Nhân số phi thăng vững vàng mà kinh khủng như thế, là các môn phái khác với các đại gia tộc khác không thể so sánh được.
Sở dĩ Lăng gia lại lợi hại như thế, chính là bởi vì công pháp tu luyện với trời sinh tư chất của bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với nhau với các người tu chân bình thường.
Bởi vì Lăng gia nhân khẩu ít ỏi, cho nên trên lựa chọn song tu đạo lữ yêu cầu rất cao. Con cái của Lăng gia lúc chưa tu luyện đến Độ Kiếp kì là không thể tìm đạo lữ, tu vị của Lăng Mộng có thể nói là thấp nhất ở Lăng gia, nhưng mà cũng đến Độ Kiếp kì cuối.
Lúc này có thể có người muốn hoài nghi, tại sao tu vị của Lăng Tiêu lại cao như thế chứ? Thậm chí so với thực lực của Thanh Phong Minh Nguyệt Cửu Kiếp Tán Tiên cũng là không chút thua kém.
Tu vị của Lăng Tiêu chỉ có Độ Kiếp kì cuối, có thể so sánh với thực lực của Cửu Kiếp Tán Tiên, chính là bởi vì hắn ở trên tạo nghệ trận pháp đã đến tình trạng lô hỏa thuần thanh.
Không chút khoa trương nói, chỉ cần Lăng Tiêu nguyện ý, cho dù là không gian trận pháp phạm vị lớn hắn cũng có thể trong nháy mắt thi triển ra. Thượng Tiên của Tiên giới muốn phá vỡ không gian trận pháp của hắn cũng không phải là dễ dàng, đây chính là thực lực khiến Lăng Tiêu có tu vị vượt quá.
Phiêu Diêu Thần Điện Minh Tâm đình, Lăng Vực chắp tay đúng ở trong Minh Tâm đình nhìn lấy tầng tần của Vân Hải Xuất Thần ở xa xa, vóc dáng của Lăng Vực phẳng phiu, mặc dù là tùy ý đúng ở nơi đó, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác trầm ổn đôn hậu cẩn thận.
Mày kiếm bay xéo vào tấn, con mắt sắc bén dường như có thể nhìn xuyên lòng người, có khuôn mặt anh tuấn như đao tước, mặc dù nhìn vào chỉ là bộ dáng thanh niên, nhưng là bộ dáng thế sự xoay vần đó lại không thể nhìn thấu hắn rốt cuộc tuổi tác bao lớn.
Lúc này, Lăng Tiêu lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt Lăng Vực, thấp giọng nói:” Phụ thân, ngài tìm ta?”
“ Tiêu nhi, vi phụ cảm ứng được Thiên Kiếp ta tới gần, trong tháng này có thể sẽ giáng xuống, ngươi phải làm tốt chuẩn bị tiếp nhận điện chủ sau khi ta phi thăng.” Tiếng của Lăng Vực cứng rắn hùng hậu, tràn đầy dương cương của nam tính.
Lăng Tiêu vui vẻ nói:” Phụ thân, cuối cùng ngài muốn Độ Kiếp phi thăng, đây đúng là chuyện đáng mừng, ta lập tức đi nói với Mộng nhi.”
Lăng Vực nói:” Đứa Phong Văn kia với Mộng nhi thế nào? Còn khó gần đốu với Mộng nhi sao? Ây, hiện giờ khiến ta không yên lòng chính là Mộng nhi.”
“ Ha ha, chuyện của Mộn nhi phụ thân có thể yên tâm, Phong Văn cuối cùng cũng tỉnh táo, hiện giờ bọn họ đang ngọt ngào lắm!” Lăng Tiêu cười nói.
Khuôn mặt Lăng Vực khẽ thay đổi nói:” Như vậy thì tốt qua, ta có thể yên tâm Độ Kiếp. Tiêu nhi, ngươi phải nhớ kỹ, Ma Thần Điện kia cho dù là thế nào cũng không nên đi nữa, như vi sư biết, Mặc Kỳ Lân trong Ma Thần Điện cực có khả năng chính là Hỗn Độn Thần Thú trông coi Vô Tự Thiên Thư năm đó. Ở lúc sau khi Ma Thần Khảm Phổ lấy trộm Vô Tự Thiên Thư thì đồng thời Hỗn Độn Thần thú cũng mất tích, có thể là bị Ma Thần Khảm Phổ dùng phương pháp đặc biệt giam cầm lên.”
“ Hỗn Độn Thần Thú tàn bạo vô cùng, vi phụ lúc hai vạn năm trứoc Tiên Ma đại chiến, với truởng bối Tiên thức Lăng gia chúng ta ở Tiên giới khi truyển âm biết đựoc chuyện này, cho nên Tiêu nhu nguơi nhất định phải nhớ kỹ lời nói của vi phụ, đừng nói là nguời tu chân trên Vô Cực Tinh, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không dám trêu chọc Hỗn Độn Thần Thú.
“ Tiêu nhi ngưoi hôm trứoc có thể chạy ra khỏi hoàn toàn là vận may, hoặc có thể nói là thần lực của Hỗn Độn Thần Thú bị Ma Thần Khảm Phổ hạn chế lại, nếu không nguơi làm sao có thể thuận lợi chạy thoát?”
Lăng Tiêu gật đầu đáp:” Lời của phụ thân hài nhu nhớ kĩ, nhất định Tiêu nhi sẽ không làm trái lời nói của phụ thân.”
Chỉ là lúc này Lăng Tiêu cũng không biết, ở ngày sau không lâu, không ngờ Mặc Kỳ Lân tìm đến bản thân, đuơng nhiên, đó là lời nói sau.
××××××
Lâm Phong từ linh thức hình ảnh của Lâm Thiên Hào truyền cho chính mình tu luyện Phong Vân Động, khi biết bản thân đi vào luyện Thần kì, Lâm Phong đặc bịêt hưng phấn.
Sau khi phát hiện linh khí trong cơ thể bản thân hoàn toàn chuyển hoá thành lực chân nguyên tinh thuần, Lâm Phong nghĩ đến ở Cổ Lam thành, lúc Đàm Thanh truyền cho bản thân lực Hỗn Nguyên tặng cho chính mình Hỗn Độn Chu quả.
Lúc Đàm Thanh dặn dò linh thức trong cơ thể bản thân hoàn toàn chuyển hoá thành lực chân nguyên, mới có thể ăn viên Hỗn Độn Chu quả này, còn nói sẽ có chỗ tốt không tuởng đựoc.
Lâm Phong liền từ trữ vật trong giới chỉ lấy ra Hỗn Độn Chu quả, nhìn lấy Hỗn Độn Chu quả màu đỏ lớn nhỏ như trái nho, Lâm Phong thầm nghĩ nói:” Hỗn Độn Chu quả này đúng là sẽ có công hiệu đặc biệt gì sao? Nghĩ đến Đàm Thanh sư thúc sẽ không lừa gạt chính mình.”
Nghĩ tới đây, Lâm Phong không chút do dự một hơi nuốt vào Hỗn Độn Chu quả.
Hỗn Độn Chu quả vào miệng liền tan, Lâm Phong chỉ cảm giác đựoc một luồng thanh lưu hơi lạnh của Hỗn Độn Chu quả, thuận theo cổ họng huớng về trong bụng chảy xuống. Đột nhiên, luồng thanh lưu hơi lạnh đó biến nóng rực lên, thân thể của Lâm Phongt như bị thiêu đốt cực nóng vậy.
Cảm giác buồn khổ khó tả khiến Lâm Phong rất là khó chịu, đúng lúc Lâm Phong có chút chịu không nổi, nóng rực lại biến hoá thành cảm giác mát lạnh. Như thế lặp lại muời mấy lấn, Lâm Phong đau muốn chết nghĩ:” Chẳng lẽ Đàm Thanh sư thúc đưa nhầm độc quả cho bản thân ăn sao? Nếu không tại sao lại kỳ quái, cảm giác vừa lạnh vừa nóng thạt là khó mà chịu đựng.”
Rất may là lực ý chí của Lâm Phong đủ cứng cỏi, cắn chặt răng chống đỡ xuống. Lúc cảm giác lạnh nóng giao huởng chậm rãi biến từ hoãn, mà khi cuối cùng dần dần biến mất, Lâm Phong thử cảm nhận một cái lực chân nguyên trong cơ thể chính mình, Lâm Phong cuời.
Thì ra lực chân nguyên trong cơ thể chậm rãi lưu động lúc này không ngờ biến thành chân khí càng thêm tinh tuý, hoặc có thể nói là lực Hỗn Nguyên mà Đàm Thanh nói.
Lâm Phong thử thôi phát ra lực Hỗn Nguyên công huớng về phía cái ghế trứoc mắt, chỉ thấy trong nháy mắt cái ghế liền bị llực Hỗn Nguyên tinh tuý khống chế phiêu động lên. Trong lúc tâm niệm Lâm Phong liền tuỳ ý thu phát lực Hỗn Nguyên, mà cái ghế cũng lúc xa lúc gần bị Lâm Phong khống chế.
Lực Hỗn Nguyên kỳ lạ diệu dùng khiến Lâm Phong rất đắc ý, thì ra hôm kia năng lực hôm kia Đàm Thanh dùng có thể nhẹ nhàng đem bản thân hít qua đó chính là lực Hỗn Nguyên.
Phải biết rằng, nếu chỉ dùng lực Chân Nguyên, muốn làm đựoc khống chế vật thể là rất khó. Lực Chân Nguyên có thể đem vật thể vứt đi nơi rất xa hoặc là rất cao, đem vật thể chấn vỡ hoặc là hoà thành hư vô.Nhưng mà muốn tuỳ ý khống chế chuyển biến các phuơng huớng thì không đựoc, đây cũng là nguyên nhân tại sao Lâm Phong vui mừng như thế.
Biết đựoc hiệu dung của lực Hỗn Nguyên, Lâm Phong lập tức bắt đầu tiếp tục tu luyện Phong Vân Động.
Mà tầng thứ nhất cảnh giới Vô Cục, là phải đem lực Chân Nguyên với lực Linh Hồn tuơng kết hợp, không chỉ ảo hoá ra phân thân, còn phải đưa vào lực Chân Nguyên cho công kích kẻ địch. Lúc ở Lâm Phong chưa dung hợp thông hiểu lực Hỗn Nguyên, muốn thi triển ra cảnh giới Vô Cục của Phong Vân Động là rất khó khăn.
Nhưng lúc Lâm Phong sử dụng lực Hỗn Nguyên với lực Linh Hồn tuơng dung hợp, dễ dàng liền ảo ra chín tôn phân thân, kết quả này khiến Lâm Phong rất kinh ngạc, vì vậy Lâm Phong hồn nhiên quên mình đầu nhập đến trong tu luyện Phong Vân Động.
Biết Lâm Phong đang bế quan tu luyện, Lâm Diệp cũng không có đi quấy rầy Lâm Phong, chỉ là thuờng xuyên đi thăm hỏi Lâm Phong một cái.
Thời gian mê say đối với trong tu luyện với nguời tu chân mà nói là không có khái niệm, bởi vì đối với trên cơ bản sinh mệnh vô cùng vô tận của nguời tu chân, thời gian một lần bế quan tu luyện thì có thể sẽ đạt đến hơn vạn năm, hoặ là càng lâu.
Lâm Phong lần này bế quan cũng không có cảm giác đựoc thời gian lặng yên trôi qua, khi không ngừng ngưng hoá phân thân trong thất bại, cuối cùng, Lâm Phong thành công tu luyện đến tầng thứ ba của Phong Vân Động, cảnh giới Quân Vuơng.
Một trăm lẻ tám tôn với Lâm Phong độc nhất vô nhị phân thân tay cầm Thiên Hồng thuơng, phiêu dật mà mau lẹ lúc huy động Thiên Hồng thuơng trong tay mà hăng hái bay nhảy, lúc mà chốc chốc nhún nguời quét ngang, lùc thì không ngừng chọc lấy vật phẩm, lúc thì toàn lực nặng đập.
Thân ảnh linh động không ngừng chợt hiện xê dịch, sau khi ở một trăm lẻ tám tôn phân thân của Lâm Phong hướng về phía trong hư không công kích xong, Lâm Phong oai phong rơi hạ xuống.
Hiện giờ Lâm Phong đối với vận dụng lực Hỗn Nguyên càng ngày càng thuần thục, lực lượng khống chế của lực Hỗn Nguyên là càng cao hơn một tầng so với lực Chân Nguyên, lực khống chế tùy tâm sở dục khiến Lâm Phong muốn ngừng mà không được.
Về phần cảnh giới Chí Tôn một tầng cao nhất của Phong Vân Động, lúc này Lâm Phong cũng không nóng lòng nếm thử, bao nhiều người trước của Lâm gia đều không thể thành công đột phá, Lâm Phong cũng không như thế nào để ý, có khi ngươi càng cố chấp với một việc sự kiện gì ngược lại mà hiệu quả thì càng không xong.
Cả người Lâm Phong thoải mái vô cùng hoàn toàn không biết, khoảng thời gian bản thân tu luyện Phong Vân Động, vậy mà lặng lẽ qua một năm thời gian.
Tu luyện thành công, từ trong bế quan ra ngoài Lâm Phong có một loại lỗi giác bản thân chỉ là qua có một ngày, có lẽ lúc toàn tâm đầu nhập vào làm việc bản thân thích, thời gian sẽ đặc biệt qua nhanh, mà bản thân lại không thể nào phát hiện.
Đột nhiên Lâm Phong nghĩ đến bản thân vẫn còn một số nghi hoặc phải tìm Ma Thần Khảm Phổ, vì vậy liền tâm niệm vừa động, đánh thức Ma Thần Khảm Phổ đang ngủ say trong Nguyên Anh.
“ Lâm Phong, ngươi tìm ta có việc gì? Tìm được tàn kiện của Ma Thần khí rồi sao?” Vẫn là âm thanh lạnh như băng, trong lòng của Ma Thần Khảm Phổ, tìm đầy đủ Ma Thần khí tàn kiện phục hồi toàn bộ ý thức của chính mình, với lại lần nữa hồi sinh mới là đại sự hàng đầu.
Lâm Phong khẽ cười nói:” Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, bên trong điện của Ma Thần Điện, bên trong cánh cửa đá sau pho tượng rốt cuộc có thứ đồ kinh khủng gì?”
Âm thanh lạnh lùng của Ma Thần Khảm Phổ đột nhiên đề cao âm điệu:” Cái gì? Có người mở ra sao? Cửa đá đó tuyệt đối không thể động, một khi mở ra, giới tu chân trên Vô Cực Tinh thì không được an bình!”
“ Sẽ có nghiêm trong như vậy sao? Vậy vô cùng bất hạnh nói cho ngươi, quả thật là có người mở ra cửa đá, nhưng mà không phải là ta. Lần trước lúc ngươi cứu ta, ta chính là bị Mặc Kỳ Lân đó gây thương tích.” Lâm Phong thấp giọng nói.
“ Là ai ngu xuẩn như vậy? Vậy mà dám cả gan mở ra cửa đá, thả ra Hỗn Độn Thần Thú! Hắn làm như vậy nhất định sẽ hối hận!” Ma Thần Khảm Phổ kinh sợ nói.
Lâm Phong vội vàng hỏi:” Hỗn Độn Thần Thú? Ma Thần Khảm Phổ ngươi nói là từ sau cửa đá chạy ta Mặc Kỳ Lân chính là Hỗn Độn Thần Thú? Ta không phải rất hiểu rõ, ngươi nói rõ ràng một chút rốt cuộc là chuyện gì?”
Ma Thần Khảm Phổ trầm mặc rất lâu, chậm rãi nói:” Mọi thứ này đều phải từ lúc trước ta lấy trộm chí bảo của Thiên giới, Vô Tự Thiên Thư bắt đầu nói lên. Mặc Kỳ Lân kia là Hỗn Độn Thần Thú Thiên giới bảo vệ Vô Tự Thiên Thư, lúc trước bị ta lấy trộm Vô Tự Thiên Thư, liền một đường đuổi theo ta đến hạ giới. Ta bất đắc dĩ đem Ma Thần điện của ta láy ra đi vào trong, Hỗn Độn Thần Thú cũng là theo ta đi vào Ma Thần Điện.”
“ Ta đem Hỗn Độn Thần Thú dẫn tới Hắc Ma Điện trong Ma Thần Điện giam cầm lại, Hắc Ma Điện áp chế thần lực của Hỗn Độn Thần Thú, khiến cho không thể sử dụng năng lực vốn có, cho nên ta mới được an toàn chạy thoát. Ở sau đó ta tìm hiểu được Thượng Cổ Tứ Đại Kỳ Trận trong Vô Tự Thiên Thư, chỗ ảo diệu của Huyền Vũ Trận, liền ở xung quang Ma Thần Điện bày Huyền Vũ trận, phong ấn lên.”
“ Không từng nghĩ đến ở Vũ Mang Sơn, là lúc đánh nhau chết sống với Thiên Tiên của Tiên giới phái đến đuổi giết ra với lại với lại người tu chân trên Vô Cực Tinh , bị ám toán của tiểu nhân, rơi vào chỉ có thể đem Nguyên Thần phụ thuộc vào trên Ma Thần khí, còn bị thù địch đánh tan Ma Thần khí.” Tiếng của Ma Thần Khảm Phổ thấp trầm ảm đạm, giống như nhớ lại chuyện cũ trước kia.
Cuối cùng Lâm Phong hiểu rõ đầu đuôi sự việc, Ma Thần Khảm Phổ này cũng là người tội nghiệp, nhưng có trợ giúp sau này của bản thân, hẳn là sẽ có một ngày có thể khiến hắn một lần nữa phục hồi chân thân.