Đột nhiên tiếng ly rượu đặt xuống bàn vang lên trong phòng, tuy rất nhẹ nhưng Hoa Tích Dung vẫn nghe thấy.
Hắn nghiêng đầu, không ngờ lại có một nam nhân đang ngồi trong góc tối. Khi nhìn rõ người nọ là ai, hắn chậm rãi thở ra, tên này thật quá xuất quỷ nhập thần mà.
Nam tử kia nâng mắt, hắn đứng lên, khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt: “Ta chờ ngươi đã lâu, rốt cục ngươi cũng biết trở lại.”
Hoa Tích Dung hu khù khụ: “Lão đại, đừng nói mập mờ như vậy, gia không phải nữ nhân.”
Nam tử nở nụ cười nhẹ như có như không, phì một tiếng, “Không ngờ ngươi lại xây dựng được một tòa thành lớn như vậy, hoàn toàn có thể sánh với Vô Song thành và Thiên Không thành. Thiếu niên Tiểu Mạch kia quả thực rất tài giỏi, gần như có thể sánh bằng Sư Anh.
Hoa Tích Dung cười nhẹ, phong tình dựa vào ghế, thấp giọng: “Tạ lão đại, đừng nói ngươi không nhìn ra nàng là nữ tử, thực lực ngươi đã gần tới Hóa Thần, ánh mắt sắc bén, có gì mà xem không hiểu chứ?”
Tạ Thiên Dạ cười chậm rãi, “Làm khó cho ngươi cũng nhìn ra nàng là nữ.”
Hoa Tích Dung mím môi, “Đúng, ta nhận ra rồi.”
Hai người lại lâm vào trầm tư, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ.
Tạ Thiên Dạ ngồi xuống, sắc mặt không cảm xúc, hắn lại nhớ tới nữ tử trong mộng, mỗi đêm hắn đều tìm nàng thị tẩm.
Nữ nhân kia để lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc, rõ ràng hắn không mê nữ sắc, nhưng chỉ sa vào mỗi mình nàng.
Tuy muốn gặp mặt nàng, nhưng sợ gặp rồi lại thất vọng. Tuy vậy, nàng lại chưa từng để hắn thất vọng, khiến hắn ngày càng có hứng thú hơn.
Nghĩ đến lời đồn đoạn tụ của Hoa Tích Dung với nàng, Tạ Thiên Dạ khinh thường nhếch môi.
Hoa Tích Dung cười ngại ngùng, nữ nhân này, mỗi lần nghĩ đến nàng lòng hắn lại ngứa ngáy, bụng nóng rực, cũng may người kia đang ngồi, nếu không sẽ thấy rõ tình cảnh chật vật của hắn.
Hắn kéo kéo quần áo, nói: “Tạ lão đại, ngươi đến đây có việc gì, tìm ta làm chi?”
Tạ Thiên Dạ liếc mắt, “Lần đoạt quyền này đã đến bước cuối cùng, ta tới hỏi thăm xem ngươi định trở thành một đế vương như thế nào.”
Hoa Tích Dung thở dài, nói rất tự tin: “Có Tiểu Mạch ở đây, Tạ lão đại cứ yên tâm là được.”
Tạ Thiên Dạ “ừm” một tiếng, ánh mắt chứa ý cười.
Hoa Tích Dung lại chìm trong một suy nghĩ khác, hắn đã tính toán xong cho những ngày tiếp theo, phải kéo Tô Mặc về lại bên mình, để ba tên kia đánh nhau mù mịt trời đất là được.
Ma giới, bờ biển.
“Mặc Nhi, ta nhớ nàng.” Tô Mặc nhìn biểu cảm lưu luyến không muốn xa rời của Ngu Nhiễm, nàng cong cong khóe môi.
“Nhiễm, ta cũng rất nhớ chàng.” Tô Mặc lúc này có chút giống mấy nữ nhân nhỏ nhắn, thích mơ mộng cho tương lai.
“Mặc Nhi, có thể nghe được giọng nàng, ta rất vui.” Ngu Nhiễm thả nàng xuống, ôm eo nàng, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Nhiễm, sau khi chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ lập tức trở về, chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng nhau.”
“Vậy kết thúc nhanh đi, sau khi thành thân ta và nàng cũng không ở bên nhau được bao lâu, người ngoài ai cũng keo sơn gắn bó, còn chúng ta gần gũi thì ít xa cách thì nhiều, ngủ một mình rất khó chịu đó.” Ngu Nhiễm khổ sở nói.
“Lúc trước không phải chàng luôn ngủ cùng Văn Nhân Dịch sao?” Tô Mặc cố ý cười hỏi.
“Nói hươu nói vượn, ta chỉ cần nàng thôi.”
“Được rồi! Chỉ cần chàng không chê ta phiền.”
“Phiền? Sao mà phiền được?” Ngu Nhiễm khẽ hôn lên tai nàng.
“Thật sự không à?” Tô Mặc cười cười.
“Thật, tuyệt đối là thật!” Ngu Nhiễm nghiêm túc trả lời.
“Vậy là tốt rồi, ta còn nghĩ khi tuổi thọ kéo dài, có lẽ sau này chàng sẽ chán ta.”
“Thiên trường địa cửu cũng có lúc tận cùng, dù có dài hơn ta vẫn thấy không đủ, huống chi bây giờ chúng ta chỉ mới bắt đầu.” Ngu Nhiễm thở dài.
“…” Tô Mặc đột nhiên không biết nói làm sao, cảm xúc trong lòng dạt dào. Sau khi thành thân, ngoài việc yêu thương còn có một tình cảm sâu hơn, đó chính là trách nhiệm, giống như rượu ủ lâu năm, để càng lâu càng tinh khiết thơm ngon.
“Mặc Nhi, nàng thật sự thích Cơ Bạch sao?” Hai người từ từ quay về, sắc mặt Ngu Nhiễm tươi cười như không chút oán hận nào, nhưng khi hắn nói những lời này, lòng Tô Mặc bỗng ê ẩm, không biết hắn đã cảm thấy thế nào?
“Nhiễm, thật ra duyên phận luôn rất kỳ diệu.” Tô Mặc đột nhiên đứng lại, đưa mắt nhìn xa xăm.
“Giống như nước biển này, nhìn thì bao la, gặp được chính là duyên phận.” Nàng chuyển mắt nhìn hắn.
Nàng ngồi xuống gần mép nước, vọc tay xuống cát xây thành từng cụm, cuối cùng xây thành bảy cụm.
Ngu Nhiễm im lặng đứng bên cạnh nàng, hắn như đã hiểu ra, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Ngu Nhiễm, hiện tại ta chỉ có bốn khế ước, còn ba người nữa ta chưa biết, ta cảm thấy trời xanh đã tự có sắp xếp của mình, nên ta cũng dần dần chấp nhận sự sắp xếp đó. Nhưng ta tuyệt đối không phải là một nữ nhân tùy tiện, làm việc gì ta cũng đến nơi đến chốn, nên chàng đừng lo lắng cho ta.” Tô Mặc mỉm cười.
“Ta biết, ta vẫn luôn biết.” Ngu Nhiễm nghĩ lúc trước hắn hao tổn tâm cơ để cưới được nàng cũng là nhờ khế ước, nếu không có khế ước, không biết hiện giờ hắn đã bị bỏ ở xó lạnh lẽo nào rồi!
“Nhiễm, cám ơn chàng.” Tô Mặc rất cảm động.
Ngu Nhiễm lại im lặng một hồi, tuy chấp nhận, nhưng không có nghĩa là hắn thích.
Bảy khế ước cũng như những ngón dài ngắn của bàn tay, hắn không tin một chén nước lại có thể chia đều, hắn sẽ tranh thủ trở thành ngón dài nhất!
“Đúng rồi, Mặc Nhi, mấy ngày nay rảnh rỗi, ta có làm y phục và giầy cho nàng, nàng xem.” Hắn lấy một đôi giầy trong túi càn khôn ra, là giầy thủy tinh đầu nhọn đính trân châu. Nữ nhân luôn thích những thứ lấp lánh, huống chi Ngu Nhiễm luôn làm rất đẹp.
Nhớ đến y phục hắn làm cho nàng lúc trước, nàng mỉm cười: “Đẹp lắm, ta rất thích.”
Ngu Nhiễm cũng cười theo: “Mặc Nhi, vũ đạo nàng nhảy cùng ta, nàng còn nhớ không?”
“Đương nhiên nhớ chứ.” Tô Mặc gật nhẹ.
“Ta có thể nhảy cùng nàng không?” Ngu Nhiễm lui ra sau một bước, cúi người hành lễ.
Tô Mặc nghiêng đầu cười, sau đó bắt đầu múa cùng hắn trên bờ cát. Sau một khúc, hai người nằm xuống, quấn lấy nhau như hai con cá, phập phồng trong bóng đêm, triền triền miên miên.
Nửa canh giờ sau, Tô Mặc dẫn theo Ngu Nhiễm cùng vào hậu viện, thấp giọng hỏi: “Đêm nay chàng không quay về sao?”
“Không về, ta còn muốn thêm mấy lần nữa.” Ngu Nhiễm ôm lấy nàng từ phía sau, y phục không chỉnh tề.
Nhìn hắn như vậy, Tô Mặc đỡ trán: “Chàng không thể có chút tiền đồ nào à? Người ta đã cho chàng hai lần rồi, sao chàng vẫn cứ như vậy!”
Ngu Nhiễm nhíu mày, giọng điệu rất bất mãn: “Nàng đã ở đây với Cơ Bạch mười tháng, hai người không biết đã làm bao nhiêu lần, nên nàng phải đền bù cho vi phu đầy đủ mới được!”
Tô Mặc nhíu mày, thấp giọng: “Ta và hắn cùng lắm chỉ mới hai ba tháng thôi, hơn nữa Ma giới một tháng Nhân giới một ngày, chàng nào có đói khát đến vậy? Huống chi Cơ Bạch là Thần Sử, ở Nhân giới luôn được lễ kính, trước giờ hắn… hắn…” Tô Mặc có chút nói không nổi, hình như Cơ Bạch cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không có một khế ước nào là đàng hoàng hết!
Ngu Nhiễm cũng có chút ngượng ngùng, hắn đi vào hậu viện dò xét khắp nơi, thấy không có người, hắn lại muốn chiếm thêm chút lợi lộc.
“Mặc Nhi, bây giờ nàng là Kim Đan kỳ, thật sự quá tốt, thực lực hai chúng ta đã ngang nhau. Hiện giờ Văn Nhân Dịch cũng đã lên Kim Đan kỳ rồi, hắn và ta có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng.” Ngu Nhiễm kéo kéo tay nàng.
“Nói cái gì?” Tô Mặc hỏi: “Nhất định phải nói bây giờ sao?”
“Ừ, bây giờ ta chỉ muốn ôm nàng tâm tình, không làm gì cả, được không?”
Tô Mặc chớp mắt, khẽ gật đầu. Ngu Nhiễm nắm chặt tay Tô Mặc, hai người nằm trên cỏ cùng nhau, mắt nhìn bầu trời.
“Nhiễm, chàng muốn nói gì?”
“Ta muốn nói Văn Nhân Dịch không có ở đây, phần của hắn ta có thể chiếm trước được không?” Ngu Nhiễm thành thật nói.
“Cái gì?” Tô Mặc nhất thời không hiểu ra.
“Ta muốn thay hắn làm với nàng một lần, ta nghĩ Văn Nhân Dịch tuyệt đối sẽ không để ý đâu, còn nữa, ta muốn có bảo bảo, cha mẹ ta cũng đang thúc giục.” Ngu Nhiễm thấp giọng cười, lại xoay người ôm lấy nàng, vì nói muốn có cục cưng, hắn danh chính ngôn thuận ức hiếp Tô Mặc, lại còn mặt dày mày dạn nói: “Mặc Nhi, nhanh nói Ngu Nhiễm là phu quân tốt nhất trên đời đi.” Tô Mặc cười khẽ, thật đúng là da mặt dày.
Ánh trăng mê người, hai nam tử chậm rãi uống trà ở tiền viện, cả hai đều là Nguyên Anh kỳ, thần thức cường đại, động tĩnh chung quanh đương nhiên không thoát khỏi tai mắt của bọn họ.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết tiết chế! Lại còn thích dỗ ngon dỗ ngọt, quá nông nổi!” Sư Anh nhấp một ngụm, tuy miệng cười nhưng sắc mặt không vui.
“Lúc trước ở trên thuyền, không phải ngươi cũng ngon ngọt giống vậy sao?” Cơ Bạch hừ lạnh.
“Lúc đó ngươi rất ghen tị chứ gì?” Sư Anh lắc lắc cốc trà, cười nhẹ.
“Nhưng ngươi cũng không ngờ ta lại trở thành khế ước thứ tư nhanh như vậy đúng không?”
“Quả thực rất không ngờ!” Sư Anh liếc Cơ Bạch, cả hai đều nhìn nhau không vừa mắt. Sư Anh bâng quơ: “Không ngờ đường đường là đệ nhất kiếm tu núi Côn Luân, Thần Sử Cơ Bạch đại nhân mà lại sa vào nữ sắc, mất thân thuần dương, ta nghĩ người thiên hạ mà biết nhất định sẽ rất khiếp sợ.”
Sư Anh công tử nói quá lời, có được người mình yêu, Thần Sử không làm cũng được, người khác nghĩ gì không liên quan đến ta.”
“Nói vậy Mặc Nhi là người ngươi yêu?”
“Không sai, ta và Tô Mặc đã yêu nhau từ kiếp trước rồi, chín trăm năm trước nàng chính là nữ nhân của ta, đá Tam Sinh của ngươi đã trở thành bà mối nối hai chúng ta lại, giúp ta thức tỉnh trí nhớ hoàn toàn. Là do ngươi chưa nghe nói mà thôi.”
“Hừm…” Sư Anh đăm chiêu.
“Còn nữa, Tô Mặc rất yêu ta, nam nhân như ta nàng sẽ không nỡ buông tay, Sư Anh ngươi đừng tự tin quá mức.”
“Thật sao? Xem ra thế lực hai chúng ta ngang bằng nhau.”
Thế lực ngang nhau? Cơ Bạch lầm bầm: “Bắc Cơ nam Anh, lúc trước người đời luôn đặt chúng ta chung một chỗ.”
Sư Anh cười nhạt: “Ta là Nguyên Anh kỳ, ngươi cũng là Nguyên Anh kỳ, không biết rốt cục là ai hơn ai.”
Cơ Bạch lạnh nhạt: “Bất kể thế nào, ngươi không trội hơn ta gì cả, đừng hòng tính kế ta dễ dàng.”
Sư Anh à một tiếng, trội hơn là trội hơn cái gì? Nếu là chuyện giường chiếu thì Sư Anh vẫn còn chút tự tin, nào ngờ Cơ Bạch lại thản nhiên nói: “Người ngoài có lẽ không biết bộ mặt thật của ngươi, nhưng chúng ta dù sao cũng có giao tình ngàn năm, ít nhất ta cũng hiểu rõ ngươi không đơn giản như ngươi thể hiện. Đừng quên y thuật của ta rất tốt, nếu ngươi muốn làm cái gì sau lưng ta… Vậy đừng hòng sau này Mặc Nhi sinh con cho ngươi, coi chừng tuyệt tử tuyệt tôn.”
Sư Anh mỉm cười, trong lòng lại rùng mình, hắn biết rõ Cơ Bạch không dễ đối phó, nhưng xem ra không chỉ không dễ mà là cực khó. Đồng thời sau khi nghe tiếng Ngu Nhiễm trong nội viện bắt đầu an phận lại, Sư Anh nhíu nhíu mày, ngay lúc hắn đối mặt với Cơ Bạch, hành vi của Ngu Nhiễm làm hắn rất không hài lòng, đương nhiên Cơ Bạch cũng cực kì khó chịu.
“Hai chúng ta đấu nhau, Ngu Nhiễm kia cũng sắp có cục cưng rồi.” Sư Anh hừ nhẹ.
“Thì ra ngươi cũng biết rõ.”
“Không phải yêu ai yêu cả đường đi sao?” Sư Anh cười cười.
“Yêu ai yêu cả đường đi? Sư Anh, ngươi không thật lòng, ngươi đang lợi dụng hắn thu hút sự chú ý của Mặc Nhi rồi sau đó muốn nàng đồng tình với mình, để đêm nay nàng ở cùng ngươi đúng không?”
“Cơ công tử, ngươi thực thông minh.” Sư Anh gõ gõ bàn, dường như đang nghĩ xem đối phó hắn thế nào.
“Còn nữa, hiện giờ xuất hiện ở đây hẳn là bản thể của ngươi, không phải là cái bóng.”
“Ừm, quả nhiên không thể gạt được Thần Sử đại nhân.” Sư Anh mìm cười.
“Có ta ở đây, ngươi đừng hòng độc chiếm được dễ dàng.”
“Cơ công tử đừng cho là mình có ưu thế, hai chúng ta cứ chờ xem.” Sư Anh nhếch môi, rốt cục cũng ngả bài.
“A Anh, ta có việc tìm chàng.” Tô Mặc chậm rãi đi tới.
Lập tức, hai cặp mắt cùng phóng về phía nàng. Khi Sư Anh và Cơ Bạch nhìn thấy y phục mới của Tô Mặc thì tim lập tức nhảy lên. Y phục Ngu Nhiễm làm luôn rất thanh thuần mị hoặc, hai người không ngờ Tô Mặc lại xinh đẹp đến vậy, khát vọng trong lòng lập tức dâng lên.
“Mặc Nhi, tới đây ngồi.” Sư Anh cười với nàng.
Tô Mặc thoải mái ngồi xuống, thấp giọng nói: “A Anh, mấy ngày nay ở Ma giới ta đã gặp một chuyện lạ.”
“Chuyện gì?” Sư Anh hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Cơ Bạch, hôn nhẹ lên má nàng một cái, cười hỏi.
Tô Mặc có chút không quen nhìn thoáng qua Cơ Bạch, thấy hắn không có vẻ giận, ánh mắt chỉ hơi sáng lên chút, lúc này nàng mới nói: “Mấy ngày trước ta ở trong Thánh nữ thành, chàng có nhớ Thánh nữ đầu tiên hay không, người đó là đồng môn của chàng.”
“Hửm?” Sư Anh lẩm bẩm: “Ta biết nàng nói tới ai rồi.”
Tô Mặc đột nhiên nghiêng đầu, cười nói: “Quả nhiên chàng nhớ nàng ta, nàng có ghi trong quyển tập là rất thích một nam nhân, nhưng ta không biết là ai, có lẽ là Tạ Thiên Dạ, cũng có lẽ là chàng, vậy có phải chàng không?”
Sư Anh thở dài, thấy Tô Mặc hơi ghen tuông, hắn liền cười nói: “Đương nhiên không phải, lúc trước quan hệ giữa nàng ta, ta và đại sư huynh chỉ bình thường thôi, là bằng hữu, không có tình yêu nam nữ.”
Tô Mặc cười hỏi: “Vậy mối tình đầu của chàng là ai?”
“Mối tình đầu? Ngoài nàng ra còn có ai nữa? Trong lòng ta chỉ có mình nàng, chi bằng đêm nay Mặc Nhi ở cùng ta đi?”
Cơ Bạch liếc hắn một cái, tên này ngon ngọt cũng có kém gì Ngu Nhiễm đâu.
Tô Mặc ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Tử Ngọc, đêm nay ta ở cùng A Anh, được không?”
Cơ Bạch nhíu mày, hừ khẽ một tiếng: “Tùy nàng, nhớ đừng quá sức, mai còn phải tham gia đại hội liên hệ tam giới với Hoa Tích Dung.”
Hắn nghiêng đầu, không ngờ lại có một nam nhân đang ngồi trong góc tối. Khi nhìn rõ người nọ là ai, hắn chậm rãi thở ra, tên này thật quá xuất quỷ nhập thần mà.
Nam tử kia nâng mắt, hắn đứng lên, khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt: “Ta chờ ngươi đã lâu, rốt cục ngươi cũng biết trở lại.”
Hoa Tích Dung hu khù khụ: “Lão đại, đừng nói mập mờ như vậy, gia không phải nữ nhân.”
Nam tử nở nụ cười nhẹ như có như không, phì một tiếng, “Không ngờ ngươi lại xây dựng được một tòa thành lớn như vậy, hoàn toàn có thể sánh với Vô Song thành và Thiên Không thành. Thiếu niên Tiểu Mạch kia quả thực rất tài giỏi, gần như có thể sánh bằng Sư Anh.
Hoa Tích Dung cười nhẹ, phong tình dựa vào ghế, thấp giọng: “Tạ lão đại, đừng nói ngươi không nhìn ra nàng là nữ tử, thực lực ngươi đã gần tới Hóa Thần, ánh mắt sắc bén, có gì mà xem không hiểu chứ?”
Tạ Thiên Dạ cười chậm rãi, “Làm khó cho ngươi cũng nhìn ra nàng là nữ.”
Hoa Tích Dung mím môi, “Đúng, ta nhận ra rồi.”
Hai người lại lâm vào trầm tư, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ.
Tạ Thiên Dạ ngồi xuống, sắc mặt không cảm xúc, hắn lại nhớ tới nữ tử trong mộng, mỗi đêm hắn đều tìm nàng thị tẩm.
Nữ nhân kia để lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc, rõ ràng hắn không mê nữ sắc, nhưng chỉ sa vào mỗi mình nàng.
Tuy muốn gặp mặt nàng, nhưng sợ gặp rồi lại thất vọng. Tuy vậy, nàng lại chưa từng để hắn thất vọng, khiến hắn ngày càng có hứng thú hơn.
Nghĩ đến lời đồn đoạn tụ của Hoa Tích Dung với nàng, Tạ Thiên Dạ khinh thường nhếch môi.
Hoa Tích Dung cười ngại ngùng, nữ nhân này, mỗi lần nghĩ đến nàng lòng hắn lại ngứa ngáy, bụng nóng rực, cũng may người kia đang ngồi, nếu không sẽ thấy rõ tình cảnh chật vật của hắn.
Hắn kéo kéo quần áo, nói: “Tạ lão đại, ngươi đến đây có việc gì, tìm ta làm chi?”
Tạ Thiên Dạ liếc mắt, “Lần đoạt quyền này đã đến bước cuối cùng, ta tới hỏi thăm xem ngươi định trở thành một đế vương như thế nào.”
Hoa Tích Dung thở dài, nói rất tự tin: “Có Tiểu Mạch ở đây, Tạ lão đại cứ yên tâm là được.”
Tạ Thiên Dạ “ừm” một tiếng, ánh mắt chứa ý cười.
Hoa Tích Dung lại chìm trong một suy nghĩ khác, hắn đã tính toán xong cho những ngày tiếp theo, phải kéo Tô Mặc về lại bên mình, để ba tên kia đánh nhau mù mịt trời đất là được.
Ma giới, bờ biển.
“Mặc Nhi, ta nhớ nàng.” Tô Mặc nhìn biểu cảm lưu luyến không muốn xa rời của Ngu Nhiễm, nàng cong cong khóe môi.
“Nhiễm, ta cũng rất nhớ chàng.” Tô Mặc lúc này có chút giống mấy nữ nhân nhỏ nhắn, thích mơ mộng cho tương lai.
“Mặc Nhi, có thể nghe được giọng nàng, ta rất vui.” Ngu Nhiễm thả nàng xuống, ôm eo nàng, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Nhiễm, sau khi chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ lập tức trở về, chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng nhau.”
“Vậy kết thúc nhanh đi, sau khi thành thân ta và nàng cũng không ở bên nhau được bao lâu, người ngoài ai cũng keo sơn gắn bó, còn chúng ta gần gũi thì ít xa cách thì nhiều, ngủ một mình rất khó chịu đó.” Ngu Nhiễm khổ sở nói.
“Lúc trước không phải chàng luôn ngủ cùng Văn Nhân Dịch sao?” Tô Mặc cố ý cười hỏi.
“Nói hươu nói vượn, ta chỉ cần nàng thôi.”
“Được rồi! Chỉ cần chàng không chê ta phiền.”
“Phiền? Sao mà phiền được?” Ngu Nhiễm khẽ hôn lên tai nàng.
“Thật sự không à?” Tô Mặc cười cười.
“Thật, tuyệt đối là thật!” Ngu Nhiễm nghiêm túc trả lời.
“Vậy là tốt rồi, ta còn nghĩ khi tuổi thọ kéo dài, có lẽ sau này chàng sẽ chán ta.”
“Thiên trường địa cửu cũng có lúc tận cùng, dù có dài hơn ta vẫn thấy không đủ, huống chi bây giờ chúng ta chỉ mới bắt đầu.” Ngu Nhiễm thở dài.
“…” Tô Mặc đột nhiên không biết nói làm sao, cảm xúc trong lòng dạt dào. Sau khi thành thân, ngoài việc yêu thương còn có một tình cảm sâu hơn, đó chính là trách nhiệm, giống như rượu ủ lâu năm, để càng lâu càng tinh khiết thơm ngon.
“Mặc Nhi, nàng thật sự thích Cơ Bạch sao?” Hai người từ từ quay về, sắc mặt Ngu Nhiễm tươi cười như không chút oán hận nào, nhưng khi hắn nói những lời này, lòng Tô Mặc bỗng ê ẩm, không biết hắn đã cảm thấy thế nào?
“Nhiễm, thật ra duyên phận luôn rất kỳ diệu.” Tô Mặc đột nhiên đứng lại, đưa mắt nhìn xa xăm.
“Giống như nước biển này, nhìn thì bao la, gặp được chính là duyên phận.” Nàng chuyển mắt nhìn hắn.
Nàng ngồi xuống gần mép nước, vọc tay xuống cát xây thành từng cụm, cuối cùng xây thành bảy cụm.
Ngu Nhiễm im lặng đứng bên cạnh nàng, hắn như đã hiểu ra, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Ngu Nhiễm, hiện tại ta chỉ có bốn khế ước, còn ba người nữa ta chưa biết, ta cảm thấy trời xanh đã tự có sắp xếp của mình, nên ta cũng dần dần chấp nhận sự sắp xếp đó. Nhưng ta tuyệt đối không phải là một nữ nhân tùy tiện, làm việc gì ta cũng đến nơi đến chốn, nên chàng đừng lo lắng cho ta.” Tô Mặc mỉm cười.
“Ta biết, ta vẫn luôn biết.” Ngu Nhiễm nghĩ lúc trước hắn hao tổn tâm cơ để cưới được nàng cũng là nhờ khế ước, nếu không có khế ước, không biết hiện giờ hắn đã bị bỏ ở xó lạnh lẽo nào rồi!
“Nhiễm, cám ơn chàng.” Tô Mặc rất cảm động.
Ngu Nhiễm lại im lặng một hồi, tuy chấp nhận, nhưng không có nghĩa là hắn thích.
Bảy khế ước cũng như những ngón dài ngắn của bàn tay, hắn không tin một chén nước lại có thể chia đều, hắn sẽ tranh thủ trở thành ngón dài nhất!
“Đúng rồi, Mặc Nhi, mấy ngày nay rảnh rỗi, ta có làm y phục và giầy cho nàng, nàng xem.” Hắn lấy một đôi giầy trong túi càn khôn ra, là giầy thủy tinh đầu nhọn đính trân châu. Nữ nhân luôn thích những thứ lấp lánh, huống chi Ngu Nhiễm luôn làm rất đẹp.
Nhớ đến y phục hắn làm cho nàng lúc trước, nàng mỉm cười: “Đẹp lắm, ta rất thích.”
Ngu Nhiễm cũng cười theo: “Mặc Nhi, vũ đạo nàng nhảy cùng ta, nàng còn nhớ không?”
“Đương nhiên nhớ chứ.” Tô Mặc gật nhẹ.
“Ta có thể nhảy cùng nàng không?” Ngu Nhiễm lui ra sau một bước, cúi người hành lễ.
Tô Mặc nghiêng đầu cười, sau đó bắt đầu múa cùng hắn trên bờ cát. Sau một khúc, hai người nằm xuống, quấn lấy nhau như hai con cá, phập phồng trong bóng đêm, triền triền miên miên.
Nửa canh giờ sau, Tô Mặc dẫn theo Ngu Nhiễm cùng vào hậu viện, thấp giọng hỏi: “Đêm nay chàng không quay về sao?”
“Không về, ta còn muốn thêm mấy lần nữa.” Ngu Nhiễm ôm lấy nàng từ phía sau, y phục không chỉnh tề.
Nhìn hắn như vậy, Tô Mặc đỡ trán: “Chàng không thể có chút tiền đồ nào à? Người ta đã cho chàng hai lần rồi, sao chàng vẫn cứ như vậy!”
Ngu Nhiễm nhíu mày, giọng điệu rất bất mãn: “Nàng đã ở đây với Cơ Bạch mười tháng, hai người không biết đã làm bao nhiêu lần, nên nàng phải đền bù cho vi phu đầy đủ mới được!”
Tô Mặc nhíu mày, thấp giọng: “Ta và hắn cùng lắm chỉ mới hai ba tháng thôi, hơn nữa Ma giới một tháng Nhân giới một ngày, chàng nào có đói khát đến vậy? Huống chi Cơ Bạch là Thần Sử, ở Nhân giới luôn được lễ kính, trước giờ hắn… hắn…” Tô Mặc có chút nói không nổi, hình như Cơ Bạch cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không có một khế ước nào là đàng hoàng hết!
Ngu Nhiễm cũng có chút ngượng ngùng, hắn đi vào hậu viện dò xét khắp nơi, thấy không có người, hắn lại muốn chiếm thêm chút lợi lộc.
“Mặc Nhi, bây giờ nàng là Kim Đan kỳ, thật sự quá tốt, thực lực hai chúng ta đã ngang nhau. Hiện giờ Văn Nhân Dịch cũng đã lên Kim Đan kỳ rồi, hắn và ta có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng.” Ngu Nhiễm kéo kéo tay nàng.
“Nói cái gì?” Tô Mặc hỏi: “Nhất định phải nói bây giờ sao?”
“Ừ, bây giờ ta chỉ muốn ôm nàng tâm tình, không làm gì cả, được không?”
Tô Mặc chớp mắt, khẽ gật đầu. Ngu Nhiễm nắm chặt tay Tô Mặc, hai người nằm trên cỏ cùng nhau, mắt nhìn bầu trời.
“Nhiễm, chàng muốn nói gì?”
“Ta muốn nói Văn Nhân Dịch không có ở đây, phần của hắn ta có thể chiếm trước được không?” Ngu Nhiễm thành thật nói.
“Cái gì?” Tô Mặc nhất thời không hiểu ra.
“Ta muốn thay hắn làm với nàng một lần, ta nghĩ Văn Nhân Dịch tuyệt đối sẽ không để ý đâu, còn nữa, ta muốn có bảo bảo, cha mẹ ta cũng đang thúc giục.” Ngu Nhiễm thấp giọng cười, lại xoay người ôm lấy nàng, vì nói muốn có cục cưng, hắn danh chính ngôn thuận ức hiếp Tô Mặc, lại còn mặt dày mày dạn nói: “Mặc Nhi, nhanh nói Ngu Nhiễm là phu quân tốt nhất trên đời đi.” Tô Mặc cười khẽ, thật đúng là da mặt dày.
Ánh trăng mê người, hai nam tử chậm rãi uống trà ở tiền viện, cả hai đều là Nguyên Anh kỳ, thần thức cường đại, động tĩnh chung quanh đương nhiên không thoát khỏi tai mắt của bọn họ.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết tiết chế! Lại còn thích dỗ ngon dỗ ngọt, quá nông nổi!” Sư Anh nhấp một ngụm, tuy miệng cười nhưng sắc mặt không vui.
“Lúc trước ở trên thuyền, không phải ngươi cũng ngon ngọt giống vậy sao?” Cơ Bạch hừ lạnh.
“Lúc đó ngươi rất ghen tị chứ gì?” Sư Anh lắc lắc cốc trà, cười nhẹ.
“Nhưng ngươi cũng không ngờ ta lại trở thành khế ước thứ tư nhanh như vậy đúng không?”
“Quả thực rất không ngờ!” Sư Anh liếc Cơ Bạch, cả hai đều nhìn nhau không vừa mắt. Sư Anh bâng quơ: “Không ngờ đường đường là đệ nhất kiếm tu núi Côn Luân, Thần Sử Cơ Bạch đại nhân mà lại sa vào nữ sắc, mất thân thuần dương, ta nghĩ người thiên hạ mà biết nhất định sẽ rất khiếp sợ.”
Sư Anh công tử nói quá lời, có được người mình yêu, Thần Sử không làm cũng được, người khác nghĩ gì không liên quan đến ta.”
“Nói vậy Mặc Nhi là người ngươi yêu?”
“Không sai, ta và Tô Mặc đã yêu nhau từ kiếp trước rồi, chín trăm năm trước nàng chính là nữ nhân của ta, đá Tam Sinh của ngươi đã trở thành bà mối nối hai chúng ta lại, giúp ta thức tỉnh trí nhớ hoàn toàn. Là do ngươi chưa nghe nói mà thôi.”
“Hừm…” Sư Anh đăm chiêu.
“Còn nữa, Tô Mặc rất yêu ta, nam nhân như ta nàng sẽ không nỡ buông tay, Sư Anh ngươi đừng tự tin quá mức.”
“Thật sao? Xem ra thế lực hai chúng ta ngang bằng nhau.”
Thế lực ngang nhau? Cơ Bạch lầm bầm: “Bắc Cơ nam Anh, lúc trước người đời luôn đặt chúng ta chung một chỗ.”
Sư Anh cười nhạt: “Ta là Nguyên Anh kỳ, ngươi cũng là Nguyên Anh kỳ, không biết rốt cục là ai hơn ai.”
Cơ Bạch lạnh nhạt: “Bất kể thế nào, ngươi không trội hơn ta gì cả, đừng hòng tính kế ta dễ dàng.”
Sư Anh à một tiếng, trội hơn là trội hơn cái gì? Nếu là chuyện giường chiếu thì Sư Anh vẫn còn chút tự tin, nào ngờ Cơ Bạch lại thản nhiên nói: “Người ngoài có lẽ không biết bộ mặt thật của ngươi, nhưng chúng ta dù sao cũng có giao tình ngàn năm, ít nhất ta cũng hiểu rõ ngươi không đơn giản như ngươi thể hiện. Đừng quên y thuật của ta rất tốt, nếu ngươi muốn làm cái gì sau lưng ta… Vậy đừng hòng sau này Mặc Nhi sinh con cho ngươi, coi chừng tuyệt tử tuyệt tôn.”
Sư Anh mỉm cười, trong lòng lại rùng mình, hắn biết rõ Cơ Bạch không dễ đối phó, nhưng xem ra không chỉ không dễ mà là cực khó. Đồng thời sau khi nghe tiếng Ngu Nhiễm trong nội viện bắt đầu an phận lại, Sư Anh nhíu nhíu mày, ngay lúc hắn đối mặt với Cơ Bạch, hành vi của Ngu Nhiễm làm hắn rất không hài lòng, đương nhiên Cơ Bạch cũng cực kì khó chịu.
“Hai chúng ta đấu nhau, Ngu Nhiễm kia cũng sắp có cục cưng rồi.” Sư Anh hừ nhẹ.
“Thì ra ngươi cũng biết rõ.”
“Không phải yêu ai yêu cả đường đi sao?” Sư Anh cười cười.
“Yêu ai yêu cả đường đi? Sư Anh, ngươi không thật lòng, ngươi đang lợi dụng hắn thu hút sự chú ý của Mặc Nhi rồi sau đó muốn nàng đồng tình với mình, để đêm nay nàng ở cùng ngươi đúng không?”
“Cơ công tử, ngươi thực thông minh.” Sư Anh gõ gõ bàn, dường như đang nghĩ xem đối phó hắn thế nào.
“Còn nữa, hiện giờ xuất hiện ở đây hẳn là bản thể của ngươi, không phải là cái bóng.”
“Ừm, quả nhiên không thể gạt được Thần Sử đại nhân.” Sư Anh mìm cười.
“Có ta ở đây, ngươi đừng hòng độc chiếm được dễ dàng.”
“Cơ công tử đừng cho là mình có ưu thế, hai chúng ta cứ chờ xem.” Sư Anh nhếch môi, rốt cục cũng ngả bài.
“A Anh, ta có việc tìm chàng.” Tô Mặc chậm rãi đi tới.
Lập tức, hai cặp mắt cùng phóng về phía nàng. Khi Sư Anh và Cơ Bạch nhìn thấy y phục mới của Tô Mặc thì tim lập tức nhảy lên. Y phục Ngu Nhiễm làm luôn rất thanh thuần mị hoặc, hai người không ngờ Tô Mặc lại xinh đẹp đến vậy, khát vọng trong lòng lập tức dâng lên.
“Mặc Nhi, tới đây ngồi.” Sư Anh cười với nàng.
Tô Mặc thoải mái ngồi xuống, thấp giọng nói: “A Anh, mấy ngày nay ở Ma giới ta đã gặp một chuyện lạ.”
“Chuyện gì?” Sư Anh hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Cơ Bạch, hôn nhẹ lên má nàng một cái, cười hỏi.
Tô Mặc có chút không quen nhìn thoáng qua Cơ Bạch, thấy hắn không có vẻ giận, ánh mắt chỉ hơi sáng lên chút, lúc này nàng mới nói: “Mấy ngày trước ta ở trong Thánh nữ thành, chàng có nhớ Thánh nữ đầu tiên hay không, người đó là đồng môn của chàng.”
“Hửm?” Sư Anh lẩm bẩm: “Ta biết nàng nói tới ai rồi.”
Tô Mặc đột nhiên nghiêng đầu, cười nói: “Quả nhiên chàng nhớ nàng ta, nàng có ghi trong quyển tập là rất thích một nam nhân, nhưng ta không biết là ai, có lẽ là Tạ Thiên Dạ, cũng có lẽ là chàng, vậy có phải chàng không?”
Sư Anh thở dài, thấy Tô Mặc hơi ghen tuông, hắn liền cười nói: “Đương nhiên không phải, lúc trước quan hệ giữa nàng ta, ta và đại sư huynh chỉ bình thường thôi, là bằng hữu, không có tình yêu nam nữ.”
Tô Mặc cười hỏi: “Vậy mối tình đầu của chàng là ai?”
“Mối tình đầu? Ngoài nàng ra còn có ai nữa? Trong lòng ta chỉ có mình nàng, chi bằng đêm nay Mặc Nhi ở cùng ta đi?”
Cơ Bạch liếc hắn một cái, tên này ngon ngọt cũng có kém gì Ngu Nhiễm đâu.
Tô Mặc ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Tử Ngọc, đêm nay ta ở cùng A Anh, được không?”
Cơ Bạch nhíu mày, hừ khẽ một tiếng: “Tùy nàng, nhớ đừng quá sức, mai còn phải tham gia đại hội liên hệ tam giới với Hoa Tích Dung.”