Sau khi Tiểu yêu tinh đốt tóc Lãnh Lăng Duệ, hắn liền muốn dùng khí tràng đông chết tiểu yêu tinh, không nói một lời, không cười ( được rồi, vốn cũng sẽ không cười qua=_=), một chút liền nổi nóng.
Giỡn à! Hắn là nuôi sủng vật, không phải nuôi tổ tông, hơi tí đã là phun lửa tưới nước, về sau còn có thể thế nào nữa!
Nhưng thật sự Lãnh Lăng Duệ có chút thất bại,cái hắn gọi là giận dỗi cùng biểu hiện bình thường của hắn cũng chẳng khác nhau là mấy, cho nên gần một ngày giận dỗi, tiểu yêu tinh hoàn toàn không có phản ứng gì,vẫn giữ thái độ như cũ.
Hôm nay là ngày nghỉ, thế mà mới hơn 6 giờ, Lãnh Lăng Duệ đã bị hai cái bàn tay tát tỉnh, trước đây có thể miễn cưỡng chịu đựng cơn tức, lúc này không thể áp chế được, mở mắt ra, không ngoài ý muốn chút nào, nhìn thấy tiểu yêu tinh làm như đương nhiên, nằm ghé trước mắt mình, vốn ánh mắt lục sắc chiếm cứ gần hết khuôn mặt lại nhìn với góc độ gần như thế khiến nó trông có vẻ lớn hơn nữa, ánh mắt hưng phấn không hề có chút áy náy nào nhìn Lãnh Lăng Duệ bị ép tỉnh.
Nguy hiểm nheo mắt, uy hiếp nhìn về phía tiểu yêu tinh, cúi đầu, từ miệng gằn ra hai chữ: ”Đi xuống!”, liền định ngủ tiếp.
“Ba! Ba! Ba! Ba!”
Vừa nhắm lại mắt, hai bên má trái phải lại bị đánh mấy cái, tuy rằng bàn tay nhỏ, sức cũng yếu, nhưng bị tát như vây, vẫn là có chút ngứa.
Cơn tức của Lãnh Lăng Duệ “oanh “ một phát! Bùng nổ: ”Mẹ nó! Ngươi không để yên được sao!! Cho ngươi ăn cho ngươi mặc cho ngươi ở còn phun lửa vào ta?! Lăn sang một bên đi! Cho ngươi đói chết!”
Cuối cùng tiểu yêu tinh cũng cảm giác được không khí có điểm không thích hợp, cẩn thận thu lại hai bàn tay về sau lưng, chân trái vô ý thức giẫm lên chân phải, cắn môi cúi đầu, ánh mắt mắt lại xuyên qua mấy sợi tóc đỏ rủ xuống nhìn trộm Lãnh Lăng Duệ. Tuy không thể hiểu tất cả lời nói của Lãnh Lăng Duệ, nhưng Bé vẫn thấy được đôi mắt hổ phách ôn nhu lại luôn khiến người ta không dám nhìn thẳng, nay lại có chút lạnh lẽo lộ ra, hơn nữa thanh âm trầm thấp, không che giấu chút nào tức giận, khiến tiểu yêu tinh phi thường khẳng định: chủ nhà đại nhân tức giận rồi!
Chủ nhà đại nhân tức giận,có nghĩa là đồ ăn của mình có khả năng từ nay về sau sẽ không có, hậu quả này thực ngiêm trọng, ngiêm trọng đến nỗi Tiểu yêu tinh thông minh làm ra lựa chọn: tình nguyện chịu đói nhất thời, hơn là phải đói cả ngày.=_=
Hành vi cùng đầu óc của tiểu yêu tinh tương đương đồng bộ, trong nháy mắt làm ra lựa chọn, một giây trước còn ở trên giường Lãnh Lăng Duệ quấy rầy, giây sau đã xoay người nhảy vài cái ra khỏi phòng, lưu lại Lãnh Lăng Duệ một mình không kịp phản ứng, trừng mắt nhìn khoảng không trước mắt, thật lâu sau, hừ một tiếng, nhắm lại hai mắt.
Khó được ngủ nướng, ai nhiễu ai tử!=_=– mấy ngày liên tục vào 5 giờ sáng bị tiểu yêu tinh đói khát đánh thức khiến không ngủ đủ, cơn tức tràn đầy Lãnh chủ nhà.
Chờ tới lúc Lãnh Lăng Duệ dậy đã là 9 giờ, mở ra rèm cửa,ánh mặt trời không chịu ngăn cản, chiếu vào trong phòng
Ánh mặt trời không chói mắt lắm, lại vô cùng ấm áp khiến người ta muốn vươn vai xoay lưng.đương nhiên, hắn không thực sự tùy ý làm động tác ảnh hưởng hình tượng như thế, chỉ hơi xoay cổ một chút thôi.những lúc như vậy, thường trong nháy mắt, làm người ta sinh ra một lọa hương vị loại tham luyến .
Nếu không bị âm thanh tan vỡ của thủy tinh làm chấn kinh, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy mình có thể ngồi mãi cả sáng trong ánh dương quang .
Phiền não di ra khỏi phòng ngủ,nhìn đến cái chén thủy tinh đáng ra nguyên lành hoàn hảo đặt trên bàn hiện giờ vỡ vụn rơi trên mặt đất, xung quanh rải rác vụn thủy tinh, dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, phát ra ánh sáng khiến Lãnh Lăng Duệ chói mắt.
Ánh mắt di động lên phía trên, chỉ thấy tiểu yêu tinh kia ghé vào trên bàn, hai tay bám vào mép bàn, ngẩng đầu nhìn Lãnh Lăng Duệ,khoảng cách xa khiến hình ảnh tiểu yêu tinh bị che khuất, hắn không rõ biểu tình của khuôn mặt mê người kia đến tột cùng là gì, nhưng cũng có thể đoán,nhất định là hai mắt lớn mở to, miệng hơi mở thành hình chữ O nho nhỏ, loại biểu tình có chút vô tội, có chút ngốc lại có thể làm Lãnh Lăng Duệ gân xanh bạo khiêu (tức mà không làm gì được)
“ Ngươi không yên tĩnh được một lát sao?!!” hắn cơ hồ là cắn răng mà nói ra những lời này.
Nguyên bản cơn tức đã hơi dập tắt lại dễ dàng bị đốt lên, hắn vốn không phải là người biết giữ kiên nhẫn.
Lạnh lùng xoay người ra ban công lấy chổi, tiểu yêu tinh thấy Lãnh Lăng Duệ cúi người cẩn thận dọn dẹp vụn thủy tinh, hơi áy náy đứng lên khỏi bàn, gãi gãi đầu, sau đó nhảy xuống dưới.
Lãnh Lăng Duệ vừa định rống một câu :” Đừng đến thêm phiền” đã thấy nó linh hoạt nhảy trên mặt đất, dưới chân như có ý thức tránh khỏi những mảnh vụn thủy tinh,tay không ngừng nhặt từng mảnh vụn,vững vàng ném vào sọt =__=
Nhặt vụn thủy tinh cũng làm tựa như ném bỏng rổ, Lãnh Lăng Duệ không nhịn được mà oán thầm
Dù tiểu yêu tinh có bao nhiêu tích cực dọn dẹp cũng không thể bù đắp sai lầm nghịch ngợm làm vỡ chén thủy tinh của nó, Lãnh Lăng Duệ càng cảm thấy cần cho tiểu yêu tinh này biết sai biết sợ
Muốn dậy vật nuôi, phải bắt đầu ngay từ khi còn bé!
Vì thế, tiểu yêu tinh thấy Lãnh Lăng Duệ dọn dẹp xong, vào phòng vệ sinh rửa mặt,liền mang theo ánh mắt sáng ngời hữu thần, tràn đầy mong đợi ngồi trên bàn cơm chờ ăn.
Mười phút sau, Lãnh Lăng Duệ ra khỏi nhà vệ sinh, vào phòng khách bật TV lên, lại mười phút nữa qua, Lãnh Lăng Duệ bắt chéo chân trái lên đùi phải,một tay khoác lên tay vịn sô pha, một tay cầm điều khiển, lại mười phút nữa qua đi, Lãnh Lăng Duệ trao đổi vị trí hai chân một chút,tay khoác lên tay vịn sô pha đổi thành chống cằm.
“Cô lỗ, cô lỗ cô lỗ ~” Tiểu yêu tinh vẻ mặt cầu xin nghe chính bụng mình hát khúc vui ca. Rốt cục, tiểu yêu tinh cúi đầu nhảy xuống bàn ăn, cọ đến bên người nam nhân đang ngồi ở sô pha, nhảy lên ghế, sau đó vươn tay kéo góc áo hắn
Tuy rằng xem TV nhưng Lãnh Lăng Duệ vẫn dùng dư quang chú ý nhất cử nhật động của tiểu yêu tinh. Hắn bất động thanh sắc ngồi, nhưng cảm giác góc áo bị nhẹ nhàng túm kéo mấy cái, làm trái tim hắn từng chút một trở nên mềm mại.
Khẽ thở dài nhẹ đến nỗi cơ hồ ko thể nghe thấy, Lãnh Lăng Duệ nhấc Tiểu yêu tinh đang bám quần mình ra, đứng dậy trở về phòng đổi một bộ quần áo khác ra nấu cơm.
Nhưng tiểu yêu tinh bị nhấc ra lại tưởng Lãnh Lăng Duệ còn chưa nguôi giận, định bỏ qua mình,vì thế vội vội vàng vàng nhảy khỏi sô pha, đuổi theo bước chân hắn hướng tới phòng ngủ.
Lãnh Lăng Duệ chỉ lo đi nhanh hướng phía trước, không chú ý phía sau tiểu bất điểm đang nhảy đến phía sau,vào phòng liền theo quán tính đóng cửa lại, kết quả cảm giác được lúc cửa sắp đóng bị cái gì đó chặn lại trong nháy mắt, nghe được tiếng kêu sợ hãi vô cùng quen thuộc”ô oa!~]ơ
Vội vàng mở cửa lần nữa, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu yêu tinh nằm cong ở khe cửa “ô ô” rên rit, tuy Lãnh Lăng Duệ đóng cửa không mạnh, nhưng hiển nhiên Bé bị kẹp không nhẹ.
Biểu tình cứng nhắc trên mặt Lãnh Lăng Duệ cuối cùng cũng trở nên nhu hòa, ngồi xổm xuống, tự tay cẩn thận nâng Bé con lên, cũng không biết Bé đau làm sao,chỉ thấy Bé trong lòng bàn tay dày rộng của mình, cong thân mình không nhịn được run rẩy,trong đôi mắt lục sắc thật to tràn ngập một tầng thủy khí nồng đậm,tựa hồ chỉ hơi chớp mắt sẽ rơi xuống từng giọt,miệng thấp giọng lầu bầu thứ ngôn ngữ mà Lãnh Lăng Duệ hoàn toàn nghe không hiểu, mang theo thần thái ủy khuất, khiến hắn không nhịn được hơi cong ngón trỏ, dùng đầu ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng vỗ về Bé.
Đến tận đây, cuộc giận dỗi giằng co một ngày mười một tiêng ba mươi sáu phút hoàn toàn chấm dứt, khiến Lãnh Lăng Duệ ý thức được một vấn đề rất lớn : Ngôn ngữ không thông thực con mẹ nó phiền toái
Sau khi Tiểu yêu tinh đốt tóc Lãnh Lăng Duệ, hắn liền muốn dùng khí tràng đông chết tiểu yêu tinh, không nói một lời, không cười ( được rồi, vốn cũng sẽ không cười qua=_=), một chút liền nổi nóng.
Giỡn à! Hắn là nuôi sủng vật, không phải nuôi tổ tông, hơi tí đã là phun lửa tưới nước, về sau còn có thể thế nào nữa!
Nhưng thật sự Lãnh Lăng Duệ có chút thất bại,cái hắn gọi là giận dỗi cùng biểu hiện bình thường của hắn cũng chẳng khác nhau là mấy, cho nên gần một ngày giận dỗi, tiểu yêu tinh hoàn toàn không có phản ứng gì,vẫn giữ thái độ như cũ.
Hôm nay là ngày nghỉ, thế mà mới hơn giờ, Lãnh Lăng Duệ đã bị hai cái bàn tay tát tỉnh, trước đây có thể miễn cưỡng chịu đựng cơn tức, lúc này không thể áp chế được, mở mắt ra, không ngoài ý muốn chút nào, nhìn thấy tiểu yêu tinh làm như đương nhiên, nằm ghé trước mắt mình, vốn ánh mắt lục sắc chiếm cứ gần hết khuôn mặt lại nhìn với góc độ gần như thế khiến nó trông có vẻ lớn hơn nữa, ánh mắt hưng phấn không hề có chút áy náy nào nhìn Lãnh Lăng Duệ bị ép tỉnh.
Nguy hiểm nheo mắt, uy hiếp nhìn về phía tiểu yêu tinh, cúi đầu, từ miệng gằn ra hai chữ: ”Đi xuống!”, liền định ngủ tiếp.
“Ba! Ba! Ba! Ba!”
Vừa nhắm lại mắt, hai bên má trái phải lại bị đánh mấy cái, tuy rằng bàn tay nhỏ, sức cũng yếu, nhưng bị tát như vây, vẫn là có chút ngứa.
Cơn tức của Lãnh Lăng Duệ “oanh “ một phát! Bùng nổ: ”Mẹ nó! Ngươi không để yên được sao!! Cho ngươi ăn cho ngươi mặc cho ngươi ở còn phun lửa vào ta?! Lăn sang một bên đi! Cho ngươi đói chết!”
Cuối cùng tiểu yêu tinh cũng cảm giác được không khí có điểm không thích hợp, cẩn thận thu lại hai bàn tay về sau lưng, chân trái vô ý thức giẫm lên chân phải, cắn môi cúi đầu, ánh mắt mắt lại xuyên qua mấy sợi tóc đỏ rủ xuống nhìn trộm Lãnh Lăng Duệ. Tuy không thể hiểu tất cả lời nói của Lãnh Lăng Duệ, nhưng Bé vẫn thấy được đôi mắt hổ phách ôn nhu lại luôn khiến người ta không dám nhìn thẳng, nay lại có chút lạnh lẽo lộ ra, hơn nữa thanh âm trầm thấp, không che giấu chút nào tức giận, khiến tiểu yêu tinh phi thường khẳng định: chủ nhà đại nhân tức giận rồi!
Chủ nhà đại nhân tức giận,có nghĩa là đồ ăn của mình có khả năng từ nay về sau sẽ không có, hậu quả này thực ngiêm trọng, ngiêm trọng đến nỗi Tiểu yêu tinh thông minh làm ra lựa chọn: tình nguyện chịu đói nhất thời, hơn là phải đói cả ngày.=_=
Hành vi cùng đầu óc của tiểu yêu tinh tương đương đồng bộ, trong nháy mắt làm ra lựa chọn, một giây trước còn ở trên giường Lãnh Lăng Duệ quấy rầy, giây sau đã xoay người nhảy vài cái ra khỏi phòng, lưu lại Lãnh Lăng Duệ một mình không kịp phản ứng, trừng mắt nhìn khoảng không trước mắt, thật lâu sau, hừ một tiếng, nhắm lại hai mắt.
Khó được ngủ nướng, ai nhiễu ai tử!=_=– mấy ngày liên tục vào giờ sáng bị tiểu yêu tinh đói khát đánh thức khiến không ngủ đủ, cơn tức tràn đầy Lãnh chủ nhà.
Chờ tới lúc Lãnh Lăng Duệ dậy đã là giờ, mở ra rèm cửa,ánh mặt trời không chịu ngăn cản, chiếu vào trong phòng
Ánh mặt trời không chói mắt lắm, lại vô cùng ấm áp khiến người ta muốn vươn vai xoay lưng.đương nhiên, hắn không thực sự tùy ý làm động tác ảnh hưởng hình tượng như thế, chỉ hơi xoay cổ một chút thôi.những lúc như vậy, thường trong nháy mắt, làm người ta sinh ra một lọa hương vị loại tham luyến .
Nếu không bị âm thanh tan vỡ của thủy tinh làm chấn kinh, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy mình có thể ngồi mãi cả sáng trong ánh dương quang .
Phiền não di ra khỏi phòng ngủ,nhìn đến cái chén thủy tinh đáng ra nguyên lành hoàn hảo đặt trên bàn hiện giờ vỡ vụn rơi trên mặt đất, xung quanh rải rác vụn thủy tinh, dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, phát ra ánh sáng khiến Lãnh Lăng Duệ chói mắt.
Ánh mắt di động lên phía trên, chỉ thấy tiểu yêu tinh kia ghé vào trên bàn, hai tay bám vào mép bàn, ngẩng đầu nhìn Lãnh Lăng Duệ,khoảng cách xa khiến hình ảnh tiểu yêu tinh bị che khuất, hắn không rõ biểu tình của khuôn mặt mê người kia đến tột cùng là gì, nhưng cũng có thể đoán,nhất định là hai mắt lớn mở to, miệng hơi mở thành hình chữ O nho nhỏ, loại biểu tình có chút vô tội, có chút ngốc lại có thể làm Lãnh Lăng Duệ gân xanh bạo khiêu (tức mà không làm gì được)
“ Ngươi không yên tĩnh được một lát sao?!!” hắn cơ hồ là cắn răng mà nói ra những lời này.
Nguyên bản cơn tức đã hơi dập tắt lại dễ dàng bị đốt lên, hắn vốn không phải là người biết giữ kiên nhẫn.
Lạnh lùng xoay người ra ban công lấy chổi, tiểu yêu tinh thấy Lãnh Lăng Duệ cúi người cẩn thận dọn dẹp vụn thủy tinh, hơi áy náy đứng lên khỏi bàn, gãi gãi đầu, sau đó nhảy xuống dưới.
Lãnh Lăng Duệ vừa định rống một câu :” Đừng đến thêm phiền” đã thấy nó linh hoạt nhảy trên mặt đất, dưới chân như có ý thức tránh khỏi những mảnh vụn thủy tinh,tay không ngừng nhặt từng mảnh vụn,vững vàng ném vào sọt =__=
Nhặt vụn thủy tinh cũng làm tựa như ném bỏng rổ, Lãnh Lăng Duệ không nhịn được mà oán thầm
Dù tiểu yêu tinh có bao nhiêu tích cực dọn dẹp cũng không thể bù đắp sai lầm nghịch ngợm làm vỡ chén thủy tinh của nó, Lãnh Lăng Duệ càng cảm thấy cần cho tiểu yêu tinh này biết sai biết sợ
Muốn dậy vật nuôi, phải bắt đầu ngay từ khi còn bé!
Vì thế, tiểu yêu tinh thấy Lãnh Lăng Duệ dọn dẹp xong, vào phòng vệ sinh rửa mặt,liền mang theo ánh mắt sáng ngời hữu thần, tràn đầy mong đợi ngồi trên bàn cơm chờ ăn.
Mười phút sau, Lãnh Lăng Duệ ra khỏi nhà vệ sinh, vào phòng khách bật TV lên, lại mười phút nữa qua, Lãnh Lăng Duệ bắt chéo chân trái lên đùi phải,một tay khoác lên tay vịn sô pha, một tay cầm điều khiển, lại mười phút nữa qua đi, Lãnh Lăng Duệ trao đổi vị trí hai chân một chút,tay khoác lên tay vịn sô pha đổi thành chống cằm.
“Cô lỗ, cô lỗ cô lỗ ~” Tiểu yêu tinh vẻ mặt cầu xin nghe chính bụng mình hát khúc vui ca. Rốt cục, tiểu yêu tinh cúi đầu nhảy xuống bàn ăn, cọ đến bên người nam nhân đang ngồi ở sô pha, nhảy lên ghế, sau đó vươn tay kéo góc áo hắn
Tuy rằng xem TV nhưng Lãnh Lăng Duệ vẫn dùng dư quang chú ý nhất cử nhật động của tiểu yêu tinh. Hắn bất động thanh sắc ngồi, nhưng cảm giác góc áo bị nhẹ nhàng túm kéo mấy cái, làm trái tim hắn từng chút một trở nên mềm mại.
Khẽ thở dài nhẹ đến nỗi cơ hồ ko thể nghe thấy, Lãnh Lăng Duệ nhấc Tiểu yêu tinh đang bám quần mình ra, đứng dậy trở về phòng đổi một bộ quần áo khác ra nấu cơm.
Nhưng tiểu yêu tinh bị nhấc ra lại tưởng Lãnh Lăng Duệ còn chưa nguôi giận, định bỏ qua mình,vì thế vội vội vàng vàng nhảy khỏi sô pha, đuổi theo bước chân hắn hướng tới phòng ngủ.
Lãnh Lăng Duệ chỉ lo đi nhanh hướng phía trước, không chú ý phía sau tiểu bất điểm đang nhảy đến phía sau,vào phòng liền theo quán tính đóng cửa lại, kết quả cảm giác được lúc cửa sắp đóng bị cái gì đó chặn lại trong nháy mắt, nghe được tiếng kêu sợ hãi vô cùng quen thuộc”ô oa!~]ơ
Vội vàng mở cửa lần nữa, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu yêu tinh nằm cong ở khe cửa “ô ô” rên rit, tuy Lãnh Lăng Duệ đóng cửa không mạnh, nhưng hiển nhiên Bé bị kẹp không nhẹ.
Biểu tình cứng nhắc trên mặt Lãnh Lăng Duệ cuối cùng cũng trở nên nhu hòa, ngồi xổm xuống, tự tay cẩn thận nâng Bé con lên, cũng không biết Bé đau làm sao,chỉ thấy Bé trong lòng bàn tay dày rộng của mình, cong thân mình không nhịn được run rẩy,trong đôi mắt lục sắc thật to tràn ngập một tầng thủy khí nồng đậm,tựa hồ chỉ hơi chớp mắt sẽ rơi xuống từng giọt,miệng thấp giọng lầu bầu thứ ngôn ngữ mà Lãnh Lăng Duệ hoàn toàn nghe không hiểu, mang theo thần thái ủy khuất, khiến hắn không nhịn được hơi cong ngón trỏ, dùng đầu ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng vỗ về Bé.
Đến tận đây, cuộc giận dỗi giằng co một ngày mười một tiêng ba mươi sáu phút hoàn toàn chấm dứt, khiến Lãnh Lăng Duệ ý thức được một vấn đề rất lớn : Ngôn ngữ không thông thực con mẹ nó phiền toái