Trở lại trong xe, ném chồng sách vỡ lòng cho trẻ nhỏ vào ghế, nhìn bìa hoạt họa, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy cuộc sống của mình đang phát triển theo một phương hương quỷ dị, ngày trước, buổi tối về nhà, một ly cà phê, mấy điếu thuốc,ở thư phòng ngồi đến mười giờ,sau đó tắm rửa, đingủ. Những ngày đơn giản đã đi không còn trở lại.
Nhưng là, từ một người đàn ông mặt lạnh vì sự ngiệp một lòng vì công việc tới giờ thành vú em không thể chăm sóc nổi một đứa bé, lại thay đổi như vậy, đối với Lãnh Lăng Duệ mà nói, quả thật là khó khăn. Lấy sự kiên nhẫn của hắn mà dạy tiểu yêu tinh nói, phỏng chừng nó không học đượcc vài từ có khi đã bỏ mạng dưới chưởng của Lãnh Lăng Duệ.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm cũng là lúc công ty tan tầm, Lãnh Lăng Duệ lấy di động gọi cho Tiêu Dương.
“Này, tối nay có rỗi không?…… về trường học? Ngày mai có tiết?…… Ngươi chừng nào thì sống quy củ về đêm như vậy?…… Đến nhà ta một chuyến đi, có việc nhờ ngươi.” Nói xong, cũng không chờ bên kia đáp ứng hay không liền “Ba”cúp điện thoại.
Nghĩ Tiêu Dương tên kia không thể không nhân tiện đến ăn cơm chùa, mà mình mời hắn đến liền phải tự giác xuống bếp, thực con mẹ nó phiền toái!! Lãnh Lăng Duệ có chút căm giận, đạp mạnh chân ga.
Mang nguyên liệu nấu ăn thuận đường mua ở siêu thị, từ tay phải chuyển sang tay trái đang cầm sách, Lãnh Lăng Duệ lấy chìa khóa, mở cửa, không có gì bất ngờ, nhìn thấy cái kia đói chết quỷ tiểu yêu tinh đang hướng hắn nhảy tới ngay tại giá giày gần trong gang tấc, mặc quần áo chính mình mua cho: áo khoác lông đen xù khiến người bé càng thêm tròn , tôn lên hai má trắng noãn, phấn nộn cùng mái tóc lửa đỏ dẫn nhân chú mục.
Qua vài ngày, Lãnh Lăng Duệ đã quen với tình cảnh này, đổi dép lê, nhìn tiểu yêu tinh, Bé hướng hắn nhếch miệng cười ngốc vô cùng, sau đó nhanh nhẹn nhảy khỏi giá giày.
Đặt nguyên liệu nấu ăn cùng xấp sách lên bàn, Lãnh Lăng Duệ liền vào phòng ngủ, cởi tây trang trên người, cởi áo khoác treo lên giá áo, tháo caravat xám ngoài sơ mi, nới lỏng cổ áo cùng cúc áo ở cánh tay, sau đó tùy ý xắn tay áo lên một chut, lộ ra cánh tay mạch sắc khỏe mạnh.
Lúc nấu cơm hắn thường mặc quần áo ở nhà kiểu này, chủ yếu bởi thực sự không thích tạp dề, bắt hắn mặc tạp dề còn khó hơn bắt hắn lúc nào cũng phải tươi cười với người khác.
Ra khỏi phòng, Lãnh Lăng Duệ lê dép hướng bàn đi tới, cúi người nhấc lên mấy túi nguyên liệu nấu ăn, lại phát hiện tiểu yêu tinh, thế nhưng ngồi giữa đống sách, hiếu kì lật xem. Nhìn không ra a, rất ham học hỏi a! Tuy rằng trong lòng tương đối vừa lòng, nhưng Lãnh Lăng Duệ cũng không thể hiện ra mặt, mang theo thức ăn vào phòng bếp.
Một bên nhìn sách hướng dẫn nấu ăn, một bên thuần thục nấu, khi thì thêm chút gia vị, sau đó lưu loát xào, mùi thơm tràn ra từ phòng bếp. Trái ngược với đại đa số mọi người, khi nấu cơm Lãnh Lăng Duệ chưa bao giờ nếm thử độ mặn nhạt, nhưng hắn lại có thể nắm chắc lượng gia vị, làm đồ ăn tương đối ngon.
Bất quá nhiều năm qua, nếm qua cơm hắn nấu, phỏng chừng trừ bỏ chính hắn cũng chỉ có Tiêu Dương, ngay cả mấy bạn gái trước đây đều chưa từng có cơ hội thưởng thức qua, hiện tại lại thêm một cái — tiểu yêu tinh.
Thuần thục bày đồ ăn, sau đó bưng lên bàn ăn, vừa đặt bát canh cuối cùng xuống, chuông cửa vang.
Lãnh Lăng Duệ dọn dẹp phòng bếp một chút,lại xoa xoa tay, mới chậm rì rì đi mở cửa, nhìn nam nhân ngoài cửa ,trào phúng nói: “Ngươi đến đúng lúc nhỉ ?!”
Tiêu dương giơ giơ gói to trong tay lên: “Hai ta lâu rồi không cùng nhau uống, không đi quán bar, uống ngay ở nhà cũng được”.
Lãnh Lăng Duệ từ giá giầy cầm đôi dép lê ném trước mặt y, sau đó giương mắt nhìn nhìn rượu y mang trong tay, không cho chút mặt mũi nói :v“Tìm ngươi có việc, uống rượu để sau!”
Tiêu Dương đang đóng cửa, đổi giầy, nghe nói thế, nhất thời kinh dị, sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới nói: “Có rượu uống, ngươi thế nhưng lại cự tuyệt??? Ngươi chịu đả kích gì, trở nên bất thường như vậy ?”
Lãnh Lăng Duệ mặc kệ y, nói: “Đừng hy vọng ta phục vụ ngươi ăn cơm, tự làm đi!”
Không nói gì nhìn chỗ rượu mình mất công mang đến, Tiêu Dương bất đắc dĩ đi tới sô pha, suy nghĩ, đặt túi đựng rượu lên bàn, lại vô tình nhìn thấy đống sách trên bàn, cứng ngắc!
“Người anh em, ngươi……”
Lãnh Lăng Duệ ở nhà ăn, không chú ý tới nơi này, nghe giọng điệu của Tiêu Dương mới ngẩng đầu nhìn qua, không kiên nhẫn nói :“ Cái gì khiến ngươi động kinh bất chợt vậy?”
Tùy tay dùng hai ngón tay nắm một góc sách quơ quơ hướng nhà ăn, Tiêu Dương thu lại nụ cười bên khóe miệng, nói:“Ta mới về thành phố T vài ngày, ngươi chừng nào thì có con tư sinh hả ?”
Lãnh Lăng Duệ h mới nhớ tới mình đem sách đặt ở trên bàn, ngay lập tức đen mặt nói :“ loạn thất bát tao cái gì ?! Ngươi nghĩ ta giống ngươi, rối loạn nội tiết tố hay sao?!”
“Này uy uy, đừng oan uổng ta!” Tiêu Dương vội vàng phản bác, “nếu không phải có con tư sinh, ngươi mua sách cho trẻ con nhiều thế này làm gì?”
Lãnh Lăng Duệ buông chiếc đũa trong tay, đi tới, phát hiện tiểu yêu tinh lúc trước ở trên bàn đọc sách đã ly khai từ bao giờ, thở dài, lấy lại cuốn sách Tiêu Dương đang cầm, vứt lên bàn , giải thích nói: “Nhặt được một tiểu hài tử còn chưa biết nói.”
“……” Tiêu Dương sửng sốt một chút, xuất hồ ý liêu (bất ngờ ngoài dự đoán) không có phản ứng gì, nhún vai tỏ vẻ hiểu. Nhìn xung quanh một chút, hắn nghi hoặc nói: “Tiểu hài tử đâu? Sao đến lâu rồi vẫn không thấy?”
“Khụ,” Lãnh Lăng Duệ thanh thanh yết hầu,“Không biết, vừa nãy nó còn ngồi ở trên bàn trà đọc sách , giờ không biết nhảy đi đâu nữa.”
Ngồi ở trên bàn trà??? Chưa biết nói lại có thể đọc sách?? Còn có thể nhảy ???=_=
Tiêu Dương càng nghe càng cảm thấy sự quỷ dị trong lời nói của Lãnh Lăng Duệ.
“…… Trước đó ngươi nói muốn ta xử lý sủng vật (món đồ chơi sống) gì đó cơ mà?”
“Chính là nó.”
Tiêu Dương hắc tuyến: “Ngươi thế nhưng có ý đồ ném tiểu hài tử cho ta nuôi?!!! Một Tiêu Vũ đã khiến ta rất vất vả rồi a!” =_=
Đúng lúc này, Lãnh Lăng Duệ đột nhiên mắt sắc nhìn đến cạnh cửa phòng ngủ , Bé đang tham đầu tham não(thò đầu ra) nhìn hai người ở phòng khách , bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng trốn phía sau cửa , đi ra đi!”
Nghe Lãnh Lăng Duệ đột nhiên cất tiếng, hoảng sợ, lời nói không giống nói với mình, sau khi Tiêu Dương kịp phản ứng lại,theo tầm mắt Lãnh Lăng Duệ nhìn hướng cửa phòng ngủ. Theo lẽ thường, đem tầm mắt dừng ở độ cao bình thường của tiểu hài tử, không phát hiện cái gì, lại nhìn xuống một chút, cuối cùng ,cách khoảng mười ly,nhìn thấy một Bé con ngượng ngùng đi ra từ phía sau cửa, sau đó nhảy lại đây giống bóng cao su bám lên cổ áo Lãnh Lăng Duệ, nắm chắc , quay đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Tiêu Dương, mà Tiêu Dương giờ đã muốn hoàn toàn hóa đá.
Nhìn y có vẻ không kịp tiếp nhận được những gì đang xảy ra, Lãnh Lăng Duệ chỉ có thể đem sự tình, từ đầu chí cuối nói một lần.
Tiêu Dương vẻ mặt lẫn lộn: “chuyện không bình thường như vậy, ngươi chỉ nói một câu: “Nhặt được một tiểu hài tử không biết nói để nói sao???!!!”
Lãnh Lăng Duệ thản nhiên gật đầu.
“……”
Nhất thời, có chút lo lắng cho mục đích mình bị tìm đến, Tiêu Dương trừu khóe miệng: “Ngươi tìm ta đến rốt cuọc để làm gì?”
“Muốn ngươi làm gia sư.” Lãnh Lăng Duệ cầm lấy tiểu yêu tinh trước ngực, nhấc đến trước mặt hắn, trảm đinh tiệt thiết nói: “dậy nó nói chuyện!”
“……” Càng thêm khẳng định người mình nhận thức từ nhỏ là là bằng hữu tồi tệ mười phần, Tiêu Dương buồn bực: “Ta chưa dạy qua trẻ mẫu giáo!”=_=
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: jj rốt cục không rút..t_____t~~~~
Trở lại trong xe, ném chồng sách vỡ lòng cho trẻ nhỏ vào ghế, nhìn bìa hoạt họa, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy cuộc sống của mình đang phát triển theo một phương hương quỷ dị, ngày trước, buổi tối về nhà, một ly cà phê, mấy điếu thuốc,ở thư phòng ngồi đến mười giờ,sau đó tắm rửa, đingủ. Những ngày đơn giản đã đi không còn trở lại.
Nhưng là, từ một người đàn ông mặt lạnh vì sự ngiệp một lòng vì công việc tới giờ thành vú em không thể chăm sóc nổi một đứa bé, lại thay đổi như vậy, đối với Lãnh Lăng Duệ mà nói, quả thật là khó khăn. Lấy sự kiên nhẫn của hắn mà dạy tiểu yêu tinh nói, phỏng chừng nó không học đượcc vài từ có khi đã bỏ mạng dưới chưởng của Lãnh Lăng Duệ.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm cũng là lúc công ty tan tầm, Lãnh Lăng Duệ lấy di động gọi cho Tiêu Dương.
“Này, tối nay có rỗi không?…… về trường học? Ngày mai có tiết?…… Ngươi chừng nào thì sống quy củ về đêm như vậy?…… Đến nhà ta một chuyến đi, có việc nhờ ngươi.” Nói xong, cũng không chờ bên kia đáp ứng hay không liền “Ba”cúp điện thoại.
Nghĩ Tiêu Dương tên kia không thể không nhân tiện đến ăn cơm chùa, mà mình mời hắn đến liền phải tự giác xuống bếp, thực con mẹ nó phiền toái!! Lãnh Lăng Duệ có chút căm giận, đạp mạnh chân ga.
Mang nguyên liệu nấu ăn thuận đường mua ở siêu thị, từ tay phải chuyển sang tay trái đang cầm sách, Lãnh Lăng Duệ lấy chìa khóa, mở cửa, không có gì bất ngờ, nhìn thấy cái kia đói chết quỷ tiểu yêu tinh đang hướng hắn nhảy tới ngay tại giá giày gần trong gang tấc, mặc quần áo chính mình mua cho: áo khoác lông đen xù khiến người bé càng thêm tròn , tôn lên hai má trắng noãn, phấn nộn cùng mái tóc lửa đỏ dẫn nhân chú mục.
Qua vài ngày, Lãnh Lăng Duệ đã quen với tình cảnh này, đổi dép lê, nhìn tiểu yêu tinh, Bé hướng hắn nhếch miệng cười ngốc vô cùng, sau đó nhanh nhẹn nhảy khỏi giá giày.
Đặt nguyên liệu nấu ăn cùng xấp sách lên bàn, Lãnh Lăng Duệ liền vào phòng ngủ, cởi tây trang trên người, cởi áo khoác treo lên giá áo, tháo caravat xám ngoài sơ mi, nới lỏng cổ áo cùng cúc áo ở cánh tay, sau đó tùy ý xắn tay áo lên một chut, lộ ra cánh tay mạch sắc khỏe mạnh.
Lúc nấu cơm hắn thường mặc quần áo ở nhà kiểu này, chủ yếu bởi thực sự không thích tạp dề, bắt hắn mặc tạp dề còn khó hơn bắt hắn lúc nào cũng phải tươi cười với người khác.
Ra khỏi phòng, Lãnh Lăng Duệ lê dép hướng bàn đi tới, cúi người nhấc lên mấy túi nguyên liệu nấu ăn, lại phát hiện tiểu yêu tinh, thế nhưng ngồi giữa đống sách, hiếu kì lật xem. Nhìn không ra a, rất ham học hỏi a! Tuy rằng trong lòng tương đối vừa lòng, nhưng Lãnh Lăng Duệ cũng không thể hiện ra mặt, mang theo thức ăn vào phòng bếp.
Một bên nhìn sách hướng dẫn nấu ăn, một bên thuần thục nấu, khi thì thêm chút gia vị, sau đó lưu loát xào, mùi thơm tràn ra từ phòng bếp. Trái ngược với đại đa số mọi người, khi nấu cơm Lãnh Lăng Duệ chưa bao giờ nếm thử độ mặn nhạt, nhưng hắn lại có thể nắm chắc lượng gia vị, làm đồ ăn tương đối ngon.
Bất quá nhiều năm qua, nếm qua cơm hắn nấu, phỏng chừng trừ bỏ chính hắn cũng chỉ có Tiêu Dương, ngay cả mấy bạn gái trước đây đều chưa từng có cơ hội thưởng thức qua, hiện tại lại thêm một cái — tiểu yêu tinh.
Thuần thục bày đồ ăn, sau đó bưng lên bàn ăn, vừa đặt bát canh cuối cùng xuống, chuông cửa vang.
Lãnh Lăng Duệ dọn dẹp phòng bếp một chút,lại xoa xoa tay, mới chậm rì rì đi mở cửa, nhìn nam nhân ngoài cửa ,trào phúng nói: “Ngươi đến đúng lúc nhỉ ?!”
Tiêu dương giơ giơ gói to trong tay lên: “Hai ta lâu rồi không cùng nhau uống, không đi quán bar, uống ngay ở nhà cũng được”.
Lãnh Lăng Duệ từ giá giầy cầm đôi dép lê ném trước mặt y, sau đó giương mắt nhìn nhìn rượu y mang trong tay, không cho chút mặt mũi nói :v“Tìm ngươi có việc, uống rượu để sau!”
Tiêu Dương đang đóng cửa, đổi giầy, nghe nói thế, nhất thời kinh dị, sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới nói: “Có rượu uống, ngươi thế nhưng lại cự tuyệt??? Ngươi chịu đả kích gì, trở nên bất thường như vậy ?”
Lãnh Lăng Duệ mặc kệ y, nói: “Đừng hy vọng ta phục vụ ngươi ăn cơm, tự làm đi!”
Không nói gì nhìn chỗ rượu mình mất công mang đến, Tiêu Dương bất đắc dĩ đi tới sô pha, suy nghĩ, đặt túi đựng rượu lên bàn, lại vô tình nhìn thấy đống sách trên bàn, cứng ngắc!
“Người anh em, ngươi……”
Lãnh Lăng Duệ ở nhà ăn, không chú ý tới nơi này, nghe giọng điệu của Tiêu Dương mới ngẩng đầu nhìn qua, không kiên nhẫn nói :“ Cái gì khiến ngươi động kinh bất chợt vậy?”
Tùy tay dùng hai ngón tay nắm một góc sách quơ quơ hướng nhà ăn, Tiêu Dương thu lại nụ cười bên khóe miệng, nói:“Ta mới về thành phố T vài ngày, ngươi chừng nào thì có con tư sinh hả ?”
Lãnh Lăng Duệ h mới nhớ tới mình đem sách đặt ở trên bàn, ngay lập tức đen mặt nói :“ loạn thất bát tao cái gì ?! Ngươi nghĩ ta giống ngươi, rối loạn nội tiết tố hay sao?!”
“Này uy uy, đừng oan uổng ta!” Tiêu Dương vội vàng phản bác, “nếu không phải có con tư sinh, ngươi mua sách cho trẻ con nhiều thế này làm gì?”
Lãnh Lăng Duệ buông chiếc đũa trong tay, đi tới, phát hiện tiểu yêu tinh lúc trước ở trên bàn đọc sách đã ly khai từ bao giờ, thở dài, lấy lại cuốn sách Tiêu Dương đang cầm, vứt lên bàn , giải thích nói: “Nhặt được một tiểu hài tử còn chưa biết nói.”
“……” Tiêu Dương sửng sốt một chút, xuất hồ ý liêu (bất ngờ ngoài dự đoán) không có phản ứng gì, nhún vai tỏ vẻ hiểu. Nhìn xung quanh một chút, hắn nghi hoặc nói: “Tiểu hài tử đâu? Sao đến lâu rồi vẫn không thấy?”
“Khụ,” Lãnh Lăng Duệ thanh thanh yết hầu,“Không biết, vừa nãy nó còn ngồi ở trên bàn trà đọc sách , giờ không biết nhảy đi đâu nữa.”
Ngồi ở trên bàn trà??? Chưa biết nói lại có thể đọc sách?? Còn có thể nhảy ???=_=
Tiêu Dương càng nghe càng cảm thấy sự quỷ dị trong lời nói của Lãnh Lăng Duệ.
“…… Trước đó ngươi nói muốn ta xử lý sủng vật (món đồ chơi sống) gì đó cơ mà?”
“Chính là nó.”
Tiêu Dương hắc tuyến: “Ngươi thế nhưng có ý đồ ném tiểu hài tử cho ta nuôi?!!! Một Tiêu Vũ đã khiến ta rất vất vả rồi a!” =_=
Đúng lúc này, Lãnh Lăng Duệ đột nhiên mắt sắc nhìn đến cạnh cửa phòng ngủ , Bé đang tham đầu tham não(thò đầu ra) nhìn hai người ở phòng khách , bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng trốn phía sau cửa , đi ra đi!”
Nghe Lãnh Lăng Duệ đột nhiên cất tiếng, hoảng sợ, lời nói không giống nói với mình, sau khi Tiêu Dương kịp phản ứng lại,theo tầm mắt Lãnh Lăng Duệ nhìn hướng cửa phòng ngủ. Theo lẽ thường, đem tầm mắt dừng ở độ cao bình thường của tiểu hài tử, không phát hiện cái gì, lại nhìn xuống một chút, cuối cùng ,cách khoảng mười ly,nhìn thấy một Bé con ngượng ngùng đi ra từ phía sau cửa, sau đó nhảy lại đây giống bóng cao su bám lên cổ áo Lãnh Lăng Duệ, nắm chắc , quay đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Tiêu Dương, mà Tiêu Dương giờ đã muốn hoàn toàn hóa đá.
Nhìn y có vẻ không kịp tiếp nhận được những gì đang xảy ra, Lãnh Lăng Duệ chỉ có thể đem sự tình, từ đầu chí cuối nói một lần.
Tiêu Dương vẻ mặt lẫn lộn: “chuyện không bình thường như vậy, ngươi chỉ nói một câu: “Nhặt được một tiểu hài tử không biết nói để nói sao???!!!”
Lãnh Lăng Duệ thản nhiên gật đầu.
“……”
Nhất thời, có chút lo lắng cho mục đích mình bị tìm đến, Tiêu Dương trừu khóe miệng: “Ngươi tìm ta đến rốt cuọc để làm gì?”
“Muốn ngươi làm gia sư.” Lãnh Lăng Duệ cầm lấy tiểu yêu tinh trước ngực, nhấc đến trước mặt hắn, trảm đinh tiệt thiết nói: “dậy nó nói chuyện!”
“……” Càng thêm khẳng định người mình nhận thức từ nhỏ là là bằng hữu tồi tệ mười phần, Tiêu Dương buồn bực: “Ta chưa dạy qua trẻ mẫu giáo!”=_=
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: jj rốt cục không rút..t_____t~~~~