“Chuyện của anh với nha đầu nhà họ Lục kia, đừng hòng nghĩ tới nữa!”
Trong nhà, bà Trang Mi đã quen với việc nói một là một, không hai lời, hơn nữa đứa con trai đáng tự hào nhất của nhà họ Diệp lúc nào cũng là người nghe lời bà nhất.
Khẽ cau mày, rồi lại giãn ra, đôi mắt đen huyền của Diệp Định Thâm ánh lên sự kiên định:
“Người mà con muốn, từ trước đến nay chỉ có một mình Lục Khinh Lan thôi, dù nhà khác có tốt đến đâu thì cũng vô dụng. Không lọt nổi vào mắt thì sao có thể động tâm? Hơn nữa, con đường sự nghiệp của con đều là do năng lực bản thân con quyết định. Nếu dựa vào hôn sự để đi lên, thì đó chẳng còn Diệp Đình Thâm nữa mà là một kẻ đáng để xem thường. Người nhà họ Diệp, có ai mà không tự dựa vào chính mình?”
Trong ấn tượng của bà Trang Mi, Diệp Đình Thâm chưa bao giờ nhiều lời với bà như vậy, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
“Mẹ… mẹ…” Cơn tức giận trước đó đột nhiên bị vài ba câu nói này làm cho tan biến, bà Trang Mi không biết phải phản bác lại như thế nào.
“Mẹ, mẹ cũng biết tính khí của con rồi, một khi con đã nhận định, nhất định sẽ không buông tay. Tựa như những gì lúc trước mà ba từng đối với mẹ.”
Từ nhỏ, Diệp Đình Thâm đã không phải là người hay nói nhiều, đặc biệt là sau khi anh gia nhập quân đội. Nhưng bây giờ, anh không thể không nói, anh không muốn người mình yêu không được chấp nhận.
Dù biết lời nói của anh rất có đạo lý, quyết định của anh ngay cả bản thân bà cũng không thể can thiệp, nhưng bà vẫn không thể nuốt trôi một hơi, bế tắc trong lòng, cảm thấy khó chịu. Cho nên dứt khoát không nói lời nào nữa.
Thấy thế, Diệp Đình Thâm cười một tiếng, chậm rãi nói:
“Hay là con còn chưa chính thức nhậm chức, mẹ muốn người khác nói nhảm về tác phong của con?”
“Chuyện này có liên quan gì đến tác phong?” Xoay người qua, bà Trang Mi không tin.
“Tất nhiên là có rồi.”
Diệp Đình Thâm bước tới, hiếm khi mà nắm lấy bả vai của bà, nói:
“Màn cầu hôn của con có rất nhiều người theo dõi, nếu con nghe theo mẹ mà đi gặp những người khác, nhân tiền nhất sáo, nhân hậu nhất sáo còn không phải vấn đề tác phong sao? Nếu như bị người có tâm địa lợi dụng….”
(人前一套人後一套 – nhân tiền nhất sáo, nhân hậu nhất sáo: ý nói những người hai mặt, trước mặt nói tốt cho mình, sau lưng lại đi đâm lén mình để thu lợi cá nhân.)
Diệp Đình Thâm cố ý không nói hết, lời này ngược lại có chút hù dọa bà Trang Mi.
“Không còn sớm nữa, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi! Tranh thủ lúc con còn chưa nhậm chức, sẽ dành thời gian dẫn Khinh Lan đến ra mắt mẹ.”
Môi trên môi dưới mấp máy mấy lần, bà Trang Mi cuối cùng cũng không nói được lời nào, bất đắc dĩ gật đầu. Mặc dù bên ngoài có vẻ ưng thuận, nhưng tận đáy lòng vẫn cảm thấy khó chịu, tựa như ôm cây gai.
Trở lại phòng của mình, Diệp Đình Thâm không hề cảm thấy hối hận về hành động ngày hôm nay. Nếu anh không chủ động, không đẩy Lục Thanh Lan vào góc tường, thì khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa.
Anh chỉ hơi buồn bực, trong một lúc lại đem toàn bộ những lời trong lòng nói ra, nha đầu kia lại ngốc nghếch như vậy, sợ rằng không hiểu rõ ràng ý tứ của mình.
“Này, Diệp Hạo Vỹ, bà của cậu, đúng rồi, là mẹ của Diệp Đình Thâm, bình thường ghét cái gì nhất vậy? À, còn nữa, bà ấy thích cái gì nhất? Mau kể hết cho tôi biết đi!”
Anh nhớ lại trong bữa tiệc, vô tình nghe được nha đầu này cùng đứa cháu trai nhà mình thì thầm, liền biết cô đang có ý gì.
Haizz, nha đầu này vẫn chưa từ bỏ ý định đâu. Xem ra, cuộc gặp mặt này sẽ rất thú vị đây.
Ngày hôm sau.
Tháng Tư ở Thành phố B, buổi sáng vẫn còn chút se lạnh. Mặt trời vẫn chưa mọc khỏi đường chân trời, không gian trong quân khu đại viện vô cùng yên tĩnh, không một bóng người qua lại.
“Kít….” m thanh có chút nặng nề vang lên, là cửa lớn nhà họ Lục mở ra.
Không bao lâu, một cái đầu nhỏ xuất hiện, thận trọng quan sát bốn phía, xác định không ai trông thấy, mới ưỡn eo cong lên, nhón chân khẽ bước từng bước tới.
“Véo ……” Chạy thật nhanh đến chỗ ngã ba đường, không còn nhìn thấy phòng ốc nhà họ Lục nữa, lúc này Lục Khinh Lan mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái:
“Hú hồn hú vía, mệt chết đi được…”
Trằn trọc một đêm, cô thực sự không thể thuyết phục bản thân chấp nhận cuộc hôn nhân đột ngột này. Mà người đó, lại là người mà cô gọi bằng “chú” hơn hai mươi năm nay.
Khẽ cắn môi, lắc đầu, Lục Khinh Lan đành phải tự an ủi mình, ừm, chú ấy vẫn là chú nhỏ, sự chênh lệch bối phận không thích hợp kết hôn đâu. Chưa nói đến mình vẫn còn nhỏ như vậy!
Aizzz, vẫn là lẻn ra ngoài tránh đầu gió vẫn hơn.
Sau một hồi phát triển tâm thức, Lục Khinh Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cúi đầu lấy điện thoại ra, thấy không còn nhiều thời gian, liền bước nhanh ra ngoài cổng lớn nội quân khu.
Trong lúc ngẩng đầu lên, Lục Khinh Lan hận mình không biết ẩn thân chi thuật! (Phép tàng hình)