Trở lại với vấn đề tranh chấp nơi biên cương xa xôi.Trận đánh với Hắc phong kỳ do Mặc liên chỉ huy.
Một vạn quân ô hợp được tuyển chọn từ phe Bắc kỳ và Tây hoàng,chạy cầm đầu là một tên tướng mặc tử nhuyễn giáp trông không những vô cùng trẻ tuổi còn cực kỳ thanh tú.Tuy nhiên khí chất thanh lãnh cùng cao xa của y tỏa ra tạo một kết giới vô hình khiến binh lính không dám vọng động.
Có cảm tưởng xung quanh y lởn vởn u khí lạnh lẽo nơi địa ngục,nhìn xa thì giống một đóa phong lan rừng mọc cheo leo lưng chừng vách núi,khiến kẻ khác cứ ngước mắt hút nhìn.Càng tiếp cận gần càng cảm thấy xung quanh bông hoa như có như không một dòng tử khí vô cùng cổ quaí khiến người ta chùn chân dừng bước.
Một vạn quân lao đi như cơn lốc,hừng hực khí thế quyết tử…
Cát bụi tung bay theo tiếng vó ngựa phi nước đại,cờ xí tung bay phần phật dưới bầu trời đầy sao.
Trận chiến cam go cùng mệt mỏi này,xác định là cầm chắc cái chết…dù có chết cũng nên kéo theo vài cái đệm thịt của địch nhân.
Có kẻ cho rằng,đã là quân nhân,được chết trên chiến trường chính là vinh quang…
Nhưng đa phần bọn họ lại không cam tâm,có quá nhiều thứ líu kéo khiến họ ham được sống…nếu họ ra đi,người thân nơi quê nhà sẽ ra sao?những vướng bận đó âu cũng là tâm lý bình thường của con người.
Thế cho nên,trong đội quân buộc lòng phải lao đi như vũ bão dù biết trước tương lai cái chết cận kề.
Tâm bất an cùng lo sợ.
Bọn họ chính là miếng thịt nhử mồi không hơn, vạn quân hoang mang run sợ này làm sao đối mặt được với Hắc phong kỳ nổi danh vừa thiện chiến vừa giết người không ghê tay?
Mặc liên nhàn nhạt đưa mắt nhìn trận pháp trước mắt,khoảng không sa thạch rộng rãi phóng khoáng,nhìn chẳng ra nửa điểm có cạm bẫy chết người.
Nàng đã từng bày vô số trận thạch nhưng chưa từng tạo ra thứ trận pháp nào tà môn cùng bí hiểm tới mức này.
Mặc liên lại đưa mắt nhìn đám binh lính đứng phía sau,bọn họ đa số tuổi chưa đến tứ tuần,nếu không nhập ngũ hẳn giờ còn có thế sống thêm vài chục năm nữa.
Chiến tranh,dù núp dưới danh nghĩa gì,cũng chỉ là ngụy biện,đáng thương nhất cũng chỉ có tầng lớp lão bá tánh.
Sinh tử thời loạn…mạng người chỉ là quân cờ không hơn.Một vạn binh sĩ này,chính là những quân cờ thí mạng.
Mặc liên tuy không trực tiếp giết bọn họ,nhưng bọn họ chính là vì ma pháp thạch trận của nàng mà vong mạng…tội lỗi này đều đổ lên người nàng.Không sai,tất cả nàng phải gánh lấy,những oán hận cùng bi thương của vạn quân.Những ác niệm đó sẽ tự động quấn lấy linh hồn Mặc liên,đeo bám cho tới khi nàng đến một ngày cũng hồn lìa khỏi xác,thì bọn họ sẽ cắn nuốt linh hồn nàng,để nàng vạn kiếp không siêu sinh dưới tầng địa ngục…này,tất cả đều là nghiệp báo.
Trên cao thoáng đãng,không minh nguyệt,chỉ có vô vàn tinh tú tô điểm cho đêm lạnh.
Phía dưới đông nhân như kiến,lại lao vào hố cát mà chẳng hề hay biết gì.
Bên đối diện, vạn Hắc phong kỳ do Huyết vân dẫn đầu,hắn mặc chiến giáp,khoác lên người nhìn rất có khí thế tướng quân.Cũng vì mấy ngày qua được hắc ngọc của Mặc liên bổ sung thêm nguyên khí mà giờ thần sắc của Huyết vân đã khôi phục được phần.
Gương mặt hắn tuấn nhã,nhàn nhạt nhìn cát bụi tung bay mờ mịt cùng cờ xí nghênh phong ngập trời của phe đối địch.
Phía sau, vạn hắc phong kỳ nghe hắn chỉ huy,tâm tình nhộn nhạo muốn lao ngay tới chém giết.
Trên khốn Tử hồng điều hắn ra sa trường còn bản thân ở lại trong thành,dính như bóng với Tư không.Tên cáo già đó mà giờ đang ở đây thì có phải mọi chuyện tốt đẹp êm xuôi rồi không.
Huyết vân thở nhẹ một hơi rồi hạ lệnh tấn công.
bên lao vào quần chiến,không để tâm tới không-thời gian đang dị thường biến ảo.Này khi có nhân đặt chân vào trận địa ma pháp,lập tức ma thuật khởi động.
Trong không-thời gian hỗn độn,nhân tâm so với củi mục còn muốn mục nát hơn.
Nơi này đã chẳng còn là chốn của dương gian,khắp nơi người và quỷ đan xen,khắp chốn là tiếng binh đao va chạm.Tiếng quỷ la hét,tiếng người gào thét.
Đất trời như hòa làm một,tối tăm cùng hắc ám.Xung quanh bao trùm bầu không khí hôi tanh cùng u lãnh,tiếng gió cát rít gào cuồng vũ,nghe thê lương mà ai oán.Như thể tiếng vong linh ở sâu dưới tấc đất uất hận trồi lên,khiến tâm trí con người như bị thao túng,điên loạn lao vào chém giết như thể cỏ dại cần giệt trừ,ác thú cần loại bỏ.
Không chút chần trừ,chẳng chút ghê tay.
Là mạng người vốn yếu ớt như ngọn nến trước trận đại phong,không cần phải thương tâm,chẳng cần phải chùn bước.
Nếu sinh mạng mong manh như thế,thây chất thành đống,cao một chút có phải sẽ nặng nề hơn không?
Này kiếm sắc chém ngang,thương kia nghênh đỡ.
Này máu tươi văng lên,nhuộm thẫm chiến bào.
Này kiếm tàn thương gãy,chi thủ đứt lìa.
vạn quân kịch chiến,đã chẳng còn phân rõ ta địch,đã chẳng còn phân rõ nhân quỷ.
Huyết,đỏ tới tê tâm,vương vãi khắp nơi,tưới thẫm không gian.
Tâm,đã sớm bị mất,thần trí thao túng,ma quỷ nhập nhằng.
Cờ xí cắm xiên xẹo trên từng tấc đất được tưới ướt máu người,lá cờ mang biểu tượng của tam quốc vẫn tung bay phần phật.
Có lá thì rách nát,có lá loang lổ máu tươi.
Cờ xí nằm ngổn ngang khắp nơi,cán bị chém làm đôi,văng đi đâu mất.
Có lá phủ lên xác người,giống như tấm áo quan,chia đôi nhân giới.
Này vạn nhân,ác ma đưa lối,yêu quỷ chỉ đường…địa ngục ngay dưới chân người.
Này huyết nhục mơ hồ,la liệt khắp chốn,đè cả lên nhau.Thi chất thành từng đống,xác người lại không ngừng nhiều thêm.
Này tay văng đi một nơi,chân lại vất đi một nẻo.
Này đầu bị chém đứt khỏi thân,chết lại không được nhắm mắt.
Này thân bị đâm xuyên qua,lôi theo cả ruột,lòi ra gần hết bụng.
Thân thể này do phụ mẫu ban cho,sinh mạng này lại đem trả vào đất.Ơn sinh thành nặng như núi Thái sơn,công dưỡng dục sâu như biển Đông hải,đạo làm con còn chưa đền đáp,chẳng đành lòng xa rời thế nhân…
Nghĩa phu thê còn nặng ước hẹn,rượu giao bôi còn thoảng trên môi,tơ hồng mới se,tóc xanh mới kết,ta đi rồi bỏ lại nàng cùng hài tử nhỏ dại,nàng khóc thương mặc dung nhan tiều tụy,con còn bé bỏng nàng thay ta nuôi nó lớn khôn…
Thân ta bỏ mạng nơi chiến trường tội nghiệt(tội lỗi + ác nghiệt),ngẩng đầu nhìn là ánh dương thấu qua tầng mây,chẳng dám kiếm tìm gì mộng mị xa xăm,chẳng dám ca thán thế gian vốn nhiễu nhương đầy dục niệm…
Càng chẳng vay nổi ánh dương tấc ấy.
Trên thiên không,phủ một tầng mây mù daỳ đặc u ám,che lấp tang thương,giấu mất điêu tàn.
Nhưng trận pháp lừa thần,dối phật kia vẫn lọt vào cặp mắt một nhân đứng lặng lẽ lưng chừng ngọn núi đá không xa.
Trong đêm đông u tối,cả cơ thể như ẩn vào bóng đêm làm một,chỉ có cặp mắt đỏ rực như của dã thú chốn u minh lạc tới khiến ta biết là đang tồn tại nhân.Y như được bóng tối sinh ra,vô thanh vô tức,trầm mặc dùng đôi mắt ma quỷ mà soi tỏ hồng trần.Kỳ quái là trên vai kẻ đó có một con cú trắng muốt như tuyết,đôi mắt mở to,trừng trừng như xuyên thấu bóng đen,băng qua khoảng không nối gần với con mồi.
Dưới lớp sa thạch,vô số những luồng khí được tỏa ra từ những viên đá nặng cỡ cân chạy ngoằn ngoèo phát ra luồng ánh sáng lân tinh ma mị,cổ quái.Chúng đan xen,móc nối với nhau,dệt thành tấm lưới vây hãm con mồi.Tựa như tấm mạng nhện,ẩn sẵn dưới lớp sa thạch,chỉ cần con mồi đặt chân vào,lập tức ma tính trỗi dậy.
Càng vùng vẫy,càng siết chặt,cuối cùng chôn vùi con mồi sâu dưới thốn đất.
Nhắc tới Huyết vân,vừa vào trận đã bị một tên điểm trúng,hăm hở lao tới quần chiến.Này nhân chủ động gây chiến mặc tử nhuyễn giáp,võ nghệ không vừa,kiếm mềm tên đó sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn,tài tình khiến hắn không dám nhìn ngang dọc,dốc toàn lực ứng chiến.
Chưa đến một khắc sau gương mặt vốn mơ hồ của kẻ đó đột nhiên biến đổi trở lên cực kỳ hung ác dữ dằn,thấy thế nào cũng không còn giống nhân.Tâm của Huyết vân vốn đang căng thẳng vì thế phút chốc trở nên cuồng loạn,càng lúc càng khó khống chế cuối cùng hoàn toàn buông bỏ,một đường theo sự dẫn dắt của yêu nhân kia di động.
Ma che mắt,quỷ dựng đường,tâm trí này,thể xác này đã chẳng còn nghe theo bản thân.
Trước mắt là u tối,không gian lại dị thường.
Đến khi tỉnh lại đã là nhiều ngày sau.
Trước mắt là khuôn mặt của Mặc liên,nàng khoác tử nhuyễn giáp,văng đầy máu tươi,nhưng khí sắc vẫn trầm ổn,không cảm thấy chịu chút thương tổn thể xác.
Huyết vân gắng gượng tự ngồi dậy,nở nụ cười tươi nhất có thể với nàng,khó nhọc thốt ra lời.
-đa tạ muội!
Mặc liên lấy sợi dây thiên thanh ra khỏi cái chén,rồi đưa chén cho Huyết Vân.Đó là cái chén nước ấm,trên mặt nước lan tỏa những luồng khí phát quang ánh lân tinh xanh dương.Huyết vân nhìn Mặc Liên,thấy nàng đeo sợi dây vào cổ,bấy giờ hắn mới đưa lên uống.
Uống xong nguyên khí lại được khôi phục mấy phần,dõi mắt nhìn ra xung quanh thấy phía sau Mặc Liên có hơn chục nhân mạng mặc chiến giáp quân Bắc Kỳ.Xa hơn nữa lại có thêm mấy chục binh sĩ như thế,cuối cùng bao vây lấy người chính là hơn trăm quân nhân Bắc Kỳ.
-chúng ta còn cách thành Tần hoài nửa ngày đường,nếu huynh cảm thấy khỏe nhiều,chúng ta xuất phát thôi.
-Liên muội,ta hôn mê bao lâu rồi?
Nàng ấy nhàn nhạt nhìn hắn,rồi dõi mắt về phía thành Tần hoài xa xôi,mù mịt.
- ngày đêm.
Huyết vân giật mình liền đứng phắt dậy,trách vấn.
-cái gì?sao muội không gọi ta dậy sớm?
Nàng ngước nhìn hắn,rồi nhàn nhã đứng dậy,chất giọng hờ hững vang lên.
-lúc ta mang huynh ra khỏi trận pháp,huynh giống như ngọn nến sắp tàn,cơ hồ chỉ lưu lại chút khí huyết leo lắt…ta là không muốn gọi huynh sớm sao?nếu không phải lúc hôn mê ta cho huynh uống mấy chén nước mặc ngọc,giờ huynh có thể tỉnh sao?
Hắn nhìn Mặc liên hồi lâu,cuối cùng mắt dời đi,cái nhìn u uẩn…
Mặc liên chờ Huyết vân bình tâm thêm chút nữa rồi hạ lệnh cho đám thuộc hạ lên ngựa,hướng thành Tần Hoài.
Vạn vật sinh ra rồi tan biến,đến là tất nhiên,đi là dĩ nhiên,hà tất phải cố chấp…
Nhưng vì đâu lại không thể xem nhẹ…này tâm thì ra đã sớm bị đánh mất,đã sớm không thể bỏ mặc.