Bỗng nhiên có người kêu lên một tiếng: “Ôi chao, dưới cầu có người.”
Hóa ra có người làm rơi khăn lụa trắng trong tay áo xuống hồ, người nọ cúi xuống tìm thì thấy Tô Mặc đang nằm nghiêng trên thuyền.
Mộc Vô Ngân cũng nhìn xuống dưới, lúc nhìn thấy gương mặt tầm thường của đối phương, đáy mắt hắn xẹt qua một tia châm chọc. Mộc Vô Ngân hắn vốn là hoa y cẩm phục, tiên y nộ mã*, tướng mạo đường đường, là thứ tử dòng chính của thế gia lánh đời trên giang hồ, lại còn là một trong ba nhân vật lớn nổi trội ở Mặc Môn, có một mối hôn sự tốt với Tô gia, nhưng Tô Mặc này có tài đức gì mà muốn gả cho hắn?
(*) Tiên y nộ mã: Mặc áo tiên đứng cạnh một con ngựa quý.
Hắn rất ngạo mạn, cực kỳ ngạo mạn, cũng vô cùng buồn bực.
Nếu được chọn một trong hai, hắn bằng lòng chọn Tô Ngọc Hồ có diện mạo xinh đẹp động lòng người.
Nhưng nữ tử trước mặt lại như âm hồn không tan, khiến hắn vô cùng phiền chán.
Vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống.
Còn đối phương vẫn đang gác hai tay lên đâu, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.
Tô Ngọc Hồ lập tức ngẩng cao cằm lên, đáng yên nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt tự mãn nói: “Tô Mặc, tỷ ở đây một mình sao?”
Giọng nói của nàng tùy ý, lại tận lực kéo dài hai chữ “một mình”, ẩn ý châm chọc đối phương phải chịu cô đơn. Dứt lời, nàng liếc nhìn Mộc Vô Ngân đứng bên cạnh, yểu điệu nói: “Vô Ngân ca ca, vừa rồi bảng thông báo của Mặc Môn có sổ đen, không ngờ Tô Mặc cũng có tên trên đó, xem ra tỷ ấy quả nhiên không hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Nàng đứng cạnh Mộc Vô Ngân, khóe miệng cong lên một độ cong thắng lợi gần như hoàn mỹ.
Nghe vậy, Tô Mặc lạnh nhạt mở mắt ra, nhìn hai người trước mắt như hai người xa lạ không quen biết, giọng nói không nhanh không chậm: “Các người… thật quá ồn ào.”
Mộc Vô Ngân nhíu nhíu mày, trong mắt Tô Ngọc Hồ thoáng qua một tia bất ngờ.
Nhưng Mộc Vô Ngân đảo mắt một vòng quanh người nàng, lập tức lộ vẻ khinh thường.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tô Mặc đang làm bộ làm tịch.
Tô Ngọc Hồ không muốn dễ dàng buông tha Tô Mặc như vậy, ánh mắt nàng chớp lóe, bỗng nhiên ngâm khẽ một tiếng, tựa hồ không cẩn thận trợt chân, sau đó mềm mại không xương dán lên người Mộc Vô Ngân. Mộc Vô Ngân cũng lập tức ôm nàng vào trong ngực. Tô Ngọc Hồ khiêu khích nhìn qua Tô Mặc, đắc ý cười nói: “Tô Mặc, không ngờ lại có thể nhanh như vậy nhìn thấy ngươi như chó chết chủ, lần này Mặc Môn chắc chắn sẽ đuổi ngươi đi, sợ là Tô gia cũng không muốn tiếp nhận ngươi, vị hôn phu của ngươi cũng không thích ngươi. Tô Mặc, ngươi thua rồi!”
Nói xong, nàng cong môi lên, chờ nhìn nét mặt uể oải của đối phương.
Nào ngờ, Tô Mặc lại từ từ ngẩng đầu, hờ hững nhìn Tô Ngọc Hồ, ánh mắt âm trầm như mực, nhàn nhạt nói: “Tô Ngọc Hồ, ngươi thật sự quá vô vị… Ta chưa từng xem ngươi là đối thủ, nhưng ngươi cứ ngây thơ không biết, đúng là nữ nhân có ngực mà không có đầu óc, cho dù ngươi có dốc hết sức cũng sẽ không thương tổn một chút nào đến ta được đâu!”
“Ngươi…”
Thật không ngờ nàng ta lại nói như vậy, nụ cười đắc chí của Tô Ngọc Hồ lập tức biến mất.
Nàng vô cùng căm hận Tô Mặc, từ nhỏ đã vô cùng căm hận!
Hai người lớn lên cùng nhau, một người là dòng chính, một người là chi thứ. Rõ ràng trong hai người nàng xuất chúng hơn cả, nhưng gia tộc Tô gia vẫn chỉ coi trọng Tô Mặc, chiếu cố có thêm với con nối dòng của đại phòng. Cho nên nàng lúc nào cũng phải tranh đoạt với Tô Mặc, thậm chí tiến vào cùng Mặc Môn, không từ thủ đoạn cướp vị hôn phu của nàng ta. Rõ ràng là nàng đã toàn thắng, nhưng nàng ta dựa vào cái gì lại không để tâm đến như vậy?
Nàng nhịn không được oán hận trong lòng, không cam tâm nói to: “Tô Mặc, đồ tiện nhân, ngươi đừng đắc ý.” Vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của các quý tộc đang ngắm đèn xung quanh. Có người đồng tình, có người châm chọc, khinh thường…
Bốn phía người đến người đi, Tô Mặc, Tô Ngọc Hồ và Mộc Vô Ngân đã trở thành tiêu điểm của đoàn người.
Trong đám đó, có một vài đệ tử Mặc Môn trầm tư: “Không ngờ Tô Mặc này lại có khí khái như vậy, so với trước kia tựa như hai người vậy.”
“Đúng vậy, so ra thì Tô Ngọc Hồ lại quá mất mặt rồi!”
“Nghe nói Tô Ngọc Hồ tự xưng là đệ nhất mỹ nhân của Mặc Môn, hôm nay vừa gặp, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.”
Đối mặt với chỉ trỏ đàm luận của bọn họ, Tô Ngọc Hồ hơi hơi cắn môi, nét mặt lúc xanh lúc trắng, gấp đến độ sắp nước mắt chảy ròng.
Nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của mỹ nhân bên cạnh, Mộc Vô Ngân lập tức sinh lòng thương tiếc. Hắn trấn an vỗ vỗ vai Tô Ngọc Hồ, căm hận trong lòng, đôi mắt đen ẩn một tia cười lạnh, vẻ mỉa mai cũng ngày càng đậm. Tô Mặc chẳng qua chỉ là nữ đệ tử diện mạo tầm thường nhất của Mặc Môn, võ công cũng không đứng đầu, tuy gia thế không tệ nhưng vẫn chỉ là nữ tử không cha không mẹ mà thôi, chẳng có ưu thế gì đáng nói. Nàng dựa vào cái gì mà làm bộ làm tịch trước mặt hắn?
Hắn tùy ý liếc nàng một cái, khoanh tay, ngạo nghễ nâng cao đầu, cao cao tại thượng nói: “Tô Mặc, ngươi giấu diếm cũng sâu thật.”
Ánh mắt hắn đầy vẻ khinh thường, cái loại khinh thường này bất cứ ai ở đây cũng có thể nhìn ra.
Mộc Vô Ngân mặt không chút thay đổi, từ trên cao nhìn xuống Tô Mặc, dùng giọng điệu sắc bén của quý công tử nói: “Lúc trước ta biết ngươi thường hay ra vào Mộc phủ, mỗi lần đều dừng lại thật lâu, mục đích chỉ vì muốn tiếp cận ta. Lúc này ngươi còn giả vờ thanh cao cái gì, muốn thu hút sự chú ý của ta sao, đúng là không có ý tưởng gì mới cả!”
Sau đó, hắn cười lạnh một tiếng, lãnh khốc mở miệng: “Ta thừa nhận, lần này trở về ngươi đã thay đổi rất nhiều. Nhưng bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì quyến rũ ta, dù có lột sạch quần áo đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối~~ không liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái.”
Hắn nói liên tiếp ba lần “tuyệt đối”.
Đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh lập tức cười ha hả, Tô Ngọc Hồ cũng nín khóc mỉm cười, cảm thấy được xả thay một ngụm ác khí.
Lúc này đến phiên Tô Mặc nâng lớp lông mi dày lên, con ngươi màu hổ phách nheo lại, băng lãnh nhìn hắn.
Đây là truyện cười tệ nhất nàng được nghe hôm nay.
…
“Xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại nhao nhao ầm ĩ ở đây? Còn ra thể thống gì?”
Một lão giả Mặc Môn bỗng nhiên tiến lên quát lớn.
Ở một phía khác, vài lão giả và một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi cũng đi về hướng này, nam tử kia nhìn rất bình thản, vân đạm phong khinh*.
(*) Vân đạm phong khinh: Đạm mạc như mây, như gió.
Nam tử mặc cẩm bào màu trắng, bên hông đeo một thanh bảo kiếm đen tuyền, vẻ mặt không một biểu tình, như băng như tuyết, như một pho tượng điêu khắc óng ánh trong suốt. Mày kiếm, mũi thẳng, đồng tử sáng như ngọc, ngón tay thon dài. Áo trắng hoa lệ làm nổi bật lên vẻ tao nhã vô hạn, cao quý bất phàm của hắn.
Mộc Vô Ngân vừa muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy nam tử áo trắng kia thì nhất thời giật mình, không ngờ ở đây lại có một mỹ nam tử như vậy.
Hắn thân là nam tử mà khi nhìn gần cũng bị mất hồn, ngẩn người nói không ra lời.
Tô Mặc lướt mắt qua mọi người, “phì” một tiếng bật cười, vẻ mặt quyến rũ mở miệng: “Vừa rồi Mộc công tử vẫn cảm thấy ta quyến rũ các hạ khắp nơi, vậy để bản cô nương dứt khoát nói thẳng cho các hạ biết! Trước kia bản cô nương đến Mộc gia là vì có việc, không có bất luận quan hệ gì với công tử, huống chi ánh mắt của ta rất cao, cũng rất soi mói, diện mạo của Mộc đại công tử như vậy, dáng người, gia thế, nhân phẩm, bản cô nương đều chướng mắt. Nếu là ta muốn quyến rũ nam nhân… thì phải quyến rũ người như thế kia cơ.”
Dứt lời, Tô Mặc nâng tay lên chỉ về phía mỹ nam tử vừa mới đến.
Nam tử áo trắng kia chuyển mắt nhìn qua theo động tác của nàng, ánh mắt không hài lòng dần trở nên thâm thúy.
Tô Mặc thoải mái nở nụ cười hòa ái với hắn.
Tựa như đang quyến rũ hắn, cũng giống như đang câu hồn, nụ cười của nàng mị ý lan tràn.
Dung nhan hắn như họa, ánh mắt sáng như sao trên trời.
Sau một lúc lâu, chợt hắn cũng cong khóe miệng, lẳng lặng cười nhàn nhạt đáp lễ với nàng, lúc này đến phiên tim Tô Mặc thình thịch nhảy dựng lên.
Khá lắm nữ nhân không biết liêm sỉ, ánh mắt Mộc Vô Ngân lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Mặc, ngọn lửa trong mắt phụt lên.
Nữ nhân vốn si mê lưu luyến hắn như Tô Mặc vậy mà lại dám liếc mắt đưa tình với nam nhân khác? Hắn càng không ngờ, nữ nhân hắn hoàn toàn không để vào mắt này lại châm chọc hắn, cười nhạo hắn, khiến hắn không thể tiếp thu được loại chuyển biến và thái độ này, càng làm hắn không xuống đài được.
Đúng lúc này, có người kỳ quái nói: “Đúng rồi, nam tử đối diện là ai vậy?”
“Ngươi vậy mà không biết hắn sao? Đó chính là Dịch tiểu sư thúc.”
“Thì ra là Dịch sư thúc, quả nhiên tuấn mỹ danh bất hư truyền, nghe nói thực lực của hắn cũng rất bất phàm.”
“Không sai, nếu để cho ta chọn, ta cũng nhất định chọn Dịch sư thúc.”
“Tô Mặc này cũng lớn gan thật.”
Một lúc sau, Tô Mặc dời mắt đi, lạnh nhạt khẽ cười nói: “Mộc công tử hình như có vẻ không vừa lòng, kỳ thật bản cô nương là thà thiếu chứ không chọn ẩu, phàm là người quý khí không đủ xuất chúng, thực lực không trác tuyệt số một số hai, diện mạo không phải tuấn mỹ ngàn dặm khó tìm, thì ta sẽ không để vào mắt. Ngay cả Mộc đại công tử ngươi… cho dù bây giờ ngươi cởi sạch y phục trước mặt bản cô nương, ta cũng tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không liếc mắt nhìn ngươi lấy một lần.”
Nàng cũng nói liên tiếp ba từ “tuyệt đối”. Giỏi cho một chiêu lấy độc trị độc, ăn miếng trả miếng.
Mộc Vô Ngân mở to hai mắt, hung hăng hít một hơi khí lạnh: “Ngươi quả thực… không biết liêm sỉ!”
Tô Mặc vẫn cười nhạt như cũ: “Ngươi cũng vậy.”
Mộc Vô Ngân nghẹn lời.
Tô Mặc bình tĩnh nói: “Mộc công tử, người nói ta quyến rũ ngươi là các hạ, chỉ trích ta không biết liêm sỉ cũng là các hạ, nhưng các hạ là gì của bản cô nương? Ngươi đã ôm đường muội của ta vào lòng, thì còn có tư cách gì mà nói ta? Trên đời này, chỉ có nam nhân thật sự quan tâm ta, đáng để ta yêu mới có thể chỉ trích ta. Mà ngươi, vĩnh viễn cũng không có tư cách đó.”
Mộc Vô Ngân không nhịn được lui về phía sau một bước, cho tới bây giờ hắn mới biết, thì ra nữ nhân này vốn không thèm để ý đến hắn.
Tuy hắn từng chán ghét nàng, nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại xuất hiện cảm xúc phức tạp xoắn xuýt, trong lòng lại có tư vị nói không nên lời.
Ở phía xa, nam tử tuyệt sắc kia vẫn mặt không chút thay đổi, khoanh tay đứng dựa vào tàng cây, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Tô Mặc, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Ánh mắt cơ trí kia tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ.
Hóa ra có người làm rơi khăn lụa trắng trong tay áo xuống hồ, người nọ cúi xuống tìm thì thấy Tô Mặc đang nằm nghiêng trên thuyền.
Mộc Vô Ngân cũng nhìn xuống dưới, lúc nhìn thấy gương mặt tầm thường của đối phương, đáy mắt hắn xẹt qua một tia châm chọc. Mộc Vô Ngân hắn vốn là hoa y cẩm phục, tiên y nộ mã*, tướng mạo đường đường, là thứ tử dòng chính của thế gia lánh đời trên giang hồ, lại còn là một trong ba nhân vật lớn nổi trội ở Mặc Môn, có một mối hôn sự tốt với Tô gia, nhưng Tô Mặc này có tài đức gì mà muốn gả cho hắn?
(*) Tiên y nộ mã: Mặc áo tiên đứng cạnh một con ngựa quý.
Hắn rất ngạo mạn, cực kỳ ngạo mạn, cũng vô cùng buồn bực.
Nếu được chọn một trong hai, hắn bằng lòng chọn Tô Ngọc Hồ có diện mạo xinh đẹp động lòng người.
Nhưng nữ tử trước mặt lại như âm hồn không tan, khiến hắn vô cùng phiền chán.
Vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống.
Còn đối phương vẫn đang gác hai tay lên đâu, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.
Tô Ngọc Hồ lập tức ngẩng cao cằm lên, đáng yên nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt tự mãn nói: “Tô Mặc, tỷ ở đây một mình sao?”
Giọng nói của nàng tùy ý, lại tận lực kéo dài hai chữ “một mình”, ẩn ý châm chọc đối phương phải chịu cô đơn. Dứt lời, nàng liếc nhìn Mộc Vô Ngân đứng bên cạnh, yểu điệu nói: “Vô Ngân ca ca, vừa rồi bảng thông báo của Mặc Môn có sổ đen, không ngờ Tô Mặc cũng có tên trên đó, xem ra tỷ ấy quả nhiên không hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Nàng đứng cạnh Mộc Vô Ngân, khóe miệng cong lên một độ cong thắng lợi gần như hoàn mỹ.
Nghe vậy, Tô Mặc lạnh nhạt mở mắt ra, nhìn hai người trước mắt như hai người xa lạ không quen biết, giọng nói không nhanh không chậm: “Các người… thật quá ồn ào.”
Mộc Vô Ngân nhíu nhíu mày, trong mắt Tô Ngọc Hồ thoáng qua một tia bất ngờ.
Nhưng Mộc Vô Ngân đảo mắt một vòng quanh người nàng, lập tức lộ vẻ khinh thường.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tô Mặc đang làm bộ làm tịch.
Tô Ngọc Hồ không muốn dễ dàng buông tha Tô Mặc như vậy, ánh mắt nàng chớp lóe, bỗng nhiên ngâm khẽ một tiếng, tựa hồ không cẩn thận trợt chân, sau đó mềm mại không xương dán lên người Mộc Vô Ngân. Mộc Vô Ngân cũng lập tức ôm nàng vào trong ngực. Tô Ngọc Hồ khiêu khích nhìn qua Tô Mặc, đắc ý cười nói: “Tô Mặc, không ngờ lại có thể nhanh như vậy nhìn thấy ngươi như chó chết chủ, lần này Mặc Môn chắc chắn sẽ đuổi ngươi đi, sợ là Tô gia cũng không muốn tiếp nhận ngươi, vị hôn phu của ngươi cũng không thích ngươi. Tô Mặc, ngươi thua rồi!”
Nói xong, nàng cong môi lên, chờ nhìn nét mặt uể oải của đối phương.
Nào ngờ, Tô Mặc lại từ từ ngẩng đầu, hờ hững nhìn Tô Ngọc Hồ, ánh mắt âm trầm như mực, nhàn nhạt nói: “Tô Ngọc Hồ, ngươi thật sự quá vô vị… Ta chưa từng xem ngươi là đối thủ, nhưng ngươi cứ ngây thơ không biết, đúng là nữ nhân có ngực mà không có đầu óc, cho dù ngươi có dốc hết sức cũng sẽ không thương tổn một chút nào đến ta được đâu!”
“Ngươi…”
Thật không ngờ nàng ta lại nói như vậy, nụ cười đắc chí của Tô Ngọc Hồ lập tức biến mất.
Nàng vô cùng căm hận Tô Mặc, từ nhỏ đã vô cùng căm hận!
Hai người lớn lên cùng nhau, một người là dòng chính, một người là chi thứ. Rõ ràng trong hai người nàng xuất chúng hơn cả, nhưng gia tộc Tô gia vẫn chỉ coi trọng Tô Mặc, chiếu cố có thêm với con nối dòng của đại phòng. Cho nên nàng lúc nào cũng phải tranh đoạt với Tô Mặc, thậm chí tiến vào cùng Mặc Môn, không từ thủ đoạn cướp vị hôn phu của nàng ta. Rõ ràng là nàng đã toàn thắng, nhưng nàng ta dựa vào cái gì lại không để tâm đến như vậy?
Nàng nhịn không được oán hận trong lòng, không cam tâm nói to: “Tô Mặc, đồ tiện nhân, ngươi đừng đắc ý.” Vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của các quý tộc đang ngắm đèn xung quanh. Có người đồng tình, có người châm chọc, khinh thường…
Bốn phía người đến người đi, Tô Mặc, Tô Ngọc Hồ và Mộc Vô Ngân đã trở thành tiêu điểm của đoàn người.
Trong đám đó, có một vài đệ tử Mặc Môn trầm tư: “Không ngờ Tô Mặc này lại có khí khái như vậy, so với trước kia tựa như hai người vậy.”
“Đúng vậy, so ra thì Tô Ngọc Hồ lại quá mất mặt rồi!”
“Nghe nói Tô Ngọc Hồ tự xưng là đệ nhất mỹ nhân của Mặc Môn, hôm nay vừa gặp, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.”
Đối mặt với chỉ trỏ đàm luận của bọn họ, Tô Ngọc Hồ hơi hơi cắn môi, nét mặt lúc xanh lúc trắng, gấp đến độ sắp nước mắt chảy ròng.
Nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của mỹ nhân bên cạnh, Mộc Vô Ngân lập tức sinh lòng thương tiếc. Hắn trấn an vỗ vỗ vai Tô Ngọc Hồ, căm hận trong lòng, đôi mắt đen ẩn một tia cười lạnh, vẻ mỉa mai cũng ngày càng đậm. Tô Mặc chẳng qua chỉ là nữ đệ tử diện mạo tầm thường nhất của Mặc Môn, võ công cũng không đứng đầu, tuy gia thế không tệ nhưng vẫn chỉ là nữ tử không cha không mẹ mà thôi, chẳng có ưu thế gì đáng nói. Nàng dựa vào cái gì mà làm bộ làm tịch trước mặt hắn?
Hắn tùy ý liếc nàng một cái, khoanh tay, ngạo nghễ nâng cao đầu, cao cao tại thượng nói: “Tô Mặc, ngươi giấu diếm cũng sâu thật.”
Ánh mắt hắn đầy vẻ khinh thường, cái loại khinh thường này bất cứ ai ở đây cũng có thể nhìn ra.
Mộc Vô Ngân mặt không chút thay đổi, từ trên cao nhìn xuống Tô Mặc, dùng giọng điệu sắc bén của quý công tử nói: “Lúc trước ta biết ngươi thường hay ra vào Mộc phủ, mỗi lần đều dừng lại thật lâu, mục đích chỉ vì muốn tiếp cận ta. Lúc này ngươi còn giả vờ thanh cao cái gì, muốn thu hút sự chú ý của ta sao, đúng là không có ý tưởng gì mới cả!”
Sau đó, hắn cười lạnh một tiếng, lãnh khốc mở miệng: “Ta thừa nhận, lần này trở về ngươi đã thay đổi rất nhiều. Nhưng bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì quyến rũ ta, dù có lột sạch quần áo đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối~~ không liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái.”
Hắn nói liên tiếp ba lần “tuyệt đối”.
Đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh lập tức cười ha hả, Tô Ngọc Hồ cũng nín khóc mỉm cười, cảm thấy được xả thay một ngụm ác khí.
Lúc này đến phiên Tô Mặc nâng lớp lông mi dày lên, con ngươi màu hổ phách nheo lại, băng lãnh nhìn hắn.
Đây là truyện cười tệ nhất nàng được nghe hôm nay.
…
“Xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại nhao nhao ầm ĩ ở đây? Còn ra thể thống gì?”
Một lão giả Mặc Môn bỗng nhiên tiến lên quát lớn.
Ở một phía khác, vài lão giả và một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi cũng đi về hướng này, nam tử kia nhìn rất bình thản, vân đạm phong khinh*.
(*) Vân đạm phong khinh: Đạm mạc như mây, như gió.
Nam tử mặc cẩm bào màu trắng, bên hông đeo một thanh bảo kiếm đen tuyền, vẻ mặt không một biểu tình, như băng như tuyết, như một pho tượng điêu khắc óng ánh trong suốt. Mày kiếm, mũi thẳng, đồng tử sáng như ngọc, ngón tay thon dài. Áo trắng hoa lệ làm nổi bật lên vẻ tao nhã vô hạn, cao quý bất phàm của hắn.
Mộc Vô Ngân vừa muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy nam tử áo trắng kia thì nhất thời giật mình, không ngờ ở đây lại có một mỹ nam tử như vậy.
Hắn thân là nam tử mà khi nhìn gần cũng bị mất hồn, ngẩn người nói không ra lời.
Tô Mặc lướt mắt qua mọi người, “phì” một tiếng bật cười, vẻ mặt quyến rũ mở miệng: “Vừa rồi Mộc công tử vẫn cảm thấy ta quyến rũ các hạ khắp nơi, vậy để bản cô nương dứt khoát nói thẳng cho các hạ biết! Trước kia bản cô nương đến Mộc gia là vì có việc, không có bất luận quan hệ gì với công tử, huống chi ánh mắt của ta rất cao, cũng rất soi mói, diện mạo của Mộc đại công tử như vậy, dáng người, gia thế, nhân phẩm, bản cô nương đều chướng mắt. Nếu là ta muốn quyến rũ nam nhân… thì phải quyến rũ người như thế kia cơ.”
Dứt lời, Tô Mặc nâng tay lên chỉ về phía mỹ nam tử vừa mới đến.
Nam tử áo trắng kia chuyển mắt nhìn qua theo động tác của nàng, ánh mắt không hài lòng dần trở nên thâm thúy.
Tô Mặc thoải mái nở nụ cười hòa ái với hắn.
Tựa như đang quyến rũ hắn, cũng giống như đang câu hồn, nụ cười của nàng mị ý lan tràn.
Dung nhan hắn như họa, ánh mắt sáng như sao trên trời.
Sau một lúc lâu, chợt hắn cũng cong khóe miệng, lẳng lặng cười nhàn nhạt đáp lễ với nàng, lúc này đến phiên tim Tô Mặc thình thịch nhảy dựng lên.
Khá lắm nữ nhân không biết liêm sỉ, ánh mắt Mộc Vô Ngân lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Mặc, ngọn lửa trong mắt phụt lên.
Nữ nhân vốn si mê lưu luyến hắn như Tô Mặc vậy mà lại dám liếc mắt đưa tình với nam nhân khác? Hắn càng không ngờ, nữ nhân hắn hoàn toàn không để vào mắt này lại châm chọc hắn, cười nhạo hắn, khiến hắn không thể tiếp thu được loại chuyển biến và thái độ này, càng làm hắn không xuống đài được.
Đúng lúc này, có người kỳ quái nói: “Đúng rồi, nam tử đối diện là ai vậy?”
“Ngươi vậy mà không biết hắn sao? Đó chính là Dịch tiểu sư thúc.”
“Thì ra là Dịch sư thúc, quả nhiên tuấn mỹ danh bất hư truyền, nghe nói thực lực của hắn cũng rất bất phàm.”
“Không sai, nếu để cho ta chọn, ta cũng nhất định chọn Dịch sư thúc.”
“Tô Mặc này cũng lớn gan thật.”
Một lúc sau, Tô Mặc dời mắt đi, lạnh nhạt khẽ cười nói: “Mộc công tử hình như có vẻ không vừa lòng, kỳ thật bản cô nương là thà thiếu chứ không chọn ẩu, phàm là người quý khí không đủ xuất chúng, thực lực không trác tuyệt số một số hai, diện mạo không phải tuấn mỹ ngàn dặm khó tìm, thì ta sẽ không để vào mắt. Ngay cả Mộc đại công tử ngươi… cho dù bây giờ ngươi cởi sạch y phục trước mặt bản cô nương, ta cũng tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không liếc mắt nhìn ngươi lấy một lần.”
Nàng cũng nói liên tiếp ba từ “tuyệt đối”. Giỏi cho một chiêu lấy độc trị độc, ăn miếng trả miếng.
Mộc Vô Ngân mở to hai mắt, hung hăng hít một hơi khí lạnh: “Ngươi quả thực… không biết liêm sỉ!”
Tô Mặc vẫn cười nhạt như cũ: “Ngươi cũng vậy.”
Mộc Vô Ngân nghẹn lời.
Tô Mặc bình tĩnh nói: “Mộc công tử, người nói ta quyến rũ ngươi là các hạ, chỉ trích ta không biết liêm sỉ cũng là các hạ, nhưng các hạ là gì của bản cô nương? Ngươi đã ôm đường muội của ta vào lòng, thì còn có tư cách gì mà nói ta? Trên đời này, chỉ có nam nhân thật sự quan tâm ta, đáng để ta yêu mới có thể chỉ trích ta. Mà ngươi, vĩnh viễn cũng không có tư cách đó.”
Mộc Vô Ngân không nhịn được lui về phía sau một bước, cho tới bây giờ hắn mới biết, thì ra nữ nhân này vốn không thèm để ý đến hắn.
Tuy hắn từng chán ghét nàng, nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại xuất hiện cảm xúc phức tạp xoắn xuýt, trong lòng lại có tư vị nói không nên lời.
Ở phía xa, nam tử tuyệt sắc kia vẫn mặt không chút thay đổi, khoanh tay đứng dựa vào tàng cây, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Tô Mặc, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Ánh mắt cơ trí kia tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ.