Gió xuân nhẹ lướt, bóng đêm mông lung, trăng sáng chiếu rọi trên con đường.
Đêm nay là hội ngắm hoa đăng của dân gian, xung quanh hồ tụ tập nhiều nhóm nam nữ cười đùa.
Tô Mặc tìm một góc không người, khôi phục lại gương mặt như ngày thường.
Sau đó, nàng nằm trên con thuyền nhỏ do Tô gia chế tạo đi đến giữa hồ. Trong mắt phản chiếu ánh sáng trên hồ, hưởng thụ gió đêm.
Chẳng biết từ khi nào, chỉ cần nơi có hồ có nước là nàng đặc biệt thích nơi đó.
Tô Mặc từ từ sắp xếp suy nghĩ, nàng nghiêng đầu suy đoán xem nam tử áo trắng kia rốt cuộc là ai? Nếu hắn đúng là bằng hữu của Nhiễm công tử, vậy hắn nhất định cũng có thân phận đặc biệt khác. Nhưng cho dù nàng nghĩ nát óc cũng đoán không ra nam nhân áo trắng kia là thần thánh phương nào.
Nàng bỗng nhớ tới Văn Nhân công tử mà Chu tiên sinh nhắc đến, Tô Mặc lập tức nghĩ ra một chút manh mối.
Văn Nhân là dòng họ hoàng tộc của Tề quốc, người mang họ này cho dù là hoàng đế, hoàng tử, hoàng tôn, hoàng thân quốc thích, thì không trên một vạn cũng có hơn một ngàn.
Nàng nhớ lại kinh nghiệm hai kiếp mình từng trải qua ở Tề quốc cũng chưa từng gặp mĩ nam áo trắng kia bao giờ. Người này thật sự rất thần bí.
Nàng có chút buồn bực nhíu mày, xem ra trước mắt không thể biết thân phận thật sự của đối phương được rồi.
Tô Mặc thở dài một hơi, gạt vấn đề qua một bên không nghĩ nữa. Nàng gõ gõ Thiên Thư Toàn Cơ, mới nhớ ra cả buổi nay thiếu niên kia vô cùng an tĩnh, cứ như đã biến mất rồi vậy.
Nàng khẽ nhếch môi: “Này… sao hôm nay ngươi không nói lời nào vậy?”
Một lúc lâu sau, Thiên Thư rốt cuộc cũng có động tĩnh.
“Vì sao ta phải nói?” Ngữ khí của thiếu niên vẫn kiêu căng như trước: “Nữ nhân ngươi làm gì ta cũng không có hứng thú tìm hiểu, bản công tử sẽ không thường xuyên ra ngoài giúp ngươi làm mấy chuyện không thú vị đó đâu.”
“Quả nhiên, không có thực thể thật là đáng thương.” Tô Mặc vuốt vuốt phiến lá sen, giễu cợt nói.
Nghe vậy, thân hình thon dài xinh đẹp của thiếu niên rốt cuộc cũng xuất hiện, chỉ là phương thức của hắn có chút kỳ lạ. Hắn đưa lưng về phía nàng, mái tóc đen tuyền như tơ lụa tung bay. Cách xuất hiện của hắn tựa như đang ghé vào ngồi trước người nàng.
Nếu có người thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ nghĩ lầm hai người đang nằm trên thuyền nhỏ chàng chàng thiếp thiếp, ái muội nói không nên lời.
Tô Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn có thể đi ra nhanh như vậy, chẳng lẽ đã thấy được những gì không nên xem rồi sao?
Thiếu niên thẳng người ngồi trên thuyền, khoanh hai tay, hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu hờ hững nói: “Nữ nhân, tính tình ngươi tùy tiện yêu thương nhung nhớ nam nhân như thế, nhưng ta lại chỉ ngửi thấy mùi gỗ trên người ngươi mà không nghe mùi son phấn, có đôi khi ngươi cũng thật không giống những nữ nhân khác.”
Hắn ngẩng đầu, đảo mắt sang nơi khác, không thèm ngó ngàng đến Tô Mặc.
Tô Mặc vuốt ngực, bình ổn tâm tình nói: “Ngươi cứ đi ra như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Ở đây không có ai cả. Nữ nhân, không ngờ ngươi lộ mặt thật lại có thể đàm phán thành công một mối làm ăn không tệ như vậy.”
Tô Mặc phong tình vạn chủng cười nói: “Có đôi khi, cơ hội phải tự mình tới tranh thủ mới được.”
Thiếu niên vẫn mặt không chút thay đổi: “Càng không ngờ… ngươi lại biết chế tạo con rối cơ quan.”
“Biết sơ thôi, không đáng nhắc tới.”
“Hừ, coi như ngươi cũng biết tự lượng sức mình. Tóm lại, ở đây ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi, là tập sách tranh tư liệu về trận pháp, nếu thuật cơ quan của ngươi phối hợp với nó sẽ tiến bộ thêm một bước. Còn có một quyển tâm pháp thích hợp với ngươi. Nhớ rõ, ngươi phải dùng những vật khác tới trao đổi, trước mắt bản công tử cần y phục sang trọng quý giá, cùng vài hũ rượu và thức ăn ngon.”
Tô Mặc hơi hơi động dung, thiếu niên này lại nghĩ ra chủ ý như vậy, buộc nàng phải mang đồ đến trao đổi với hắn, thật thú vị.
Lúc này xung quanh thuyền bỗng có động tĩnh. Thiếu niên nhíu nhíu mày, lập tức biến vào Thiên Thư.
Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay mơn trớn lá sen, buồn chán giương mắt nhìn lên. Một nhóm thiếu nam thiếu nữ đi ngang qua, là các đệ tử của Mặc Môn.
Nàng dùng lá sen che mặt, không thèm để ý đến bọn họ. Nhóm người đứng ở đầu cầu ngắm cảnh, không ai phát hiện ra nàng.
Đứng đầu là một nam một nữ, nam tử nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng bay, nữ tử động lòng người, thẹn thùng e lệ. Hai người sóng vai mà đứng, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn có chút thân mật.
Hai người nọ đúng là Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ. Những người xung quanh là hồ bằng cẩu hữu của họ. (*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu)
Làn da Tô Ngọc Hồ trắng nõn, giọng nói mềm mại, như chim nhỏ nép vào người, là loại ngọc nữ ôn nhu điển hình.
Dáng người Mộc Vô Ngân thon dài, phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm, ánh mắt có chút ngạo khí.
Cách đó không xa có mấy nữ tử kiêu ngạo như khổng tước đi đến, ngạo nghễ nói: “Tô Ngọc Hồ, ta nghe nói hôm nay ngươi đến Kim Ngu Đường đúng không?” (*khổng tước: chim công)
Ánh mắt Tô Ngọc Hồ khẽ trầm xuống, lập tức làm như không có việc gì đáp: “Phải! Ta vừa mới trở về, ta ngồi ở Kim Ngu Đường hơi lâu!”
Mấy nữ tử vừa nghe lập tức giật mình, thái độ đối với Tô Ngọc Hồ cũng tốt hơn rất nhiều: “Ngọc Hồ muội muội, xem ra ngươi cũng có chút bản sự.”
Tô Ngọc Hồ lập tức nâng cằm lên, giả dối cười: “Đâu nào, ta chỉ đi cùng gia phụ mà thôi.”
Mộc Vô Ngân ngạc nhiên hỏi: “Ngọc Hồ, các nàng là…”
Tô Ngọc Hồ mím môi cười nói: “Vô Ngân ca ca chắc là chưa từng gặp các nàng, để ta giới thiệu cho huynh. Vị này là tiểu thư nhà Cao thượng thư, vị này là thiên kim của Lý Thị Lang…” Tô Ngọc Hồ ngẩng đầu, giọng nói mang theo ba phần ngạo ý. Nàng là nữ tử, đương nhiên cũng ham hư vinh, kết giao với tiểu thư quan gia dù sao cũng là một chuyện có thể diện. Nàng tiếp tục chậm rãi nói: “Gia phụ biết Kim Ngu Đường có chi nhánh ở đây, nên sáng nay sau khi ta và Vô Ngân ca ca tách ra, ta liền đi cùng phụ thân đến bái phỏng Chu tiên sinh của Kim Ngu Đường, trên đường trở về thì gặp được các nàng, các nàng cũng vô tình biết mục đích chuyến này của ta.”
Mộc Vô Ngân lập tức động dung, không ngờ phụ thân của Tô Ngọc Hồ cao tay như vậy.
Có thể móc nối quan hệ với Kim Ngu Đường tiếng tăm lừng lẫy thì sao là nhân vật tầm thường được.
Nghe nói Kim Ngu Đường phú khả địch quốc, tráng lệ, đẹp đến huyền ảo, rất nhiều quý tộc còn bị từ chối ngay ngoài cửa.
Xem ra, Tô Ngọc Hồ này còn hơn xa Tô Mặc gấp trăm, gấp nghìn lần.
Các tiểu thư quan gia nghe vậy, thái độ với Tô Ngọc Hồ càng tốt hơn. Bởi vì các nàng biết nội tình, Chu tiên sinh đúng thật là quản sự của Kim Ngu Đường.
Nếu như Tô Ngọc Hồ nói mình đã gặp Nhiễm công tử thì nhất định là nói dối, nhưng nếu nàng nói đã gặp Chu tiên sinh, vậy thì không giả được.
Các nàng không biết, Tô Ngọc Hồ cũng chỉ là nói theo lời của tên sai vặt canh cửa mà thôi.
Vì thế, nhóm quý nữ bỏ vẻ kiêu căng xuống, bắt đầu nói chuyện nhà cùng Tô Ngọc Hồ.
Chúng đệ tử Mặc Môn thảo luận những chuyện lạ trong chốn giang hồ, các nữ tử quý tộc đương nhiên cũng dựng lỗ tai lên nghe, trong đó có nói đến việc ma giáo giết người cướp cửa, giang hồ phân chia làm mấy thế lực, khiến các nữ tử quý tộc thán phục không thôi.
Bỗng nhiên, có người cười nhạo một tiếng: “Vừa nãy ta nghe nói… Ngọc Hồ sư tỷ có một đường tỷ đang đi làm nhiệm vụ cấp cao nhất, hiện tại vẫn chưa trở về phục mệnh.”
“Ta cũng nghe nói, nếu nàng không trở về thì sẽ bị phạt, chuyện này chẳng trách người khác được, đều do nàng không biết tự lượng sức mình thôi.”
“Có chuyện gì vậy?” Các nữ tử quý tộc tò mò hỏi.
Người nọ cười nói: “Nghe nói là, lúc Tô Mặc biết quan hệ giữa Mộc sư huynh và Tô Ngọc Hồ sư tỷ rất tốt, thì lập tức đi ra ngoài làm nhiệm vụ cấp cao nhất, muốn chứng minh nàng ta hơn Ngọc Hồ sư tỷ, ta thấy nàng nhất định là bị kích thích lớn.”
“Chỉ bằng Tô Mặc mà muốn so với Ngọc Hồ sư tỷ sao? Đúng là không biết lượng sức, cũng không nghĩ Ngọc Hồ sư tỷ là nữ đệ tử thông tuệ nhất Mặc Môn, lại còn là đại mỹ nữ nổi danh, nàng có thể tùy tiện học đòi được sao?”
“Đúng vậy! Nếu như bây giờ ta gặp nàng, ta nhất định phải thay Ngọc Hồ sư tỷ khi nhục nàng một trận!”
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, qua miệng nhiều người thì thật giả lẫn lộn, Tô Mặc bị nói thành tâm tư buồn thương, dốc lòng muốn đi làm nhiệm vụ Mặc Môn, thứ nhất là không muốn nhìn cảnh Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, thứ hai là muốn chứng minh thực lực của mình, để Mộc Vô Ngân nhận thấy nàng hơn Tô Ngọc Hồ rất nhiều, cho nên mới không biết lượng sức chọn nhiệm vụ cao nhất, thế nên bây giờ vẫn không có mặt mũi về Mặc Môn phục mệnh.
Mọi người vừa nói vừa cười, giọng điệu không hề che giấu vẻ châm chọc khinh thường.
Gió nhẹ lướt trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn. Nghe thấy những lời nói sai lầm ở đầu cầu, Tô Mặc nhếch môi cười khẽ một tiếng, thật là buồn chán đến cực độ!
Chẳng qua, trời sinh voi sinh cỏ, sự trừng phạt của Mặc Môn, Tô Mặc cũng không sợ.
Nàng gác hai tay lên đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Lúc này, Mộc Vô Ngân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi xa, mở miệng: “Đúng rồi, hôm nay Mặc Môn dùng bồ câu đưa tin muốn chúng ta tập hợp về, rốt cuộc là vì sao?”
Một thiếu niên cười nói: “Sư huynh không biết, một tháng này huynh và Ngọc Hồ sư tỷ ra ngoài, Dịch sư thúc đã trở về rồi.”
“Dịch sư thúc?” Mộc Vô Ngân nhíu mày kinh ngạc.
“Phải, Dịch sư thúc là người trong ngày tỷ thí chỉ dùng một chiêu đã đánh đối thủ rớt xuống đài, thắng liên tiếp trăm trận.”
“Nghe nói, thực lực của Dịch sư thúc đã là Tôi Thể rồi, hai mươi tuổi đạt đến Tôi Thể là người đầu tiên trong vòng trăm năm nay của Mặc Môn. Sau này thúc ấy sẽ đến núi Côn Luân.”
“Không biết vị Dịch sư thúc nọ như thế nào?” Có người tò mò hỏi.
“Rất lạnh nhạt, rất kiệm lời, cũng ít xuất hiện ở Mặc Môn. Dáng vẻ thì cực kỳ tuyệt sắc.” Người nọ bày tỏ sự kính trọng và yêu thích với Dịch sư thúc.
“Vậy sao?” Mộc Vô Ngân khinh thường cười, hắn không hề cho rằng Mặc Môn lại có một nam tử trẻ tuổi thực lực vượt qua hắn.
“Vị Dịch sư thúc kia hiện đang ở đâu?”
“Không biết, chắc là đang trên đường đến đây.”
Mọi người đang nói thì từ xa, có một nam tử chậm rãi đi tới. Hắn rất trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, mặc bộ cẩm bào thuần một màu trắng, cổ áo choàng một lớp lông cáo mỏng, chân đi giầy mây, thanh nhã như lưu vân, bên hông mang ngọc bội và một thanh trường kiếm màu đen.
Dáng người nam tử thon dài, ánh trắng chiếu rọi trên thân hắn tạo thành vầng sáng nhàn nhạt.
Hắn từ từ ngẩng đầu lộ ra một gương mặt thanh tú tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng.
Mỹ nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất của hắn băng lãnh tĩnh lặng, phong tư tuyệt mỹ, da thịt trong suốt, toàn thân đều toát vẻ lạnh lẽo khó tả, như tuyết trắng ngàn năm hóa thành.
Tô Ngọc Hồ nhịn không được vuốt ngực, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh đến không thể khống chế.
Thật quá đẹp! Cao quý như vậy, tuấn mỹ như vậy, Mộc Vô Ngân dù cũng tuấn mỹ quý khí, nhưng vĩnh viễn không bằng được một góc của người kia.
Tạo hóa thế gian sao có thể sinh ra một nam nhi tuyệt mỹ đến vậy, khiến nàng nhịn không được muốn sùng bái.
Trong đầu Tô Ngọc Hồ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ hoang đường lớn mật, nếu nam tử này có thể thú nàng, thì nàng sẽ tuyệt đối không liếc mắt nhìn Mộc Vô Ngân lấy một cái! Nếu hắn cần hồng nhan tri kỷ, nàng nguyện ý ở cùng hắn đến thiên hoang địa lão… thế sự xoay vần… sông cạn đá mòn…
Bất tri bất giác, nàng đã hoàn toàn sa vào ảo tưởng của chính mình.
Lúc này, bỗng nhiên có người “sát phong cảnh” la lên một tiếng: “Ôi chao, mau nhìn kìa, dưới cầu có người.”
Hóa ra có người làm rơi tấm lục trắng trong tay áo xuống hồ, người đó cúi đầu xuống nhìn thì thấy Tô Mặc đang lười biếng nằm nghiêng trên thuyền.
Đêm nay là hội ngắm hoa đăng của dân gian, xung quanh hồ tụ tập nhiều nhóm nam nữ cười đùa.
Tô Mặc tìm một góc không người, khôi phục lại gương mặt như ngày thường.
Sau đó, nàng nằm trên con thuyền nhỏ do Tô gia chế tạo đi đến giữa hồ. Trong mắt phản chiếu ánh sáng trên hồ, hưởng thụ gió đêm.
Chẳng biết từ khi nào, chỉ cần nơi có hồ có nước là nàng đặc biệt thích nơi đó.
Tô Mặc từ từ sắp xếp suy nghĩ, nàng nghiêng đầu suy đoán xem nam tử áo trắng kia rốt cuộc là ai? Nếu hắn đúng là bằng hữu của Nhiễm công tử, vậy hắn nhất định cũng có thân phận đặc biệt khác. Nhưng cho dù nàng nghĩ nát óc cũng đoán không ra nam nhân áo trắng kia là thần thánh phương nào.
Nàng bỗng nhớ tới Văn Nhân công tử mà Chu tiên sinh nhắc đến, Tô Mặc lập tức nghĩ ra một chút manh mối.
Văn Nhân là dòng họ hoàng tộc của Tề quốc, người mang họ này cho dù là hoàng đế, hoàng tử, hoàng tôn, hoàng thân quốc thích, thì không trên một vạn cũng có hơn một ngàn.
Nàng nhớ lại kinh nghiệm hai kiếp mình từng trải qua ở Tề quốc cũng chưa từng gặp mĩ nam áo trắng kia bao giờ. Người này thật sự rất thần bí.
Nàng có chút buồn bực nhíu mày, xem ra trước mắt không thể biết thân phận thật sự của đối phương được rồi.
Tô Mặc thở dài một hơi, gạt vấn đề qua một bên không nghĩ nữa. Nàng gõ gõ Thiên Thư Toàn Cơ, mới nhớ ra cả buổi nay thiếu niên kia vô cùng an tĩnh, cứ như đã biến mất rồi vậy.
Nàng khẽ nhếch môi: “Này… sao hôm nay ngươi không nói lời nào vậy?”
Một lúc lâu sau, Thiên Thư rốt cuộc cũng có động tĩnh.
“Vì sao ta phải nói?” Ngữ khí của thiếu niên vẫn kiêu căng như trước: “Nữ nhân ngươi làm gì ta cũng không có hứng thú tìm hiểu, bản công tử sẽ không thường xuyên ra ngoài giúp ngươi làm mấy chuyện không thú vị đó đâu.”
“Quả nhiên, không có thực thể thật là đáng thương.” Tô Mặc vuốt vuốt phiến lá sen, giễu cợt nói.
Nghe vậy, thân hình thon dài xinh đẹp của thiếu niên rốt cuộc cũng xuất hiện, chỉ là phương thức của hắn có chút kỳ lạ. Hắn đưa lưng về phía nàng, mái tóc đen tuyền như tơ lụa tung bay. Cách xuất hiện của hắn tựa như đang ghé vào ngồi trước người nàng.
Nếu có người thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ nghĩ lầm hai người đang nằm trên thuyền nhỏ chàng chàng thiếp thiếp, ái muội nói không nên lời.
Tô Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn có thể đi ra nhanh như vậy, chẳng lẽ đã thấy được những gì không nên xem rồi sao?
Thiếu niên thẳng người ngồi trên thuyền, khoanh hai tay, hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu hờ hững nói: “Nữ nhân, tính tình ngươi tùy tiện yêu thương nhung nhớ nam nhân như thế, nhưng ta lại chỉ ngửi thấy mùi gỗ trên người ngươi mà không nghe mùi son phấn, có đôi khi ngươi cũng thật không giống những nữ nhân khác.”
Hắn ngẩng đầu, đảo mắt sang nơi khác, không thèm ngó ngàng đến Tô Mặc.
Tô Mặc vuốt ngực, bình ổn tâm tình nói: “Ngươi cứ đi ra như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Ở đây không có ai cả. Nữ nhân, không ngờ ngươi lộ mặt thật lại có thể đàm phán thành công một mối làm ăn không tệ như vậy.”
Tô Mặc phong tình vạn chủng cười nói: “Có đôi khi, cơ hội phải tự mình tới tranh thủ mới được.”
Thiếu niên vẫn mặt không chút thay đổi: “Càng không ngờ… ngươi lại biết chế tạo con rối cơ quan.”
“Biết sơ thôi, không đáng nhắc tới.”
“Hừ, coi như ngươi cũng biết tự lượng sức mình. Tóm lại, ở đây ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi, là tập sách tranh tư liệu về trận pháp, nếu thuật cơ quan của ngươi phối hợp với nó sẽ tiến bộ thêm một bước. Còn có một quyển tâm pháp thích hợp với ngươi. Nhớ rõ, ngươi phải dùng những vật khác tới trao đổi, trước mắt bản công tử cần y phục sang trọng quý giá, cùng vài hũ rượu và thức ăn ngon.”
Tô Mặc hơi hơi động dung, thiếu niên này lại nghĩ ra chủ ý như vậy, buộc nàng phải mang đồ đến trao đổi với hắn, thật thú vị.
Lúc này xung quanh thuyền bỗng có động tĩnh. Thiếu niên nhíu nhíu mày, lập tức biến vào Thiên Thư.
Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay mơn trớn lá sen, buồn chán giương mắt nhìn lên. Một nhóm thiếu nam thiếu nữ đi ngang qua, là các đệ tử của Mặc Môn.
Nàng dùng lá sen che mặt, không thèm để ý đến bọn họ. Nhóm người đứng ở đầu cầu ngắm cảnh, không ai phát hiện ra nàng.
Đứng đầu là một nam một nữ, nam tử nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng bay, nữ tử động lòng người, thẹn thùng e lệ. Hai người sóng vai mà đứng, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn có chút thân mật.
Hai người nọ đúng là Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ. Những người xung quanh là hồ bằng cẩu hữu của họ. (*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu)
Làn da Tô Ngọc Hồ trắng nõn, giọng nói mềm mại, như chim nhỏ nép vào người, là loại ngọc nữ ôn nhu điển hình.
Dáng người Mộc Vô Ngân thon dài, phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm, ánh mắt có chút ngạo khí.
Cách đó không xa có mấy nữ tử kiêu ngạo như khổng tước đi đến, ngạo nghễ nói: “Tô Ngọc Hồ, ta nghe nói hôm nay ngươi đến Kim Ngu Đường đúng không?” (*khổng tước: chim công)
Ánh mắt Tô Ngọc Hồ khẽ trầm xuống, lập tức làm như không có việc gì đáp: “Phải! Ta vừa mới trở về, ta ngồi ở Kim Ngu Đường hơi lâu!”
Mấy nữ tử vừa nghe lập tức giật mình, thái độ đối với Tô Ngọc Hồ cũng tốt hơn rất nhiều: “Ngọc Hồ muội muội, xem ra ngươi cũng có chút bản sự.”
Tô Ngọc Hồ lập tức nâng cằm lên, giả dối cười: “Đâu nào, ta chỉ đi cùng gia phụ mà thôi.”
Mộc Vô Ngân ngạc nhiên hỏi: “Ngọc Hồ, các nàng là…”
Tô Ngọc Hồ mím môi cười nói: “Vô Ngân ca ca chắc là chưa từng gặp các nàng, để ta giới thiệu cho huynh. Vị này là tiểu thư nhà Cao thượng thư, vị này là thiên kim của Lý Thị Lang…” Tô Ngọc Hồ ngẩng đầu, giọng nói mang theo ba phần ngạo ý. Nàng là nữ tử, đương nhiên cũng ham hư vinh, kết giao với tiểu thư quan gia dù sao cũng là một chuyện có thể diện. Nàng tiếp tục chậm rãi nói: “Gia phụ biết Kim Ngu Đường có chi nhánh ở đây, nên sáng nay sau khi ta và Vô Ngân ca ca tách ra, ta liền đi cùng phụ thân đến bái phỏng Chu tiên sinh của Kim Ngu Đường, trên đường trở về thì gặp được các nàng, các nàng cũng vô tình biết mục đích chuyến này của ta.”
Mộc Vô Ngân lập tức động dung, không ngờ phụ thân của Tô Ngọc Hồ cao tay như vậy.
Có thể móc nối quan hệ với Kim Ngu Đường tiếng tăm lừng lẫy thì sao là nhân vật tầm thường được.
Nghe nói Kim Ngu Đường phú khả địch quốc, tráng lệ, đẹp đến huyền ảo, rất nhiều quý tộc còn bị từ chối ngay ngoài cửa.
Xem ra, Tô Ngọc Hồ này còn hơn xa Tô Mặc gấp trăm, gấp nghìn lần.
Các tiểu thư quan gia nghe vậy, thái độ với Tô Ngọc Hồ càng tốt hơn. Bởi vì các nàng biết nội tình, Chu tiên sinh đúng thật là quản sự của Kim Ngu Đường.
Nếu như Tô Ngọc Hồ nói mình đã gặp Nhiễm công tử thì nhất định là nói dối, nhưng nếu nàng nói đã gặp Chu tiên sinh, vậy thì không giả được.
Các nàng không biết, Tô Ngọc Hồ cũng chỉ là nói theo lời của tên sai vặt canh cửa mà thôi.
Vì thế, nhóm quý nữ bỏ vẻ kiêu căng xuống, bắt đầu nói chuyện nhà cùng Tô Ngọc Hồ.
Chúng đệ tử Mặc Môn thảo luận những chuyện lạ trong chốn giang hồ, các nữ tử quý tộc đương nhiên cũng dựng lỗ tai lên nghe, trong đó có nói đến việc ma giáo giết người cướp cửa, giang hồ phân chia làm mấy thế lực, khiến các nữ tử quý tộc thán phục không thôi.
Bỗng nhiên, có người cười nhạo một tiếng: “Vừa nãy ta nghe nói… Ngọc Hồ sư tỷ có một đường tỷ đang đi làm nhiệm vụ cấp cao nhất, hiện tại vẫn chưa trở về phục mệnh.”
“Ta cũng nghe nói, nếu nàng không trở về thì sẽ bị phạt, chuyện này chẳng trách người khác được, đều do nàng không biết tự lượng sức mình thôi.”
“Có chuyện gì vậy?” Các nữ tử quý tộc tò mò hỏi.
Người nọ cười nói: “Nghe nói là, lúc Tô Mặc biết quan hệ giữa Mộc sư huynh và Tô Ngọc Hồ sư tỷ rất tốt, thì lập tức đi ra ngoài làm nhiệm vụ cấp cao nhất, muốn chứng minh nàng ta hơn Ngọc Hồ sư tỷ, ta thấy nàng nhất định là bị kích thích lớn.”
“Chỉ bằng Tô Mặc mà muốn so với Ngọc Hồ sư tỷ sao? Đúng là không biết lượng sức, cũng không nghĩ Ngọc Hồ sư tỷ là nữ đệ tử thông tuệ nhất Mặc Môn, lại còn là đại mỹ nữ nổi danh, nàng có thể tùy tiện học đòi được sao?”
“Đúng vậy! Nếu như bây giờ ta gặp nàng, ta nhất định phải thay Ngọc Hồ sư tỷ khi nhục nàng một trận!”
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, qua miệng nhiều người thì thật giả lẫn lộn, Tô Mặc bị nói thành tâm tư buồn thương, dốc lòng muốn đi làm nhiệm vụ Mặc Môn, thứ nhất là không muốn nhìn cảnh Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, thứ hai là muốn chứng minh thực lực của mình, để Mộc Vô Ngân nhận thấy nàng hơn Tô Ngọc Hồ rất nhiều, cho nên mới không biết lượng sức chọn nhiệm vụ cao nhất, thế nên bây giờ vẫn không có mặt mũi về Mặc Môn phục mệnh.
Mọi người vừa nói vừa cười, giọng điệu không hề che giấu vẻ châm chọc khinh thường.
Gió nhẹ lướt trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn. Nghe thấy những lời nói sai lầm ở đầu cầu, Tô Mặc nhếch môi cười khẽ một tiếng, thật là buồn chán đến cực độ!
Chẳng qua, trời sinh voi sinh cỏ, sự trừng phạt của Mặc Môn, Tô Mặc cũng không sợ.
Nàng gác hai tay lên đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Lúc này, Mộc Vô Ngân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi xa, mở miệng: “Đúng rồi, hôm nay Mặc Môn dùng bồ câu đưa tin muốn chúng ta tập hợp về, rốt cuộc là vì sao?”
Một thiếu niên cười nói: “Sư huynh không biết, một tháng này huynh và Ngọc Hồ sư tỷ ra ngoài, Dịch sư thúc đã trở về rồi.”
“Dịch sư thúc?” Mộc Vô Ngân nhíu mày kinh ngạc.
“Phải, Dịch sư thúc là người trong ngày tỷ thí chỉ dùng một chiêu đã đánh đối thủ rớt xuống đài, thắng liên tiếp trăm trận.”
“Nghe nói, thực lực của Dịch sư thúc đã là Tôi Thể rồi, hai mươi tuổi đạt đến Tôi Thể là người đầu tiên trong vòng trăm năm nay của Mặc Môn. Sau này thúc ấy sẽ đến núi Côn Luân.”
“Không biết vị Dịch sư thúc nọ như thế nào?” Có người tò mò hỏi.
“Rất lạnh nhạt, rất kiệm lời, cũng ít xuất hiện ở Mặc Môn. Dáng vẻ thì cực kỳ tuyệt sắc.” Người nọ bày tỏ sự kính trọng và yêu thích với Dịch sư thúc.
“Vậy sao?” Mộc Vô Ngân khinh thường cười, hắn không hề cho rằng Mặc Môn lại có một nam tử trẻ tuổi thực lực vượt qua hắn.
“Vị Dịch sư thúc kia hiện đang ở đâu?”
“Không biết, chắc là đang trên đường đến đây.”
Mọi người đang nói thì từ xa, có một nam tử chậm rãi đi tới. Hắn rất trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, mặc bộ cẩm bào thuần một màu trắng, cổ áo choàng một lớp lông cáo mỏng, chân đi giầy mây, thanh nhã như lưu vân, bên hông mang ngọc bội và một thanh trường kiếm màu đen.
Dáng người nam tử thon dài, ánh trắng chiếu rọi trên thân hắn tạo thành vầng sáng nhàn nhạt.
Hắn từ từ ngẩng đầu lộ ra một gương mặt thanh tú tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng.
Mỹ nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất của hắn băng lãnh tĩnh lặng, phong tư tuyệt mỹ, da thịt trong suốt, toàn thân đều toát vẻ lạnh lẽo khó tả, như tuyết trắng ngàn năm hóa thành.
Tô Ngọc Hồ nhịn không được vuốt ngực, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh đến không thể khống chế.
Thật quá đẹp! Cao quý như vậy, tuấn mỹ như vậy, Mộc Vô Ngân dù cũng tuấn mỹ quý khí, nhưng vĩnh viễn không bằng được một góc của người kia.
Tạo hóa thế gian sao có thể sinh ra một nam nhi tuyệt mỹ đến vậy, khiến nàng nhịn không được muốn sùng bái.
Trong đầu Tô Ngọc Hồ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ hoang đường lớn mật, nếu nam tử này có thể thú nàng, thì nàng sẽ tuyệt đối không liếc mắt nhìn Mộc Vô Ngân lấy một cái! Nếu hắn cần hồng nhan tri kỷ, nàng nguyện ý ở cùng hắn đến thiên hoang địa lão… thế sự xoay vần… sông cạn đá mòn…
Bất tri bất giác, nàng đã hoàn toàn sa vào ảo tưởng của chính mình.
Lúc này, bỗng nhiên có người “sát phong cảnh” la lên một tiếng: “Ôi chao, mau nhìn kìa, dưới cầu có người.”
Hóa ra có người làm rơi tấm lục trắng trong tay áo xuống hồ, người đó cúi đầu xuống nhìn thì thấy Tô Mặc đang lười biếng nằm nghiêng trên thuyền.