Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, thời tiết rất tốt. Dận Hữu đến học đường như cũ ngồi bên cạnh Dận Chân, Thái tử đôi khi không đến Vô Dật Trai, mà là đi theo hoàng thượng xử lý chính vụ. Nhìn Tứ a ca, Ngũ a ca, Bát a ca trong phòng, y đột nhiên cảm thấy, nếu nói cửu tử tranh đoạt, thật ra thì chỉ có Đại a ca, Thái tử, Tứ a ca, Bát a ca, Thập Tứ a ca đấu đá, càng ra tay trước, càng thua trước. Bại đầu tiên là có Đại a ca, tiếp theo là Thái tử, Tam a ca, Bát a ca, Thập Tứ a ca.
Tứ a ca là người bảo trì bình thản nhất, hắn là người cười cuối cùng.
Mà trong lịch sử đứng hàng thứ mười bốn trở lên, trừ Ngũ a ca, Thập Nhị a ca, cũng chỉ có Thất a ca kết quả khá hơn một chút, những huynh đệ khác đều bị quyển cấm, chết và chỉ có chết.
Trong lịch sử có người nói Tứ a ca là người không khoan dung, nhưng y ngược lại cảm thấy, vì Đại Thanh an ổn sau khi lên ngôi, mấy huynh đệ này, Ung Chính cho dù muốn tha thứ cũng không thể. Mấy người này không phải là thứ vô năng, đấy là tạm thời buộc cọp, sợi dây vừa đứt, chính là hậu hoạn khôn cùng.
Người nói luôn đứng về phía đạo đức, nhẹ nhàng thốt ra quan điểm của mình, chỉ có người từng trải, mới có thể biết, đó là một loại chấn động lòng người đến bậc nào.
Vào năm Khang Hi thứ hai mươi sáu Hiếu Trang hoàng hậu mất, Dận Hữu chỉ mới bảy tuổi, y nhớ vị lão nhân này đã từng ban thưởng cho mình rất nhiều, cũng làm cho một số người trong cung xem thường mình đối với mình vô cùng tôn kính, lúc trước Ngũ a ca được dưỡng bên người Thái hậu mấy ngày, kể từ khi Thái hậu mất, a ca này cũng ngày càng trầm mặc.
Vị a ca này đủ thông minh, bởi vì ở trong mắt người hậu cung, hắn là tôn tử được Thái Hoàng Thái Hậu dưỡng qua, mà không phải nhi tử Nghi phi, cho nên hắn học được cách làm người khiêm tốn, cho tới sau khi Ung Chính ghi danh, hắn như cũ an toàn làm một thân vương, mà không phải giống như đệ đệ nhất mẫu đồng bào của hắn, bị Ung Chính ban tên Tắc Tư Hắc (nghĩa là chó ấy ).
Làm nhi tử Khang Hi, chỉ có hai con đường có thể đi, một là đánh cuộc, một cái khác là nhẫn. Thua cuộc, thảm. Không nhẫn được, cũng thảm.
Dựa vào kiếp trước mình xem phim lịch sử về Thanh cung, Thái tử bí sử, Thái hậu bí sử, còn có một vài vương triều, vua quan giả trang, Dận Hữu ít nhiều cũng biết một chút lịch sử hoặc thật hoặc giả. Cho nên, làm một nhân sĩ xuyên việt hợp cách giỏi về ẩn nhẫn hay là ngu xuẩn, y lựa chọn nhẫn.
Chữ nhẫn trên đầu mặc dù có một cây đao, nhưng không có cây đao này, rất rõ ràng đã móc tim ra cho người khác nhìn.
Mãn văn đối với Dận Hữu mà nói, đã không còn là vấn đề gì khó, y may mắn mình sớm xuyên qua đây, nếu xuyên thành hài tử sắp lớn, Mãn văn kia liền đủ khiến mình chết mấy trăm lần, nó cứ vạch vạch chấm chấm, ai có thể nhận ra là cái gì?
Đến giờ dùng bữa, Dận Hữu nhìn mấy cái đĩa bát trước mặt mình, thấy Tam a ca lớn tuổi nhất ở đây cầm lên chiếc đũa, mới dám động đũa.
Trên bàn phần nhiều là thức ăn phương Bắc, Dận Hữu bắt đầu nhớ tới cơm tẻ kiếp trước, chờ y xây phủ, nhất định phải bảo người trong phủ làm cho y một bàn thức ăn phương Nam. Thật may y là đại lão gia, nếu là bé gái nào từ phương Nam xuyên tới đây, thức uống thế nào cũng bỏ vào cái gì đó, còn có các loại thức ăn mặn.
Dùng xong đồ ăn, Dận Hữu bắt đầu mệt mỏi, cố gắng chống mí mắt nghe mấy vị a ca nịnh nọt nhau, ai ngờ đầu đề Tam a ca chuyển một cái, đột nhiên chuyển đến trên người mình, “Nghe nói Thất đệ mấy ngày nay ngủ ở viện của Tứ đệ, tình cảm của Tứ đệ và Thất đệ hiện giờ thật khiến Tam ca hâm mộ.”
Hâm mộ con bà ngươi! Tới đây mệt mỏi trong người Dận Hữu nhất thời biến mất tăm, y vẻ mặt mờ mịt nhìn Tam a ca, “A?”
Tam a ca uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày trước hoàng a mã nói để ta và Tứ đệ cùng học việc, mùa đông năm nay e rằng phải xuất cung lập phủ, đến lúc đó Tứ đệ có phúc tấn, Thất đệ chẳng lẽ còn đi quấy rầy?”
Tứ a ca nghe được lời này của Tam a ca, ngẩng đầu nghênh hướng tầm mắt Tam a ca, “Ca ca chiếu cố đệ đệ, có gì không ổn, Tam ca ngày sau có phúc tấn, chẳng lẽ không muốn hoan nghênh đám đệ đệ này hay sao .”
Dận Chân nói lời này cực kỳ trắng trợn, nụ cười trên mặt Tam a ca cứng đờ, tùy tiện nói, “Tứ đệ nói đùa, làm ca ca dĩ nhiên hoan nghênh.”
Dận Hữu nhận lấy đề tài nói, “Tam ca và Tứ ca cũng sắp lĩnh sự rồi,” y hâm mộ nhìn hai người, vừa nhìn về phía Ngũ a ca và Bát a ca ngồi ở đối diện, “Ngũ Ca, Bát đệ, các ngươi có cảm thấy đây là Tam ca và Tứ ca cố ý khiến chúng ta trông mà thèm không?”
Ngũ a ca nghe vậy cười khẽ, “Thất đệ lời này có đạo lý.”
Bát a ca cũng lộ ra nụ cười ấm áp, “Ngũ Ca Thất ca chớ hâm mộ hai vị ca ca, còn có đệ đệ đây này.” Hắn quét mắt nhìn Dận Hữu ngồi bên cạnh Tứ a ca, Tứ ca đến cuối năm, tuổi ta cũng chỉ mới mười lăm, hoàng a mã hiện tại liền chuẩn bị để Tứ a ca và Tam a ca cùng nhau học việc, xem ra hoàng a mã đối với Tứ ca sủng ái không ít.
Hoàng tử chỉ có sau khi lĩnh sự, mới có thể chân chính tiếp xúc quan viên, lập công trạng, cũng khó trách Tam a ca lúc này bày ra kiểu huynh trưởng, uống một ngụm trà, nụ cười trên mặt Bát a ca không giảm nửa phần.
Dận Hữu hơi run lên, những hoàng tử này, hết ba câu thì hai câu đã có ý khác, đại thúc như y áp lực rất lớn.
Dận Chân chú ý hành động này của Dận Hữu, khẽ cau mày. Chờ đám a ca đi tới thư phòng, Dận Chân mới hỏi, “Thất đệ, cảm thấy lạnh à?”
Dận Hữu nghi ngờ lắc đầu, “Không lạnh.”
“Ừ?” Dận Chân quét mắt nhìn Dận Hữu từ trên xuống dưới một lần, xác định độ dày y phục của y, “Bình thường phải chú ý nhiều đến thân thể. Buổi sáng mặc nhiều y phục một chút.”
Dận Hữu gật đầu, sau đó mê man ngẩng đầu nhìn nắng ấm phía chân trời, hôm nay rất lạnh sao?
“Tứ ca, Thất ca đứng ở ngoài cửa thư phòng đàm luận khí trời?” Bát a ca mặt mang nụ cười đứng ở phía sau hai người, một thân bào tử trắng như ánh trăng càng thêm tôn vẻ ôn nhuận như ngọc của hắn.
“Không, chúng ta đang nghiên cứu về trời lạnh và độ dày của y phục, Bát đệ cũng có hứng thú?” Dận Hữu cười híp mắt hỏi.
Bát a ca rũ mắt cười khẽ, “Nếu có thời gian, Bát đệ còn muốn cùng Thất ca nói nhiều chuyện hơn.”
Dận Hữu cười hai tiếng không có trả lời.
Dận Chân ánh mắt lạnh lẽo, mở miệng nói, “Hai vị đệ đệ, đi vào ôn sách đi.” Sau đó không dấu vết để Dận Hữu đi trước mặt mình, mà hắn đi qua trước mặt Bát a ca.
Bát a ca khóe miệng nhếch lên, vẫn chưa tản đi.
Chúng a ca như cũ hảo hảo học tập, ngày ngày tiến thủ, dĩ nhiên Dận Hữu không có cơ hội vô tình gặp được tú nữ nào đó, những a ca khác cũng không có cơ hội kia, một là bởi vì chúng a ca bận học, hai là bởi vì tú nữ sau khi sơ tuyển, bị lưu lại bài tử đều phải an phận sống ở nơi của mình, chạy loạn chính là không có đức hạnh, cái này không chỉ là vấn đề bị bỏ bài tử.
Mãn Mông Hán Bát Kỳ (1) cũng chú ý thanh danh nữ tử khuê phòng, nữ nhi của ngươi một khi đức hạnh thiếu kém, chỉ có thể lựa chọn thường bạn thanh đăng(2).
(1)Bát Kỳ gồm : Bát Kỳ Mãn Châu, Bát Kỳ Mông Cổ và Bát Kỳ Hán Quân.
Bát Kỳ là một tổ chức quân sựđặc sắc của người Mãn Châu và cũng làđội quân hùng mạnh trong lịch sử Trung Hoa đãđóng góp công lao to lớn trong cuộc chính chiến giữa nhà Thanh và nhà Minh. Chếđộ Bát Kỳ do NỗNhĩ Cáp Xích sáng lập vàđược hoàn thiện dưới thời kỳ trị vì của Hoàng Thái Cực.
-trích wiki-
(2) thường bạn thanh đăng:ý chỉ xuất gia, ni cô.
Trước đây ở trong chùa chiền chụp đèn là làm bằng vải bố, bởi vì màu sắc có màu xanh, cho nên gọi thanh đăng. Thường bạn thanh đăng bình thường ý chỉ thoát khỏi trần tục, quy y phật môn.
Hiểu sâu hơn, thường bạn thanh đăng nhưng thật ra là chỉ tâm cảnh không tĩnh thoát tục, độc thủ tịch mịch. Nếu như là muốn siêu phàm thoát tục, quan trọng là buông tha,chịu đựng tịch mịch mấu chốt phải có phầnđịnh lực siêu cường.
-Trích Baidu-
Thật ra Dận Hữu cũng muốn vô tình gặp được một tú nữ, để biết một tí về các tú nữ xinh đẹp, nếu như có thể gặp phải vài bé gái yếu đuối thì càng tốt, đáng tiếc hoàng gia quy củ quá nghiêm, a ca đầu cũng sẽ không chập mạch mà chạy tới chỗ tú nữ, vì vậy y chỉ có thể ôm hi vọng bỉ ổi tan vỡ. Bạn đang �
Nhìn không được mỹ nhân, không thể làm gì khác hơn là làm học sinh ngoan ngoãn đọc sách, luyện tập kỵ xạ.
Dận Hữu ngồi trên lưng ngựa, đem cung kéo căng, buông lỏng tay, mũi tên vèo một tiếng bay ra ngoài, lại trúng ngay hồng tâm, y hài lòng cười một tiếng.
“Thất ca bắn thật chuẩn,” Bát a ca cưỡi ngựa bên phải Dận Hữu, cũng giương cung, chỉ nghe một tiếng vang lên, mũi tên cũng vững vàng đâm vào hồng tâm.
“Bát đệ cũng rất tốt, ” Dận Hữu nghiêng đầu cười cười với Bát a ca.
Bát a ca nhìn nụ cười trên mặt Dận Hữu, ánh mắt lộ ra một tia cười.
Cách đó không xa Dận Chân vốn giương cung lại để xuống, mặt trầm như nước nhìn về phía Bát a ca và Dận Hữu, từ từ giơ tay lên, kéo căng cung, mũi tên bay ra ngoài.
Mũi tên bay đến bia bắn thì sư phó phụ trách dạy kỵ xạ cho Dận Chân rút mũi tên ra, mới phát hiện mũi tên đã cắm thật sâu vào giữa bia. . . . . .
Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, thời tiết rất tốt. Dận Hữu đến học đường như cũ ngồi bên cạnh Dận Chân, Thái tử đôi khi không đến Vô Dật Trai, mà là đi theo hoàng thượng xử lý chính vụ. Nhìn Tứ a ca, Ngũ a ca, Bát a ca trong phòng, y đột nhiên cảm thấy, nếu nói cửu tử tranh đoạt, thật ra thì chỉ có Đại a ca, Thái tử, Tứ a ca, Bát a ca, Thập Tứ a ca đấu đá, càng ra tay trước, càng thua trước. Bại đầu tiên là có Đại a ca, tiếp theo là Thái tử, Tam a ca, Bát a ca, Thập Tứ a ca.
Tứ a ca là người bảo trì bình thản nhất, hắn là người cười cuối cùng.
Mà trong lịch sử đứng hàng thứ mười bốn trở lên, trừ Ngũ a ca, Thập Nhị a ca, cũng chỉ có Thất a ca kết quả khá hơn một chút, những huynh đệ khác đều bị quyển cấm, chết và chỉ có chết.
Trong lịch sử có người nói Tứ a ca là người không khoan dung, nhưng y ngược lại cảm thấy, vì Đại Thanh an ổn sau khi lên ngôi, mấy huynh đệ này, Ung Chính cho dù muốn tha thứ cũng không thể. Mấy người này không phải là thứ vô năng, đấy là tạm thời buộc cọp, sợi dây vừa đứt, chính là hậu hoạn khôn cùng.
Người nói luôn đứng về phía đạo đức, nhẹ nhàng thốt ra quan điểm của mình, chỉ có người từng trải, mới có thể biết, đó là một loại chấn động lòng người đến bậc nào.
Vào năm Khang Hi thứ hai mươi sáu Hiếu Trang hoàng hậu mất, Dận Hữu chỉ mới bảy tuổi, y nhớ vị lão nhân này đã từng ban thưởng cho mình rất nhiều, cũng làm cho một số người trong cung xem thường mình đối với mình vô cùng tôn kính, lúc trước Ngũ a ca được dưỡng bên người Thái hậu mấy ngày, kể từ khi Thái hậu mất, a ca này cũng ngày càng trầm mặc.
Vị a ca này đủ thông minh, bởi vì ở trong mắt người hậu cung, hắn là tôn tử được Thái Hoàng Thái Hậu dưỡng qua, mà không phải nhi tử Nghi phi, cho nên hắn học được cách làm người khiêm tốn, cho tới sau khi Ung Chính ghi danh, hắn như cũ an toàn làm một thân vương, mà không phải giống như đệ đệ nhất mẫu đồng bào của hắn, bị Ung Chính ban tên Tắc Tư Hắc (nghĩa là chó ấy ).
Làm nhi tử Khang Hi, chỉ có hai con đường có thể đi, một là đánh cuộc, một cái khác là nhẫn. Thua cuộc, thảm. Không nhẫn được, cũng thảm.
Dựa vào kiếp trước mình xem phim lịch sử về Thanh cung, Thái tử bí sử, Thái hậu bí sử, còn có một vài vương triều, vua quan giả trang, Dận Hữu ít nhiều cũng biết một chút lịch sử hoặc thật hoặc giả. Cho nên, làm một nhân sĩ xuyên việt hợp cách giỏi về ẩn nhẫn hay là ngu xuẩn, y lựa chọn nhẫn.
Chữ nhẫn trên đầu mặc dù có một cây đao, nhưng không có cây đao này, rất rõ ràng đã móc tim ra cho người khác nhìn.
Mãn văn đối với Dận Hữu mà nói, đã không còn là vấn đề gì khó, y may mắn mình sớm xuyên qua đây, nếu xuyên thành hài tử sắp lớn, Mãn văn kia liền đủ khiến mình chết mấy trăm lần, nó cứ vạch vạch chấm chấm, ai có thể nhận ra là cái gì?
Đến giờ dùng bữa, Dận Hữu nhìn mấy cái đĩa bát trước mặt mình, thấy Tam a ca lớn tuổi nhất ở đây cầm lên chiếc đũa, mới dám động đũa.
Trên bàn phần nhiều là thức ăn phương Bắc, Dận Hữu bắt đầu nhớ tới cơm tẻ kiếp trước, chờ y xây phủ, nhất định phải bảo người trong phủ làm cho y một bàn thức ăn phương Nam. Thật may y là đại lão gia, nếu là bé gái nào từ phương Nam xuyên tới đây, thức uống thế nào cũng bỏ vào cái gì đó, còn có các loại thức ăn mặn.
Dùng xong đồ ăn, Dận Hữu bắt đầu mệt mỏi, cố gắng chống mí mắt nghe mấy vị a ca nịnh nọt nhau, ai ngờ đầu đề Tam a ca chuyển một cái, đột nhiên chuyển đến trên người mình, “Nghe nói Thất đệ mấy ngày nay ngủ ở viện của Tứ đệ, tình cảm của Tứ đệ và Thất đệ hiện giờ thật khiến Tam ca hâm mộ.”
Hâm mộ con bà ngươi! Tới đây mệt mỏi trong người Dận Hữu nhất thời biến mất tăm, y vẻ mặt mờ mịt nhìn Tam a ca, “A?”
Tam a ca uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày trước hoàng a mã nói để ta và Tứ đệ cùng học việc, mùa đông năm nay e rằng phải xuất cung lập phủ, đến lúc đó Tứ đệ có phúc tấn, Thất đệ chẳng lẽ còn đi quấy rầy?”
Tứ a ca nghe được lời này của Tam a ca, ngẩng đầu nghênh hướng tầm mắt Tam a ca, “Ca ca chiếu cố đệ đệ, có gì không ổn, Tam ca ngày sau có phúc tấn, chẳng lẽ không muốn hoan nghênh đám đệ đệ này hay sao .”
Dận Chân nói lời này cực kỳ trắng trợn, nụ cười trên mặt Tam a ca cứng đờ, tùy tiện nói, “Tứ đệ nói đùa, làm ca ca dĩ nhiên hoan nghênh.”
Dận Hữu nhận lấy đề tài nói, “Tam ca và Tứ ca cũng sắp lĩnh sự rồi,” y hâm mộ nhìn hai người, vừa nhìn về phía Ngũ a ca và Bát a ca ngồi ở đối diện, “Ngũ Ca, Bát đệ, các ngươi có cảm thấy đây là Tam ca và Tứ ca cố ý khiến chúng ta trông mà thèm không?”
Ngũ a ca nghe vậy cười khẽ, “Thất đệ lời này có đạo lý.”
Bát a ca cũng lộ ra nụ cười ấm áp, “Ngũ Ca Thất ca chớ hâm mộ hai vị ca ca, còn có đệ đệ đây này.” Hắn quét mắt nhìn Dận Hữu ngồi bên cạnh Tứ a ca, Tứ ca đến cuối năm, tuổi ta cũng chỉ mới mười lăm, hoàng a mã hiện tại liền chuẩn bị để Tứ a ca và Tam a ca cùng nhau học việc, xem ra hoàng a mã đối với Tứ ca sủng ái không ít.
Hoàng tử chỉ có sau khi lĩnh sự, mới có thể chân chính tiếp xúc quan viên, lập công trạng, cũng khó trách Tam a ca lúc này bày ra kiểu huynh trưởng, uống một ngụm trà, nụ cười trên mặt Bát a ca không giảm nửa phần.
Dận Hữu hơi run lên, những hoàng tử này, hết ba câu thì hai câu đã có ý khác, đại thúc như y áp lực rất lớn.
Dận Chân chú ý hành động này của Dận Hữu, khẽ cau mày. Chờ đám a ca đi tới thư phòng, Dận Chân mới hỏi, “Thất đệ, cảm thấy lạnh à?”
Dận Hữu nghi ngờ lắc đầu, “Không lạnh.”
“Ừ?” Dận Chân quét mắt nhìn Dận Hữu từ trên xuống dưới một lần, xác định độ dày y phục của y, “Bình thường phải chú ý nhiều đến thân thể. Buổi sáng mặc nhiều y phục một chút.”
Dận Hữu gật đầu, sau đó mê man ngẩng đầu nhìn nắng ấm phía chân trời, hôm nay rất lạnh sao?
“Tứ ca, Thất ca đứng ở ngoài cửa thư phòng đàm luận khí trời?” Bát a ca mặt mang nụ cười đứng ở phía sau hai người, một thân bào tử trắng như ánh trăng càng thêm tôn vẻ ôn nhuận như ngọc của hắn.
“Không, chúng ta đang nghiên cứu về trời lạnh và độ dày của y phục, Bát đệ cũng có hứng thú?” Dận Hữu cười híp mắt hỏi.
Bát a ca rũ mắt cười khẽ, “Nếu có thời gian, Bát đệ còn muốn cùng Thất ca nói nhiều chuyện hơn.”
Dận Hữu cười hai tiếng không có trả lời.
Dận Chân ánh mắt lạnh lẽo, mở miệng nói, “Hai vị đệ đệ, đi vào ôn sách đi.” Sau đó không dấu vết để Dận Hữu đi trước mặt mình, mà hắn đi qua trước mặt Bát a ca.
Bát a ca khóe miệng nhếch lên, vẫn chưa tản đi.
Chúng a ca như cũ hảo hảo học tập, ngày ngày tiến thủ, dĩ nhiên Dận Hữu không có cơ hội vô tình gặp được tú nữ nào đó, những a ca khác cũng không có cơ hội kia, một là bởi vì chúng a ca bận học, hai là bởi vì tú nữ sau khi sơ tuyển, bị lưu lại bài tử đều phải an phận sống ở nơi của mình, chạy loạn chính là không có đức hạnh, cái này không chỉ là vấn đề bị bỏ bài tử.
Mãn Mông Hán Bát Kỳ () cũng chú ý thanh danh nữ tử khuê phòng, nữ nhi của ngươi một khi đức hạnh thiếu kém, chỉ có thể lựa chọn thường bạn thanh đăng().
()Bát Kỳ gồm : Bát Kỳ Mãn Châu, Bát Kỳ Mông Cổ và Bát Kỳ Hán Quân.
Bát Kỳ là một tổ chức quân sựđặc sắc của người Mãn Châu và cũng làđội quân hùng mạnh trong lịch sử Trung Hoa đãđóng góp công lao to lớn trong cuộc chính chiến giữa nhà Thanh và nhà Minh. Chếđộ Bát Kỳ do NỗNhĩ Cáp Xích sáng lập vàđược hoàn thiện dưới thời kỳ trị vì của Hoàng Thái Cực.
-trích wiki-
() thường bạn thanh đăng:ý chỉ xuất gia, ni cô.
Trước đây ở trong chùa chiền chụp đèn là làm bằng vải bố, bởi vì màu sắc có màu xanh, cho nên gọi thanh đăng. Thường bạn thanh đăng bình thường ý chỉ thoát khỏi trần tục, quy y phật môn.
Hiểu sâu hơn, thường bạn thanh đăng nhưng thật ra là chỉ tâm cảnh không tĩnh thoát tục, độc thủ tịch mịch. Nếu như là muốn siêu phàm thoát tục, quan trọng là buông tha,chịu đựng tịch mịch mấu chốt phải có phầnđịnh lực siêu cường.
-Trích Baidu-
Thật ra Dận Hữu cũng muốn vô tình gặp được một tú nữ, để biết một tí về các tú nữ xinh đẹp, nếu như có thể gặp phải vài bé gái yếu đuối thì càng tốt, đáng tiếc hoàng gia quy củ quá nghiêm, a ca đầu cũng sẽ không chập mạch mà chạy tới chỗ tú nữ, vì vậy y chỉ có thể ôm hi vọng bỉ ổi tan vỡ. Bạn đang �
Nhìn không được mỹ nhân, không thể làm gì khác hơn là làm học sinh ngoan ngoãn đọc sách, luyện tập kỵ xạ.
Dận Hữu ngồi trên lưng ngựa, đem cung kéo căng, buông lỏng tay, mũi tên vèo một tiếng bay ra ngoài, lại trúng ngay hồng tâm, y hài lòng cười một tiếng.
“Thất ca bắn thật chuẩn,” Bát a ca cưỡi ngựa bên phải Dận Hữu, cũng giương cung, chỉ nghe một tiếng vang lên, mũi tên cũng vững vàng đâm vào hồng tâm.
“Bát đệ cũng rất tốt, ” Dận Hữu nghiêng đầu cười cười với Bát a ca.
Bát a ca nhìn nụ cười trên mặt Dận Hữu, ánh mắt lộ ra một tia cười.
Cách đó không xa Dận Chân vốn giương cung lại để xuống, mặt trầm như nước nhìn về phía Bát a ca và Dận Hữu, từ từ giơ tay lên, kéo căng cung, mũi tên bay ra ngoài.
Mũi tên bay đến bia bắn thì sư phó phụ trách dạy kỵ xạ cho Dận Chân rút mũi tên ra, mới phát hiện mũi tên đã cắm thật sâu vào giữa bia. . . . . .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, thời tiết rất tốt. Dận Hữu đến học đường như cũ ngồi bên cạnh Dận Chân, Thái tử đôi khi không đến Vô Dật Trai, mà là đi theo hoàng thượng xử lý chính vụ. Nhìn Tứ a ca, Ngũ a ca, Bát a ca trong phòng, y đột nhiên cảm thấy, nếu nói cửu tử tranh đoạt, thật ra thì chỉ có Đại a ca, Thái tử, Tứ a ca, Bát a ca, Thập Tứ a ca đấu đá, càng ra tay trước, càng thua trước. Bại đầu tiên là có Đại a ca, tiếp theo là Thái tử, Tam a ca, Bát a ca, Thập Tứ a ca.
Tứ a ca là người bảo trì bình thản nhất, hắn là người cười cuối cùng.
Mà trong lịch sử đứng hàng thứ mười bốn trở lên, trừ Ngũ a ca, Thập Nhị a ca, cũng chỉ có Thất a ca kết quả khá hơn một chút, những huynh đệ khác đều bị quyển cấm, chết và chỉ có chết.
Trong lịch sử có người nói Tứ a ca là người không khoan dung, nhưng y ngược lại cảm thấy, vì Đại Thanh an ổn sau khi lên ngôi, mấy huynh đệ này, Ung Chính cho dù muốn tha thứ cũng không thể. Mấy người này không phải là thứ vô năng, đấy là tạm thời buộc cọp, sợi dây vừa đứt, chính là hậu hoạn khôn cùng.
Người nói luôn đứng về phía đạo đức, nhẹ nhàng thốt ra quan điểm của mình, chỉ có người từng trải, mới có thể biết, đó là một loại chấn động lòng người đến bậc nào.
Vào năm Khang Hi thứ hai mươi sáu Hiếu Trang hoàng hậu mất, Dận Hữu chỉ mới bảy tuổi, y nhớ vị lão nhân này đã từng ban thưởng cho mình rất nhiều, cũng làm cho một số người trong cung xem thường mình đối với mình vô cùng tôn kính, lúc trước Ngũ a ca được dưỡng bên người Thái hậu mấy ngày, kể từ khi Thái hậu mất, a ca này cũng ngày càng trầm mặc.
Vị a ca này đủ thông minh, bởi vì ở trong mắt người hậu cung, hắn là tôn tử được Thái Hoàng Thái Hậu dưỡng qua, mà không phải nhi tử Nghi phi, cho nên hắn học được cách làm người khiêm tốn, cho tới sau khi Ung Chính ghi danh, hắn như cũ an toàn làm một thân vương, mà không phải giống như đệ đệ nhất mẫu đồng bào của hắn, bị Ung Chính ban tên Tắc Tư Hắc (nghĩa là chó ấy ).
Làm nhi tử Khang Hi, chỉ có hai con đường có thể đi, một là đánh cuộc, một cái khác là nhẫn. Thua cuộc, thảm. Không nhẫn được, cũng thảm.
Dựa vào kiếp trước mình xem phim lịch sử về Thanh cung, Thái tử bí sử, Thái hậu bí sử, còn có một vài vương triều, vua quan giả trang, Dận Hữu ít nhiều cũng biết một chút lịch sử hoặc thật hoặc giả. Cho nên, làm một nhân sĩ xuyên việt hợp cách giỏi về ẩn nhẫn hay là ngu xuẩn, y lựa chọn nhẫn.
Chữ nhẫn trên đầu mặc dù có một cây đao, nhưng không có cây đao này, rất rõ ràng đã móc tim ra cho người khác nhìn.
Mãn văn đối với Dận Hữu mà nói, đã không còn là vấn đề gì khó, y may mắn mình sớm xuyên qua đây, nếu xuyên thành hài tử sắp lớn, Mãn văn kia liền đủ khiến mình chết mấy trăm lần, nó cứ vạch vạch chấm chấm, ai có thể nhận ra là cái gì?
Đến giờ dùng bữa, Dận Hữu nhìn mấy cái đĩa bát trước mặt mình, thấy Tam a ca lớn tuổi nhất ở đây cầm lên chiếc đũa, mới dám động đũa.
Trên bàn phần nhiều là thức ăn phương Bắc, Dận Hữu bắt đầu nhớ tới cơm tẻ kiếp trước, chờ y xây phủ, nhất định phải bảo người trong phủ làm cho y một bàn thức ăn phương Nam. Thật may y là đại lão gia, nếu là bé gái nào từ phương Nam xuyên tới đây, thức uống thế nào cũng bỏ vào cái gì đó, còn có các loại thức ăn mặn.
Dùng xong đồ ăn, Dận Hữu bắt đầu mệt mỏi, cố gắng chống mí mắt nghe mấy vị a ca nịnh nọt nhau, ai ngờ đầu đề Tam a ca chuyển một cái, đột nhiên chuyển đến trên người mình, “Nghe nói Thất đệ mấy ngày nay ngủ ở viện của Tứ đệ, tình cảm của Tứ đệ và Thất đệ hiện giờ thật khiến Tam ca hâm mộ.”
Hâm mộ con bà ngươi! Tới đây mệt mỏi trong người Dận Hữu nhất thời biến mất tăm, y vẻ mặt mờ mịt nhìn Tam a ca, “A?”
Tam a ca uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày trước hoàng a mã nói để ta và Tứ đệ cùng học việc, mùa đông năm nay e rằng phải xuất cung lập phủ, đến lúc đó Tứ đệ có phúc tấn, Thất đệ chẳng lẽ còn đi quấy rầy?”
Tứ a ca nghe được lời này của Tam a ca, ngẩng đầu nghênh hướng tầm mắt Tam a ca, “Ca ca chiếu cố đệ đệ, có gì không ổn, Tam ca ngày sau có phúc tấn, chẳng lẽ không muốn hoan nghênh đám đệ đệ này hay sao .”
Dận Chân nói lời này cực kỳ trắng trợn, nụ cười trên mặt Tam a ca cứng đờ, tùy tiện nói, “Tứ đệ nói đùa, làm ca ca dĩ nhiên hoan nghênh.”
Dận Hữu nhận lấy đề tài nói, “Tam ca và Tứ ca cũng sắp lĩnh sự rồi,” y hâm mộ nhìn hai người, vừa nhìn về phía Ngũ a ca và Bát a ca ngồi ở đối diện, “Ngũ Ca, Bát đệ, các ngươi có cảm thấy đây là Tam ca và Tứ ca cố ý khiến chúng ta trông mà thèm không?”
Ngũ a ca nghe vậy cười khẽ, “Thất đệ lời này có đạo lý.”
Bát a ca cũng lộ ra nụ cười ấm áp, “Ngũ Ca Thất ca chớ hâm mộ hai vị ca ca, còn có đệ đệ đây này.” Hắn quét mắt nhìn Dận Hữu ngồi bên cạnh Tứ a ca, Tứ ca đến cuối năm, tuổi ta cũng chỉ mới mười lăm, hoàng a mã hiện tại liền chuẩn bị để Tứ a ca và Tam a ca cùng nhau học việc, xem ra hoàng a mã đối với Tứ ca sủng ái không ít.
Hoàng tử chỉ có sau khi lĩnh sự, mới có thể chân chính tiếp xúc quan viên, lập công trạng, cũng khó trách Tam a ca lúc này bày ra kiểu huynh trưởng, uống một ngụm trà, nụ cười trên mặt Bát a ca không giảm nửa phần.
Dận Hữu hơi run lên, những hoàng tử này, hết ba câu thì hai câu đã có ý khác, đại thúc như y áp lực rất lớn.
Dận Chân chú ý hành động này của Dận Hữu, khẽ cau mày. Chờ đám a ca đi tới thư phòng, Dận Chân mới hỏi, “Thất đệ, cảm thấy lạnh à?”
Dận Hữu nghi ngờ lắc đầu, “Không lạnh.”
“Ừ?” Dận Chân quét mắt nhìn Dận Hữu từ trên xuống dưới một lần, xác định độ dày y phục của y, “Bình thường phải chú ý nhiều đến thân thể. Buổi sáng mặc nhiều y phục một chút.”
Dận Hữu gật đầu, sau đó mê man ngẩng đầu nhìn nắng ấm phía chân trời, hôm nay rất lạnh sao?
“Tứ ca, Thất ca đứng ở ngoài cửa thư phòng đàm luận khí trời?” Bát a ca mặt mang nụ cười đứng ở phía sau hai người, một thân bào tử trắng như ánh trăng càng thêm tôn vẻ ôn nhuận như ngọc của hắn.
“Không, chúng ta đang nghiên cứu về trời lạnh và độ dày của y phục, Bát đệ cũng có hứng thú?” Dận Hữu cười híp mắt hỏi.
Bát a ca rũ mắt cười khẽ, “Nếu có thời gian, Bát đệ còn muốn cùng Thất ca nói nhiều chuyện hơn.”
Dận Hữu cười hai tiếng không có trả lời.
Dận Chân ánh mắt lạnh lẽo, mở miệng nói, “Hai vị đệ đệ, đi vào ôn sách đi.” Sau đó không dấu vết để Dận Hữu đi trước mặt mình, mà hắn đi qua trước mặt Bát a ca.
Bát a ca khóe miệng nhếch lên, vẫn chưa tản đi.
Chúng a ca như cũ hảo hảo học tập, ngày ngày tiến thủ, dĩ nhiên Dận Hữu không có cơ hội vô tình gặp được tú nữ nào đó, những a ca khác cũng không có cơ hội kia, một là bởi vì chúng a ca bận học, hai là bởi vì tú nữ sau khi sơ tuyển, bị lưu lại bài tử đều phải an phận sống ở nơi của mình, chạy loạn chính là không có đức hạnh, cái này không chỉ là vấn đề bị bỏ bài tử.
Mãn Mông Hán Bát Kỳ (1) cũng chú ý thanh danh nữ tử khuê phòng, nữ nhi của ngươi một khi đức hạnh thiếu kém, chỉ có thể lựa chọn thường bạn thanh đăng(2).
(1)Bát Kỳ gồm : Bát Kỳ Mãn Châu, Bát Kỳ Mông Cổ và Bát Kỳ Hán Quân.
Bát Kỳ là một tổ chức quân sựđặc sắc của người Mãn Châu và cũng làđội quân hùng mạnh trong lịch sử Trung Hoa đãđóng góp công lao to lớn trong cuộc chính chiến giữa nhà Thanh và nhà Minh. Chếđộ Bát Kỳ do NỗNhĩ Cáp Xích sáng lập vàđược hoàn thiện dưới thời kỳ trị vì của Hoàng Thái Cực.
-trích wiki-
(2) thường bạn thanh đăng:ý chỉ xuất gia, ni cô.
Trước đây ở trong chùa chiền chụp đèn là làm bằng vải bố, bởi vì màu sắc có màu xanh, cho nên gọi thanh đăng. Thường bạn thanh đăng bình thường ý chỉ thoát khỏi trần tục, quy y phật môn.
Hiểu sâu hơn, thường bạn thanh đăng nhưng thật ra là chỉ tâm cảnh không tĩnh thoát tục, độc thủ tịch mịch. Nếu như là muốn siêu phàm thoát tục, quan trọng là buông tha,chịu đựng tịch mịch mấu chốt phải có phầnđịnh lực siêu cường.
-Trích Baidu-
Thật ra Dận Hữu cũng muốn vô tình gặp được một tú nữ, để biết một tí về các tú nữ xinh đẹp, nếu như có thể gặp phải vài bé gái yếu đuối thì càng tốt, đáng tiếc hoàng gia quy củ quá nghiêm, a ca đầu cũng sẽ không chập mạch mà chạy tới chỗ tú nữ, vì vậy y chỉ có thể ôm hi vọng bỉ ổi tan vỡ. Bạn đang �
Nhìn không được mỹ nhân, không thể làm gì khác hơn là làm học sinh ngoan ngoãn đọc sách, luyện tập kỵ xạ.
Dận Hữu ngồi trên lưng ngựa, đem cung kéo căng, buông lỏng tay, mũi tên vèo một tiếng bay ra ngoài, lại trúng ngay hồng tâm, y hài lòng cười một tiếng.
“Thất ca bắn thật chuẩn,” Bát a ca cưỡi ngựa bên phải Dận Hữu, cũng giương cung, chỉ nghe một tiếng vang lên, mũi tên cũng vững vàng đâm vào hồng tâm.
“Bát đệ cũng rất tốt, ” Dận Hữu nghiêng đầu cười cười với Bát a ca.
Bát a ca nhìn nụ cười trên mặt Dận Hữu, ánh mắt lộ ra một tia cười.
Cách đó không xa Dận Chân vốn giương cung lại để xuống, mặt trầm như nước nhìn về phía Bát a ca và Dận Hữu, từ từ giơ tay lên, kéo căng cung, mũi tên bay ra ngoài.
Mũi tên bay đến bia bắn thì sư phó phụ trách dạy kỵ xạ cho Dận Chân rút mũi tên ra, mới phát hiện mũi tên đã cắm thật sâu vào giữa bia. . . . . .