Văn Nhân Dịch nhìn về lầu các phía xa, sắc mặt thâm trầm.
Một phụ nhân mặc hoa phục đỏ, bước chân uyển chuyển, bộ cung trang bằng gấm sang trọng rạng rỡ. Bà điềm nhiên đi tới, chính là Viện phu nhân của Vô Song Thành.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Viện phu nhân trong khoảng thời gian ngắn không thể chịu đựng nổi, cả người tựa như một dây cung bị kéo căng.
Hiện giờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch huyên náo như nước với lửa, thủy hỏa bất dung. Bà mới vừa rời đi một lát, không ngờ mười tráng hán đều buông hai đứa nó ra. Bà hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không có thấy bóng dáng của cả hai, lúc này mới vội vã đuổi theo.
Bà tìm thấy Văn Nhân Dịch, Văn Nhân Dịch tựa như một pho tượng đá hoàn mỹ, dung nhan tuấn mỹ tái nhợt đi mấy phần. Bà kinh ngạc, không hiểu nói: "Dịch nhi, sao con ở đây? Sao lại buồn bã ngồi một mình? Sắc mặt kém như vậy? Ngu Nhiễm đâu?"
"Hắn ở cùng với Mặc Nhi." Giọng nói Văn Nhân Dịch lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc.
"Sao lại ở cùng Mặc Nhi, nàng không phải là thê tử của con sao? Sao con không ngăn bọn chúng lại?"
"Nàng…" Trong lòng Văn Nhân Dịch buồn bực, dường như có chút không thở nổi, lời nói càng thêm khó có thể mở miệng.
"Dịch nhi, vì sao còn phải nhân nhượng cho nó? Hai các con thật sự là khiến người khác không biết phải nói thế nào nữa." Viện phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Có một số việc không phải bằng vào ý của riêng mình mà có thể thay đổi." Ngực Văn Nhân Dịch có chút nặng nề, chậm rãi nói.
"Ta không hiểu rõ. Dịch Nhi, con rốt cục là muốn như thế nào?" Viện phu nhân luôn miệng hỏi.
"Dì, thật ra thì bất luận người chuẩn bị làm cái gì, hai người bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tách ra đâu."
"Văn Nhân, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Mặc Nhi bỏ con ư?" Viện phu nhân đột nhiên cảm thấy chuyện có chút không đúng, vội vàng nói: "Ngươi đem chuyện đã xảy ra đều nói cho dì, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo."
"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Văn Nhân Dịch nhíu mày, không khỏi khe khẽ thở dài. Trong tròng mắt đen lóng lánh u quang nhàn nhạt. Phụ nhân trước mắt như trở thành đối tượng để hắn bày tỏ nỗi lòng. Sau đó nói rõ ràng rành mạch sự tình đầu đuôi một lần.
Không ngờ Ngu Nhiễm bám riết không tha vậy mà rốt cuộc cũng thành công.
Này toàn bộ đều là bởi vì một khế ước cổ quái, làm hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra.
Thật là thành bởi khế ước, mà bại cũng bởi khế ước.
*
Màu vàng sáng mờ hiện đầy cả trời xanh. Trăng tròn đang từ từ dâng lên cao, sáng lấp lánh.
Ngói đỏ lầu các của thuyền hạm sáng rỡ, hoa lệ quý khí, điêu lan ngọc thế*, rạng rỡ ánh sáng dưới trời chiều.
(*) Điêu lan ngọc thế: dùng để diễn tả một công trình kiến trúc sang trọng tráng lệ.
Trong lầu các, một chiếc giường mềm nhuộm màu, hoa hoa lệ lệ được đặt trong phòng. Ngu Nhiễm và Tô Mặc cùng nhau nằm trên giường. Giường này rất mềm, nằm vô cùng thoải mái. Hai người buông lỏng như hai đứa bé vừa mới ra đời không lâu, ôm nhau thật chặt. Ngu Nhiễm nhàn nhạt cười khẽ một tiếng nói: "Nhà này là mẫu thân ta an bài cho ta , nói là chờ ngày sau ta lập gia đình, cưới một thế tử phi mà mình thích. Nếu muốn đi nơi nào thì cứ ở luôn tại đây cùng với nàng ấy, thân mật an nhàn. Không ngờ hôm nay ta rốt cuộc có thể thỏa mãn được mong muốn của mình rồi."
Tô Mặc liếc mắt nhìn nam tử trước mắt, lười biếng nói: "Như vậy… Chàng thả màn trướng xuống đi."
Ngu Nhiễm không nhịn được cười nói: "Màn thả hay không thật ra cũng không sao. Sẽ không ai dám đi vào phòng này đâu."
"Nhưng ta không quen." Ở trong tâm Tô Mặc, nàng còn muốn một không gian nhỏ hơn, bí ẩn hơn.
"Được, nàng đã muốn thả vậy ta sẽ thả." Ngu Nhiễm giơ tay lên nhẹ nhàng thả màn che xuống.
Tô Mặc rũ mắt, khóe mắt cũng là tà tà nhếch lên, chuyện nên bắt đầu cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi sao?
Có một số việc cuối cùng không có cách nào thay đổi được, tựa như nam nhân này sẽ không rời khỏi nàng. Giữa hai người còn có khế ước trói buộc, bọn họ nhất định phải ở cùng nhau.
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng cởi giày tất của nàng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm chân ngọc của nàng. Đôi chân mỹ lệ hệt như trong mơ, cân xứng mà trắng nõn, nhìn qua không có chút tỳ vết nào, đáng yêu tinh xảo, đẹp không gì sánh được. Kể từ sau khi chiêm ngưỡng thân thể nàng trong mông, hắn đã hoàn toàn yêu say đắm đôi chân ngọc ngà này rồi. Hôm nay, hắn nhẹ nhàng nâng chân nàng trong hiện thực, cúi đầu hôn lên mắt cá chân và ngón chân nàng, tựa như lúc ban đầu hai người ở bên bờ sông vậy. Đồng thời vào giờ khắc này, trong lòng Ngu Nhiễm dâng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Tô Mặc chợt không nhịn được kiều mỵ cười một tiếng, hai gò má đỏ ửng, cả người cũng chẳng thèm nhúc nhích. Nàng đạp hắn một cái, "Đủ rồi mà, ngứa."
Ngu Nhiễm nhíu mày, tà mị cười một tiếng, y phục rơi tán loạn như bươm bướm, "Nàng còn nhớ lần chúng ta ở bên bờ sông không? Lần ta cầu hôn nàng đó."
"Đó chẳng qua là mộng mà thôi." Tô Mặc ngước mắt nhìn Ngu Nhiễm, nằm nghiêng người. Dung mạo mềm mại đáng yêu như nước, nghiêm trang nói.
"Bây giờ không phải rồi." Chỉ thấy trong con ngươi hắn tản ra lực mê hoặc trí mạng, nụ cười tà hoặc làm Tô Mặc khó có thể mở mắt. Hắn cúi đầu, thân thể tráng kiện càng thêm hoàn mỹ dưới ánh nến. Mỗi một tấc cơ bắp đều như được bàn tay xảo đoạt thiên công* đắp nặn thành. Tăng một phần thì dài, giảm đi một phần thì ngắn. Hắn vốn là người trong mộng của các nữ tử xuân khuê, mỗi một ánh mắt đều làm động lòng người, từng cái hôn cũng có thể khơi lên vô tận mộng ảo trong lòng các cô gái.
(*) Xảo đoạt thiên công: người thợ làm tinh xảo còn hơn tự nhiên chế thành, tài nghệ vô cùng cao siêu.
Hiện tại, Tô Mặc dĩ nhiên biết những chuyện phát sinh trước mắt đều là thực. Vải bông màu hồng nhạt mềm mại dưới bàn tay hắn từ từ rộng mở. Một cảnh trí xinh đẹp như tuyết xuất hiện trước mặt hai người, hiện ra như bức họa hoàn mỹ. Màn trướng đỏ rực, tản mát ra như hoa đào và trân châu cùng tôn nhau lên, sáng bóng
Cảm nhận được từng cơn lạnh ập đến, nàng sắp trở thành nữ nhân của hắn, hít sâu một hơi, nhịp tim không khỏi gia tốc.
Chuyện trong mộng dù sao cũng không phải là thật, cũng không có quá nhiều khó chịu. Nhưng mà trước mắt quá chân thật rồi, chân thật đến nỗi khiến nàng thấy ngượng ngùng!
Ngu Nhiễm hôn từ từ lên bắp chân, dừng ở đầu gối rồi vẫn không ngừng đi lên, hắn lẩm bẩm nói: "Trong giấc mộng tất nhiên không phải thật, nhưng mà ta làm mỗi một chuyện đối với nàng đều là thật lòng chân ý, là những chuyện mà một trượng phu đối đãi với thê tử mình yêu mến. Nếu đổi lại là hiện thực, ta cũng sẽ chân tâm thật ý với nàng như vậy. Nữ nhân ta thích nhất chính là nàng!"
Nghe lời ngon tiếng ngọt, Tô Mặc nheo mắt lại, từng hình ảnh ngọt ngào trong giấc mơ dần hiện lên trước mắt nàng.
Lời nói này so với thề non hẹn biển còn chân thật hơn.
Bất tri bất giác nàng buông lỏng cả người, tâm tình cũng đã thả lỏng một chút, nàng giống như đã hóa thành một vũng nước.
Nam nhân như bùn, nữ nhân như nước, hai người hòa vào nhau, nặn ra tất cả hình dáng lần nữa, thật là trong chàng có ta, trong ta có nàng, tình chàng ý thiếp.
Nàng không nhịn được đưa tay ôm lấy bờ vai của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng thì thầm: "Nhiễm."
Ngu Nhiễm cười, ánh mắt nhìn xuống, giờ khắc này nàng mềm mại đáng yêu động lòng người giống như trong mộng cảnh vậy. Hắn cười đến dịu dàng mà cũng tà mị, đầu ngón tay của hắn xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, như chạm đến dây đàn tốt đẹp nhất, nho nhỏ giọng nói: "Mặc nhi, chuyện nàng sinh con dưỡng cái cho ta, ta nhớ rất rõ. Nhìn nàng mang thai, hàng đêm khổ cực như thế, ta cũng rất đau lòng. Nhưng mỗi đêm vừa nhìn thấy nàng cho con bú, ta liền cảm thấy vui mừng vô hạn, thật là đau cũng vui vẻ."
Tô Mặc mở to mắt, nhớ lại đứa bé đáng yêu trong giấc mộng, ánh mắt cũng toát ra niềm yêu mến nhàn nhạt.
"Chỉ tiếc đứa bé không phải là thật!" Tô Mặc híp mắt, thở dài nói.
"Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự thật, nếu nàng nguyện ý, ta lập tức sẽ để cho nàng sinh một đứa, thế nào? Thế nào? Thế nào?" Nói xong hắn bắt đầu dịu dàng hôn gò má nàng, hôn lên cái trán sáng bóng, hôn lên chóp mũi, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, sau đó hôn xuống cằm, rồi lại hôn xuống chiếc cổ trơn mềm, hơi thở ấm áp trong phòng càng ngày càng đậm.
Vào giờ phút này, hắn không nhịn được nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nói giống hệt như lời kịch ở Kim Ngu Đường, còn cố ý mang vẻ tà mị sâu đậm nói: "Khanh khanh, vì sao da thịt của nàng trơn mịn như vậy? Vì sao thân mình mềm mại như vậy? Vì sao mùi hương của nàng luôn thơm như vậy chứ?"
"Nhiễm, đừng nói nữa!" Tô Mặc đỏ bừng mặt, không nhịn được lên tiếng ngăn lại.
"Ừ, ta thích vô cùng ! Dù cho có sinh đứa bé xong ta cũng sẽ như thế. Đáng tiếc lần đó sau khi nàng mang thai, ta nhẫn nhịn bảy tháng trời. Vốn tưởng rằng một ngày trăng tròn có thể thỏa mãn được mong muốn. Nhưng không ngờ có một tên nam nhân ghê tởm tới quấy rối." Ngu Nhiễm nhíu mày, luôn canh cánh trong lòng với cảnh trong mộng kia.
"Lần này tỉnh lại, bây giờ chàng cùng ta không phải là rất tốt hay sao?" Tô Mặc thì thào nói.
"Đúng đó! Hiện tại tốt vô cùng, cảm giác này thật tốt." Ngu Nhiễm không nhịn được cười ra tiếng.
Một ngàn nụ hôn, tựa như gió xuân, từng ly từng tý, nhấm nháp không biết mỏi mệt.
Kiều nhi vô lực, lang quân quấn quýt si mê, giai nhân quyến rũ mị hoặc, vòng eo như liễu.
Không nhịn được nắm chặt, lắc nhẹ theo gió, cằm ngọc khẽ ngưỡng, yêu thương không ngừng.
Áo xanh nửa cởi, mây mù chợt mở, mỹ nhân như xuân, môi nở nụ cười.
Chuối tây ánh giấu, anh đào sắc hồng, long phượng trình tường nằm ở trước giường. (không hiểu sao có trái chuối ở đây nữa @@~ Thôi mấy bạn nghĩ theo hướng nào cũng được ha…)
Giờ khắc này củi khô gặp lửa mạnh, đốt cháy hừng hực, mưa xuân vung vẩy như dầu, tắm ướt nhành cây hải đường nở rộ như xuân.
Chỉ một tư thế uyên ương uyển chuyển đã hơn mười dặm xuân cung đồ, khiến người ta yêu thương trùng trùng. Từng vết hôn còn hơn cả tuyết bay trên Thiên Sơn.
Ánh mắt của hắn như sao đốt đèn, như si như say. Bên môi mất hồn, nhẹ nhàng cảm than. Hơi ngẩng đầu, đều là phong tình. Khẽ nheo mắt, mị hoặc vô hạn.
Người con gái khẽ ưm một tiếng, nhẹ như tiếng chim kêu, mật ngọt như đường, hòa tan vào trong tâm khảm. Khí thế nam nhi thì phóng khoáng, tựa như gió mưa trùng trùng, như thường vân bay bổng. Nhẹ nhàng mềm mại, vô cùng vô tận, vân phiên vũ phúc. Chẳng biết từ lúc nào chiếc giường mềm hoa lệ đã thành lộn xộn như vậy. Nông nông sâu sâu, vết tình mệt mỏi, mưa gió dập dềnh, chàng chàng thiếp thiếp. Thêm mỡ trong mật, cả phòng ngọt ngào, mây mưa triền miên, hơi thở xạ hương vương vấn khắp nơi.
*
Bóng đêm, gió rét, gương mặt nam tử tuấn mỹ vô trù nhưng lại nồng đậm vẻ lạnh lẽo.
Văn Nhân Dịch ngồi ôm đầu gối, ánh mắt rét lạnh không hề chớp.
Nửa khắc sau… mai khai nhị độ (mai nở hai lần).
Băng hồ ngồi trong ngực của hắn, một người một hồ, im lặng đối diện nhau, điềm nhiên nhìn trời.
Nhìn gương mặt ảm đạm của thanh niên tuấn mỹ trước mắt, Viện phu nhân nhất thời than nhẹ trong lòng. Người định không bằng trời định mà. Tưởng rằng cơ quan thông minh, kết quả lại làm hại Văn Nhân Dịch tiền mất tật mang.
Một khắc sau… sàn lầu rung động ken két, gió đêm ập đến lần nữa.
Băng hồ từ trên người Văn Nhân Dịch nhảy xuống, bắt đầu tới tới lui lui trên đất.
Viện phu nhân không khỏi lấy khăn ra lau lau nước mắt, thở dài một tiếng, "Văn Nhân, dì xin lỗi con."
Văn Nhân Dịch nhướng mày lên, ánh mắt càng ngày càng rét lạnh, chậm rãi nói: "Cõi đời này không có gì phải xin lỗi, chỉ là số mạng trêu người, con không hận ai hết." Dĩ nhiên ngoại trừ Ngu Nhiễm.
Viện phu nhân lập tức nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới trên đời lại có khế ước phu thê, đó vốn là thứ của tiên giới phải không?"
"Phải, nhưng đây là việc cơ mật, phàm phu tục tử tuyệt không thể tùy tiện biết đến." Văn Nhân Dịch nhìn lướt qua chung quanh, dưởng như có một bóng người len lén nhô đầu ra, lập tức con ngươi hắn đột nhiên co lại, "Dì, chuyện hôm nay đã rơi vào mắt người khác, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Viện phu nhân lập tức nói: "Chuyện này đối với thanh danh của con và Ngu Nhiễm rất quan trọng, các con đều là nhân vật có thân phận đặc biệt, tóm lại những chuyện đã xảy ra ở đây, ta đều uyệt đối sẽ không cho người nói ra ngoài, tất cả đều thành bí mật."
Văn Nhân Dịch chợt từ từ ngồi dậy, ánh mắt có chút lạnh lẽo, "Đã như vậy, con đi tu luyện trước, tối nay, bọn họ đại khái sẽ không ra được."
Nhìn trời sắc càng ngày càng mờ, Viện phu nhân than nhẹ một tiếng, "Ngày mai đi! Ngày mai ta sẽ cùng thương lượng với các con chuyện của con và Ngu Nhiễm một chút."
*
Hôm sau, trong căn phòng tinh mĩ, trên bàn chưng bình hoa đào, màu sắc sáng lạng, hoa nở yêu kiều.
Trước bàn đã bày đầy đồ ăn, nghĩ đến tối hôm qua có người xuân phong mấy độ, Viện phu nhân đặc biệt làm một bàn thức ăn ngon cho nhi tử.
Cơm chim cút, tôm tươi nấu rau hẹ, tham kỷ hầm hải sâm, bánh mộc nhĩ nhân tôm… Toàn bộ đều bày đầy trước chỗ Ngu Nhiễm, đều là những món bổ thận cao cấp.
Sáng sớm liền thấy Ngu Nhiễm tinh thần phấn chấn đi tới, hắn đưa mắt nhìn Văn Nhân Dịch, cười đến vô cùng rực rỡ.
Hắn tiến vào trong phòng, câu nói đầu tiên chính là với Văn Nhân Dịch là: "Các vị, ta tối hôm qua đạt tới Ngưng Mạch kỳ."
Viện phu nhân không khỏi ngẩn ra, lần này Ngu Nhiễm lại có thể tăng thực lực rồi sao?
Người khác đạt tới Ngưng Mạch kỳ không thể nào chỉ bế quan tu luyện mấy chục năm, có người cả đời cũng không đạt được, đứa con trai này tuy rất thông minh, nhưng bình thường cũng lơ là tu tập, như thế nào một đêm thì đã lên đến Ngưng Mạch kỳ rồi?
Quá nhanh, hơn nữa nhanh đến biến thái, dù là một kỳ tài ngút trời cũng sẽ không nhanh như vậy được?
Rốt cục tối qua nó động phòng hoa chúc hay là bế quan tu luyện vậy?
Trái lại sau một đêm Văn Nhân Dịch tu luyện, dung nhan anh tuấn nặng nề tĩnh lặng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh nhạt, không có ý cười.
Ngu Nhiễm ngồi ở đó, ánh mắt đắc chí nhìn thoáng qua Văn Nhân Dịch, "Dịch huynh, thân thuần âm hình như có tác dụng với ta!"
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nhìn sang Tô Mặc, nàng mặc quần dài tơ lụa màu hồng nhạt, trên đầu mang trâm cài thạch anh tím, tăng thêm một tầng mông lung mê người.
Ánh mắt của hắn có chút đau, lồng ngực cũng đau, cảm thấy như có thanh đao cùn đang nhẹ nhàng cắt tim hắn.
Nhớ tới trước đó vài ngày nàng cùng hắn cũng là như vậy, hai người phu thê ân ái, phụ xướng phu tùy, nào có thể đoán được không đến mấy ngày lại xuất hiện một màn này.
Viện phu nhân chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo Tô Mặc ngồi xuống, sau đó chăm chú nhìn Tô Mặc.
Mẹ chồng quan sát con dâu, ý nghĩa có chút bất đồng, hôm nay ánh mắt bà nhìn Tô Mặc tăng thêm vài phần phức tạp.
Tô Mặc vẻ mặt mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt thậm chí không dám nhìn về phía ai. Nàng có chút chột dạ, nàng cho là đời này nếu không gặp được tình yêu kiếp trước thì nàng sẽ chỉ lo cho thân mình thôi. Vậy mà, nàng phát hiện mình đã không cách nào khống chế, tất cả đều rối loạn hết rồi.
Hiện giờ nàng chỉ nâng ngón tay thôi cũng đã thấy mệt mỏi, nhìn qua có vẻ lười biếng. Ánh mắt lười nhác xinh đẹp, tăng thêm mị hoặc cho nàng. Ngu Nhiễm tối qua thật sự là quá biết giày vò nàng. Trong giấc mộng Ngu Nhiễm rõ ràng vô cùng dịu dàng, không ngờ trong hiện thực hắn lại không biết mệt mỏi, không biết tiết chế, không biết thương hương tiếc ngọc như thế. Hôm nay thân thể Tô Mặc trở nên rất uể oại, vô lực.
Tô Mặc có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Văn Nhân Dịch cùng ánh mắt nhiệt tình của Ngu Nhiễm, hai ánh mắt đối lập thỉnh thoảng quét qua người nàng.
Trong mắt Viện phu nhân có cảm xúc lưu chuyển, mang vẻ tán thưởng nhàn nhạt nói: "Mặc Nhi, con quả nhiên rất đẹp."
Bà thầm nghĩ: cũng khó trách hai tên nam nhân này lại tranh chấp vì con bé không ngừng!
Nói xong bà lấy ra một hộp trang sức đặt trước mặt Tô Mặc, không giống với bao tiền lì xì hôm qua. Lúc này là trang sức châu báu chân chính.
Tô Mặc có chút chần chờ, Ngu Nhiễm lại dùng bả vai huých nhẹ nàng một cái, hiên ngang lẫm liệt cười nói: "Mẫu thân đưa cho nàng, nàng cứ nhận đi."
Tô Mặc đưa tay qua tiếp nhận, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, nhưng so với Viện phu nhân, nàng thích Phương phu nhân hơn.
Văn Nhân Dịch hừ lạnh một tiếng, Ngu Nhiễm cũng xem thường liếc hắn.
Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đưa mắt nhìn qua nhìn lại, đều chán ghét nhau, tức giận lẫn nhau.
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng phát ra từng tiếng cười lạnh, nụ cười như có như không, ánh mắt trong suốt trầm tĩnh như trời xanh, vẻ mặt khoan thai tự đắc ngước mắt lên nói: "Văn Nhân Dịch à, lần trước ngươi để Hạ Phong ngụy trang cho ngươi, lừa ta đoạt khanh khanh đi, mặc dù bản công tử lúc trước thua ngươi một lần, nhưng lần này bản công tử cũng đã hoàn toàn thắng trở lại rồi."
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói: "Thì như thế nào?"
Ngu Nhiễm cũng lấy ra quạt tiêu sái phe phẩy, "Khanh khanh ta cũng có phần, hơn nữa tối hôm qua ta cũng làm liên tiếp năm lần, ngươi nói như thế nào?"
"Hừ." Văn Nhân Dịch bóp bóp nắm tay, ánh mắt kinh người, hiển nhiên đến bây giờ vẫn khó mà hoàn toàn tiếp nhận cái hiện thực này. Nếu như trước mắt không có ai, vừa rồi hắn đã đánh một quyền vào mặt của đối phương rồi.
Tô Mặc rốt cuộc không bình tĩnh nổi, ho khan hai tiếng, gò má đỏ hồng, thậm chí đầu cũng không nâng dậy nổi.
Viện phu nhân cũng không khỏi ho khan một cái, con trai của bà nói ra những thứ này trước mặt mọi người, quả nhiên da mặt quá dầy mà.
Bà cố ý làm bộ như không nghe thấy, vội vàng đặt ly trà xuống, lên tiếng điều chỉnh không khí, dùng đũa chỉ vào các loại thức ăn nói: "Người đã đến đông đủ, như vậy các con mau mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon."
Vì vậy mọi người lập tức ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu dùng bữa.
Ngu Nhiễm lấy tay xé nhỏ đùi gà thả vào trong chén Tô Mặc, rồi thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tô Mặc, nói thật nhỏ: "Khanh khanh, tối qua thật sự là ta vất vả nàng rồi, ăn nhiều một chút nha, nàng quá gầy."
Mà Văn Nhân Dịch thì lạnh lẽo ngồi ở bên cạnh, từ từ gắp một con cua, nhẹ nhàng lột vỏ đi, rồi sau đó đưa vào trong chén Tô Mặc, "Ăn ít thịt gà thôi, ăn nhiều rất dễ mập, ta thích thân hình vừa vặn bây giờ của nàng."
Ngu Nhiễm cười lạnh, lại gắp một đuôi cá, "Khanh khanh, nữ nhân đẫy đà thể chất tốt, dễ sinh con."
Văn Nhân Dịch lại thêm một miếng thịt viên, "Cái này béo mà không ngấy, xương cá quá nhiều, không có mùi vị gì cả."
"Mặc Nhi, ăn cái này của ta nè, mùi vị rất ngon." Ngu Nhiễm dịu dàng nói, không chịu yếu thế gắp tôm viên trứng cá muối bỏ vào trong chén nàng.
"Cái này ăn cũng ngon nè, trứng cá muối quá tanh." Văn Nhân Dịch mặt không tỏ vẻ gì lập tức đem một cái trứng cút bỏ vào trước mặt nàng.
"Khanh khanh, cái này ngon hơn, nếm thử nhé."
"Mặc Nhi, cái này cũng bổ nè."
Bất tri bất giác, cái chén trước mặt Tô Mặc đã chất thành núi.
Nàng nâng mắt, hai nam tử này nhìn mặt ngoài hoà hợp êm thấm như thế, một cười nhạt, một người lạnh nhạt, nhưng mà ánh mắt hai người nhìn nhau sau lưng lại hung dữ, cứ như muốn đục lên người đối phương mấy cái lỗ vậy. Nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy hai người chỉ sợ đã bị thương trăm lần rồi.
Thấy được một màn trước mắt này, Tô Mặc không khỏi buông chén đũa xuống, tâm tình thật sự là quá phức tạp!
Một nơi khác, Viện phu nhân cũng chỉ lạnh nhạt nhìn, chậm rãi bưng ly trà trước mặt lên, thong thả ung dung thổi cho nguội.
Chỉ cần hai chúng nó không đột nhiên ra tay đánh nhau, như vậy thế nào cũng được.
Vào giờ phút này, Tô Mặc lại lần đầu tiên nghe được thiếu niên trong Thiên Thư lạnh lùng thốt ra: "Nữ nhân, ngươi thật tài giỏi. Hai tên nam tử tranh giành ngươi đều là những người tiếng tăm lừng lẫy, ngươi thật có bản lĩnh rất lớn!"
Tô Mặc mím môi, dùng thần thức truyền âm nói: "Nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi muốn ăn không?"
Thiếu niên dừng một chút, không ngờ nàng lại trả lời như thế, lạnh lùng đáp: "Bản công tử không có khẩu vị."
Tô Mặc bình tĩnh nói: "Có nhiều rau xanh, không bằng một lát ta để lại cho ngươi."
Thiếu niên lập tức thở dài, tức giận nói: "Bản công tử không có hứng thú."
"Đã như vậy, ngươi có biết quấy nhiễu nhà người ta vào giờ cơm là rất không lễ phép không?" Tô Mặc bên môi nhàn nhạt cười như không cười, chậm rãi nói.
"Bản công tử chỉ là nhìn khó chịu, ban đầu ngươi hứa rằng mỗi ngày muốn làm chút việc gì đó, ngươi còn nói cái gì tự mình cố gắng tự lập, hai tên nam nhân này đã quá giày vò ngươi rồi, ta thấy ngươi hoàn toàn cam chịu, còn nói gì phải trợ giúp bản công tử, điều này sao có thể?"
Lời nói này làm nàng khẽ tỉnh táo một chút, lập tức dùng thần thức nói: "Yên tâm, việc này xong liền trở về chính sự."
Thiếu niên hừ lạnh: "Được, nữ nhân, bản công tử sẽ tin ngươi một lần, nhớ mau tăng thực lực lên mới được."
Tô Mặc nhếch môi, ngồi thẳng người, "Các hạ nếu cùng ta lập được khế ước, nhớ về sau cũng phải cho ta một chút cơ duyên mới đúng."
Thiếu niên nói: "Có thể thì có thể, nhưng ngày sau hãy nói."
Nói xong, hắn rốt cuộc không nói nữa, vừa rồi giọng hắn mang chút khó chịu.
Lúc này Tô Mặc nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hai người đang lườm nhau trước mặt, trong đôi mắt thoáng hiện ánh sáng nhạt nhưng không có ý cười, nàng chậm rãi cất bát đũa, "Đủ rồi, hai người đừng náo loạn nữa."
"Khanh khanh, chúng ta không có náo loạn, bình thường hai chúng ta đều như thế này." Ngu Nhiễm nhướng mày cười nhạt.
"Không sai, chúng ta thường ngày chính là như thế." Văn Nhân Dịch cũng lạnh lùng nói.
Viện phu nhân ngược lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt hoà giải, "Mặc Nhi, hai chúng nó từ nhỏ đã vậy rồi."
Thật ra thì Viện phu nhân nói không sai, Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch thuở nhỏ cũng không hợp, chỉ là bà không ngờ qua nhiều năm như vậy lại càng ngày càng nghiêm trọng, tệ hại hơn.
Sở thích của cả hai giống nhau, không ngờ đến ngay cả nữ nhân cũng thích cùng một người. Hôm nay cả hai rõ ràng là đang ăn chua uống dấm (ghen tuông) ở đây. Quan hệ đã hỏng càng thêm hỏng, càng thêm ác liệt rối tinh rối mù. Viện phu nhân sợ chúng nó liều chết không ngừng, dù sao ngày hôm qua cũng đã đánh một trận hết sức hỗn loạn.
"Được rồi được rồi, hai con đừng cãi cọ nữa, uống rượu đi." Viện phu nhân không nhịn được lạnh giọng nói.
"Uống rượu cũng rất tốt." Tô Mặc nhẹ nhàng cầm ly rượu trước mặt lên.
Nhìn tư thái mê người quyến rũ của nữ tử đối diện, Ngu Nhiễm không khỏi thầm hít sâu hai hơi, muốn ôm nàng vào lòng. Chỉ đáng tiếc còn có tên Văn Nhân Dịch chướng mắt này. Vì vậy, hắn ép ý định kiều diễm này xuống, cười nói: "Nếu khanh khanh muốn uống rượu, bản công tử đã lâu không uống cùng Văn Nhân Dịch rồi, không bằng ta kính ngươi?"
Văn Nhân Dịch lập tức lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Sao? Ngươi kính rượu ta?"
"Mặc dù nói thứ tự đến trước và sau, nhưng từ xưa tới nay đều là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Một câu thôi, người sau trồi lên, cho nên người sau đều phải kính rượu người trước đúng không?" Khóe miệng Ngu Nhiễm nhếch lên, gương mặt đầy vẻ sảng khoái, giọng nói có chút khiêu khích.
"Ta chỉ biết từ xưa tiểu thiếp đều phải kính rượu chính thất." Văn Nhân Dịch lạnh lùng trả lời.
"Bất kể như thế nào, bản công tử vẫn luôn là người thụ sủng nhất."
"Sao? Được sủng ái?" Văn Nhân Dịch nghĩ tới bảy khế ước, trong lòng cười lạnh.
Lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngu Nhiễm khẽ thoáng qua vẻ mị hoặc, cười nói: "Mặc Nhi, tới rót rượu cho phu quân nàng."
Tô Mặc không khỏi nâng trán thở dài, bên môi hàm chứa mấy phần tự giễu không dễ phát giác, từ từ rót cho Ngu Nhiễm cùng Văn Nhân Dịch một ly rượu ngon. Hai nam nhân trước mắt đều là những người vô cùng quan trọng trong đời nàng, cũng là những nam nhi bất phàm, nhưng lại nước lửa không hòa nhau. Nàng nhìn hai người, trong lòng có chút thở dài, cũng hơi xúc động, liền nâng ly rượu lên nói: "Ta trước kính Văn Nhân Dịch một ly, bất luận thế nào ta đều là thê tử của chàng, ta sẽ vẫn luôn ở cùng chàng. Lần này ta biết rõ chàng đã rất nhượng bộ, hy sinh. Nữ nhân xuất thân không tốt như ta lại may mắn gặp được người ưu tú như chàng, thật là tam sinh hữu hạnh. Ta biết rõ chàng là thật lòng tốt với ta, ta trước kính chàng."
Nói xong, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Văn Nhân Dịch nhìn nàng, cũng yên lặng bưng ly rượu trước mặt lên, nhàn nhạt mấp máy, đương nhiên biết rõ tư vị chua xót trong lòng mình.
Ngu Nhiễm lại nói: "Khanh khanh cần gì khiêm tốn, nữ nhân như nàng luôn được hoan nghênh."
Lúc này, Tô Mặc tiếp tục rót cho Ngu Nhiễm một chén, "Nhiễm, đừng nói nữa... Chàng thật sự nên kính rượu chàng ấy mới phải."
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt Ngu Nhiễm, trong mắt đầy đau xót, mới vừa rồi thái độ giữa Tô Mặc và Ngu Nhiễm vô cùng tự nhiên thân mật, loại ăn ý thân mật này như một thanh kiếm sắc bén làm thương tổn hắn.
Trong giấc mộng, hai người quả nhiên chung sống rất tốt.
Trên mặt Ngu Nhiễm lập tức toát ra nụ cười trong sáng, hắn nâng chén lên với Văn Nhân Dịch rồi cũng uống cạn.
"Ngu Nhiễm, tửu lượng của ngươi chằng qua chỉ như thế." Nhìn hắn uống một ly, ánh mắt Văn Nhân Dịch xẹt qua một tia khinh miệt.
"Được lắm, Văn Nhân Dịch, tiếp tục!" Ngu Nhiễm bưng bầu rượu lên, rót đầy cho hai người.
"Rượu phẩm như nhân phẩm, ngươi chỉ thường thôi." Văn Nhân Dịch uống một ly.
"Tốt! Thế để xem ai uống hơn ai?" Ngu Nhiễm cười hết sức tùy ý.
Hai người bắt đầu liều mạng uống rượu, bất tri bất giác đã uống rất nhiều.
Tô Mặc cơ hồ có loại ảo giác, hai người kia cũng không phải rất muốn uống rượu, mà là muốn đem rượu tạt vào trên mặt của đối phương thì đúng hơn.
Một bàn tay đột nhiên giữ bầu rượu lại. Ánh mắt Viện phu nhân có chút trầm ngâm, nhẹ nhàng đưa tay vỗ bàn một cái nói: "Tốt lắm, tốt lắm, hai người các con uống ly rượu cuối cùng nào, từ đó cả hai có thể là huynh đệ tốt rồi."
"Huynh đệ tốt?" Ngu Nhiễm dừng một chút, nhìn Văn Nhân Dịch một cái.
"Huynh đệ tốt?" Văn Nhân Dịch cũng nhìn Ngu Nhiễm, rồi cười lạnh một tiếng.
"Thứ người như thế, ta sẽ không làm huynh đệ gì với hắn." Ngu Nhiễm tươi cười, híp hai mắt lại.
"Ngu Nhiễm, ta quên nói cho ngươi biết, khế ước tổng cộng có bảy, ngày sau ngươi sẽ có rất nhiều huynh đệ." Văn Nhân Dịch ánh mắt nhàn nhạt, khoanh tay đứng.
"Phốc ——" Ngu Nhiễm lập tức phun ra ngoài một ngụm rượu.
Hắn ho khan một hồi lâu, trợn to mắt, không nhịn được nói: "Văn Nhân Dịch… Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì khế ước… có bảy?" Ngu Nhiễm chấn kinh tới mức nói năng cũng không lưu loát nữa.
Văn Nhân Dịch chậm rãi đáp: "Chuyện này ngươi có thể hỏi nàng."
Ngu Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ, kinh ngạc chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc, "Bảy?"
Trong mắt Tô Mặc không có nửa điểm cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sai, có tới bảy."
Mà âm thanh của nàng giống như ngọc băng vỡ, có chút vô tình nhưng lại rất dễ nghe.
Ngu Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trối, nhịp tim đập thình thịch, chấn động liên hồ trong ngực. Hắn vốn cho rằng mình coi như có thể cùng tranh thiên hạ với Văn Nhân Dịch rồi, không ngờ lại có tời bảy, đùa gì thế này?
Ba người trầm mặt trong chốc lát, lúc này trong phòng đã không có tiếng động nào khác.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ quét vào bên trong nhà, mang khí thế của gió thu cuốn hết lá vàng rơi. Trong lòng cũng không chịu nổi lạnh lẽo.
Văn Nhân Dịch cười lạnh một tiếng, cầm ly rượu trong tay, lẩm bẩm nói: "Quên nói cho các hạ biết, sóng sau như ngươi sớm muộn gì cũng biến thành sóng trước mà thôi, sớm muộn cũng sẽ chết trên bờ cát."
Quá xấu hổ rồi! Ngu Nhiễm yên lặng lau một vệt mồ hôi lạnh. Trong lòng thật sự là không cách nào nhịn được nữa.
Chợt hắn khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu, nhìn Văn Nhân Dịch nói: "Chúng ta đã là huynh đệ tốt, xem ra sau này hai chúng ta phải liên hợp lại?"
Văn Nhân Dịch nghe vậy lập tức lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: "Ngu Nhiễm, ngươi uống nhiều rồi."
Sắc mặt Ngu Nhiễm ửng hồng dưới men say, nói đúng hơn là không chịu được lực rượu. Thế nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, giọng nói đã khôi phục bình tĩnh, duỗi ngón tay tính toán một chút nói: "Phe ta mới là thực tế. Khế ước nay còn có năm, uổng cho ngươi am hiểu binh pháp, hai chúng ta cùng nhau đối phó năm người khác, nhất trí đối ngoại, như vậy không phải là rất tốt hay sao."
Tô Mặc lẳng lặng nhìn Ngu Nhiễm, mặc dù biết khế ước có bảy nhưng trong lòng nàng căn bản không nghĩ đến năm người kia.
Chỉ là thái độ của hắn thật sự để cho nàng phải im lặng, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
Văn Nhân Dịch nhìn Ngu Nhiễm một thân mùi rượu, nhất thời mặt như nước sâu. Hắn thật sự không hiểu sao hắn ta có thể nghĩ thoáng như thế, giữ được bình tĩnh như thế.
Biểu hiện hôm nay của Ngu Nhiễm thật sự khiến Văn Nhân Dịch cùng Tô Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Họ thầm nghĩ rốt cục là đầu óc hắn không giống người bình thường hay là da mặt dày, tâm chí kiên định, là loại người hiếm có.
Mọi người không biết giờ khắc này tâm tình của Ngu Nhiễm rất tốt, căn bản cũng không suy tính năm người khác.
Viện phu nhân khẽ mỉm cười, thì thầm nói ra: "Ngu Nhiễm, hôm nay quan hệ giữa con và Văn Nhân Dịch đã là thân càng thêm thân, về sau phải giúp đỡ lẫn nhau mới được."
Ngu Nhiễm mặt mày rạng rỡ phát sáng, lộ ra nụ cười lười biếng, khoan thai nói: "Cái này con biết rõ."
Viện phu nhân từ từ thở phào một cái, trong làn hương trà lượn lờ, sắc mặt phụ nhân có chút mông lung. Bà cảm thấy mấy ngày này mình đã gặp quá nhiều chuyện giật mình. Thế gian to lớn, đủ chuyện kỳ lạ. Khế ước thiên giới không phải phàm phu tục tử có thể lý giải được, cho nên bà cố ý dặn dò nói: "Tuy bây giờ quan hệ hai người các con đã vô cùng mật thiết. Nhưng mà dưới mắt thế đạo, loại khế ước thế này nhất định là chuyện kinh hãi thế tục. Cho nên ở bên ngoài Mặc Nhi vẫn là thê tử của Văn Nhân Dịch. Với Nhiễm Nhiễm tạm thời chỉ có thể là quan hệ thân thích mà thôi."
"Thân thích?" Khóe miệng Ngu Nhiễm hạ xuống, hắn vậy mà lại không có danh phận.
"Nhiễm Nhiễm, con phải nghe lời, biểu ca của con đã hy sinh rất lớn rồi, con phải tốt với hắn một chút." Viện phu nhân tận tình nói.
"Biết, biết." Ngu Nhiễm từ từ thở ra.
"Tóm lại hai người các con nên giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này phải gạt phụ thân con thôi."
"Phụ thân khẳng định nhất thời sẽ không đồng ý, nhưng con sẽ cố gắng tăng lên thực lực của mình." Ngu Nhiễm nói.
"Như thế là tốt." Viện phu nhân cảm thấy vui mừng, ít nhất sau khi lập gia đình, con trai rốt cuộc bắt đầu hiểu được phải cầu tiến rồi.
Bà không biết, trải qua chuyện trong mộng cảnh kia, Ngu Nhiễm đã thấy chỗ đáng sợ của nam nhân đó. Tuy trong mộng, Kim Ngu Đường mới quật khởi mấy tháng không thể đối kháng nổi, nhưng trong hiện thực Ngu Nhiễm thề nhất định phải đối đầu với hắn, bởi vì trong đầu hắn không có chữ “Thua”.
Ngu Nhiễm lạnh nhạt nói: "Vậy cũng được, con nhịn một chút vậy, nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lùi một bước biển rộng trời cao."
Sau đó, Văn Nhân Dịch ngồi một mình uống rượu không nói tiếng nào. Ngu Nhiễm đến ngồi bên người hắn, hai người rất ăn ý cùng nhau uống rượu.
Tô Mặc nhìn hai nam tử, nói tiếp: "Dì, chúng con phải về, phía dưới chúng tướng sĩ còn đang chờ Văn Nhân Dịch."
Hôm nay hải vực Tề quốc báo nguy, vậy mà quản sự Ngũ vương gia cùng Ngu Nhiễm lại đang ở nơi này uống rượu. Hiện tại vô luận như thế nào cũng nên trở về rồi, nếu không người khác còn tưởng rằng bọn họ mất tích.
Viện phu nhân cười tủm tỉm nói: "Mặc Nhi gọi sai, ta đã không phải là dì con rồi."
"Dạ đúng, mẫu thân." Tô Mặc gật đầu một cái, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không quen.
"Tốt lắm, ta sẽ sắp xếp người tiễn các con trở về."
*
Trong doanh địa, Tô Mặc liếc mắt một cái nhìn hai người nằm trên giường.
Cả hai đều uống đến say mèm, ngôn ngữ cử chỉ trở nên hoang đường, thật làm cho nàng không biết phải nói làm sao. Nàng không thể không canh giữ ở trong phòng, bưng trà rót nước cho hai người. Mắt đẹp khẽ trở nên yên lặng.
Ngu Nhiễm thản nhiên nằm ở bên trái, bình tĩnh nhìn Văn Nhân Dịch, gương mặt nở nụ cười u oán, phe phẩy cây quạt nói: "Văn Nhân, ngươi biết, lần này là ngươi chiếm tiện nghi, ta thua thiệt. Ngươi là lớn, ta là nhỏ, lớn phải nhường cho nhỏ, sau này vẫn là để cho ta theo bồi nàng nhiều hơn chút thì tốt hơn."
Hai má Văn Nhân Dịch ửng hồng, ánh mắt trầm xuống, "Ta không đồng ý, tại sao ta phải để cho ngươi? Ta vẫn muốn ở nhiều với nàng một chút."
Ngu Nhiễm cười nhạo: "Lúc ở trong mộng, b công tử theo nàng cũng không nhiều, cho nên muốn ngươi để cho ta."
Văn Nhân Dịch mắt say lờ đờ mông lung nói: "Ngu Nhiễm, ngươi đang nằm mơ à."
Ngu Nhiễm phe phẩy cây quạt, phong lưu khôn kể, nhẹ giọng cười nói: "Văn Nhân, nằm mơ cũng có chỗ tốt của nằm mơ. Tỷ như sanh con. Kỳ thật sau khi hai người các ngươi sinh đứa bé ra nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp đáng yêu. Bản công tử đã từng sinh một đứa con trai."
"Ta thích con gái hơn." Trong hơi thở Văn Nhân Dịch mang theo một chút cảm giác say, thì thào nói: "Nhưng dư ra một kẻ như ngươi thật rất đáng ghét."
"Khụ… Văn Nhân Dịch, nếu xảy ra loại chuyện như vậy chính là trời tính, có đúng hay không?"
"Dù là ý trời, nhưng ngươi vẫn chỉ là thứ hai, còn có người thứ ba…”
"Như vậy người thứ ba là ai đây? Văn Nhân Dịch?"
"Không biết."
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Tô Mặc liền vội vàng đứng lên, có thể tới nơi này đều là tâm phúc, thí dụ như Chu tiên sinh.
Bên ngoài quả nhiên là Chu tiên sinh, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Tô Mặc một cái, nói thật nhỏ: "Yêu Cơ cô nương, có người bên ngoài tìm Văn Nhân công tử."
"Hả? Là ai?" Tô Mặc ngước mắt hỏi.
"Hắn tự xưng là Anh tiên sinh."
Sư Anh? Sao hắn lại tới? Tô Mặc ngẩn người.
"Mặc Nhi, có chuyện gì, phải cần ta đi ra ngoài sao?" Văn Nhân Dịch lập tức lên tiếng hỏi.
"Không cần, chàng tốt nhất nghỉ ngơi đi." Tô Mặc nhìn bộ dạng say mèm của hắn, khẽ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Từ xa đã nhìn thấy nam tử cầm dù xanh đối diện, toàn thân lành lạnh như ngọc. Da thịt trắng noãn nhẵn nhụi như son, mày kiếm thon dài, khóe môi mê người khẽ vẽ ra đường cong xinh đẹp, phất qua một nụ cười nhạt như có như không. Một thân gấm áo tuyết trắng đắt tiền. Vạt áo cẩm bào dùng chỉ màu tím nhạt thêu ra từng đóa tường vân. Ngũ quan hắn tuấn mỹ, tôn quý như thiên thần, ngọc thụ lâm phong, tuyệt thế độc lập, giống như trích tiên vậy.
" Anh tiên sinh tới nơi này không biết có chuyện gì?" Tô Mặc thi lễ với hắn, nàng nhìn nam tử trước mắt, có một loại cảm giác như đã cách một đời.
"Yêu Cơ cô nương, đã lâu không gặp." Sư Anh nhìn Tô Mặc, nhàn nhạt đáp lễ lại, bên môi cười yếu ớt.
"Ta cũng vậy, Anh tiên sinh mời ngồi." Tô Mặc vội vàng sắp chỗ ngồi cho hắn.
"Đa tạ Yêu Cơ cô nương, đúng rồi, Văn Nhân công tử có đó không?" Sư Anh hỏi.
Lúc này, Văn Nhân Dịch đã đi ra. Hắn đứng ở bên ngoài, khoác áo ngoài, nhận lấy khăn nóng Chu tiên sinh đưa lên, lau mùi rượu trên mặt, vươn cánh tay nhẹ nhàng tựa vào trước cửa, ánh mắt lướt qua Sư Anh trước mặt, lông mi màu đen đậm khẽ run lên, đột nhiên hỏi: "Mặc Nhi, hắn là ngưaiời phương nào?"
Tô Mặc nhẹ giọng trả lời: "Là Anh tiên sinh."
Văn Nhân Dịch lạnh nhạt nói: "Anh tiên sinh quả là một nhân tài tiêu biểu.”
Sư Anh khẽ vuốt cằm, "Quá khen, Văn Nhân Dịch công tử cũng là nhân vật xuất chúng nổi bật."
Văn Nhân Dịch ánh mắt lành lạnh, chợt cúi người ghé vào Tô Mặc bên tai nói: "Vị Anh tiên sinh này chẳng lẽ là người thứ ba của nàng hay sao?"
Tô Mặc nhất thời trừng mắt về phía Văn Nhân Dịch, không thể tin nhìn hắn chằm chằm, cái nhìn này tựa như giận còn giận hơn, "Chàng uống nhiều rồi!"
Văn Nhân Dịch ánh mắt mông lung, trong trẻo, gò má lạnh lùng ửng màu hồng nhạt, có vẻ tuấn mỹ vô cùng, nghiễm nhiên còn chưa tỉnh táo, "Chẳng lẽ không đúng?"
Trong tròng mắt đen Sư Anh hiện lên một chút ánh sáng u ám, không hiểu hỏi: "Văn Nhân công tử? Cái gì người thứ ba vậy?"
Một phụ nhân mặc hoa phục đỏ, bước chân uyển chuyển, bộ cung trang bằng gấm sang trọng rạng rỡ. Bà điềm nhiên đi tới, chính là Viện phu nhân của Vô Song Thành.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Viện phu nhân trong khoảng thời gian ngắn không thể chịu đựng nổi, cả người tựa như một dây cung bị kéo căng.
Hiện giờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch huyên náo như nước với lửa, thủy hỏa bất dung. Bà mới vừa rời đi một lát, không ngờ mười tráng hán đều buông hai đứa nó ra. Bà hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không có thấy bóng dáng của cả hai, lúc này mới vội vã đuổi theo.
Bà tìm thấy Văn Nhân Dịch, Văn Nhân Dịch tựa như một pho tượng đá hoàn mỹ, dung nhan tuấn mỹ tái nhợt đi mấy phần. Bà kinh ngạc, không hiểu nói: "Dịch nhi, sao con ở đây? Sao lại buồn bã ngồi một mình? Sắc mặt kém như vậy? Ngu Nhiễm đâu?"
"Hắn ở cùng với Mặc Nhi." Giọng nói Văn Nhân Dịch lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc.
"Sao lại ở cùng Mặc Nhi, nàng không phải là thê tử của con sao? Sao con không ngăn bọn chúng lại?"
"Nàng…" Trong lòng Văn Nhân Dịch buồn bực, dường như có chút không thở nổi, lời nói càng thêm khó có thể mở miệng.
"Dịch nhi, vì sao còn phải nhân nhượng cho nó? Hai các con thật sự là khiến người khác không biết phải nói thế nào nữa." Viện phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Có một số việc không phải bằng vào ý của riêng mình mà có thể thay đổi." Ngực Văn Nhân Dịch có chút nặng nề, chậm rãi nói.
"Ta không hiểu rõ. Dịch Nhi, con rốt cục là muốn như thế nào?" Viện phu nhân luôn miệng hỏi.
"Dì, thật ra thì bất luận người chuẩn bị làm cái gì, hai người bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tách ra đâu."
"Văn Nhân, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Mặc Nhi bỏ con ư?" Viện phu nhân đột nhiên cảm thấy chuyện có chút không đúng, vội vàng nói: "Ngươi đem chuyện đã xảy ra đều nói cho dì, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo."
"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Văn Nhân Dịch nhíu mày, không khỏi khe khẽ thở dài. Trong tròng mắt đen lóng lánh u quang nhàn nhạt. Phụ nhân trước mắt như trở thành đối tượng để hắn bày tỏ nỗi lòng. Sau đó nói rõ ràng rành mạch sự tình đầu đuôi một lần.
Không ngờ Ngu Nhiễm bám riết không tha vậy mà rốt cuộc cũng thành công.
Này toàn bộ đều là bởi vì một khế ước cổ quái, làm hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra.
Thật là thành bởi khế ước, mà bại cũng bởi khế ước.
*
Màu vàng sáng mờ hiện đầy cả trời xanh. Trăng tròn đang từ từ dâng lên cao, sáng lấp lánh.
Ngói đỏ lầu các của thuyền hạm sáng rỡ, hoa lệ quý khí, điêu lan ngọc thế*, rạng rỡ ánh sáng dưới trời chiều.
(*) Điêu lan ngọc thế: dùng để diễn tả một công trình kiến trúc sang trọng tráng lệ.
Trong lầu các, một chiếc giường mềm nhuộm màu, hoa hoa lệ lệ được đặt trong phòng. Ngu Nhiễm và Tô Mặc cùng nhau nằm trên giường. Giường này rất mềm, nằm vô cùng thoải mái. Hai người buông lỏng như hai đứa bé vừa mới ra đời không lâu, ôm nhau thật chặt. Ngu Nhiễm nhàn nhạt cười khẽ một tiếng nói: "Nhà này là mẫu thân ta an bài cho ta , nói là chờ ngày sau ta lập gia đình, cưới một thế tử phi mà mình thích. Nếu muốn đi nơi nào thì cứ ở luôn tại đây cùng với nàng ấy, thân mật an nhàn. Không ngờ hôm nay ta rốt cuộc có thể thỏa mãn được mong muốn của mình rồi."
Tô Mặc liếc mắt nhìn nam tử trước mắt, lười biếng nói: "Như vậy… Chàng thả màn trướng xuống đi."
Ngu Nhiễm không nhịn được cười nói: "Màn thả hay không thật ra cũng không sao. Sẽ không ai dám đi vào phòng này đâu."
"Nhưng ta không quen." Ở trong tâm Tô Mặc, nàng còn muốn một không gian nhỏ hơn, bí ẩn hơn.
"Được, nàng đã muốn thả vậy ta sẽ thả." Ngu Nhiễm giơ tay lên nhẹ nhàng thả màn che xuống.
Tô Mặc rũ mắt, khóe mắt cũng là tà tà nhếch lên, chuyện nên bắt đầu cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi sao?
Có một số việc cuối cùng không có cách nào thay đổi được, tựa như nam nhân này sẽ không rời khỏi nàng. Giữa hai người còn có khế ước trói buộc, bọn họ nhất định phải ở cùng nhau.
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng cởi giày tất của nàng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm chân ngọc của nàng. Đôi chân mỹ lệ hệt như trong mơ, cân xứng mà trắng nõn, nhìn qua không có chút tỳ vết nào, đáng yêu tinh xảo, đẹp không gì sánh được. Kể từ sau khi chiêm ngưỡng thân thể nàng trong mông, hắn đã hoàn toàn yêu say đắm đôi chân ngọc ngà này rồi. Hôm nay, hắn nhẹ nhàng nâng chân nàng trong hiện thực, cúi đầu hôn lên mắt cá chân và ngón chân nàng, tựa như lúc ban đầu hai người ở bên bờ sông vậy. Đồng thời vào giờ khắc này, trong lòng Ngu Nhiễm dâng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Tô Mặc chợt không nhịn được kiều mỵ cười một tiếng, hai gò má đỏ ửng, cả người cũng chẳng thèm nhúc nhích. Nàng đạp hắn một cái, "Đủ rồi mà, ngứa."
Ngu Nhiễm nhíu mày, tà mị cười một tiếng, y phục rơi tán loạn như bươm bướm, "Nàng còn nhớ lần chúng ta ở bên bờ sông không? Lần ta cầu hôn nàng đó."
"Đó chẳng qua là mộng mà thôi." Tô Mặc ngước mắt nhìn Ngu Nhiễm, nằm nghiêng người. Dung mạo mềm mại đáng yêu như nước, nghiêm trang nói.
"Bây giờ không phải rồi." Chỉ thấy trong con ngươi hắn tản ra lực mê hoặc trí mạng, nụ cười tà hoặc làm Tô Mặc khó có thể mở mắt. Hắn cúi đầu, thân thể tráng kiện càng thêm hoàn mỹ dưới ánh nến. Mỗi một tấc cơ bắp đều như được bàn tay xảo đoạt thiên công* đắp nặn thành. Tăng một phần thì dài, giảm đi một phần thì ngắn. Hắn vốn là người trong mộng của các nữ tử xuân khuê, mỗi một ánh mắt đều làm động lòng người, từng cái hôn cũng có thể khơi lên vô tận mộng ảo trong lòng các cô gái.
(*) Xảo đoạt thiên công: người thợ làm tinh xảo còn hơn tự nhiên chế thành, tài nghệ vô cùng cao siêu.
Hiện tại, Tô Mặc dĩ nhiên biết những chuyện phát sinh trước mắt đều là thực. Vải bông màu hồng nhạt mềm mại dưới bàn tay hắn từ từ rộng mở. Một cảnh trí xinh đẹp như tuyết xuất hiện trước mặt hai người, hiện ra như bức họa hoàn mỹ. Màn trướng đỏ rực, tản mát ra như hoa đào và trân châu cùng tôn nhau lên, sáng bóng
Cảm nhận được từng cơn lạnh ập đến, nàng sắp trở thành nữ nhân của hắn, hít sâu một hơi, nhịp tim không khỏi gia tốc.
Chuyện trong mộng dù sao cũng không phải là thật, cũng không có quá nhiều khó chịu. Nhưng mà trước mắt quá chân thật rồi, chân thật đến nỗi khiến nàng thấy ngượng ngùng!
Ngu Nhiễm hôn từ từ lên bắp chân, dừng ở đầu gối rồi vẫn không ngừng đi lên, hắn lẩm bẩm nói: "Trong giấc mộng tất nhiên không phải thật, nhưng mà ta làm mỗi một chuyện đối với nàng đều là thật lòng chân ý, là những chuyện mà một trượng phu đối đãi với thê tử mình yêu mến. Nếu đổi lại là hiện thực, ta cũng sẽ chân tâm thật ý với nàng như vậy. Nữ nhân ta thích nhất chính là nàng!"
Nghe lời ngon tiếng ngọt, Tô Mặc nheo mắt lại, từng hình ảnh ngọt ngào trong giấc mơ dần hiện lên trước mắt nàng.
Lời nói này so với thề non hẹn biển còn chân thật hơn.
Bất tri bất giác nàng buông lỏng cả người, tâm tình cũng đã thả lỏng một chút, nàng giống như đã hóa thành một vũng nước.
Nam nhân như bùn, nữ nhân như nước, hai người hòa vào nhau, nặn ra tất cả hình dáng lần nữa, thật là trong chàng có ta, trong ta có nàng, tình chàng ý thiếp.
Nàng không nhịn được đưa tay ôm lấy bờ vai của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng thì thầm: "Nhiễm."
Ngu Nhiễm cười, ánh mắt nhìn xuống, giờ khắc này nàng mềm mại đáng yêu động lòng người giống như trong mộng cảnh vậy. Hắn cười đến dịu dàng mà cũng tà mị, đầu ngón tay của hắn xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, như chạm đến dây đàn tốt đẹp nhất, nho nhỏ giọng nói: "Mặc nhi, chuyện nàng sinh con dưỡng cái cho ta, ta nhớ rất rõ. Nhìn nàng mang thai, hàng đêm khổ cực như thế, ta cũng rất đau lòng. Nhưng mỗi đêm vừa nhìn thấy nàng cho con bú, ta liền cảm thấy vui mừng vô hạn, thật là đau cũng vui vẻ."
Tô Mặc mở to mắt, nhớ lại đứa bé đáng yêu trong giấc mộng, ánh mắt cũng toát ra niềm yêu mến nhàn nhạt.
"Chỉ tiếc đứa bé không phải là thật!" Tô Mặc híp mắt, thở dài nói.
"Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự thật, nếu nàng nguyện ý, ta lập tức sẽ để cho nàng sinh một đứa, thế nào? Thế nào? Thế nào?" Nói xong hắn bắt đầu dịu dàng hôn gò má nàng, hôn lên cái trán sáng bóng, hôn lên chóp mũi, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, sau đó hôn xuống cằm, rồi lại hôn xuống chiếc cổ trơn mềm, hơi thở ấm áp trong phòng càng ngày càng đậm.
Vào giờ phút này, hắn không nhịn được nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nói giống hệt như lời kịch ở Kim Ngu Đường, còn cố ý mang vẻ tà mị sâu đậm nói: "Khanh khanh, vì sao da thịt của nàng trơn mịn như vậy? Vì sao thân mình mềm mại như vậy? Vì sao mùi hương của nàng luôn thơm như vậy chứ?"
"Nhiễm, đừng nói nữa!" Tô Mặc đỏ bừng mặt, không nhịn được lên tiếng ngăn lại.
"Ừ, ta thích vô cùng ! Dù cho có sinh đứa bé xong ta cũng sẽ như thế. Đáng tiếc lần đó sau khi nàng mang thai, ta nhẫn nhịn bảy tháng trời. Vốn tưởng rằng một ngày trăng tròn có thể thỏa mãn được mong muốn. Nhưng không ngờ có một tên nam nhân ghê tởm tới quấy rối." Ngu Nhiễm nhíu mày, luôn canh cánh trong lòng với cảnh trong mộng kia.
"Lần này tỉnh lại, bây giờ chàng cùng ta không phải là rất tốt hay sao?" Tô Mặc thì thào nói.
"Đúng đó! Hiện tại tốt vô cùng, cảm giác này thật tốt." Ngu Nhiễm không nhịn được cười ra tiếng.
Một ngàn nụ hôn, tựa như gió xuân, từng ly từng tý, nhấm nháp không biết mỏi mệt.
Kiều nhi vô lực, lang quân quấn quýt si mê, giai nhân quyến rũ mị hoặc, vòng eo như liễu.
Không nhịn được nắm chặt, lắc nhẹ theo gió, cằm ngọc khẽ ngưỡng, yêu thương không ngừng.
Áo xanh nửa cởi, mây mù chợt mở, mỹ nhân như xuân, môi nở nụ cười.
Chuối tây ánh giấu, anh đào sắc hồng, long phượng trình tường nằm ở trước giường. (không hiểu sao có trái chuối ở đây nữa @@~ Thôi mấy bạn nghĩ theo hướng nào cũng được ha…)
Giờ khắc này củi khô gặp lửa mạnh, đốt cháy hừng hực, mưa xuân vung vẩy như dầu, tắm ướt nhành cây hải đường nở rộ như xuân.
Chỉ một tư thế uyên ương uyển chuyển đã hơn mười dặm xuân cung đồ, khiến người ta yêu thương trùng trùng. Từng vết hôn còn hơn cả tuyết bay trên Thiên Sơn.
Ánh mắt của hắn như sao đốt đèn, như si như say. Bên môi mất hồn, nhẹ nhàng cảm than. Hơi ngẩng đầu, đều là phong tình. Khẽ nheo mắt, mị hoặc vô hạn.
Người con gái khẽ ưm một tiếng, nhẹ như tiếng chim kêu, mật ngọt như đường, hòa tan vào trong tâm khảm. Khí thế nam nhi thì phóng khoáng, tựa như gió mưa trùng trùng, như thường vân bay bổng. Nhẹ nhàng mềm mại, vô cùng vô tận, vân phiên vũ phúc. Chẳng biết từ lúc nào chiếc giường mềm hoa lệ đã thành lộn xộn như vậy. Nông nông sâu sâu, vết tình mệt mỏi, mưa gió dập dềnh, chàng chàng thiếp thiếp. Thêm mỡ trong mật, cả phòng ngọt ngào, mây mưa triền miên, hơi thở xạ hương vương vấn khắp nơi.
*
Bóng đêm, gió rét, gương mặt nam tử tuấn mỹ vô trù nhưng lại nồng đậm vẻ lạnh lẽo.
Văn Nhân Dịch ngồi ôm đầu gối, ánh mắt rét lạnh không hề chớp.
Nửa khắc sau… mai khai nhị độ (mai nở hai lần).
Băng hồ ngồi trong ngực của hắn, một người một hồ, im lặng đối diện nhau, điềm nhiên nhìn trời.
Nhìn gương mặt ảm đạm của thanh niên tuấn mỹ trước mắt, Viện phu nhân nhất thời than nhẹ trong lòng. Người định không bằng trời định mà. Tưởng rằng cơ quan thông minh, kết quả lại làm hại Văn Nhân Dịch tiền mất tật mang.
Một khắc sau… sàn lầu rung động ken két, gió đêm ập đến lần nữa.
Băng hồ từ trên người Văn Nhân Dịch nhảy xuống, bắt đầu tới tới lui lui trên đất.
Viện phu nhân không khỏi lấy khăn ra lau lau nước mắt, thở dài một tiếng, "Văn Nhân, dì xin lỗi con."
Văn Nhân Dịch nhướng mày lên, ánh mắt càng ngày càng rét lạnh, chậm rãi nói: "Cõi đời này không có gì phải xin lỗi, chỉ là số mạng trêu người, con không hận ai hết." Dĩ nhiên ngoại trừ Ngu Nhiễm.
Viện phu nhân lập tức nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới trên đời lại có khế ước phu thê, đó vốn là thứ của tiên giới phải không?"
"Phải, nhưng đây là việc cơ mật, phàm phu tục tử tuyệt không thể tùy tiện biết đến." Văn Nhân Dịch nhìn lướt qua chung quanh, dưởng như có một bóng người len lén nhô đầu ra, lập tức con ngươi hắn đột nhiên co lại, "Dì, chuyện hôm nay đã rơi vào mắt người khác, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Viện phu nhân lập tức nói: "Chuyện này đối với thanh danh của con và Ngu Nhiễm rất quan trọng, các con đều là nhân vật có thân phận đặc biệt, tóm lại những chuyện đã xảy ra ở đây, ta đều uyệt đối sẽ không cho người nói ra ngoài, tất cả đều thành bí mật."
Văn Nhân Dịch chợt từ từ ngồi dậy, ánh mắt có chút lạnh lẽo, "Đã như vậy, con đi tu luyện trước, tối nay, bọn họ đại khái sẽ không ra được."
Nhìn trời sắc càng ngày càng mờ, Viện phu nhân than nhẹ một tiếng, "Ngày mai đi! Ngày mai ta sẽ cùng thương lượng với các con chuyện của con và Ngu Nhiễm một chút."
*
Hôm sau, trong căn phòng tinh mĩ, trên bàn chưng bình hoa đào, màu sắc sáng lạng, hoa nở yêu kiều.
Trước bàn đã bày đầy đồ ăn, nghĩ đến tối hôm qua có người xuân phong mấy độ, Viện phu nhân đặc biệt làm một bàn thức ăn ngon cho nhi tử.
Cơm chim cút, tôm tươi nấu rau hẹ, tham kỷ hầm hải sâm, bánh mộc nhĩ nhân tôm… Toàn bộ đều bày đầy trước chỗ Ngu Nhiễm, đều là những món bổ thận cao cấp.
Sáng sớm liền thấy Ngu Nhiễm tinh thần phấn chấn đi tới, hắn đưa mắt nhìn Văn Nhân Dịch, cười đến vô cùng rực rỡ.
Hắn tiến vào trong phòng, câu nói đầu tiên chính là với Văn Nhân Dịch là: "Các vị, ta tối hôm qua đạt tới Ngưng Mạch kỳ."
Viện phu nhân không khỏi ngẩn ra, lần này Ngu Nhiễm lại có thể tăng thực lực rồi sao?
Người khác đạt tới Ngưng Mạch kỳ không thể nào chỉ bế quan tu luyện mấy chục năm, có người cả đời cũng không đạt được, đứa con trai này tuy rất thông minh, nhưng bình thường cũng lơ là tu tập, như thế nào một đêm thì đã lên đến Ngưng Mạch kỳ rồi?
Quá nhanh, hơn nữa nhanh đến biến thái, dù là một kỳ tài ngút trời cũng sẽ không nhanh như vậy được?
Rốt cục tối qua nó động phòng hoa chúc hay là bế quan tu luyện vậy?
Trái lại sau một đêm Văn Nhân Dịch tu luyện, dung nhan anh tuấn nặng nề tĩnh lặng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh nhạt, không có ý cười.
Ngu Nhiễm ngồi ở đó, ánh mắt đắc chí nhìn thoáng qua Văn Nhân Dịch, "Dịch huynh, thân thuần âm hình như có tác dụng với ta!"
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nhìn sang Tô Mặc, nàng mặc quần dài tơ lụa màu hồng nhạt, trên đầu mang trâm cài thạch anh tím, tăng thêm một tầng mông lung mê người.
Ánh mắt của hắn có chút đau, lồng ngực cũng đau, cảm thấy như có thanh đao cùn đang nhẹ nhàng cắt tim hắn.
Nhớ tới trước đó vài ngày nàng cùng hắn cũng là như vậy, hai người phu thê ân ái, phụ xướng phu tùy, nào có thể đoán được không đến mấy ngày lại xuất hiện một màn này.
Viện phu nhân chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo Tô Mặc ngồi xuống, sau đó chăm chú nhìn Tô Mặc.
Mẹ chồng quan sát con dâu, ý nghĩa có chút bất đồng, hôm nay ánh mắt bà nhìn Tô Mặc tăng thêm vài phần phức tạp.
Tô Mặc vẻ mặt mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt thậm chí không dám nhìn về phía ai. Nàng có chút chột dạ, nàng cho là đời này nếu không gặp được tình yêu kiếp trước thì nàng sẽ chỉ lo cho thân mình thôi. Vậy mà, nàng phát hiện mình đã không cách nào khống chế, tất cả đều rối loạn hết rồi.
Hiện giờ nàng chỉ nâng ngón tay thôi cũng đã thấy mệt mỏi, nhìn qua có vẻ lười biếng. Ánh mắt lười nhác xinh đẹp, tăng thêm mị hoặc cho nàng. Ngu Nhiễm tối qua thật sự là quá biết giày vò nàng. Trong giấc mộng Ngu Nhiễm rõ ràng vô cùng dịu dàng, không ngờ trong hiện thực hắn lại không biết mệt mỏi, không biết tiết chế, không biết thương hương tiếc ngọc như thế. Hôm nay thân thể Tô Mặc trở nên rất uể oại, vô lực.
Tô Mặc có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Văn Nhân Dịch cùng ánh mắt nhiệt tình của Ngu Nhiễm, hai ánh mắt đối lập thỉnh thoảng quét qua người nàng.
Trong mắt Viện phu nhân có cảm xúc lưu chuyển, mang vẻ tán thưởng nhàn nhạt nói: "Mặc Nhi, con quả nhiên rất đẹp."
Bà thầm nghĩ: cũng khó trách hai tên nam nhân này lại tranh chấp vì con bé không ngừng!
Nói xong bà lấy ra một hộp trang sức đặt trước mặt Tô Mặc, không giống với bao tiền lì xì hôm qua. Lúc này là trang sức châu báu chân chính.
Tô Mặc có chút chần chờ, Ngu Nhiễm lại dùng bả vai huých nhẹ nàng một cái, hiên ngang lẫm liệt cười nói: "Mẫu thân đưa cho nàng, nàng cứ nhận đi."
Tô Mặc đưa tay qua tiếp nhận, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, nhưng so với Viện phu nhân, nàng thích Phương phu nhân hơn.
Văn Nhân Dịch hừ lạnh một tiếng, Ngu Nhiễm cũng xem thường liếc hắn.
Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đưa mắt nhìn qua nhìn lại, đều chán ghét nhau, tức giận lẫn nhau.
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng phát ra từng tiếng cười lạnh, nụ cười như có như không, ánh mắt trong suốt trầm tĩnh như trời xanh, vẻ mặt khoan thai tự đắc ngước mắt lên nói: "Văn Nhân Dịch à, lần trước ngươi để Hạ Phong ngụy trang cho ngươi, lừa ta đoạt khanh khanh đi, mặc dù bản công tử lúc trước thua ngươi một lần, nhưng lần này bản công tử cũng đã hoàn toàn thắng trở lại rồi."
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói: "Thì như thế nào?"
Ngu Nhiễm cũng lấy ra quạt tiêu sái phe phẩy, "Khanh khanh ta cũng có phần, hơn nữa tối hôm qua ta cũng làm liên tiếp năm lần, ngươi nói như thế nào?"
"Hừ." Văn Nhân Dịch bóp bóp nắm tay, ánh mắt kinh người, hiển nhiên đến bây giờ vẫn khó mà hoàn toàn tiếp nhận cái hiện thực này. Nếu như trước mắt không có ai, vừa rồi hắn đã đánh một quyền vào mặt của đối phương rồi.
Tô Mặc rốt cuộc không bình tĩnh nổi, ho khan hai tiếng, gò má đỏ hồng, thậm chí đầu cũng không nâng dậy nổi.
Viện phu nhân cũng không khỏi ho khan một cái, con trai của bà nói ra những thứ này trước mặt mọi người, quả nhiên da mặt quá dầy mà.
Bà cố ý làm bộ như không nghe thấy, vội vàng đặt ly trà xuống, lên tiếng điều chỉnh không khí, dùng đũa chỉ vào các loại thức ăn nói: "Người đã đến đông đủ, như vậy các con mau mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon."
Vì vậy mọi người lập tức ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu dùng bữa.
Ngu Nhiễm lấy tay xé nhỏ đùi gà thả vào trong chén Tô Mặc, rồi thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tô Mặc, nói thật nhỏ: "Khanh khanh, tối qua thật sự là ta vất vả nàng rồi, ăn nhiều một chút nha, nàng quá gầy."
Mà Văn Nhân Dịch thì lạnh lẽo ngồi ở bên cạnh, từ từ gắp một con cua, nhẹ nhàng lột vỏ đi, rồi sau đó đưa vào trong chén Tô Mặc, "Ăn ít thịt gà thôi, ăn nhiều rất dễ mập, ta thích thân hình vừa vặn bây giờ của nàng."
Ngu Nhiễm cười lạnh, lại gắp một đuôi cá, "Khanh khanh, nữ nhân đẫy đà thể chất tốt, dễ sinh con."
Văn Nhân Dịch lại thêm một miếng thịt viên, "Cái này béo mà không ngấy, xương cá quá nhiều, không có mùi vị gì cả."
"Mặc Nhi, ăn cái này của ta nè, mùi vị rất ngon." Ngu Nhiễm dịu dàng nói, không chịu yếu thế gắp tôm viên trứng cá muối bỏ vào trong chén nàng.
"Cái này ăn cũng ngon nè, trứng cá muối quá tanh." Văn Nhân Dịch mặt không tỏ vẻ gì lập tức đem một cái trứng cút bỏ vào trước mặt nàng.
"Khanh khanh, cái này ngon hơn, nếm thử nhé."
"Mặc Nhi, cái này cũng bổ nè."
Bất tri bất giác, cái chén trước mặt Tô Mặc đã chất thành núi.
Nàng nâng mắt, hai nam tử này nhìn mặt ngoài hoà hợp êm thấm như thế, một cười nhạt, một người lạnh nhạt, nhưng mà ánh mắt hai người nhìn nhau sau lưng lại hung dữ, cứ như muốn đục lên người đối phương mấy cái lỗ vậy. Nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy hai người chỉ sợ đã bị thương trăm lần rồi.
Thấy được một màn trước mắt này, Tô Mặc không khỏi buông chén đũa xuống, tâm tình thật sự là quá phức tạp!
Một nơi khác, Viện phu nhân cũng chỉ lạnh nhạt nhìn, chậm rãi bưng ly trà trước mặt lên, thong thả ung dung thổi cho nguội.
Chỉ cần hai chúng nó không đột nhiên ra tay đánh nhau, như vậy thế nào cũng được.
Vào giờ phút này, Tô Mặc lại lần đầu tiên nghe được thiếu niên trong Thiên Thư lạnh lùng thốt ra: "Nữ nhân, ngươi thật tài giỏi. Hai tên nam tử tranh giành ngươi đều là những người tiếng tăm lừng lẫy, ngươi thật có bản lĩnh rất lớn!"
Tô Mặc mím môi, dùng thần thức truyền âm nói: "Nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi muốn ăn không?"
Thiếu niên dừng một chút, không ngờ nàng lại trả lời như thế, lạnh lùng đáp: "Bản công tử không có khẩu vị."
Tô Mặc bình tĩnh nói: "Có nhiều rau xanh, không bằng một lát ta để lại cho ngươi."
Thiếu niên lập tức thở dài, tức giận nói: "Bản công tử không có hứng thú."
"Đã như vậy, ngươi có biết quấy nhiễu nhà người ta vào giờ cơm là rất không lễ phép không?" Tô Mặc bên môi nhàn nhạt cười như không cười, chậm rãi nói.
"Bản công tử chỉ là nhìn khó chịu, ban đầu ngươi hứa rằng mỗi ngày muốn làm chút việc gì đó, ngươi còn nói cái gì tự mình cố gắng tự lập, hai tên nam nhân này đã quá giày vò ngươi rồi, ta thấy ngươi hoàn toàn cam chịu, còn nói gì phải trợ giúp bản công tử, điều này sao có thể?"
Lời nói này làm nàng khẽ tỉnh táo một chút, lập tức dùng thần thức nói: "Yên tâm, việc này xong liền trở về chính sự."
Thiếu niên hừ lạnh: "Được, nữ nhân, bản công tử sẽ tin ngươi một lần, nhớ mau tăng thực lực lên mới được."
Tô Mặc nhếch môi, ngồi thẳng người, "Các hạ nếu cùng ta lập được khế ước, nhớ về sau cũng phải cho ta một chút cơ duyên mới đúng."
Thiếu niên nói: "Có thể thì có thể, nhưng ngày sau hãy nói."
Nói xong, hắn rốt cuộc không nói nữa, vừa rồi giọng hắn mang chút khó chịu.
Lúc này Tô Mặc nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hai người đang lườm nhau trước mặt, trong đôi mắt thoáng hiện ánh sáng nhạt nhưng không có ý cười, nàng chậm rãi cất bát đũa, "Đủ rồi, hai người đừng náo loạn nữa."
"Khanh khanh, chúng ta không có náo loạn, bình thường hai chúng ta đều như thế này." Ngu Nhiễm nhướng mày cười nhạt.
"Không sai, chúng ta thường ngày chính là như thế." Văn Nhân Dịch cũng lạnh lùng nói.
Viện phu nhân ngược lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt hoà giải, "Mặc Nhi, hai chúng nó từ nhỏ đã vậy rồi."
Thật ra thì Viện phu nhân nói không sai, Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch thuở nhỏ cũng không hợp, chỉ là bà không ngờ qua nhiều năm như vậy lại càng ngày càng nghiêm trọng, tệ hại hơn.
Sở thích của cả hai giống nhau, không ngờ đến ngay cả nữ nhân cũng thích cùng một người. Hôm nay cả hai rõ ràng là đang ăn chua uống dấm (ghen tuông) ở đây. Quan hệ đã hỏng càng thêm hỏng, càng thêm ác liệt rối tinh rối mù. Viện phu nhân sợ chúng nó liều chết không ngừng, dù sao ngày hôm qua cũng đã đánh một trận hết sức hỗn loạn.
"Được rồi được rồi, hai con đừng cãi cọ nữa, uống rượu đi." Viện phu nhân không nhịn được lạnh giọng nói.
"Uống rượu cũng rất tốt." Tô Mặc nhẹ nhàng cầm ly rượu trước mặt lên.
Nhìn tư thái mê người quyến rũ của nữ tử đối diện, Ngu Nhiễm không khỏi thầm hít sâu hai hơi, muốn ôm nàng vào lòng. Chỉ đáng tiếc còn có tên Văn Nhân Dịch chướng mắt này. Vì vậy, hắn ép ý định kiều diễm này xuống, cười nói: "Nếu khanh khanh muốn uống rượu, bản công tử đã lâu không uống cùng Văn Nhân Dịch rồi, không bằng ta kính ngươi?"
Văn Nhân Dịch lập tức lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Sao? Ngươi kính rượu ta?"
"Mặc dù nói thứ tự đến trước và sau, nhưng từ xưa tới nay đều là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Một câu thôi, người sau trồi lên, cho nên người sau đều phải kính rượu người trước đúng không?" Khóe miệng Ngu Nhiễm nhếch lên, gương mặt đầy vẻ sảng khoái, giọng nói có chút khiêu khích.
"Ta chỉ biết từ xưa tiểu thiếp đều phải kính rượu chính thất." Văn Nhân Dịch lạnh lùng trả lời.
"Bất kể như thế nào, bản công tử vẫn luôn là người thụ sủng nhất."
"Sao? Được sủng ái?" Văn Nhân Dịch nghĩ tới bảy khế ước, trong lòng cười lạnh.
Lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngu Nhiễm khẽ thoáng qua vẻ mị hoặc, cười nói: "Mặc Nhi, tới rót rượu cho phu quân nàng."
Tô Mặc không khỏi nâng trán thở dài, bên môi hàm chứa mấy phần tự giễu không dễ phát giác, từ từ rót cho Ngu Nhiễm cùng Văn Nhân Dịch một ly rượu ngon. Hai nam nhân trước mắt đều là những người vô cùng quan trọng trong đời nàng, cũng là những nam nhi bất phàm, nhưng lại nước lửa không hòa nhau. Nàng nhìn hai người, trong lòng có chút thở dài, cũng hơi xúc động, liền nâng ly rượu lên nói: "Ta trước kính Văn Nhân Dịch một ly, bất luận thế nào ta đều là thê tử của chàng, ta sẽ vẫn luôn ở cùng chàng. Lần này ta biết rõ chàng đã rất nhượng bộ, hy sinh. Nữ nhân xuất thân không tốt như ta lại may mắn gặp được người ưu tú như chàng, thật là tam sinh hữu hạnh. Ta biết rõ chàng là thật lòng tốt với ta, ta trước kính chàng."
Nói xong, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Văn Nhân Dịch nhìn nàng, cũng yên lặng bưng ly rượu trước mặt lên, nhàn nhạt mấp máy, đương nhiên biết rõ tư vị chua xót trong lòng mình.
Ngu Nhiễm lại nói: "Khanh khanh cần gì khiêm tốn, nữ nhân như nàng luôn được hoan nghênh."
Lúc này, Tô Mặc tiếp tục rót cho Ngu Nhiễm một chén, "Nhiễm, đừng nói nữa... Chàng thật sự nên kính rượu chàng ấy mới phải."
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt Ngu Nhiễm, trong mắt đầy đau xót, mới vừa rồi thái độ giữa Tô Mặc và Ngu Nhiễm vô cùng tự nhiên thân mật, loại ăn ý thân mật này như một thanh kiếm sắc bén làm thương tổn hắn.
Trong giấc mộng, hai người quả nhiên chung sống rất tốt.
Trên mặt Ngu Nhiễm lập tức toát ra nụ cười trong sáng, hắn nâng chén lên với Văn Nhân Dịch rồi cũng uống cạn.
"Ngu Nhiễm, tửu lượng của ngươi chằng qua chỉ như thế." Nhìn hắn uống một ly, ánh mắt Văn Nhân Dịch xẹt qua một tia khinh miệt.
"Được lắm, Văn Nhân Dịch, tiếp tục!" Ngu Nhiễm bưng bầu rượu lên, rót đầy cho hai người.
"Rượu phẩm như nhân phẩm, ngươi chỉ thường thôi." Văn Nhân Dịch uống một ly.
"Tốt! Thế để xem ai uống hơn ai?" Ngu Nhiễm cười hết sức tùy ý.
Hai người bắt đầu liều mạng uống rượu, bất tri bất giác đã uống rất nhiều.
Tô Mặc cơ hồ có loại ảo giác, hai người kia cũng không phải rất muốn uống rượu, mà là muốn đem rượu tạt vào trên mặt của đối phương thì đúng hơn.
Một bàn tay đột nhiên giữ bầu rượu lại. Ánh mắt Viện phu nhân có chút trầm ngâm, nhẹ nhàng đưa tay vỗ bàn một cái nói: "Tốt lắm, tốt lắm, hai người các con uống ly rượu cuối cùng nào, từ đó cả hai có thể là huynh đệ tốt rồi."
"Huynh đệ tốt?" Ngu Nhiễm dừng một chút, nhìn Văn Nhân Dịch một cái.
"Huynh đệ tốt?" Văn Nhân Dịch cũng nhìn Ngu Nhiễm, rồi cười lạnh một tiếng.
"Thứ người như thế, ta sẽ không làm huynh đệ gì với hắn." Ngu Nhiễm tươi cười, híp hai mắt lại.
"Ngu Nhiễm, ta quên nói cho ngươi biết, khế ước tổng cộng có bảy, ngày sau ngươi sẽ có rất nhiều huynh đệ." Văn Nhân Dịch ánh mắt nhàn nhạt, khoanh tay đứng.
"Phốc ——" Ngu Nhiễm lập tức phun ra ngoài một ngụm rượu.
Hắn ho khan một hồi lâu, trợn to mắt, không nhịn được nói: "Văn Nhân Dịch… Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì khế ước… có bảy?" Ngu Nhiễm chấn kinh tới mức nói năng cũng không lưu loát nữa.
Văn Nhân Dịch chậm rãi đáp: "Chuyện này ngươi có thể hỏi nàng."
Ngu Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ, kinh ngạc chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc, "Bảy?"
Trong mắt Tô Mặc không có nửa điểm cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sai, có tới bảy."
Mà âm thanh của nàng giống như ngọc băng vỡ, có chút vô tình nhưng lại rất dễ nghe.
Ngu Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trối, nhịp tim đập thình thịch, chấn động liên hồ trong ngực. Hắn vốn cho rằng mình coi như có thể cùng tranh thiên hạ với Văn Nhân Dịch rồi, không ngờ lại có tời bảy, đùa gì thế này?
Ba người trầm mặt trong chốc lát, lúc này trong phòng đã không có tiếng động nào khác.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ quét vào bên trong nhà, mang khí thế của gió thu cuốn hết lá vàng rơi. Trong lòng cũng không chịu nổi lạnh lẽo.
Văn Nhân Dịch cười lạnh một tiếng, cầm ly rượu trong tay, lẩm bẩm nói: "Quên nói cho các hạ biết, sóng sau như ngươi sớm muộn gì cũng biến thành sóng trước mà thôi, sớm muộn cũng sẽ chết trên bờ cát."
Quá xấu hổ rồi! Ngu Nhiễm yên lặng lau một vệt mồ hôi lạnh. Trong lòng thật sự là không cách nào nhịn được nữa.
Chợt hắn khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu, nhìn Văn Nhân Dịch nói: "Chúng ta đã là huynh đệ tốt, xem ra sau này hai chúng ta phải liên hợp lại?"
Văn Nhân Dịch nghe vậy lập tức lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: "Ngu Nhiễm, ngươi uống nhiều rồi."
Sắc mặt Ngu Nhiễm ửng hồng dưới men say, nói đúng hơn là không chịu được lực rượu. Thế nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, giọng nói đã khôi phục bình tĩnh, duỗi ngón tay tính toán một chút nói: "Phe ta mới là thực tế. Khế ước nay còn có năm, uổng cho ngươi am hiểu binh pháp, hai chúng ta cùng nhau đối phó năm người khác, nhất trí đối ngoại, như vậy không phải là rất tốt hay sao."
Tô Mặc lẳng lặng nhìn Ngu Nhiễm, mặc dù biết khế ước có bảy nhưng trong lòng nàng căn bản không nghĩ đến năm người kia.
Chỉ là thái độ của hắn thật sự để cho nàng phải im lặng, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
Văn Nhân Dịch nhìn Ngu Nhiễm một thân mùi rượu, nhất thời mặt như nước sâu. Hắn thật sự không hiểu sao hắn ta có thể nghĩ thoáng như thế, giữ được bình tĩnh như thế.
Biểu hiện hôm nay của Ngu Nhiễm thật sự khiến Văn Nhân Dịch cùng Tô Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Họ thầm nghĩ rốt cục là đầu óc hắn không giống người bình thường hay là da mặt dày, tâm chí kiên định, là loại người hiếm có.
Mọi người không biết giờ khắc này tâm tình của Ngu Nhiễm rất tốt, căn bản cũng không suy tính năm người khác.
Viện phu nhân khẽ mỉm cười, thì thầm nói ra: "Ngu Nhiễm, hôm nay quan hệ giữa con và Văn Nhân Dịch đã là thân càng thêm thân, về sau phải giúp đỡ lẫn nhau mới được."
Ngu Nhiễm mặt mày rạng rỡ phát sáng, lộ ra nụ cười lười biếng, khoan thai nói: "Cái này con biết rõ."
Viện phu nhân từ từ thở phào một cái, trong làn hương trà lượn lờ, sắc mặt phụ nhân có chút mông lung. Bà cảm thấy mấy ngày này mình đã gặp quá nhiều chuyện giật mình. Thế gian to lớn, đủ chuyện kỳ lạ. Khế ước thiên giới không phải phàm phu tục tử có thể lý giải được, cho nên bà cố ý dặn dò nói: "Tuy bây giờ quan hệ hai người các con đã vô cùng mật thiết. Nhưng mà dưới mắt thế đạo, loại khế ước thế này nhất định là chuyện kinh hãi thế tục. Cho nên ở bên ngoài Mặc Nhi vẫn là thê tử của Văn Nhân Dịch. Với Nhiễm Nhiễm tạm thời chỉ có thể là quan hệ thân thích mà thôi."
"Thân thích?" Khóe miệng Ngu Nhiễm hạ xuống, hắn vậy mà lại không có danh phận.
"Nhiễm Nhiễm, con phải nghe lời, biểu ca của con đã hy sinh rất lớn rồi, con phải tốt với hắn một chút." Viện phu nhân tận tình nói.
"Biết, biết." Ngu Nhiễm từ từ thở ra.
"Tóm lại hai người các con nên giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này phải gạt phụ thân con thôi."
"Phụ thân khẳng định nhất thời sẽ không đồng ý, nhưng con sẽ cố gắng tăng lên thực lực của mình." Ngu Nhiễm nói.
"Như thế là tốt." Viện phu nhân cảm thấy vui mừng, ít nhất sau khi lập gia đình, con trai rốt cuộc bắt đầu hiểu được phải cầu tiến rồi.
Bà không biết, trải qua chuyện trong mộng cảnh kia, Ngu Nhiễm đã thấy chỗ đáng sợ của nam nhân đó. Tuy trong mộng, Kim Ngu Đường mới quật khởi mấy tháng không thể đối kháng nổi, nhưng trong hiện thực Ngu Nhiễm thề nhất định phải đối đầu với hắn, bởi vì trong đầu hắn không có chữ “Thua”.
Ngu Nhiễm lạnh nhạt nói: "Vậy cũng được, con nhịn một chút vậy, nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lùi một bước biển rộng trời cao."
Sau đó, Văn Nhân Dịch ngồi một mình uống rượu không nói tiếng nào. Ngu Nhiễm đến ngồi bên người hắn, hai người rất ăn ý cùng nhau uống rượu.
Tô Mặc nhìn hai nam tử, nói tiếp: "Dì, chúng con phải về, phía dưới chúng tướng sĩ còn đang chờ Văn Nhân Dịch."
Hôm nay hải vực Tề quốc báo nguy, vậy mà quản sự Ngũ vương gia cùng Ngu Nhiễm lại đang ở nơi này uống rượu. Hiện tại vô luận như thế nào cũng nên trở về rồi, nếu không người khác còn tưởng rằng bọn họ mất tích.
Viện phu nhân cười tủm tỉm nói: "Mặc Nhi gọi sai, ta đã không phải là dì con rồi."
"Dạ đúng, mẫu thân." Tô Mặc gật đầu một cái, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không quen.
"Tốt lắm, ta sẽ sắp xếp người tiễn các con trở về."
*
Trong doanh địa, Tô Mặc liếc mắt một cái nhìn hai người nằm trên giường.
Cả hai đều uống đến say mèm, ngôn ngữ cử chỉ trở nên hoang đường, thật làm cho nàng không biết phải nói làm sao. Nàng không thể không canh giữ ở trong phòng, bưng trà rót nước cho hai người. Mắt đẹp khẽ trở nên yên lặng.
Ngu Nhiễm thản nhiên nằm ở bên trái, bình tĩnh nhìn Văn Nhân Dịch, gương mặt nở nụ cười u oán, phe phẩy cây quạt nói: "Văn Nhân, ngươi biết, lần này là ngươi chiếm tiện nghi, ta thua thiệt. Ngươi là lớn, ta là nhỏ, lớn phải nhường cho nhỏ, sau này vẫn là để cho ta theo bồi nàng nhiều hơn chút thì tốt hơn."
Hai má Văn Nhân Dịch ửng hồng, ánh mắt trầm xuống, "Ta không đồng ý, tại sao ta phải để cho ngươi? Ta vẫn muốn ở nhiều với nàng một chút."
Ngu Nhiễm cười nhạo: "Lúc ở trong mộng, b công tử theo nàng cũng không nhiều, cho nên muốn ngươi để cho ta."
Văn Nhân Dịch mắt say lờ đờ mông lung nói: "Ngu Nhiễm, ngươi đang nằm mơ à."
Ngu Nhiễm phe phẩy cây quạt, phong lưu khôn kể, nhẹ giọng cười nói: "Văn Nhân, nằm mơ cũng có chỗ tốt của nằm mơ. Tỷ như sanh con. Kỳ thật sau khi hai người các ngươi sinh đứa bé ra nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp đáng yêu. Bản công tử đã từng sinh một đứa con trai."
"Ta thích con gái hơn." Trong hơi thở Văn Nhân Dịch mang theo một chút cảm giác say, thì thào nói: "Nhưng dư ra một kẻ như ngươi thật rất đáng ghét."
"Khụ… Văn Nhân Dịch, nếu xảy ra loại chuyện như vậy chính là trời tính, có đúng hay không?"
"Dù là ý trời, nhưng ngươi vẫn chỉ là thứ hai, còn có người thứ ba…”
"Như vậy người thứ ba là ai đây? Văn Nhân Dịch?"
"Không biết."
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Tô Mặc liền vội vàng đứng lên, có thể tới nơi này đều là tâm phúc, thí dụ như Chu tiên sinh.
Bên ngoài quả nhiên là Chu tiên sinh, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Tô Mặc một cái, nói thật nhỏ: "Yêu Cơ cô nương, có người bên ngoài tìm Văn Nhân công tử."
"Hả? Là ai?" Tô Mặc ngước mắt hỏi.
"Hắn tự xưng là Anh tiên sinh."
Sư Anh? Sao hắn lại tới? Tô Mặc ngẩn người.
"Mặc Nhi, có chuyện gì, phải cần ta đi ra ngoài sao?" Văn Nhân Dịch lập tức lên tiếng hỏi.
"Không cần, chàng tốt nhất nghỉ ngơi đi." Tô Mặc nhìn bộ dạng say mèm của hắn, khẽ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Từ xa đã nhìn thấy nam tử cầm dù xanh đối diện, toàn thân lành lạnh như ngọc. Da thịt trắng noãn nhẵn nhụi như son, mày kiếm thon dài, khóe môi mê người khẽ vẽ ra đường cong xinh đẹp, phất qua một nụ cười nhạt như có như không. Một thân gấm áo tuyết trắng đắt tiền. Vạt áo cẩm bào dùng chỉ màu tím nhạt thêu ra từng đóa tường vân. Ngũ quan hắn tuấn mỹ, tôn quý như thiên thần, ngọc thụ lâm phong, tuyệt thế độc lập, giống như trích tiên vậy.
" Anh tiên sinh tới nơi này không biết có chuyện gì?" Tô Mặc thi lễ với hắn, nàng nhìn nam tử trước mắt, có một loại cảm giác như đã cách một đời.
"Yêu Cơ cô nương, đã lâu không gặp." Sư Anh nhìn Tô Mặc, nhàn nhạt đáp lễ lại, bên môi cười yếu ớt.
"Ta cũng vậy, Anh tiên sinh mời ngồi." Tô Mặc vội vàng sắp chỗ ngồi cho hắn.
"Đa tạ Yêu Cơ cô nương, đúng rồi, Văn Nhân công tử có đó không?" Sư Anh hỏi.
Lúc này, Văn Nhân Dịch đã đi ra. Hắn đứng ở bên ngoài, khoác áo ngoài, nhận lấy khăn nóng Chu tiên sinh đưa lên, lau mùi rượu trên mặt, vươn cánh tay nhẹ nhàng tựa vào trước cửa, ánh mắt lướt qua Sư Anh trước mặt, lông mi màu đen đậm khẽ run lên, đột nhiên hỏi: "Mặc Nhi, hắn là ngưaiời phương nào?"
Tô Mặc nhẹ giọng trả lời: "Là Anh tiên sinh."
Văn Nhân Dịch lạnh nhạt nói: "Anh tiên sinh quả là một nhân tài tiêu biểu.”
Sư Anh khẽ vuốt cằm, "Quá khen, Văn Nhân Dịch công tử cũng là nhân vật xuất chúng nổi bật."
Văn Nhân Dịch ánh mắt lành lạnh, chợt cúi người ghé vào Tô Mặc bên tai nói: "Vị Anh tiên sinh này chẳng lẽ là người thứ ba của nàng hay sao?"
Tô Mặc nhất thời trừng mắt về phía Văn Nhân Dịch, không thể tin nhìn hắn chằm chằm, cái nhìn này tựa như giận còn giận hơn, "Chàng uống nhiều rồi!"
Văn Nhân Dịch ánh mắt mông lung, trong trẻo, gò má lạnh lùng ửng màu hồng nhạt, có vẻ tuấn mỹ vô cùng, nghiễm nhiên còn chưa tỉnh táo, "Chẳng lẽ không đúng?"
Trong tròng mắt đen Sư Anh hiện lên một chút ánh sáng u ám, không hiểu hỏi: "Văn Nhân công tử? Cái gì người thứ ba vậy?"