Trần Nhật Nguyệt ở rất gần hắn, bất ngờ làm loạn, dùng hai tay giữ chặt lấy tay hắn.
Trần Nhật Nguyệt từng được Thiết Du Hạ truyền thụ, lần tập kích này giữ sức đã lâu, nhất thời Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thoát được.
Hắn không thoát được, vậy thì không thể phát ra “Thế kiếm”, càng không kịp nhặt lấy ống sáo vừa lấy từ trong bọc ra.
Hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đầu gối vung lên thúc vào Trần Nhật Nguyệt.
Đây là chiến đấu cận thân, Trần Nhật Nguyệt muốn tránh thì phải buông tay.
Chỉ cần tay của Thiên Hạ Đệ Thất được tự do, hắn sẽ có cơ hội phản kích.
Nhưng hắn không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt lại không buông tay.
Hắn cũng không ngờ được, vừa rồi khi Trần Nhật Nguyệt bị hắn chế ngự huyệt đạo không thể động đậy, vẫn luôn để ý quan sát, bình tĩnh đưa ra kết luận. Muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, nhất định phải khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cho hắn cơ hội hồi khí, hơn nữa thủ đoạn phải tàn nhẫn, bất kể đối với kẻ địch hay chính mình đều như vậy, mới có hi vọng giết được đối phương.
Hắn càng không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt nhìn có vẻ nông nổi, láu cá, gian xảo, nhưng lại tàn nhẫn như vậy, bất kể đối với người khác hay với chính mình.
Trần Nhật Nguyệt lại không đi, không tránh, càng không lui.
Hắn gắng gượng chịu một cước của Thiên Hạ Đệ Thất.
Công lực chủ yếu của Thiên Hạ Đệ Thất không nằm ở chân, huống hồ hạ bộ của hắn đang bị trọng thương, vừa cử động lại đau đớn không chịu nổi.
Nhưng một cước này vẫn khiến cho thân thể nhỏ bé của Trần Nhật Nguyệt gần như lệch cả ngũ tạng, có điều hắn vẫn móc chặt lấy yếu huyệt ở hai khuỷu tay của Thiên Hạ Đệ Thất.
Lần này Thiên Hạ Đệ Thất đúng là thê thảm.
Trong thời khắc nguy hiểm này, có hai chuyện mà Thiên Hạ Đệ Thất rất muốn, rất gấp phải làm. Một là lấy ống sáo ra, hai là phát ra Thế kiếm.
Trần Nhật Nguyệt lại nắm lấy yếu huyệt của Thiên Hạ Đệ Thất, không cầu giết chết đối phương, chỉ muốn khống chế hai tay của đối phương là được.
Hai người giằng co không buông.
Nhưng khi Trần Nhật Nguyệt trúng phải đầu gối của Thiên Hạ Đệ Thất, lực lượng kiềm chế kẻ địch nhanh chóng yếu đi, Thiên Hạ Đệ Thất đã cầm được ống sáo.
Đáng tiếc, Thiên Hạ Đệ Thất lại nghe được một âm thanh, nhìn thấy một ánh kiếm.
Thứ hắn nghe được là gió kiếm.
Thứ hắn nhìn thấy là ánh kiếm.
Lại có hai thứ rời khỏi thân thể hắn, đó là ngón tay.
Hai ngón tay, ngón cái và ngón trỏ.
Hai ngón tay đứt lìa rơi xuống đất, ống sáo đã không thể lấy ra, vẫn nằm ở bên hông.
Đó là kiếm của Diệp Cáo.
Hắn đã chạy tới, vốn định dùng một kiếm giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Thất và Trần Nhật Nguyệt dính sát vào nhau, sợ ngộ thương Trần Nhật Nguyệt, cho nên đổi thành cắt đứt tay Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất kịp thời rút tay, nhưng vẫn bị đứt mất hai ngón.
Hắn điên cuồng hét lên.
Hắn không ngờ lần này mình lại lật thuyền trong mương, thua bởi tay hai đứa trẻ.
Dưới cơn đau, cánh tay bị thương của hắn lại thoát khỏi khống chế của Trần Nhật Nguyệt, dùng một tay chụp lấy cổ họng đối phương.
Cổ họng Trần Nhật Nguyệt kêu lên cách cách, cặp mắt trợn trắng, lực lượng trên tay lỏng ra, đổi thành nắm lấy cổ tay của Thiên Hạ Đệ Thất đang giữ cổ hắn.
Thiên Hạ Đệ Thất vẫn còn một tay.
Hắn đang muốn dùng cánh tay phải không bị thương phát ra “Thế kiếm”.
Diệp Cáo nào để cho đối phương thành công. Hắn dùng một chiêu sát thương kẻ địch, người đã áp sát, một kiếm chém vào đầu Thiên Hạ Đệ Thất.
“Độc phách Hoa Sơn”.
Đương nhiên hắn đã xem chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất là Hoa Sơn.
Diệp Cáo dùng thiết kiếm, thiết kiếm chém Hoa Sơn.
Thiết kiếm của hắn có một cái tên, đó là “Thiên Đố kiếm”, cùng với “Anh Tài kiếm” của Hà Phạm, đều được khai quật từ Lão Sách động dưới Phích Lịch sơn. Một thanh dùng bích nhân hồng thuần dương chế tạo, một thanh dùng bích không ngọc thuần âm chế tạo. Cho nên kiếm của Diệp Cáo có màu xanh sẫm, không giống bình thường, là thần binh lợi khí cắt lông gọt tóc, đẽo vàng xắt đá.
Chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất đương nhiên không phải làm bằng sắt, mặt của hắn cũng không phải.
Hắn vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Trần Nhật Nguyệt, nhưng thiết kiếm đã tới.
Thiên Hạ Đệ Thất hét lên một tiếng, kiếm thế chưa thành, công lực chưa tụ, tay phải chỉ tích tụ được chưa đến một thành “Thế kiếm”, nhưng vẫn dùng cánh tay giơ ngang cản một kiếm này.
Thiết kiếm chém vào tay hắn.
Trong lúc trong vội vàng hắn dùng “Thế kiếm”, nhiều nhất chỉ có một hai phần mười công lực, hơn nữa hắn đang bị trọng thương, nhiều nhất cũng chỉ có thể vận dụng một hai thành công lực. Tính toán như vậy, lần này ngăn cản để giữ mạng, Thiên Hạ Đệ Thất tối đa chỉ có thể dùng một phần trăm lực lượng bình thường, bất kể lực sát thương hay lực phòng vệ đều như vậy.
Mà lúc này Diệp Cáo lại dùng toàn lực tấn công, liều mạng một kích.
Hai chân của hắn không thể đứng được, nhưng hắn vẫn lao tới, kiếm thứ nhất chém đứt hai ngón tay của Thiên Hạ Đệ Thất, kiếm thứ hai chém vào đầu đối phương, sau đó cả người mất trọng tâm ngã xuống .
Nếu như hắn không thể chém ngã Thiên Hạ Đệ Thất, cả người và kiếm của hắn đều “bán” cho đối phương, hoàn toàn không có đường lui.
Có thể thấy một kiếm này Diệp Cáo đã dốc sức bình sinh, một kiếm sinh tử.
Thiên Hạ Đệ Thất dùng tay ngăn cản, trong miệng gào thét, tràn đầy bi ai và phẫn nộ.
Hắn biết lần ngăn cản này có kết quả gì.
Hắn chỉ không ngờ mình lại có kết cục như vậy.
Kiếm chém vào thịt, khảm vào xương tủy.
Nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không đứt.
Cho dù Thiên Đố kiếm vô cùng sắc bén, một kiếm này của Diệp Cáo cũng dốc hết bản lĩnh toàn thân, nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không bị chém đứt.
Nếu như cánh tay đứt, vậy một kiếm này sẽ thuận thế từ đầu đến ngực chém hắn ra thành hai mảnh.
Không bị chặt đứt, đó là vì tay của Thiên Hạ Đệ Thất không phải tay, mà là kiếm, “Thế kiếm”.
Mặc dù là “Thế kiếm” rất yếu, nhưng vẫn là “Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý” từng làm mưa làm gió, khiến người ta sợ hãi.
Hiện giờ lực lượng của nó đã không đủ ngàn mặt trời ban trưa, không phải ngàn thái dương màu đỏ, càng không phải ngàn ánh nắng ban mai, thậm chí không thể đảm đương ngàn kiếm ngàn tên, nhưng ít ra vẫn giống như ngàn mũi châm tụ vào giữa tay, vẫn ngăn cản được một kiếm kia của Diệp Cáo.
Kiếm chém vào tay.
Cánh tay chưa đứt, nhưng Diệp Cáo đã dùng hết sức, kiếm thế cũng tận.
Hơn nữa “ngàn mặt trời” toàn lực phản chấn, khiến eo bàn tay Diệp Cáo nứt ra, kiếm cũng rời tay.
Kiếm khảm vào cánh tay Thiên Hạ Đệ Thất.
Diệp Cáo lại ngã xuống, rơi xuống, té xuống chỗ Thiên Hạ Đệ Thất.
Lúc này, Trần Nhật Nguyệt bị Thiên Hạ Đệ Thất dùng một tay nắm lấy cổ, gần như nghẹt thở, giống như một còn cá bi ai nhảy lên bờ lại không về được nước. May mắn kiếm đầu tiên của Diệp Cáo đã chém đứt hai ngón tay Thiên Hạ Đệ Thất, khiến Thiên Hạ Đệ Thất không thể xiết chặt cổ hắn, mới giúp hắn thở được một hơi.
Lúc hắn thở một hơi, kiếm thứ hai của Diệp Cáo lại sát thương một tay khác của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng cả người cũng ngã vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Kiếm khảm vào trong xương cánh tay của kẻ địch.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng thật hung hãn, hắn vung tay lên, ném kiếm của Diệp Cáo đi.
Chân của Diệp Cáo còn đang đau, mềm, buốt, cả người không có điểm đặt chân. Hắn vừa ngã xuống, lập tức quàng lấy cổ Thiên Hạ Đệ Thất, giữ lấy một cánh tay khác không buông. Hắn giỏi về điểm huyệt nhận huyệt, cho nên ra tay đều móc vào chỗ hiểm của kẻ địch. Thiên Hạ Đệ Thất cũng dùng cánh tay chảy máu nắm lấy tóc hắn, ấn vào mặt hắn. Hai người bắt đầu xáp chiến.
Trần Nhật Nguyệt lập tức khom người nhặt lấy Bạch Cốt Âm Dương kiếm của hắn, muốn đâm vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất biết đây là thời khắc sống chết của mình, do đó khi Trần Nhật Nguyệt vừa rạp người xuống, hắn đã dùng khuỷu tay kẹp lấy cổ Trần Nhật Nguyệt, không để đối phương cầm kiếm phản công.
Trần Nhật Nguyệt kêu lên một tiếng, vùng vẫy giãy dụa như phát điên. Hai tay hắn ôm lấy eo Thiên Hạ Đệ Thất, dùng sức vặn mạnh, muốn vặn ngã đối phương, để đối phương không thể vận khí phát lực bẻ gãy cổ mình, hoặc dùng kình lực đâm vào mặt Diệp Cáo.
Nhất thời ba người quấn lấy nhau, giằng co không thôi, kết quả cả ba đều ngã xuống đất, một đường lăn lộn, không ngừng đấu đá. Ba người đều bị thương, liên tục kêu gào, thậm chí còn tay cào miệng cắn, giống như ba con dã thú.
Không, giống như ba con cá.
Ba con cá đáng thương đã rời nước, cách bờ, chẳng những không thể giúp đỡ lẫn nhau, mà còn muốn cắn xé tàn hại nhau.
Bọn họ một đường giãy giụa, vẫn luôn giao chiến, từ thang lầu lăn xuống, lăn đến bên cạnh Lôi Bố đang vùng vẫy sắp chết.
Người mở miệng cầu cứu đương nhiên là Thiên Hạ Đệ Thất.
Đó lại là Thiên Hạ Đệ Thất luôn luôn hung tàn.
Hắn lại cầu xin người ta cứu mình, bởi vì hắn thật sự cảm thấy sợ hãi.
Hắn cảm giác được tử vong đã đến gần.
Hắn không ngờ mình lại thua trong tay hai đứa trẻ vừa xuất đạo, thực ra là còn không có đạo.
Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng, cũng không hợp tình hợp lý, còn trái với lẽ thường.
Nhưng đây là sự thật, hơn nữa còn đang phát sinh, tiến hành.
Hai đứa trẻ này, hai tiểu nhân vật không có tiếng tăm đã quật ngã hắn, khống chế hắn, khiến hai tay hắn bị trọng thương, đến gần bên bờ tử vong.
Hắn chỉ hi vọng có người cứu hắn, bất kể đó là ai.
Sống thì phải cầu sinh.
Muốn giành được thắng lợi, trước tiên phải sống sót.
Hắn nhớ được Văn Tùy Hán đến cùng cao thủ Lôi gia, mặc dù đệ đệ hắn tới để giết hắn, nhưng người của Lôi gia thì chưa chắc đã như vậy. Theo như hắn biết, Lôi môn có không ít hảo thủ đã gia nhập Lục Phân Bán đường, mà Lôi Thuần vẫn muốn tìm mình điều tra hai chuyện, một công một tư, đều là những chuyện hắn có thể trả lời, nàng làm sao để hắn chết bây giờ.
Cho nên hắn kêu Lôi Bố cứu mạng.
Tiếng cầu cứu chẳng những không giống như một sát thủ danh chấn giang hồ khiến người ta khiếp sợ, mà còn không bằng một người bình thường tham sống sợ chết nhát như thỏ đế.
Đương nhiên hắn cũng không biết, tình hình của Lôi Bố chẳng những không tốt hơn hắn, mà còn tệ hơn hắn nhiều.
Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất đều cùng phạm một sai lầm, đó là nọn họ quá khoe khoang tự cao.
Mặc dù hai người bọn họ còn chưa xem mình là vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất cũng tự cho là trên đời hiếm ai có thể ngăn cản bọn họ.
Nhưng bọn họ vẫn bị “ngăn cản”, “đánh ngã”, “sát thương”.
Người quật ngã bọn họ, lại là người mà bọn họ vốn hoàn toàn không để trong mắt, bao gồm đám người giang hồ ô hợp trong Danh Lợi Quyển, cùng với hai thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Bọn họ lại bại trong tay những người xem ra “không hề cao cả”, cũng quyết không phải là “cao thủ hàng đầu”.
Bọn họ tuyệt đối không phải là thiên hạ vô địch.
Giang hồ quá lớn, nhân tài rất nhiều, dù sao thiên hạ vẫn có địch thủ.
Chú ý, không có người vô địch thiên hạ, chỉ có trái tim vô địch thiên hạ. Đó là một trái tim rộng lớn bao dung, quên mình vì người, từ bi bác ái.
Người người đều có địch thủ trong thiên hạ.
Thiếu niên thẹn thùng kia cúi đầu nhìn binh khí trên tay mình, cũng không ngẩng đầu lên, xấu hổ nói:
- “Tam Bất Quản” Quan Thúc Nhị, Kích Tình kích của ngươi lạc hậu rồi. Phương thiên kích của ngươi bị hủy dưới tay Tôn Thần Thương, đứt làm hai khúc, dài biến thành ngắn, ngắn biến thành vô dụng, còn ra thể thống gì?
Người dùng kích vốn là một tên phó đà chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nghe vậy liền biến sắc. Bởi vì chuyện hắn đêm khuya quyết chiến với người của Đại Nhật Thực Sắc Tôn gia, bại trận ngậm hờn, hắn cho rằng không ai biết được, không ngờ người trẻ tuổi ngượng ngùng này lại lạnh nhạt nói ra, câu nào cũng trúng.
Giống như thuộc nằm lòng, người trẻ tuổi thẹn thùng kia lại ung dung nói tiếp:
- Còn về “Ma Nhận” Địch Mễ, ngươi chẳng qua là một tên tiểu nô tài do Nghênh Xuân lâu nuôi dưỡng, hiện nay lại đến Danh Lợi Quyển làm chủ chứa. Đây là tiện nghi cho ngươi rồi, còn muốn mở tiệm làm hộ vệ sao?
Người dùng dao sắc là “Ma Nhận Thủ” Địch Mễ vừa nghe vậy, chợt nhớ tới một người, nhất thời toàn thân nổi da gà, nửa câu nói không ra, cũng không động đậy được.
Nhưng người nói chuyện vẫn rất thẹn thùng, thái độ nói chuyện cũng rất xấu hổ.
Có điều vị công tử tôn quý kia lại chê hắn một câu:
- Tiểu Nhậm, ngươi quá nhiều chuyện rồi.
Thiếu niên kia lập tức đỏ mặt, khoanh tay cung kính:
- Vâng thưa công tử.
Sau đó đứng sang bên cạnh một cách đáng thương, không nói thêm gì nữa, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy không đành.
Công tử giống như vương hầu kia lại hỏi Thiên Hạ Đệ Thất:
- Ngươi muốn ta cứu ngươi?
Thiên Hạ Đệ Thất gật đầu.
Mọi người lại nhao nhao lên tiếng kháng nghị, giận dữ, nhưng nhất thời không ai động thủ. Từ khi thiếu niên thẹn thùng kia lộ ra thủ đoạn, những người ở đây đều biết, không đến mức bắt buộc thì không nên chọc vào ba vị khách không mời này.
Nhưng người gật đầu không chỉ có Thiên Hạ Đệ Thất, mà còn có Lôi Bố.
Hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy một đường sinh cơ kia, hắn cũng muốn cầu sinh, muốn sống.
Thế là công tử kia cũng nghiêng đầu hỏi hắn:
- Ngươi cũng muốn ta cứu ngươi?
Lôi Bố lập tức gật đầu.
Công tử kia lại hỏi:
- Vừa rồi không phải ngươi muốn ta chết rất thảm sao?
Lôi Bố chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nếu là bình thường thì đã sớm xông đến liều mạng rồi, nhưng hiện giờ tình thế của hắn đang yếu hơn người ta, nào có thể hung hăng càn quấy, đành phải nhấn giọng nói:
- Đó là tôi có… mắt không biết… Thái Sơn…
Công tử kia nói:
- Ta là người, không phải núi.
Thiên Hạ Đệ Thất biết hiện giờ hắn và Lôi Bố đang ở trên một con thuyền trong mưa gió, đành phải lên tiếng nhắc nhở:
- Vị công tử gia này… y chính là Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia đại danh đỉnh đỉnh…
Mọi người đều giật mình, kinh hãi không phải bình thường.
Lôi Bố cũng giật mình, kinh hãi không thể xem thường.
Cổ họng Lôi Bố nhúc nhích, không biết là hối hay là hận.
Công tử kia cười nói:
- Các ngươi đều muốn ta ra tay cứu giúp sao? Ngươi có biết tại sao những người ở đây lại căm hận các ngươi như vậy không? Ngươi xem, bọn họ ai ai cũng không đội trời chung với hai ngươi… ài!
Hắn uyển chuyển nói:
- Đó là vì thủ đoạn của các ngươi quá độc ác, quá hung tàn, quá không chừa lại đường lui. Các ngươi xem giết người là thú vui, tàn ác bạo ngược, giống như bức người ta phản kháng, ép người ta đến tuyệt cảnh. Một khi bọn họ đồng tâm hiệp lực, đồng loạt phản kháng, cho dù yếu cũng có thể quật ngã, phá hủy các ngươi. Nên biết nước có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Là do hành vi ngu ngốc của các ngươi, mới khiến cho sức mạnh và cơn giận của mọi người kết hợp lại, khiến các ngươi đang thắng lợi lại bị áp chế. Các ngươi muốn ta cứu giúp, cùng đội chung trời, cùng một trận tuyến với các ngươi, chẳng phải là muốn ta bất nghĩa, muốn ta đắc tội với tất cả đồng đạo giang hồ, anh hùng hảo hán sao?
Ánh sáng trong con mắt duy nhất của Thiên Hạ Đệ Thất lại nhạt đi.
Lôi Bố nghe được ý tứ của đối phương, dù sao hắn cũng là một người cường hãn, lập tức quát lên:
- Ngươi không cứu thì không cứu, bớt nói lời thừa đi!
- Cứu thì ta không cứu.
Công tử kia cũng không tức giận, chỉ tận tình khuyên bảo:
- Nhưng lại có một biện pháp khả thi.
Thiên Hạ Đệ Thất lại có một tia hi vọng.
- Ta cũng không phải không làm gì cả. Ta cũng là nửa người giang hồ, luôn hi vọng có một nơi để dốc chút sức lực.
Hắn nói, còn nở nụ cười rất khí khái hào hiệp:
- Các ngươi đã giết nhiều hảo hán giang hồ như vậy, không bằng ta thay mọi người báo thù, giúp những đồng đạo võ lâm này đòi nợ máu.
Cuối cùng hắn đã biểu thị thái độ.
Khi lãnh tụ tài giỏi của tập đoàn Hữu Kiều quyền cao thế lớn là Phương Thập Chu ra mặt, mọi người đều hết sức lo lắng, nửa tin nửa ngờ, vừa hận vừa sợ, không biết là địch hay bạn.
Nếu như hắn là địch, vậy tuyệt đối là một đại địch. Huống hồ những đồng đạo giang hồ ở đây không chết thì cũng bị thương, ít nhất cũng đại thương nguyên khí, e rằng không phải là đối thủ của “Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia” Phương Ứng Khán.
Hơn nữa bên cạnh hắn còn có hai trợ thủ mạnh, âm thầm nắm giữ hình bộ, đó là “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán và “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” Nhậm Lao. Cho dù mọi người đồng tâm hiệp lực, cũng chưa chắc có thể chống lại.
Như như hắn là bạn, vậy mọi chuyện dễ xử lý hơn nhiều, không chỉ như hổ thêm cánh, mà còn thêm uy của rồng, thêm độc của rắn.
Có điều tập đoàn Hữu Kiều của hắn lại tụ tập hoạn quan, liên hợp với lực lượng cung đình, vương hầu, không quá hòa thuận với Danh Lợi Quyển, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, Lục Phiến Môn, hai đảng Phát Mộng, thậm chí là hảo hán giang hồ bình thường, đường lối khác nhau, hắn sẽ giúp mọi người sao?
Mọi người đều nghi ngờ.
May mắn lại nghe hắn bày tỏ thái độ.
Phương tiểu hầu gia lại cùng chung chí hướng với mọi người, hợp sức giết hung thủ.
Như vậy thì quá tốt.
Mọi người giống như trút được gánh nặng.
Bởi vì cao hứng, phần lớn mọi người đều quên hỏi tại sao.
Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói:
- Ta đã biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta…
Phương Ứng Khán ung dung nhìn hắn, cười hỏi:
- Ngươi biết quá nhiều, có người sống nào giữ bí mật tốt hơn người chết không?
Lôi Bố khàn giọng nói:
- Ngươi dám động đến ta, toàn bộ đệ tử của Giang Nam Phích Lịch đường chúng ta sẽ không tha cho ngươi!
- Ồ?
Phương Ứng Khán tươi cười nói:
- Có chuyện này sao? Không phải Người của Lôi gia đã chia năm xẻ bảy à? Có người gia nhập Lục Phân Bán đường. Có người phục vụ Kim Phong Tế Vũ lâu. Có người không chuyên tâm vào thuốc nổ hỏa khí độc môn sở trường, lại đi cầm đao xách kiếm. Giống như Lôi Tần sáng lập nên Tiểu Lôi môn, lại giống như các hạ muốn lập Đại Lôi đường.
- Chỉ còn lại vài lão già bảo thủ trông coi Lôi gia bảo, không phải lão bất tử thì cũng là lão hồ đồ. Bọn họ đã sớm xem các ngươi là phản nghịch, phá giáo xuất môn, tự lập môn hộ. Đệ tử Lôi gia cũng nội chiến với nhau, không thể chấm dứt, có ai muốn báo thù cho ngươi? Có lẽ muốn tìm một người giúp ngươi giải vây cũng hiếm thấy rồi.
Nói xong, hắn lại mỉm cười liếc nhìn thanh niên không ngừng nhúc nhích kia.
Lôi Bố cười thảm nói:
- Ngươi đã là Phương hầu gia… vậy thì tốt rồi. Ta là người được tập đoàn Hữu Kiều các ngươi mời vào kinh… chúng ta là người nhà, ngươi cũng không thể…
- Ai là người nhà với ngươi?
Lão nhân kia cất giọng hung dữ:
- Ngươi vào kinh, chỉ vì muốn lập uy để xây dựng Đại Lôi đường. Ngươi vốn là thủ hạ của Thái thái sư, lại nghe Khiếu Thiên Vương xui khiến, mượn danh nghĩa tập đoàn Hữu Kiều để xâm nhập kinh thành. Nếu không, tại sao ngươi chỉ biết Mễ công công, ngay cả hầu gia nhà ta cũng không diện kiến? Cho dù ngươi đúng là như vậy, hôm nay chúng ta cũng phải thanh lý môn hộ!
Lôi Bố yên lặng, bởi vì hắn cứng họng không nói được.
Hắn biết những gì Phương Ứng Khán và Nhậm Lao, Nhậm Oán nói đều là sự thật. Lẽ ra không ai đối phó được Giang Nam Phích Lịch đường, nhưng đệ tử Lôi môn lại trước tiên nội loạn. Một khi bên trong bị ăn mòn, không chiến đã bại, bất cứ ai cũng có thể chia cắt thực lực và địa bàn của Phích Lịch đường.
Có điều từ trong lời nói của Nhậm Lao, hắn cũng phát hiện ra một “tin tức”. Xem ra, đối với việc mình chỉ biết Mễ Thương Khung mà không biết Phương Thập Chu, Nhậm Lao dường như cho rằng rất nhục nhã, cũng không thức thời.
Phương Ứng Khán và Mễ Hữu Kiều là hai đầu lĩnh của tập đoàn Hữu Kiều, sao lại có phân biệt như vậy?
Chẳng lẽ…
(Giang Nam Lôi gia Phích Lịch đường chính là vì vậy mà bắt đầu nội chiến, dẫn đến phân liệt…)
Lúc suy nghĩ như vậy, thần sắc trên gương mặt kinh hãi của Lôi Bố lại có phần kỳ dị.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thiên Hạ Đệ Thất đã không kịp thương xót mình.
Bởi vì biến cố đã sinh, nguy cơ đã hiện.
Trần Nhật Nguyệt ở rất gần hắn, bất ngờ làm loạn, dùng hai tay giữ chặt lấy tay hắn.
Trần Nhật Nguyệt từng được Thiết Du Hạ truyền thụ, lần tập kích này giữ sức đã lâu, nhất thời Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thoát được.
Hắn không thoát được, vậy thì không thể phát ra “Thế kiếm”, càng không kịp nhặt lấy ống sáo vừa lấy từ trong bọc ra.
Hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đầu gối vung lên thúc vào Trần Nhật Nguyệt.
Đây là chiến đấu cận thân, Trần Nhật Nguyệt muốn tránh thì phải buông tay.
Chỉ cần tay của Thiên Hạ Đệ Thất được tự do, hắn sẽ có cơ hội phản kích.
Nhưng hắn không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt lại không buông tay.
Hắn cũng không ngờ được, vừa rồi khi Trần Nhật Nguyệt bị hắn chế ngự huyệt đạo không thể động đậy, vẫn luôn để ý quan sát, bình tĩnh đưa ra kết luận. Muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, nhất định phải khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cho hắn cơ hội hồi khí, hơn nữa thủ đoạn phải tàn nhẫn, bất kể đối với kẻ địch hay chính mình đều như vậy, mới có hi vọng giết được đối phương.
Hắn càng không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt nhìn có vẻ nông nổi, láu cá, gian xảo, nhưng lại tàn nhẫn như vậy, bất kể đối với người khác hay với chính mình.
Trần Nhật Nguyệt lại không đi, không tránh, càng không lui.
Hắn gắng gượng chịu một cước của Thiên Hạ Đệ Thất.
Công lực chủ yếu của Thiên Hạ Đệ Thất không nằm ở chân, huống hồ hạ bộ của hắn đang bị trọng thương, vừa cử động lại đau đớn không chịu nổi.
Nhưng một cước này vẫn khiến cho thân thể nhỏ bé của Trần Nhật Nguyệt gần như lệch cả ngũ tạng, có điều hắn vẫn móc chặt lấy yếu huyệt ở hai khuỷu tay của Thiên Hạ Đệ Thất.
Lần này Thiên Hạ Đệ Thất đúng là thê thảm.
Trong thời khắc nguy hiểm này, có hai chuyện mà Thiên Hạ Đệ Thất rất muốn, rất gấp phải làm. Một là lấy ống sáo ra, hai là phát ra Thế kiếm.
Trần Nhật Nguyệt lại nắm lấy yếu huyệt của Thiên Hạ Đệ Thất, không cầu giết chết đối phương, chỉ muốn khống chế hai tay của đối phương là được.
Hai người giằng co không buông.
Nhưng khi Trần Nhật Nguyệt trúng phải đầu gối của Thiên Hạ Đệ Thất, lực lượng kiềm chế kẻ địch nhanh chóng yếu đi, Thiên Hạ Đệ Thất đã cầm được ống sáo.
Đáng tiếc, Thiên Hạ Đệ Thất lại nghe được một âm thanh, nhìn thấy một ánh kiếm.
Thứ hắn nghe được là gió kiếm.
Thứ hắn nhìn thấy là ánh kiếm.
Lại có hai thứ rời khỏi thân thể hắn, đó là ngón tay.
Hai ngón tay, ngón cái và ngón trỏ.
Hai ngón tay đứt lìa rơi xuống đất, ống sáo đã không thể lấy ra, vẫn nằm ở bên hông.
Đó là kiếm của Diệp Cáo.
Hắn đã chạy tới, vốn định dùng một kiếm giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Thất và Trần Nhật Nguyệt dính sát vào nhau, sợ ngộ thương Trần Nhật Nguyệt, cho nên đổi thành cắt đứt tay Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất kịp thời rút tay, nhưng vẫn bị đứt mất hai ngón.
Hắn điên cuồng hét lên.
Hắn không ngờ lần này mình lại lật thuyền trong mương, thua bởi tay hai đứa trẻ.
Dưới cơn đau, cánh tay bị thương của hắn lại thoát khỏi khống chế của Trần Nhật Nguyệt, dùng một tay chụp lấy cổ họng đối phương.
Cổ họng Trần Nhật Nguyệt kêu lên cách cách, cặp mắt trợn trắng, lực lượng trên tay lỏng ra, đổi thành nắm lấy cổ tay của Thiên Hạ Đệ Thất đang giữ cổ hắn.
Thiên Hạ Đệ Thất vẫn còn một tay.
Hắn đang muốn dùng cánh tay phải không bị thương phát ra “Thế kiếm”.
Diệp Cáo nào để cho đối phương thành công. Hắn dùng một chiêu sát thương kẻ địch, người đã áp sát, một kiếm chém vào đầu Thiên Hạ Đệ Thất.
“Độc phách Hoa Sơn”.
Đương nhiên hắn đã xem chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất là Hoa Sơn.
Diệp Cáo dùng thiết kiếm, thiết kiếm chém Hoa Sơn.
Thiết kiếm của hắn có một cái tên, đó là “Thiên Đố kiếm”, cùng với “Anh Tài kiếm” của Hà Phạm, đều được khai quật từ Lão Sách động dưới Phích Lịch sơn. Một thanh dùng bích nhân hồng thuần dương chế tạo, một thanh dùng bích không ngọc thuần âm chế tạo. Cho nên kiếm của Diệp Cáo có màu xanh sẫm, không giống bình thường, là thần binh lợi khí cắt lông gọt tóc, đẽo vàng xắt đá.
Chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất đương nhiên không phải làm bằng sắt, mặt của hắn cũng không phải.
Hắn vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Trần Nhật Nguyệt, nhưng thiết kiếm đã tới.
Thiên Hạ Đệ Thất hét lên một tiếng, kiếm thế chưa thành, công lực chưa tụ, tay phải chỉ tích tụ được chưa đến một thành “Thế kiếm”, nhưng vẫn dùng cánh tay giơ ngang cản một kiếm này.
Thiết kiếm chém vào tay hắn.
Trong lúc trong vội vàng hắn dùng “Thế kiếm”, nhiều nhất chỉ có một hai phần mười công lực, hơn nữa hắn đang bị trọng thương, nhiều nhất cũng chỉ có thể vận dụng một hai thành công lực. Tính toán như vậy, lần này ngăn cản để giữ mạng, Thiên Hạ Đệ Thất tối đa chỉ có thể dùng một phần trăm lực lượng bình thường, bất kể lực sát thương hay lực phòng vệ đều như vậy.
Mà lúc này Diệp Cáo lại dùng toàn lực tấn công, liều mạng một kích.
Hai chân của hắn không thể đứng được, nhưng hắn vẫn lao tới, kiếm thứ nhất chém đứt hai ngón tay của Thiên Hạ Đệ Thất, kiếm thứ hai chém vào đầu đối phương, sau đó cả người mất trọng tâm ngã xuống .
Nếu như hắn không thể chém ngã Thiên Hạ Đệ Thất, cả người và kiếm của hắn đều “bán” cho đối phương, hoàn toàn không có đường lui.
Có thể thấy một kiếm này Diệp Cáo đã dốc sức bình sinh, một kiếm sinh tử.
Thiên Hạ Đệ Thất dùng tay ngăn cản, trong miệng gào thét, tràn đầy bi ai và phẫn nộ.
Hắn biết lần ngăn cản này có kết quả gì.
Hắn chỉ không ngờ mình lại có kết cục như vậy.
Kiếm chém vào thịt, khảm vào xương tủy.
Nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không đứt.
Cho dù Thiên Đố kiếm vô cùng sắc bén, một kiếm này của Diệp Cáo cũng dốc hết bản lĩnh toàn thân, nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không bị chém đứt.
Nếu như cánh tay đứt, vậy một kiếm này sẽ thuận thế từ đầu đến ngực chém hắn ra thành hai mảnh.
Không bị chặt đứt, đó là vì tay của Thiên Hạ Đệ Thất không phải tay, mà là kiếm, “Thế kiếm”.
Mặc dù là “Thế kiếm” rất yếu, nhưng vẫn là “Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý” từng làm mưa làm gió, khiến người ta sợ hãi.
Hiện giờ lực lượng của nó đã không đủ ngàn mặt trời ban trưa, không phải ngàn thái dương màu đỏ, càng không phải ngàn ánh nắng ban mai, thậm chí không thể đảm đương ngàn kiếm ngàn tên, nhưng ít ra vẫn giống như ngàn mũi châm tụ vào giữa tay, vẫn ngăn cản được một kiếm kia của Diệp Cáo.
Kiếm chém vào tay.
Cánh tay chưa đứt, nhưng Diệp Cáo đã dùng hết sức, kiếm thế cũng tận.
Hơn nữa “ngàn mặt trời” toàn lực phản chấn, khiến eo bàn tay Diệp Cáo nứt ra, kiếm cũng rời tay.
Kiếm khảm vào cánh tay Thiên Hạ Đệ Thất.
Diệp Cáo lại ngã xuống, rơi xuống, té xuống chỗ Thiên Hạ Đệ Thất.
Lúc này, Trần Nhật Nguyệt bị Thiên Hạ Đệ Thất dùng một tay nắm lấy cổ, gần như nghẹt thở, giống như một còn cá bi ai nhảy lên bờ lại không về được nước. May mắn kiếm đầu tiên của Diệp Cáo đã chém đứt hai ngón tay Thiên Hạ Đệ Thất, khiến Thiên Hạ Đệ Thất không thể xiết chặt cổ hắn, mới giúp hắn thở được một hơi.
Lúc hắn thở một hơi, kiếm thứ hai của Diệp Cáo lại sát thương một tay khác của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng cả người cũng ngã vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Kiếm khảm vào trong xương cánh tay của kẻ địch.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng thật hung hãn, hắn vung tay lên, ném kiếm của Diệp Cáo đi.
Chân của Diệp Cáo còn đang đau, mềm, buốt, cả người không có điểm đặt chân. Hắn vừa ngã xuống, lập tức quàng lấy cổ Thiên Hạ Đệ Thất, giữ lấy một cánh tay khác không buông. Hắn giỏi về điểm huyệt nhận huyệt, cho nên ra tay đều móc vào chỗ hiểm của kẻ địch. Thiên Hạ Đệ Thất cũng dùng cánh tay chảy máu nắm lấy tóc hắn, ấn vào mặt hắn. Hai người bắt đầu xáp chiến.
Trần Nhật Nguyệt lập tức khom người nhặt lấy Bạch Cốt Âm Dương kiếm của hắn, muốn đâm vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất biết đây là thời khắc sống chết của mình, do đó khi Trần Nhật Nguyệt vừa rạp người xuống, hắn đã dùng khuỷu tay kẹp lấy cổ Trần Nhật Nguyệt, không để đối phương cầm kiếm phản công.
Trần Nhật Nguyệt kêu lên một tiếng, vùng vẫy giãy dụa như phát điên. Hai tay hắn ôm lấy eo Thiên Hạ Đệ Thất, dùng sức vặn mạnh, muốn vặn ngã đối phương, để đối phương không thể vận khí phát lực bẻ gãy cổ mình, hoặc dùng kình lực đâm vào mặt Diệp Cáo.
Nhất thời ba người quấn lấy nhau, giằng co không thôi, kết quả cả ba đều ngã xuống đất, một đường lăn lộn, không ngừng đấu đá. Ba người đều bị thương, liên tục kêu gào, thậm chí còn tay cào miệng cắn, giống như ba con dã thú.
Không, giống như ba con cá.
Ba con cá đáng thương đã rời nước, cách bờ, chẳng những không thể giúp đỡ lẫn nhau, mà còn muốn cắn xé tàn hại nhau.
Bọn họ một đường giãy giụa, vẫn luôn giao chiến, từ thang lầu lăn xuống, lăn đến bên cạnh Lôi Bố đang vùng vẫy sắp chết.
Người mở miệng cầu cứu đương nhiên là Thiên Hạ Đệ Thất.
Đó lại là Thiên Hạ Đệ Thất luôn luôn hung tàn.
Hắn lại cầu xin người ta cứu mình, bởi vì hắn thật sự cảm thấy sợ hãi.
Hắn cảm giác được tử vong đã đến gần.
Hắn không ngờ mình lại thua trong tay hai đứa trẻ vừa xuất đạo, thực ra là còn không có đạo.
Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng, cũng không hợp tình hợp lý, còn trái với lẽ thường.
Nhưng đây là sự thật, hơn nữa còn đang phát sinh, tiến hành.
Hai đứa trẻ này, hai tiểu nhân vật không có tiếng tăm đã quật ngã hắn, khống chế hắn, khiến hai tay hắn bị trọng thương, đến gần bên bờ tử vong.
Hắn chỉ hi vọng có người cứu hắn, bất kể đó là ai.
Sống thì phải cầu sinh.
Muốn giành được thắng lợi, trước tiên phải sống sót.
Hắn nhớ được Văn Tùy Hán đến cùng cao thủ Lôi gia, mặc dù đệ đệ hắn tới để giết hắn, nhưng người của Lôi gia thì chưa chắc đã như vậy. Theo như hắn biết, Lôi môn có không ít hảo thủ đã gia nhập Lục Phân Bán đường, mà Lôi Thuần vẫn muốn tìm mình điều tra hai chuyện, một công một tư, đều là những chuyện hắn có thể trả lời, nàng làm sao để hắn chết bây giờ.
Cho nên hắn kêu Lôi Bố cứu mạng.
Tiếng cầu cứu chẳng những không giống như một sát thủ danh chấn giang hồ khiến người ta khiếp sợ, mà còn không bằng một người bình thường tham sống sợ chết nhát như thỏ đế.
Đương nhiên hắn cũng không biết, tình hình của Lôi Bố chẳng những không tốt hơn hắn, mà còn tệ hơn hắn nhiều.
Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất đều cùng phạm một sai lầm, đó là nọn họ quá khoe khoang tự cao.
Mặc dù hai người bọn họ còn chưa xem mình là vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất cũng tự cho là trên đời hiếm ai có thể ngăn cản bọn họ.
Nhưng bọn họ vẫn bị “ngăn cản”, “đánh ngã”, “sát thương”.
Người quật ngã bọn họ, lại là người mà bọn họ vốn hoàn toàn không để trong mắt, bao gồm đám người giang hồ ô hợp trong Danh Lợi Quyển, cùng với hai thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Bọn họ lại bại trong tay những người xem ra “không hề cao cả”, cũng quyết không phải là “cao thủ hàng đầu”.
Bọn họ tuyệt đối không phải là thiên hạ vô địch.
Giang hồ quá lớn, nhân tài rất nhiều, dù sao thiên hạ vẫn có địch thủ.
Chú ý, không có người vô địch thiên hạ, chỉ có trái tim vô địch thiên hạ. Đó là một trái tim rộng lớn bao dung, quên mình vì người, từ bi bác ái.