Đôi mắt Hoa Tích Dung hơi khép lại, hưởng thụ Tô Mặc mát xa, cảm nhận bàn tay mềm mại nhẵn bóng vuốt ve ấn nhẹ không ngừng trên tay mình, môi cười nói: “Lên trên một chút, dễ chịu lắm.”
Tô Mặc thầm hừ lạnh, hắn thật biết sai khiến nàng, “Gia có thể tìm người khác xoa bóp cho ngươi.”
“Gia không thích nữ nhân mát xa, chưa bao giờ để nữ nhân làm, còn nam nhân lại tay chân cứng ngắc, chỉ có Tiểu Mạch ngươi là giỏi nhất, cho nên ngươi nếu làm con nuôi của ta, tất nhiên không còn gì tốt hơn.” Hoa Tích Dung cảm thấy tuy rằng Tô Mặc không có kinh nghiệm mát xa gì nhưng thủ pháp rất linh hoạt, không hoàn toàn giống phương pháp chính thống nhưng hắn thích cảm giác đặc biệt mới lạ này hơn, mắt cũng nhắm lại vui sướng hưởng thụ.
Nhìn bộ dáng buồn ngủ của đối phương, Tô Mặc nhíu mi, “Hoa công tử, ngươi quay lưng lại đi, nằm sấp tốt hơn.”
Hoa Tích Dung lập tức làm theo, để cho bàn tay mềm mại linh hoạt của Tô Mặc luồn vào trong áo mình, hắn thoải mái đến nỗi suýt hừ ra tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên bề mặt da thịt như đang gảy một khúc nhạc tuyệt vời, khi ngứa khi đau. Gió đêm cuồn cuộn thổi tóc đen rũ xuống thái dương hắn như vuốt ve hai gò má, thư giãn sảng khoái thỏa mãn.
“Gia, có được không?” Tô Mặc nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, không tồi, nếu Tiểu Mạch cứ ấn như thế, gia chỉ sợ là sẽ ngủ quên mất.” Hoa Tích Dung từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, sau một lúc lâu mới mở ra.
“Nếu đã vậy, ta trở về đây.” Tô Mặc không có hứng ở cùng hắn nữa, nhưng không ngờ hắn để nàng đi nhanh như vậy.
“Ừm.” Hoa Tích Dung nhẹ nhàng lên tiếng.
Tô Mặc đứng lên, than nhẹ một hơi, ánh mắt chậm rãi quét qua lại vài lần trên lưng Hoa Tích Dung.
Từ trước đến giờ, phu thê nghỉ ngơi ban đêm hận nhất là việc đối phương quay lưng lại với mình. Nhưng bình thường chỉ khi tin tưởng mới có thể đưa lưng về phía người ngoài.
Mà hiện tại, Hoa Tích Dung ngủ gục ở đây không hề phòng bị. Được rồi! Hắn ta quả nhiên rất tin tưởng nàng, Tô Mặc bĩu môi, không nghĩ ngợi nhiều.
Nghe thấy tiếng bước chân Tô Mặc rời đi rồi nhưng Hoa Tích Dung vẫn không xoay người lại, bụng dưới của hắn có chút khác thường, trong lòng cũng hơi kì quái, đối phương rõ ràng là nam tử, mặc dù là mĩ thiếu niên tuyệt sắc nhưng hắn vẫn là một nam nhân bình thường, tuyệt đối không có ham mê long dương (đoạn tụ) gì, cho nên hắn thật sự hơi khó tiếp nhận. Tiểu Mạch chỉ sờ nhẹ trên người hắn mà hắn lại có phản ứng, thậm chí càng lúc càng không thể cứu vãn, hay là hắn thật sự có khuynh hướng đoạn tụ?
Sau một lúc lâu, cảm thấy thân thể mình đã khôi phục như bình thường, hắn mới xoay người ngồi dậy.
Hắn liếc qua, thấy Cơ Bạch đang đứng dựa vào thân cây, trong mắt hiện tia sắc lạnh, vẻ mặt thâm trầm, không nói gì hồi lâu.
Hoa Tích Dung cười cười, xinh đẹp bức người, ngáp một cái nói: “Cơ công tử, đã muộn như thế này, ngươi không ngủ mà còn ở đây làm gì?”
Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Không ngủ được giống ngươi.”
Hoa Tích Dung cong môi, “Không ngủ được thì phải đi đếm cừu chứ.”
“Hoa công tử nếu không ngủ được, cũng có thể đi đếm cừu.”
Hoa Tích Dung yêu mị nhìn Cơ Bạch, trêu tức, “Cơ công tử nhất định đã đứng đó lâu rồi, nhìn thấy một số thứ không nên thấy, như vậy nếu vẫn chưa đi, nhất định là có chuyện gì muốn tìm ta đúng không?”
“Không sai.” Cơ Bạch nhàn nhạt, hờ hững nói: “Hiện tại ta đã có tiếng tăm ở Ma giới, các hạ rốt cuộc định lúc nào mang chúng ta đi tìm cơ duyên kia?”
Hoa Tích Dung ồ một tiếng: “Hình như ngươi rất gấp gáp.”
Vẻ mặt Cơ Bạch không chút cảm xúc: “Đã ở đây sáu tháng rồi.”
Lông mi Hoa Tích Dung run nhẹ, khẽ hừ một tiếng, “Sáu tháng này chẳng qua chỉ là sáu ngày ở Nhân giới thôi, ngươi là vì cơ duyên của chính mình hay là vì cơ duyên của Tiểu Mạch, nói ta nghe xem?”
“Đương nhiên là giúp Tô gia tứ thiếu tăng thực lực lên trước.”
Hoa Tích Dung giễu cợt: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, ta cảm thấy ngươi có đam mê đoạn tụ.” (*Không có chuyện gì mà ân cần, không phải gian trá thì là trộm cắp)
Cơ Bạch lạnh nhạt nói: “Người có đam mê đoạn tụ là các hạ, không phải ta.”
Hoa Tích Dung dò xét, thấy đối phương quả nhiên phát hiện ra nhược điểm của mình, đam mê đoạn tụ sao? Thật là đáng sợ, Hoa Tích Dung tuyệt đối không thừa nhận mình có khuynh hướng này, hắn sờ mũi nói: “Được rồi, nếu đã vậy, ta chỉ thấy kì quái vì sao các hạ lại lựa chọn tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước mình?”
“Hiện giờ thanh danh của ta cùng Tiểu Mạch đã rất lớn, nơi đây mỗi ngày đều có quý tộc viết thư mời chúng ta đến. Ta cảm thấy thực lực của Tiểu Mạch quá thấp, sẽ trở thành vật cản, ta đề nghị nên tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước.”
Mắt phượng của Hoa Tích Dung hơi híp lại, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt, khác với cái loại yêu mị lười biếng trước kia của hắn, chậm rãi cong môi lên một cái, cười khẽ một tiếng: “Được thôi, Cơ công tử hóa ra cảm thấy Tiểu Mạch là vật cản, gia từ trước đến giờ đã nói là làm, nếu Cơ công tử muốn như thế, ta liền mang các ngươi đi cùng, nhưng đến lúc gặp được muội muội của lão yêu phụ kia, tuyệt đối đừng cảm thấy dễ đối phó.”
Hoa Tích lòng chậm rãi lấy một thiệp mời mạ vàng ra, mặt trên được khảm vô số bảo thạch Ma giới nhỏ vụn, trong suốt óng ánh, mấy ngày nay hễ có danh thiếp đưa tới muốn mời Cơ Bạch chữa trị, cái nào cũng cực kì đẹp đẽ quý giá, đại biểu cho thân phận các quý tộc.
Hắn búng tay, danh thiếp bay về phía Cơ Bạch.
Cơ Bạch lập tức đón lấy, thấy chữ kí ở mặt trên, thản nhiên nói: “Là Thánh nữ giáo kia sao?”
“Đúng vậy! Là Thánh nữ giáo.” Hoa Tích Dung gật đầu, “Nơi tăng thực lực ở ngay bên trong Thánh nữ giáo.”
“Ngày mai ta lập tức đi cùng Tô gia tứ thiếu.” Cơ Bạch nói.
“Ta đã quên nói cho ngươi biết, hai quý tộc một gầy một béo mà các ngươi đã gặp qua kia đều là người của Thánh nữ giáo, hiện tại một chết một bị thương, bất luận thế nào thì đối phương cũng không có hảo cảm với các ngươi, tóm lại sẽ có người ra tay đối phó với các ngươi.” Hoa Tích Dù cố ý dọa dẫm.
“Ta biết, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”
“Hơn nữa Thánh nữ kia cùng với lão phu nhân đều có chung sở thích là nam nhân tuyệt sắc, nếu ngươi đi vào đó, phải chuẩn bị tâm lý làm trai lơ bà ta, thủ đoạn của bà ta không thể khinh thường được đâu.” Hoa Tích Dung như cười như không, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Hơi thở quanh thân Cơ Bạch bỗng nhiên trầm xuống, khí lạnh đánh về phía Hoa Tích Dung, lúc hắn thấy Tô Mặc xoa bóp cho Hoa Tích Dung, trong lòng hận không thể tiến lên hung hăng dùng kiếm đâm vào ngực hắn. Hiện giờ, hắn đã biết mình là nhất thời mê muội trốn tránh sự thật, bảy khế ước cũng chỉ có bảy mà thôi, hắn bỗng nhiên hiểu ra điểm này, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Hắn đã thấy rõ nội tâm của mình, hắn vẫn thích nàng như xưa.
Một khi bỏ qua, sẽ vĩnh viễn đánh mất.
Nàng cho hắn cơ hội là một tháng, hiện tại hắn muốn khiến Tô Mặc cảm động thì đương nhiên phải có thành ý. Còn việc tiếp nhận khế ước của nàng, trong lòng hắn tuy rằng rất bất đắc dĩ nhưng cơ hội chỉ có một lần, ít ra hiện tại hắn không định hoảng loạn rời đi.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy (Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ), lúc trước hắn đã cùng nàng thề non hẹn biển, cũng đã nói bất luận như thế nào đều không rời khỏi nàng, nhưng mà lúc hắn thấy bảy khế ước này đã định buông tâm tư mình xuống, lời thề non hẹn biển như thế thật sự có chút vớ vẩn.
Hiện tại, khi chỉ có thời gian một tháng, hắn mới cảm thấy cơ hội nàng cho hắn là cực kì đáng quý.
Hoa Tích Dung nhìn đôi mắt Cơ Bạch ngày càng sâu thẳm, trong đồng tử lóe ra vẻ kiên quyết cường thế.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi cười châm chọc khinh thường.
Tiểu tử Cơ Bạch này, hình như cũng có tâm tư với Tiểu Mạch đây!
*
Hôm sau ba người đã xuất phát, đi về phía Thánh nữ giáo cách năm trăm dặm.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, du sơn dạo thủy, cả ba đều thoải mái tùy ý.
Một lúc lâu sau khi ba người đi, đường phía trước đã không thấy nữa, xung quanh là một biển hoa, hoa Ma giới nở rộ dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, khoe màu đua sắc, một biển hoa rực rỡ.
Tô Mặc thúc ngựa, hỏi: “Phía dưới nên đi như thế nào?”
Hoa Tích Dung thanh mị cười, “Chúng ta nên xuống ngựa, phải đi trong biển hoa, nơi đây là trận pháp, không cẩn thận sẽ bị lạc đường.”
Cơ Bạch đã xuống ngựa, vẫn khoác áo choàng đen, đội mũ trùm che mái tóc bạc, lạnh băng nói: “Đúng rồi, lần trước chúng ta đã bàn cùng Đinh đại nhân cách thức hợp tác cùng quý tộc, nghe nói nơi đó người ngoài chưa bao giờ vào, nhưng gần đây hình như có rất nhiều người đi xung quanh đường này về phía Thánh nữ giáo.”
Hoa Tích Dung thấp giọng nói: “Bởi vì hàng năm Thánh nữ giáo đều mở yến hội một lần, mừng ngày sinh nhật Thánh nữ, cho nên người xung quanh sẽ đến chúc mừng, đương nhiên nếu muốn kéo quan hệ gần gũi hơn với Thánh nữ không thể tay không mà đến, đây chính là cơ hội vơ vét của cải của chúng.”
Tô Mặc nhìn xung quanh: “Chỗ này thực sự rất dễ lạc đường.”
Hoa Tích Dung lười biếng kéo áo choàng, “Không phải có thiệp mời sao, trên thiệp có vẽ cho chúng ta đường đi, sẽ không phải lo bị lạc đường, hơn nữa cho dù không mang theo quà tặng thì tấm thiếp này cũng là quý thiếp, chúng ta có thể tay không mà vào, gia dù có tiền cũng tuyệt đối không đưa cho bà Thánh nữ kia đâu.”
Tô Mặc đội mũ che đầu cho hắn, cười nói: “Gia nên che mặt lại thì tốt hơn, hiện tại chúng ta vẫn bị người truy nã đấy.”
Hoa Tích Dung đưa tay ra nhéo hai má Tô Mặc, cười: “Vẫn là Tiểu Mạch suy nghĩ chu đáo.”
Sau khi nhéo, hai ngón tay Hoa Tích Dung chậm rãi xoa xoa, trắng trắng mịn mịn, xúc cảm thật không tồi, hắn hơi đê mê, hận không thể nhéo thêm mấy cái.
Vô tình quay đầu, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cơ Bạch.
Hoa Tích Dung dứt khoát mặc kệ.
Trên đường bọn họ gặp ba nhóm quý tộc, mỗi người đều mang theo lễ vật, vừa đi vừa tán chuyện.
“Lễ vật thật phiền phức, khẩu vị Thánh nữ kia ngày càng kinh khủng.”
“Cũng phải thôi, bà ta đã giàu đến chảy mỡ rồi, chê bỏ đồ chúng ta khó coi.”
“Ừ, ngươi nói không sai, quý tộc rất thích vơ vét của cải, bóc lột chúng ta, chúng ta lại bóc lột xuống dưới, nếu nô lệ nào không trồng được hoa màu tốt liền chặt tay bọn chúng.”
“Những người các ngươi không biết phục vụ theo sở thích gì cả, ta nghe nói Thánh nữ thích nhất mỹ nam, hiện tại tam giới liên hệ, Nhân giới chính là nơi có nhiều mỹ nam mỹ nữ nhất, nghe nói sắp tới sẽ có ba nhóm Nhân giới đến đây mở Di Hồng viện, làm ăn phải nói là thịnh vượng.”
“Thật sao, lần sau gia cũng ghé qua nhìn xem, thân thể nữ nhân Ma giới ta đã chơi đùa chán rồi.”
Hoa Tích Dung nghe vậy không nhịn được lắc đầu, thương nhân Nhân giới đến nơi này thật sự là không làm được chuyện gì tốt, vậy mà lại mở Di Hồng Viện đầu tiên.
Nếu Tạ Thiên Dạ biết sau khi hắn lập nhiều khế ước như thế mà bọn chúng lại dẫn mối mại dâm, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Sớm biết như vậy thì ta đã đi Nhân giới tìm một thiếu niên xinh đẹp tặng cho Thánh nữ đại nhân rồi, không đáng mấy đồng bạc.” Một nam nhân Ma tộc ba hoa nói, “Đáng tiếc, một ngày ở Nhân giới là một tháng ở Ma giới, chỉ sợ sẽ chậm trễ!”
“Ngươi là tiểu cữu tử (em vợ) của Thánh nữ, ngươi tặng gì thì Thánh nữ cũng sẽ không để ý đâu.”
“Ha ha, đúng rồi nhỉ!” Nam tử kia lớn tiếng cười, vô cùng suồng sã láo xược, quay đầu lại thì thấy Tô Mặc.
Gió Ma giới rất mạnh, thường xuyên có gió lốc xuất hiện, đôi khi đội mũ trùm đầu cũng không thể chắc chắn che được khuôn mặt tuyệt sắc của nàng. Khăn che mặt kia bị gió thổi bay, tiếng cười của nam tử lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Tô Mặc không hề chớp. Tô Mặc nhất thời cảm thấy cực kì buồn bực, lần sau đi ra ngoài nàng hẳn là phải giống Cơ Bạch, khoác áo choàng mới có thể yên thân.
“Ta nói, tiểu nhi kia, vừa thấy là biết không phải người Ma giới.” Nam tử Ma giới lập tức cản trước mặt Tô Mặc, lớn tiếng nói.
“Không sai, tiểu nhi xinh đẹp như vậy, nhất định là người Nhân giới.” Mọi người bên cạnh ồn ào.
“Nếu đã vậy, tiểu nhi, ta cho ngươi một viên ma thạch, ngươi làm người của ta thì thế nào?” Nam tử Ma giới kia cười không có ý tốt.
“Đừng để ý bọn chúng, chúng ta đi.” Tô Mặc không thèm để ý tới bọn chúng, dứt khoát đi nhanh về phía trước.
“Tiểu mỹ nhân, đừng đi! Để gia yêu thương ngươi đã. Các ngươi bắt hắn lại đây.” Vừa dứt lời, hai hộ vệ Ngưng Mạch kì liền đi tới hướng Tô Mặc, vừa định bắt lấy thì Tô Mặc đã dịch người kéo ngược lại tay bọn hắn, hung hăng bẻ ngược, cả hai bị vặn gãy hai tay nằm vật xuống đất, la hét không dậy nổi.
Tên quý tộc lập tức buồn bực, chỉ là một thiếu niên Tôi Thể kì mà dám đánh người trước mặt hắn. Hắn lập tức chỉ vào Tô Mặc, lạnh lùng nói: “Tiểu nhi to gan, dám đánh người của ta, ngươi có biết gia là ai không?”
Tô Mặc cười nhạo, “Ta không biết ngươi là ai, chỉ biết là ngươi rất xấu, ta nhìn thấy ngươi đã muốn nôn.”
Sắc mặt tên quý tộc trầm xuống, tay vung lên, bên người lập tức xuất hiện ba hộ vệ Kim Đan kì thực lực cường hãn.
Cơ Bạch rút kiếm ra, vẻ mặt không chút thay đổi, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn mọi người, “Cút về, nếu không, chết.”
Tên quý tộc dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Cơ Bạch từ trên xuống dưới: “Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là người Nhân giới, Nhân giới các ngươi rất nghèo nàn, hiện tại tam giới liên hệ, lũ nghèo nàn các ngươi ai nấy cũng chen chúc đến đây, giờ trong kinh đô toàn lũ Nhân giới muốn chia một chén canh với bọn này. Ta nói các ngươi sao không ở Nhân giới mà ngẩn ngơ đi, sao cứ muốn chạy qua đây, Ma giới tốt như vậy sao? Chắc hẳn các ngươi cũng vì hai đồng bạc, đã vì tiền thì vấn đề gì cũng giải quyết được, ta cho các ngươi bạc, ngươi bán mĩ thiếu niên này cho gia, gia không truy cứu chuyện ngươi rút kiếm chỉ vào mặt gia nữa.”
“Chậc chậc, khẩu khí của ngươi thật lớn, lại muốn mua người của gia.” Hoa Tích Dung đi ra.
“Thật to gan, ngươi là ai?” Tên quý tộc lập tức quát lớn Hoa Tích Dung.
Hoa Tích Dung đưa tay vén màn đen trên mũ che đầu lên, như cười như không nhìn đám người Ma giới, thấy vẻ mặt bọn chúng biến sắc, đường cong bên môi hắn càng thêm nhu hòa, tao nhã nghiêng người dựa vào thân cây, “Tiểu tử, không biết ta sao?”
Một tên quý tộc trừng mắt lạnh nói: “Hoa Tích Dung! Hiện tại ngươi chính là trọng phạm triều đình, còn dám lớn mật ra mặt!”
Hoa Tích Dung ưu mị cười, “Không sai, ta cũng tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn bắt chúng ta lại sao?”
Thanh âm tên quý tộc bỗng nhiên nâng cao kêu lớn sắc bén: “Là bọn chúng? Bọn chúng là phạm nhân trên cáo thị truy nã, bắt, bắt toàn bộ.”
Tình hình rất căng thẳng, xa xa từ phía biển hoa truyền đến một giọng nữ chậm rãi, “Được rồi, đừng ồn ào nữa, bọn họ là khách quý của bản Thánh nữ.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ quý tộc Ma giới đều biến sắc, vội vàng thành thành thật thật đứng ở hai bên.
Một nữ tử mĩ lệ tiêu sái đi ra từ trong biển hoa xinh đẹp, thân hình tựa như một con xà yêu quyến rũ, nàng đánh phấn nhẹ, môi đỏ mọng, y phục lụa mỏng có hoa tường vi hồng phấn, ở viền cổ áo thêu hoa mẫu đơn lớn, móng tay sơn màu đỏ thẫm, cầm một cái quạt tròn mỹ nhân, nhất cử nhất động đều phong tình vô hạn.
Nàng dần dần đi đến, khoác tầng sa mỏng màu vàng kim nhạt, tiếng vải mỏng ma sát vào nhau nhè nhẹ. Dạng nữ tử này ở Nhân giới được xem như trung bình nhưng ở Ma giới lại là đệ nhất mỹ nhân.
Nàng lập tức đi đến trước mặt Cơ Bạch, nhẹ nhàng hành lễ, sóng mắt lưu mị, phong tình vạn chủng nói: “Ngài hẳn là Cơ gia rồi! Nô chờ ngài đã lâu!”
Bọn quý tộc nghe nàng kêu Cơ Bạch là gia, lại tự xưng mình là nô, không nhịn được trố mắt đứng nhìn.
Hoa Tích Dung lập tức cười nhạo, đến gần kề tai Cơ Bạch nói: “Tiểu tử, thật sự bị ta nói trúng mà, bà ta tuyệt đối coi trọng ngươi rồi.”
Tô Mặc thầm hừ lạnh, hắn thật biết sai khiến nàng, “Gia có thể tìm người khác xoa bóp cho ngươi.”
“Gia không thích nữ nhân mát xa, chưa bao giờ để nữ nhân làm, còn nam nhân lại tay chân cứng ngắc, chỉ có Tiểu Mạch ngươi là giỏi nhất, cho nên ngươi nếu làm con nuôi của ta, tất nhiên không còn gì tốt hơn.” Hoa Tích Dung cảm thấy tuy rằng Tô Mặc không có kinh nghiệm mát xa gì nhưng thủ pháp rất linh hoạt, không hoàn toàn giống phương pháp chính thống nhưng hắn thích cảm giác đặc biệt mới lạ này hơn, mắt cũng nhắm lại vui sướng hưởng thụ.
Nhìn bộ dáng buồn ngủ của đối phương, Tô Mặc nhíu mi, “Hoa công tử, ngươi quay lưng lại đi, nằm sấp tốt hơn.”
Hoa Tích Dung lập tức làm theo, để cho bàn tay mềm mại linh hoạt của Tô Mặc luồn vào trong áo mình, hắn thoải mái đến nỗi suýt hừ ra tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên bề mặt da thịt như đang gảy một khúc nhạc tuyệt vời, khi ngứa khi đau. Gió đêm cuồn cuộn thổi tóc đen rũ xuống thái dương hắn như vuốt ve hai gò má, thư giãn sảng khoái thỏa mãn.
“Gia, có được không?” Tô Mặc nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, không tồi, nếu Tiểu Mạch cứ ấn như thế, gia chỉ sợ là sẽ ngủ quên mất.” Hoa Tích Dung từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, sau một lúc lâu mới mở ra.
“Nếu đã vậy, ta trở về đây.” Tô Mặc không có hứng ở cùng hắn nữa, nhưng không ngờ hắn để nàng đi nhanh như vậy.
“Ừm.” Hoa Tích Dung nhẹ nhàng lên tiếng.
Tô Mặc đứng lên, than nhẹ một hơi, ánh mắt chậm rãi quét qua lại vài lần trên lưng Hoa Tích Dung.
Từ trước đến giờ, phu thê nghỉ ngơi ban đêm hận nhất là việc đối phương quay lưng lại với mình. Nhưng bình thường chỉ khi tin tưởng mới có thể đưa lưng về phía người ngoài.
Mà hiện tại, Hoa Tích Dung ngủ gục ở đây không hề phòng bị. Được rồi! Hắn ta quả nhiên rất tin tưởng nàng, Tô Mặc bĩu môi, không nghĩ ngợi nhiều.
Nghe thấy tiếng bước chân Tô Mặc rời đi rồi nhưng Hoa Tích Dung vẫn không xoay người lại, bụng dưới của hắn có chút khác thường, trong lòng cũng hơi kì quái, đối phương rõ ràng là nam tử, mặc dù là mĩ thiếu niên tuyệt sắc nhưng hắn vẫn là một nam nhân bình thường, tuyệt đối không có ham mê long dương (đoạn tụ) gì, cho nên hắn thật sự hơi khó tiếp nhận. Tiểu Mạch chỉ sờ nhẹ trên người hắn mà hắn lại có phản ứng, thậm chí càng lúc càng không thể cứu vãn, hay là hắn thật sự có khuynh hướng đoạn tụ?
Sau một lúc lâu, cảm thấy thân thể mình đã khôi phục như bình thường, hắn mới xoay người ngồi dậy.
Hắn liếc qua, thấy Cơ Bạch đang đứng dựa vào thân cây, trong mắt hiện tia sắc lạnh, vẻ mặt thâm trầm, không nói gì hồi lâu.
Hoa Tích Dung cười cười, xinh đẹp bức người, ngáp một cái nói: “Cơ công tử, đã muộn như thế này, ngươi không ngủ mà còn ở đây làm gì?”
Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Không ngủ được giống ngươi.”
Hoa Tích Dung cong môi, “Không ngủ được thì phải đi đếm cừu chứ.”
“Hoa công tử nếu không ngủ được, cũng có thể đi đếm cừu.”
Hoa Tích Dung yêu mị nhìn Cơ Bạch, trêu tức, “Cơ công tử nhất định đã đứng đó lâu rồi, nhìn thấy một số thứ không nên thấy, như vậy nếu vẫn chưa đi, nhất định là có chuyện gì muốn tìm ta đúng không?”
“Không sai.” Cơ Bạch nhàn nhạt, hờ hững nói: “Hiện tại ta đã có tiếng tăm ở Ma giới, các hạ rốt cuộc định lúc nào mang chúng ta đi tìm cơ duyên kia?”
Hoa Tích Dung ồ một tiếng: “Hình như ngươi rất gấp gáp.”
Vẻ mặt Cơ Bạch không chút cảm xúc: “Đã ở đây sáu tháng rồi.”
Lông mi Hoa Tích Dung run nhẹ, khẽ hừ một tiếng, “Sáu tháng này chẳng qua chỉ là sáu ngày ở Nhân giới thôi, ngươi là vì cơ duyên của chính mình hay là vì cơ duyên của Tiểu Mạch, nói ta nghe xem?”
“Đương nhiên là giúp Tô gia tứ thiếu tăng thực lực lên trước.”
Hoa Tích Dung giễu cợt: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, ta cảm thấy ngươi có đam mê đoạn tụ.” (*Không có chuyện gì mà ân cần, không phải gian trá thì là trộm cắp)
Cơ Bạch lạnh nhạt nói: “Người có đam mê đoạn tụ là các hạ, không phải ta.”
Hoa Tích Dung dò xét, thấy đối phương quả nhiên phát hiện ra nhược điểm của mình, đam mê đoạn tụ sao? Thật là đáng sợ, Hoa Tích Dung tuyệt đối không thừa nhận mình có khuynh hướng này, hắn sờ mũi nói: “Được rồi, nếu đã vậy, ta chỉ thấy kì quái vì sao các hạ lại lựa chọn tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước mình?”
“Hiện giờ thanh danh của ta cùng Tiểu Mạch đã rất lớn, nơi đây mỗi ngày đều có quý tộc viết thư mời chúng ta đến. Ta cảm thấy thực lực của Tiểu Mạch quá thấp, sẽ trở thành vật cản, ta đề nghị nên tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước.”
Mắt phượng của Hoa Tích Dung hơi híp lại, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt, khác với cái loại yêu mị lười biếng trước kia của hắn, chậm rãi cong môi lên một cái, cười khẽ một tiếng: “Được thôi, Cơ công tử hóa ra cảm thấy Tiểu Mạch là vật cản, gia từ trước đến giờ đã nói là làm, nếu Cơ công tử muốn như thế, ta liền mang các ngươi đi cùng, nhưng đến lúc gặp được muội muội của lão yêu phụ kia, tuyệt đối đừng cảm thấy dễ đối phó.”
Hoa Tích lòng chậm rãi lấy một thiệp mời mạ vàng ra, mặt trên được khảm vô số bảo thạch Ma giới nhỏ vụn, trong suốt óng ánh, mấy ngày nay hễ có danh thiếp đưa tới muốn mời Cơ Bạch chữa trị, cái nào cũng cực kì đẹp đẽ quý giá, đại biểu cho thân phận các quý tộc.
Hắn búng tay, danh thiếp bay về phía Cơ Bạch.
Cơ Bạch lập tức đón lấy, thấy chữ kí ở mặt trên, thản nhiên nói: “Là Thánh nữ giáo kia sao?”
“Đúng vậy! Là Thánh nữ giáo.” Hoa Tích Dung gật đầu, “Nơi tăng thực lực ở ngay bên trong Thánh nữ giáo.”
“Ngày mai ta lập tức đi cùng Tô gia tứ thiếu.” Cơ Bạch nói.
“Ta đã quên nói cho ngươi biết, hai quý tộc một gầy một béo mà các ngươi đã gặp qua kia đều là người của Thánh nữ giáo, hiện tại một chết một bị thương, bất luận thế nào thì đối phương cũng không có hảo cảm với các ngươi, tóm lại sẽ có người ra tay đối phó với các ngươi.” Hoa Tích Dù cố ý dọa dẫm.
“Ta biết, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”
“Hơn nữa Thánh nữ kia cùng với lão phu nhân đều có chung sở thích là nam nhân tuyệt sắc, nếu ngươi đi vào đó, phải chuẩn bị tâm lý làm trai lơ bà ta, thủ đoạn của bà ta không thể khinh thường được đâu.” Hoa Tích Dung như cười như không, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Hơi thở quanh thân Cơ Bạch bỗng nhiên trầm xuống, khí lạnh đánh về phía Hoa Tích Dung, lúc hắn thấy Tô Mặc xoa bóp cho Hoa Tích Dung, trong lòng hận không thể tiến lên hung hăng dùng kiếm đâm vào ngực hắn. Hiện giờ, hắn đã biết mình là nhất thời mê muội trốn tránh sự thật, bảy khế ước cũng chỉ có bảy mà thôi, hắn bỗng nhiên hiểu ra điểm này, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Hắn đã thấy rõ nội tâm của mình, hắn vẫn thích nàng như xưa.
Một khi bỏ qua, sẽ vĩnh viễn đánh mất.
Nàng cho hắn cơ hội là một tháng, hiện tại hắn muốn khiến Tô Mặc cảm động thì đương nhiên phải có thành ý. Còn việc tiếp nhận khế ước của nàng, trong lòng hắn tuy rằng rất bất đắc dĩ nhưng cơ hội chỉ có một lần, ít ra hiện tại hắn không định hoảng loạn rời đi.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy (Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ), lúc trước hắn đã cùng nàng thề non hẹn biển, cũng đã nói bất luận như thế nào đều không rời khỏi nàng, nhưng mà lúc hắn thấy bảy khế ước này đã định buông tâm tư mình xuống, lời thề non hẹn biển như thế thật sự có chút vớ vẩn.
Hiện tại, khi chỉ có thời gian một tháng, hắn mới cảm thấy cơ hội nàng cho hắn là cực kì đáng quý.
Hoa Tích Dung nhìn đôi mắt Cơ Bạch ngày càng sâu thẳm, trong đồng tử lóe ra vẻ kiên quyết cường thế.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi cười châm chọc khinh thường.
Tiểu tử Cơ Bạch này, hình như cũng có tâm tư với Tiểu Mạch đây!
*
Hôm sau ba người đã xuất phát, đi về phía Thánh nữ giáo cách năm trăm dặm.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, du sơn dạo thủy, cả ba đều thoải mái tùy ý.
Một lúc lâu sau khi ba người đi, đường phía trước đã không thấy nữa, xung quanh là một biển hoa, hoa Ma giới nở rộ dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, khoe màu đua sắc, một biển hoa rực rỡ.
Tô Mặc thúc ngựa, hỏi: “Phía dưới nên đi như thế nào?”
Hoa Tích Dung thanh mị cười, “Chúng ta nên xuống ngựa, phải đi trong biển hoa, nơi đây là trận pháp, không cẩn thận sẽ bị lạc đường.”
Cơ Bạch đã xuống ngựa, vẫn khoác áo choàng đen, đội mũ trùm che mái tóc bạc, lạnh băng nói: “Đúng rồi, lần trước chúng ta đã bàn cùng Đinh đại nhân cách thức hợp tác cùng quý tộc, nghe nói nơi đó người ngoài chưa bao giờ vào, nhưng gần đây hình như có rất nhiều người đi xung quanh đường này về phía Thánh nữ giáo.”
Hoa Tích Dung thấp giọng nói: “Bởi vì hàng năm Thánh nữ giáo đều mở yến hội một lần, mừng ngày sinh nhật Thánh nữ, cho nên người xung quanh sẽ đến chúc mừng, đương nhiên nếu muốn kéo quan hệ gần gũi hơn với Thánh nữ không thể tay không mà đến, đây chính là cơ hội vơ vét của cải của chúng.”
Tô Mặc nhìn xung quanh: “Chỗ này thực sự rất dễ lạc đường.”
Hoa Tích Dung lười biếng kéo áo choàng, “Không phải có thiệp mời sao, trên thiệp có vẽ cho chúng ta đường đi, sẽ không phải lo bị lạc đường, hơn nữa cho dù không mang theo quà tặng thì tấm thiếp này cũng là quý thiếp, chúng ta có thể tay không mà vào, gia dù có tiền cũng tuyệt đối không đưa cho bà Thánh nữ kia đâu.”
Tô Mặc đội mũ che đầu cho hắn, cười nói: “Gia nên che mặt lại thì tốt hơn, hiện tại chúng ta vẫn bị người truy nã đấy.”
Hoa Tích Dung đưa tay ra nhéo hai má Tô Mặc, cười: “Vẫn là Tiểu Mạch suy nghĩ chu đáo.”
Sau khi nhéo, hai ngón tay Hoa Tích Dung chậm rãi xoa xoa, trắng trắng mịn mịn, xúc cảm thật không tồi, hắn hơi đê mê, hận không thể nhéo thêm mấy cái.
Vô tình quay đầu, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cơ Bạch.
Hoa Tích Dung dứt khoát mặc kệ.
Trên đường bọn họ gặp ba nhóm quý tộc, mỗi người đều mang theo lễ vật, vừa đi vừa tán chuyện.
“Lễ vật thật phiền phức, khẩu vị Thánh nữ kia ngày càng kinh khủng.”
“Cũng phải thôi, bà ta đã giàu đến chảy mỡ rồi, chê bỏ đồ chúng ta khó coi.”
“Ừ, ngươi nói không sai, quý tộc rất thích vơ vét của cải, bóc lột chúng ta, chúng ta lại bóc lột xuống dưới, nếu nô lệ nào không trồng được hoa màu tốt liền chặt tay bọn chúng.”
“Những người các ngươi không biết phục vụ theo sở thích gì cả, ta nghe nói Thánh nữ thích nhất mỹ nam, hiện tại tam giới liên hệ, Nhân giới chính là nơi có nhiều mỹ nam mỹ nữ nhất, nghe nói sắp tới sẽ có ba nhóm Nhân giới đến đây mở Di Hồng viện, làm ăn phải nói là thịnh vượng.”
“Thật sao, lần sau gia cũng ghé qua nhìn xem, thân thể nữ nhân Ma giới ta đã chơi đùa chán rồi.”
Hoa Tích Dung nghe vậy không nhịn được lắc đầu, thương nhân Nhân giới đến nơi này thật sự là không làm được chuyện gì tốt, vậy mà lại mở Di Hồng Viện đầu tiên.
Nếu Tạ Thiên Dạ biết sau khi hắn lập nhiều khế ước như thế mà bọn chúng lại dẫn mối mại dâm, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Sớm biết như vậy thì ta đã đi Nhân giới tìm một thiếu niên xinh đẹp tặng cho Thánh nữ đại nhân rồi, không đáng mấy đồng bạc.” Một nam nhân Ma tộc ba hoa nói, “Đáng tiếc, một ngày ở Nhân giới là một tháng ở Ma giới, chỉ sợ sẽ chậm trễ!”
“Ngươi là tiểu cữu tử (em vợ) của Thánh nữ, ngươi tặng gì thì Thánh nữ cũng sẽ không để ý đâu.”
“Ha ha, đúng rồi nhỉ!” Nam tử kia lớn tiếng cười, vô cùng suồng sã láo xược, quay đầu lại thì thấy Tô Mặc.
Gió Ma giới rất mạnh, thường xuyên có gió lốc xuất hiện, đôi khi đội mũ trùm đầu cũng không thể chắc chắn che được khuôn mặt tuyệt sắc của nàng. Khăn che mặt kia bị gió thổi bay, tiếng cười của nam tử lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Tô Mặc không hề chớp. Tô Mặc nhất thời cảm thấy cực kì buồn bực, lần sau đi ra ngoài nàng hẳn là phải giống Cơ Bạch, khoác áo choàng mới có thể yên thân.
“Ta nói, tiểu nhi kia, vừa thấy là biết không phải người Ma giới.” Nam tử Ma giới lập tức cản trước mặt Tô Mặc, lớn tiếng nói.
“Không sai, tiểu nhi xinh đẹp như vậy, nhất định là người Nhân giới.” Mọi người bên cạnh ồn ào.
“Nếu đã vậy, tiểu nhi, ta cho ngươi một viên ma thạch, ngươi làm người của ta thì thế nào?” Nam tử Ma giới kia cười không có ý tốt.
“Đừng để ý bọn chúng, chúng ta đi.” Tô Mặc không thèm để ý tới bọn chúng, dứt khoát đi nhanh về phía trước.
“Tiểu mỹ nhân, đừng đi! Để gia yêu thương ngươi đã. Các ngươi bắt hắn lại đây.” Vừa dứt lời, hai hộ vệ Ngưng Mạch kì liền đi tới hướng Tô Mặc, vừa định bắt lấy thì Tô Mặc đã dịch người kéo ngược lại tay bọn hắn, hung hăng bẻ ngược, cả hai bị vặn gãy hai tay nằm vật xuống đất, la hét không dậy nổi.
Tên quý tộc lập tức buồn bực, chỉ là một thiếu niên Tôi Thể kì mà dám đánh người trước mặt hắn. Hắn lập tức chỉ vào Tô Mặc, lạnh lùng nói: “Tiểu nhi to gan, dám đánh người của ta, ngươi có biết gia là ai không?”
Tô Mặc cười nhạo, “Ta không biết ngươi là ai, chỉ biết là ngươi rất xấu, ta nhìn thấy ngươi đã muốn nôn.”
Sắc mặt tên quý tộc trầm xuống, tay vung lên, bên người lập tức xuất hiện ba hộ vệ Kim Đan kì thực lực cường hãn.
Cơ Bạch rút kiếm ra, vẻ mặt không chút thay đổi, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn mọi người, “Cút về, nếu không, chết.”
Tên quý tộc dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Cơ Bạch từ trên xuống dưới: “Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là người Nhân giới, Nhân giới các ngươi rất nghèo nàn, hiện tại tam giới liên hệ, lũ nghèo nàn các ngươi ai nấy cũng chen chúc đến đây, giờ trong kinh đô toàn lũ Nhân giới muốn chia một chén canh với bọn này. Ta nói các ngươi sao không ở Nhân giới mà ngẩn ngơ đi, sao cứ muốn chạy qua đây, Ma giới tốt như vậy sao? Chắc hẳn các ngươi cũng vì hai đồng bạc, đã vì tiền thì vấn đề gì cũng giải quyết được, ta cho các ngươi bạc, ngươi bán mĩ thiếu niên này cho gia, gia không truy cứu chuyện ngươi rút kiếm chỉ vào mặt gia nữa.”
“Chậc chậc, khẩu khí của ngươi thật lớn, lại muốn mua người của gia.” Hoa Tích Dung đi ra.
“Thật to gan, ngươi là ai?” Tên quý tộc lập tức quát lớn Hoa Tích Dung.
Hoa Tích Dung đưa tay vén màn đen trên mũ che đầu lên, như cười như không nhìn đám người Ma giới, thấy vẻ mặt bọn chúng biến sắc, đường cong bên môi hắn càng thêm nhu hòa, tao nhã nghiêng người dựa vào thân cây, “Tiểu tử, không biết ta sao?”
Một tên quý tộc trừng mắt lạnh nói: “Hoa Tích Dung! Hiện tại ngươi chính là trọng phạm triều đình, còn dám lớn mật ra mặt!”
Hoa Tích Dung ưu mị cười, “Không sai, ta cũng tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn bắt chúng ta lại sao?”
Thanh âm tên quý tộc bỗng nhiên nâng cao kêu lớn sắc bén: “Là bọn chúng? Bọn chúng là phạm nhân trên cáo thị truy nã, bắt, bắt toàn bộ.”
Tình hình rất căng thẳng, xa xa từ phía biển hoa truyền đến một giọng nữ chậm rãi, “Được rồi, đừng ồn ào nữa, bọn họ là khách quý của bản Thánh nữ.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ quý tộc Ma giới đều biến sắc, vội vàng thành thành thật thật đứng ở hai bên.
Một nữ tử mĩ lệ tiêu sái đi ra từ trong biển hoa xinh đẹp, thân hình tựa như một con xà yêu quyến rũ, nàng đánh phấn nhẹ, môi đỏ mọng, y phục lụa mỏng có hoa tường vi hồng phấn, ở viền cổ áo thêu hoa mẫu đơn lớn, móng tay sơn màu đỏ thẫm, cầm một cái quạt tròn mỹ nhân, nhất cử nhất động đều phong tình vô hạn.
Nàng dần dần đi đến, khoác tầng sa mỏng màu vàng kim nhạt, tiếng vải mỏng ma sát vào nhau nhè nhẹ. Dạng nữ tử này ở Nhân giới được xem như trung bình nhưng ở Ma giới lại là đệ nhất mỹ nhân.
Nàng lập tức đi đến trước mặt Cơ Bạch, nhẹ nhàng hành lễ, sóng mắt lưu mị, phong tình vạn chủng nói: “Ngài hẳn là Cơ gia rồi! Nô chờ ngài đã lâu!”
Bọn quý tộc nghe nàng kêu Cơ Bạch là gia, lại tự xưng mình là nô, không nhịn được trố mắt đứng nhìn.
Hoa Tích Dung lập tức cười nhạo, đến gần kề tai Cơ Bạch nói: “Tiểu tử, thật sự bị ta nói trúng mà, bà ta tuyệt đối coi trọng ngươi rồi.”