Khi Dận Chân tới thăm Dận Hữu thì đã thấy Dận Hữu thần sắc an bình ngồi tựa vào đầu giường xem sách, nhìn thấy Dận Chân đi vào, lộ ra một nụ cười, để quyển sách trên tay xuống, “Tứ ca.”
Dận Chân hơi ngẩn ra, ngay sau đó đi tới mép giường ngồi xuống, cầm sách đầu giường để qua một bên, “Ngươi vẫn còn bệnh, đừng xem những thứ sách này hao tổn tinh thần.”
“Cứ ngốc ở trong này có chút nhàm chán, mà hoàng a mã còn bắt nô tài trong phòng không cho ta ra ngoài, ” Dận Hữu giật giật, ngồi quá lâu, y cảm giác thắt lưng mình hơi mỏi, “Tứ ca hôm nay sao có thời gian tới đây?”
Dận Chân sờ sờ cái trán Dận Hữu, không còn sốt nữa. Yên tâm thu hồi tay, chống lại ánh mắt hắc bạch phân minh của Dận Hữu, hắn không được tự nhiên dời tầm mắt qua một bên, “Hôm nay không có chuyện gì làm, ta tới đây thăm ngươi chút, thân thể hiện tại thế nào?”
“Đã tốt hơn rất nhiều, ” Dận Hữu thấy Dận Chân một bộ nghiêm túc, không nhịn được cười ra tiếng, “Tứ ca, chẳng qua là phong hàn mà thôi, ngươi không cần nghiêm túc như vậy .”
Dận Chân như cũ trầm mặt, “Ta sau này nếu biết ngươi ngã bệnh còn không triệu thái y, ngươi cũng đừng nhậnTứ ca ta đây.”
“Đừng, Tứ ca, ta sai rồi được chưa?” Dận Hữu thấy Dận Chân dáng vẻ đúng là có chút tức giận, cười lấy lòng Dận Chân , “Ta bảo nô tài bên dưới thu chút tuyết, dùng để pha trà uống cũng không tồi, bằng không ngươi cũng nếm thử một chút.” Nói xong, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát sau, thì có một cung nữ bưng hai tách trà đi vào.
Dận Chân thấy y cái bộ dáng này, cũng không nhẫn tâm tiếp tục trách cứ, nâng tách trà, mùi trà thơm ngát rót vào trong miệng có chút không tiếp thu, “Mấy ngày trước hoàng a mã ban Ô Lạt Na Lạp gia cho ta.” Đầu lưỡi cay đắng thốt ra.
Không hiểu Dận Chân sắc mặt vì sao không tốt, Dận Hữu nghiêng người, “Tứ ca, theo ta đi ra ngoài một chút đi.”
Dận Chân đặt tách trà xuống, “Thân ngươi vừa mới tốt, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, ngươi đi ra ngoài làm chi.” Một tay đè lại người muốn xuống giường .
Dận Hữu cầm tay Dận Chân đè mình, cười nói, “Tứ ca, ta là nam tử hán, làm sao yếu ớt thế được, mỗi ngày bị vây ở trên giường này, không bệnh cũng mất mấy phần tinh thần. “Nói xong, chỉnh thắt lưng mang giày.
Thấy khuyên không được, Dận Chân không thể làm gì khác hơn là lấy bào tử thật dầy, mặc vào thêm cừu y cho Dận Hữu , lại nhìn tóc y xõa, thở dài, đem Dận Hữu đặt trước gương đồng.
“Tứ ca, những chuyện này giao cho cung nữ làm là được rồi, ” Dận Hữu nhận ra ý đồ của Dận Chân, sắc mặt có chút lúng túng, mình là một Đại lão gia, để cho thiếu niên chải tóc, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
“Đừng động, ” Tứ gia mặt không đổi sắc, động tác không thạo bắt đầu chải tóc, Dận Hữu đau đến nhe răng trợn mắt, sau đó ở trong lòng thề, ngày sau không bao giờ để Tứ ca có cơ hội chải tóc cho y nữa. Y biết Tứ ca làm sao chịu để y ra ngoài, thì ra là dùng loại phương pháp này giày vò mình.
Giết người không thấy máu, quá độc.
Dận Hữu không nhìn thấy, mấy cọng tóc không thuộc về y bị bện vào trong bím tóc, dây dưa quấn quanh, không nhìn ra nữa.
Dận Chân nâng niu tóc đen trong tay, hắn từng nghe một lão thái giám nói qua, đừng đem tóc mình và tóc người khác trộn chung một chỗ, nếu không đến chết hai người cũng cũng phải dây dưa cả đời.
Nếu quả thật có thể dây dưa cả đời, sau khi chết cũng không chia lìa, vậy cũng tốt.
Tự tay lấy mũ da chồn bạc đeo lên cho Thất đệ, nhìn lên, chính là một a ca tuấn mỹ lộng lẫy, làm người ta không nỡ dời mắt, Dận Chân chậm rãi thu hồi tầm mắt, đưa tay nắm cổ tay Dận Hữu, “Đi thôi.”
Phía ngoài nô tài hầu hạ thấy Tứ a ca mang theo chủ tử nhà mình ra ngoài, cũng không dám ngăn trở, ngay cả Tiểu Lộ Tử và Phúc Đa muốn theo sau hầu hạ cũng bị ngăn lại.
Ra khỏi viện, bên ngoài đã trắng xóa, ngay cả màu vàng nâu chói mắt cũng đều bị chôn dưới tuyết, Dận Hữu chỉ chỉ phía tây, “Nghe nói bên kia có một vườn mai, chúng ta đi xem tí.”
Dận Chân không phản đối, chỉ nghiêng người chắn hướng gió thổi đến, nghiêng đầu nhìn gò má người bên cạnh, không nói một lời.
“Ta nghe nói nữ tử được ban cho Tứ ca tính tình dịu dàng, thiện lương, và Phí Dương Cổ đại nhân cũng là cánh tay trong triều, nữ tử này làm phúc tấn Tứ ca không tốt sao?” Dận Hữu bước từng bước trong tuyết, thân thể có chút lung lay, “Thú thê phải thú hiền, Tứ ca coi như trong lòng đã có người khác, cũng nên đối tốt vị nữ tử này, dù sao nàng gả cho ngươi, cả đời này có thể nhìn cũng chỉ có thể là ngươi, mà bên cạnh ngươi thì còn có phúc tấn, cách cách, thị thiếp.”
Dận Chân không nói, chỉ là đưa tay nắm tay Dận Hữu.
“Ta không biết Tứ ca ngươi có thích người khác hay không, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nữ tử này là hoàng a mã ban cho ngươi, là phúc tấn của ngươi .” Dận Hữu lo lắng Dận Chân vì chuyện này mà chọc giận Khang Hi, đến lúc đó chịu tội vẫn là một mình Dận Chân .
Dận Chân nghe Dận Hữu nói, mới biết Dận Hữu cố ý mang mình tới tây viên vắng lặng này là vì cái gì, đối phương một câu câu quan tâm, đối với hắn mà nói, giống như một cây kim đâm vào trong thịt .
Đi vào vườn mai, một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt làm cho lòng người thả lỏng tinh thần, Dận Hữu dõi mắt nhìn, đỏ , trắng , vàng , cũng không nổi bật cũng không diêm dúa lẳng lơ, nhưng làm cho người ta có cảm giác mát mẻ. Y lộ ra một nụ cười, “Ngươi xem mai đỏ, luôn đoạt ánh mắt nhất. Nhưng nếu bàn về mùi hương thơm, ta cảm thấy không bằng mai vàng, bàn về thanh cao, cũng không bằng mai trắng, có lúc thứ làm ngươi coi trọng, không nhất định chính là tốt nhất, không chừng bên ngoài đẹp mắt, nhưng bên trong là tục vật vô dụng.”
Dận Hữu nói lời này, rất nhiều năm sau y vẫn cảm thấy mình nói rất có đạo lý, bởi vì bản thân y chính là một tục nhân, trừ cái thân coi được, những cái khác không có gì thể đáng giá để nói .
Nhưng đấy là về sau, lúc này Dận Chân sắc mặt có chút khó coi, nhưng thấy người nói là Dận Hữu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Dận Hữu công lực nhìn sắc mặt người vẫn phải có, thấy Dận Chân sắc mặt không tốt, lại vội bồi thêm một câu, “Thật ra thì, hồng mai cũng có chỗ tốt, khiến người thích, có phải hay không?”
Dận Chân sắc mặt càng khó nhìn hơn.
Dận Hữu hết cách, ngươi nói coi, mấy hoàng tử này sao khó hầu hạ thế, nói xấu không được, nói đẹp càng không. Y thở dài, mặc kệ tiểu tử này, dù sao hắn có thích hay không cũng phải cưới, mình ở đây quan tâm làm chi, thật là rỗi rãnh đến phát đau.
Gọi Tứ ca giúp bẻ mấy cành mai, Dận Hữu liền nổi giận trở về, quả nhiên vai đệ đệ tri âm không thích hợp với mình.
Ra khỏi vườn mai, Dận Chân hỏi, “Thất đệ, ngươi nếu muốn ta đối tốt nữ nhân kia, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Dận Hữu nghe lời này, trong lòng có chút quái dị, nhưng nhìn Dận Chân mặt vô biểu tình, cũng chỉ cho là lời mình nói có hiệu quả, liền cười đem hoa mai trong tay đưa cho Dận Chân, “Vậy đây là cho ngươi, về cắm vào bình hoa.”
Dận Chân nắm cành mai trắng và mai vàng, nhìn hoa mai đỏ au Dận Hữu cầm trong tay, trầm mặc.
Dận Hữu thấy Dận Chân nhìn chằm chằm mai đỏ trong tay mình, do dự đưa cho hắn một nhánh, “Nếu không, cái này cũng cho ngươi một nhánh?” Quả nhiên là con nít, thích mấy thứ đỏ đỏ hồng hồng.
Dận Chân nhận lấy mai đỏ, nắm thật chặc.
Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi hai, Tam a ca Tứ a ca xuất cung, đến phủ đệ của mình.
Trong Vô Dật Trai, Dận Hữu đọc “cổ văn uyên giám”, trong lòng nghĩ Tứ ca lập phủ nên tặng cái gì, theo lý thuyết không thể vượt lễ Đại a ca và Tam a ca, nhưng theo quan hệ của mình và Tứ ca, không tặng quà có chút đặc biệt tựa hồ lại không hợp lẽ.
Buổi trưa dùng bữa, trong phòng chỉ có ba a ca, Dận Hữu vừa ăn bánh cà nhồi gà, vừa cảm thán, nhớ mấy năm trước, một nhà có bảy a ca náo nhiệt, nghe Thái tử và Đại a ca lắp súng mang côn nói chuyện cũng rất thú vị, hôm nay phòng vắng ngắt, y đột nhiên cảm thấy mình tịch mịch.
Dùng xong đồ ăn, Bát a ca uống trà hỏi, “Đệ đệ thấy Thất ca cả người không yên, là thân thể khó chịu?”
Dận Hữu tay cầm tách trà run lên, “Đa tạ Bát đệ, ta không sao, chỉ là đêm qua ngủ trễ, có chút mệt mỏi.” Không biết có phải y nghĩ nhiều hay không, vị Bát đệ này của y lúc nào cũng chú ý y, chẳng lẽ biểu hiện mình có gì không đúng?
Bát a ca nghe lời này, cười cười, “Sáng mai Tứ ca khai phủ thiết yến mời huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ Thất ca là đang suy nghĩ thế nào ăn thêm Tứ ca một bữa, đúng chứ?” Tứ ca hắn, thật đúng là bản lãnh, ngay cả Thất ca không muốn lập bang kết đảng cũng thân mật với hắn.
“Bát đệ mới có chủ ý này đi,” Dận Hữu cười khẽ một tiếng, “Dù sao không lâu nữa còn phải uống rượu mừng của Tứ ca, ta còn phải chú ý vào rượu mừng nữa.”
Ngũ a ca nghe hai người trêu ghẹo, liền mở miệng nói, “Ta cứ nghĩ hai người nói gì, thì ra đều tính toán Tứ ca, ngày khác ta nói cho Tứ ca, bảo hắn lưu lại quà của các ngươi, rồi đá mấy ngươi ra.”
Dận Hữu nghe vậy cười cười, ba người ở chung một chỗ hàn huyên, liền trở về thư trai.
Buổi chiều học xong, Bát a ca không biết sao muốn đi chung với y, thấy y trầm mặc, Bát a ca liền chủ động mở miệng, “Thất ca, ngày mai chúng ta cùng đến phủ Tứ ca đi.”
Bát a ca mở miệng, Dận Hữu không thể cự tuyệt, y gật đầu, “Viện ngươi cách ta cũng không quá xa, đến lúc đó nhớ gọi ta là tốt rồi.” Đến lúc đó kêu Ngũ ca đi cùng mới được.
Bát a ca trên mặt lộ ra vui vẻ, thanh âm ôn hòa như ngọc rất êm tai, “Hảo, Thất ca nhớ chờ ta.” Vui vẻ từng tia một tràn đầy đập vào mắt, tựa hồ rất cao hứng.
“Ta là huynh trưởng, đây là phải, ” Dận Hữu không phát hiện dụng ý của Dận Tự, khẩu khí khá hơn, “Lần trước lá trà người đưa tới rất thơm.” Bát a ca đối với y đúng là cũng rất tốt, nhưng Dận Hữu luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái dị, mình có chỗ nào đáng giá Bát a ca tốn nhiều khí lực lôi kéo như vậy?
Bát a ca nghe vậy vui vẻ càng thêm ôn hòa, “Thất ca thích, ta sai người đưa thêm nữa.”
“Vậy làm sao được, ta làm ca ca sao còn muốn ăn chùa lấy không,” Dận Hữu lắc đầu,” Năm ngoái trừ tịch hoàng a mã còn nói ta tham ăn, danh tiếng ta đây e là mất cả rồi.” Cũng không biết Khang Hi đối với y là thương hay hận, hiện tại mọi người trong hậu cung đều biết Thất a ca chỉ thích ăn yêu uống, cái danh tiếng này tuy nói không tốt, nhưng so với háo sắc vẫn khá hơn một chút, y cảm giác rất thỏa mãn.
“Có thể ăn là phúc, hoàng a mã thường ngày có cái ăn không phải là đều nhớ đưa qua cho ngươi một phần sao, đây không phải là phúc khí?” Dận Tự nhớ tới hoàng a mã hôm trừ tịch giễu cợt Thất ca, nhất thời nụ cười trên mặt trở nên càng thêm rõ ràng, hắn thật sự phục Thất ca, giả vờ đến bước này, hẳn là làm hoàng a mã không giận, ngược lại chú ý y hơn hai phần, một người thông minh như vậy, nếu thân thể không có vấn đề, muốn vị trí kia, cũng không phải không thể, nay chỉ có thể tiếc nuối.
Hoặc giả hoàng a mã cũng muốn một nhi tử đơn thuần, không đi tính toán địa vị của hắn, không hục hặc với nhau. Thất ca biểu hiện ra tính tình chân chất, mẫu gia thế lực không lớn, trời sanh có chân tật, liền vừa như ý của hắn.
Bát a ca cười khổ, thân là hoàng tử, phàm là tia có thể, như thế nào sẽ muốn buông tha cho ý định kia, Thất ca cái bộ dáng này, cũng không có cách nào làm gì.
Đến lỗi rẽ Dận Tự nói với Dận Hữu, “Thất ca, như ngươi vậy cũng là phúc khí.”
Dận Hữu nhìn bóng lưng Dận Tự, đầy mặt mờ mịt.
Từ Hiếu Trang Thái hậu, đến vị Bát a ca này, đều thích nói mình có phúc khí, phúc khí của mình ở chỗ nào?
Share~
Khi Dận Chân tới thăm Dận Hữu thì đã thấy Dận Hữu thần sắc an bình ngồi tựa vào đầu giường xem sách, nhìn thấy Dận Chân đi vào, lộ ra một nụ cười, để quyển sách trên tay xuống, “Tứ ca.”
Dận Chân hơi ngẩn ra, ngay sau đó đi tới mép giường ngồi xuống, cầm sách đầu giường để qua một bên, “Ngươi vẫn còn bệnh, đừng xem những thứ sách này hao tổn tinh thần.”
“Cứ ngốc ở trong này có chút nhàm chán, mà hoàng a mã còn bắt nô tài trong phòng không cho ta ra ngoài, ” Dận Hữu giật giật, ngồi quá lâu, y cảm giác thắt lưng mình hơi mỏi, “Tứ ca hôm nay sao có thời gian tới đây?”
Dận Chân sờ sờ cái trán Dận Hữu, không còn sốt nữa. Yên tâm thu hồi tay, chống lại ánh mắt hắc bạch phân minh của Dận Hữu, hắn không được tự nhiên dời tầm mắt qua một bên, “Hôm nay không có chuyện gì làm, ta tới đây thăm ngươi chút, thân thể hiện tại thế nào?”
“Đã tốt hơn rất nhiều, ” Dận Hữu thấy Dận Chân một bộ nghiêm túc, không nhịn được cười ra tiếng, “Tứ ca, chẳng qua là phong hàn mà thôi, ngươi không cần nghiêm túc như vậy .”
Dận Chân như cũ trầm mặt, “Ta sau này nếu biết ngươi ngã bệnh còn không triệu thái y, ngươi cũng đừng nhậnTứ ca ta đây.”
“Đừng, Tứ ca, ta sai rồi được chưa?” Dận Hữu thấy Dận Chân dáng vẻ đúng là có chút tức giận, cười lấy lòng Dận Chân , “Ta bảo nô tài bên dưới thu chút tuyết, dùng để pha trà uống cũng không tồi, bằng không ngươi cũng nếm thử một chút.” Nói xong, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát sau, thì có một cung nữ bưng hai tách trà đi vào.
Dận Chân thấy y cái bộ dáng này, cũng không nhẫn tâm tiếp tục trách cứ, nâng tách trà, mùi trà thơm ngát rót vào trong miệng có chút không tiếp thu, “Mấy ngày trước hoàng a mã ban Ô Lạt Na Lạp gia cho ta.” Đầu lưỡi cay đắng thốt ra.
Không hiểu Dận Chân sắc mặt vì sao không tốt, Dận Hữu nghiêng người, “Tứ ca, theo ta đi ra ngoài một chút đi.”
Dận Chân đặt tách trà xuống, “Thân ngươi vừa mới tốt, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, ngươi đi ra ngoài làm chi.” Một tay đè lại người muốn xuống giường .
Dận Hữu cầm tay Dận Chân đè mình, cười nói, “Tứ ca, ta là nam tử hán, làm sao yếu ớt thế được, mỗi ngày bị vây ở trên giường này, không bệnh cũng mất mấy phần tinh thần. “Nói xong, chỉnh thắt lưng mang giày.
Thấy khuyên không được, Dận Chân không thể làm gì khác hơn là lấy bào tử thật dầy, mặc vào thêm cừu y cho Dận Hữu , lại nhìn tóc y xõa, thở dài, đem Dận Hữu đặt trước gương đồng.
“Tứ ca, những chuyện này giao cho cung nữ làm là được rồi, ” Dận Hữu nhận ra ý đồ của Dận Chân, sắc mặt có chút lúng túng, mình là một Đại lão gia, để cho thiếu niên chải tóc, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
“Đừng động, ” Tứ gia mặt không đổi sắc, động tác không thạo bắt đầu chải tóc, Dận Hữu đau đến nhe răng trợn mắt, sau đó ở trong lòng thề, ngày sau không bao giờ để Tứ ca có cơ hội chải tóc cho y nữa. Y biết Tứ ca làm sao chịu để y ra ngoài, thì ra là dùng loại phương pháp này giày vò mình.
Giết người không thấy máu, quá độc.
Dận Hữu không nhìn thấy, mấy cọng tóc không thuộc về y bị bện vào trong bím tóc, dây dưa quấn quanh, không nhìn ra nữa.
Dận Chân nâng niu tóc đen trong tay, hắn từng nghe một lão thái giám nói qua, đừng đem tóc mình và tóc người khác trộn chung một chỗ, nếu không đến chết hai người cũng cũng phải dây dưa cả đời.
Nếu quả thật có thể dây dưa cả đời, sau khi chết cũng không chia lìa, vậy cũng tốt.
Tự tay lấy mũ da chồn bạc đeo lên cho Thất đệ, nhìn lên, chính là một a ca tuấn mỹ lộng lẫy, làm người ta không nỡ dời mắt, Dận Chân chậm rãi thu hồi tầm mắt, đưa tay nắm cổ tay Dận Hữu, “Đi thôi.”
Phía ngoài nô tài hầu hạ thấy Tứ a ca mang theo chủ tử nhà mình ra ngoài, cũng không dám ngăn trở, ngay cả Tiểu Lộ Tử và Phúc Đa muốn theo sau hầu hạ cũng bị ngăn lại.
Ra khỏi viện, bên ngoài đã trắng xóa, ngay cả màu vàng nâu chói mắt cũng đều bị chôn dưới tuyết, Dận Hữu chỉ chỉ phía tây, “Nghe nói bên kia có một vườn mai, chúng ta đi xem tí.”
Dận Chân không phản đối, chỉ nghiêng người chắn hướng gió thổi đến, nghiêng đầu nhìn gò má người bên cạnh, không nói một lời.
“Ta nghe nói nữ tử được ban cho Tứ ca tính tình dịu dàng, thiện lương, và Phí Dương Cổ đại nhân cũng là cánh tay trong triều, nữ tử này làm phúc tấn Tứ ca không tốt sao?” Dận Hữu bước từng bước trong tuyết, thân thể có chút lung lay, “Thú thê phải thú hiền, Tứ ca coi như trong lòng đã có người khác, cũng nên đối tốt vị nữ tử này, dù sao nàng gả cho ngươi, cả đời này có thể nhìn cũng chỉ có thể là ngươi, mà bên cạnh ngươi thì còn có phúc tấn, cách cách, thị thiếp.”
Dận Chân không nói, chỉ là đưa tay nắm tay Dận Hữu.
“Ta không biết Tứ ca ngươi có thích người khác hay không, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nữ tử này là hoàng a mã ban cho ngươi, là phúc tấn của ngươi .” Dận Hữu lo lắng Dận Chân vì chuyện này mà chọc giận Khang Hi, đến lúc đó chịu tội vẫn là một mình Dận Chân .
Dận Chân nghe Dận Hữu nói, mới biết Dận Hữu cố ý mang mình tới tây viên vắng lặng này là vì cái gì, đối phương một câu câu quan tâm, đối với hắn mà nói, giống như một cây kim đâm vào trong thịt .
Đi vào vườn mai, một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt làm cho lòng người thả lỏng tinh thần, Dận Hữu dõi mắt nhìn, đỏ , trắng , vàng , cũng không nổi bật cũng không diêm dúa lẳng lơ, nhưng làm cho người ta có cảm giác mát mẻ. Y lộ ra một nụ cười, “Ngươi xem mai đỏ, luôn đoạt ánh mắt nhất. Nhưng nếu bàn về mùi hương thơm, ta cảm thấy không bằng mai vàng, bàn về thanh cao, cũng không bằng mai trắng, có lúc thứ làm ngươi coi trọng, không nhất định chính là tốt nhất, không chừng bên ngoài đẹp mắt, nhưng bên trong là tục vật vô dụng.”
Dận Hữu nói lời này, rất nhiều năm sau y vẫn cảm thấy mình nói rất có đạo lý, bởi vì bản thân y chính là một tục nhân, trừ cái thân coi được, những cái khác không có gì thể đáng giá để nói .
Nhưng đấy là về sau, lúc này Dận Chân sắc mặt có chút khó coi, nhưng thấy người nói là Dận Hữu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Dận Hữu công lực nhìn sắc mặt người vẫn phải có, thấy Dận Chân sắc mặt không tốt, lại vội bồi thêm một câu, “Thật ra thì, hồng mai cũng có chỗ tốt, khiến người thích, có phải hay không?”
Dận Chân sắc mặt càng khó nhìn hơn.
Dận Hữu hết cách, ngươi nói coi, mấy hoàng tử này sao khó hầu hạ thế, nói xấu không được, nói đẹp càng không. Y thở dài, mặc kệ tiểu tử này, dù sao hắn có thích hay không cũng phải cưới, mình ở đây quan tâm làm chi, thật là rỗi rãnh đến phát đau.
Gọi Tứ ca giúp bẻ mấy cành mai, Dận Hữu liền nổi giận trở về, quả nhiên vai đệ đệ tri âm không thích hợp với mình.
Ra khỏi vườn mai, Dận Chân hỏi, “Thất đệ, ngươi nếu muốn ta đối tốt nữ nhân kia, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Dận Hữu nghe lời này, trong lòng có chút quái dị, nhưng nhìn Dận Chân mặt vô biểu tình, cũng chỉ cho là lời mình nói có hiệu quả, liền cười đem hoa mai trong tay đưa cho Dận Chân, “Vậy đây là cho ngươi, về cắm vào bình hoa.”
Dận Chân nắm cành mai trắng và mai vàng, nhìn hoa mai đỏ au Dận Hữu cầm trong tay, trầm mặc.
Dận Hữu thấy Dận Chân nhìn chằm chằm mai đỏ trong tay mình, do dự đưa cho hắn một nhánh, “Nếu không, cái này cũng cho ngươi một nhánh?” Quả nhiên là con nít, thích mấy thứ đỏ đỏ hồng hồng.
Dận Chân nhận lấy mai đỏ, nắm thật chặc.
Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi hai, Tam a ca Tứ a ca xuất cung, đến phủ đệ của mình.
Trong Vô Dật Trai, Dận Hữu đọc “cổ văn uyên giám”, trong lòng nghĩ Tứ ca lập phủ nên tặng cái gì, theo lý thuyết không thể vượt lễ Đại a ca và Tam a ca, nhưng theo quan hệ của mình và Tứ ca, không tặng quà có chút đặc biệt tựa hồ lại không hợp lẽ.
Buổi trưa dùng bữa, trong phòng chỉ có ba a ca, Dận Hữu vừa ăn bánh cà nhồi gà, vừa cảm thán, nhớ mấy năm trước, một nhà có bảy a ca náo nhiệt, nghe Thái tử và Đại a ca lắp súng mang côn nói chuyện cũng rất thú vị, hôm nay phòng vắng ngắt, y đột nhiên cảm thấy mình tịch mịch.
Dùng xong đồ ăn, Bát a ca uống trà hỏi, “Đệ đệ thấy Thất ca cả người không yên, là thân thể khó chịu?”
Dận Hữu tay cầm tách trà run lên, “Đa tạ Bát đệ, ta không sao, chỉ là đêm qua ngủ trễ, có chút mệt mỏi.” Không biết có phải y nghĩ nhiều hay không, vị Bát đệ này của y lúc nào cũng chú ý y, chẳng lẽ biểu hiện mình có gì không đúng?
Bát a ca nghe lời này, cười cười, “Sáng mai Tứ ca khai phủ thiết yến mời huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ Thất ca là đang suy nghĩ thế nào ăn thêm Tứ ca một bữa, đúng chứ?” Tứ ca hắn, thật đúng là bản lãnh, ngay cả Thất ca không muốn lập bang kết đảng cũng thân mật với hắn.
“Bát đệ mới có chủ ý này đi,” Dận Hữu cười khẽ một tiếng, “Dù sao không lâu nữa còn phải uống rượu mừng của Tứ ca, ta còn phải chú ý vào rượu mừng nữa.”
Ngũ a ca nghe hai người trêu ghẹo, liền mở miệng nói, “Ta cứ nghĩ hai người nói gì, thì ra đều tính toán Tứ ca, ngày khác ta nói cho Tứ ca, bảo hắn lưu lại quà của các ngươi, rồi đá mấy ngươi ra.”
Dận Hữu nghe vậy cười cười, ba người ở chung một chỗ hàn huyên, liền trở về thư trai.
Buổi chiều học xong, Bát a ca không biết sao muốn đi chung với y, thấy y trầm mặc, Bát a ca liền chủ động mở miệng, “Thất ca, ngày mai chúng ta cùng đến phủ Tứ ca đi.”
Bát a ca mở miệng, Dận Hữu không thể cự tuyệt, y gật đầu, “Viện ngươi cách ta cũng không quá xa, đến lúc đó nhớ gọi ta là tốt rồi.” Đến lúc đó kêu Ngũ ca đi cùng mới được.
Bát a ca trên mặt lộ ra vui vẻ, thanh âm ôn hòa như ngọc rất êm tai, “Hảo, Thất ca nhớ chờ ta.” Vui vẻ từng tia một tràn đầy đập vào mắt, tựa hồ rất cao hứng.
“Ta là huynh trưởng, đây là phải, ” Dận Hữu không phát hiện dụng ý của Dận Tự, khẩu khí khá hơn, “Lần trước lá trà người đưa tới rất thơm.” Bát a ca đối với y đúng là cũng rất tốt, nhưng Dận Hữu luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái dị, mình có chỗ nào đáng giá Bát a ca tốn nhiều khí lực lôi kéo như vậy?
Bát a ca nghe vậy vui vẻ càng thêm ôn hòa, “Thất ca thích, ta sai người đưa thêm nữa.”
“Vậy làm sao được, ta làm ca ca sao còn muốn ăn chùa lấy không,” Dận Hữu lắc đầu,” Năm ngoái trừ tịch hoàng a mã còn nói ta tham ăn, danh tiếng ta đây e là mất cả rồi.” Cũng không biết Khang Hi đối với y là thương hay hận, hiện tại mọi người trong hậu cung đều biết Thất a ca chỉ thích ăn yêu uống, cái danh tiếng này tuy nói không tốt, nhưng so với háo sắc vẫn khá hơn một chút, y cảm giác rất thỏa mãn.
“Có thể ăn là phúc, hoàng a mã thường ngày có cái ăn không phải là đều nhớ đưa qua cho ngươi một phần sao, đây không phải là phúc khí?” Dận Tự nhớ tới hoàng a mã hôm trừ tịch giễu cợt Thất ca, nhất thời nụ cười trên mặt trở nên càng thêm rõ ràng, hắn thật sự phục Thất ca, giả vờ đến bước này, hẳn là làm hoàng a mã không giận, ngược lại chú ý y hơn hai phần, một người thông minh như vậy, nếu thân thể không có vấn đề, muốn vị trí kia, cũng không phải không thể, nay chỉ có thể tiếc nuối.
Hoặc giả hoàng a mã cũng muốn một nhi tử đơn thuần, không đi tính toán địa vị của hắn, không hục hặc với nhau. Thất ca biểu hiện ra tính tình chân chất, mẫu gia thế lực không lớn, trời sanh có chân tật, liền vừa như ý của hắn.
Bát a ca cười khổ, thân là hoàng tử, phàm là tia có thể, như thế nào sẽ muốn buông tha cho ý định kia, Thất ca cái bộ dáng này, cũng không có cách nào làm gì.
Đến lỗi rẽ Dận Tự nói với Dận Hữu, “Thất ca, như ngươi vậy cũng là phúc khí.”
Dận Hữu nhìn bóng lưng Dận Tự, đầy mặt mờ mịt.
Từ Hiếu Trang Thái hậu, đến vị Bát a ca này, đều thích nói mình có phúc khí, phúc khí của mình ở chỗ nào?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi Dận Chân tới thăm Dận Hữu thì đã thấy Dận Hữu thần sắc an bình ngồi tựa vào đầu giường xem sách, nhìn thấy Dận Chân đi vào, lộ ra một nụ cười, để quyển sách trên tay xuống, “Tứ ca.”
Dận Chân hơi ngẩn ra, ngay sau đó đi tới mép giường ngồi xuống, cầm sách đầu giường để qua một bên, “Ngươi vẫn còn bệnh, đừng xem những thứ sách này hao tổn tinh thần.”
“Cứ ngốc ở trong này có chút nhàm chán, mà hoàng a mã còn bắt nô tài trong phòng không cho ta ra ngoài, ” Dận Hữu giật giật, ngồi quá lâu, y cảm giác thắt lưng mình hơi mỏi, “Tứ ca hôm nay sao có thời gian tới đây?”
Dận Chân sờ sờ cái trán Dận Hữu, không còn sốt nữa. Yên tâm thu hồi tay, chống lại ánh mắt hắc bạch phân minh của Dận Hữu, hắn không được tự nhiên dời tầm mắt qua một bên, “Hôm nay không có chuyện gì làm, ta tới đây thăm ngươi chút, thân thể hiện tại thế nào?”
“Đã tốt hơn rất nhiều, ” Dận Hữu thấy Dận Chân một bộ nghiêm túc, không nhịn được cười ra tiếng, “Tứ ca, chẳng qua là phong hàn mà thôi, ngươi không cần nghiêm túc như vậy .”
Dận Chân như cũ trầm mặt, “Ta sau này nếu biết ngươi ngã bệnh còn không triệu thái y, ngươi cũng đừng nhậnTứ ca ta đây.”
“Đừng, Tứ ca, ta sai rồi được chưa?” Dận Hữu thấy Dận Chân dáng vẻ đúng là có chút tức giận, cười lấy lòng Dận Chân , “Ta bảo nô tài bên dưới thu chút tuyết, dùng để pha trà uống cũng không tồi, bằng không ngươi cũng nếm thử một chút.” Nói xong, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát sau, thì có một cung nữ bưng hai tách trà đi vào.
Dận Chân thấy y cái bộ dáng này, cũng không nhẫn tâm tiếp tục trách cứ, nâng tách trà, mùi trà thơm ngát rót vào trong miệng có chút không tiếp thu, “Mấy ngày trước hoàng a mã ban Ô Lạt Na Lạp gia cho ta.” Đầu lưỡi cay đắng thốt ra.
Không hiểu Dận Chân sắc mặt vì sao không tốt, Dận Hữu nghiêng người, “Tứ ca, theo ta đi ra ngoài một chút đi.”
Dận Chân đặt tách trà xuống, “Thân ngươi vừa mới tốt, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, ngươi đi ra ngoài làm chi.” Một tay đè lại người muốn xuống giường .
Dận Hữu cầm tay Dận Chân đè mình, cười nói, “Tứ ca, ta là nam tử hán, làm sao yếu ớt thế được, mỗi ngày bị vây ở trên giường này, không bệnh cũng mất mấy phần tinh thần. “Nói xong, chỉnh thắt lưng mang giày.
Thấy khuyên không được, Dận Chân không thể làm gì khác hơn là lấy bào tử thật dầy, mặc vào thêm cừu y cho Dận Hữu , lại nhìn tóc y xõa, thở dài, đem Dận Hữu đặt trước gương đồng.
“Tứ ca, những chuyện này giao cho cung nữ làm là được rồi, ” Dận Hữu nhận ra ý đồ của Dận Chân, sắc mặt có chút lúng túng, mình là một Đại lão gia, để cho thiếu niên chải tóc, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
“Đừng động, ” Tứ gia mặt không đổi sắc, động tác không thạo bắt đầu chải tóc, Dận Hữu đau đến nhe răng trợn mắt, sau đó ở trong lòng thề, ngày sau không bao giờ để Tứ ca có cơ hội chải tóc cho y nữa. Y biết Tứ ca làm sao chịu để y ra ngoài, thì ra là dùng loại phương pháp này giày vò mình.
Giết người không thấy máu, quá độc.
Dận Hữu không nhìn thấy, mấy cọng tóc không thuộc về y bị bện vào trong bím tóc, dây dưa quấn quanh, không nhìn ra nữa.
Dận Chân nâng niu tóc đen trong tay, hắn từng nghe một lão thái giám nói qua, đừng đem tóc mình và tóc người khác trộn chung một chỗ, nếu không đến chết hai người cũng cũng phải dây dưa cả đời.
Nếu quả thật có thể dây dưa cả đời, sau khi chết cũng không chia lìa, vậy cũng tốt.
Tự tay lấy mũ da chồn bạc đeo lên cho Thất đệ, nhìn lên, chính là một a ca tuấn mỹ lộng lẫy, làm người ta không nỡ dời mắt, Dận Chân chậm rãi thu hồi tầm mắt, đưa tay nắm cổ tay Dận Hữu, “Đi thôi.”
Phía ngoài nô tài hầu hạ thấy Tứ a ca mang theo chủ tử nhà mình ra ngoài, cũng không dám ngăn trở, ngay cả Tiểu Lộ Tử và Phúc Đa muốn theo sau hầu hạ cũng bị ngăn lại.
Ra khỏi viện, bên ngoài đã trắng xóa, ngay cả màu vàng nâu chói mắt cũng đều bị chôn dưới tuyết, Dận Hữu chỉ chỉ phía tây, “Nghe nói bên kia có một vườn mai, chúng ta đi xem tí.”
Dận Chân không phản đối, chỉ nghiêng người chắn hướng gió thổi đến, nghiêng đầu nhìn gò má người bên cạnh, không nói một lời.
“Ta nghe nói nữ tử được ban cho Tứ ca tính tình dịu dàng, thiện lương, và Phí Dương Cổ đại nhân cũng là cánh tay trong triều, nữ tử này làm phúc tấn Tứ ca không tốt sao?” Dận Hữu bước từng bước trong tuyết, thân thể có chút lung lay, “Thú thê phải thú hiền, Tứ ca coi như trong lòng đã có người khác, cũng nên đối tốt vị nữ tử này, dù sao nàng gả cho ngươi, cả đời này có thể nhìn cũng chỉ có thể là ngươi, mà bên cạnh ngươi thì còn có phúc tấn, cách cách, thị thiếp.”
Dận Chân không nói, chỉ là đưa tay nắm tay Dận Hữu.
“Ta không biết Tứ ca ngươi có thích người khác hay không, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nữ tử này là hoàng a mã ban cho ngươi, là phúc tấn của ngươi .” Dận Hữu lo lắng Dận Chân vì chuyện này mà chọc giận Khang Hi, đến lúc đó chịu tội vẫn là một mình Dận Chân .
Dận Chân nghe Dận Hữu nói, mới biết Dận Hữu cố ý mang mình tới tây viên vắng lặng này là vì cái gì, đối phương một câu câu quan tâm, đối với hắn mà nói, giống như một cây kim đâm vào trong thịt .
Đi vào vườn mai, một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt làm cho lòng người thả lỏng tinh thần, Dận Hữu dõi mắt nhìn, đỏ , trắng , vàng , cũng không nổi bật cũng không diêm dúa lẳng lơ, nhưng làm cho người ta có cảm giác mát mẻ. Y lộ ra một nụ cười, “Ngươi xem mai đỏ, luôn đoạt ánh mắt nhất. Nhưng nếu bàn về mùi hương thơm, ta cảm thấy không bằng mai vàng, bàn về thanh cao, cũng không bằng mai trắng, có lúc thứ làm ngươi coi trọng, không nhất định chính là tốt nhất, không chừng bên ngoài đẹp mắt, nhưng bên trong là tục vật vô dụng.”
Dận Hữu nói lời này, rất nhiều năm sau y vẫn cảm thấy mình nói rất có đạo lý, bởi vì bản thân y chính là một tục nhân, trừ cái thân coi được, những cái khác không có gì thể đáng giá để nói .
Nhưng đấy là về sau, lúc này Dận Chân sắc mặt có chút khó coi, nhưng thấy người nói là Dận Hữu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Dận Hữu công lực nhìn sắc mặt người vẫn phải có, thấy Dận Chân sắc mặt không tốt, lại vội bồi thêm một câu, “Thật ra thì, hồng mai cũng có chỗ tốt, khiến người thích, có phải hay không?”
Dận Chân sắc mặt càng khó nhìn hơn.
Dận Hữu hết cách, ngươi nói coi, mấy hoàng tử này sao khó hầu hạ thế, nói xấu không được, nói đẹp càng không. Y thở dài, mặc kệ tiểu tử này, dù sao hắn có thích hay không cũng phải cưới, mình ở đây quan tâm làm chi, thật là rỗi rãnh đến phát đau.
Gọi Tứ ca giúp bẻ mấy cành mai, Dận Hữu liền nổi giận trở về, quả nhiên vai đệ đệ tri âm không thích hợp với mình.
Ra khỏi vườn mai, Dận Chân hỏi, “Thất đệ, ngươi nếu muốn ta đối tốt nữ nhân kia, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Dận Hữu nghe lời này, trong lòng có chút quái dị, nhưng nhìn Dận Chân mặt vô biểu tình, cũng chỉ cho là lời mình nói có hiệu quả, liền cười đem hoa mai trong tay đưa cho Dận Chân, “Vậy đây là cho ngươi, về cắm vào bình hoa.”
Dận Chân nắm cành mai trắng và mai vàng, nhìn hoa mai đỏ au Dận Hữu cầm trong tay, trầm mặc.
Dận Hữu thấy Dận Chân nhìn chằm chằm mai đỏ trong tay mình, do dự đưa cho hắn một nhánh, “Nếu không, cái này cũng cho ngươi một nhánh?” Quả nhiên là con nít, thích mấy thứ đỏ đỏ hồng hồng.
Dận Chân nhận lấy mai đỏ, nắm thật chặc.
Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi hai, Tam a ca Tứ a ca xuất cung, đến phủ đệ của mình.
Trong Vô Dật Trai, Dận Hữu đọc “cổ văn uyên giám”, trong lòng nghĩ Tứ ca lập phủ nên tặng cái gì, theo lý thuyết không thể vượt lễ Đại a ca và Tam a ca, nhưng theo quan hệ của mình và Tứ ca, không tặng quà có chút đặc biệt tựa hồ lại không hợp lẽ.
Buổi trưa dùng bữa, trong phòng chỉ có ba a ca, Dận Hữu vừa ăn bánh cà nhồi gà, vừa cảm thán, nhớ mấy năm trước, một nhà có bảy a ca náo nhiệt, nghe Thái tử và Đại a ca lắp súng mang côn nói chuyện cũng rất thú vị, hôm nay phòng vắng ngắt, y đột nhiên cảm thấy mình tịch mịch.
Dùng xong đồ ăn, Bát a ca uống trà hỏi, “Đệ đệ thấy Thất ca cả người không yên, là thân thể khó chịu?”
Dận Hữu tay cầm tách trà run lên, “Đa tạ Bát đệ, ta không sao, chỉ là đêm qua ngủ trễ, có chút mệt mỏi.” Không biết có phải y nghĩ nhiều hay không, vị Bát đệ này của y lúc nào cũng chú ý y, chẳng lẽ biểu hiện mình có gì không đúng?
Bát a ca nghe lời này, cười cười, “Sáng mai Tứ ca khai phủ thiết yến mời huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ Thất ca là đang suy nghĩ thế nào ăn thêm Tứ ca một bữa, đúng chứ?” Tứ ca hắn, thật đúng là bản lãnh, ngay cả Thất ca không muốn lập bang kết đảng cũng thân mật với hắn.
“Bát đệ mới có chủ ý này đi,” Dận Hữu cười khẽ một tiếng, “Dù sao không lâu nữa còn phải uống rượu mừng của Tứ ca, ta còn phải chú ý vào rượu mừng nữa.”
Ngũ a ca nghe hai người trêu ghẹo, liền mở miệng nói, “Ta cứ nghĩ hai người nói gì, thì ra đều tính toán Tứ ca, ngày khác ta nói cho Tứ ca, bảo hắn lưu lại quà của các ngươi, rồi đá mấy ngươi ra.”
Dận Hữu nghe vậy cười cười, ba người ở chung một chỗ hàn huyên, liền trở về thư trai.
Buổi chiều học xong, Bát a ca không biết sao muốn đi chung với y, thấy y trầm mặc, Bát a ca liền chủ động mở miệng, “Thất ca, ngày mai chúng ta cùng đến phủ Tứ ca đi.”
Bát a ca mở miệng, Dận Hữu không thể cự tuyệt, y gật đầu, “Viện ngươi cách ta cũng không quá xa, đến lúc đó nhớ gọi ta là tốt rồi.” Đến lúc đó kêu Ngũ ca đi cùng mới được.
Bát a ca trên mặt lộ ra vui vẻ, thanh âm ôn hòa như ngọc rất êm tai, “Hảo, Thất ca nhớ chờ ta.” Vui vẻ từng tia một tràn đầy đập vào mắt, tựa hồ rất cao hứng.
“Ta là huynh trưởng, đây là phải, ” Dận Hữu không phát hiện dụng ý của Dận Tự, khẩu khí khá hơn, “Lần trước lá trà người đưa tới rất thơm.” Bát a ca đối với y đúng là cũng rất tốt, nhưng Dận Hữu luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái dị, mình có chỗ nào đáng giá Bát a ca tốn nhiều khí lực lôi kéo như vậy?
Bát a ca nghe vậy vui vẻ càng thêm ôn hòa, “Thất ca thích, ta sai người đưa thêm nữa.”
“Vậy làm sao được, ta làm ca ca sao còn muốn ăn chùa lấy không,” Dận Hữu lắc đầu,” Năm ngoái trừ tịch hoàng a mã còn nói ta tham ăn, danh tiếng ta đây e là mất cả rồi.” Cũng không biết Khang Hi đối với y là thương hay hận, hiện tại mọi người trong hậu cung đều biết Thất a ca chỉ thích ăn yêu uống, cái danh tiếng này tuy nói không tốt, nhưng so với háo sắc vẫn khá hơn một chút, y cảm giác rất thỏa mãn.
“Có thể ăn là phúc, hoàng a mã thường ngày có cái ăn không phải là đều nhớ đưa qua cho ngươi một phần sao, đây không phải là phúc khí?” Dận Tự nhớ tới hoàng a mã hôm trừ tịch giễu cợt Thất ca, nhất thời nụ cười trên mặt trở nên càng thêm rõ ràng, hắn thật sự phục Thất ca, giả vờ đến bước này, hẳn là làm hoàng a mã không giận, ngược lại chú ý y hơn hai phần, một người thông minh như vậy, nếu thân thể không có vấn đề, muốn vị trí kia, cũng không phải không thể, nay chỉ có thể tiếc nuối.
Hoặc giả hoàng a mã cũng muốn một nhi tử đơn thuần, không đi tính toán địa vị của hắn, không hục hặc với nhau. Thất ca biểu hiện ra tính tình chân chất, mẫu gia thế lực không lớn, trời sanh có chân tật, liền vừa như ý của hắn.
Bát a ca cười khổ, thân là hoàng tử, phàm là tia có thể, như thế nào sẽ muốn buông tha cho ý định kia, Thất ca cái bộ dáng này, cũng không có cách nào làm gì.
Đến lỗi rẽ Dận Tự nói với Dận Hữu, “Thất ca, như ngươi vậy cũng là phúc khí.”
Dận Hữu nhìn bóng lưng Dận Tự, đầy mặt mờ mịt.
Từ Hiếu Trang Thái hậu, đến vị Bát a ca này, đều thích nói mình có phúc khí, phúc khí của mình ở chỗ nào?