"Mẹ nó! Dám khiêu chiến với bản công tử!" Thiếu niên kia mắng to một tiếng, đá bay người đánh xe xuống đất, vung roi đuổi theo, dù hắn quần áo lụa là nhưng cũng thích cưỡi ngựa, đua ngựa kiểu này đương nhiên không nói chơi, hắn sao có thể cho phép tên nhóc kia qua mặt mình được.
Nhìn xe ngựa đối phương chạy vụt lên, tốc dộ cực nhanh, hắn hơi rối loạn.
Sắc mặt thiếu niên quý tộc khó chịu: "To gan, ngươi dám cùng ta đua ngựa hả?"
Hắn lập tức giơ roi chạy nhanh theo nhưng vẫn không thể bắt kịp tốc độ, hai con ngựa của Hoa Tích Dung là ngựa tốt, tốc độ cực nhanh. Khoảng cách ngày càng xa, gương mặt thiếu niên ngày càng khó chịu.
Rất nhanh đã đến cổng thành, mọi người thấy hai chiếc xe ngựa phóng như bay đến thì vội vàng nhường đường.
Tô Mặc cười đắc ý, quay đầu lại nói với hai nam nhân trong xe: "Hai vị gia cẩn thận, tốc độ rất nhanh đó!"
Hoa Tích Dung nhìn tư thế oai hùng của nàng, tim đập nhanh hơn, nhịn không được huýt sáo một hơi: "Tiểu Mạch, quá nhanh rồi."
"Nhưng an toàn tuyệt đối." Tô Mặc rất tự tin.
Tạ Thiên Dạ bình tĩnh, không nói gì.
Tô Mặc tinh thông lục nghệ, đương nhiên ở phương diện lái xe không hề kém.
"Đã đến." Tô Mặc chạy chậm lại.
"Tiểu Mạch, ngươi muốn xử lý thiếu niên kia thế nào?" Hoa Tích Dung như cười như không hỏi.
"Hoa gia, các người đã không muốn ra mặt thì cứ che giấu thân phận đi, còn lại ta sẽ xử lý." Môi Tô Mặc cong lên, cười trào phúng.
"Được! Lần này gia sẽ xem xem ngươi muốn làm cái gì." Hoa Tích Dung cười cười.
Một lúc lâu sau, xe ngựa của thiếu niên kia cũng chạy tới.
Hắn buồn bực quát to: "Tiểu tử kia, ngươi cả gan dám đua ngựa với bản công tử, ngươi không biết ta là ai sao?"
Nhưng khi hắn thấy dung mạo đối phương còn đẹp hơn gấp trăm lần hơn mình, trong lòng cực kì không vui, hắn đoán thiếu niên này tám phần là trai lơ như mình.
Hắn nào ngờ được thân phận nàng cũng lớn hơn hắn rất nhiều, y phục hoa lệ trên người thật ra đều do Hoa Tích Dung cố tình chuẩn bị. Thiếu niên kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lập tức cười to: "Thì ra ngươi cũng có chút nhan sắc, nhưng cũng là thứ đồ chơi thôi." Phía sau hắn, hai tên hộ vệ cười to, dùng ánh mắt vô sỉ nhìn Tô Mặc, ở Ma giới này, ngoại trừ Hoa Tích Dung có thế lực mạnh ra thì các gia tộc khác hắn đều có thể chống lại.
"Ngươi nói ai là đồ chơi?" Tô Mặc nhíu mày.
"Tất nhiên là nói ngươi, thế nào?"
Tô Mặc mỉm cười, cầm roi quật vào mặt hắn, đánh mạnh đến mức mặt hắn ửng đỏ, nàng cười lạnh: "Giữ sạch miệng cho ta."
Thiếu niên không ngờ đối phương lại ra tay với mình, thậm chí còn ngay trước mặt mọi người, không hề cho hắn chút thể diện nào. Hắn sờ má, cảm thấy cực kì đau đớn, thẹn quá hóa giận, hắn nâng roi lên chỉ vào Tô Mặc, miệng hung hăng: "Hay cho ngươi tiểu tử, dám đánh gia, ngươi thật sự không muốn sống nữa, hôm nay ta sẽ chôn sống ngươi, cho cả nhà ngươi chôn cùng."
Thiếu niên vung roi nhanh như cắt, công kích liên tục.
Tô Mặc biết hắn sẽ giở trò, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng không ngờ đường roi cũng khá lợi hại.
Nàng lập tức lui về sau tránh né, sau đó bay lên xoay người đá vào bụng hắn một cái, hắn ngã lăn ra mặt đất, nàng cười lạnh: "Ngươi mới là kẻ không muốn sống, thật ngu xuẩn, nếu ngươi còn nói những lời khó nghe, ta sẽ dùng roi đánh nát miệng ngươi."
Lúc này, nhìn thiếu niên nằm lăn trên mặt đất, hai gã hộ vệ mới có phản ứng, Chúng vội vàng lấy pháp khí, quát to một tiếng, ra tay đánh về phía Tô Mặc.
Tô Mặc bay lên tránh né, hai tay nắm thành quyền, một trái một phải nâng lên, đánh hai gã hộ vệ răng rớt đầy đất nhanh như cắt. Nàng đã quen với cách đánh bất ngờ của người Ma giới, nên tránh né không khó.
"Ngươi.... Ngươi có giỏi thì chờ đó cho ta." Mỹ thiếu niên trừng mắt quát lớn, hắn sẽ đi tìm người giúp đỡ, không ngờ lần này đại diện lão phu nhân đi hội nghị lại gặp phải tên kia, chỉ cần đối phương không phải Hoa Tích Dung thì là ai hắn cũng không sợ.
"Ngươi có phải trai lơ của lão phu nhân không?" Tô Mặc bỗng hỏi.
"Ngươi..." Thiếu niên không ngờ đối phương lại biết thân phận của hắn.
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá hắn, khi biết hắn là trai lơ của lão phu nhân, ai cũng cười khinh khi.
Tô Mặc cười cười, ánh mắt ôn nhu như nhìn bạn hữu lâu năm: "Ngươi xem ngươi kìa, xinh đẹp thế này lại đi làm trai lơ cho lão phu nhân, vốn ngươi có thể thành một nhân vật có tiếng tăm, cần gì hầu hạ cho bà lão vô sỉ đó? Vừa rồi xe ngựa của ngươi giành đường với xe ta, ta chạy nhanh, ngươi cũng đuổi theo không bỏ qua, có phải ngươi thấy mình là trai lơ nên ỷ thế hiếp người không?"
"Đúng, ta muốn ỷ thế hiếp người đó." Thiếu niên lỡ miệng mắng to.
Mọi người xung quanh càng khinh bỉ hơn, đã là trai lơ mà còn khoe mẽ.
Tô Mặc cười tao nhã, nàng muốn mọi người thay nàng giáo huấn hắn.
Thiếu niên vẫn ồn ào, nhưng vừa nhìn thấy roi của đối phương lại vung lên thì hắn im bặt. Tô Mặc quất roi, răng hắn rơi đầy đất, gương mặt đã bị phá hủy đến thảm hại, hắn sợ hãi bối rối nhìn Tô Mặc.
Hắn thấy xung quanh Tô Mặc xuất hiện vô số cơ quan nhân, mà hắn được biết, chỉ có Thánh Tử mới chế tạo được cơ quan nhân.
Tô Mặc khoan thai nói: "Quay về mà nói với lão phu nhân nhà ngươi, ngươi chỉ là một con chó mà thôi. Ta đánh chó, bà ta làm chủ thì thế nào? Từ giờ về sau Ma giới không còn vị trí nào của bà ta nữa, không tin thì cứ đợi xem." Tô Mặc cười, chậm rãi đi vào trong thành.
Thiếu niên quỳ rạp trên đất run lên, hắn không ngờ vừa xuất hành đã gặp phải Thánh Tử, gặp phải người bên cạnh Hoa Tích Dung, vậy Hoa Tích Dung nhất định đang ngồi trong xe ngựa rồi.
Đối với Hoa Tích Dung, lão phu nhân còn kiêng kị ba phần, thì nói gì đến hắn.
Lúc này, Tô Mặc ngoái đầu nhìn lại: "Hai người bình thường cao cao tại thượng, hôm nay gặp loại người này, có phải thấy rất hứng thú đúng không."
"Ta thấy ngươi thật vô sỉ, ỷ thế hiếp người." Hoa Tích Dung cười khẽ một tiếng.
"Ỷ thế hiếp người? Ta chỉ muốn đọ xem quả đấm ai cứng hơn thôi." Nói xong, Tô Mặc kéo dây cương, trả nó lại cho người đánh xe.
"Tới rồi phải không?" Hoa Tích Dung hỏi.
"Ừm, tới rồi, nhanh lắm đúng không?"
"Lần này xe ngựa chạy rất nhanh, đến sớm cả mấy canh giờ, tốt lắm, lát nữa gia phải ngủ một giấc, đêm nay tiểu Mạch đến uống rượu cùng gia nhé?" Hoa Tích Dung cười.
"Được." Tô Mặc không cự tuyệt.
Nhưng tâm trạng Tạ Thiên Dạ lại không được tốt, sắc mặt cực kém, tay vịn thành ghế, đốt ngón tay trắng bệch, hắn chậm rãi liếc Tô Mặc một cái, khí thế vẫn bức người, Tô Mặc thè lưỡi.
"Tiểu Mạch, lần này ấn tượng của lão đại với ngươi rất sâu đậm đó." Hoa Tích Dung nói nhỏ bên tai Tô Mặc, nhớ tới vẻ mặt trắng bệch của lão đại lúc Tô Mặc đua ngựa, cả đời hắn chưa từng được nhìn thấy, hắn không nhịn được cười lên.
Hiện tại, Ma giới đang tổ chức đại hội, cảnh sắc khắp nơi đều xinh đẹp, khách sạn nào cũng lộng lẫy, ánh trăng mông lung mờ ảo, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Quý tộc Ma giới rất thích ca múa, nữ nhân Ma giới rất giỏi ca múa, tuy diện mạo không xinh đẹp, nhưng ai cũng đeo mặt nạ để nhảy.
Hoa Tích Dung nâng ly rượu, ngồi cạnh Tô Mặc chậm rãi nhâm nhi.
Hai người đều đeo mặt nạ, người ngoài không thể biết họ là ai.
Thưởng thức rượu ngon trong chốc lát, Tô Mặc phát hiện, ở một số mặt, Hoa Tích Dung lại hơi giống Ngu Nhiễm.
Ngu Nhiễm thích uống rượu, Hoa Tích Dung cũng thích. Ngu Nhiễm thích bám người, Hoa Tích Dung còn bám hơn.
Hai người ngồi song song, không có Tạ Thiên Dạ, từ khi vào khách sạn, hắn không ra khỏi phòng nữa. Tô Mặc biết việc nàng đua xe ngựa làm hắn mệt mỏi, nhưng nàng lại thấy vui, dù sao nhìn người có tiếng tăm lừng lẫy bị say xe, ai mà không buồn cười được chứ.
Trong tiệc rượu, rất nhiều nữ nhân bị phong thái của Hoa Tích Dung và Tô Mặc hấp dẫn, tuy không thấy được khuôn mặt đối phương, nhưng vẫn tới mời hai người nhảy múa.
Tô Mặc và Hoa Tích Dung cự tuyệt, hai người ngồi cạnh nhìn cũng rất giống đoạn tụ.
"Tiểu Mạch, ở Ma giới thì cứ thả lỏng, thích làm gì thì làm, gia tuyệt đối không ngăn cản." Hoa Tích Dung như cười như không nói.
"Rượu này hương vị không tệ, không nhịn được muốn uống nhiều hơn, nhưng hình như hơi nặng." Khuôn mặt Tô Mặc ửng đỏ, tửu lượng nàng luôn rất kém, sơ sẩy một cái là say ngay.
"Tiểu Mạch, Tiểu Mạch...." Hoa Tích Dung thì thầm bên tai nàng, mà nàng đã say mất rồi.
Âm nhạc du dương, nàng được một nam tử ôm lên, nàng cứ tưởng mình đang nhảy múa cùng Ngu Nhiễm, nhưng nam tử này lại không biết khiêu vũ.
Nàng giận dỗi, ôm chặt đối phương, vô ý tiếp xúc da thịt với hắn.
Đối phương cảm thấy bị nàng trêu chọc, hắn cười cười đi nhanh hơn.
Tô Mặc không rõ tại sao lại về tới phòng, cảm giác có người ôm nàng, nhưng nàng không biết đó là ai.
Lúc này, Tô Mặc đang mặc nam phục, tất cả quần áo đều ôm sát làm lộ ra đường cong lả lướt.
Hoa Tích Dung than nhẹ một tiếng, ôm nàng tiến vào phòng, nữ nhân này không một chút cảnh giác, hắn không nhịn được chạm nhẹ vào má nàng, nhìn xuống môi nàng.
"Ưm...." Đang trong cơn mơ, Tô Mặc nói mê một tiếng, cảm thấy có hơi nóng phả vào mặt mình.
Rồi nụ hôn, rơi trên môi nàng.
Nhìn xe ngựa đối phương chạy vụt lên, tốc dộ cực nhanh, hắn hơi rối loạn.
Sắc mặt thiếu niên quý tộc khó chịu: "To gan, ngươi dám cùng ta đua ngựa hả?"
Hắn lập tức giơ roi chạy nhanh theo nhưng vẫn không thể bắt kịp tốc độ, hai con ngựa của Hoa Tích Dung là ngựa tốt, tốc độ cực nhanh. Khoảng cách ngày càng xa, gương mặt thiếu niên ngày càng khó chịu.
Rất nhanh đã đến cổng thành, mọi người thấy hai chiếc xe ngựa phóng như bay đến thì vội vàng nhường đường.
Tô Mặc cười đắc ý, quay đầu lại nói với hai nam nhân trong xe: "Hai vị gia cẩn thận, tốc độ rất nhanh đó!"
Hoa Tích Dung nhìn tư thế oai hùng của nàng, tim đập nhanh hơn, nhịn không được huýt sáo một hơi: "Tiểu Mạch, quá nhanh rồi."
"Nhưng an toàn tuyệt đối." Tô Mặc rất tự tin.
Tạ Thiên Dạ bình tĩnh, không nói gì.
Tô Mặc tinh thông lục nghệ, đương nhiên ở phương diện lái xe không hề kém.
"Đã đến." Tô Mặc chạy chậm lại.
"Tiểu Mạch, ngươi muốn xử lý thiếu niên kia thế nào?" Hoa Tích Dung như cười như không hỏi.
"Hoa gia, các người đã không muốn ra mặt thì cứ che giấu thân phận đi, còn lại ta sẽ xử lý." Môi Tô Mặc cong lên, cười trào phúng.
"Được! Lần này gia sẽ xem xem ngươi muốn làm cái gì." Hoa Tích Dung cười cười.
Một lúc lâu sau, xe ngựa của thiếu niên kia cũng chạy tới.
Hắn buồn bực quát to: "Tiểu tử kia, ngươi cả gan dám đua ngựa với bản công tử, ngươi không biết ta là ai sao?"
Nhưng khi hắn thấy dung mạo đối phương còn đẹp hơn gấp trăm lần hơn mình, trong lòng cực kì không vui, hắn đoán thiếu niên này tám phần là trai lơ như mình.
Hắn nào ngờ được thân phận nàng cũng lớn hơn hắn rất nhiều, y phục hoa lệ trên người thật ra đều do Hoa Tích Dung cố tình chuẩn bị. Thiếu niên kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lập tức cười to: "Thì ra ngươi cũng có chút nhan sắc, nhưng cũng là thứ đồ chơi thôi." Phía sau hắn, hai tên hộ vệ cười to, dùng ánh mắt vô sỉ nhìn Tô Mặc, ở Ma giới này, ngoại trừ Hoa Tích Dung có thế lực mạnh ra thì các gia tộc khác hắn đều có thể chống lại.
"Ngươi nói ai là đồ chơi?" Tô Mặc nhíu mày.
"Tất nhiên là nói ngươi, thế nào?"
Tô Mặc mỉm cười, cầm roi quật vào mặt hắn, đánh mạnh đến mức mặt hắn ửng đỏ, nàng cười lạnh: "Giữ sạch miệng cho ta."
Thiếu niên không ngờ đối phương lại ra tay với mình, thậm chí còn ngay trước mặt mọi người, không hề cho hắn chút thể diện nào. Hắn sờ má, cảm thấy cực kì đau đớn, thẹn quá hóa giận, hắn nâng roi lên chỉ vào Tô Mặc, miệng hung hăng: "Hay cho ngươi tiểu tử, dám đánh gia, ngươi thật sự không muốn sống nữa, hôm nay ta sẽ chôn sống ngươi, cho cả nhà ngươi chôn cùng."
Thiếu niên vung roi nhanh như cắt, công kích liên tục.
Tô Mặc biết hắn sẽ giở trò, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng không ngờ đường roi cũng khá lợi hại.
Nàng lập tức lui về sau tránh né, sau đó bay lên xoay người đá vào bụng hắn một cái, hắn ngã lăn ra mặt đất, nàng cười lạnh: "Ngươi mới là kẻ không muốn sống, thật ngu xuẩn, nếu ngươi còn nói những lời khó nghe, ta sẽ dùng roi đánh nát miệng ngươi."
Lúc này, nhìn thiếu niên nằm lăn trên mặt đất, hai gã hộ vệ mới có phản ứng, Chúng vội vàng lấy pháp khí, quát to một tiếng, ra tay đánh về phía Tô Mặc.
Tô Mặc bay lên tránh né, hai tay nắm thành quyền, một trái một phải nâng lên, đánh hai gã hộ vệ răng rớt đầy đất nhanh như cắt. Nàng đã quen với cách đánh bất ngờ của người Ma giới, nên tránh né không khó.
"Ngươi.... Ngươi có giỏi thì chờ đó cho ta." Mỹ thiếu niên trừng mắt quát lớn, hắn sẽ đi tìm người giúp đỡ, không ngờ lần này đại diện lão phu nhân đi hội nghị lại gặp phải tên kia, chỉ cần đối phương không phải Hoa Tích Dung thì là ai hắn cũng không sợ.
"Ngươi có phải trai lơ của lão phu nhân không?" Tô Mặc bỗng hỏi.
"Ngươi..." Thiếu niên không ngờ đối phương lại biết thân phận của hắn.
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá hắn, khi biết hắn là trai lơ của lão phu nhân, ai cũng cười khinh khi.
Tô Mặc cười cười, ánh mắt ôn nhu như nhìn bạn hữu lâu năm: "Ngươi xem ngươi kìa, xinh đẹp thế này lại đi làm trai lơ cho lão phu nhân, vốn ngươi có thể thành một nhân vật có tiếng tăm, cần gì hầu hạ cho bà lão vô sỉ đó? Vừa rồi xe ngựa của ngươi giành đường với xe ta, ta chạy nhanh, ngươi cũng đuổi theo không bỏ qua, có phải ngươi thấy mình là trai lơ nên ỷ thế hiếp người không?"
"Đúng, ta muốn ỷ thế hiếp người đó." Thiếu niên lỡ miệng mắng to.
Mọi người xung quanh càng khinh bỉ hơn, đã là trai lơ mà còn khoe mẽ.
Tô Mặc cười tao nhã, nàng muốn mọi người thay nàng giáo huấn hắn.
Thiếu niên vẫn ồn ào, nhưng vừa nhìn thấy roi của đối phương lại vung lên thì hắn im bặt. Tô Mặc quất roi, răng hắn rơi đầy đất, gương mặt đã bị phá hủy đến thảm hại, hắn sợ hãi bối rối nhìn Tô Mặc.
Hắn thấy xung quanh Tô Mặc xuất hiện vô số cơ quan nhân, mà hắn được biết, chỉ có Thánh Tử mới chế tạo được cơ quan nhân.
Tô Mặc khoan thai nói: "Quay về mà nói với lão phu nhân nhà ngươi, ngươi chỉ là một con chó mà thôi. Ta đánh chó, bà ta làm chủ thì thế nào? Từ giờ về sau Ma giới không còn vị trí nào của bà ta nữa, không tin thì cứ đợi xem." Tô Mặc cười, chậm rãi đi vào trong thành.
Thiếu niên quỳ rạp trên đất run lên, hắn không ngờ vừa xuất hành đã gặp phải Thánh Tử, gặp phải người bên cạnh Hoa Tích Dung, vậy Hoa Tích Dung nhất định đang ngồi trong xe ngựa rồi.
Đối với Hoa Tích Dung, lão phu nhân còn kiêng kị ba phần, thì nói gì đến hắn.
Lúc này, Tô Mặc ngoái đầu nhìn lại: "Hai người bình thường cao cao tại thượng, hôm nay gặp loại người này, có phải thấy rất hứng thú đúng không."
"Ta thấy ngươi thật vô sỉ, ỷ thế hiếp người." Hoa Tích Dung cười khẽ một tiếng.
"Ỷ thế hiếp người? Ta chỉ muốn đọ xem quả đấm ai cứng hơn thôi." Nói xong, Tô Mặc kéo dây cương, trả nó lại cho người đánh xe.
"Tới rồi phải không?" Hoa Tích Dung hỏi.
"Ừm, tới rồi, nhanh lắm đúng không?"
"Lần này xe ngựa chạy rất nhanh, đến sớm cả mấy canh giờ, tốt lắm, lát nữa gia phải ngủ một giấc, đêm nay tiểu Mạch đến uống rượu cùng gia nhé?" Hoa Tích Dung cười.
"Được." Tô Mặc không cự tuyệt.
Nhưng tâm trạng Tạ Thiên Dạ lại không được tốt, sắc mặt cực kém, tay vịn thành ghế, đốt ngón tay trắng bệch, hắn chậm rãi liếc Tô Mặc một cái, khí thế vẫn bức người, Tô Mặc thè lưỡi.
"Tiểu Mạch, lần này ấn tượng của lão đại với ngươi rất sâu đậm đó." Hoa Tích Dung nói nhỏ bên tai Tô Mặc, nhớ tới vẻ mặt trắng bệch của lão đại lúc Tô Mặc đua ngựa, cả đời hắn chưa từng được nhìn thấy, hắn không nhịn được cười lên.
Hiện tại, Ma giới đang tổ chức đại hội, cảnh sắc khắp nơi đều xinh đẹp, khách sạn nào cũng lộng lẫy, ánh trăng mông lung mờ ảo, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Quý tộc Ma giới rất thích ca múa, nữ nhân Ma giới rất giỏi ca múa, tuy diện mạo không xinh đẹp, nhưng ai cũng đeo mặt nạ để nhảy.
Hoa Tích Dung nâng ly rượu, ngồi cạnh Tô Mặc chậm rãi nhâm nhi.
Hai người đều đeo mặt nạ, người ngoài không thể biết họ là ai.
Thưởng thức rượu ngon trong chốc lát, Tô Mặc phát hiện, ở một số mặt, Hoa Tích Dung lại hơi giống Ngu Nhiễm.
Ngu Nhiễm thích uống rượu, Hoa Tích Dung cũng thích. Ngu Nhiễm thích bám người, Hoa Tích Dung còn bám hơn.
Hai người ngồi song song, không có Tạ Thiên Dạ, từ khi vào khách sạn, hắn không ra khỏi phòng nữa. Tô Mặc biết việc nàng đua xe ngựa làm hắn mệt mỏi, nhưng nàng lại thấy vui, dù sao nhìn người có tiếng tăm lừng lẫy bị say xe, ai mà không buồn cười được chứ.
Trong tiệc rượu, rất nhiều nữ nhân bị phong thái của Hoa Tích Dung và Tô Mặc hấp dẫn, tuy không thấy được khuôn mặt đối phương, nhưng vẫn tới mời hai người nhảy múa.
Tô Mặc và Hoa Tích Dung cự tuyệt, hai người ngồi cạnh nhìn cũng rất giống đoạn tụ.
"Tiểu Mạch, ở Ma giới thì cứ thả lỏng, thích làm gì thì làm, gia tuyệt đối không ngăn cản." Hoa Tích Dung như cười như không nói.
"Rượu này hương vị không tệ, không nhịn được muốn uống nhiều hơn, nhưng hình như hơi nặng." Khuôn mặt Tô Mặc ửng đỏ, tửu lượng nàng luôn rất kém, sơ sẩy một cái là say ngay.
"Tiểu Mạch, Tiểu Mạch...." Hoa Tích Dung thì thầm bên tai nàng, mà nàng đã say mất rồi.
Âm nhạc du dương, nàng được một nam tử ôm lên, nàng cứ tưởng mình đang nhảy múa cùng Ngu Nhiễm, nhưng nam tử này lại không biết khiêu vũ.
Nàng giận dỗi, ôm chặt đối phương, vô ý tiếp xúc da thịt với hắn.
Đối phương cảm thấy bị nàng trêu chọc, hắn cười cười đi nhanh hơn.
Tô Mặc không rõ tại sao lại về tới phòng, cảm giác có người ôm nàng, nhưng nàng không biết đó là ai.
Lúc này, Tô Mặc đang mặc nam phục, tất cả quần áo đều ôm sát làm lộ ra đường cong lả lướt.
Hoa Tích Dung than nhẹ một tiếng, ôm nàng tiến vào phòng, nữ nhân này không một chút cảnh giác, hắn không nhịn được chạm nhẹ vào má nàng, nhìn xuống môi nàng.
"Ưm...." Đang trong cơn mơ, Tô Mặc nói mê một tiếng, cảm thấy có hơi nóng phả vào mặt mình.
Rồi nụ hôn, rơi trên môi nàng.