Lãnh Lăng Duệ cau mày bước vào cửa công ty, hai nữ nhân viên đang cười nói thấy hắn trước cửa nháy mắt im bặt.
Khuôn mặt tựa đao khắc, mày kiếm mắt phượng, cử mũi bạc thần ( mũi thẳng môi mỏng), cái cằm tiêm tước ( cằm gầy như đao tước). Theo lý thuyết, một người nam nhân lớn lên như vậy, bất luận nhìn dưới góc độ nào cũng đều là một chàng đẹp trai, nhưng cố tình chàng đi tới nơi nào cũng mang theo từng trận âm phong.
Nhân viên của công ty Thiên Duệ từ trên xuống dưới, mỗi khi thấy Lãnh Lăng Duệ, đầu óc đều tựa như ngựa bị cầm cương, chỉ còn bốn chữ to máu chảy đầm đìa, không ngừng xoay quanh:”DIÊM VƯƠNG GIÁ LÂM”.
Lura thẳng lưng mà đứng bất động được vài giây, lập tức cùng cô gái bên cạnh, linh hồn vẫn chưa trở về với người, hướng Diêm vương nơi cửa cúi đầu:”chào buổi sáng,Tổng giám đốc”.
Diêm vương trưng khuôn mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua mấy cô bên đó khiến Lura vừa ra khỏi hầm băng lại cảm thấy chính mình tiếp tục rơi xuống, cô gái bên cạnh cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thấy Diêm vương đại nhân thu hồi tầm mắt, đi hướng thang máy, hai người đang muốn thở hắt ra, nhưng bất ngờ, một tiếng mèo kêu rất nhỏ làm bóng dáng đang sắp biến mất mạnh mẽ dừng lại .
“Cái gì vậy?”.Lãnh Lăng Duệ quay trở về, lạnh giọng nói, lông mày nhíu chặt đủ để kẹp chết một đống muỗi.
Điều này khiến Lura cũng không thể giữ tự chủ, lắp bắp :”dạ..là mèo,mèo”.
“Mèo?!” Diêm vương hừ lạnh một tiếng, nhất thời Lura thấy chân mình mềm nhũn.
Quả nhiên, trên mặt bàn trước khu tiếp tân đặt một ổ thú nuôi tinh xảo, một con mèo nhỏ không lớn bằng nắm tay, nhu thuận nghiêng đầu nhìn mọi người một cái, chớp mắt. Lura thậm chí sinh ra ý tưởng ngu xuẩn, hi vọng rằng con mèo nhỏ đáng yêu như vậy có thể khiến sắc mặt của Diêm vương dịu đi một chút.
Diêm vương lạnh lùng mở miệng: ”Ai?”
“Tôi, tôi vừa mua.” Cô gái tiếp tân cạnh Lura không thể khống chế mà run rẩy.
Diêm vương ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường nơi đại sảnh:” Tôi mặc kệ cô dùng phương thức nào,mang về nhà cũng được, ném đi cũng tốt, trong vòng mười phút đừng để cho tôi thấy dù chỉ một sợi lông mèo trong công ty!”
Cô gái tiếp tân bị dọa đến ngốc, đứng lặng ở một bên.
Diêm vương cười lạnh:” Hoặc là cô cứ tiếp tục đứng ngẩn người tại đây tới khi nào tôi tìm người mang cả người cùng thứ này trở về, bất quá, cô cũng không cần trở lại đây nữa.”
Lura nhìn cô gái kia ôm con mèo nhỏ, tựa như sắp khóc, nghiêng ngả lảo đảo ra cửa, giày cao gót dẫm trên thềm đá vang lên những tiếng tháp tháp, khiến huyệt thái dương của nàng cũng theo mà nhảy đột đột.
“Cô đứng tại đây đi, chờ cô ta trở lại hẵng lên phòng làm việc. Đường đường là trợ lý tổng giám đốc, vậy mà cũng cùng một nhân viên tiếp tân ở dưới này nghịch mèo? Cô ta mới được tuyển, cô cũng vậy sao?”
Diêm vương dùng ánh mắt lăng trì Lura, vứt ra một câu, liền tránh ra, vào thẳng thang máy, để lại một nữ nhân viên trang điểm tinh xảo hóa thành tượng gỗ đứng nơi đó, không nói được gì như bị nghẹn.
Nhớ thời điểm mới vào Thiên Duệ, Lura làm sao chưa từng có ảo tưởng với vị sếp lạnh lùng, anh tuấn? Nhưng rất nhanh, nàng liền quyết tâm mà đem suy nghĩ này bóp chết trong đầu. Giỡn mặt à!? Yêu đương với Diêm Vương đại nhân, không phải chơi ái muội, mà là đánh bạc tính mạng a! =_=
Không có 3 năm cố gắng, nghĩ đều đừng nghĩ.
Lãnh Lăng Duệ đứng trong thang máy lên tầng 23, vẻ mặt tăm tối, có phải lâu rồi hay không hắn chưa niệm chú kim cô cho nhân viên công ty, khiến công ty hắn bây giờ đến chó mèo cũng có thể vào?!
Chỉ cần nghĩ đến con mèo bỏ túi kia, mặt Lãnh Lăng Duệ lại đen thêm một phần. Hắn không hiểu, một món đồ chơi nhỏ như vậy, nuôi ở nhà chỉ cần không cẩn thận dẫm phải liền trực tiếp quy thiên, phiền toái như vậy, có chỗ nào đáng giá để mấy cô nàng này hô to gọi nhỏ, yêu thích không buông?! Nếu là hắn, bị đập đầu cũng không có khả năng tìm một thứ như vậy về nhà, quả thực là tự mình tìm rắc rối.
Lúc này, Lãnh Lăng Duệ có nằm mơ cũng không nghĩ tới phiền toái như vậy chỉ hai ngày sau hắn lại đụng phải.
45 giây, 59 phút, 11 giờ, ngày mùng 10 tháng 11, Lãnh Lăng Duệ nằm trên chiếc giường quen thuộc, trở mình. Nói ra có khi chẳng ai tin, toàn bộ công ty trừ bỏ phó tổng giám đốcTiêu Dương ai ai cũng sợ Lãnh Diêm Vương, vậy mà tối đến tắt đèn thì hắn không thể ngủ được. Nếu miễn cưỡng ngủ trong bóng đêm hoàn toàn cũng liên tục gặp ác mộng. Lúc này, chiếc đèn bàn đầu giường tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa ấm áp, dưới đèn một chiếc đồng hồ báo thức tĩnh âm chậm rãi chạy, lướt qua từng vạch khắc, rốt cục hai kim cũng trùng nhau ở chính giữa con số 12.
“Ba!” Trong không gian đột nhiên vang lên một thanh âm bạo liệt, bén nhọn,đột ngột. Lãnh Lăng Duệ nằm ngửa, mắt nhắm chặt, nhíu nhíu mi, từ trong giấc mơ bị kéo về. Ý thức mơ hồ, nghĩ tới một loại phương thức di chuyển không gian trong một cuốn tiểu thuyết hắn thuận tay lật xem cũng có thanh ấm bén nhọn, bạo liệt như vậy…”Bịch! Kịch!” Không biết có gì đó rơi vào ngực hắn, đau đớn truyền qua lớp chăn. Lãnh Lăng Duệ rốt cục mở mắt, nháy mắt mấy cái mới dời tầm mắt về phía ngực mình. Thấy rõ ràng “Này nọ”trên ngực. Sau, Lãnh Lăng Duệ quyết định một lần nữa nhắm mắt lại, một thanh âm bình tĩnh vang trong đầu: ”Ân, chắc chắn là đang mơ……”
10 giây sau, ý thức rõ ràng hơn, Lãnh Lăng Duệ trợn mắt, quét về phía ngực: ”Mẹ nó! sao còn chưa tỉnh???!”
Nơi cách ánh mắt hắn không tới một thước. Một đứa bé chỉ bằng cái đinh với mái tóc đỏ và đôi mắt xanh lục, đội mũ dạ nhỏ đang giương cái miệng tròn tròn hình chữ O, vẻ mặt kinh dị mà nhìn chằm chằm Lãnh Lăng Duệ.
Hung hăng mà nháy mắt mấy cái. Hắn cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng mình không phải đang mơ mà là sự thực. Lãnh Lăng Duệ đen mặt, chống tay ngồi dậy, chăn đệm phập phồng khiến Bé nguyên bản đang nằm úp sấp nhanh như chớp mà lăn tới một bên. (cái cách gọi “Bé” là do Tiểu Tà tự nghĩ ra a, nó bảo gọi vậy cho kute nên ta để vậy luôn ^__^)
Giãy dụa đứng lên, Bé nhặt lên cái mũ dạ nho nhỏ bị rơi sang một bên, ôm trước ngực, tiếp tục kinh dị mà nhìn Lãnh Lăng Duệ chằm chằm. Ánh mặt thật to, cơ hồ chiếm cứ hơn nửa khuôn mặt, thêm cái miệng nho nhỏ, cộng lại là ba hình tròn. ( Beta: OoO ta nghĩ mặt Bé kiểu này nè). Lãnh Lăng Duệ âm âm trên dưới mà đánh giá Bé, nhìn ra chỉ cao khoảng 10cm, kia mái tóc lửa đỏ dài tới bả vai, khuôn mặt trẻ con ngoại quốc, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn dường như trong suốt, mặc bộ lễ phục nhỏ màu trắng thêu hoa văn màu cam, quần skinny bao lấy hai chân tinh tế, đi một đôi giày nhỏ màu cam giống bít tất. Bé đứng im một chỗ không nhúc nhích, bộ dáng cực kì giống người búp bê, nhưng vấn đề là : NÓ. CÓ .THỂ. ĐỘNG….
“Ngươi là ai?!” Đối với thứ mà đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị tại phòng ngủ của mình, hơn nữa không kiêng nể gì mà chiếm cứ giường của mình (được rồi, một góc giường đi!), không biết là giống thứ gì, Lãnh Lăng Duệ giọng điệu tất nhiên là không tốt hỏi.
Bé không biết có phải hay không bị tình trạng đột phát làm sợ tới mức tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, vẫn trừng to đôi mắt, vẻ mặt kinh dị, 0____o ”Ngươi có giả vờ làm một món đồ chơi cũng không có tác dụng! Hừ!”
Vẫn đang dại ra o__o……
Sau một hồi, Lãnh Lăng Duệ đột nhiên cười nhạo một tiếng. Quả nhiên đụng tới hiện tượng phi thường như vậy cũng khiến cho thần kinh của hắn rối loạn sao?? Thế nhưng hắn lại lãng phí thời gian cùng một cái này nọ mắt to trừng mắt nhỏ!
Hắn quyết định nhắc cái vật nho nhỏ gì đó lên, xuống giường, định trực tiếp mở cửa sổ, ném ra ngoài , làm vật đó rơi tự do. Nghĩ tới nó dù sao cũng giống một con người, hắn vẫn là lạnh mặt mà ra khỏi phòng, qua phòng khách, tới cửa, mở ra một khe nhỏ rồi vứt bừa một bên, không chút do dự mà “oành” một cái đóng sập cửa.
Đã sửa bởi Askim lúc 06.10.2014, 00:31.
Lãnh Lăng Duệ cau mày bước vào cửa công ty, hai nữ nhân viên đang cười nói thấy hắn trước cửa nháy mắt im bặt.
Khuôn mặt tựa đao khắc, mày kiếm mắt phượng, cử mũi bạc thần ( mũi thẳng môi mỏng), cái cằm tiêm tước ( cằm gầy như đao tước). Theo lý thuyết, một người nam nhân lớn lên như vậy, bất luận nhìn dưới góc độ nào cũng đều là một chàng đẹp trai, nhưng cố tình chàng đi tới nơi nào cũng mang theo từng trận âm phong.
Nhân viên của công ty Thiên Duệ từ trên xuống dưới, mỗi khi thấy Lãnh Lăng Duệ, đầu óc đều tựa như ngựa bị cầm cương, chỉ còn bốn chữ to máu chảy đầm đìa, không ngừng xoay quanh:”DIÊM VƯƠNG GIÁ LÂM”.
Lura thẳng lưng mà đứng bất động được vài giây, lập tức cùng cô gái bên cạnh, linh hồn vẫn chưa trở về với người, hướng Diêm vương nơi cửa cúi đầu:”chào buổi sáng,Tổng giám đốc”.
Diêm vương trưng khuôn mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua mấy cô bên đó khiến Lura vừa ra khỏi hầm băng lại cảm thấy chính mình tiếp tục rơi xuống, cô gái bên cạnh cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thấy Diêm vương đại nhân thu hồi tầm mắt, đi hướng thang máy, hai người đang muốn thở hắt ra, nhưng bất ngờ, một tiếng mèo kêu rất nhỏ làm bóng dáng đang sắp biến mất mạnh mẽ dừng lại .
“Cái gì vậy?”.Lãnh Lăng Duệ quay trở về, lạnh giọng nói, lông mày nhíu chặt đủ để kẹp chết một đống muỗi.
Điều này khiến Lura cũng không thể giữ tự chủ, lắp bắp :”dạ..là mèo,mèo”.
“Mèo?!” Diêm vương hừ lạnh một tiếng, nhất thời Lura thấy chân mình mềm nhũn.
Quả nhiên, trên mặt bàn trước khu tiếp tân đặt một ổ thú nuôi tinh xảo, một con mèo nhỏ không lớn bằng nắm tay, nhu thuận nghiêng đầu nhìn mọi người một cái, chớp mắt. Lura thậm chí sinh ra ý tưởng ngu xuẩn, hi vọng rằng con mèo nhỏ đáng yêu như vậy có thể khiến sắc mặt của Diêm vương dịu đi một chút.
Diêm vương lạnh lùng mở miệng: ”Ai?”
“Tôi, tôi vừa mua.” Cô gái tiếp tân cạnh Lura không thể khống chế mà run rẩy.
Diêm vương ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường nơi đại sảnh:” Tôi mặc kệ cô dùng phương thức nào,mang về nhà cũng được, ném đi cũng tốt, trong vòng mười phút đừng để cho tôi thấy dù chỉ một sợi lông mèo trong công ty!”
Cô gái tiếp tân bị dọa đến ngốc, đứng lặng ở một bên.
Diêm vương cười lạnh:” Hoặc là cô cứ tiếp tục đứng ngẩn người tại đây tới khi nào tôi tìm người mang cả người cùng thứ này trở về, bất quá, cô cũng không cần trở lại đây nữa.”
Lura nhìn cô gái kia ôm con mèo nhỏ, tựa như sắp khóc, nghiêng ngả lảo đảo ra cửa, giày cao gót dẫm trên thềm đá vang lên những tiếng tháp tháp, khiến huyệt thái dương của nàng cũng theo mà nhảy đột đột.
“Cô đứng tại đây đi, chờ cô ta trở lại hẵng lên phòng làm việc. Đường đường là trợ lý tổng giám đốc, vậy mà cũng cùng một nhân viên tiếp tân ở dưới này nghịch mèo? Cô ta mới được tuyển, cô cũng vậy sao?”
Diêm vương dùng ánh mắt lăng trì Lura, vứt ra một câu, liền tránh ra, vào thẳng thang máy, để lại một nữ nhân viên trang điểm tinh xảo hóa thành tượng gỗ đứng nơi đó, không nói được gì như bị nghẹn.
Nhớ thời điểm mới vào Thiên Duệ, Lura làm sao chưa từng có ảo tưởng với vị sếp lạnh lùng, anh tuấn? Nhưng rất nhanh, nàng liền quyết tâm mà đem suy nghĩ này bóp chết trong đầu. Giỡn mặt à!? Yêu đương với Diêm Vương đại nhân, không phải chơi ái muội, mà là đánh bạc tính mạng a! =_=
Không có năm cố gắng, nghĩ đều đừng nghĩ.
Lãnh Lăng Duệ đứng trong thang máy lên tầng , vẻ mặt tăm tối, có phải lâu rồi hay không hắn chưa niệm chú kim cô cho nhân viên công ty, khiến công ty hắn bây giờ đến chó mèo cũng có thể vào?!
Chỉ cần nghĩ đến con mèo bỏ túi kia, mặt Lãnh Lăng Duệ lại đen thêm một phần. Hắn không hiểu, một món đồ chơi nhỏ như vậy, nuôi ở nhà chỉ cần không cẩn thận dẫm phải liền trực tiếp quy thiên, phiền toái như vậy, có chỗ nào đáng giá để mấy cô nàng này hô to gọi nhỏ, yêu thích không buông?! Nếu là hắn, bị đập đầu cũng không có khả năng tìm một thứ như vậy về nhà, quả thực là tự mình tìm rắc rối.
Lúc này, Lãnh Lăng Duệ có nằm mơ cũng không nghĩ tới phiền toái như vậy chỉ hai ngày sau hắn lại đụng phải.
giây, phút, giờ, ngày mùng tháng , Lãnh Lăng Duệ nằm trên chiếc giường quen thuộc, trở mình. Nói ra có khi chẳng ai tin, toàn bộ công ty trừ bỏ phó tổng giám đốcTiêu Dương ai ai cũng sợ Lãnh Diêm Vương, vậy mà tối đến tắt đèn thì hắn không thể ngủ được. Nếu miễn cưỡng ngủ trong bóng đêm hoàn toàn cũng liên tục gặp ác mộng. Lúc này, chiếc đèn bàn đầu giường tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa ấm áp, dưới đèn một chiếc đồng hồ báo thức tĩnh âm chậm rãi chạy, lướt qua từng vạch khắc, rốt cục hai kim cũng trùng nhau ở chính giữa con số .
“Ba!” Trong không gian đột nhiên vang lên một thanh âm bạo liệt, bén nhọn,đột ngột. Lãnh Lăng Duệ nằm ngửa, mắt nhắm chặt, nhíu nhíu mi, từ trong giấc mơ bị kéo về. Ý thức mơ hồ, nghĩ tới một loại phương thức di chuyển không gian trong một cuốn tiểu thuyết hắn thuận tay lật xem cũng có thanh ấm bén nhọn, bạo liệt như vậy…”Bịch! Kịch!” Không biết có gì đó rơi vào ngực hắn, đau đớn truyền qua lớp chăn. Lãnh Lăng Duệ rốt cục mở mắt, nháy mắt mấy cái mới dời tầm mắt về phía ngực mình. Thấy rõ ràng “Này nọ”trên ngực. Sau, Lãnh Lăng Duệ quyết định một lần nữa nhắm mắt lại, một thanh âm bình tĩnh vang trong đầu: ”Ân, chắc chắn là đang mơ……”
giây sau, ý thức rõ ràng hơn, Lãnh Lăng Duệ trợn mắt, quét về phía ngực: ”Mẹ nó! sao còn chưa tỉnh???!”
Nơi cách ánh mắt hắn không tới một thước. Một đứa bé chỉ bằng cái đinh với mái tóc đỏ và đôi mắt xanh lục, đội mũ dạ nhỏ đang giương cái miệng tròn tròn hình chữ O, vẻ mặt kinh dị mà nhìn chằm chằm Lãnh Lăng Duệ.
Hung hăng mà nháy mắt mấy cái. Hắn cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng mình không phải đang mơ mà là sự thực. Lãnh Lăng Duệ đen mặt, chống tay ngồi dậy, chăn đệm phập phồng khiến Bé nguyên bản đang nằm úp sấp nhanh như chớp mà lăn tới một bên. (cái cách gọi “Bé” là do Tiểu Tà tự nghĩ ra a, nó bảo gọi vậy cho kute nên ta để vậy luôn ^__^)
Giãy dụa đứng lên, Bé nhặt lên cái mũ dạ nho nhỏ bị rơi sang một bên, ôm trước ngực, tiếp tục kinh dị mà nhìn Lãnh Lăng Duệ chằm chằm. Ánh mặt thật to, cơ hồ chiếm cứ hơn nửa khuôn mặt, thêm cái miệng nho nhỏ, cộng lại là ba hình tròn. ( Beta: OoO ta nghĩ mặt Bé kiểu này nè). Lãnh Lăng Duệ âm âm trên dưới mà đánh giá Bé, nhìn ra chỉ cao khoảng cm, kia mái tóc lửa đỏ dài tới bả vai, khuôn mặt trẻ con ngoại quốc, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn dường như trong suốt, mặc bộ lễ phục nhỏ màu trắng thêu hoa văn màu cam, quần skinny bao lấy hai chân tinh tế, đi một đôi giày nhỏ màu cam giống bít tất. Bé đứng im một chỗ không nhúc nhích, bộ dáng cực kì giống người búp bê, nhưng vấn đề là : NÓ. CÓ .THỂ. ĐỘNG….
“Ngươi là ai?!” Đối với thứ mà đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị tại phòng ngủ của mình, hơn nữa không kiêng nể gì mà chiếm cứ giường của mình (được rồi, một góc giường đi!), không biết là giống thứ gì, Lãnh Lăng Duệ giọng điệu tất nhiên là không tốt hỏi.
Bé không biết có phải hay không bị tình trạng đột phát làm sợ tới mức tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, vẫn trừng to đôi mắt, vẻ mặt kinh dị, ____o ”Ngươi có giả vờ làm một món đồ chơi cũng không có tác dụng! Hừ!”
Vẫn đang dại ra o__o……
Sau một hồi, Lãnh Lăng Duệ đột nhiên cười nhạo một tiếng. Quả nhiên đụng tới hiện tượng phi thường như vậy cũng khiến cho thần kinh của hắn rối loạn sao?? Thế nhưng hắn lại lãng phí thời gian cùng một cái này nọ mắt to trừng mắt nhỏ!
Hắn quyết định nhắc cái vật nho nhỏ gì đó lên, xuống giường, định trực tiếp mở cửa sổ, ném ra ngoài , làm vật đó rơi tự do. Nghĩ tới nó dù sao cũng giống một con người, hắn vẫn là lạnh mặt mà ra khỏi phòng, qua phòng khách, tới cửa, mở ra một khe nhỏ rồi vứt bừa một bên, không chút do dự mà “oành” một cái đóng sập cửa.
Đã sửa bởi Askim lúc .., :.