cưỡi bạch hồ chạy vào sơn động, lão tộc trưởng cười lạnh: “Cho rằng vào đó rồi chúng ta không tìm được ngươi sao?”
“Truy!” Lão quát lớn, đoàn người Hạ gia cũng ầm ầm phóng tới sơn động.
Bên trong bốn phía đều trống rỗng, đầu tiên là âm u, đi tới cuối chính là tường thạch bích sáng lóng lánh, đoàn người Hạ gia cũng không thấy sợ gì.
Trên đường đi gặp vô số dị thú, nhưng toàn bộ đều chết thảm dưới kiếm của bọn họ. Đúng lúc này, khi bọn họ đã đi sâu vào sơn động, chợt trong lòng núi truyền ra tiếng kêu gào kì dị, sơn động cũng rung lắc kịch liệt. Sắc mặt đoàn người biến đổi, “Chuyện gì vậy?”
Âm thanh như hải triều đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang xa, chỉ một lát đã khiến hai tai hơi đau nhức. Người Hạ gia hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc cực độ, đột nhiên trưởng lão Hạ gia hô to: “Mau nhìn xem.”
“Đại trưởng lão đã phát hiện cái gì?”
Ánh mắt những trưởng lão nhìn chằm chằm vào tranh vẽ trên tường, cảm thấy có chút kỳ quái. Mọi người cũng nhìn theo, trên tranh vẽ những yêu thú quỷ dị, thậm chí còn nhắc tới lai lịch yêu tộc.
Trưởng lão Hạ gia mở miệng nói: “Không tốt, nơi đây cổ quái, mọi người mau rời đi.”
Đang nói, bỗng con hồ ly trắng nhảy vút qua đỉnh đầu mọi người, phóng ra ngoài động. Đồng tử của trưởng lão Hạ gia co lại, vẻ mặt ngưng trọng: “Mọi người nhanh chạy theo nó, nhanh rời khỏi đây, nếu không…”
Còn chưa nói xong thì tiếng “ầm ầm” như sấm truyền đến, tiếng cười quỷ dị vang lên, trong động càng ngày càng nóng, người Hạ gia càng thêm hoảng sợ.
Đoàn người lập tức chạy ra ngoài, tám trăm người chen chúc giẫm đạp nhau. Núi đá chấn động dữ dội như có thiên quân vạn mã đang tuôn ra, lại như nham thạch nóng chảy muốn nuốt trọn toàn bộ.
Có người chạy chậm lập tức bị sức nóng cuốn vào, hóa thành tro bụi.
Đám người luống cuống tay chân, càng ngày càng kinh hãi, điên cuồng giẫm lên nhau, vô cùng hỗn loạn. Sức nóng sau lưng tràn ngập đáng sợ, không ngừng tuôn tới, có người đã bị thiêu đốt y phục, có người còn bị cháy cả tóc.
Trưởng lão Hạ gia khẩn trương, bất chấp dùng toàn bộ thực lực chỉ để giữ lại mạng sống của mình. Thậm chí có người còn phun ra ba búng máu, toàn lực vận dụng pháp khí phóng ra ngoài.
Các trưởng lão thi triển khinh công, vung pháp khí chém một phần nham thạch khiến đất đá tung bay tứ tán trong động. Sau lưng càng lúc càng nóng, va chạm với khí lạnh bên ngoài, gió lốc nóng lạnh bắt đầu nổi lên.
Mấy trưởng lão vừa chạy được hai bước thì đã thấy cửa động đen kịt như bếp lò, giống hệt cửa vào địa ngục, tối đến mức không thấy được tận cùng.
Vô số người kêu la thảm thiết, cảnh tượng vô cùng giống cực hình trong luyện ngục. Có người bị bỏng loét da thịt, hai hàng máu chảy ra từ khóe mắt.
Các trưởng lão muốn chạy trốn, muốn đuổi theo bóng hồ ly trắng phía trước nhưng nguồn nhiệt sau lưng tựa như cuồng phong, không có cách nào trốn khỏi, đám người mặt xám như tro tàn.
Chỉ có một con hồ ly trắng càng chạy càng nhanh, thậm trí còn thi triển thuật độn thổ, nhoáng một cái đã biến mất rồi lại xuất hiện cách đó ngoài mười trượng. Tô Mặc cũng độn thổ cùng với nó.
Khi băng hồ nhảy tới nơi an toàn, nó phóng lên không, xoay tròn, sau đó hạ xuống trên đỉnh núi cách xa trăm trượng.
Sau lưng đầy tiếng quỷ khóc thần sầu, kinh thiên động địa. Trong sơn động dường như có một con chim phượng hoàng lửa vô hình phóng lên trời, sóng nhiệt khiến trời xanh biến sắc, uy lực khủng khiếp quét qua cả vùng tuyết trắng xung quanh làm băng tuyết tan rã. Sơn cốc ù ù rung động, lũ lụt dữ dội bất ngờ tràn ra, thiên hạ chấn động.
Người Hạ gia đã bị diệt toàn quân, không còn một ai, hóa thành tro tàn.
*
Mấy ngày kế tiếp, các tu sĩ môn phái khác không ai nói một lời, ánh mắt nhìn Tô Mặc có nỗi hoảng sợ khó tả.
Chỉ một người đã đối phó được cả tộc Hạ gia, không nói đến thực lực, chỉ thủ đoạn đã khiến người khác khó lòng tin được.
Hiện Yêu giới chỉ còn lại người Lam gia và Bạch gia, cùng với người đệ tử Mặc Môn đã bị trục xuất, lúc này ai ai cũng đề cao cảnh giác.
Nhưng đoàn người Mặc Môn lại như cá gặp nước, trên đường đi theo hồ ly khai thác linh thạch khắp nơi, thậm chí còn thu hoạch được vô số nguyên liệu từ dị thú, thuận tiện ngắt lấy một ít linh chi tuyết liên kỳ hoa dị thảo, khiến những người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Dị thú nơi đây sinh sôi nảy nở khiến bọn họ phải khiếp sợ, trong sơn cốc lại có đầy dị thú như trước, dường như lực sinh sản của dị thú cũng vô cùng cường đại ở nơi cực lạnh này. Mỗi ngày trong sơn cốc đều có tu sĩ chết đi, nhưng mỗi ngày cũng có những dị thú mới ra đời.
Trong Thiên Thư của Tô Mặc đã chất đầy linh thạch, hiện giờ có người làm việc thay nàng, nàng đương nhiên vui vẻ thanh nhàn tự tại.
Chỉ tiếc việc cứu trợ Sư Anh và Cơ Bạch lại vô cùng gấp gáp, chẳng những y phục bị thiêu hủy mà ngay cả tiểu trúc Anh Mặc trong túi càn khôn của Sư Anh cũng đã bị thiêu mất. Tô Mặc đương nhiên vô cùng đau lòng.
Những ngày này chỉ có thể tạm chấp nhận ở trong xe ngựa.
Hiện tại, Tô Mặc mặc một bộ nam trang, chậm rãi duỗi lưng một cái, xoay người đi vào xe ngữa. Nơi đây thưa thớt trong lành, hoàn cảnh không tệ. Tô Mặc liếc nhìn Cơ Bạch đang nằm bên trái xe ngựa, bên phải là Sư Anh, tuy không phải quá mức gay go nhưng cả hai đều chưa ai tỉnh lại.
Đương nhiên Tô Mặc cũng không biết chuyện Cơ Bạch đã tỉnh một lần, nhưng sau đó lại chìm vào hôn mê.
Lòng dạ Dung Túc cực kì hẹp hòi, vì trả thù Cơ Bạch và Sư Anh mà ngay cả áo lông cáo cũng không đắp cẩn thận cho bọn họ, chỉ phủ lên rồi thôi, đến khi bản thân hắn khát nước thì mới bôi lên môi hai người họ một chút nước. Hắn biết bọn họ không dễ chết như vậy, hơn nữa càng chịu khổ thì càng khỏe mạnh. Cho đến khi Tô Mặc trở về hắn mới phủ thêm một lớp lông cáo cho hai người.
Dung Túc lười biếng ngồi đó, điềm nhiên như không, “Ngươi đã trở lại!”
“Ừ, cực cho ngươi rồi, Dung Túc.” Tô Mặc vừa cười vừa nói.
Khuôn mặt Dung Túc ửng hồng, nghiêng đầu đi, “Không cực, vẫn tạm ổn.”
Khi Tô Mặc nói chuyện với hắn, hắn mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng, hiển nhiên tâm tình không tệ. Tuy thường ngày hắn kiêu ngạo, nhưng lúc này lại có chút ngại ngùng, thậm chí còn có chút sáng lạn như ánh mặt trời.
Song khi hắn thấy nàng dịu dàng nhìn Sư Anh như đang nhìn một thiên sứ ngủ say, hắn lập tức nổi giận!
Tô Mặc đảo mắt qua hai nam tử, quan sát tình hình của hai người, phát hiện sắc mặt Sư Anh có chút tái nhợt. Nàng hỏi: “Dung Túc, sao màu da của Cơ Bạch lại hồng nhuận hơn Sư Anh vậy?”
Dung Túc đảo mắt vòng vòng, than nhẹ: “Nữ nhân, ta vừa thử phương pháp trị liệu mới với Cơ Bạch, phát hiện dùng băng tuyết sát lên da cho hiệu quả rất tốt.”
Tô Mặc nhíu mày, hỏi tiếp: “Sao ngươi chỉ làm cho Cơ Bạch?”
Dung Túc nghĩ thầm chỉ làm một lần thôi được không? Hắn cười nói: “Ta chỉ mới thử, lỡ như không ổn… cũng sẽ không ảnh hưởng đến Sư Anh.”
Tô Mặc mặc dù có chút thông cảm với Cơ Bạch nhưng vẫn trừng mắt nhìn Dung Túc: “Lần sau không thể làm vậy nữa, chỉ là, bây giờ phải làm sao đây?”
Dung Túc sờ sờ mũi, khóe miệng cười yếu ớt: “Tiếp tục sát lên người họ là được rồi.”
Tô Mặc liếc Dung Túc, “Đã vậy thì, ngươi làm cho Cơ Bạch, ta làm cho Sư Anh.”
st lập tức lắc đầu: “Ta tuyệt đối không hầu hạ Cơ Bạch đâu, lần trước phi kiếm của hắn suýt nữa làm ta bị thương, ta mặc kệ.”
Nói rồi hắn lại biến thành con mèo, lười biếng nằm sấp ngoài xe ngựa, phơi ánh nắng hiếm hoi của Yêu giới.
Tô Mặc để cơ quan nhân mang thuốc và cháo đến, từng chút từng chút đút cho Sư Anh.
Sau đó nàng liếc nhìn Cơ Bạch, dường như hắn rất suy yếu, hô hấp khẽ khàng, môi hơi khô nứt. Tô Mặc than một tiếng, cầm thìa đưa đến trước mặt hắn, nào ngờ hắn vẫn không chịu mở miệng.
Nàng nhíu mày, chẳng hiểu sao không thể bỏ mặc được, tự mình ngậm một ngụm rồi chậm rãi đưa vào miệng hắn.
Chắc là có lần một sẽ có lần hai, có hai thì có ba. Đối phương rõ ràng không chút bài xích hé môi uống vào, có lẽ cũng rất khát nên còn đưa lưỡi ra liếm liếm môi nàng.
Tô Mặc lập tức câm nín, trợn mắt, che miệng ngồi dậy.
Nàng lại liếc nhìn cháo loãng trước mặt, cầm lên, trầm ngâm nửa ngày, rồi cúi đầu ngậm nhẹ, đút vào miệng hắn.
Khí lạnh tràn vào xe ngựa, Tô Mặc chậm rãi đắp kín đệm chăn cho hai người.
“Nữ nhân, chúng ta phải rời đi thôi, có thu hoạch được gì khá không?” Dung Túc lười biếng nằm dài, hỏi Tô Mặc.
“Không tệ, linh thạch ta đã khai thác gần hết, ta gần như chưa từng giàu có như bây giờ.” Trên tay Tô Mặc đột nhiên xuất hiện mười viên linh thạch tứ phẩm, mỗi viên đều sáng lấp lánh.
“Nữ nhân, ta đã nói rồi, Ma giới không cần linh thạch.” Dung Túc có chút không biết nói gì với hành động của nàng.
“Ta hiểu rõ, nhưng mà ta thích linh thạch, cũng như nữ nhân thích châu báu vậy.” Tô Mặc cười nhu hòa.
“Châu báu, nếu ngươi thích thì Ma giới còn có nhiều châu báu đẹp hơn, linh thạch chỉ sợ không đổi được.” Hắn khẽ hừ.
“Thứ ta thích rất nhiều, nhưng linh thạch lại không giống vậy.” Nàng cười nhẹ, nói tiếp: “Chỉ tiếc là thuyền của Sư Anh đã không còn, không biết hắn bị thiêu mất bao nhiêu thứ tốt rồi.” Tô Mặc cảm thấy cái giá phải trả cho đá Tam Sinh thật sự quá lớn.
“Nữ nhân, vậy chúng ta làm sao trở về?”
“Có thể mượn Mặc Môn một con thuyền, ta nghĩ bọn họ sẽ đồng ý thôi.”
“Phải đưa hai người họ về, nơi đây không thích hợp chăm sóc, tốt nhất lả mời một thị tỳ tới.” Dung Túc chậm rãi nói.
Tô Mặc liếc nhìn Cơ Bạch, cười như không cười, nói: “Tính tình của hắn chỉ sợ khó mà chịu để cho thị tỳ chăm sóc. Nơi đây cũng không tìm được ai, thôi, dù sao cũng chỉ ngồi thuyền mấy ngày là tới, không sao đâu.”
Dung Túc liếc mắt, nói nhỏ: “Nữ nhân, được rồi!”
Tô Mặc nhận lấy băng tuyết vừa thu thập, bỏ một phần vào Thiên Thư, chuẩn bị để chà xát thân thể cho bọn họ sau khi rời khỏi đây, coi như là làm vệ sinh luôn, thuận tiện chữa bệnh.
Tô Mặc nhanh chóng rời đi, đoàn người Mặc Môn thấy nàng đã quyết định thì cũng không dám ở thêm, cùng nàng trở về Tề quốc.
Tô Mặc mang theo Sư Anh và Cơ Bạch lên chiếc thuyền con, chậm rãi dập dềnh trên mặt biển, dốc lòng chăm sóc họ mỗi ngày.
Sau khi rời khỏi Yêu giới, khí trời tháng Sáu nóng bức, rất không có lợi cho sự hồi phục của họ, may mà nàng có mang băng tuyết về. Băng hồ cũng rất thích tuyết Yêu giới, mỗi ngày đều quấn quít lấy Tô Mặc muốn được chia một phần.
Từ ngày đó, thân thể bọn họ là Tô Mặc đích thân lau rửa, chuyện chăm sóc đều vào tay nàng. Tô Mặc biết rõ bản thể Sư Anh đang ở bờ biển Tề quốc, nhưng tình hình của Cơ Bạch làm nàng có chút rầu rĩ.
Ví dụ như, hiện tại, nàng lần đầu tiên bưng chậu gỗ đứng trước giường hắn, không biết phải lau người cho hắn như thế nào.