Tôn Thu Bì nhìn giống như một con cá già thê lương, nhưng khi hắn chạm vào ba cao thủ vừa giành được thắng lợi này, lại giống như nhẹ nhàng sờ vào ba con cá ngoan ngoãn trong vại.
Hơn nữa, sau khi hắn chậm rãi kêu lên ba chữ “chảy máu mũi” giống như hoàn toàn không có ý nghĩa kia, trong đám thực khách dưới lầu của Danh Lợi Quyển đột nhiên phát sinh vài chuyện khác thường.
Có một bàn khách đang uống trà, dùng cơm, vừa mới lấp đầy cái bụng căng phồng, lại cạp một miếng dưa hấu, đồng thời cười nói huyên thuyên. Khi xảy ra chuyện Chung Ngọ, Lợi Minh, Ngô Dạ, Hoàng Hôn ra tay đập phá, bọn họ vẫn luôn quan sát lưu ý, cũng không lập tức rời đi.
Nhưng khi trên lầu vang lên một tiếng “chảy… máu… mũi…”, ba vị khách ở bàn này lập tức đứng lên, vội vã trả tiền, lúc gần đi còn ôm mũi nói:
- Ta chảy máu mũi… quá khô nóng rồi… thất lễ thất lễ, thật xấu hổ…
Không chỉ có người ở bàn này.
Còn có một bàn khác, một người trong đó ăn mặc giống như thương nhân, đang nhỏ giọng đàm luận với mấy người khách thường tới Danh Lợi Quyển ăn ăn uống uống. Khi tên đại hán kia từ lầu hai rơi xuống, chợt nghe ba tiếng “chảy, máu, mũi”, người này cũng đứng lên, để lại một câu:
- Xin lỗi, cắn nhằm môi rồi, chảy máu cả miệng, xin đi trước một bước…
Cứ như vậy rời đi.
Người ở một bàn khác vốn đang đánh bạc hò hét, chơi trò phạt rượu, thấy Ngư cô nương và bốn người khách không mời xảy ra xung đột, liền bớt phóng túng một chút, nhỏ giọng nói chuyện. Bọn họ giống như muốn tiến lên giúp đám người Ngư Thiên Lương và Mạnh lão bản một tay, nhưng khi nghe bốn người kia nói ra danh hiệu, liền không dám lỗ mãng, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Lúc này vừa nghe câu “chảy… máu… mũi…”, một người trong đó đột nhiên đứng lên, vội vã nói một câu:
- Ta chảy máu răng, đau răng rồi, xin cáo từ!
Nói xong liền đi ngay.
Ba người còn lại đều kinh ngạc.
Không chỉ có những người này, mấy bàn khác cũng có hai ba người, trong đó có nam có nữ, vội vã đứng lên, để lại một câu:
- Ta chảy máu mũi.
- Vết thương cũ của ta chảy máu.
Nói xong liền rời đi.
Lập tức trong tiệm có khoảng hai phần người rời khỏi.
Gương mặt của Mạnh Tương Lữ trở nên nghiêm túc, nói:
- Xem ra bọn họ không thật sự động thủ, nếu không chúng ta đã đánh giá thấp bọn họ, e rằng sẽ gánh lấy hậu quả.
Thực ra sau khi y giúp Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt dìu Thiên Hạ Đệ Thất vào phòng, liền phát hiện có khách không mời đang đi vào từ các đường trên lầu, dưới lầu, mỗi người có mưu đồ khác nhau, nhưng đều muốn tiến vào phòng số mười chín.
Y biết rõ Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo mặc dù còn trẻ, nhưng quyết không dễ đối phó như mọi người tưởng tượng, huống hồ còn có “Tiểu Điểu” Cao Phi kinh nghiệm giang hồ phong phú đang chủ trì đại cục.
Do đó y nhanh chóng rời khỏi phòng số mười chín, đi vào một gian phòng khác ở đối diện, dừng lại một lúc, sau đó xuống lầu, vừa lúc gặp phải Ngư Hảo Thu và Ngư Đầu, Ngư Vĩ, đang cãi nhau với kỳ chủ Tứ Kỳ đến mức giương cung bạt kiếm.
Có điều Ngư cô nương gần như không cần y và Hà Hỏa Tinh giúp đỡ, đã dùng ba mũi “Nữ Nhân châm”, nửa ống “nhất phún phát tình tề”, khống chế Chung Ngọ, Hoàng Hôn và Ngô Dạ, cũng hù dọa Lợi Minh, thậm chí ngay cả huynh đệ họ Ngư cũng chỉ là ngụy trang, không cần ra tay thật sự.
Nhưng khi nghe trên lầu vang lên tiếng ngâm “chảy máu mũi”, lại phát hiện trong số thực khách dưới lầu có nhiều người lập tức rút lui, có thể thấy hành động lần này của đối phương to lớn, chặt chẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng, hơn nữa còn coi trọng, cường thế xuất kích.
Nhưng bọn họ lại rút lui khi chưa thật sự phát động tấn công. Điểm này có lẽ khiến người ta mê hoặc, nhưng Mạnh Tương Lữ lại đoán được mấy phần, áp lực cũng tăng thêm mấy thành. Huống hồ ở các bàn vẫn còn một số người không rõ lai lịch, không biết địch bạn.
Hà Xa ở bên cạnh lại nói:
- Bọn họ đến nhiều hơn so với dự đoán, nhưng người của chúng ta cũng không ít, hơn nữa xem ra bọn họ cũng không đoàn kết.
Đến lúc này, Lợi Minh đành phải dùng một đỡ ba, vất vả dìu ba người Ngô Dạ, Chung Ngọ, Hoàng Hôn đã bị trúng châm rời đi.
Lúc gần đi, Lợi Minh còn nói một câu hung ác:
- Yêu phụ, chúng ta sẽ còn tới tìm ngươi!
Ngư Thiên Lương lại dịu dàng trả lời một câu cứng rắn:
- Đến lúc đó, đại gia ngươi càng phải “nhất mục quan thất” rồi (câu này hơi bậy bạ nên không dịch). Đừng quên, tiểu nữ tử là tâm của nữ nhân, châm dưới đáy biển nha!
Bốn tên kỳ chủ này chật vật rời đi, lại giống như không liên quan gì đến các lộ nhân mã rút lui sau khi nghe được câu “chảy máu mũi”.
Nhất thời trong Danh Lợi Quyển người đi nhiều, người tới ít, nhưng lên xuống vẫn gây ra một chút hỗn loạn, qua lại kề vai, leo trèo dời gót. Có người nâng chén hoan hô, chúc mừng đám người Ngư cô nương đánh lui kẻ địch. Còn Tư Không Tàn Phế và Vu Quả, Vu Túc cũng loạng choạng đứng lên, trong lòng đau đớn, mắt đầy thù hận. Lại thấy Trần Nhật Nguyệt vịn vào lan can trên lầu nhìn xuống, ra vẻ ngạc nhiên kêu lên:
- Thần Quân! Ta nhìn thấy Thần Quân kìa!
Nguyên lai ngoại hiệu của Tư Không Tàn Phế là “Khai Hạp Thần Quân”, rất có địa vị trong võ lâm, nhiều người lại gọi hắn là “Thần Quân”. Hôm nay ở trước mặt mọi người lại ngã đến chật vật như vậy, còn bị Trần Nhật Nguyệt vốn ranh mãnh hô to gọi nhỏ, khiến Tư Không Tàn Phế càng không dễ chịu.
Ba người dìu nhau đi ra, chợt nghe “Hỏa Tinh Đô Đầu” Hà Xa quát lên một tiếng:
- Dừng lại!
Ba người lập tức dừng bước, trên mặt đều có vẻ lúng túng.
Bọn họ đều đã bị thương, xem ra dưới lầu đều là hảo thủ trong Danh Lợi Quyển, e rằng còn khó đối phó hơn so với trên lầu.
Nhưng bọn họ lập tức phát hiện, Hà Đô Đầu cũng không phải quát mắng ba người bọn họ.
Đó là một hán tử khác ăn mặc rất khéo léo, rất gọn gàng, rất đàng hoàng, dung mạo cử chỉ đều khiến người ta rất thiện cảm. Thừa dịp khách vội vàng lên xuống ra vào, hắn đã âm thầm lẻn lên lầu hai, chỉ còn thiếu ba bậc, nhưng lại bị Hà Xa thoạt nhìn có vẻ lơ là bực bội quát bảo dừng lại.
Người nọ cũng không hoảng hốt, tay phải cầm chuôi kiếm, thong thả xoay người, mỉm cười hỏi:
- Ngươi gọi ta?
Hà Xa không kiên nhẫn quát lên:
- Là ai cho ngươi lên lầu?
Người nọ cười nói:
- Phòng của ta ở trên.
Hà Đô Đầu “ồ” một tiếng. Con ngươi nhạy bén linh hoạt của Ngư Đầu đảo một cái, lập tức hỏi:
- Xin hỏi khách quan, phòng số mấy?
Người nọ ngừng lại một chút, sau đó cười nói:
- Mười bảy.
Ngư Vĩ chậm rãi lên tiếng:
- Hóa ra là phòng số mười bảy, đối diện với phòng số mười chín sao?
Người nọ cười bồi nói:
- Mới ở không lâu, tiểu ca trong tiệm đã không nhận ra tại hạ rồi.
Ngư Vĩ cũng cười bồi nói:
- Đúng vậy. Đáng tiếc, đối diện với mười chín không phải mười bảy, mà là mười tám… thật đáng tiếc.
Người nọ lập tức không cười được nữa.
Nhưng hắn chỉ ngẩn ra một chút, lại cười nói:
- Tiểu huynh đệ lợi hại. Ta lên lầu là để tìm bằng hữu.
Lần này Ngư Đầu bình tĩnh hỏi:
- Bằng hữu? Ở phòng số mấy?
Lần này người nọ cũng thành thật trả lời:
- Mười chín.
Tôn Thu Bì nhìn giống như một con cá già thê lương, nhưng khi hắn chạm vào ba cao thủ vừa giành được thắng lợi này, lại giống như nhẹ nhàng sờ vào ba con cá ngoan ngoãn trong vại.
Hơn nữa, sau khi hắn chậm rãi kêu lên ba chữ “chảy máu mũi” giống như hoàn toàn không có ý nghĩa kia, trong đám thực khách dưới lầu của Danh Lợi Quyển đột nhiên phát sinh vài chuyện khác thường.
Có một bàn khách đang uống trà, dùng cơm, vừa mới lấp đầy cái bụng căng phồng, lại cạp một miếng dưa hấu, đồng thời cười nói huyên thuyên. Khi xảy ra chuyện Chung Ngọ, Lợi Minh, Ngô Dạ, Hoàng Hôn ra tay đập phá, bọn họ vẫn luôn quan sát lưu ý, cũng không lập tức rời đi.
Nhưng khi trên lầu vang lên một tiếng “chảy… máu… mũi…”, ba vị khách ở bàn này lập tức đứng lên, vội vã trả tiền, lúc gần đi còn ôm mũi nói:
- Ta chảy máu mũi… quá khô nóng rồi… thất lễ thất lễ, thật xấu hổ…
Không chỉ có người ở bàn này.
Còn có một bàn khác, một người trong đó ăn mặc giống như thương nhân, đang nhỏ giọng đàm luận với mấy người khách thường tới Danh Lợi Quyển ăn ăn uống uống. Khi tên đại hán kia từ lầu hai rơi xuống, chợt nghe ba tiếng “chảy, máu, mũi”, người này cũng đứng lên, để lại một câu:
- Xin lỗi, cắn nhằm môi rồi, chảy máu cả miệng, xin đi trước một bước…
Cứ như vậy rời đi.
Người ở một bàn khác vốn đang đánh bạc hò hét, chơi trò phạt rượu, thấy Ngư cô nương và bốn người khách không mời xảy ra xung đột, liền bớt phóng túng một chút, nhỏ giọng nói chuyện. Bọn họ giống như muốn tiến lên giúp đám người Ngư Thiên Lương và Mạnh lão bản một tay, nhưng khi nghe bốn người kia nói ra danh hiệu, liền không dám lỗ mãng, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Lúc này vừa nghe câu “chảy… máu… mũi…”, một người trong đó đột nhiên đứng lên, vội vã nói một câu:
- Ta chảy máu răng, đau răng rồi, xin cáo từ!
Nói xong liền đi ngay.
Ba người còn lại đều kinh ngạc.
Không chỉ có những người này, mấy bàn khác cũng có hai ba người, trong đó có nam có nữ, vội vã đứng lên, để lại một câu:
- Ta chảy máu mũi.
- Vết thương cũ của ta chảy máu.
Nói xong liền rời đi.
Lập tức trong tiệm có khoảng hai phần người rời khỏi.
Gương mặt của Mạnh Tương Lữ trở nên nghiêm túc, nói:
- Xem ra bọn họ không thật sự động thủ, nếu không chúng ta đã đánh giá thấp bọn họ, e rằng sẽ gánh lấy hậu quả.
Thực ra sau khi y giúp Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt dìu Thiên Hạ Đệ Thất vào phòng, liền phát hiện có khách không mời đang đi vào từ các đường trên lầu, dưới lầu, mỗi người có mưu đồ khác nhau, nhưng đều muốn tiến vào phòng số mười chín.
Y biết rõ Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo mặc dù còn trẻ, nhưng quyết không dễ đối phó như mọi người tưởng tượng, huống hồ còn có “Tiểu Điểu” Cao Phi kinh nghiệm giang hồ phong phú đang chủ trì đại cục.
Do đó y nhanh chóng rời khỏi phòng số mười chín, đi vào một gian phòng khác ở đối diện, dừng lại một lúc, sau đó xuống lầu, vừa lúc gặp phải Ngư Hảo Thu và Ngư Đầu, Ngư Vĩ, đang cãi nhau với kỳ chủ Tứ Kỳ đến mức giương cung bạt kiếm.
Có điều Ngư cô nương gần như không cần y và Hà Hỏa Tinh giúp đỡ, đã dùng ba mũi “Nữ Nhân châm”, nửa ống “nhất phún phát tình tề”, khống chế Chung Ngọ, Hoàng Hôn và Ngô Dạ, cũng hù dọa Lợi Minh, thậm chí ngay cả huynh đệ họ Ngư cũng chỉ là ngụy trang, không cần ra tay thật sự.
Nhưng khi nghe trên lầu vang lên tiếng ngâm “chảy máu mũi”, lại phát hiện trong số thực khách dưới lầu có nhiều người lập tức rút lui, có thể thấy hành động lần này của đối phương to lớn, chặt chẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng, hơn nữa còn coi trọng, cường thế xuất kích.
Nhưng bọn họ lại rút lui khi chưa thật sự phát động tấn công. Điểm này có lẽ khiến người ta mê hoặc, nhưng Mạnh Tương Lữ lại đoán được mấy phần, áp lực cũng tăng thêm mấy thành. Huống hồ ở các bàn vẫn còn một số người không rõ lai lịch, không biết địch bạn.
Hà Xa ở bên cạnh lại nói:
- Bọn họ đến nhiều hơn so với dự đoán, nhưng người của chúng ta cũng không ít, hơn nữa xem ra bọn họ cũng không đoàn kết.
Đến lúc này, Lợi Minh đành phải dùng một đỡ ba, vất vả dìu ba người Ngô Dạ, Chung Ngọ, Hoàng Hôn đã bị trúng châm rời đi.
Lúc gần đi, Lợi Minh còn nói một câu hung ác:
- Yêu phụ, chúng ta sẽ còn tới tìm ngươi!
Ngư Thiên Lương lại dịu dàng trả lời một câu cứng rắn:
- Đến lúc đó, đại gia ngươi càng phải “nhất mục quan thất” rồi (câu này hơi bậy bạ nên không dịch). Đừng quên, tiểu nữ tử là tâm của nữ nhân, châm dưới đáy biển nha!
Bốn tên kỳ chủ này chật vật rời đi, lại giống như không liên quan gì đến các lộ nhân mã rút lui sau khi nghe được câu “chảy máu mũi”.
Nhất thời trong Danh Lợi Quyển người đi nhiều, người tới ít, nhưng lên xuống vẫn gây ra một chút hỗn loạn, qua lại kề vai, leo trèo dời gót. Có người nâng chén hoan hô, chúc mừng đám người Ngư cô nương đánh lui kẻ địch. Còn Tư Không Tàn Phế và Vu Quả, Vu Túc cũng loạng choạng đứng lên, trong lòng đau đớn, mắt đầy thù hận. Lại thấy Trần Nhật Nguyệt vịn vào lan can trên lầu nhìn xuống, ra vẻ ngạc nhiên kêu lên:
- Thần Quân! Ta nhìn thấy Thần Quân kìa!
Nguyên lai ngoại hiệu của Tư Không Tàn Phế là “Khai Hạp Thần Quân”, rất có địa vị trong võ lâm, nhiều người lại gọi hắn là “Thần Quân”. Hôm nay ở trước mặt mọi người lại ngã đến chật vật như vậy, còn bị Trần Nhật Nguyệt vốn ranh mãnh hô to gọi nhỏ, khiến Tư Không Tàn Phế càng không dễ chịu.
Ba người dìu nhau đi ra, chợt nghe “Hỏa Tinh Đô Đầu” Hà Xa quát lên một tiếng:
- Dừng lại!
Ba người lập tức dừng bước, trên mặt đều có vẻ lúng túng.
Bọn họ đều đã bị thương, xem ra dưới lầu đều là hảo thủ trong Danh Lợi Quyển, e rằng còn khó đối phó hơn so với trên lầu.
Nhưng bọn họ lập tức phát hiện, Hà Đô Đầu cũng không phải quát mắng ba người bọn họ.
Đó là một hán tử khác ăn mặc rất khéo léo, rất gọn gàng, rất đàng hoàng, dung mạo cử chỉ đều khiến người ta rất thiện cảm. Thừa dịp khách vội vàng lên xuống ra vào, hắn đã âm thầm lẻn lên lầu hai, chỉ còn thiếu ba bậc, nhưng lại bị Hà Xa thoạt nhìn có vẻ lơ là bực bội quát bảo dừng lại.
Người nọ cũng không hoảng hốt, tay phải cầm chuôi kiếm, thong thả xoay người, mỉm cười hỏi:
- Ngươi gọi ta?
Hà Xa không kiên nhẫn quát lên:
- Là ai cho ngươi lên lầu?
Người nọ cười nói:
- Phòng của ta ở trên.
Hà Đô Đầu “ồ” một tiếng. Con ngươi nhạy bén linh hoạt của Ngư Đầu đảo một cái, lập tức hỏi:
- Xin hỏi khách quan, phòng số mấy?
Người nọ ngừng lại một chút, sau đó cười nói:
- Mười bảy.
Ngư Vĩ chậm rãi lên tiếng:
- Hóa ra là phòng số mười bảy, đối diện với phòng số mười chín sao?
Người nọ cười bồi nói:
- Mới ở không lâu, tiểu ca trong tiệm đã không nhận ra tại hạ rồi.
Ngư Vĩ cũng cười bồi nói:
- Đúng vậy. Đáng tiếc, đối diện với mười chín không phải mười bảy, mà là mười tám… thật đáng tiếc.
Người nọ lập tức không cười được nữa.
Nhưng hắn chỉ ngẩn ra một chút, lại cười nói:
- Tiểu huynh đệ lợi hại. Ta lên lầu là để tìm bằng hữu.
Lần này Ngư Đầu bình tĩnh hỏi:
- Bằng hữu? Ở phòng số mấy?
Lần này người nọ cũng thành thật trả lời:
- Mười chín.