“Kinh đường mộc nhất phách” nói rằng Đại Tây hoàng đế Trịnh Tuyên Kỳ là người chính trực tráng niên, phong lưu phóng khoáng, lưu tình vô số. Mùa xuân nọ, hắn cải trang vi hành Giang Nam, lại còn trêu chọc đệ nhất mỹ nữ nơi đây, bội tình bạc nghĩa nàng. Hắn không ngờ nàng này là muội muội của Trấn Quốc đại tướng Bùi tướng quân. Bùi tướng quân biết được tin ấy, vô cùng giận dữ, hùng hổ xông vào hoàng thành, tuyên bố nếu Trịnh Tuyên Kỳ không thành thân với nàng, hắn sẽ tạo phản.
Sách còn chưa nói xong, Tiểu Thu Tử đã ô ô ô khóc rống lên, ái chà chà, ta kể chuyện hay đến vậy sao? Ngươi cảm động đến thế cơ à?
“Chủ tử, cầu ngài đừng nói nữa, mọi chuyện căn bản là không phải như thế đâu, ôi trời ạ, hình tượng vạn tuế gia của chúng ta a, mất sạch a…”
“Sao chứ? Sai rồi sao? Ta nói hết tất cả trong sách viết mà”, tay ta hiện đang vân vê “Kinh đường mộc nhất phách” do một người thuyết thư tặng ta.
Tiểu Thu Tử quỳ trên mặt đất, khóc sướt mướt nói.
Nguyên lai vào lúc cha của Tuyên Kỳ chết, hắn không cẩn thận làm cho một nửa binh quyền bị Bình Nam vương gia cướp đi. Do vậy cục diện thiên hạ phân làm hai cực. Để khống chế cục diện, mấy năm trước, Tuyên Kỳ quyết định thành thân với Bùi Vân Thường – muội muội của Trấn Quốc đại tướng Bùi tướng quân. Thế nhưng hôn sự mới vừa định thì Bùi phủ chủ mẫu lại bị bệnh qua đời, Bùi Vân Thường giữ đạo hiếu ba năm, vẫn chưa tiến cung. Hiện giờ nhiều lần truyền đến tin tức Bình Nam vương gia chiêu binh mãi mã, mà Bùi phủ tang hiếu cũng đã mãn, Bùi tướng quân lại quay về kinh. Vì vậy chư vị đại thần bắt đầu khuyên bảo Tuyên Kỳ thành hôn, kết quả Tuyên Kỳ đưa ra quyết định khiến ai ai cũng sửng sốt, chính là không cưới, còn trăm phương ngàn kế tìm cách từ hôn.
Sao phải từ hôn chứ? Sư phó nói qua, hứa phải giữ lời a, lật lọng không phải là anh hùng hảo hán.
Tiểu Thu Tử thở dài, “Chủ tử, còn không phải là vì ngài sao…”
“Cái gì? Bởi vì ta a ~~”
Phải không đó, ta đang ngồi trên một cái ghế thiệt to, bắt chéo chân, miệng cắn trái táo hồng hồng. Tuyên Kỳ ngồi ở cái ghế có khắc hình con rắn (con rồng mà em í không biết, nên tả là con rắn) bên cạnh ta, mặt hắn tối đen, tỏ vẻ giận dỗi.
Tả tể tướng Thượng Quan Gia Lâm quỳ khóc ở chính giữa đại điện.
Đây là tình hình hiện tại ở điện Tuyên Đức a.
“Cho nên, ngươi phải đi tìm Thanh Trì? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a! ” Tuyên Kỳ theo cổ họng nhẹ nhàng hừ ra vài tiếng.
Thượng Quan Gia Lâm lập tức kinh sợ trả lời: “Thần, không dám, thần chính là thay bệ hạ vì Đại Tây của chúng ta mà suy nghĩ a, thần không muốn con dân Đại Tây phải hứng chịu nỗi khổ chiến tranh. Hoàng Thượng… Hoàng Thượng, thừa dịp Bùi tướng quân còn ở kinh thành, cầu Hoàng Thượng thành hôn đi…”
“Trẫm bây giờ còn chưa muốn.” Tuyên Kỳ khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Hoàng Thượng,” Thượng Quan Gia Lâm tăng thêm ngữ khí, “Cựu thần làm quan hơn mười năm, nhận được nhiều ân huệ của tiên hoàng. Sau khi tiên hoàng băng hà, cựu thần thừa di chiếu của tiên hoàng phụ tá Thánh Thượng. Vì Đại Tây, thần nguyện tận tâm hết sức, không xá máu chảy đầu rơi…”
Ta ngáp một cái…
“Nói trọng điểm.” Tuyên Kỳ cắt ngang mấy lời dài dòng của Thượng Quan Gia Lâm.
“Dạ” hắn nhìn mặt đất gật đầu một cái. Ai nha nha, bọn họ thiệt sự xem thường Tuyên Kỳ dễ sợ, nhìn kìa, hắn đều nhìn mặt đất mà nói chuyện với Tuyên Kỳ, “Hiện tại Nam, Bắc hai nơi thế lực ngang nhau, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khơi mào chiến tranh. Mà hiện tại đã có đồn đãi nói Bình nam vương bắt đầu tích binh truân lương, dã tâm của hắn không hỏi cũng biết. Hoàng Thượng, chúng ta hiện tại cần mượn thế lực của Bùi tướng quân.”
“…”
“Hoàng Thượng, một khi Bình Nam vương khơi mào chiến tranh, chẳng những ngôi vị hoàng đế của ngài khó giữ được, còn liên lụy đến dân chúng, tai họa vạn năm a.”
“Đủ rồi, trẫm không cần biết… nè… Thanh Trì, đừng ăn cam… trời nóng, ăn vào sinh hỏa a… Ai nha, đem thứ khô nóng này đi đi, gọi người đổi món… Trẫm cũng không tin, với sức của trẫm mà không thể thắng một tên Bình Nam vương nho nhỏ… Thanh Trì, ăn vải phải lột vỏ đó, biết chưa? Nà, để trẫm lột cho ngươi…”
“Hoàng Thượng, ngài… ngài đây là đang đùa với lửa đó…”
Tuyên Kỳ không đáp lại lời của hắn, đem ta ôm vào trong ngực. Tuyên Kỳ cầm lấy một trái vải, nhẹ nhàng bóc ra, lớp vỏ đỏ rực bên ngoài của nó hé mở, lộ ra nhân màu trắng nõn. Hắn lấy nhân ra khỏi vỏ, đưa tới miệng ta, “Hột không thể ăn, phải nhả ra…” (nghề chính làm vua, nghề tay trái kuli)
Thượng Quan Gia Lâm cắn răng một cái, tiến lại đây, nắm lấy vạt áo của ta, “Yến công tử, cầu ngài khuyên nhủ Hoàng Thượng, xin ngài ấy lấy Bùi Vân Thường đi.”
Nhìn hắn đã già lại còn khóc sướt mướt, ta có chút đau lòng…
“Tuy rằng thiệt thòi cho ngài, nhưng cũng là vì thiên hạ thái bình a, ” Thượng Quan Gia Lâm không để ý ánh mắt phẫn nộ của Tuyên Kỳ, tiếp tục nói hết, “Một khi hai quân đối chọi, động đến đao kiếm, chắc chắn sinh linh đồ thán…”
Hai quân đối chọi? Đánh giặc? Ta vừa nghe, trong lòng vui mừng khôn xiết. Trời ơi, ta có bao lâu không có đánh a… (em ấy cho rằng “giặc” là một loại đối tượng để luyện võ hay sao í) Vừa nghe xong lời này, trong lòng lâng lâng, ta vô thức đứng lên.
“Ngươi dám,” Tuyên Kỳ ôm chặt ta đang thất thần vào lòng, “Dọa đến Thanh Trì, không sợ, có trẫm ở đây, sẽ không … Nè, nói cho trẫm, ngươi hy vọng ta lấy nữ nhân kia sao?”
Đương nhiên không nghĩ, bởi vì ta còn muốn đánh nhau mà. Ta lắc đầu, lại thấy Thượng Quan Gia Lâm ô ô khóc, lập tức trong lòng liền thấy thương cảm. Sư phó từng nói, hảo hài tử là phải biết săn sóc lão nhân gia.
“Vậy ngươi cứ lấy đi…” Ta nói một cách nhẹ nhàng.
“Ngươi…” mặt Tuyên Kỳ lập tức trắng bệch, “Tại sao ngay cả ngươi cũng nói như vậy?”
Sao chứ? Ta làm sao cơ?
Kết quả là ngày hôm đó Tuyên Kỳ thiệt sinh khí, đem ta ôm tới trên giường, hảo hảo “giáo huấn”.
“Thanh Trì, trẫm làm như vậy đều là vì ngươi mà…”
“Ô…” Làm ơn đi, không cần vừa động vừa cùng ta nói chuyện, ta nghe không rõ a… Người này, khí lực đầy người, chỉ biết sử dụng ở trên người ta thôi.
“Trẫm biết ngươi có võ công cao cường, là người trong giang hồ. Nhưng trẫm muốn giữ ngươi bên cạnh trẫm, làm hoàng phi của trẫm, vĩnh viễn cũng không ly khai trẫm, có được không?”
Hả? Vĩnh viễn sao… Thiệt lâu đó, ta sẽ nhớ sư phó lắm.
“Còn do dự gì chứ, ” Tuyên Kỳ nâng mặt ta lên, “Vì trẫm thương ngươi nhất mới muốn làm như thế.”
“…”
Tuyên Kỳ nói phải phong ta làm phi tử, ta hỏi hắn đó là cái gì. Hắn nói đây là thiên hạ đệ nhất “bổn cung“, cũng coi như thiện hạ đệ nhất đó. Tuyên Kỳ giải thích nói làm hoàng phi tức là sẽ vĩnh viễn làm thiên hạ đệ nhất. Ta nghĩ nghĩ, xem như tạm hiểu.
Sau đó thì sao? Sau đó ta ngủ luôn.
Vừa cảm giác tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng. Ta dựa vào giường, xem Tuyên Kỳ thay long bào, đội vương miện.
“Chờ trẫm, hôm nay trẫm nhất định phải cho ngươi danh phận, nào,” Tuyên Kỳ lấy ra một vật nho nhỏ trong lòng ngực, đeo vào trên cổ ta, “Đông Lâm tiến cống Thiên Sơn Tuyết Ti huyết ngọc, giữ cho kĩ, lần này không được đánh mất nữa nha.”
Danh phận? Nó là cái gì nhì? Ta cúi đầu nhìn xem vật nhỏ trên cổ, nhíu mày, này giống cái vòng cổ của con vượn nhà ta quá đi.
Nhưng mà, tưởng tượng đến có thể vĩnh viễn làm thiên hạ đệ nhất, tâm tình của ta cực kì tốt luôn. Nếm qua điểm tâm, bị kích động, ta chạy đến ngự hoa viên luyện công. Ta chạy tới chỗ mấy con chim to, định giỡn với chúng, thế nhưng chúng nó vừa thấy ta đến đã đồng loạt té xỉu trên mặt đất. Thiệt mất mặt, thôi đi kiếm cái gì tứ chi nghịch cũng được.
Nhưng mà đến vật tứ chi cũng không có a, ta đành phải đi xung quanh tìm chúng nó.
Quả nhiên, ở một góc sáng sủa của hoa viên, thật sự có một vật tứ chi đang quỳ rạp dưới mặt đất, rất ngộ nghĩnh, hình như ta chưa từng được thấy qua loài này a. Ta đến gần trông cho rõ, thì ra là một con người, người nọ hô hấp hỗn loạn, nhẹ giọng rên rỉ. Nhìn mớ quần áo đã hỗn độn của hắn, ta đoán hắn là thị vệ trong cung.
Ủa? Hắn bị làm sao vậy nè? Ta đi tới chỗ hắn, dùng tiểu mộc côn trên tay thôi vào hắn. Chắc là đói bụng hay sao ấy, nhìn kìa, hắn không còn sức để đứng lên luôn. Coi ngươi á, quần áo hư hỏng đến như vậy mà còn không biết thay cái mới nữa, chẳng lẽ thiệt là nghèo ư? Ấy chà, Tuyên Kỳ làm ăn kiểu gì thế, hoàng cung không phải nhà hắn sao? Thị vệ trong cung chính là người nhà hắn mà, cớ gì có thể để cho người ta đói tới mức té xỉu, còn ăn mặc hết sức tồi tàn nữa chứ.
Hắng nâng lên ánh mắt rã rời, nhìn ta liếc một cái rồi lập tức phát ra thanh âm mơ hồ, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Hắn ôm lấy đầu gối ta, làm ta té trên mặt đất, sau đó cắn người ta, hai tay còn lộn xộn sờ soạng quần áo của ta.
“Trời ạ… Ngươi đói đến thế cơ à, ta không phải điểm tâm của ngươi đâu… A… đừng có cắn ta mà. Vầy nha, ta vào phòng bếp lấy cơm cho ngươi ha?… Còn quần áo? Ngươi muốn mặc quần áo của ta sao? Không thành vấn đề, đưa ngươi cũng được thôi, nhìn ngươi a, chẳng có chút khí lực nào, đói tới mức không cởi được đai lưng luôn, nào, ta giúp ngươi…”
Ta thuần thục cởi bỏ áo khoác. Thế nhưng hắn không thèm nhìn đến quần áo ta đưa mà cứ ra sức nhằm vào thân mình trắng như tuyết của ta cắn cắn, tay cũng không ngừng sờ soạng trên dưới. (đây là ***ual harassment đó em ơi, sao em ba trấm thế =_=”)
“Ngươi rốt cuộc có để yên cho ta không thì bảo? Đã nói là ta không thể ăn mà cứ cắn hoài là sao?”
“Các ngươi đang làm cái gì?” Trên đầu đột nhiên vang lên một thanh âm, ta ngẩng đầu, là Tuyên Kỳ.
Ta có chút kinh ngạc, muốn nói cái gì đó, thế nhưng yết hầu lại thốt không ra lời.
Aish, ngươi đến đây mà xem nè, nhìn người nhà ngươi coi ra thành cái dạng gì đây, nhen? Hôm nay phía sau Tuyên Kỳ làm thế nào có nhiều người như vậy a, hơn nữa còn có ba vị nương nương kia.
“Cởi quần áo a!” Ta nói, ta là đang đem tới niềm vui cho mọi người, giúp đỡ người nghèo đó.
“Ngươi…” Sắc mặt Tuyên Kỳ bắt đầu chuyển xấu, “Chính là tự nguyện?”
Ta gật đầu, đương nhiên rồi, ta rất mềm lòng a.
Đồng phi nương nương đưa mắt, một tiểu thái giám lập tức từ người kẻ kia lấy ra đồ vật gì đó đưa cho Tuyên Kỳ xem.
Ủa, nga, này là mấy thứ ta phải mang trên người nè, ta tìm hoài mà không thấy, thì ra là bị hắn lấy đi. Ngốc dễ sợ, lấy cái tảng đá này để làm chi, lấy đồ ăn thức uống không tốt hơn sao? Đúng là người kì cục a…
“Khó trách, khó trách ta đưa cho ngươi thứ gì cũng không thấy, nguyên lai là tặng người a? …” Thanh âm của Tuyên Kỳ run rẩy, chà, hình như cảm mạo rồi.
“Hoàng Thượng, ” Đồng phi nương nương tiến lên từng bước nói, “Nghe nói người này cùng Yến Thanh Trì thân mật bấy lâu…”
Tuyên Kỳ hỏi ta, “Đúng vậy sao?”
Gì chứ? Có sao? Ta cố gắng lục lọi trong trí nhớ kí ức về người này. Chết thật, ta nói không tốt a, ta không nhớ rõ.
Thấy ta trầm mặc, Tuyên Kỳ càng thêm phẫn nộ, “Ngươi… thường xuyên làm như vậy ư?”
Ta gật đầu, giúp đỡ người nghèo thôi, là làm phước a.
Tuyên Kỳ gần như khàn khan, điên cuồng hét lên, “Người tới, đem Yến phi nhốt vào Lãnh Nguyệt cung.”
Sao? Ta xem xét bốn phía, Yến phi là ai? (hỏi ngu)
Sư phó đã cùng ta nói qua, có một cái người gì đó kêu là tử nhân, từng có một câu, nói là, có bằng hữu từ phương xa đến sẽ thật cao hứng. Tuy rằng ta rất muốn hỏi sư phó người kia cùng hắn có quan hệ gì, vì sao lời hắn nói sư phó đều biết. Nhưng mà bởi vì lúc ấy ta núp ở dưới gầm giường của sư phó, mà nhị sư thúc cùng sư phó cùng nhau ngồi ở trên giường. Nếu làm cho nhị sư thúc phát hiện ta lại vào phòng ngủ của sư phó lúc ngài ấy đến thăm sư phó thì nhất định sẽ thiệt ~~ sinh khí, sẽ không sẽ cho ta mua điểm tâm ăn. Vậy nên thôi đành bỏ qua a.
Ta nghĩ người ở Lãnh Nguyệt cung hẳn là rất vui mừng đối với việc ta đến đó. Bởi vì ta vừa đến, bọn họ liền giao ngay cho ta một đống bồn cầu, yêu cầu ta lau chùi, hơn nữa còn không cho Tiểu Thu Tử giúp ta. Ta cẩn thận suy ngẫm, từ hồi ta đến điện Tuyên Đức của Tuyên Kỳ tới nay, ta chưa từng làm qua công tác này a. Trước kia, việc như vậy đều là do ta cùng các sư huynh đệ thay phiên làm, không ai được nhàn rỗi hết. Sư phó nói, lại có người nào đó nói qua, nếu trời cao muốn cho ngươi tựu thành đại nghiệp, trước hết phải khiến ngươi gầy đói, bắt thân thể gân cốt ngươi làm lụng thiệt vất vả, hơn nữa còn phải tra tấn tinh thần ngươi một cách dữ dội. Tuy rằng ta không hiểu thân tàn ma dại còn làm được đại nghiệp quái gì, nhưng sư phó nói sao thì cứ cho là đúng thế đi.
Ta thật cao hứng tiếp nhận một đống bồn cầu chất như núi nhỏ, hên là bọn họ thay ta nghĩ, tựu thành đại nghiệp lại há có thể chỉ một cái sao? Tuy rằng ta cũng không biết cái gì là cái gọi là “đại nghiệp”. Có điều Tiểu Thu Tử gấp đến độ khóc luôn, gấp cái gì chứ, về sau vẫn có cơ hội mà.
Bọn họ chẳng những làm phiền gân cốt ta, còn hung hăng làm ta đói bụng. Bởi vì bọn họ nói ta làm dơ hồ sen trong ngự hoa viên. Kỳ thật ta cũng không làm gì a, nhớ lại xem, ta làm biếng đi múc nước, cho nên đem hết nước ở bồn cầu đổ vào trong hồ. Ai chà, có vẻ như muốn thành đại nghiệp quả nhiên không thể lười biếng.
Ta tựa vào giường, nói là giường, kỳ thật đơn giản là đống cỏ khô, mặt trên bỏ thêm một cái chăn bông mỏng manh.
Lạnh thật! Ta hỏi qua Tiểu Thu Tử, cái gì là “lãnh cung”, hắn nói cho ta biết, là nơi phi tử nương nương phạm tội cư ngụ. Ta không biết chính mình đến tột cùng làm sao phạm tội, ta căn bản không nghĩ ra.
Tiểu Thu Tử bưng một cái bát tiến vào, đưa tới trước mặt của ta, “Chủ tử, uống bát cháo đi, ngài đã một ngày không ăn gì rồi.”
Ta tiếp nhận bát, đưa tới bên miệng, nhấp một hơi, nguội, thật khó uống. Ta đưa nó về tay Tiểu Thu Tử.
“Chủ tử,” Tiểu Thu Tử mang khuôn mặt u sầu nói với ta, “Chủ tử, không phải cháo khó uống, ngài đây là so sánh a, tại Lãnh Nguyệt cung này có cháo uống là may rồi, chúng ta hiện tại cũng không so với trước kia…”
Nói cũng đúng, cháo này so với thức ăn ôi thiu trong thiên lao còn tốt hơn nhiều mà, nhưng ta lại cảm thấy nó cực kì khó ăn, một chút cũng không muốn uống.
Tiểu Thu Tử thấy ta không nói lời nào, thở dài, “Chủ tử, ngài làm sao có thể hồ đồ như vậy a, vạn tuế gia mới vừa ở triều lý phong ngài làm Yến phi, ngài lại ngay tại ngự hoa viên gặp chuyện không may. Chủ tử, ngài nhất định là bị oan uổng, tại sao lại không chịu giải thích cho vạn tuế gia? Chẳng lẽ ngài sợ mấy vị phu nhân kia?”
Tiểu Thu Tử nâng ta dậy, lần nữa đưa chén kề vào miệng ta, “Chủ tử, ở Lãnh Nguyệt cung cái gì cũng không có, đừng nói là cháo trắng, ngay cả rau quả đều phải xin a, chủ tử, người xem,” nói xong, Tiểu Thu Tử xắn nửa tay áo lên, trên cánh tay lộ ra nhiều vệt máu bầm, “Ta nói ngài ăn không vô, tìm quản sự xin gạo, kết quả, để cho bọn họ đánh một chút, cũng may bọn họ cuối cùng vẫn là cho… Ai, lúc trước còn ở điện Tuyên Lý, bọn họ luôn theo ta nịnh nọt, hiện tại, thật sự là lòng người dễ thay đổi a…”
Thật sự là ngu ngốc, gì mà phải cầu xin chứ. Ra Lãnh Nguyệt cung, quẹo trái, đi khoảng một nén nhang thời gian, lại quẹo phải, tiếp tục đi, sẽ đến ngự trù phòng. Nơi đó cái gì đều có, lúc trước ta có lấy vài lần, hiện tại chính là không muốn đi mà thôi.
Ta hỏi Tiểu Thu Tử vì sao không đi ngự trù phòng, Tiểu Thu Tử òa một tiếng quỳ xuống, “Chủ tử, ngài cũng không thể đuổi nô tài đi a, trong cung chỉ có chủ tử ngài tốt nhất. Lúc trước chưa ở cùng ngài, nô tài từng bị không ít nương nương, vương gia đánh. Ngài chẳng những không đánh nô tài, mà còn đối đãi với nô tài như huynh đệ, nô tài làm sao có thể bỏ lại ngài môt mình chứ
Thật sự là… Xoay người, ta ngủ.
Nửa đêm, ta mở to mắt, Tiểu Thu Tử đang ngủ trên mặt đất. Ta từ trên giường đứng dậy, một ngày không thấy Tuyên Kỳ, trong lòng cảm thấy được có điểm trống vắng, “trống vắng” ngươi hiểu không? Thanh Trữ sư huynh nói sư phó nếu vài ngày không thấy nhị sư thúc sẽ không ngừng thở dài, vậy kêu “trống vắng“. Tưởng tượng đến Tuyên Kỳ, ta liền nhịn không được thở dài, cho nên, ta nghĩ ta cũng là “trống vắng” như thế. (em nó biết iu rùi)
Chán chết. Lúc trước ở nhà, khi không ngủ được, ta thường lén sư phó đến sau núi tìm Hiên Viên Quang (con khỉ á) hoặc là cùng các sư huynh vụng trộm đánh nhau. Cũng không biết vì sao, sau này chỉ cần ta ngủ không được, mọi người trong nhà đều không hẹn mà cùng ăn ma phí tán. (chắc là một dạng thuốc ngủ)
Thiệt sự có chút nhớ nhung ngày xưa a.
Đột nhiên ta nghĩ đến vài người bạn tốt trong cung, đúng rồi, ta có thể đi tìm bọn họ đùa nha, ta đoán bọn họ có lẽ cũng nhớ ta lắm.
Ta nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, dùng khinh công một đường chạy vội tới trước cửa lớn của thiên lao. Ta nóng lòng chờ không kịp muốn thấy bọn họ. Đứng ở ngoài cửa lớn của thiên lao, ta nghĩ lần trước ở thiên lao, Tuyên Kỳ đã từng nói với ta, thiên lao là địa điểm quan trọng, cửa lớn nơi đó không thể tùy tiện đi vào. Ai nha nha, hết cách rồi, ta đành phải đi đến đằng sau thiên lao, đề chưởng vận lức, đẩy ngã một mảng tường. Thấy ta biết nghe lời chưa, không có đi cửa lớn a.
“Ha hả ~~ các vị, đã lâu không thấy, nha? Làm sao lại té trên mặt đất hết vậy? …”
Ta nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện tất cả mọi người miệng sùi bọt mép, tứ chi run rẩy, té trên mặt đất. Ta nhớ rõ vẻ mặt này, hồi ta lấy hết lông trên người Hiên Viên Quang, con khỉ đó mỗi lần thấy ta đều thành cái dạng này, ta có lấy hết lông của bọn hắn đâu chớ?
Ta lấy mộc côn trạc tỉnh bọn họ, kết quả tất cả những người này đều kêu hô to, “Lao đầu, cứu mạng a, có người cướp ngục…”
Thật là, cũng không thèm cùng ta đùa a.
Ta bèn đến ngự hoa viên trò chuyện với mặt trăng, là ngâm thơ đó mà. Sư phó nói lúc tâm tình không vui, làm như vậy tốt nhất.
A, ánh trăng thiệt lớn nha, chim nhạn cũng thiệt lớn
Chim nhạn? Trên đầu ta đúng thật có con chim nhạn bay qua, ha hả ~~ ta nhớ rõ nó, hương vị tốt lắm nha.
Toàn thân ta bay lên, con chim lập tức rơi xuống tay ta.
Ủa? Chân nó có cột một cái khăn màu vàng kìa, đúng lúc thế, ta đang muốn đi nhà xí nè.
Ta đem chim nhạn giao cho Tiểu Thu Tử, nói hắn nướng đến ăn. Ta chỉ ăn chút là thấy hối hận, ta chưa bao giờ biết thịt chim nhạn khó ăn như vậy, tuy nhiên Tiểu Thư Tử lại ăn ngon lành.
Ta nghĩ ta lại phiền muộn, bởi vì ta không ngừng thở dài.
Buổi tối mỗi ngày, ta đều phải đến trước cửa điện Tuyên Đức đi bộ một chuyến, chính là ta chưa từng đi vào. Ta tránh ở đầu tường, nhìn trong cung các một đám người đang bàn luận về một nương nương có địa vị không tầm thường.
Khi bọn hắn đàm luận đến: “Nghe nói vị nương nương này chính là thiên hạ đệ nhất tài nữ mà.” Trong lòng ta thấy đau lắm.
Ta tựa vào giường, nói cho Tiểu Thu Tử biết ta bị bệnh.
Tiểu Thu Tử hỏi ta không thoải mái chỗ nào, ta nói cho hắn, “Lòng ta đau.”
Ta còn không khóc, mà Tiểu Thu Tử đã khóc ầm ĩ, xem ra ủy khuất cực kỳ, thật sự là, cũng không phải ngươi đau, ngươi khóc cái gì a, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc chứ?
“Tiểu Thu Tử, ngươi nói, nếu Tuyên Kỳ cưới Bùi Vân Thường, ta đây còn có thể là thiên hạ đệ nhất của hắn hay không a?”
Tiểu Thu Tử không trả lời, kết quả nước mắt của ta cũng rơi xuống, kỳ quái, ta không nghĩ muốn nó rơi xuống mà, nhưng là ta tựa hồ không khống chế được nó, đành phải cho nó tùy ý rơi.
Tuyên Kỳ là tên đại lừa đảo, rõ ràng nói ta là thiên hạ đệ nhất của hắn, cớ sao lại muốn đem nó cho người khác chứ, ta sẽ không bao giờ… thèm để ý hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa phòng vốn dĩ không rắn chắc bị người đẩy ra kêu lẹt kẹt. Trời ạ, nhẹ tay một chút không được sao, sửa cửa mệt lắm đó. Nếu không vì sao mỗi lần ta phá hư cửa, sư phó đều đuổi theo đánh ta, dù rằng lão nhân gia không có chạy nhanh như ta.
“Uy, ” vào người mặc cẩm phục hỏi ta, “Ngươi có thấy qua một con bồ câu đưa tin cột khăn vàng ở chân không?”
Ta lại ở trên giường, cẩn thận nghĩ nghĩ, khăn vàng thì đúng là có thấy một cái, nhưng ngày đó ta ăn chính là chim nhạn, không phải cái gì bồ câu đưa tin, cho nên ta dứt khoát lắc lắc đầu, nói cho bọn họ: “Không a”.
“Đã vài ngày rồi, sao còn chưa tới…”
Nói xong, bọn họ lại vội vã biến đi, thật sự là, nguyên bản ta còn tính nhờTiểu Thu Tử đi lấy nước trà đến, sư phó nói qua, khách đến phải tiếp đãi đàng hoàng.
Nói tới Tiểu Thu Tử, ta mới nhớ ra, hắn mỗi ngày đều sớm quấn lấy ta, thế nhưng hôm nay cư nhiên chưa rời giường, ta đến xem, nguyên lai là phát sốt. Kỳ thật, đều là chính hắn gây sức ép, rõ ràng có giường, hắn lại không nằm mà đi nằm sàn nhà. Ta vụng trộm thử qua, nằm trên sàn nhà rất là không thoải mái.
Ôm hắn đến trên giường, ta nhớ tới lúc trước khi mình sinh bệnh, sư phó hay nấu cháo cho ta ăn.
Cháo sao, có, ta đi đến ngự trù phòng, bên trong có một người ngồi đó.
Ta tựa vào cửa sổ, hỏi hắn cháo.
“Tiểu khất cái ở đâu tới,” hắn đi đến, véo véo mặt ta, “Chà, thiệt bé múp míp nha, ở đâu thế?”
“Bên kia.” Ta chỉa chỉa phương hướng của Lãnh Nguyệt cung.
“Thì ra là tiểu thái giám ở lãnh cung a,” nước miếng của hắn bắt đầu chảy ra, ai nha nha, ngươi tham thế, ngự trù phòng rõ ràng có khối thứ để ăn mà? Đừng chảy nước miếng a, thiệt là tiếc cho bộ quần áo đẹp của ngươi a.
Hắn cao hứng cười, ta nghĩ hẳn là là hắn thích người ở Lãnh Nguyệt cung, hoặc là nơi đó có thân thích của hắn? (bất quá, sau lại có người nói cho ta biết loại cười này phải để thêm chữ “***” ở trước)
“Tiểu đông tây,” hắn xoa nắn mặt ta, “Không có mệnh lệnh của Nghi Trượng công công, ta cũng không dám tự tiện mang đồ vật này nọ ra ngoài.”
Ta quyệt miệng, sinh khí.
“Có điều, nếu ngươi chịu chơi với gia gia, ta sẽ cho ngươi gạo a…”
Ha hả ~~ chơi à, là sở trường của ta đó, đã lâu không có ai chịu chơi với ta. Ta cao hứng mở miệng cười, kết quả người kia không chỉ có chảy nước miếng, mà ánh mắt còn đăm đăm dừng trên mặt ta. Nguy rồi, sư phó nói qua, loại bệnh trạng này là trúng gió, khó chữa lắm. Ta nghĩ có nên trốn hay không, nhưng là nghĩ đến Tiểu Thu Tử còn mên man trên giường, aish, vì hắn, ta đành hy sinh cái tôi một chút, đồng ý chơi với người kia.
Ta nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, nghĩ nghĩ, cầm lấy cái que bắt lửa.
“Uy…” Người kia thét chói tai, “Ngươi muốn làm gì? …”
“Chơi chứ làm gì…” Không đúng sao? Ta đều đùa với các sư huynh đệ như vậy a, sao hắn giống mấy sư huynh đệ của ta vậy, thấy ta như thế liền hét toáng lên a?
“Ngươi… Ngươi…” Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Người đâu, ai… cứu ta…”
Người đâu? Cứu với? A, ta đã biết, hắn là sợ để người khác thấy, thật là, phiền toái, ta đóng cửa sổ, hướng hắn cười cười.
…
…
Ta lấy đủ loại gạo, rời đi ngự trù phòng. Đột nhiên ta nhớ tới Tiểu Thu Tử mỗi ngày đều mang gạo về, chả lẽ mỗi ngày hắn đều làm chuyện như thế này sao? Còn cái người kia á, hắn nhanh khóc dễ sợ, còn nói về sau muốn gạo cứ mở miệng xin là được.
Ta đem gạo bỏ vào một cái bao thiệt to, treo lên cây, xem như bao cát luyện quyền. Khi ta luyện xong phân nửa Yến môn quyền pháp, bao gạo bể ra.
Tốt lắm, cháo có rồi, nhưng giường này nằm không thoải mái gì hết. Tiểu Thu Tử bị bệnh, sao nằm được giường này. Chờ chút, ta đi lầy chăn bông.
Ách, ta nhớ rõ chăn bông hẳn là là ở nữ hồng phòng.
Đúng rồi, Tiểu Thu Tử ngày hôm qua nói không đủ xiêm ý, thuận tiện lấy một chút…
Còn có…
Đương nhiên, ta sẽ thực cố gắng cùng bọn họ chơi đùa, đổi lấy thứ ta muốn. Sư phó nói qua, không làm mà hưởng là đáng hổ thẹn… Tuy rằng ta không biết cái gì tên là “đáng hổ thẹn “.(pó tay tòan tập, em này đúng là người miền núi á)
…
Kết quả, ngày hôm sau, Tiểu Thu Tử bệnh còn chưa khỏi hẳn, trước cửa phòng đã có rất nhiều người quỳ xuống, trong tay mỗi người đều cầm vài thứ gì đó nói là cho ta. Ngày thứ ba, lúc Tiểu thư Tử khỏi hẳn bệnh, hắn nói với ta, hiện tại quang cảnh của Lãnh Nguyệt cung đã không thua kém gì điện Tuyên Đức.
Đồ ăn trong bát đã khôi phục lại tiêu chuẩn trước kia, hương vị cũng là như trước, nhưng ta vẫn không muốn ăn cơm.
“Chủ tử, ngài ăn chút gì đi…” Tiểu Thu Tử bưng bát, đứng ở trước giường của ta, “Ngài đều hai ngày không ăn cái gì…”
Chính là ta không đói bụng nha, ăn làm chi.
Tiểu Thu Tử nước mắt lưng tròng, “Chủ tử, tim của nô tài, cũng đau theo ngài đó.”
Thật là, cho tới giờ ta chưa từng nghe nói qua tim cũng lây bệnh được a. Xem ra sư phó vẫn nghiên cứu y học không đủ a, ha hả ~~ khi nào trở về, ta phải dạy cho sư phó mới được, không học hỏi sao có thể tiến bộ chớ.
“Tiểu Thu Tử, ” ta ngẩng đầu, hỏi hắn, “Bùi Vân Thường khi nào thì tiến cung?”
Tiểu Thu Tử nói, “Hiện tại, hôm nay…”
À, như vậy sao…
Ta chui đầu vào trong chăn bông.
Đột nhiên ngoài cửa một trận rối loạn, cánh cửa kia lại lần nữa bị xô ra thảm hại, trời ạ, cánh cửa đáng thương a, bây giờ ta có chút hiểu được tâm trạng tức giận của sư phó khi ta lấy cánh cửa đùa nghịch.
Người tiến vào là Đồng phi nương nương, phía sau tất nhiên vẫn là Hoàng Hậu và Thư phi nương nương. Trong tay nàng cầm một quyển sổ màu vàng có trục, thở hổn hển, hô to: “Thánh, thánh chỉ đến…”
Tiểu Thu Tử nâng ta đứng dậy, —— kỳ thật ta vẫn hoài nghi cái kia —— cung kính quỳ trên mặt đất, Tiểu Thu Tử này, chính mình thích quỳ thì tốt rồi, cớ gì muốn ta cũng phải quỳ theo.
“Yến phi tiếp chỉ…”
… Ách… Gì thế, từ đọan này về sau, một câu ta cũng không có nghe lọt lỗ tai, Đồng phi nương nương nói so với sư phó đọc thơ còn khó hiểu hơn.
Tiểu Thu Tử lập tức ôm lấy tay ta, “Chủ tử, thật tốt quá… Thật tốt quá… Ngài rốt cục có thể quay về điện Tuyên Đức, Hoàng Thượng đích thực thương ngài…”
…
Ta có chút không rõ ràng.
Sách còn chưa nói xong, Tiểu Thu Tử đã ô ô ô khóc rống lên, ái chà chà, ta kể chuyện hay đến vậy sao? Ngươi cảm động đến thế cơ à?
“Chủ tử, cầu ngài đừng nói nữa, mọi chuyện căn bản là không phải như thế đâu, ôi trời ạ, hình tượng vạn tuế gia của chúng ta a, mất sạch a…”
“Sao chứ? Sai rồi sao? Ta nói hết tất cả trong sách viết mà”, tay ta hiện đang vân vê “Kinh đường mộc nhất phách” do một người thuyết thư tặng ta.
Tiểu Thu Tử quỳ trên mặt đất, khóc sướt mướt nói.
Nguyên lai vào lúc cha của Tuyên Kỳ chết, hắn không cẩn thận làm cho một nửa binh quyền bị Bình Nam vương gia cướp đi. Do vậy cục diện thiên hạ phân làm hai cực. Để khống chế cục diện, mấy năm trước, Tuyên Kỳ quyết định thành thân với Bùi Vân Thường – muội muội của Trấn Quốc đại tướng Bùi tướng quân. Thế nhưng hôn sự mới vừa định thì Bùi phủ chủ mẫu lại bị bệnh qua đời, Bùi Vân Thường giữ đạo hiếu ba năm, vẫn chưa tiến cung. Hiện giờ nhiều lần truyền đến tin tức Bình Nam vương gia chiêu binh mãi mã, mà Bùi phủ tang hiếu cũng đã mãn, Bùi tướng quân lại quay về kinh. Vì vậy chư vị đại thần bắt đầu khuyên bảo Tuyên Kỳ thành hôn, kết quả Tuyên Kỳ đưa ra quyết định khiến ai ai cũng sửng sốt, chính là không cưới, còn trăm phương ngàn kế tìm cách từ hôn.
Sao phải từ hôn chứ? Sư phó nói qua, hứa phải giữ lời a, lật lọng không phải là anh hùng hảo hán.
Tiểu Thu Tử thở dài, “Chủ tử, còn không phải là vì ngài sao…”
“Cái gì? Bởi vì ta a ~~”
Phải không đó, ta đang ngồi trên một cái ghế thiệt to, bắt chéo chân, miệng cắn trái táo hồng hồng. Tuyên Kỳ ngồi ở cái ghế có khắc hình con rắn (con rồng mà em í không biết, nên tả là con rắn) bên cạnh ta, mặt hắn tối đen, tỏ vẻ giận dỗi.
Tả tể tướng Thượng Quan Gia Lâm quỳ khóc ở chính giữa đại điện.
Đây là tình hình hiện tại ở điện Tuyên Đức a.
“Cho nên, ngươi phải đi tìm Thanh Trì? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a! ” Tuyên Kỳ theo cổ họng nhẹ nhàng hừ ra vài tiếng.
Thượng Quan Gia Lâm lập tức kinh sợ trả lời: “Thần, không dám, thần chính là thay bệ hạ vì Đại Tây của chúng ta mà suy nghĩ a, thần không muốn con dân Đại Tây phải hứng chịu nỗi khổ chiến tranh. Hoàng Thượng… Hoàng Thượng, thừa dịp Bùi tướng quân còn ở kinh thành, cầu Hoàng Thượng thành hôn đi…”
“Trẫm bây giờ còn chưa muốn.” Tuyên Kỳ khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Hoàng Thượng,” Thượng Quan Gia Lâm tăng thêm ngữ khí, “Cựu thần làm quan hơn mười năm, nhận được nhiều ân huệ của tiên hoàng. Sau khi tiên hoàng băng hà, cựu thần thừa di chiếu của tiên hoàng phụ tá Thánh Thượng. Vì Đại Tây, thần nguyện tận tâm hết sức, không xá máu chảy đầu rơi…”
Ta ngáp một cái…
“Nói trọng điểm.” Tuyên Kỳ cắt ngang mấy lời dài dòng của Thượng Quan Gia Lâm.
“Dạ” hắn nhìn mặt đất gật đầu một cái. Ai nha nha, bọn họ thiệt sự xem thường Tuyên Kỳ dễ sợ, nhìn kìa, hắn đều nhìn mặt đất mà nói chuyện với Tuyên Kỳ, “Hiện tại Nam, Bắc hai nơi thế lực ngang nhau, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khơi mào chiến tranh. Mà hiện tại đã có đồn đãi nói Bình nam vương bắt đầu tích binh truân lương, dã tâm của hắn không hỏi cũng biết. Hoàng Thượng, chúng ta hiện tại cần mượn thế lực của Bùi tướng quân.”
“…”
“Hoàng Thượng, một khi Bình Nam vương khơi mào chiến tranh, chẳng những ngôi vị hoàng đế của ngài khó giữ được, còn liên lụy đến dân chúng, tai họa vạn năm a.”
“Đủ rồi, trẫm không cần biết… nè… Thanh Trì, đừng ăn cam… trời nóng, ăn vào sinh hỏa a… Ai nha, đem thứ khô nóng này đi đi, gọi người đổi món… Trẫm cũng không tin, với sức của trẫm mà không thể thắng một tên Bình Nam vương nho nhỏ… Thanh Trì, ăn vải phải lột vỏ đó, biết chưa? Nà, để trẫm lột cho ngươi…”
“Hoàng Thượng, ngài… ngài đây là đang đùa với lửa đó…”
Tuyên Kỳ không đáp lại lời của hắn, đem ta ôm vào trong ngực. Tuyên Kỳ cầm lấy một trái vải, nhẹ nhàng bóc ra, lớp vỏ đỏ rực bên ngoài của nó hé mở, lộ ra nhân màu trắng nõn. Hắn lấy nhân ra khỏi vỏ, đưa tới miệng ta, “Hột không thể ăn, phải nhả ra…” (nghề chính làm vua, nghề tay trái kuli)
Thượng Quan Gia Lâm cắn răng một cái, tiến lại đây, nắm lấy vạt áo của ta, “Yến công tử, cầu ngài khuyên nhủ Hoàng Thượng, xin ngài ấy lấy Bùi Vân Thường đi.”
Nhìn hắn đã già lại còn khóc sướt mướt, ta có chút đau lòng…
“Tuy rằng thiệt thòi cho ngài, nhưng cũng là vì thiên hạ thái bình a, ” Thượng Quan Gia Lâm không để ý ánh mắt phẫn nộ của Tuyên Kỳ, tiếp tục nói hết, “Một khi hai quân đối chọi, động đến đao kiếm, chắc chắn sinh linh đồ thán…”
Hai quân đối chọi? Đánh giặc? Ta vừa nghe, trong lòng vui mừng khôn xiết. Trời ơi, ta có bao lâu không có đánh a… (em ấy cho rằng “giặc” là một loại đối tượng để luyện võ hay sao í) Vừa nghe xong lời này, trong lòng lâng lâng, ta vô thức đứng lên.
“Ngươi dám,” Tuyên Kỳ ôm chặt ta đang thất thần vào lòng, “Dọa đến Thanh Trì, không sợ, có trẫm ở đây, sẽ không … Nè, nói cho trẫm, ngươi hy vọng ta lấy nữ nhân kia sao?”
Đương nhiên không nghĩ, bởi vì ta còn muốn đánh nhau mà. Ta lắc đầu, lại thấy Thượng Quan Gia Lâm ô ô khóc, lập tức trong lòng liền thấy thương cảm. Sư phó từng nói, hảo hài tử là phải biết săn sóc lão nhân gia.
“Vậy ngươi cứ lấy đi…” Ta nói một cách nhẹ nhàng.
“Ngươi…” mặt Tuyên Kỳ lập tức trắng bệch, “Tại sao ngay cả ngươi cũng nói như vậy?”
Sao chứ? Ta làm sao cơ?
Kết quả là ngày hôm đó Tuyên Kỳ thiệt sinh khí, đem ta ôm tới trên giường, hảo hảo “giáo huấn”.
“Thanh Trì, trẫm làm như vậy đều là vì ngươi mà…”
“Ô…” Làm ơn đi, không cần vừa động vừa cùng ta nói chuyện, ta nghe không rõ a… Người này, khí lực đầy người, chỉ biết sử dụng ở trên người ta thôi.
“Trẫm biết ngươi có võ công cao cường, là người trong giang hồ. Nhưng trẫm muốn giữ ngươi bên cạnh trẫm, làm hoàng phi của trẫm, vĩnh viễn cũng không ly khai trẫm, có được không?”
Hả? Vĩnh viễn sao… Thiệt lâu đó, ta sẽ nhớ sư phó lắm.
“Còn do dự gì chứ, ” Tuyên Kỳ nâng mặt ta lên, “Vì trẫm thương ngươi nhất mới muốn làm như thế.”
“…”
Tuyên Kỳ nói phải phong ta làm phi tử, ta hỏi hắn đó là cái gì. Hắn nói đây là thiên hạ đệ nhất “bổn cung“, cũng coi như thiện hạ đệ nhất đó. Tuyên Kỳ giải thích nói làm hoàng phi tức là sẽ vĩnh viễn làm thiên hạ đệ nhất. Ta nghĩ nghĩ, xem như tạm hiểu.
Sau đó thì sao? Sau đó ta ngủ luôn.
Vừa cảm giác tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng. Ta dựa vào giường, xem Tuyên Kỳ thay long bào, đội vương miện.
“Chờ trẫm, hôm nay trẫm nhất định phải cho ngươi danh phận, nào,” Tuyên Kỳ lấy ra một vật nho nhỏ trong lòng ngực, đeo vào trên cổ ta, “Đông Lâm tiến cống Thiên Sơn Tuyết Ti huyết ngọc, giữ cho kĩ, lần này không được đánh mất nữa nha.”
Danh phận? Nó là cái gì nhì? Ta cúi đầu nhìn xem vật nhỏ trên cổ, nhíu mày, này giống cái vòng cổ của con vượn nhà ta quá đi.
Nhưng mà, tưởng tượng đến có thể vĩnh viễn làm thiên hạ đệ nhất, tâm tình của ta cực kì tốt luôn. Nếm qua điểm tâm, bị kích động, ta chạy đến ngự hoa viên luyện công. Ta chạy tới chỗ mấy con chim to, định giỡn với chúng, thế nhưng chúng nó vừa thấy ta đến đã đồng loạt té xỉu trên mặt đất. Thiệt mất mặt, thôi đi kiếm cái gì tứ chi nghịch cũng được.
Nhưng mà đến vật tứ chi cũng không có a, ta đành phải đi xung quanh tìm chúng nó.
Quả nhiên, ở một góc sáng sủa của hoa viên, thật sự có một vật tứ chi đang quỳ rạp dưới mặt đất, rất ngộ nghĩnh, hình như ta chưa từng được thấy qua loài này a. Ta đến gần trông cho rõ, thì ra là một con người, người nọ hô hấp hỗn loạn, nhẹ giọng rên rỉ. Nhìn mớ quần áo đã hỗn độn của hắn, ta đoán hắn là thị vệ trong cung.
Ủa? Hắn bị làm sao vậy nè? Ta đi tới chỗ hắn, dùng tiểu mộc côn trên tay thôi vào hắn. Chắc là đói bụng hay sao ấy, nhìn kìa, hắn không còn sức để đứng lên luôn. Coi ngươi á, quần áo hư hỏng đến như vậy mà còn không biết thay cái mới nữa, chẳng lẽ thiệt là nghèo ư? Ấy chà, Tuyên Kỳ làm ăn kiểu gì thế, hoàng cung không phải nhà hắn sao? Thị vệ trong cung chính là người nhà hắn mà, cớ gì có thể để cho người ta đói tới mức té xỉu, còn ăn mặc hết sức tồi tàn nữa chứ.
Hắng nâng lên ánh mắt rã rời, nhìn ta liếc một cái rồi lập tức phát ra thanh âm mơ hồ, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Hắn ôm lấy đầu gối ta, làm ta té trên mặt đất, sau đó cắn người ta, hai tay còn lộn xộn sờ soạng quần áo của ta.
“Trời ạ… Ngươi đói đến thế cơ à, ta không phải điểm tâm của ngươi đâu… A… đừng có cắn ta mà. Vầy nha, ta vào phòng bếp lấy cơm cho ngươi ha?… Còn quần áo? Ngươi muốn mặc quần áo của ta sao? Không thành vấn đề, đưa ngươi cũng được thôi, nhìn ngươi a, chẳng có chút khí lực nào, đói tới mức không cởi được đai lưng luôn, nào, ta giúp ngươi…”
Ta thuần thục cởi bỏ áo khoác. Thế nhưng hắn không thèm nhìn đến quần áo ta đưa mà cứ ra sức nhằm vào thân mình trắng như tuyết của ta cắn cắn, tay cũng không ngừng sờ soạng trên dưới. (đây là ***ual harassment đó em ơi, sao em ba trấm thế =_=”)
“Ngươi rốt cuộc có để yên cho ta không thì bảo? Đã nói là ta không thể ăn mà cứ cắn hoài là sao?”
“Các ngươi đang làm cái gì?” Trên đầu đột nhiên vang lên một thanh âm, ta ngẩng đầu, là Tuyên Kỳ.
Ta có chút kinh ngạc, muốn nói cái gì đó, thế nhưng yết hầu lại thốt không ra lời.
Aish, ngươi đến đây mà xem nè, nhìn người nhà ngươi coi ra thành cái dạng gì đây, nhen? Hôm nay phía sau Tuyên Kỳ làm thế nào có nhiều người như vậy a, hơn nữa còn có ba vị nương nương kia.
“Cởi quần áo a!” Ta nói, ta là đang đem tới niềm vui cho mọi người, giúp đỡ người nghèo đó.
“Ngươi…” Sắc mặt Tuyên Kỳ bắt đầu chuyển xấu, “Chính là tự nguyện?”
Ta gật đầu, đương nhiên rồi, ta rất mềm lòng a.
Đồng phi nương nương đưa mắt, một tiểu thái giám lập tức từ người kẻ kia lấy ra đồ vật gì đó đưa cho Tuyên Kỳ xem.
Ủa, nga, này là mấy thứ ta phải mang trên người nè, ta tìm hoài mà không thấy, thì ra là bị hắn lấy đi. Ngốc dễ sợ, lấy cái tảng đá này để làm chi, lấy đồ ăn thức uống không tốt hơn sao? Đúng là người kì cục a…
“Khó trách, khó trách ta đưa cho ngươi thứ gì cũng không thấy, nguyên lai là tặng người a? …” Thanh âm của Tuyên Kỳ run rẩy, chà, hình như cảm mạo rồi.
“Hoàng Thượng, ” Đồng phi nương nương tiến lên từng bước nói, “Nghe nói người này cùng Yến Thanh Trì thân mật bấy lâu…”
Tuyên Kỳ hỏi ta, “Đúng vậy sao?”
Gì chứ? Có sao? Ta cố gắng lục lọi trong trí nhớ kí ức về người này. Chết thật, ta nói không tốt a, ta không nhớ rõ.
Thấy ta trầm mặc, Tuyên Kỳ càng thêm phẫn nộ, “Ngươi… thường xuyên làm như vậy ư?”
Ta gật đầu, giúp đỡ người nghèo thôi, là làm phước a.
Tuyên Kỳ gần như khàn khan, điên cuồng hét lên, “Người tới, đem Yến phi nhốt vào Lãnh Nguyệt cung.”
Sao? Ta xem xét bốn phía, Yến phi là ai? (hỏi ngu)
Sư phó đã cùng ta nói qua, có một cái người gì đó kêu là tử nhân, từng có một câu, nói là, có bằng hữu từ phương xa đến sẽ thật cao hứng. Tuy rằng ta rất muốn hỏi sư phó người kia cùng hắn có quan hệ gì, vì sao lời hắn nói sư phó đều biết. Nhưng mà bởi vì lúc ấy ta núp ở dưới gầm giường của sư phó, mà nhị sư thúc cùng sư phó cùng nhau ngồi ở trên giường. Nếu làm cho nhị sư thúc phát hiện ta lại vào phòng ngủ của sư phó lúc ngài ấy đến thăm sư phó thì nhất định sẽ thiệt ~~ sinh khí, sẽ không sẽ cho ta mua điểm tâm ăn. Vậy nên thôi đành bỏ qua a.
Ta nghĩ người ở Lãnh Nguyệt cung hẳn là rất vui mừng đối với việc ta đến đó. Bởi vì ta vừa đến, bọn họ liền giao ngay cho ta một đống bồn cầu, yêu cầu ta lau chùi, hơn nữa còn không cho Tiểu Thu Tử giúp ta. Ta cẩn thận suy ngẫm, từ hồi ta đến điện Tuyên Đức của Tuyên Kỳ tới nay, ta chưa từng làm qua công tác này a. Trước kia, việc như vậy đều là do ta cùng các sư huynh đệ thay phiên làm, không ai được nhàn rỗi hết. Sư phó nói, lại có người nào đó nói qua, nếu trời cao muốn cho ngươi tựu thành đại nghiệp, trước hết phải khiến ngươi gầy đói, bắt thân thể gân cốt ngươi làm lụng thiệt vất vả, hơn nữa còn phải tra tấn tinh thần ngươi một cách dữ dội. Tuy rằng ta không hiểu thân tàn ma dại còn làm được đại nghiệp quái gì, nhưng sư phó nói sao thì cứ cho là đúng thế đi.
Ta thật cao hứng tiếp nhận một đống bồn cầu chất như núi nhỏ, hên là bọn họ thay ta nghĩ, tựu thành đại nghiệp lại há có thể chỉ một cái sao? Tuy rằng ta cũng không biết cái gì là cái gọi là “đại nghiệp”. Có điều Tiểu Thu Tử gấp đến độ khóc luôn, gấp cái gì chứ, về sau vẫn có cơ hội mà.
Bọn họ chẳng những làm phiền gân cốt ta, còn hung hăng làm ta đói bụng. Bởi vì bọn họ nói ta làm dơ hồ sen trong ngự hoa viên. Kỳ thật ta cũng không làm gì a, nhớ lại xem, ta làm biếng đi múc nước, cho nên đem hết nước ở bồn cầu đổ vào trong hồ. Ai chà, có vẻ như muốn thành đại nghiệp quả nhiên không thể lười biếng.
Ta tựa vào giường, nói là giường, kỳ thật đơn giản là đống cỏ khô, mặt trên bỏ thêm một cái chăn bông mỏng manh.
Lạnh thật! Ta hỏi qua Tiểu Thu Tử, cái gì là “lãnh cung”, hắn nói cho ta biết, là nơi phi tử nương nương phạm tội cư ngụ. Ta không biết chính mình đến tột cùng làm sao phạm tội, ta căn bản không nghĩ ra.
Tiểu Thu Tử bưng một cái bát tiến vào, đưa tới trước mặt của ta, “Chủ tử, uống bát cháo đi, ngài đã một ngày không ăn gì rồi.”
Ta tiếp nhận bát, đưa tới bên miệng, nhấp một hơi, nguội, thật khó uống. Ta đưa nó về tay Tiểu Thu Tử.
“Chủ tử,” Tiểu Thu Tử mang khuôn mặt u sầu nói với ta, “Chủ tử, không phải cháo khó uống, ngài đây là so sánh a, tại Lãnh Nguyệt cung này có cháo uống là may rồi, chúng ta hiện tại cũng không so với trước kia…”
Nói cũng đúng, cháo này so với thức ăn ôi thiu trong thiên lao còn tốt hơn nhiều mà, nhưng ta lại cảm thấy nó cực kì khó ăn, một chút cũng không muốn uống.
Tiểu Thu Tử thấy ta không nói lời nào, thở dài, “Chủ tử, ngài làm sao có thể hồ đồ như vậy a, vạn tuế gia mới vừa ở triều lý phong ngài làm Yến phi, ngài lại ngay tại ngự hoa viên gặp chuyện không may. Chủ tử, ngài nhất định là bị oan uổng, tại sao lại không chịu giải thích cho vạn tuế gia? Chẳng lẽ ngài sợ mấy vị phu nhân kia?”
Tiểu Thu Tử nâng ta dậy, lần nữa đưa chén kề vào miệng ta, “Chủ tử, ở Lãnh Nguyệt cung cái gì cũng không có, đừng nói là cháo trắng, ngay cả rau quả đều phải xin a, chủ tử, người xem,” nói xong, Tiểu Thu Tử xắn nửa tay áo lên, trên cánh tay lộ ra nhiều vệt máu bầm, “Ta nói ngài ăn không vô, tìm quản sự xin gạo, kết quả, để cho bọn họ đánh một chút, cũng may bọn họ cuối cùng vẫn là cho… Ai, lúc trước còn ở điện Tuyên Lý, bọn họ luôn theo ta nịnh nọt, hiện tại, thật sự là lòng người dễ thay đổi a…”
Thật sự là ngu ngốc, gì mà phải cầu xin chứ. Ra Lãnh Nguyệt cung, quẹo trái, đi khoảng một nén nhang thời gian, lại quẹo phải, tiếp tục đi, sẽ đến ngự trù phòng. Nơi đó cái gì đều có, lúc trước ta có lấy vài lần, hiện tại chính là không muốn đi mà thôi.
Ta hỏi Tiểu Thu Tử vì sao không đi ngự trù phòng, Tiểu Thu Tử òa một tiếng quỳ xuống, “Chủ tử, ngài cũng không thể đuổi nô tài đi a, trong cung chỉ có chủ tử ngài tốt nhất. Lúc trước chưa ở cùng ngài, nô tài từng bị không ít nương nương, vương gia đánh. Ngài chẳng những không đánh nô tài, mà còn đối đãi với nô tài như huynh đệ, nô tài làm sao có thể bỏ lại ngài môt mình chứ
Thật sự là… Xoay người, ta ngủ.
Nửa đêm, ta mở to mắt, Tiểu Thu Tử đang ngủ trên mặt đất. Ta từ trên giường đứng dậy, một ngày không thấy Tuyên Kỳ, trong lòng cảm thấy được có điểm trống vắng, “trống vắng” ngươi hiểu không? Thanh Trữ sư huynh nói sư phó nếu vài ngày không thấy nhị sư thúc sẽ không ngừng thở dài, vậy kêu “trống vắng“. Tưởng tượng đến Tuyên Kỳ, ta liền nhịn không được thở dài, cho nên, ta nghĩ ta cũng là “trống vắng” như thế. (em nó biết iu rùi)
Chán chết. Lúc trước ở nhà, khi không ngủ được, ta thường lén sư phó đến sau núi tìm Hiên Viên Quang (con khỉ á) hoặc là cùng các sư huynh vụng trộm đánh nhau. Cũng không biết vì sao, sau này chỉ cần ta ngủ không được, mọi người trong nhà đều không hẹn mà cùng ăn ma phí tán. (chắc là một dạng thuốc ngủ)
Thiệt sự có chút nhớ nhung ngày xưa a.
Đột nhiên ta nghĩ đến vài người bạn tốt trong cung, đúng rồi, ta có thể đi tìm bọn họ đùa nha, ta đoán bọn họ có lẽ cũng nhớ ta lắm.
Ta nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, dùng khinh công một đường chạy vội tới trước cửa lớn của thiên lao. Ta nóng lòng chờ không kịp muốn thấy bọn họ. Đứng ở ngoài cửa lớn của thiên lao, ta nghĩ lần trước ở thiên lao, Tuyên Kỳ đã từng nói với ta, thiên lao là địa điểm quan trọng, cửa lớn nơi đó không thể tùy tiện đi vào. Ai nha nha, hết cách rồi, ta đành phải đi đến đằng sau thiên lao, đề chưởng vận lức, đẩy ngã một mảng tường. Thấy ta biết nghe lời chưa, không có đi cửa lớn a.
“Ha hả ~~ các vị, đã lâu không thấy, nha? Làm sao lại té trên mặt đất hết vậy? …”
Ta nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện tất cả mọi người miệng sùi bọt mép, tứ chi run rẩy, té trên mặt đất. Ta nhớ rõ vẻ mặt này, hồi ta lấy hết lông trên người Hiên Viên Quang, con khỉ đó mỗi lần thấy ta đều thành cái dạng này, ta có lấy hết lông của bọn hắn đâu chớ?
Ta lấy mộc côn trạc tỉnh bọn họ, kết quả tất cả những người này đều kêu hô to, “Lao đầu, cứu mạng a, có người cướp ngục…”
Thật là, cũng không thèm cùng ta đùa a.
Ta bèn đến ngự hoa viên trò chuyện với mặt trăng, là ngâm thơ đó mà. Sư phó nói lúc tâm tình không vui, làm như vậy tốt nhất.
A, ánh trăng thiệt lớn nha, chim nhạn cũng thiệt lớn
Chim nhạn? Trên đầu ta đúng thật có con chim nhạn bay qua, ha hả ~~ ta nhớ rõ nó, hương vị tốt lắm nha.
Toàn thân ta bay lên, con chim lập tức rơi xuống tay ta.
Ủa? Chân nó có cột một cái khăn màu vàng kìa, đúng lúc thế, ta đang muốn đi nhà xí nè.
Ta đem chim nhạn giao cho Tiểu Thu Tử, nói hắn nướng đến ăn. Ta chỉ ăn chút là thấy hối hận, ta chưa bao giờ biết thịt chim nhạn khó ăn như vậy, tuy nhiên Tiểu Thư Tử lại ăn ngon lành.
Ta nghĩ ta lại phiền muộn, bởi vì ta không ngừng thở dài.
Buổi tối mỗi ngày, ta đều phải đến trước cửa điện Tuyên Đức đi bộ một chuyến, chính là ta chưa từng đi vào. Ta tránh ở đầu tường, nhìn trong cung các một đám người đang bàn luận về một nương nương có địa vị không tầm thường.
Khi bọn hắn đàm luận đến: “Nghe nói vị nương nương này chính là thiên hạ đệ nhất tài nữ mà.” Trong lòng ta thấy đau lắm.
Ta tựa vào giường, nói cho Tiểu Thu Tử biết ta bị bệnh.
Tiểu Thu Tử hỏi ta không thoải mái chỗ nào, ta nói cho hắn, “Lòng ta đau.”
Ta còn không khóc, mà Tiểu Thu Tử đã khóc ầm ĩ, xem ra ủy khuất cực kỳ, thật sự là, cũng không phải ngươi đau, ngươi khóc cái gì a, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc chứ?
“Tiểu Thu Tử, ngươi nói, nếu Tuyên Kỳ cưới Bùi Vân Thường, ta đây còn có thể là thiên hạ đệ nhất của hắn hay không a?”
Tiểu Thu Tử không trả lời, kết quả nước mắt của ta cũng rơi xuống, kỳ quái, ta không nghĩ muốn nó rơi xuống mà, nhưng là ta tựa hồ không khống chế được nó, đành phải cho nó tùy ý rơi.
Tuyên Kỳ là tên đại lừa đảo, rõ ràng nói ta là thiên hạ đệ nhất của hắn, cớ sao lại muốn đem nó cho người khác chứ, ta sẽ không bao giờ… thèm để ý hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa phòng vốn dĩ không rắn chắc bị người đẩy ra kêu lẹt kẹt. Trời ạ, nhẹ tay một chút không được sao, sửa cửa mệt lắm đó. Nếu không vì sao mỗi lần ta phá hư cửa, sư phó đều đuổi theo đánh ta, dù rằng lão nhân gia không có chạy nhanh như ta.
“Uy, ” vào người mặc cẩm phục hỏi ta, “Ngươi có thấy qua một con bồ câu đưa tin cột khăn vàng ở chân không?”
Ta lại ở trên giường, cẩn thận nghĩ nghĩ, khăn vàng thì đúng là có thấy một cái, nhưng ngày đó ta ăn chính là chim nhạn, không phải cái gì bồ câu đưa tin, cho nên ta dứt khoát lắc lắc đầu, nói cho bọn họ: “Không a”.
“Đã vài ngày rồi, sao còn chưa tới…”
Nói xong, bọn họ lại vội vã biến đi, thật sự là, nguyên bản ta còn tính nhờTiểu Thu Tử đi lấy nước trà đến, sư phó nói qua, khách đến phải tiếp đãi đàng hoàng.
Nói tới Tiểu Thu Tử, ta mới nhớ ra, hắn mỗi ngày đều sớm quấn lấy ta, thế nhưng hôm nay cư nhiên chưa rời giường, ta đến xem, nguyên lai là phát sốt. Kỳ thật, đều là chính hắn gây sức ép, rõ ràng có giường, hắn lại không nằm mà đi nằm sàn nhà. Ta vụng trộm thử qua, nằm trên sàn nhà rất là không thoải mái.
Ôm hắn đến trên giường, ta nhớ tới lúc trước khi mình sinh bệnh, sư phó hay nấu cháo cho ta ăn.
Cháo sao, có, ta đi đến ngự trù phòng, bên trong có một người ngồi đó.
Ta tựa vào cửa sổ, hỏi hắn cháo.
“Tiểu khất cái ở đâu tới,” hắn đi đến, véo véo mặt ta, “Chà, thiệt bé múp míp nha, ở đâu thế?”
“Bên kia.” Ta chỉa chỉa phương hướng của Lãnh Nguyệt cung.
“Thì ra là tiểu thái giám ở lãnh cung a,” nước miếng của hắn bắt đầu chảy ra, ai nha nha, ngươi tham thế, ngự trù phòng rõ ràng có khối thứ để ăn mà? Đừng chảy nước miếng a, thiệt là tiếc cho bộ quần áo đẹp của ngươi a.
Hắn cao hứng cười, ta nghĩ hẳn là là hắn thích người ở Lãnh Nguyệt cung, hoặc là nơi đó có thân thích của hắn? (bất quá, sau lại có người nói cho ta biết loại cười này phải để thêm chữ “***” ở trước)
“Tiểu đông tây,” hắn xoa nắn mặt ta, “Không có mệnh lệnh của Nghi Trượng công công, ta cũng không dám tự tiện mang đồ vật này nọ ra ngoài.”
Ta quyệt miệng, sinh khí.
“Có điều, nếu ngươi chịu chơi với gia gia, ta sẽ cho ngươi gạo a…”
Ha hả ~~ chơi à, là sở trường của ta đó, đã lâu không có ai chịu chơi với ta. Ta cao hứng mở miệng cười, kết quả người kia không chỉ có chảy nước miếng, mà ánh mắt còn đăm đăm dừng trên mặt ta. Nguy rồi, sư phó nói qua, loại bệnh trạng này là trúng gió, khó chữa lắm. Ta nghĩ có nên trốn hay không, nhưng là nghĩ đến Tiểu Thu Tử còn mên man trên giường, aish, vì hắn, ta đành hy sinh cái tôi một chút, đồng ý chơi với người kia.
Ta nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, nghĩ nghĩ, cầm lấy cái que bắt lửa.
“Uy…” Người kia thét chói tai, “Ngươi muốn làm gì? …”
“Chơi chứ làm gì…” Không đúng sao? Ta đều đùa với các sư huynh đệ như vậy a, sao hắn giống mấy sư huynh đệ của ta vậy, thấy ta như thế liền hét toáng lên a?
“Ngươi… Ngươi…” Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Người đâu, ai… cứu ta…”
Người đâu? Cứu với? A, ta đã biết, hắn là sợ để người khác thấy, thật là, phiền toái, ta đóng cửa sổ, hướng hắn cười cười.
…
…
Ta lấy đủ loại gạo, rời đi ngự trù phòng. Đột nhiên ta nhớ tới Tiểu Thu Tử mỗi ngày đều mang gạo về, chả lẽ mỗi ngày hắn đều làm chuyện như thế này sao? Còn cái người kia á, hắn nhanh khóc dễ sợ, còn nói về sau muốn gạo cứ mở miệng xin là được.
Ta đem gạo bỏ vào một cái bao thiệt to, treo lên cây, xem như bao cát luyện quyền. Khi ta luyện xong phân nửa Yến môn quyền pháp, bao gạo bể ra.
Tốt lắm, cháo có rồi, nhưng giường này nằm không thoải mái gì hết. Tiểu Thu Tử bị bệnh, sao nằm được giường này. Chờ chút, ta đi lầy chăn bông.
Ách, ta nhớ rõ chăn bông hẳn là là ở nữ hồng phòng.
Đúng rồi, Tiểu Thu Tử ngày hôm qua nói không đủ xiêm ý, thuận tiện lấy một chút…
Còn có…
Đương nhiên, ta sẽ thực cố gắng cùng bọn họ chơi đùa, đổi lấy thứ ta muốn. Sư phó nói qua, không làm mà hưởng là đáng hổ thẹn… Tuy rằng ta không biết cái gì tên là “đáng hổ thẹn “.(pó tay tòan tập, em này đúng là người miền núi á)
…
Kết quả, ngày hôm sau, Tiểu Thu Tử bệnh còn chưa khỏi hẳn, trước cửa phòng đã có rất nhiều người quỳ xuống, trong tay mỗi người đều cầm vài thứ gì đó nói là cho ta. Ngày thứ ba, lúc Tiểu thư Tử khỏi hẳn bệnh, hắn nói với ta, hiện tại quang cảnh của Lãnh Nguyệt cung đã không thua kém gì điện Tuyên Đức.
Đồ ăn trong bát đã khôi phục lại tiêu chuẩn trước kia, hương vị cũng là như trước, nhưng ta vẫn không muốn ăn cơm.
“Chủ tử, ngài ăn chút gì đi…” Tiểu Thu Tử bưng bát, đứng ở trước giường của ta, “Ngài đều hai ngày không ăn cái gì…”
Chính là ta không đói bụng nha, ăn làm chi.
Tiểu Thu Tử nước mắt lưng tròng, “Chủ tử, tim của nô tài, cũng đau theo ngài đó.”
Thật là, cho tới giờ ta chưa từng nghe nói qua tim cũng lây bệnh được a. Xem ra sư phó vẫn nghiên cứu y học không đủ a, ha hả ~~ khi nào trở về, ta phải dạy cho sư phó mới được, không học hỏi sao có thể tiến bộ chớ.
“Tiểu Thu Tử, ” ta ngẩng đầu, hỏi hắn, “Bùi Vân Thường khi nào thì tiến cung?”
Tiểu Thu Tử nói, “Hiện tại, hôm nay…”
À, như vậy sao…
Ta chui đầu vào trong chăn bông.
Đột nhiên ngoài cửa một trận rối loạn, cánh cửa kia lại lần nữa bị xô ra thảm hại, trời ạ, cánh cửa đáng thương a, bây giờ ta có chút hiểu được tâm trạng tức giận của sư phó khi ta lấy cánh cửa đùa nghịch.
Người tiến vào là Đồng phi nương nương, phía sau tất nhiên vẫn là Hoàng Hậu và Thư phi nương nương. Trong tay nàng cầm một quyển sổ màu vàng có trục, thở hổn hển, hô to: “Thánh, thánh chỉ đến…”
Tiểu Thu Tử nâng ta đứng dậy, —— kỳ thật ta vẫn hoài nghi cái kia —— cung kính quỳ trên mặt đất, Tiểu Thu Tử này, chính mình thích quỳ thì tốt rồi, cớ gì muốn ta cũng phải quỳ theo.
“Yến phi tiếp chỉ…”
… Ách… Gì thế, từ đọan này về sau, một câu ta cũng không có nghe lọt lỗ tai, Đồng phi nương nương nói so với sư phó đọc thơ còn khó hiểu hơn.
Tiểu Thu Tử lập tức ôm lấy tay ta, “Chủ tử, thật tốt quá… Thật tốt quá… Ngài rốt cục có thể quay về điện Tuyên Đức, Hoàng Thượng đích thực thương ngài…”
…
Ta có chút không rõ ràng.