“Khanh khanh, sao nàng không hôn nữa? Ta là phu quân của nàng mà, những chuyện đó ta đều biết, đều nhớ được hết, một lát chúng ta tìm chỗ không người hôn tiếp.” Ngu Nhiễm cười tủm tỉm nói, vươn tay sờ sờ mặt Tô Mặc, sau đó bị Văn Nhân Dịch đánh vào sau đầu.
Ngu Nhiễm nhất thời cảm thấy mắt nổ đom đóm, đầu váng mắt hoa. Hắn đưa tay sờ cái gáy, nheo mắt lại, cả người toát vẻ mông lung lười nhác.
Hắn đắc ý nhìn về phía Văn Nhân Dịch, khinh thường nói: “Ngươi đang đố kị.”
Văn Nhân Dịch lạnh mắt nhìn hắn chằm chằm, “Ngu Nhiễm, Mặc Nhi là thê tử của ta, ngươi lại dám không quy không củ với nàng, động tay động chân, đừng nói đánh ngươi, dù ta có giết ngươi luôn cũng được.”
Dứt lời, hắn rút cây kiếm bên hông ra, mũi kiếm lóe hàn quang nhắm ngay cổ họng Ngu Nhiễm.
Luật pháp Đại Tề, vi phu có thể trảm gian phu cũng vẫn vô tội.
Khuôn mặt Viện phu nhân lập tức suy sụp, bà bước lên ngăn cản: “Văn Nhân, sao con có thể bắt nạt biểu đệ chứ? Có chuyện gì từ từ nói.”
Văn Nhân Dịch không đáp một lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Nhiễm.
Hai người mắt đối mắt, ánh nhìn sắc bén.
“Ngươi uy hiếp ta?” Giọng nói Ngu Nhiễm có phần đắc ý, vươn tay nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm của hắn ra.
Ngu Nhiễm nhíu mày, hơi khinh thường nói: “Ngươi đột nhiên xông tới đòi đánh đánh giết giết, ta thật không rõ sao khanh khanh lại thích loại nam nhân như ngươi.”
Văn Nhân Dịch không để ý tới hắn: “Ta không cho ngươi chạm vào nàng.”
Ngu Nhiễm không chút e ngại, khẽ hừ một tiếng, miệng lưỡi sắc bén: “Văn Nhân? Ngươi nhìn bằng con mắt nào mà thấy ta chạm vào nàng? Vừa rồi hình như khanh khanh ôm hôn ta trước mà có đúng không?”
Văn Nhân Dịch nhất thời không nói gì, đưa mắt nhìn về phía Tô Mặc, có ý muốn hỏi.
Vẻ mặt Tô Mặc có chút hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ, có vẻ không yên lòng.
Ngu Nhiễm đứng thẳng lên, cong một chân, tay trái đặt trên đầu gối, tà mị cười: “Văn Nhân Dịch, vừa rồi ngươi cũng đã thấy đó, chẳng lẽ ngươi không muốn biết giữa ta và nàng đã xảy ra chuyện gì trong mơ ư? Vì sao nàng vừa tỉnh lại đã ôm ta, vì sao nàng lại muốn tự tủ cùng ta, vì sao nàng còn nhắc đến con trai?”
Giọng nói hắn không che giấu được vẻ vui thích.
Môi mỏng Văn Nhân Dịch nhấp nhẹ, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. Hắn đương nhiên muốn biết chuyện gì đã xảy ra, từ khi hai người tỉnh lại hắn đã phát hiện manh mối.
Ngu Nhiễm nhếch môi, lời tiếp theo như đâm một đao vào lòng Văn Nhân Dịch: “Kỳ thực, khanh khanh đã gả cho ta trong mộng rồi.”
“Thành thân ư? Làm sao có thể?” Ánh mắt Viện phu nhân âm u.
“Không có khả năng.” Văn Nhân Dịch lập tức phủ nhận.
“Chẳng những thành thân mà còn động phòng, hơn nữa có cả con trai luôn.” Ngu Nhiễm thoáng ý cười, giọng nói đầy chế nhạo ái muội.
“Ngu Nhiễm, ngươi đúng là mơ mộng hão huyền, quả thực vô sỉ.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch khẽ run lên, lạnh như băng.
“Chậc chậc, mộng này ta cũng không mộng một mình nha.” Ngu Nhiễm không hề thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn đắc ý nói.
“Ngươi và nàng chẳng qua chỉ nằm mơ một giấc thôi, không có gì hơn.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói tiếp.
Ngu Nhiễm hếch cằm, tùy tay lấy chiếc quạt trong ống tay áo ra, xoạt một tiếng mở quạt, giọng điệu như có điều ngụ ý, “Tuy chỉ là mơ, nhưng chuyện tình cảm không phải của riêng một mình ta, chân tướng ra sao, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi mà.”
Văn Nhân Dịch chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc, “Mặc Nhi, hắn nói có đúng không?”
Sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt, không nói một lời, nàng đứng dậy đi đến chỗ lư hương, biểu cảm rất lạnh nhạt.
Đối với câu hỏi của Văn Nhân Dịch, nàng trầm mặc một lát, như có vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Dần dần, tâm Văn Nhân Dịch trầm xuống, biểu cảm của Ngu Nhiễm càng thêm dương dương đắc ý.
Một lúc lâu sau, Tô Mặc hít vào một hơi rồi chậm rãi xoay người.
Khói xanh lượn lờ quanh nữ tử, hơi thở nàng như ánh trăng phản chiếu dưới đầm nước âm u, ánh mắt lành lạnh như băng tuyết, vẫn im lặng không nói câu nào.
Tô Mặc bỗng bước lên, vẻ mặt lạnh nhạt, nàng không để ý đến hai nam nhân mà đi ra ngoài.
“Mặc Nhi, sao nàng lại đi?” Lòng Văn Nhân Dịch rơi lộp bộp.
“Khanh khanh, sao nàng nỡ bỏ ta lại?” Ngu Nhiễm thắm thiết nhìn nàng, giọng nói vẫn mang vẻ lười nhác vừa mới tỉnh dậy.
Dứt lời, hai nam nhân trừng mắt nhìn nhau.
Tiếng gọi của hai người khiến Tô Mặc dừng chân, nàng hơi mở to mắt, nói thì thầm: “Xin lỗi, ta không thoải mái.” Sau đó lập tức mặt không biểu cảm bước đi.
Lúc này khí chất của nàng đã thay đổi, đã biến trở lại thành Tô Mặc xinh đẹp mê hoặc trong hiện thực, đôi mắt lạnh băng vô tình.
Ngu Nhiễm gãi gãi má, thở dài một tiếng, Tô Mặc đầy tư tưởng tiểu nữ nhi trong mộng đã biến mất rồi.
Một nữ nhân sao lại có hai mặt không giống nhau như vậy? Nhưng nghĩ tới từng chuyện từng chuyện cùng nàng trong mộng, trước mắt như hiện lên cảnh tượng kiều diễm đêm tân hôn kia, thật sự là sầu triền miên, vành tai tóc mai chạm nhau, còn có dáng vẻ yêu kiều mỹ lệ trằn trọc dưới thân hắn nữa. Ngu Nhiễm sờ sờ mũi, môi hơi nhếch lên cười nhẹ nhàng.
“Ừm… Mặc Nhi con đi đâu vậy?” Viện phu nhân vội vàng hỏi.
“Vừa rồi ngủ không được thoải mái, con ra ngoài hít thở không khí.” Tô Mặc nhìn bà, mắt phượng thoáng qua tia sáng lạnh.
Nàng biết cảnh trong mơ tất nhiên là có liên quan rất lớn với vị Viện phu nhân trước mắt này, tuy rằng nàng không căm hận, nhưng nàng không thích người khác tự chủ trương.
Nhìn nữ tử mỹ lệ xoay người rời đi, mấy người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đều tự ôm tâm tư của mình, lòng mang tư vị nói không nên lời. Tô Mặc càng lạnh lùng, càng khiến bọn họ thấy không ổn.
Ngay từ đầu, Viện phu nhân và Văn Nhân Dịch đều biết việc này, hơn nữa trong lòng Văn Nhân Dịch cũng đồng ý thực hiện, hai người gạt Ngu Nhiễm và Tô Mặc từ đầu đến cuối. Ngu Nhiễm may mắn tỉnh lại trong mộng từ sớm, Tô Mặc là người tỉnh trễ nhất. Cảnh trong mơ, một mình trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng, thậm chí còn vạch trần vết sẹo đau xót kiếp trước, cho nên hiện giờ tâm tình nàng rất phức tạp, cũng rất không tốt.
“Nhiễm Nhiễm, nói cho nương, rốt cuộc con mơ thấy gì vậy?” Viện phu nhân vội vàng ngồi vào cạnh hắn, liên tục lên tiếng hỏi.
“Nương, con và nàng thành thân rồi.” Ngu Nhiễm lười biếng cười, toàn thân như có cảm giác xuân về hoa nở.
“Làm sao có thể? Ta rõ ràng đã sắp xếp hai đứa…” Sắc mặt Viện phu nhân xám lại.
“Sắp xếp hai chúng con yêu nhau rồi giết nhau, có phải không?” Ngu Nhiễm mị hoặc cười cười, ánh mắt lạnh đi.
“…” Viện phu nhân lập tức nói không ra lời.
“Mẫu thân, con biết người có thế lực rất mạnh, có nhiều chuyện thích tự chủ trương, con luôn luôn tôn trọng người, chỉ vì người là mẫu thân của con.” Ngu Nhiễm miễn cưỡng dựa vào đệm, ánh mắt nghiêm túc nhìn bà, “Người và khanh khanh đều là nữ nhân quan trọng nhất của con, con có thể không trách người chia rẽ chúng con, nhưng người lại đứng ngoài thao túng cảnh trong mơ, để con và nàng chịu thống khổ, tra tấn lớn như vậy, sau khi tỉnh lại lòng con sẽ đau.”
“Nhiễm Nhiễm.” Viện phu nhân mở to mắt, không ngờ nhi tử lại nói thế này.
“Người có thể chia rẽ chúng con, nhưng người không có quyền tra tấn chúng con.” Ngu Nhiễm nhíu mày, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, “Người làm vậy sẽ đánh mất sự tôn trọng của con, tuy rằng con vẫn yêu người, nhưng lại vô cùng thất vọng.”
Viện phu nhân rũ mắt xuống, bà tưởng rằng, đã là mẫu thân thì bất luận làm chuyện gì cũng đều đúng. Nhưng mà, bình thường Ngu Nhiễm hay hoành hành ngang ngược, lại hoàn toàn không phải dễ xúc động như bà vẫn nghĩ.
Không ngờ, sau khi con trai trưởng thành cũng đã có suy nghĩ của riêng mình.
Ngu Nhiễm đỡ lấy chiếc bàn bên cạnh, tay kia cầm quạt, nhìn chiếc lư hương trống rỗng bên cạnh, cảm thấy tiếc hận.
Hắn thì thầm nói tiếp: “Nhưng mà còn cũng vô cùng cảm tạ sự sắp xếp của mẫu thân, bởi vì nếu không phải nhờ giấc mộng hoàng lương, con vĩnh viễn sẽ không có khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt vời đó. Nữ nhân con thích sao con có thể không đối tốt với nàng chứ? Con yêu nàng còn không kịp, làm sao nỡ hủy hoại nàng? Cảnh trong mơ này rất giống thật, con và nàng từ yêu thương đến thành thân, từ thành thân đến sinh con, sau đó có người muốn chia rẽ chúng con, hai chúng con không rời không bỏ. Nếu con chết, nàng cũng tuyệt đối không sống một mình…”
Viện phu nhân không ngờ tình cảm hai người trong mơ đã sâu sắc như vậy.
Ngu Nhiễm cười nhẹ: “Chỉ cần chúng con không tỉnh, con vẫn có thể tùy ý muốn làm gì thì làm trong mộng, còn sinh mười đứa tám đứa con nữa.”
Ánh mắt Văn Nhân Dịch buồn bã, giọng điệu khó tin: “Không thể nào, đó chỉ là mộng.”
Ngu Nhiễm nhướng mày, cố ý nói: “Mộng này rất chân thật, ta nhớ rõ trên người nàng có ba nốt ruồi, một cái bên trên ngực phải, một cái trên bắp đùi, một cái bên vú trái.”
Tuy mặt ngoài Văn Nhân Dịch lạnh lẽo nhưng ánh mắt đã đầy vẻ tức giận: “Im miệng…”
Ngu Nhiễm cố ý xem nhẹ vẻ tức giận và thất bại trong mắt Văn Nhân Dịch, hắn tao nhã phe phẩy quạt, “Lúc cùng tắm, vành tai nàng sợ nhất là ngứa, sau đó là cổ, sau đó nữa là bụng.”
Ngực Văn Nhân Dịch phập phồng: “Im miệng…”
“Còn nữa… Ta và nàng rất yêu nhau đó, mỗi đêm chúng ta ngủ cùng nhau, làm việc thích làm!”
“Im miệng!” Văn Nhân Dịch rốt cục không thể nhịn được nữa, tức giận quát một tiếng, bổ nhào lên trước.
Viện phu nhân hét lên nhưng cả hai đã xáp vào đánh.
Không sử dụng vũ khí, chỉ đánh bằng quyền cước kịch liệt, vật lộn khắp phòng.
Băng hồ lạnh lùng liếc nhìn Ngu Nhiễm, nhớ đến chuyện mấy ngày nay hắn đã làm, nó lập tức nhảy lên gia nhập trận đấu.
*
Trên đỉnh mây, một con thuyền khổng lồ thả neo giữa không trung.
Tô Mặc tâm loạn, gió thổi vù vù, đúng là nơi cao không tránh được gió lạnh.
Nhưng mà, lúc này, suy nghĩ của nàng đã dần dần thông suốt.
Tô Mặc nhếch môi, điềm tĩnh nở nụ cười châm chọc tự giễu. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ giống với kiếp trước, sau khi nàng bị độc chiếm, nàng đã hối hận một khoảng thời gian rất dài, đó là giai đoạn tệ nhất trong cuộc đời nàng ở kiếp trước. Không thể không nói đây quả là một giấc mơ hỏng bét.
Nhưng mà nàng không ngờ sau đó nàng lại gặp gỡ Ngu Nhiễm, yêu hắn, thành thân cùng hắn.
Hơn nữa nàng thấy giấc mơ nàng giống hệt như thật, phu thê ân ái, tình cảm khó quên.
Nhưng mơ cũng chỉ là mơ, hiện thực là hiện thực, hai người rốt cục đã đến phần cuối cùng rồi.
Lòng nàng vậy mà lại vô cùng không nỡ, cô đơn hiu quạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua… nàng bỗng nhiên biến sắc.
Nội tâm nàng tự dưng cảm thấy run rẩy.
Cực kì quỷ dị, trong đan điền có chút đau đớn, cảm thấy như trong đó đang hình thành một khế ước.
Nhất thời, sắc mặt Tô Mặc rất kỳ lạ, không ngờ nàng lại lập khế ước phu thê với Ngu Nhiễm trong mơ.
Bên tai truyền đến giọng nói cao ngạo của thiếu niên: “Nữ nhân, tới giờ ngươi mới phát hiện ra đã lập khế ước phu thê với Ngu Nhiễm sao, có phải là quá muộn rồi không?”
Tô Mặc hút một hơi khí lạnh, ngước mắt nhìn thiếu niên trước mắt, cúi đầu nói: “Là ngươi…”
“Là ta.” Thiếu niên vận y phục sang quý, không khác gì cảnh trong mơ.
“Làm sao ngươi biết khế ước phu thê?” Tô Mặc nhàn nhạt hỏi.
“Thời điểm ngươi bái đường cùng Ngu Nhiễm trong mộng, khế ước đã hình thành rồi.”
“Ngươi cũng ở trong mộng ư?” Tô Mặc híp híp mắt, khó tin hỏi.
“Không sai, lúc các ngươi trúng hương thôi miên, ta cũng ngủ theo.” Thiếu niên khinh thường nói, chúng nô tì Vô Song thành cho rằng chỉ có Ngu Nhiễm và Tô Mặc đi vào mộng, không biết trong Thiên Thư còn có một người.
“Đúng rồi… ngươi là Tiểu Thất?”
Hắn cười lạnh, “Không sai, ta là Tiểu Thất, nhưng ta chưa từng tên Tiểu Thất.”
Tô Mặc đảo mắt, tuy rằng khế ước rất khó tin nhưng nàng cảm thấy hắn xuất hiện là có chuyện muốn nói, vì thế nàng cúi đầu hỏi: “Ngươi có việc gì?”
Thiếu niên đảo mắt nhìn nàng, “Đừng quên, sau khi lập khế ước thì phải làm lễ đôn luân trong vòng mấy canh giờ, bằng không sẽ chết rất thảm.”
“Vậy sao?” Tô Mặc nhíu nhíu mày, tuy nhìn có vẻ thong dong lạnh nhạt nhưng nàng đã nhịn không được nâng tay đỡ trán, xem ra lần này chuyện lớn thật rồi.
Tô Mặc vội vàng quay người trở về phòng, nhưng không khí trong phòng có chút quỷ dị.
Khi nàng đi đến trước hai bước thì nhìn thấy Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đều đang nằm trên đất, cả hai bị trói gô lại, bên cạnh là năm người vạm vỡ.
Tô Mặc hít vào một hơi, thực lực mấy đại hán này quả là sâu không lường được, hơn nữa đều là thể tu, dùng sức đã khống chế được hai người. (*thể tu: tu luyện chú trọng vào thân thể, có sức mạnh rất lớn, không thiên về linh lực và pháp thuật như Tô Mặc)
Nàng đảo mắt qua mấy gã hán tử, mấy người họ vẫn không nhúc nhích, giữ chặt tay chân hai tên kia.
Nàng nhìn đến Văn Nhân Dịch, bỗng phát hoảng, không ngờ nam tử lạnh băng lúc trước, bây giờ khóe miệng lại có vết bầm xanh.
“Dịch, chàng làm sao vậy?” Tô Mặc vội vàng hỏi: “Ai đánh chàng?”
“Không có gì, chỉ đánh một trận với hắn thôi.” Bên môi Văn Nhân Dịch tràn ra một đường máu.
“Ngu Nhiễm, hai người lại đánh nhau?” Tô Mặc hơi mỉm cười, nụ cười như băng tuyết ngàn năm. Nàng trừng mắt nhìn về phía Ngu Nhiễm, không ngờ hai người họ lại đánh nhau sau khi nàng rời đi.
Quả nhiên khuôn mặt của hắn cũng không tốt bao nhiêu, dưới mắt cũng có vết bầm.
Ngu Nhiễm cười tiêu sái với nàng, nhưng mà do vết thương nên nhìn thấy rất chướng mắt, hắn cúi đầu nói: “Khanh khanh nàng xem, ta cũng bị hắn đánh, hơn nữa là hắn động thủ trước, ta còn bị hồ ly cắn nữa.”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh băng: “Mặc Nhi, hắn rất đáng đánh đòn, hai người chúng ta nên đi thôi, về sau không cần đến đây nữa.”
Ngu Nhiễm cũng không cam lòng yếu thế: “Mặc Nhi, hắn ta rất bạo lực, không ôn nhu bằng một nửa bản công tử, không bằng nàng hòa ly với hắn đi.” (*hòa ly: là ly hôn, nam nữ cùng bỏ nhau, không phải một bên bỏ bên còn lại như hưu phu hay hưu thê)
Văn Nhân Dịch hung hăng trừng mắt với Ngu Nhiễm, “Vô sỉ.”
Ngu Nhiễm cũng không cam lòng yếu thế nhìn lại, “Bạo lực.”
Dứt lời, trong mắt hai người còn tóe điện tóe lửa.
Tô Mặc nhìn hai người họ, một lần nữa không nhịn được nâng trán, tinh thần cũng dần thông rõ hơn. Nếu một lát nữa nàng nói ra sự thật, không biết hai người lại thế nào đây? Dựa theo tính tình Văn Nhân Dịch, làm sao chàng ấy có thể chấp nhận loại sự tình này?
Thôi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, Tô Mặc nghiêm mặt, “Dịch, có một chuyện ta phải nói với chàng.”
Ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, lòng có dự cảm bất thường, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Mặc đưa mắt nhìn mấy người xung quanh, trong mắt lóe ánh sáng lạnh lùng, “Các người buông họ ra đi.”
“Cái này chỉ sợ…” Mấy đại hán nhìn nhau, vừa rồi bọn họ rất vất vả mới giữ được hai người bọn họ, cũng may mục tiêu của hai người không phải bọn hắn, bằng không bọn hắn không thể thừa dịp chế trụ hai người lại được.
“Buông ra đi! Tạm thời chúng ta sẽ không đánh.” Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi, ép tất cả bất mãn vào ngực.
Thấy đầu sỏ gây chuyện tỏ vẻ không đánh tiếp, mấy tráng hán mới đứng qua một bên, hai tay nắm chặt, vẫn không dám thả lỏng chút nào.
Tô Mặc nhìn Văn Nhân Dịch, ánh mắt phức tạp, “Dịch, chàng đi theo ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với chàng.”
Ngu Nhiễm ngồi dậy, chậm rãi hoạt động tay chân một lần, ánh mắt nhìn hai người tuy có chút ghen tị nhưng vẫn cười tà mị như trước, “Khanh khanh, một lát nữa ngàn vạn đừng quên tới tìm ta nha.”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, băng hồ lập tức nhảy lên vai Văn Nhân Dịch, đắc ý lắc lắc đuôi.
Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, không đưa mắt nhìn Ngu Nhiễm, vành tai thoáng đỏ ửng kỳ dị.
Cả hai đi đến một nơi yên tĩnh không người, bầu trời xanh thẳm, gió lạnh lướt qua. Con thuyền đậu trên không trung, ánh vàng nhu hòa bao trọn quanh thuyền, nàng và hắn dường như đều chìm trong ánh sáng lộng lẫy.
Văn Nhân Dịch nâng mi: “Mặc Nhi, có chuyện gì vậy?”
Tô Mặc khe khẽ thở dài, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, trầm thấp nói: “Dịch, chàng có nhớ khế ước phu thê của chúng ta không?”
“Đương nhiên là nhớ, vẫn luôn nhớ.” Văn Nhân Dịch nghiêm cẩn nói, linh lực hắn dao động, trước ngực hiện rõ một ấn ký khế ước.
Tô Mặc vươn đầu ngón tay vuốt ve ngực hắn một lát, nàng mím môi, chuyển mắt nói: “Ngu Nhiễm cũng có khế ước phu thê giống vậy.”
Văn Nhân Dịch nheo mắt, bỗng cảm thấy lòng mình quặn đau, sau một lúc lâu mới nói: “Chẳng lẽ đó là khế ước của hắn và nàng?”
Băng hồ bị Văn Nhân Dịch ghìm phát đau, nó chớp chớp muốn nặn nước mắt ra, bộ dạng đáng thương tội nghiệp.
“Phải.”
“Là nàng lập với hắn ở trong mộng?” Văn Nhân Dịch đương nhiên hiểu rõ khế ước này, cũng đoán được đại khái.
“Không sai, ta và hắn đã bái đường thành thân rồi.” Tô Mặc khẽ gật đầu, thấp giọng nói.
Văn Nhân Dịch bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Văn Nhân, một khế ước nữa đã được châm, ta thật sự không còn cách nào.” Tô Mặc thì thầm, đưa mắt nhìn ra xa, trong mắt mang đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Nàng có tổng cộng bao nhiêu khế ước?” Lúc lâu sau Văn Nhân Dịch mới hồi phục thần trí, lạnh lùng nhìn nàng.
“Bảy.” Tô Mặc cúi đầu.
“Bảy?” Văn Nhân Dịch nhướng mày, biểu cảm lạnh lùng ban đầu biến thành khó tin.
“Đúng là bảy, trước kia ta chưa từng để ý đến nó, nhưng không ngờ nó lại không đơn giản như vậy.” Tô Mặc cảm thấy, lúc nói những lời này, nàng hệt như một nữ nhân không để tâm.
“Mặc Nhi, ta nhớ là sau khi lập khế ước thì phải làm lễ đôn luân trong mấy canh giờ, có đúng không?” Văn Nhân Dịch đột nhiên hỏi.
“Phải.” Tô Mặc gật gật đầu.
“Tốt, tốt lắm.” Hai tay Văn Nhân Dịch nắm chặt thành quyền, mắt lóe tia sáng sắc bén.
“Dịch, ta xin lỗi.” Tô Mặc bỗng vươn tay ôm lấy hắn. Nhưng nàng biết dù có nói xin lỗi một ngàn lần, một vạn lần thì cũng không có cách nào bằng lời xin lỗi dưới đáy lòng.
“Mặc Nhi.” Tay hắn chậm rãi thả lỏng nhưng rồi siết chặt lại, một lúc lâu sau lại nới ra. Hắn đặt tay lên vai nàng, khe khẽ thở dài, “Ta không trách nàng… Ta hiểu rồi, nàng đi tìm hắn đi!”
Tô Mặc nghe vậy thì ngước mắt nhìn hắn, hắn đã đưa mắt nhìn ra xa, vẫn lạnh băng như vậy.
Nhưng gương mặt đó, khiến lòng người phải nhói đau.
*
Thân hình Ngu Nhiễm cao lớn vững chắc, hắn đứng trong đình, y phục màu lam sang quý khiến hắn càng thêm tuấn mỹ, nhưng gương mặt hoàn mỹ lại bị Văn Nhân Dịch phá hỏng, thậm chí ngay cả cái mũi cũng không thể thoát nạn. Ngu Nhiễm xoa xoa chỗ bầm tím, gò má truyền đến cơn đau rát.
Hắn chỉ nằm mơ một giấc mà thôi, không ngờ lại bị đánh thành như vậy, còn có con hồ ly đáng giận kia, nếu không phải nó gây rối trước mặt hắn không ngừng thì hắn cũng không ăn thêm mấy quyền như vậy.
Nhưng trong lòng hắn lại hơi lo lắng, tuy giấc mơ rất tốt đẹp, nhưng nàng có nhận hắn hay không?
Thế nhân nói mộng đẹp khó tỉnh, lời ấy quả không phải giả, hắn bỗng nghĩ mình có nên đi trộm giấc mộng hoàn lương hay không, để được vĩnh viễn yêu nhau trong mơ cùng nàng.
“Nhiễm.” Phía sau truyền đến một giọng nữ thanh nhã êm ái.
“Khanh khanh.” Ngu Nhiễm không chút để ý quăng quạt qua một bên, vui mừng xoay người lại, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
Nàng gọi hắn là Nhiễm, giống hệt như trong mơ, không có chút biến hóa nào.
“Vết thương còn đau không?” Tô Mặc vén tóc mai, mái tóc đen tuyền mềm như tơ lụa nhẹ nhàng tung bay trong gió.
“Đương nhiên đau, tên Văn Nhân Dịch ra tay không nặng nhưng cũng không nhẹ, thật đáng giận.”
Nàng nhìn vết bầm tím của hắn, quả nhiên là thảm hơn Văn Nhân Dịch. Nàng muốn đưa tay xoa lên nhưng lại thành nhéo mũi hắn một cái.
“Đau đau đau!” Ngu Nhiễm nhịn không được hít vào một hơi.
“Nếu không phải chàng khiêu khích, sao Văn Nhân Dịch lại động thủ với chàng chứ?”
“Khanh khanh, nàng mưu sát phu quân.” Ngu Nhiễm nhìn nàng chằm chằm nhưng lại không thấy nàng tức giận, tiếng xưng hô phu quân này, xem ra nàng cũng không bài xích.
“Về sau, hai người phải sống chung hòa thuận.” Tô Mặc dịu dàng nói.
“Nhưng Văn Nhân Dịch nhìn ta không vừa mắt.” Ngu Nhiễm nhíu mày.
“Bất luận thế nào, về sau chàng phải nhường Văn Nhân Dịch một chút.” Tô Mặc ngẩng cằm, khoanh hai tay trước ngực.
“Dựa vào cái gì?” Trong đôi mắt đen của Ngu Nhiễm có chút ảm đạm, lòng dâng trào ghen tị.
Chỉ bằng Văn Nhân Dịch đồng ý để nàng đi tìm hắn, chỉ bằng Văn Nhân Dịch yên lặng chấp nhận bảy khế ước, tuy hiện giờ tâm tình Văn Nhân Dịch không tốt, nhưng ít nhất cũng không tìm nàng và Ngu Nhiễm gây phiền toái.
“Đúng rồi, Ngu Nhiễm, trước ngực chàng có phải có một khế ước không?” Tô Mặc bỗng hỏi.
“Hình như là có.” Ngu Nhiễm không khỏi giật mình.
Đối với cảnh thành thân trong mơ, cảm giác đặc biệt trước ngực vẫn còn rất mới, tuy không rõ vì sao Tô Mặc lại hỏi vậy nhưng hắn vẫn lập tức dùng thần thức thăm dò trước ngực, quả nhiên thấy một khế ước quỷ dị lóe sáng, còn mang hơi nóng nhàn nhạt. Hắn trầm ngâm cân nhắc nói: “Đây là cái gì?”
Tô Mặc nhìn hắn, nghĩ thầm quả là thế, mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp, không biết phải mở miệng thế nào. Nàng thật sự không có tính tình tiêu sái phóng khoáng, chỉ đành che miệng ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói: “Đó là khế ước phu thê.”
Ngu Nhiễm tập trung tinh thần nghe, lẩm bẩm nhắc lại: “Khế ước phu thê?”
“Không sai, hai chúng ta đã châm khế ước phu thê rồi.”
“Khế ước phu thê ư, như vậy về sau chúng ta chính là phu thê?” Suy nghĩ Ngu Nhiễm chuyển rất nhanh.
“Đúng, không sai.” Tô Mặc khẽ gật đầu.
Ngu Nhiễm cảm thấy mình như đang nằm mơ, trong mắt thoáng vẻ vui mừng. Không ngờ một giấc mộng lại có nhiều phúc lợi như vậy, còn cưới được một thê tử xinh đẹp tuyệt thế như nàng. Niềm hạnh phúc khiến hắn nói không nên lời, thậm chí hắn còn không biết mình đã tỉnh ngủ hay chưa, cứ bị vây trong trạng thái đầu óc trống rỗng như vậy.
“Ngu Nhiễm, đúng rồi, chàng bị thương… còn có thể hay không?” Tô Mặc rũ mắt, có chút khó nói kéo ống tay áo hắn, lòng thầm hận mình lại suy bại đến mức này. Tuy trong mộng đã quen làm chuyện phu thê nhưng bỗng nhiên quay về hiện thực, nàng không biết làm thế nào cho phải.
“Cái kia… Khanh khanh… Có thể cái gì?” Ngu Nhiễm dần phục hồi tinh thần lại.
Tô Mặc hít sâu một hơi, đôi mắt đen thoáng chút ngượng ngùng. Một lúc sau nàng mới nói: “Chàng có thể lập tức làm lễ đôn luân cùng ta không?”
Lễ đôn luân? Ngu Nhiễm chấn động mạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Nàng lại gấp gáp như vậy? Ngu Nhiễm chưa bao giờ gặp Tô Mặc thế này, hắn nhìn kỹ nàng, hắn vốn tưởng nàng sẽ không quen một thời gian nhưng không ngờ nàng lại chủ động đưa ra yêu cầu cùng phòng. Cảm giác này quả thực rất khó tin, khiến hắn lại không biết mình có đang nằm mơ hay không.
Lát sau, hắn bỗng nghĩ tới một việc, cúi đầu cười nói: “Ta hiểu rồi, Văn Nhân Dịch không thỏa mãn được nàng có đúng không?”
Tô Mặc lập tức hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Bỗng bên ngoài truyền đến giọng nam lạnh băng: “Ai nói ta không thỏa mãn được, là do ngươi thừa dịp chen vào lập khế ước, nên cả hai không thể không làm mà thôi.”
Văn Nhân Dịch đứng ngoài cửa, ánh mắt vẫn thanh lạnh như trước, hắn không bước lên nửa bước.
Nghe vậy, ánh mắt Ngu Nhiễm lóe sáng, hắn đã đoán khế ước phu thê này nhất định là thứ tốt mà, thậm chí còn đoán được Văn Nhân Dịch là do khế ước nên mới cưới Tô Mặc, bằng không theo tính tình của nàng, căn bản không thể nhận một nam nhân nhanh như vậy. Nói tóm lại, hắn quá là hạnh phúc rồi.
Ngu Nhiễm không chút nghĩ ngợi ôm lấy nữ tử trước mắt, sải bước đi về phía lầu các.
Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mi, ánh mắt ảm đạm, hắn vốn muốn tránh đi nhưng không biết vì sao lại tới đây.
Loại thời khắc này làm sao để nàng đối mặt một mình được, làm sao để nàng thừa nhận một mình được? Tuy đồng ý việc này, tuy đã tiếp nhận hiện thực, nhưng cũng không có nghĩa từ giờ Văn Nhân Dịch sẽ chung sống hòa bình với Ngu Nhiễm.
“Ngu Nhiễm, chàng làm gì vậy?” Tô Mặc rối rắm kêu lên, không ngờ hắn lại ôm nàng, nói đi là đi như thế.
“Khanh khanh, chuyện nàng nói, sao ta lại không hài lòng được?” Ngu Nhiễm vui thích nói, cánh tay hắn vô cùng hữu lực, hệt như lúc hai người thường ôm nhau trong mộng, không có gì khác biệt.
Ngu Nhiễm bay nhanh đến lầu các, không chút để ý đá văng cửa phòng. Hắn cười tao nhã tà mị, lập tức ôm nàng đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống.
Tô Mặc mím môi, có chút không vui nhìn hắn, hắn lại gấp gáp như vậy. Dọc đường có vô số thị nữ Vô Song thành, tất cả đều nhìn họ cười trộm, hành động của Ngu Nhiễm thật sự xấu hổ chết được.
“Khanh khanh, lần này rốt cục có thể làm chuyện chưa làm xong trong mộng rồi!” Ngu Nhiễm mặt mày hớn hở, mày kiếm nhếch lên, giọng nói chứa đầy vui thích.
Ngu Nhiễm nhất thời cảm thấy mắt nổ đom đóm, đầu váng mắt hoa. Hắn đưa tay sờ cái gáy, nheo mắt lại, cả người toát vẻ mông lung lười nhác.
Hắn đắc ý nhìn về phía Văn Nhân Dịch, khinh thường nói: “Ngươi đang đố kị.”
Văn Nhân Dịch lạnh mắt nhìn hắn chằm chằm, “Ngu Nhiễm, Mặc Nhi là thê tử của ta, ngươi lại dám không quy không củ với nàng, động tay động chân, đừng nói đánh ngươi, dù ta có giết ngươi luôn cũng được.”
Dứt lời, hắn rút cây kiếm bên hông ra, mũi kiếm lóe hàn quang nhắm ngay cổ họng Ngu Nhiễm.
Luật pháp Đại Tề, vi phu có thể trảm gian phu cũng vẫn vô tội.
Khuôn mặt Viện phu nhân lập tức suy sụp, bà bước lên ngăn cản: “Văn Nhân, sao con có thể bắt nạt biểu đệ chứ? Có chuyện gì từ từ nói.”
Văn Nhân Dịch không đáp một lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Nhiễm.
Hai người mắt đối mắt, ánh nhìn sắc bén.
“Ngươi uy hiếp ta?” Giọng nói Ngu Nhiễm có phần đắc ý, vươn tay nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm của hắn ra.
Ngu Nhiễm nhíu mày, hơi khinh thường nói: “Ngươi đột nhiên xông tới đòi đánh đánh giết giết, ta thật không rõ sao khanh khanh lại thích loại nam nhân như ngươi.”
Văn Nhân Dịch không để ý tới hắn: “Ta không cho ngươi chạm vào nàng.”
Ngu Nhiễm không chút e ngại, khẽ hừ một tiếng, miệng lưỡi sắc bén: “Văn Nhân? Ngươi nhìn bằng con mắt nào mà thấy ta chạm vào nàng? Vừa rồi hình như khanh khanh ôm hôn ta trước mà có đúng không?”
Văn Nhân Dịch nhất thời không nói gì, đưa mắt nhìn về phía Tô Mặc, có ý muốn hỏi.
Vẻ mặt Tô Mặc có chút hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ, có vẻ không yên lòng.
Ngu Nhiễm đứng thẳng lên, cong một chân, tay trái đặt trên đầu gối, tà mị cười: “Văn Nhân Dịch, vừa rồi ngươi cũng đã thấy đó, chẳng lẽ ngươi không muốn biết giữa ta và nàng đã xảy ra chuyện gì trong mơ ư? Vì sao nàng vừa tỉnh lại đã ôm ta, vì sao nàng lại muốn tự tủ cùng ta, vì sao nàng còn nhắc đến con trai?”
Giọng nói hắn không che giấu được vẻ vui thích.
Môi mỏng Văn Nhân Dịch nhấp nhẹ, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. Hắn đương nhiên muốn biết chuyện gì đã xảy ra, từ khi hai người tỉnh lại hắn đã phát hiện manh mối.
Ngu Nhiễm nhếch môi, lời tiếp theo như đâm một đao vào lòng Văn Nhân Dịch: “Kỳ thực, khanh khanh đã gả cho ta trong mộng rồi.”
“Thành thân ư? Làm sao có thể?” Ánh mắt Viện phu nhân âm u.
“Không có khả năng.” Văn Nhân Dịch lập tức phủ nhận.
“Chẳng những thành thân mà còn động phòng, hơn nữa có cả con trai luôn.” Ngu Nhiễm thoáng ý cười, giọng nói đầy chế nhạo ái muội.
“Ngu Nhiễm, ngươi đúng là mơ mộng hão huyền, quả thực vô sỉ.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch khẽ run lên, lạnh như băng.
“Chậc chậc, mộng này ta cũng không mộng một mình nha.” Ngu Nhiễm không hề thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn đắc ý nói.
“Ngươi và nàng chẳng qua chỉ nằm mơ một giấc thôi, không có gì hơn.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói tiếp.
Ngu Nhiễm hếch cằm, tùy tay lấy chiếc quạt trong ống tay áo ra, xoạt một tiếng mở quạt, giọng điệu như có điều ngụ ý, “Tuy chỉ là mơ, nhưng chuyện tình cảm không phải của riêng một mình ta, chân tướng ra sao, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi mà.”
Văn Nhân Dịch chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc, “Mặc Nhi, hắn nói có đúng không?”
Sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt, không nói một lời, nàng đứng dậy đi đến chỗ lư hương, biểu cảm rất lạnh nhạt.
Đối với câu hỏi của Văn Nhân Dịch, nàng trầm mặc một lát, như có vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Dần dần, tâm Văn Nhân Dịch trầm xuống, biểu cảm của Ngu Nhiễm càng thêm dương dương đắc ý.
Một lúc lâu sau, Tô Mặc hít vào một hơi rồi chậm rãi xoay người.
Khói xanh lượn lờ quanh nữ tử, hơi thở nàng như ánh trăng phản chiếu dưới đầm nước âm u, ánh mắt lành lạnh như băng tuyết, vẫn im lặng không nói câu nào.
Tô Mặc bỗng bước lên, vẻ mặt lạnh nhạt, nàng không để ý đến hai nam nhân mà đi ra ngoài.
“Mặc Nhi, sao nàng lại đi?” Lòng Văn Nhân Dịch rơi lộp bộp.
“Khanh khanh, sao nàng nỡ bỏ ta lại?” Ngu Nhiễm thắm thiết nhìn nàng, giọng nói vẫn mang vẻ lười nhác vừa mới tỉnh dậy.
Dứt lời, hai nam nhân trừng mắt nhìn nhau.
Tiếng gọi của hai người khiến Tô Mặc dừng chân, nàng hơi mở to mắt, nói thì thầm: “Xin lỗi, ta không thoải mái.” Sau đó lập tức mặt không biểu cảm bước đi.
Lúc này khí chất của nàng đã thay đổi, đã biến trở lại thành Tô Mặc xinh đẹp mê hoặc trong hiện thực, đôi mắt lạnh băng vô tình.
Ngu Nhiễm gãi gãi má, thở dài một tiếng, Tô Mặc đầy tư tưởng tiểu nữ nhi trong mộng đã biến mất rồi.
Một nữ nhân sao lại có hai mặt không giống nhau như vậy? Nhưng nghĩ tới từng chuyện từng chuyện cùng nàng trong mộng, trước mắt như hiện lên cảnh tượng kiều diễm đêm tân hôn kia, thật sự là sầu triền miên, vành tai tóc mai chạm nhau, còn có dáng vẻ yêu kiều mỹ lệ trằn trọc dưới thân hắn nữa. Ngu Nhiễm sờ sờ mũi, môi hơi nhếch lên cười nhẹ nhàng.
“Ừm… Mặc Nhi con đi đâu vậy?” Viện phu nhân vội vàng hỏi.
“Vừa rồi ngủ không được thoải mái, con ra ngoài hít thở không khí.” Tô Mặc nhìn bà, mắt phượng thoáng qua tia sáng lạnh.
Nàng biết cảnh trong mơ tất nhiên là có liên quan rất lớn với vị Viện phu nhân trước mắt này, tuy rằng nàng không căm hận, nhưng nàng không thích người khác tự chủ trương.
Nhìn nữ tử mỹ lệ xoay người rời đi, mấy người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đều tự ôm tâm tư của mình, lòng mang tư vị nói không nên lời. Tô Mặc càng lạnh lùng, càng khiến bọn họ thấy không ổn.
Ngay từ đầu, Viện phu nhân và Văn Nhân Dịch đều biết việc này, hơn nữa trong lòng Văn Nhân Dịch cũng đồng ý thực hiện, hai người gạt Ngu Nhiễm và Tô Mặc từ đầu đến cuối. Ngu Nhiễm may mắn tỉnh lại trong mộng từ sớm, Tô Mặc là người tỉnh trễ nhất. Cảnh trong mơ, một mình trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng, thậm chí còn vạch trần vết sẹo đau xót kiếp trước, cho nên hiện giờ tâm tình nàng rất phức tạp, cũng rất không tốt.
“Nhiễm Nhiễm, nói cho nương, rốt cuộc con mơ thấy gì vậy?” Viện phu nhân vội vàng ngồi vào cạnh hắn, liên tục lên tiếng hỏi.
“Nương, con và nàng thành thân rồi.” Ngu Nhiễm lười biếng cười, toàn thân như có cảm giác xuân về hoa nở.
“Làm sao có thể? Ta rõ ràng đã sắp xếp hai đứa…” Sắc mặt Viện phu nhân xám lại.
“Sắp xếp hai chúng con yêu nhau rồi giết nhau, có phải không?” Ngu Nhiễm mị hoặc cười cười, ánh mắt lạnh đi.
“…” Viện phu nhân lập tức nói không ra lời.
“Mẫu thân, con biết người có thế lực rất mạnh, có nhiều chuyện thích tự chủ trương, con luôn luôn tôn trọng người, chỉ vì người là mẫu thân của con.” Ngu Nhiễm miễn cưỡng dựa vào đệm, ánh mắt nghiêm túc nhìn bà, “Người và khanh khanh đều là nữ nhân quan trọng nhất của con, con có thể không trách người chia rẽ chúng con, nhưng người lại đứng ngoài thao túng cảnh trong mơ, để con và nàng chịu thống khổ, tra tấn lớn như vậy, sau khi tỉnh lại lòng con sẽ đau.”
“Nhiễm Nhiễm.” Viện phu nhân mở to mắt, không ngờ nhi tử lại nói thế này.
“Người có thể chia rẽ chúng con, nhưng người không có quyền tra tấn chúng con.” Ngu Nhiễm nhíu mày, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, “Người làm vậy sẽ đánh mất sự tôn trọng của con, tuy rằng con vẫn yêu người, nhưng lại vô cùng thất vọng.”
Viện phu nhân rũ mắt xuống, bà tưởng rằng, đã là mẫu thân thì bất luận làm chuyện gì cũng đều đúng. Nhưng mà, bình thường Ngu Nhiễm hay hoành hành ngang ngược, lại hoàn toàn không phải dễ xúc động như bà vẫn nghĩ.
Không ngờ, sau khi con trai trưởng thành cũng đã có suy nghĩ của riêng mình.
Ngu Nhiễm đỡ lấy chiếc bàn bên cạnh, tay kia cầm quạt, nhìn chiếc lư hương trống rỗng bên cạnh, cảm thấy tiếc hận.
Hắn thì thầm nói tiếp: “Nhưng mà còn cũng vô cùng cảm tạ sự sắp xếp của mẫu thân, bởi vì nếu không phải nhờ giấc mộng hoàng lương, con vĩnh viễn sẽ không có khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt vời đó. Nữ nhân con thích sao con có thể không đối tốt với nàng chứ? Con yêu nàng còn không kịp, làm sao nỡ hủy hoại nàng? Cảnh trong mơ này rất giống thật, con và nàng từ yêu thương đến thành thân, từ thành thân đến sinh con, sau đó có người muốn chia rẽ chúng con, hai chúng con không rời không bỏ. Nếu con chết, nàng cũng tuyệt đối không sống một mình…”
Viện phu nhân không ngờ tình cảm hai người trong mơ đã sâu sắc như vậy.
Ngu Nhiễm cười nhẹ: “Chỉ cần chúng con không tỉnh, con vẫn có thể tùy ý muốn làm gì thì làm trong mộng, còn sinh mười đứa tám đứa con nữa.”
Ánh mắt Văn Nhân Dịch buồn bã, giọng điệu khó tin: “Không thể nào, đó chỉ là mộng.”
Ngu Nhiễm nhướng mày, cố ý nói: “Mộng này rất chân thật, ta nhớ rõ trên người nàng có ba nốt ruồi, một cái bên trên ngực phải, một cái trên bắp đùi, một cái bên vú trái.”
Tuy mặt ngoài Văn Nhân Dịch lạnh lẽo nhưng ánh mắt đã đầy vẻ tức giận: “Im miệng…”
Ngu Nhiễm cố ý xem nhẹ vẻ tức giận và thất bại trong mắt Văn Nhân Dịch, hắn tao nhã phe phẩy quạt, “Lúc cùng tắm, vành tai nàng sợ nhất là ngứa, sau đó là cổ, sau đó nữa là bụng.”
Ngực Văn Nhân Dịch phập phồng: “Im miệng…”
“Còn nữa… Ta và nàng rất yêu nhau đó, mỗi đêm chúng ta ngủ cùng nhau, làm việc thích làm!”
“Im miệng!” Văn Nhân Dịch rốt cục không thể nhịn được nữa, tức giận quát một tiếng, bổ nhào lên trước.
Viện phu nhân hét lên nhưng cả hai đã xáp vào đánh.
Không sử dụng vũ khí, chỉ đánh bằng quyền cước kịch liệt, vật lộn khắp phòng.
Băng hồ lạnh lùng liếc nhìn Ngu Nhiễm, nhớ đến chuyện mấy ngày nay hắn đã làm, nó lập tức nhảy lên gia nhập trận đấu.
*
Trên đỉnh mây, một con thuyền khổng lồ thả neo giữa không trung.
Tô Mặc tâm loạn, gió thổi vù vù, đúng là nơi cao không tránh được gió lạnh.
Nhưng mà, lúc này, suy nghĩ của nàng đã dần dần thông suốt.
Tô Mặc nhếch môi, điềm tĩnh nở nụ cười châm chọc tự giễu. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ giống với kiếp trước, sau khi nàng bị độc chiếm, nàng đã hối hận một khoảng thời gian rất dài, đó là giai đoạn tệ nhất trong cuộc đời nàng ở kiếp trước. Không thể không nói đây quả là một giấc mơ hỏng bét.
Nhưng mà nàng không ngờ sau đó nàng lại gặp gỡ Ngu Nhiễm, yêu hắn, thành thân cùng hắn.
Hơn nữa nàng thấy giấc mơ nàng giống hệt như thật, phu thê ân ái, tình cảm khó quên.
Nhưng mơ cũng chỉ là mơ, hiện thực là hiện thực, hai người rốt cục đã đến phần cuối cùng rồi.
Lòng nàng vậy mà lại vô cùng không nỡ, cô đơn hiu quạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua… nàng bỗng nhiên biến sắc.
Nội tâm nàng tự dưng cảm thấy run rẩy.
Cực kì quỷ dị, trong đan điền có chút đau đớn, cảm thấy như trong đó đang hình thành một khế ước.
Nhất thời, sắc mặt Tô Mặc rất kỳ lạ, không ngờ nàng lại lập khế ước phu thê với Ngu Nhiễm trong mơ.
Bên tai truyền đến giọng nói cao ngạo của thiếu niên: “Nữ nhân, tới giờ ngươi mới phát hiện ra đã lập khế ước phu thê với Ngu Nhiễm sao, có phải là quá muộn rồi không?”
Tô Mặc hút một hơi khí lạnh, ngước mắt nhìn thiếu niên trước mắt, cúi đầu nói: “Là ngươi…”
“Là ta.” Thiếu niên vận y phục sang quý, không khác gì cảnh trong mơ.
“Làm sao ngươi biết khế ước phu thê?” Tô Mặc nhàn nhạt hỏi.
“Thời điểm ngươi bái đường cùng Ngu Nhiễm trong mộng, khế ước đã hình thành rồi.”
“Ngươi cũng ở trong mộng ư?” Tô Mặc híp híp mắt, khó tin hỏi.
“Không sai, lúc các ngươi trúng hương thôi miên, ta cũng ngủ theo.” Thiếu niên khinh thường nói, chúng nô tì Vô Song thành cho rằng chỉ có Ngu Nhiễm và Tô Mặc đi vào mộng, không biết trong Thiên Thư còn có một người.
“Đúng rồi… ngươi là Tiểu Thất?”
Hắn cười lạnh, “Không sai, ta là Tiểu Thất, nhưng ta chưa từng tên Tiểu Thất.”
Tô Mặc đảo mắt, tuy rằng khế ước rất khó tin nhưng nàng cảm thấy hắn xuất hiện là có chuyện muốn nói, vì thế nàng cúi đầu hỏi: “Ngươi có việc gì?”
Thiếu niên đảo mắt nhìn nàng, “Đừng quên, sau khi lập khế ước thì phải làm lễ đôn luân trong vòng mấy canh giờ, bằng không sẽ chết rất thảm.”
“Vậy sao?” Tô Mặc nhíu nhíu mày, tuy nhìn có vẻ thong dong lạnh nhạt nhưng nàng đã nhịn không được nâng tay đỡ trán, xem ra lần này chuyện lớn thật rồi.
Tô Mặc vội vàng quay người trở về phòng, nhưng không khí trong phòng có chút quỷ dị.
Khi nàng đi đến trước hai bước thì nhìn thấy Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đều đang nằm trên đất, cả hai bị trói gô lại, bên cạnh là năm người vạm vỡ.
Tô Mặc hít vào một hơi, thực lực mấy đại hán này quả là sâu không lường được, hơn nữa đều là thể tu, dùng sức đã khống chế được hai người. (*thể tu: tu luyện chú trọng vào thân thể, có sức mạnh rất lớn, không thiên về linh lực và pháp thuật như Tô Mặc)
Nàng đảo mắt qua mấy gã hán tử, mấy người họ vẫn không nhúc nhích, giữ chặt tay chân hai tên kia.
Nàng nhìn đến Văn Nhân Dịch, bỗng phát hoảng, không ngờ nam tử lạnh băng lúc trước, bây giờ khóe miệng lại có vết bầm xanh.
“Dịch, chàng làm sao vậy?” Tô Mặc vội vàng hỏi: “Ai đánh chàng?”
“Không có gì, chỉ đánh một trận với hắn thôi.” Bên môi Văn Nhân Dịch tràn ra một đường máu.
“Ngu Nhiễm, hai người lại đánh nhau?” Tô Mặc hơi mỉm cười, nụ cười như băng tuyết ngàn năm. Nàng trừng mắt nhìn về phía Ngu Nhiễm, không ngờ hai người họ lại đánh nhau sau khi nàng rời đi.
Quả nhiên khuôn mặt của hắn cũng không tốt bao nhiêu, dưới mắt cũng có vết bầm.
Ngu Nhiễm cười tiêu sái với nàng, nhưng mà do vết thương nên nhìn thấy rất chướng mắt, hắn cúi đầu nói: “Khanh khanh nàng xem, ta cũng bị hắn đánh, hơn nữa là hắn động thủ trước, ta còn bị hồ ly cắn nữa.”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh băng: “Mặc Nhi, hắn rất đáng đánh đòn, hai người chúng ta nên đi thôi, về sau không cần đến đây nữa.”
Ngu Nhiễm cũng không cam lòng yếu thế: “Mặc Nhi, hắn ta rất bạo lực, không ôn nhu bằng một nửa bản công tử, không bằng nàng hòa ly với hắn đi.” (*hòa ly: là ly hôn, nam nữ cùng bỏ nhau, không phải một bên bỏ bên còn lại như hưu phu hay hưu thê)
Văn Nhân Dịch hung hăng trừng mắt với Ngu Nhiễm, “Vô sỉ.”
Ngu Nhiễm cũng không cam lòng yếu thế nhìn lại, “Bạo lực.”
Dứt lời, trong mắt hai người còn tóe điện tóe lửa.
Tô Mặc nhìn hai người họ, một lần nữa không nhịn được nâng trán, tinh thần cũng dần thông rõ hơn. Nếu một lát nữa nàng nói ra sự thật, không biết hai người lại thế nào đây? Dựa theo tính tình Văn Nhân Dịch, làm sao chàng ấy có thể chấp nhận loại sự tình này?
Thôi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, Tô Mặc nghiêm mặt, “Dịch, có một chuyện ta phải nói với chàng.”
Ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, lòng có dự cảm bất thường, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Mặc đưa mắt nhìn mấy người xung quanh, trong mắt lóe ánh sáng lạnh lùng, “Các người buông họ ra đi.”
“Cái này chỉ sợ…” Mấy đại hán nhìn nhau, vừa rồi bọn họ rất vất vả mới giữ được hai người bọn họ, cũng may mục tiêu của hai người không phải bọn hắn, bằng không bọn hắn không thể thừa dịp chế trụ hai người lại được.
“Buông ra đi! Tạm thời chúng ta sẽ không đánh.” Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi, ép tất cả bất mãn vào ngực.
Thấy đầu sỏ gây chuyện tỏ vẻ không đánh tiếp, mấy tráng hán mới đứng qua một bên, hai tay nắm chặt, vẫn không dám thả lỏng chút nào.
Tô Mặc nhìn Văn Nhân Dịch, ánh mắt phức tạp, “Dịch, chàng đi theo ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với chàng.”
Ngu Nhiễm ngồi dậy, chậm rãi hoạt động tay chân một lần, ánh mắt nhìn hai người tuy có chút ghen tị nhưng vẫn cười tà mị như trước, “Khanh khanh, một lát nữa ngàn vạn đừng quên tới tìm ta nha.”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, băng hồ lập tức nhảy lên vai Văn Nhân Dịch, đắc ý lắc lắc đuôi.
Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, không đưa mắt nhìn Ngu Nhiễm, vành tai thoáng đỏ ửng kỳ dị.
Cả hai đi đến một nơi yên tĩnh không người, bầu trời xanh thẳm, gió lạnh lướt qua. Con thuyền đậu trên không trung, ánh vàng nhu hòa bao trọn quanh thuyền, nàng và hắn dường như đều chìm trong ánh sáng lộng lẫy.
Văn Nhân Dịch nâng mi: “Mặc Nhi, có chuyện gì vậy?”
Tô Mặc khe khẽ thở dài, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, trầm thấp nói: “Dịch, chàng có nhớ khế ước phu thê của chúng ta không?”
“Đương nhiên là nhớ, vẫn luôn nhớ.” Văn Nhân Dịch nghiêm cẩn nói, linh lực hắn dao động, trước ngực hiện rõ một ấn ký khế ước.
Tô Mặc vươn đầu ngón tay vuốt ve ngực hắn một lát, nàng mím môi, chuyển mắt nói: “Ngu Nhiễm cũng có khế ước phu thê giống vậy.”
Văn Nhân Dịch nheo mắt, bỗng cảm thấy lòng mình quặn đau, sau một lúc lâu mới nói: “Chẳng lẽ đó là khế ước của hắn và nàng?”
Băng hồ bị Văn Nhân Dịch ghìm phát đau, nó chớp chớp muốn nặn nước mắt ra, bộ dạng đáng thương tội nghiệp.
“Phải.”
“Là nàng lập với hắn ở trong mộng?” Văn Nhân Dịch đương nhiên hiểu rõ khế ước này, cũng đoán được đại khái.
“Không sai, ta và hắn đã bái đường thành thân rồi.” Tô Mặc khẽ gật đầu, thấp giọng nói.
Văn Nhân Dịch bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Văn Nhân, một khế ước nữa đã được châm, ta thật sự không còn cách nào.” Tô Mặc thì thầm, đưa mắt nhìn ra xa, trong mắt mang đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Nàng có tổng cộng bao nhiêu khế ước?” Lúc lâu sau Văn Nhân Dịch mới hồi phục thần trí, lạnh lùng nhìn nàng.
“Bảy.” Tô Mặc cúi đầu.
“Bảy?” Văn Nhân Dịch nhướng mày, biểu cảm lạnh lùng ban đầu biến thành khó tin.
“Đúng là bảy, trước kia ta chưa từng để ý đến nó, nhưng không ngờ nó lại không đơn giản như vậy.” Tô Mặc cảm thấy, lúc nói những lời này, nàng hệt như một nữ nhân không để tâm.
“Mặc Nhi, ta nhớ là sau khi lập khế ước thì phải làm lễ đôn luân trong mấy canh giờ, có đúng không?” Văn Nhân Dịch đột nhiên hỏi.
“Phải.” Tô Mặc gật gật đầu.
“Tốt, tốt lắm.” Hai tay Văn Nhân Dịch nắm chặt thành quyền, mắt lóe tia sáng sắc bén.
“Dịch, ta xin lỗi.” Tô Mặc bỗng vươn tay ôm lấy hắn. Nhưng nàng biết dù có nói xin lỗi một ngàn lần, một vạn lần thì cũng không có cách nào bằng lời xin lỗi dưới đáy lòng.
“Mặc Nhi.” Tay hắn chậm rãi thả lỏng nhưng rồi siết chặt lại, một lúc lâu sau lại nới ra. Hắn đặt tay lên vai nàng, khe khẽ thở dài, “Ta không trách nàng… Ta hiểu rồi, nàng đi tìm hắn đi!”
Tô Mặc nghe vậy thì ngước mắt nhìn hắn, hắn đã đưa mắt nhìn ra xa, vẫn lạnh băng như vậy.
Nhưng gương mặt đó, khiến lòng người phải nhói đau.
*
Thân hình Ngu Nhiễm cao lớn vững chắc, hắn đứng trong đình, y phục màu lam sang quý khiến hắn càng thêm tuấn mỹ, nhưng gương mặt hoàn mỹ lại bị Văn Nhân Dịch phá hỏng, thậm chí ngay cả cái mũi cũng không thể thoát nạn. Ngu Nhiễm xoa xoa chỗ bầm tím, gò má truyền đến cơn đau rát.
Hắn chỉ nằm mơ một giấc mà thôi, không ngờ lại bị đánh thành như vậy, còn có con hồ ly đáng giận kia, nếu không phải nó gây rối trước mặt hắn không ngừng thì hắn cũng không ăn thêm mấy quyền như vậy.
Nhưng trong lòng hắn lại hơi lo lắng, tuy giấc mơ rất tốt đẹp, nhưng nàng có nhận hắn hay không?
Thế nhân nói mộng đẹp khó tỉnh, lời ấy quả không phải giả, hắn bỗng nghĩ mình có nên đi trộm giấc mộng hoàn lương hay không, để được vĩnh viễn yêu nhau trong mơ cùng nàng.
“Nhiễm.” Phía sau truyền đến một giọng nữ thanh nhã êm ái.
“Khanh khanh.” Ngu Nhiễm không chút để ý quăng quạt qua một bên, vui mừng xoay người lại, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
Nàng gọi hắn là Nhiễm, giống hệt như trong mơ, không có chút biến hóa nào.
“Vết thương còn đau không?” Tô Mặc vén tóc mai, mái tóc đen tuyền mềm như tơ lụa nhẹ nhàng tung bay trong gió.
“Đương nhiên đau, tên Văn Nhân Dịch ra tay không nặng nhưng cũng không nhẹ, thật đáng giận.”
Nàng nhìn vết bầm tím của hắn, quả nhiên là thảm hơn Văn Nhân Dịch. Nàng muốn đưa tay xoa lên nhưng lại thành nhéo mũi hắn một cái.
“Đau đau đau!” Ngu Nhiễm nhịn không được hít vào một hơi.
“Nếu không phải chàng khiêu khích, sao Văn Nhân Dịch lại động thủ với chàng chứ?”
“Khanh khanh, nàng mưu sát phu quân.” Ngu Nhiễm nhìn nàng chằm chằm nhưng lại không thấy nàng tức giận, tiếng xưng hô phu quân này, xem ra nàng cũng không bài xích.
“Về sau, hai người phải sống chung hòa thuận.” Tô Mặc dịu dàng nói.
“Nhưng Văn Nhân Dịch nhìn ta không vừa mắt.” Ngu Nhiễm nhíu mày.
“Bất luận thế nào, về sau chàng phải nhường Văn Nhân Dịch một chút.” Tô Mặc ngẩng cằm, khoanh hai tay trước ngực.
“Dựa vào cái gì?” Trong đôi mắt đen của Ngu Nhiễm có chút ảm đạm, lòng dâng trào ghen tị.
Chỉ bằng Văn Nhân Dịch đồng ý để nàng đi tìm hắn, chỉ bằng Văn Nhân Dịch yên lặng chấp nhận bảy khế ước, tuy hiện giờ tâm tình Văn Nhân Dịch không tốt, nhưng ít nhất cũng không tìm nàng và Ngu Nhiễm gây phiền toái.
“Đúng rồi, Ngu Nhiễm, trước ngực chàng có phải có một khế ước không?” Tô Mặc bỗng hỏi.
“Hình như là có.” Ngu Nhiễm không khỏi giật mình.
Đối với cảnh thành thân trong mơ, cảm giác đặc biệt trước ngực vẫn còn rất mới, tuy không rõ vì sao Tô Mặc lại hỏi vậy nhưng hắn vẫn lập tức dùng thần thức thăm dò trước ngực, quả nhiên thấy một khế ước quỷ dị lóe sáng, còn mang hơi nóng nhàn nhạt. Hắn trầm ngâm cân nhắc nói: “Đây là cái gì?”
Tô Mặc nhìn hắn, nghĩ thầm quả là thế, mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp, không biết phải mở miệng thế nào. Nàng thật sự không có tính tình tiêu sái phóng khoáng, chỉ đành che miệng ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói: “Đó là khế ước phu thê.”
Ngu Nhiễm tập trung tinh thần nghe, lẩm bẩm nhắc lại: “Khế ước phu thê?”
“Không sai, hai chúng ta đã châm khế ước phu thê rồi.”
“Khế ước phu thê ư, như vậy về sau chúng ta chính là phu thê?” Suy nghĩ Ngu Nhiễm chuyển rất nhanh.
“Đúng, không sai.” Tô Mặc khẽ gật đầu.
Ngu Nhiễm cảm thấy mình như đang nằm mơ, trong mắt thoáng vẻ vui mừng. Không ngờ một giấc mộng lại có nhiều phúc lợi như vậy, còn cưới được một thê tử xinh đẹp tuyệt thế như nàng. Niềm hạnh phúc khiến hắn nói không nên lời, thậm chí hắn còn không biết mình đã tỉnh ngủ hay chưa, cứ bị vây trong trạng thái đầu óc trống rỗng như vậy.
“Ngu Nhiễm, đúng rồi, chàng bị thương… còn có thể hay không?” Tô Mặc rũ mắt, có chút khó nói kéo ống tay áo hắn, lòng thầm hận mình lại suy bại đến mức này. Tuy trong mộng đã quen làm chuyện phu thê nhưng bỗng nhiên quay về hiện thực, nàng không biết làm thế nào cho phải.
“Cái kia… Khanh khanh… Có thể cái gì?” Ngu Nhiễm dần phục hồi tinh thần lại.
Tô Mặc hít sâu một hơi, đôi mắt đen thoáng chút ngượng ngùng. Một lúc sau nàng mới nói: “Chàng có thể lập tức làm lễ đôn luân cùng ta không?”
Lễ đôn luân? Ngu Nhiễm chấn động mạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Nàng lại gấp gáp như vậy? Ngu Nhiễm chưa bao giờ gặp Tô Mặc thế này, hắn nhìn kỹ nàng, hắn vốn tưởng nàng sẽ không quen một thời gian nhưng không ngờ nàng lại chủ động đưa ra yêu cầu cùng phòng. Cảm giác này quả thực rất khó tin, khiến hắn lại không biết mình có đang nằm mơ hay không.
Lát sau, hắn bỗng nghĩ tới một việc, cúi đầu cười nói: “Ta hiểu rồi, Văn Nhân Dịch không thỏa mãn được nàng có đúng không?”
Tô Mặc lập tức hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Bỗng bên ngoài truyền đến giọng nam lạnh băng: “Ai nói ta không thỏa mãn được, là do ngươi thừa dịp chen vào lập khế ước, nên cả hai không thể không làm mà thôi.”
Văn Nhân Dịch đứng ngoài cửa, ánh mắt vẫn thanh lạnh như trước, hắn không bước lên nửa bước.
Nghe vậy, ánh mắt Ngu Nhiễm lóe sáng, hắn đã đoán khế ước phu thê này nhất định là thứ tốt mà, thậm chí còn đoán được Văn Nhân Dịch là do khế ước nên mới cưới Tô Mặc, bằng không theo tính tình của nàng, căn bản không thể nhận một nam nhân nhanh như vậy. Nói tóm lại, hắn quá là hạnh phúc rồi.
Ngu Nhiễm không chút nghĩ ngợi ôm lấy nữ tử trước mắt, sải bước đi về phía lầu các.
Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mi, ánh mắt ảm đạm, hắn vốn muốn tránh đi nhưng không biết vì sao lại tới đây.
Loại thời khắc này làm sao để nàng đối mặt một mình được, làm sao để nàng thừa nhận một mình được? Tuy đồng ý việc này, tuy đã tiếp nhận hiện thực, nhưng cũng không có nghĩa từ giờ Văn Nhân Dịch sẽ chung sống hòa bình với Ngu Nhiễm.
“Ngu Nhiễm, chàng làm gì vậy?” Tô Mặc rối rắm kêu lên, không ngờ hắn lại ôm nàng, nói đi là đi như thế.
“Khanh khanh, chuyện nàng nói, sao ta lại không hài lòng được?” Ngu Nhiễm vui thích nói, cánh tay hắn vô cùng hữu lực, hệt như lúc hai người thường ôm nhau trong mộng, không có gì khác biệt.
Ngu Nhiễm bay nhanh đến lầu các, không chút để ý đá văng cửa phòng. Hắn cười tao nhã tà mị, lập tức ôm nàng đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống.
Tô Mặc mím môi, có chút không vui nhìn hắn, hắn lại gấp gáp như vậy. Dọc đường có vô số thị nữ Vô Song thành, tất cả đều nhìn họ cười trộm, hành động của Ngu Nhiễm thật sự xấu hổ chết được.
“Khanh khanh, lần này rốt cục có thể làm chuyện chưa làm xong trong mộng rồi!” Ngu Nhiễm mặt mày hớn hở, mày kiếm nhếch lên, giọng nói chứa đầy vui thích.