Đầu ngón tay Tô Mặc nhẹ nhàng lướt qua đàn tam huyền, đôi mắt nhìn về hướng bóng người quỷ dị kia biến mất.
Vừa rồi nàng chẳng những lưu ý hai nam tử quyết đấu, mà thần thức cũng đồng thời chia làm vô số, nhất nhất nhìn quét chung quanh đám người Bách Hoa Đường. Nàng liếc mắt liền phát hiện người nọ có địch ý khó hiểu, cảm nhận tầm mắt bức bách của đối phương. Cặp mắt đó hung hăng âm độc nhìn chằm chằm vào nàng, hận không thể xé nàng thành từng mảnh. Nếu ánh mắt cũng có thể giết người, chỉ sợ nàng đã trăm ngàn vết thương, chết trăm lần rồi, vì vậy đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua tóc mai, nghĩ thầm mình rốt cuộc đắc tội nhân vật như vậy khi nào?
Ánh sáng lạnh thoáng qua đáy mắt Tô Mặc.
Nàng cong cong khóe miệng, bỗng nhiên nói: "Hai vị công tử xin cứ tùy ý, ta còn có chút chuyện phải làm."
Dứt lời, không đợi mọi người hồi hồn, thân hình Yêu Cơ đã nhảy lên, lần lượt phóng qua mấy nóc nhà, biến mất như một con bướm trắng, chỉ để lại dáng người tuyệt thế khó quên.
Hai nam tử lập tức thu hồi tư thái giương cung bạt kiếm, liếc mắt khinh thường lẫn nhau, quét qua mọi người chung quanh, nhìn đám người tụ tập kiễng chân dòm ngó mới cảm thấy vừa rồi mình nhất thời kích thích khiến người khác nắm được nhược điểm.
Chỉ sợ không lâu sẽ thành trò cười trà dư tửu hậu cho thế nhân, thậm chí sẽ bị soạn thành một phiên bản hoàn toàn khác.
Đối với chuyện này, Ngu Nhiễm hiểu biết rất rõ.
Văn Nhân Dịch vẫn luôn trầm mặc, thu liễm thần sắc, tuy là thắng nhưng cũng thấy lo lắng.
Hắn thắng, cuối cùng được ôm giai nhân về, ngày sau có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nữ nhân mình thích.
Ngu Nhiễm lấy quạt, “roạt” một tiếng mở ra, tà mị cười: "Văn Nhân, ngươi đừng quá đắc ý, bản công tử từ trước đến giờ khiêm tốn, không có nghĩa ta sẽ tuyệt đối không phách lối làm việc. Mặc dù lần này ta thua, nhưng không có nghĩa ta sẽ vĩnh viễn nhận thua. Ta làm việc không theo khuôn phép cũ, càng không sợ người đời lên án, ngươi cứ rửa sạch cổ chờ ta đi."
Ngu Nhiễm thoải mái thả tóc dài tung bay, vẻ mặt giọng điệu tùy ý, nói xong hắn tung người nhảy lên, đuổi theo phương hướng của Tô Mặc, âm thanh ưu nhã ngông cuồng vang vọng: "Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu Khổng Khâu*."
(*)Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu: Ta vốn là người điên nước Sở, hát bài ca Phượng cười lão Khổng Khâu.
Sở cuồng là hiệu của bậc trí giả tên Lục Thông, người nước Sở, được Sở vương sai sứ đến đất Sính, Thông liền cải họ tên đi chơi danh sơn. Đồn rằng sau khi hóa thành tiên, ông thường hát bài Phượng hề, chế giễu Khổng Tử ham hố chuyện đời.
Văn Nhân Dịch nhíu mày, không hề yếu thế nâng kiếm đuổi theo, y phục phấp phới trắng như tuyết.
Mọi người bên dưới càng trợn tròn, ánh mắt sáng quắc, rạng rỡ có hồn.
"Chậc chậc, thật hay giả? Hai nam tử tuyệt thế tiếng tăm lừng lẫy cùng cầu hôn với một mỹ nhân? Quyết đấu ngay ngoài phố?"
"Không sai, Nhiễm công tử đã thua Văn Nhân dịch, Yêu Cơ cuối cùng trở thành vị hôn thê của tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ, nhưng Nhiễm công tử vẫn không chịu từ bỏ."
"Ôi trời ơi! Đây là tai tiếng đến mức nào! Thật sự là kinh thiên động địa!"
Tâm tình mọi người sôi trào, cảm thấy hành động lần này của Kim Ngu Đường thật quá đã mắt, hận không thể sớm ngày được thấy phong thái của Yêu Cơ.
Duy chỉ có Chu tiên sinh có chút nhức đầu, hắn đỡ trán, thở dài một tiếng lấy ngân phiếu trong áo ra, đi tìm quản sự đường phố giao bạc bồi thường cho Nhiễm công tử, nếu không ít ngày nữa sẽ gặp tin đồn nhảm nói hai nam tử tranh giành tình nhân, quét ngang phố dài, máu chảy thành sông, lại không chịu bồi thường tổn thất, đến khi đó danh dự của Kim Ngu Đường sẽ mất hết, thật đúng là phiền toái to!
…
Trăng lạnh mông lung, bóng đêm thê lương, một bóng đen lén lút tung người nhảy qua tường vây màu đỏ sậm.
Người nọ nhanh chóng đi sâu vào trong ngõ, đưa tay cởi mũ che mặt xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch như tuyết, chính là Đinh đại gia.
Đinh đại gia lúc trước trốn trong góc phố nhìn đám người Bách Hoa Đường phát truyền đơn, vốn định vào thời điểm mấu chốt sẽ xuất hiện để tạo thanh thế nhưng không ngờ đột nhiên bị đâm ngang, phát sinh chuyện khác, để nàng vừa lúc nhìn thấy một màn vừa rồi. Vẻ hung ác trên mặt nàng không giảm, tức giận đến muốn nghiến nát răng.
Kỳ thật, trên đời luôn có một loại người không bao giờ nhìn thấy ưu điểm của người khác, chỉ thấy mình là tốt nhất!
Họ tự nhận mình là rượu ngon lâu năm, còn đối phương chỉ là nước lọc giả trang trong một chiếc ly hoa lệ mà thôi.
Đinh đại gia chính là người như thế, nàng tuyệt đối không ngờ rằng nam nhân nàng ái mộ lại có thể thổ lộ với nữ nhân ti tiện kia. Không sai, đối phương xinh đẹp hơn nàng, nhưng loại tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu sao có thể so với người có tri thức nhân sinh phong phú như nàng được. Tuy vũ đạo của đối phương hơn nàng, nhưng gừng càng già càng cay, kinh nghiệm vũ đài của nàng còn không thể thắng được đối phương hay sao.
Yêu Cơ mới của Kim Ngu Đường, có gì đặc biệt hơn người chứ?
Chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp nhưng ngu ngốc mà thôi, nàng rốt cuộc có tài đức gì?
Mặc dù Nhiễm công tử đã bị Yêu Cơ kia cự tuyệt, nhưng vẫn như có một ngàn cây kim châm đâm mạnh vào lòng nàng.
Thật sự không thể chịu được nữa, không thể, nàng tuyệt đối không thể để đối phương hả hê phách lối như vậy, Đinh đại gia không nhịn được hung hăng dậm chân.
Tiếp đó, nàng bước đi, làn váy tung bay, nhanh chóng đi đến trước ngõ nhỏ, phía trước chính là đại bản doanh của Bách Hoa Đường.
…
Những người phát truyền đơn của Bách Hoa đương nhiên cũng thấy một màn kia.
Từng người một nhanh chóng vọt về báo tin, mọi người trong Bách Hoa Đường cảm thấy bất an lo lắng.
Nghe kể lại đại khái, đường chủ Bách Hoa Đường lập tức lắc lắc bụng, khẽ cười một tiếng.
Ông ta an ủi mọi người: "Các ngươi không cần lo lắng, ‘thương trường như chiến trường’, lần này nhất định là Kim Ngu Đường tự biết không sánh bằng Bách Hoa Đường chúng ta, cho nên cố ý chạy đến nơi đây tạo thanh thế, có đôi khi đối thủ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Kim Ngu Đường lại có thể vì tạo danh tiếng cho một Yêu Cơ mà sắp xếp hai nam tử nổi danh tranh đấu ngoài phố, chỉ là nghe nói Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm có quan hệ không tệ, hai người sao lại nháo loạn vì chuyện này được chứ. Mặc dù là một mánh lới hay nhưng cũng tự hủy danh tiếng, quân cờ này bọn họ đi sai rồi."
Đinh đại gia biết rõ ông ta rất keo kiệt, nàng không cam lòng tiến lên hai bước, âm thanh mềm nhẹ nhưng tràn đầy hận ý.
"Ta mặc kệ, ta thừa nhận mình không xinh đẹp bằng Yêu Cơ đó, kỹ thuật nhảy cũng không bằng nàng, nhưng Bách Hoa Đường là diễn kịch, không phải sân khấu của riêng một người, ông nhớ nhất định phải an bài bốn vũ nữ dị quốc tuyệt sắc phong tình khác nhau lên đài cùng ta, năm người cộng lại nhất định có thể hơn được một Yêu Cơ kia."
Đường chủ nhìn ra được nàng đây không phải ngoài mạnh trong yếu, không phải không tự tin, mà là đố kỵ đến phát cuồng.
Ông chậm rãi nói: "Ta cảm thấy hiện giờ Bách Hoa Đường đã đủ để chống lại Kim Ngu Đường, ngươi là đại bài của Kim Ngu Đường năm đó, hiện tại có chủ ý gì đừng ngại nói với ta, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua."
Đinh đại gia lập tức nói: "Đường chủ, nếu chúng ta không thiếu bạc, nhớ tìm vài tu sĩ thuật pháp tới, âm thầm tạo thanh thế cho chúng ta."
Đường chủ hít sâu: "Tiêu dùng lớn quá rồi, mấy đài diễn xuất mà thôi, những người đó chúng ta sao có thể mời được?"
Nàng thầm mắng đúng là keo kiệt, cố ý không nhìn gương mặt nhức nhối của đối phương, "Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ, phải chế luyện một ngàn cái thiên lý nhãn."
Đường chủ gật đầu, biết những thứ này nhất định có tác dụng nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
Đinh đại gia cắn răng nói: "Kim Ngu Đường từ trước đến giờ bảo vệ đào kép rất tốt, bên cạnh thường có hộ vệ, nhưng trước mắt Yêu Cơ này không có ai che chở, nàng chỉ là một võ giả bình thường. Vừa rồi mọi người cũng nhìn ra nàng là Hậu Thiên tầng ba, nếu nàng lần này lộ diện, chúng ta có thể lợi dụng chút mánh khoé, thuê một nhóm côn đồ thực lực bất phàm cho Yêu Cơ kia chút giáo huấn."
"Cần gì thuê côn đồ, chúng ta như vậy là đủ rồi." Đủ để dọa một tiểu cô nương.
Nghe vậy, đám côn đồ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, để bọn họ xuống tay với mỹ nữ xinh đẹp như vậy, bọn họ cũng thấy không đành lòng.
Nhưng mà nếu là “giáo huấn”, bọn họ ngược lại cũng nguyện ý ăn đậu hũ, chấm mút mấy cái. (*ăn đậu hũ: sàm sỡ, sờ soạng)
Đang nói, một âm thanh du dương động lòng người như đàn cổ vang lên trong không trung: "Chủ ý không tệ, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nhưng mà bản cô nương đang ở đây rồi, âm mưu của ngươi đã bị ta phát hiện, ngươi phải làm sao đây?"
Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống, hào quang màu bạc đan dệt thành một hình ảnh mỹ nhân.
Trong bức họa, một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng trên tường, áo lông cáo quý khí, lụa trắng mộng ảo, toàn thân tản mát ánh sáng mị hoặc, mông lung xinh đẹp.
Mọi người nhìn nàng đến ngẩn ngơ, ngay cả đường chủ Bách Hoa Đường cũng kinh ngạc thoáng nhìn.
"Ngươi… là ngươi, ngươi không phải khách ở đây, tự tiện xông vào nhà dân tuyệt đối không có kết quả tốt." Đinh đại gia đã nhận ra Tô Mặc, lớn tiếng kêu, "Có ai không! Có ai không! Mau bắt nữ nhân này lại đi."
Mọi người lộ vẻ chần chờ, càng trở nên thương hương tiếc ngọc.
Xuống tay không được, thật là xuống tay không được.
Tô Mặc nhìn Đinh đại gia, ánh mắt lưu chuyển, "Ngươi cảm giác đối phó ta rất thú vị sao? Đáng tiếc, đám người các ngươi… Bản Yêu cơ hoàn toàn không xem vào mắt."
Nói xong, hơi thở mãnh liệt dao động trên người Tô Mặc bỗng phát ra, khí thế sắc bén, không ngờ nàng lại biến từ võ giả Hậu Thiên tầng ba bình thường thành một tu sĩ Tiên Thiên tầng tám ngay tại đây.
Vừa rồi nàng chẳng những lưu ý hai nam tử quyết đấu, mà thần thức cũng đồng thời chia làm vô số, nhất nhất nhìn quét chung quanh đám người Bách Hoa Đường. Nàng liếc mắt liền phát hiện người nọ có địch ý khó hiểu, cảm nhận tầm mắt bức bách của đối phương. Cặp mắt đó hung hăng âm độc nhìn chằm chằm vào nàng, hận không thể xé nàng thành từng mảnh. Nếu ánh mắt cũng có thể giết người, chỉ sợ nàng đã trăm ngàn vết thương, chết trăm lần rồi, vì vậy đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua tóc mai, nghĩ thầm mình rốt cuộc đắc tội nhân vật như vậy khi nào?
Ánh sáng lạnh thoáng qua đáy mắt Tô Mặc.
Nàng cong cong khóe miệng, bỗng nhiên nói: "Hai vị công tử xin cứ tùy ý, ta còn có chút chuyện phải làm."
Dứt lời, không đợi mọi người hồi hồn, thân hình Yêu Cơ đã nhảy lên, lần lượt phóng qua mấy nóc nhà, biến mất như một con bướm trắng, chỉ để lại dáng người tuyệt thế khó quên.
Hai nam tử lập tức thu hồi tư thái giương cung bạt kiếm, liếc mắt khinh thường lẫn nhau, quét qua mọi người chung quanh, nhìn đám người tụ tập kiễng chân dòm ngó mới cảm thấy vừa rồi mình nhất thời kích thích khiến người khác nắm được nhược điểm.
Chỉ sợ không lâu sẽ thành trò cười trà dư tửu hậu cho thế nhân, thậm chí sẽ bị soạn thành một phiên bản hoàn toàn khác.
Đối với chuyện này, Ngu Nhiễm hiểu biết rất rõ.
Văn Nhân Dịch vẫn luôn trầm mặc, thu liễm thần sắc, tuy là thắng nhưng cũng thấy lo lắng.
Hắn thắng, cuối cùng được ôm giai nhân về, ngày sau có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nữ nhân mình thích.
Ngu Nhiễm lấy quạt, “roạt” một tiếng mở ra, tà mị cười: "Văn Nhân, ngươi đừng quá đắc ý, bản công tử từ trước đến giờ khiêm tốn, không có nghĩa ta sẽ tuyệt đối không phách lối làm việc. Mặc dù lần này ta thua, nhưng không có nghĩa ta sẽ vĩnh viễn nhận thua. Ta làm việc không theo khuôn phép cũ, càng không sợ người đời lên án, ngươi cứ rửa sạch cổ chờ ta đi."
Ngu Nhiễm thoải mái thả tóc dài tung bay, vẻ mặt giọng điệu tùy ý, nói xong hắn tung người nhảy lên, đuổi theo phương hướng của Tô Mặc, âm thanh ưu nhã ngông cuồng vang vọng: "Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu Khổng Khâu*."
(*)Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu: Ta vốn là người điên nước Sở, hát bài ca Phượng cười lão Khổng Khâu.
Sở cuồng là hiệu của bậc trí giả tên Lục Thông, người nước Sở, được Sở vương sai sứ đến đất Sính, Thông liền cải họ tên đi chơi danh sơn. Đồn rằng sau khi hóa thành tiên, ông thường hát bài Phượng hề, chế giễu Khổng Tử ham hố chuyện đời.
Văn Nhân Dịch nhíu mày, không hề yếu thế nâng kiếm đuổi theo, y phục phấp phới trắng như tuyết.
Mọi người bên dưới càng trợn tròn, ánh mắt sáng quắc, rạng rỡ có hồn.
"Chậc chậc, thật hay giả? Hai nam tử tuyệt thế tiếng tăm lừng lẫy cùng cầu hôn với một mỹ nhân? Quyết đấu ngay ngoài phố?"
"Không sai, Nhiễm công tử đã thua Văn Nhân dịch, Yêu Cơ cuối cùng trở thành vị hôn thê của tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ, nhưng Nhiễm công tử vẫn không chịu từ bỏ."
"Ôi trời ơi! Đây là tai tiếng đến mức nào! Thật sự là kinh thiên động địa!"
Tâm tình mọi người sôi trào, cảm thấy hành động lần này của Kim Ngu Đường thật quá đã mắt, hận không thể sớm ngày được thấy phong thái của Yêu Cơ.
Duy chỉ có Chu tiên sinh có chút nhức đầu, hắn đỡ trán, thở dài một tiếng lấy ngân phiếu trong áo ra, đi tìm quản sự đường phố giao bạc bồi thường cho Nhiễm công tử, nếu không ít ngày nữa sẽ gặp tin đồn nhảm nói hai nam tử tranh giành tình nhân, quét ngang phố dài, máu chảy thành sông, lại không chịu bồi thường tổn thất, đến khi đó danh dự của Kim Ngu Đường sẽ mất hết, thật đúng là phiền toái to!
…
Trăng lạnh mông lung, bóng đêm thê lương, một bóng đen lén lút tung người nhảy qua tường vây màu đỏ sậm.
Người nọ nhanh chóng đi sâu vào trong ngõ, đưa tay cởi mũ che mặt xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch như tuyết, chính là Đinh đại gia.
Đinh đại gia lúc trước trốn trong góc phố nhìn đám người Bách Hoa Đường phát truyền đơn, vốn định vào thời điểm mấu chốt sẽ xuất hiện để tạo thanh thế nhưng không ngờ đột nhiên bị đâm ngang, phát sinh chuyện khác, để nàng vừa lúc nhìn thấy một màn vừa rồi. Vẻ hung ác trên mặt nàng không giảm, tức giận đến muốn nghiến nát răng.
Kỳ thật, trên đời luôn có một loại người không bao giờ nhìn thấy ưu điểm của người khác, chỉ thấy mình là tốt nhất!
Họ tự nhận mình là rượu ngon lâu năm, còn đối phương chỉ là nước lọc giả trang trong một chiếc ly hoa lệ mà thôi.
Đinh đại gia chính là người như thế, nàng tuyệt đối không ngờ rằng nam nhân nàng ái mộ lại có thể thổ lộ với nữ nhân ti tiện kia. Không sai, đối phương xinh đẹp hơn nàng, nhưng loại tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu sao có thể so với người có tri thức nhân sinh phong phú như nàng được. Tuy vũ đạo của đối phương hơn nàng, nhưng gừng càng già càng cay, kinh nghiệm vũ đài của nàng còn không thể thắng được đối phương hay sao.
Yêu Cơ mới của Kim Ngu Đường, có gì đặc biệt hơn người chứ?
Chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp nhưng ngu ngốc mà thôi, nàng rốt cuộc có tài đức gì?
Mặc dù Nhiễm công tử đã bị Yêu Cơ kia cự tuyệt, nhưng vẫn như có một ngàn cây kim châm đâm mạnh vào lòng nàng.
Thật sự không thể chịu được nữa, không thể, nàng tuyệt đối không thể để đối phương hả hê phách lối như vậy, Đinh đại gia không nhịn được hung hăng dậm chân.
Tiếp đó, nàng bước đi, làn váy tung bay, nhanh chóng đi đến trước ngõ nhỏ, phía trước chính là đại bản doanh của Bách Hoa Đường.
…
Những người phát truyền đơn của Bách Hoa đương nhiên cũng thấy một màn kia.
Từng người một nhanh chóng vọt về báo tin, mọi người trong Bách Hoa Đường cảm thấy bất an lo lắng.
Nghe kể lại đại khái, đường chủ Bách Hoa Đường lập tức lắc lắc bụng, khẽ cười một tiếng.
Ông ta an ủi mọi người: "Các ngươi không cần lo lắng, ‘thương trường như chiến trường’, lần này nhất định là Kim Ngu Đường tự biết không sánh bằng Bách Hoa Đường chúng ta, cho nên cố ý chạy đến nơi đây tạo thanh thế, có đôi khi đối thủ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Kim Ngu Đường lại có thể vì tạo danh tiếng cho một Yêu Cơ mà sắp xếp hai nam tử nổi danh tranh đấu ngoài phố, chỉ là nghe nói Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm có quan hệ không tệ, hai người sao lại nháo loạn vì chuyện này được chứ. Mặc dù là một mánh lới hay nhưng cũng tự hủy danh tiếng, quân cờ này bọn họ đi sai rồi."
Đinh đại gia biết rõ ông ta rất keo kiệt, nàng không cam lòng tiến lên hai bước, âm thanh mềm nhẹ nhưng tràn đầy hận ý.
"Ta mặc kệ, ta thừa nhận mình không xinh đẹp bằng Yêu Cơ đó, kỹ thuật nhảy cũng không bằng nàng, nhưng Bách Hoa Đường là diễn kịch, không phải sân khấu của riêng một người, ông nhớ nhất định phải an bài bốn vũ nữ dị quốc tuyệt sắc phong tình khác nhau lên đài cùng ta, năm người cộng lại nhất định có thể hơn được một Yêu Cơ kia."
Đường chủ nhìn ra được nàng đây không phải ngoài mạnh trong yếu, không phải không tự tin, mà là đố kỵ đến phát cuồng.
Ông chậm rãi nói: "Ta cảm thấy hiện giờ Bách Hoa Đường đã đủ để chống lại Kim Ngu Đường, ngươi là đại bài của Kim Ngu Đường năm đó, hiện tại có chủ ý gì đừng ngại nói với ta, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua."
Đinh đại gia lập tức nói: "Đường chủ, nếu chúng ta không thiếu bạc, nhớ tìm vài tu sĩ thuật pháp tới, âm thầm tạo thanh thế cho chúng ta."
Đường chủ hít sâu: "Tiêu dùng lớn quá rồi, mấy đài diễn xuất mà thôi, những người đó chúng ta sao có thể mời được?"
Nàng thầm mắng đúng là keo kiệt, cố ý không nhìn gương mặt nhức nhối của đối phương, "Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ, phải chế luyện một ngàn cái thiên lý nhãn."
Đường chủ gật đầu, biết những thứ này nhất định có tác dụng nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
Đinh đại gia cắn răng nói: "Kim Ngu Đường từ trước đến giờ bảo vệ đào kép rất tốt, bên cạnh thường có hộ vệ, nhưng trước mắt Yêu Cơ này không có ai che chở, nàng chỉ là một võ giả bình thường. Vừa rồi mọi người cũng nhìn ra nàng là Hậu Thiên tầng ba, nếu nàng lần này lộ diện, chúng ta có thể lợi dụng chút mánh khoé, thuê một nhóm côn đồ thực lực bất phàm cho Yêu Cơ kia chút giáo huấn."
"Cần gì thuê côn đồ, chúng ta như vậy là đủ rồi." Đủ để dọa một tiểu cô nương.
Nghe vậy, đám côn đồ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, để bọn họ xuống tay với mỹ nữ xinh đẹp như vậy, bọn họ cũng thấy không đành lòng.
Nhưng mà nếu là “giáo huấn”, bọn họ ngược lại cũng nguyện ý ăn đậu hũ, chấm mút mấy cái. (*ăn đậu hũ: sàm sỡ, sờ soạng)
Đang nói, một âm thanh du dương động lòng người như đàn cổ vang lên trong không trung: "Chủ ý không tệ, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nhưng mà bản cô nương đang ở đây rồi, âm mưu của ngươi đã bị ta phát hiện, ngươi phải làm sao đây?"
Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống, hào quang màu bạc đan dệt thành một hình ảnh mỹ nhân.
Trong bức họa, một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng trên tường, áo lông cáo quý khí, lụa trắng mộng ảo, toàn thân tản mát ánh sáng mị hoặc, mông lung xinh đẹp.
Mọi người nhìn nàng đến ngẩn ngơ, ngay cả đường chủ Bách Hoa Đường cũng kinh ngạc thoáng nhìn.
"Ngươi… là ngươi, ngươi không phải khách ở đây, tự tiện xông vào nhà dân tuyệt đối không có kết quả tốt." Đinh đại gia đã nhận ra Tô Mặc, lớn tiếng kêu, "Có ai không! Có ai không! Mau bắt nữ nhân này lại đi."
Mọi người lộ vẻ chần chờ, càng trở nên thương hương tiếc ngọc.
Xuống tay không được, thật là xuống tay không được.
Tô Mặc nhìn Đinh đại gia, ánh mắt lưu chuyển, "Ngươi cảm giác đối phó ta rất thú vị sao? Đáng tiếc, đám người các ngươi… Bản Yêu cơ hoàn toàn không xem vào mắt."
Nói xong, hơi thở mãnh liệt dao động trên người Tô Mặc bỗng phát ra, khí thế sắc bén, không ngờ nàng lại biến từ võ giả Hậu Thiên tầng ba bình thường thành một tu sĩ Tiên Thiên tầng tám ngay tại đây.