Sau khi ba mũi tên gãy, lại xuất hiện một cảnh tượng đặc sắc.
Mũi đầu tiên gãy là tên nhỏ của Phương Ứng Khán.
Tên nhỏ một gãy thành hai, hai gãy thành bốn, bốn gãy thành tám, khoảng chừng gãy thành tám đoạn, mang theo tiếng réo yên tĩnh kỳ dị, tỏa ra ánh sáng lạnh, rơi xuống khe núi.
Tiếp theo là mũi tên dài của Phương cự hiệp.
Đại Ma tiễn đụng vào mũi tên nhỏ, lại bị kiếm khí của Lôi Mị đánh trúng, lập tức tan chảy thành chất lỏng, mang theo tiếng kêu yên tĩnh kỳ quái, theo mũi tên gãy rơi xuống chân núi.
Sau đó là kiếm của Lôi Mị.
Sau khi kiếm va chạm với hai mũi Đại Ma tiễn, lập tức vỡ nát, từng mảnh như bươm bướm tụ hợp với nhau, bay qua trời cao, phát ra tiếng rít yên tĩnh, trở thành vệt sáng vàng thứ ba rơi xuống vách núi.
Ba mũi “tên” lần lượt rơi xuống sườn núi, nhưng vẫn chưa kết thúc. Tiếp theo là một đống thịt xương do Đường Phi Ngư phát ra, lại bị một loại kình khí vô hình ép thành vật thể giống như đĩa bay bằng chì, theo ba mũi tên rơi xuống đáy khe, còn kéo theo một chùm sương độc lớn, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Ba mũi tên này (thực ra là hai tên một kiếm) va chạm, lần lượt bị phá hủy, nhưng cũng đồng thời thanh trừ ô nhiễm và chất độc trên núi.
Trên sườn núi chỉ có dư hương.
Còn có dư âm của tĩnh lặng, dư vị của thơ ca, vần điệu của cái chết.
Sau khi những thứ này rơi xuống khe sâu, trên núi mới khôi phục âm thanh, không còn yên lặng nữa.
Lực lương hai mũi tên của Phương cự hiệp và Phương Ứng Khán triệt tiêu lẫn nhau, nhưng roi bạc trên tay cự hiệp đã mượn sức kéo một cái, bay lên sườn núi. Lôi Mị cũng mượn sức nổ của ba mũi tên đánh tan công kích của Đường Phi Ngư. Có điều gương mặt của bốn đại cao thủ này đều hiện lên các loại biểu tình chấn động, sợ hãi, xảo quyệt, kinh ngạc.
Người kinh ngạc là Phương Ứng Khán, mặt mày của hắn hiện ánh vàng, kêu lên với Lôi Mị:
- Hóa ra Thương Tâm tiễn quyết ở trong tay cô.
Người chấn động là cự hiệp, y vừa lướt ngược lên sườn núi, vừa hét lớn với Phương Ứng Khán:
- Từ lúc nào ngươi lại tu luyện võ công hèn hạ như Sơn Tự Kinh?
Phương Ứng Khán đã tu luyện “Sơn Tự Kinh”, chẳng trách mặt mày khí thái có thể lừa gạt được sự quan sát sắc bén của mình, chỉ biểu hiện lòng hiếu thuận.
Người có phần sợ hãi là Đường Phi Ngư, hắn lẩm bẩm thốt ra một câu:
- Hay, hay, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy Đại Ma tiễn của Kim Tự Chiêu Bài đại chiến với Sơn Tự Kinh và Thương Tâm tiễn quyết rồi.
Người cười gian xảo là Lôi Mị.
Nàng không nói gì, cũng không kịp nói chuyện.
Bởi vì hai cha con họ Phương đã tiếp cận. Phương Ứng Khán hét lớn một tiếng “Thái”, cổ tay lật lại, trên tay đã xuất hiện một thứ có kích cỡ như bút lông, mũi nhọn sáng loáng, trong ánh sáng lạnh còn có ánh máu lập lòe.
Gần như ngay khi mọi người nhìn thấy vật này sáng lên, nó lập tức theo gió dài ra, trong phút chốc đã dài như một cây thương, đầu thương quấn tua đỏ như hoa máu. Khi mọi người phát hiện binh khí kia là một cây thương, nó đã phát ra một một tiếng “vèo”, đâm về phía cự hiệp.
Thay vì nói một thương này đâm về phía cự hiệp, không bằng nói thương này trong tay Phương tiểu hầu gia dài ra thật nhanh, trong nháy mắt đã vươn đến cổ họng của Phương cự hiệp. Mà cự hiệp lại đang bị con nuôi xoay cổ một cái, mượn ngọn roi kéo về phía bên này, vừa lúc đâm vào mũi thương đột ngột xuất hiện kia.
Một thương đâm ra, bóng người nhào tới, va chạm với nhau, nhanh như sao bay. Trông thấy Sát Thần thương của Phương Ứng Khán đã sắp đâm trúng cổ họng cự hiệp, ánh sáng chợt lóe lên, trên cằm cự hiệp bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ vắt ngang, ánh bạc rực rỡ.
Đó là Thần Tiên đao, một trong tam bảo của Kim Tự Chiêu Bài Phương gia.
Một đao này kịp thời ngăn chặn thương của Phương Ứng Khán.
Thân hình hai người đang nhanh chóng tiếp cận, bởi vì kình lực do thân roi lôi kéo, sắp sửa đụng vào nhau, trong nháy mắt sẽ giáp lá cà.
Ngay lúc này, tay của Phương Ứng Khán đột nhiên lật lại.
Hắn lật tay một cách rất kỳ lạ.
Hắn chỉ lật tay một cái như vậy, vốn là mũi thương tấn công cự hiệp, lúc này lại đột nhiên biến thành đuôi thương đâm vào ngực cự hiệp.
Đuôi thương của hắn cũng có mũi nhọn, lưỡi máu rực rỡ.
Một thương này cũng mang theo màu sắc diễm lệ, diễm lệ chết người.
Trong một chiêu diễm lệ này, quay thương lại tiếp tục đâm vào Phương cự hiệp.
Nếu là lúc bình thường, cự hiệp chưa chắc đã không ngăn cản được, không ứng phó được, không phản ứng kịp.
Nhưng hiện nay, y trước tiên tưởng lầm là thê tử đã mất, cho nên thất thần phân tâm, lại khiến cho chứng sợ độ cao phát tác, hơn nữa còn trúng phải một kiếm của Phương Ứng Khán, chất độc Hồng Mao Đan trên chuôi kiếm đã từ bàn tay thấm vào, cộng thêm mũi kiếm và thân kiếm có bôi kịch độc Hạc Đỉnh Hồng của Hạ Cửu Lộ, hai thứ cùng vào, lại kích phát thuốc mê của Văn Hương Hạ Mã và độc tính của Lại Niệu Hà vốn đã trúng phải từ trước, còn có độc của Ngũ Lý Vụ rải trong không khí mây mù cũng đã phát tác. Cự hiệp chỉ cố gắng dùng nội gia kình khí “Tòng Tâm Sở Dục” chống đỡ, lại dùng ngoại gia công lực “Đăng Phong Tạo Cực thần công” tranh đấu, nhưng đã hung hiểm trăm bề, vô cùng nguy ngập.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người chợt lóe lên.
Người này tới rất nhanh, ra tay cũng nhanh.
Vừa ra tay lập tức bắt lấy Diễm Thần thương trên Phương Ứng Khán. Khi Phương Ứng Khán dùng đầu thương công kích thì gọi là “Sát Thần thương”, còn nếu dùng đuôi thương thì gọi là “Diễm Thần thương”.
Người này chỉ dùng tay không, vừa động thủ đã bắt được thương của Phương tiểu hầu gia.
Hắn còn quát lên:
- Ngươi dám giết cha? Đại nghịch bất đạo!
Người lên tiếng là Cao Tiểu Thượng, “Thuận Nghĩa Tiểu Gia Cát”.
Hay cho “Loạn Thế Giao Long”, hắn xuất hiện kịp thời, ra tay đúng lúc, muốn xoay chuyển thời cơ, quyết thắng trong nháy mắt.
Sau khi ba mũi tên gãy, lại xuất hiện một cảnh tượng đặc sắc.
Mũi đầu tiên gãy là tên nhỏ của Phương Ứng Khán.
Tên nhỏ một gãy thành hai, hai gãy thành bốn, bốn gãy thành tám, khoảng chừng gãy thành tám đoạn, mang theo tiếng réo yên tĩnh kỳ dị, tỏa ra ánh sáng lạnh, rơi xuống khe núi.
Tiếp theo là mũi tên dài của Phương cự hiệp.
Đại Ma tiễn đụng vào mũi tên nhỏ, lại bị kiếm khí của Lôi Mị đánh trúng, lập tức tan chảy thành chất lỏng, mang theo tiếng kêu yên tĩnh kỳ quái, theo mũi tên gãy rơi xuống chân núi.
Sau đó là kiếm của Lôi Mị.
Sau khi kiếm va chạm với hai mũi Đại Ma tiễn, lập tức vỡ nát, từng mảnh như bươm bướm tụ hợp với nhau, bay qua trời cao, phát ra tiếng rít yên tĩnh, trở thành vệt sáng vàng thứ ba rơi xuống vách núi.
Ba mũi “tên” lần lượt rơi xuống sườn núi, nhưng vẫn chưa kết thúc. Tiếp theo là một đống thịt xương do Đường Phi Ngư phát ra, lại bị một loại kình khí vô hình ép thành vật thể giống như đĩa bay bằng chì, theo ba mũi tên rơi xuống đáy khe, còn kéo theo một chùm sương độc lớn, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Ba mũi tên này (thực ra là hai tên một kiếm) va chạm, lần lượt bị phá hủy, nhưng cũng đồng thời thanh trừ ô nhiễm và chất độc trên núi.
Trên sườn núi chỉ có dư hương.
Còn có dư âm của tĩnh lặng, dư vị của thơ ca, vần điệu của cái chết.
Sau khi những thứ này rơi xuống khe sâu, trên núi mới khôi phục âm thanh, không còn yên lặng nữa.
Lực lương hai mũi tên của Phương cự hiệp và Phương Ứng Khán triệt tiêu lẫn nhau, nhưng roi bạc trên tay cự hiệp đã mượn sức kéo một cái, bay lên sườn núi. Lôi Mị cũng mượn sức nổ của ba mũi tên đánh tan công kích của Đường Phi Ngư. Có điều gương mặt của bốn đại cao thủ này đều hiện lên các loại biểu tình chấn động, sợ hãi, xảo quyệt, kinh ngạc.
Người kinh ngạc là Phương Ứng Khán, mặt mày của hắn hiện ánh vàng, kêu lên với Lôi Mị:
- Hóa ra Thương Tâm tiễn quyết ở trong tay cô.
Người chấn động là cự hiệp, y vừa lướt ngược lên sườn núi, vừa hét lớn với Phương Ứng Khán:
- Từ lúc nào ngươi lại tu luyện võ công hèn hạ như Sơn Tự Kinh?
Phương Ứng Khán đã tu luyện “Sơn Tự Kinh”, chẳng trách mặt mày khí thái có thể lừa gạt được sự quan sát sắc bén của mình, chỉ biểu hiện lòng hiếu thuận.
Người có phần sợ hãi là Đường Phi Ngư, hắn lẩm bẩm thốt ra một câu:
- Hay, hay, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy Đại Ma tiễn của Kim Tự Chiêu Bài đại chiến với Sơn Tự Kinh và Thương Tâm tiễn quyết rồi.
Người cười gian xảo là Lôi Mị.
Nàng không nói gì, cũng không kịp nói chuyện.
Bởi vì hai cha con họ Phương đã tiếp cận. Phương Ứng Khán hét lớn một tiếng “Thái”, cổ tay lật lại, trên tay đã xuất hiện một thứ có kích cỡ như bút lông, mũi nhọn sáng loáng, trong ánh sáng lạnh còn có ánh máu lập lòe.
Gần như ngay khi mọi người nhìn thấy vật này sáng lên, nó lập tức theo gió dài ra, trong phút chốc đã dài như một cây thương, đầu thương quấn tua đỏ như hoa máu. Khi mọi người phát hiện binh khí kia là một cây thương, nó đã phát ra một một tiếng “vèo”, đâm về phía cự hiệp.
Thay vì nói một thương này đâm về phía cự hiệp, không bằng nói thương này trong tay Phương tiểu hầu gia dài ra thật nhanh, trong nháy mắt đã vươn đến cổ họng của Phương cự hiệp. Mà cự hiệp lại đang bị con nuôi xoay cổ một cái, mượn ngọn roi kéo về phía bên này, vừa lúc đâm vào mũi thương đột ngột xuất hiện kia.
Một thương đâm ra, bóng người nhào tới, va chạm với nhau, nhanh như sao bay. Trông thấy Sát Thần thương của Phương Ứng Khán đã sắp đâm trúng cổ họng cự hiệp, ánh sáng chợt lóe lên, trên cằm cự hiệp bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ vắt ngang, ánh bạc rực rỡ.
Đó là Thần Tiên đao, một trong tam bảo của Kim Tự Chiêu Bài Phương gia.
Một đao này kịp thời ngăn chặn thương của Phương Ứng Khán.
Thân hình hai người đang nhanh chóng tiếp cận, bởi vì kình lực do thân roi lôi kéo, sắp sửa đụng vào nhau, trong nháy mắt sẽ giáp lá cà.
Ngay lúc này, tay của Phương Ứng Khán đột nhiên lật lại.
Hắn lật tay một cách rất kỳ lạ.
Hắn chỉ lật tay một cái như vậy, vốn là mũi thương tấn công cự hiệp, lúc này lại đột nhiên biến thành đuôi thương đâm vào ngực cự hiệp.
Đuôi thương của hắn cũng có mũi nhọn, lưỡi máu rực rỡ.
Một thương này cũng mang theo màu sắc diễm lệ, diễm lệ chết người.
Trong một chiêu diễm lệ này, quay thương lại tiếp tục đâm vào Phương cự hiệp.
Nếu là lúc bình thường, cự hiệp chưa chắc đã không ngăn cản được, không ứng phó được, không phản ứng kịp.
Nhưng hiện nay, y trước tiên tưởng lầm là thê tử đã mất, cho nên thất thần phân tâm, lại khiến cho chứng sợ độ cao phát tác, hơn nữa còn trúng phải một kiếm của Phương Ứng Khán, chất độc Hồng Mao Đan trên chuôi kiếm đã từ bàn tay thấm vào, cộng thêm mũi kiếm và thân kiếm có bôi kịch độc Hạc Đỉnh Hồng của Hạ Cửu Lộ, hai thứ cùng vào, lại kích phát thuốc mê của Văn Hương Hạ Mã và độc tính của Lại Niệu Hà vốn đã trúng phải từ trước, còn có độc của Ngũ Lý Vụ rải trong không khí mây mù cũng đã phát tác. Cự hiệp chỉ cố gắng dùng nội gia kình khí “Tòng Tâm Sở Dục” chống đỡ, lại dùng ngoại gia công lực “Đăng Phong Tạo Cực thần công” tranh đấu, nhưng đã hung hiểm trăm bề, vô cùng nguy ngập.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người chợt lóe lên.
Người này tới rất nhanh, ra tay cũng nhanh.
Vừa ra tay lập tức bắt lấy Diễm Thần thương trên Phương Ứng Khán. Khi Phương Ứng Khán dùng đầu thương công kích thì gọi là “Sát Thần thương”, còn nếu dùng đuôi thương thì gọi là “Diễm Thần thương”.
Người này chỉ dùng tay không, vừa động thủ đã bắt được thương của Phương tiểu hầu gia.
Hắn còn quát lên:
- Ngươi dám giết cha? Đại nghịch bất đạo!
Người lên tiếng là Cao Tiểu Thượng, “Thuận Nghĩa Tiểu Gia Cát”.
Hay cho “Loạn Thế Giao Long”, hắn xuất hiện kịp thời, ra tay đúng lúc, muốn xoay chuyển thời cơ, quyết thắng trong nháy mắt.