Thời điểm Dận Chân đem Dận Hữu ôm vào lòng, cảm giác như trong viện bỗng dưng hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng bước chân của hạ nhân, không có tiếng chim hót, cái gì cũng không có, thứ duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng nhịp tim đang đập trong lồng ngực mình, “Thình thịch, thình thịch”. Tiếng tim đập rất lớn, làm cho đầu óc hắn không thể suy nghĩ cái gì nữa, chỉ cảm thấy người trong lòng không mềm mại như nữ tử, nhưng lại vô cùng thoải mái.
“Tứ gia, chủ tử, phúc tấn có chuẩn bị chút điểm tâm bảo nô tài mang đến cho các ngài.” Âm thanh của một tiểu thái giám từ ngoài phòng truyền đến, đánh vỡ không gian yên tĩnh trong phòng, Dận Chân giật mình lấy lại tinh thần, buông Dận Hữu ra, lại nhịn không được mà thấp thỏm nhìn vẻ mặt đối phương.
“Đem vào đi.” Dận Hữu nghiêng đầu về phía cửa, vành tai có chút ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì trạng thái phong đạm vân khinh của mình, làm cho Dận Chân không thể đoán được đến tột cùng là Dận Hữu đang nghĩ gì.
Là chán ghét, hoài nghi, tức giận, hay là vui vẻ, toàn bộ đều không có biểu hiện ra.
Sau khi đi vào phòng, tiểu thái giám thấy chủ tử nhà mình lười biếng ngồi một bên, mà Tứ gia cũng ủ ê ngồi đàng hoàng bên cạnh, lưng cũng còng ra, nhìn. . . có điểm giống quản gia Đại Hoàng không xương trong viện.
Ý thức được trong đầu mình có suy nghĩ bất kính với chủ tử, tiểu thái giám sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hắn vội buông tách trà cùng đĩa điểm tâm xuống liền cúi đầu đi ra.
“Keng, cạch.” Tiếng nắp trà mở ra, sau đó là tiếng đặt tách trà xuống, Dận Chân đã không dám nhìn tới sắc mặt Dận Hữu nữa.
Dận Hữu lấy tay nâng cằm mình rồi nhìn Dận Chân, người mà hiếm khi mới lộ ra dáng điệu chột dạ bất an kia, y cười híp mắt mà vân vê một khối điểm tâm rồi cắn một cái, liền cảm thấy hương vị có chút ngọt ngấy, nên đành buông xuống, y lại uống một ngụm trà, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tứ ca, ngươi. . .”
Hai tay Dận Chân nắm chặt, y bào cũng bị nắm tới nhăn nhíu.
Dận Hữu thấy thế liền đưa tay cầm lấy cổ tay Dận Chân, cổ tay kia còn hơi run run, chứng tỏ chủ nhân của nó đang sợ hãi trog lòng. Sao Dận Hữu lại không biết, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp mà cũng vừa buồn cười. Một người kiêu ngạo như vậy, thì ra cũng có lúc vì một việc mà cảm thấy sợ hãi a. Là sợ hãi mình sẽ rời bỏ hắn đi?
Người đời sau thường nói Ung Chính hoàng đế là người tâm kế thâm trầm, thiết huyết lãnh khốc, nhưng đối với y mà nói, đây không phải là người luôn che chở y, chăm sóc y, yêu thương y sao?
“A.” Nhịn không được mà cười ra tiếng, Dận Hữu nhíu mày cười đùa nói: “Tứ ca, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Dận Hữu, chỉ thấy ý cười trong mắt của người kia, trên mu bàn tay lại truyền đến sự ấm áp, vì vậy mà sự bất an trong lòng cũng dần biến mất, loại suy đoán khó tin kia liền hiện lên trong đầu hắn, làm sao cũng không thể gạt bỏ, hắn trở tay cầm lấy tay Dận Hữu, kéo người đến ôm vào trong lòng mình, đỡ Dận Hữu ngồi trên đầu gối mình.
“Ngươi đã biết?” Dận Chân chôn đầu vào cổ đối phương, hơi thở ấm áp làm cho vành tai người trong lòng lại càng đỏ hơn.
“Đã biết cái gì?” Dận Hữu không có giãy dụa, chỉ cười đưa tay kéo mái tóc sau lưng người nào đó, đối với cái kiểu tóc này, y thật sự thích không nổi. Cũng không biết thẩm mỹ của cái gia đình Ái Tân Giác La này phát triển thế nào, nhiều người đẹp như vậy, không nên đem mấy kiểu tóc xấu hoắc này đặt lên đầu a, không những thế, bọn họ còn muốn những người khác phải xấu chung với mình nữa. Nghĩ lại các quốc gia Châu Âu ở đời sau vẫn luôn cho rằng kiểu bím tóc này là hình tượng lạc hậu, Dận Hữu nghĩ tới mà phải thở thật dài một tiếng.
Mãn nhân nhập quan, cho rằng bắt người Hán cạo đầu mới gọi là thần phục bọn họ, đáng tiếc đây là cách làm cực kỳ lỗ mãng mà cũng cực kỳ hậu hoạn. Toàn bộ Đại Thanh, người Mãn thì ít, người Hán lại nhiều. Vì bắt họ cạo đầu mà trên tay người Mãn đã dính không biết bao nhiêu nợ máu, còn có văn tự ngục ‘Có Lẽ Có’, người Mãn làm mưa làm gió, địa vị của người Mãn và người Hán không ngang nhau, khó trách có rất nhiều người Hán muốn “Phản thanh phục minh”, kỳ thật cái mà người Hán muốn phục ở đây không phải là Minh triều của bọn họ, mà là quyền thống trị của người Hán.
Cho đến khi triều Thanh kết thúc, người Hán và người Mãn vẫn không hợp mà cũng không mất, các dân tộc mâu thuẫn nhau vẫn luôn tồn tại song song với nhau. Mà làm cho lịch sử từng bước đi đến kết thúc, làm cho người dân hổ thẹn, cũng là Thanh triều. Chiến tranh nha phiến, các loại hiệp ước chủ quyền nhục nhã để rồi mất nước, Thanh triều yếu đuối vô năng, bế quan toả cảng. Một bước đi sai lầm này làm cho dân chúng đổ không biết bao nhiêu máu và nước mắt, để lại nhiều hối hận trong quá khứ. Thậm chí còn làm cho đất nước này trong mắt các quốc gia khác chính là hình tượng xấu xí cổ hủ lạc hậu trong một thời gia dài sau đó.
Ý thức được mình đã suy nghĩ đi quá xa, Dận Hữu tiếp tục kéo mái tóc Dận Chân nhưng vẫn không nói lời nào.
“Dận Hữu.” Đối với hành vi không lễ phép của Dận Hữu, Dận Chân hoàn toàn không để vào mắt, hiện tại cả trái tim hắn đều đang đứng lảo đảo bên vách núi, chỉ cần một câu của Dận Hữu là có thể quyết định trái tim hắn bộp một tiếng dập nát, hay là thoát khỏi vách núi đen, trở lại địa phương an toàn, “Từ lúc ta sáu tuổi đã nắm lấy tay ngươi, cũng đã gần mười bảy năm rồi.”
Bàn tay đang thưởng thức mái tóc của Dận Hữu dừng lại, y đã sắp quên đi hầu hết chuyện của kiếp trước, đời này, người làm bạn bên cạnh y lâu nhất chỉ có Dận Chân. Thì ra, đã nhiều năm trôi qua, y từng có lúc giả vờ ngu ngốc, cũng từng có lúc xông pha trên chiến trường, cũng từng có tính kế, nhưng khoảng thời gian thoải mái nhất, vẫn là ở bên cạnh Dận Chân.
“Ngươi vẫn luôn ở cùng ta, khi hoàng ngạch nương mất, ta quỳ gối trên linh đường, ngươi đã vụng trộm ở bên ngoài coi chừng dùm ta, ngươi cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết là đã để lộ ra mũi giày.”
“Ta thương tâm ăn không ngon, ngươi vẽ tranh tiểu oa nhi dỗ ta vui vẻ, nhưng lại bị hoàng a mã phát hiện, bị phạt quỳ ở bên ngoài hành lang suốt hai canh giờ.”
“Rồi về sau, ngươi cùng ta tâm sự, ban đêm vụng trộm đắp chăn cho ta. Lão Cửu giáo huấn một tiểu thái giám của ta, ngươi liền giúp ta ra mặt, bị lão Cửu ghi hận. Kế đó, khi ta thành thân, ngươi lén lén lút lút giúp đỡ ta tra những huynh đệ khác có dị động gì hay không.” Dận Chân nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Dận Hữu, cười khẽ một tiếng, “Những chuyện đó ta đều biết hết.”
Dận Hữu có chút bi phẫn rồi, y cho là chuyện mình đi tra những huynh đệ khác là đủ bí mật, không nghĩ tới Dận Chân cũng biết, người này đến tột cùng đã nuôi ra thủ hạ tài ba dạng gì a. Nhe răng cắn đầu vai Dận Chân một cái, nhất thời y có cảm giác mình ăn non.
“Ngươi giúp ta và ngạch nương giữ gìn tình cảm, để quan hệ của ta và Thập Tứ trở nên thân thiết, thậm chí vì ta mà lạnh nhạt với nữ nhân Nạp Lạt gia. Bọn họ đều nói ta luôn đối tốt với ngươi, nhưng bọn họ lại không biết ngươi đã luôn âm thầm đối tốt với ta.” Tay Dận Chân càng ôm chặt hơn, “Dận Hữu, ở bên cạnh ta cả đời đi, ta không cần ngươi giúp ta tính kế, cũng không cần ngươi vì ta mà hai tay dính máu, chỉ cần ngươi đứng bên cạnh ta là đủ, thành cũng tốt, mà bại cũng thế, cho dù để ngươi thấy tình trạng chật vật của ta cũng không sao cả. Cứ như vậy mà cùng ta, được không?”
Nghe Dận Chân dùng giọng điệu bình thản nói xong lời thoại đầy tình cảm này, Dận Hữu nhả hàng răng đang cạp đống vải kia ra, trong lòng có cảm giác mọi chuyện vốn nên như vậy, giống như bọn họ đã cùng nhau đi nhiều năm nay, dẫu đường có xa thế nào đi nữa, cùng ở một chỗ, nhìn đối phương vang danh cùng chật vật, sau đó cùng nhau đi đến đích cuối cùng.
“Được.” Cùng người quan trọng nhất trong đời mình bên nhau, có cái gì không tốt. Người này tâm kế thâm trầm, nhưng lại không mong muốn tính kế y. Người này lãnh huyết vô tình, nhưng đối với y luôn thật cẩn thận, che chở có thừa. Một người như vậy, nếu bỏ lỡ, còn có ai có thể đối tốt với y như vậy. Lại còn có ai có thể làm mình buông hết thảy băn khoăn, nguyện ý cả đời làm bạn?
Nghe được từ ‘Được’ kia, trong lòng Dận Chân giống như bị lấp đầy cái gì đó, từ chút chút một tràn ra ngoài. Hắn ngẩng đầu, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Dận Hữu, hôn lên nơi mà chính mình đã từng thật cẩn thận chạm qua.
Môi cũng không đỏ tươi như nữ tử, nhưng lại vô cùng ấm áp cùng mềm mại, làm cho hắn muốn điên cuồng nhưng lại không thể không cẩn thận.
Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, lưỡi hai người giao cùng một chỗ, trao đổi hơi thở cho nhau, bàn tay gắt gao khảm vào nhau.
Một lúc lâu sau, Dận Hữu bắt lấy một cái móng vuốt muốn hướng vào trong quần áo mình thăm dò, tủm tỉm cười: “Tứ ca, trời đã không còn sớm, ngươi nên trở về phủ đi.” Sau đó liền vặn vẹo uốn éo, nghe được tiếng hút khí nặng nề bên tai, y tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
Dận Chân chế trụ hông y, miễn cho thân dưới của mình càng thêm xúc động, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, giọng Dận Chân mang theo một tia uất ức không dễ dàng phát giác nói: “Cứng.”
Dận Hữu đưa tay khẽ vuốt, vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ: “Không có việc gì, trời lạnh, nước cũng có thể biến cứng, nếu không, ta cho ngươi mượn noãn thủ lô để sưởi nè.”
Bị Dận Hữu cố ý trêu chọc như vậy, Dận Chân thiếu chút nữa liền trực tiếp lột da y, hắn nghiến răng, nhưng khi nhìn dáng vẻ ôn hòa tuấn nhã kia lộ ra ý cười, hắn liền sửng sốt, không dám có một chút cử chỉ quá đáng nào, đành phải oán hận mà ôm lấy người đang cười đến phong đạm vân khinh kia, “Ngươi đừng động.”
“Ngoan!” Dận Hữu vỗ vỗ đầu Dận Chân, sau đó ở phần đầu bóng loáng của Dận Chân mà “Chụt” một tiếng, “Chuyện còn chưa chuẩn bị tốt, ngươi cần luyện tập định lực nhiều hơn, chờ tâm tình ta tốt hơn, sẽ thương lượng xem có cho ngươi luyện ngũ chỉ thần công không, hiện tại nha, ngươi nên chép kinh Phật nhiều một chút, Tâm Kinh ấy, đối với thân thể mới có lợi a.” Nói xong, y nhảy khỏi đầu gối Dận Chân, hai tay chắp sau lưng, lắc lư đi ra cửa.
Dận Chân cúi đầu nhìn nơi nào đó đang ngẩng đầu, sờ sờ cái trán vừa được hôn của mình, trong lòng bắt đầu niệm: “Không tức thị sắc, sắc tức thị không.” Môi của Thất đệ thật mềm, đầu lưỡi cũng rất linh hoạt, cảm giác thật sự. . .
Không tức thị sắc, sắc, sắc a.
Đêm hôm đó, khi Tiểu Lộ Tử hầu chủ tử nhà mình thay y phục thì phát hiện đầu vai y bào của chủ tử nhà mình có nhiều hơn một cái lỗ nhỏ, liền nói, “Gia, áo choàng của ngài bị lủng rồi, để nô tài vứt đi cho ngài.”
“Hả?” Dận Chân giương mắt nhìn cái lỗ như bị chuột cắn kia, khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm, “Không cần, ngươi đem cái này áo choàng này đi giặt, phải hảo hảo coi chừng, kêu người giặt cẩn thận một tí, cái lỗ này phải giữ lại cho gia, ai cũng không được động vào.”
“Dạ.” Đối với hành vi kỳ quặc lại tỏ vẻ trầm mặc của chủ tử nhà mình, Tiểu Lộ Tử nghĩ nghĩ, vẫn nên kêu một người đáng tin đi giặt mới được, nếu như đem cái lỗ này giặt hỏng, chỉ sợ sẽ làm gia mất hứng.
Không lâu sau, vài vị hoàng tử trưởng thành nghe được một tin tức kỳ lạ, nói là lão Tứ đột nhiên thích kinh Phật, yêu thích nhất là chép Tâm Kinh.
Lão đại nghe tin này, liền khinh thường cười lạnh một tiếng.
Lão Nhị nghe xong tin này, vừa lòng gật đầu.
Lão Tam nghe được, bắt đầu lo lắng xem mình có nên tìm một cao tăng đắc đạo đưa cho Tứ đệ để giúp hắn lễ phật không.
Lão Bát khi biết được tin, tiện tay mở một quyển kinh Phật ra, cười lạnh, hành động của lão Tứ ngày càng tốt, một bộ không tranh không đoạt, cũng không biết là làm cho ai xem đây?
Chỉ có Dận Hữu là tỏ ra bình tĩnh nhất, mùa đông lại đến, tuyết bắt đầu rơi trong Tử Cấm Thành, Dận Hữu gọi Phúc Đa tới: “Tiểu Đa tử, hôm nay Tứ ca có nói biệt trang đem không ít trái cây tươi đến tặng cho quý phủ của hắn, kêu gia đến đấy nếm thử. “
“Dạ.” Phúc Đa còn chưa kịp xoay người, đã nghe âm thanh của một tiểu thái giám từ ngoài cửa truyền đến.
“Gia, Tứ gia đến, còn gọi người mang tới không ít trái cây tươi.”
Phúc Đa lập tức cảm khái trong lòng, Tứ gia a, mắt ngài là bị mù a, làm sao lại đem cái gọi là huynh đệ tình thâm kia đặt lên một người lười biếng như gia mình chứ?
Thật là đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc a!
Tâm nghĩ, thân liền động.
Thời điểm Dận Chân đem Dận Hữu ôm vào lòng, cảm giác như trong viện bỗng dưng hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng bước chân của hạ nhân, không có tiếng chim hót, cái gì cũng không có, thứ duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng nhịp tim đang đập trong lồng ngực mình, “Thình thịch, thình thịch”. Tiếng tim đập rất lớn, làm cho đầu óc hắn không thể suy nghĩ cái gì nữa, chỉ cảm thấy người trong lòng không mềm mại như nữ tử, nhưng lại vô cùng thoải mái.
“Tứ gia, chủ tử, phúc tấn có chuẩn bị chút điểm tâm bảo nô tài mang đến cho các ngài.” Âm thanh của một tiểu thái giám từ ngoài phòng truyền đến, đánh vỡ không gian yên tĩnh trong phòng, Dận Chân giật mình lấy lại tinh thần, buông Dận Hữu ra, lại nhịn không được mà thấp thỏm nhìn vẻ mặt đối phương.
“Đem vào đi.” Dận Hữu nghiêng đầu về phía cửa, vành tai có chút ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì trạng thái phong đạm vân khinh của mình, làm cho Dận Chân không thể đoán được đến tột cùng là Dận Hữu đang nghĩ gì.
Là chán ghét, hoài nghi, tức giận, hay là vui vẻ, toàn bộ đều không có biểu hiện ra.
Sau khi đi vào phòng, tiểu thái giám thấy chủ tử nhà mình lười biếng ngồi một bên, mà Tứ gia cũng ủ ê ngồi đàng hoàng bên cạnh, lưng cũng còng ra, nhìn. . . có điểm giống quản gia Đại Hoàng không xương trong viện.
Ý thức được trong đầu mình có suy nghĩ bất kính với chủ tử, tiểu thái giám sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hắn vội buông tách trà cùng đĩa điểm tâm xuống liền cúi đầu đi ra.
“Keng, cạch.” Tiếng nắp trà mở ra, sau đó là tiếng đặt tách trà xuống, Dận Chân đã không dám nhìn tới sắc mặt Dận Hữu nữa.
Dận Hữu lấy tay nâng cằm mình rồi nhìn Dận Chân, người mà hiếm khi mới lộ ra dáng điệu chột dạ bất an kia, y cười híp mắt mà vân vê một khối điểm tâm rồi cắn một cái, liền cảm thấy hương vị có chút ngọt ngấy, nên đành buông xuống, y lại uống một ngụm trà, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tứ ca, ngươi. . .”
Hai tay Dận Chân nắm chặt, y bào cũng bị nắm tới nhăn nhíu.
Dận Hữu thấy thế liền đưa tay cầm lấy cổ tay Dận Chân, cổ tay kia còn hơi run run, chứng tỏ chủ nhân của nó đang sợ hãi trog lòng. Sao Dận Hữu lại không biết, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp mà cũng vừa buồn cười. Một người kiêu ngạo như vậy, thì ra cũng có lúc vì một việc mà cảm thấy sợ hãi a. Là sợ hãi mình sẽ rời bỏ hắn đi?
Người đời sau thường nói Ung Chính hoàng đế là người tâm kế thâm trầm, thiết huyết lãnh khốc, nhưng đối với y mà nói, đây không phải là người luôn che chở y, chăm sóc y, yêu thương y sao?
“A.” Nhịn không được mà cười ra tiếng, Dận Hữu nhíu mày cười đùa nói: “Tứ ca, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Dận Hữu, chỉ thấy ý cười trong mắt của người kia, trên mu bàn tay lại truyền đến sự ấm áp, vì vậy mà sự bất an trong lòng cũng dần biến mất, loại suy đoán khó tin kia liền hiện lên trong đầu hắn, làm sao cũng không thể gạt bỏ, hắn trở tay cầm lấy tay Dận Hữu, kéo người đến ôm vào trong lòng mình, đỡ Dận Hữu ngồi trên đầu gối mình.
“Ngươi đã biết?” Dận Chân chôn đầu vào cổ đối phương, hơi thở ấm áp làm cho vành tai người trong lòng lại càng đỏ hơn.
“Đã biết cái gì?” Dận Hữu không có giãy dụa, chỉ cười đưa tay kéo mái tóc sau lưng người nào đó, đối với cái kiểu tóc này, y thật sự thích không nổi. Cũng không biết thẩm mỹ của cái gia đình Ái Tân Giác La này phát triển thế nào, nhiều người đẹp như vậy, không nên đem mấy kiểu tóc xấu hoắc này đặt lên đầu a, không những thế, bọn họ còn muốn những người khác phải xấu chung với mình nữa. Nghĩ lại các quốc gia Châu Âu ở đời sau vẫn luôn cho rằng kiểu bím tóc này là hình tượng lạc hậu, Dận Hữu nghĩ tới mà phải thở thật dài một tiếng.
Mãn nhân nhập quan, cho rằng bắt người Hán cạo đầu mới gọi là thần phục bọn họ, đáng tiếc đây là cách làm cực kỳ lỗ mãng mà cũng cực kỳ hậu hoạn. Toàn bộ Đại Thanh, người Mãn thì ít, người Hán lại nhiều. Vì bắt họ cạo đầu mà trên tay người Mãn đã dính không biết bao nhiêu nợ máu, còn có văn tự ngục ‘Có Lẽ Có’, người Mãn làm mưa làm gió, địa vị của người Mãn và người Hán không ngang nhau, khó trách có rất nhiều người Hán muốn “Phản thanh phục minh”, kỳ thật cái mà người Hán muốn phục ở đây không phải là Minh triều của bọn họ, mà là quyền thống trị của người Hán.
Cho đến khi triều Thanh kết thúc, người Hán và người Mãn vẫn không hợp mà cũng không mất, các dân tộc mâu thuẫn nhau vẫn luôn tồn tại song song với nhau. Mà làm cho lịch sử từng bước đi đến kết thúc, làm cho người dân hổ thẹn, cũng là Thanh triều. Chiến tranh nha phiến, các loại hiệp ước chủ quyền nhục nhã để rồi mất nước, Thanh triều yếu đuối vô năng, bế quan toả cảng. Một bước đi sai lầm này làm cho dân chúng đổ không biết bao nhiêu máu và nước mắt, để lại nhiều hối hận trong quá khứ. Thậm chí còn làm cho đất nước này trong mắt các quốc gia khác chính là hình tượng xấu xí cổ hủ lạc hậu trong một thời gia dài sau đó.
Ý thức được mình đã suy nghĩ đi quá xa, Dận Hữu tiếp tục kéo mái tóc Dận Chân nhưng vẫn không nói lời nào.
“Dận Hữu.” Đối với hành vi không lễ phép của Dận Hữu, Dận Chân hoàn toàn không để vào mắt, hiện tại cả trái tim hắn đều đang đứng lảo đảo bên vách núi, chỉ cần một câu của Dận Hữu là có thể quyết định trái tim hắn bộp một tiếng dập nát, hay là thoát khỏi vách núi đen, trở lại địa phương an toàn, “Từ lúc ta sáu tuổi đã nắm lấy tay ngươi, cũng đã gần mười bảy năm rồi.”
Bàn tay đang thưởng thức mái tóc của Dận Hữu dừng lại, y đã sắp quên đi hầu hết chuyện của kiếp trước, đời này, người làm bạn bên cạnh y lâu nhất chỉ có Dận Chân. Thì ra, đã nhiều năm trôi qua, y từng có lúc giả vờ ngu ngốc, cũng từng có lúc xông pha trên chiến trường, cũng từng có tính kế, nhưng khoảng thời gian thoải mái nhất, vẫn là ở bên cạnh Dận Chân.
“Ngươi vẫn luôn ở cùng ta, khi hoàng ngạch nương mất, ta quỳ gối trên linh đường, ngươi đã vụng trộm ở bên ngoài coi chừng dùm ta, ngươi cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết là đã để lộ ra mũi giày.”
“Ta thương tâm ăn không ngon, ngươi vẽ tranh tiểu oa nhi dỗ ta vui vẻ, nhưng lại bị hoàng a mã phát hiện, bị phạt quỳ ở bên ngoài hành lang suốt hai canh giờ.”
“Rồi về sau, ngươi cùng ta tâm sự, ban đêm vụng trộm đắp chăn cho ta. Lão Cửu giáo huấn một tiểu thái giám của ta, ngươi liền giúp ta ra mặt, bị lão Cửu ghi hận. Kế đó, khi ta thành thân, ngươi lén lén lút lút giúp đỡ ta tra những huynh đệ khác có dị động gì hay không.” Dận Chân nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Dận Hữu, cười khẽ một tiếng, “Những chuyện đó ta đều biết hết.”
Dận Hữu có chút bi phẫn rồi, y cho là chuyện mình đi tra những huynh đệ khác là đủ bí mật, không nghĩ tới Dận Chân cũng biết, người này đến tột cùng đã nuôi ra thủ hạ tài ba dạng gì a. Nhe răng cắn đầu vai Dận Chân một cái, nhất thời y có cảm giác mình ăn non.
“Ngươi giúp ta và ngạch nương giữ gìn tình cảm, để quan hệ của ta và Thập Tứ trở nên thân thiết, thậm chí vì ta mà lạnh nhạt với nữ nhân Nạp Lạt gia. Bọn họ đều nói ta luôn đối tốt với ngươi, nhưng bọn họ lại không biết ngươi đã luôn âm thầm đối tốt với ta.” Tay Dận Chân càng ôm chặt hơn, “Dận Hữu, ở bên cạnh ta cả đời đi, ta không cần ngươi giúp ta tính kế, cũng không cần ngươi vì ta mà hai tay dính máu, chỉ cần ngươi đứng bên cạnh ta là đủ, thành cũng tốt, mà bại cũng thế, cho dù để ngươi thấy tình trạng chật vật của ta cũng không sao cả. Cứ như vậy mà cùng ta, được không?”
Nghe Dận Chân dùng giọng điệu bình thản nói xong lời thoại đầy tình cảm này, Dận Hữu nhả hàng răng đang cạp đống vải kia ra, trong lòng có cảm giác mọi chuyện vốn nên như vậy, giống như bọn họ đã cùng nhau đi nhiều năm nay, dẫu đường có xa thế nào đi nữa, cùng ở một chỗ, nhìn đối phương vang danh cùng chật vật, sau đó cùng nhau đi đến đích cuối cùng.
“Được.” Cùng người quan trọng nhất trong đời mình bên nhau, có cái gì không tốt. Người này tâm kế thâm trầm, nhưng lại không mong muốn tính kế y. Người này lãnh huyết vô tình, nhưng đối với y luôn thật cẩn thận, che chở có thừa. Một người như vậy, nếu bỏ lỡ, còn có ai có thể đối tốt với y như vậy. Lại còn có ai có thể làm mình buông hết thảy băn khoăn, nguyện ý cả đời làm bạn?
Nghe được từ ‘Được’ kia, trong lòng Dận Chân giống như bị lấp đầy cái gì đó, từ chút chút một tràn ra ngoài. Hắn ngẩng đầu, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Dận Hữu, hôn lên nơi mà chính mình đã từng thật cẩn thận chạm qua.
Môi cũng không đỏ tươi như nữ tử, nhưng lại vô cùng ấm áp cùng mềm mại, làm cho hắn muốn điên cuồng nhưng lại không thể không cẩn thận.
Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, lưỡi hai người giao cùng một chỗ, trao đổi hơi thở cho nhau, bàn tay gắt gao khảm vào nhau.
Một lúc lâu sau, Dận Hữu bắt lấy một cái móng vuốt muốn hướng vào trong quần áo mình thăm dò, tủm tỉm cười: “Tứ ca, trời đã không còn sớm, ngươi nên trở về phủ đi.” Sau đó liền vặn vẹo uốn éo, nghe được tiếng hút khí nặng nề bên tai, y tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
Dận Chân chế trụ hông y, miễn cho thân dưới của mình càng thêm xúc động, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, giọng Dận Chân mang theo một tia uất ức không dễ dàng phát giác nói: “Cứng.”
Dận Hữu đưa tay khẽ vuốt, vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ: “Không có việc gì, trời lạnh, nước cũng có thể biến cứng, nếu không, ta cho ngươi mượn noãn thủ lô để sưởi nè.”
Bị Dận Hữu cố ý trêu chọc như vậy, Dận Chân thiếu chút nữa liền trực tiếp lột da y, hắn nghiến răng, nhưng khi nhìn dáng vẻ ôn hòa tuấn nhã kia lộ ra ý cười, hắn liền sửng sốt, không dám có một chút cử chỉ quá đáng nào, đành phải oán hận mà ôm lấy người đang cười đến phong đạm vân khinh kia, “Ngươi đừng động.”
“Ngoan!” Dận Hữu vỗ vỗ đầu Dận Chân, sau đó ở phần đầu bóng loáng của Dận Chân mà “Chụt” một tiếng, “Chuyện còn chưa chuẩn bị tốt, ngươi cần luyện tập định lực nhiều hơn, chờ tâm tình ta tốt hơn, sẽ thương lượng xem có cho ngươi luyện ngũ chỉ thần công không, hiện tại nha, ngươi nên chép kinh Phật nhiều một chút, Tâm Kinh ấy, đối với thân thể mới có lợi a.” Nói xong, y nhảy khỏi đầu gối Dận Chân, hai tay chắp sau lưng, lắc lư đi ra cửa.
Dận Chân cúi đầu nhìn nơi nào đó đang ngẩng đầu, sờ sờ cái trán vừa được hôn của mình, trong lòng bắt đầu niệm: “Không tức thị sắc, sắc tức thị không.” Môi của Thất đệ thật mềm, đầu lưỡi cũng rất linh hoạt, cảm giác thật sự. . .
Không tức thị sắc, sắc, sắc a.
Đêm hôm đó, khi Tiểu Lộ Tử hầu chủ tử nhà mình thay y phục thì phát hiện đầu vai y bào của chủ tử nhà mình có nhiều hơn một cái lỗ nhỏ, liền nói, “Gia, áo choàng của ngài bị lủng rồi, để nô tài vứt đi cho ngài.”
“Hả?” Dận Chân giương mắt nhìn cái lỗ như bị chuột cắn kia, khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm, “Không cần, ngươi đem cái này áo choàng này đi giặt, phải hảo hảo coi chừng, kêu người giặt cẩn thận một tí, cái lỗ này phải giữ lại cho gia, ai cũng không được động vào.”
“Dạ.” Đối với hành vi kỳ quặc lại tỏ vẻ trầm mặc của chủ tử nhà mình, Tiểu Lộ Tử nghĩ nghĩ, vẫn nên kêu một người đáng tin đi giặt mới được, nếu như đem cái lỗ này giặt hỏng, chỉ sợ sẽ làm gia mất hứng.
Không lâu sau, vài vị hoàng tử trưởng thành nghe được một tin tức kỳ lạ, nói là lão Tứ đột nhiên thích kinh Phật, yêu thích nhất là chép Tâm Kinh.
Lão đại nghe tin này, liền khinh thường cười lạnh một tiếng.
Lão Nhị nghe xong tin này, vừa lòng gật đầu.
Lão Tam nghe được, bắt đầu lo lắng xem mình có nên tìm một cao tăng đắc đạo đưa cho Tứ đệ để giúp hắn lễ phật không.
Lão Bát khi biết được tin, tiện tay mở một quyển kinh Phật ra, cười lạnh, hành động của lão Tứ ngày càng tốt, một bộ không tranh không đoạt, cũng không biết là làm cho ai xem đây?
Chỉ có Dận Hữu là tỏ ra bình tĩnh nhất, mùa đông lại đến, tuyết bắt đầu rơi trong Tử Cấm Thành, Dận Hữu gọi Phúc Đa tới: “Tiểu Đa tử, hôm nay Tứ ca có nói biệt trang đem không ít trái cây tươi đến tặng cho quý phủ của hắn, kêu gia đến đấy nếm thử. “
“Dạ.” Phúc Đa còn chưa kịp xoay người, đã nghe âm thanh của một tiểu thái giám từ ngoài cửa truyền đến.
“Gia, Tứ gia đến, còn gọi người mang tới không ít trái cây tươi.”
Phúc Đa lập tức cảm khái trong lòng, Tứ gia a, mắt ngài là bị mù a, làm sao lại đem cái gọi là huynh đệ tình thâm kia đặt lên một người lười biếng như gia mình chứ?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tâm nghĩ, thân liền động.
Thời điểm Dận Chân đem Dận Hữu ôm vào lòng, cảm giác như trong viện bỗng dưng hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng bước chân của hạ nhân, không có tiếng chim hót, cái gì cũng không có, thứ duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng nhịp tim đang đập trong lồng ngực mình, “Thình thịch, thình thịch”. Tiếng tim đập rất lớn, làm cho đầu óc hắn không thể suy nghĩ cái gì nữa, chỉ cảm thấy người trong lòng không mềm mại như nữ tử, nhưng lại vô cùng thoải mái.
“Tứ gia, chủ tử, phúc tấn có chuẩn bị chút điểm tâm bảo nô tài mang đến cho các ngài.” Âm thanh của một tiểu thái giám từ ngoài phòng truyền đến, đánh vỡ không gian yên tĩnh trong phòng, Dận Chân giật mình lấy lại tinh thần, buông Dận Hữu ra, lại nhịn không được mà thấp thỏm nhìn vẻ mặt đối phương.
“Đem vào đi.” Dận Hữu nghiêng đầu về phía cửa, vành tai có chút ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì trạng thái phong đạm vân khinh của mình, làm cho Dận Chân không thể đoán được đến tột cùng là Dận Hữu đang nghĩ gì.
Là chán ghét, hoài nghi, tức giận, hay là vui vẻ, toàn bộ đều không có biểu hiện ra.
Sau khi đi vào phòng, tiểu thái giám thấy chủ tử nhà mình lười biếng ngồi một bên, mà Tứ gia cũng ủ ê ngồi đàng hoàng bên cạnh, lưng cũng còng ra, nhìn. . . có điểm giống quản gia Đại Hoàng không xương trong viện.
Ý thức được trong đầu mình có suy nghĩ bất kính với chủ tử, tiểu thái giám sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hắn vội buông tách trà cùng đĩa điểm tâm xuống liền cúi đầu đi ra.
“Keng, cạch.” Tiếng nắp trà mở ra, sau đó là tiếng đặt tách trà xuống, Dận Chân đã không dám nhìn tới sắc mặt Dận Hữu nữa.
Dận Hữu lấy tay nâng cằm mình rồi nhìn Dận Chân, người mà hiếm khi mới lộ ra dáng điệu chột dạ bất an kia, y cười híp mắt mà vân vê một khối điểm tâm rồi cắn một cái, liền cảm thấy hương vị có chút ngọt ngấy, nên đành buông xuống, y lại uống một ngụm trà, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tứ ca, ngươi. . .”
Hai tay Dận Chân nắm chặt, y bào cũng bị nắm tới nhăn nhíu.
Dận Hữu thấy thế liền đưa tay cầm lấy cổ tay Dận Chân, cổ tay kia còn hơi run run, chứng tỏ chủ nhân của nó đang sợ hãi trog lòng. Sao Dận Hữu lại không biết, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp mà cũng vừa buồn cười. Một người kiêu ngạo như vậy, thì ra cũng có lúc vì một việc mà cảm thấy sợ hãi a. Là sợ hãi mình sẽ rời bỏ hắn đi?
Người đời sau thường nói Ung Chính hoàng đế là người tâm kế thâm trầm, thiết huyết lãnh khốc, nhưng đối với y mà nói, đây không phải là người luôn che chở y, chăm sóc y, yêu thương y sao?
“A.” Nhịn không được mà cười ra tiếng, Dận Hữu nhíu mày cười đùa nói: “Tứ ca, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Dận Hữu, chỉ thấy ý cười trong mắt của người kia, trên mu bàn tay lại truyền đến sự ấm áp, vì vậy mà sự bất an trong lòng cũng dần biến mất, loại suy đoán khó tin kia liền hiện lên trong đầu hắn, làm sao cũng không thể gạt bỏ, hắn trở tay cầm lấy tay Dận Hữu, kéo người đến ôm vào trong lòng mình, đỡ Dận Hữu ngồi trên đầu gối mình.
“Ngươi đã biết?” Dận Chân chôn đầu vào cổ đối phương, hơi thở ấm áp làm cho vành tai người trong lòng lại càng đỏ hơn.
“Đã biết cái gì?” Dận Hữu không có giãy dụa, chỉ cười đưa tay kéo mái tóc sau lưng người nào đó, đối với cái kiểu tóc này, y thật sự thích không nổi. Cũng không biết thẩm mỹ của cái gia đình Ái Tân Giác La này phát triển thế nào, nhiều người đẹp như vậy, không nên đem mấy kiểu tóc xấu hoắc này đặt lên đầu a, không những thế, bọn họ còn muốn những người khác phải xấu chung với mình nữa. Nghĩ lại các quốc gia Châu Âu ở đời sau vẫn luôn cho rằng kiểu bím tóc này là hình tượng lạc hậu, Dận Hữu nghĩ tới mà phải thở thật dài một tiếng.
Mãn nhân nhập quan, cho rằng bắt người Hán cạo đầu mới gọi là thần phục bọn họ, đáng tiếc đây là cách làm cực kỳ lỗ mãng mà cũng cực kỳ hậu hoạn. Toàn bộ Đại Thanh, người Mãn thì ít, người Hán lại nhiều. Vì bắt họ cạo đầu mà trên tay người Mãn đã dính không biết bao nhiêu nợ máu, còn có văn tự ngục ‘Có Lẽ Có’, người Mãn làm mưa làm gió, địa vị của người Mãn và người Hán không ngang nhau, khó trách có rất nhiều người Hán muốn “Phản thanh phục minh”, kỳ thật cái mà người Hán muốn phục ở đây không phải là Minh triều của bọn họ, mà là quyền thống trị của người Hán.
Cho đến khi triều Thanh kết thúc, người Hán và người Mãn vẫn không hợp mà cũng không mất, các dân tộc mâu thuẫn nhau vẫn luôn tồn tại song song với nhau. Mà làm cho lịch sử từng bước đi đến kết thúc, làm cho người dân hổ thẹn, cũng là Thanh triều. Chiến tranh nha phiến, các loại hiệp ước chủ quyền nhục nhã để rồi mất nước, Thanh triều yếu đuối vô năng, bế quan toả cảng. Một bước đi sai lầm này làm cho dân chúng đổ không biết bao nhiêu máu và nước mắt, để lại nhiều hối hận trong quá khứ. Thậm chí còn làm cho đất nước này trong mắt các quốc gia khác chính là hình tượng xấu xí cổ hủ lạc hậu trong một thời gia dài sau đó.
Ý thức được mình đã suy nghĩ đi quá xa, Dận Hữu tiếp tục kéo mái tóc Dận Chân nhưng vẫn không nói lời nào.
“Dận Hữu.” Đối với hành vi không lễ phép của Dận Hữu, Dận Chân hoàn toàn không để vào mắt, hiện tại cả trái tim hắn đều đang đứng lảo đảo bên vách núi, chỉ cần một câu của Dận Hữu là có thể quyết định trái tim hắn bộp một tiếng dập nát, hay là thoát khỏi vách núi đen, trở lại địa phương an toàn, “Từ lúc ta sáu tuổi đã nắm lấy tay ngươi, cũng đã gần mười bảy năm rồi.”
Bàn tay đang thưởng thức mái tóc của Dận Hữu dừng lại, y đã sắp quên đi hầu hết chuyện của kiếp trước, đời này, người làm bạn bên cạnh y lâu nhất chỉ có Dận Chân. Thì ra, đã nhiều năm trôi qua, y từng có lúc giả vờ ngu ngốc, cũng từng có lúc xông pha trên chiến trường, cũng từng có tính kế, nhưng khoảng thời gian thoải mái nhất, vẫn là ở bên cạnh Dận Chân.
“Ngươi vẫn luôn ở cùng ta, khi hoàng ngạch nương mất, ta quỳ gối trên linh đường, ngươi đã vụng trộm ở bên ngoài coi chừng dùm ta, ngươi cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết là đã để lộ ra mũi giày.”
“Ta thương tâm ăn không ngon, ngươi vẽ tranh tiểu oa nhi dỗ ta vui vẻ, nhưng lại bị hoàng a mã phát hiện, bị phạt quỳ ở bên ngoài hành lang suốt hai canh giờ.”
“Rồi về sau, ngươi cùng ta tâm sự, ban đêm vụng trộm đắp chăn cho ta. Lão Cửu giáo huấn một tiểu thái giám của ta, ngươi liền giúp ta ra mặt, bị lão Cửu ghi hận. Kế đó, khi ta thành thân, ngươi lén lén lút lút giúp đỡ ta tra những huynh đệ khác có dị động gì hay không.” Dận Chân nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Dận Hữu, cười khẽ một tiếng, “Những chuyện đó ta đều biết hết.”
Dận Hữu có chút bi phẫn rồi, y cho là chuyện mình đi tra những huynh đệ khác là đủ bí mật, không nghĩ tới Dận Chân cũng biết, người này đến tột cùng đã nuôi ra thủ hạ tài ba dạng gì a. Nhe răng cắn đầu vai Dận Chân một cái, nhất thời y có cảm giác mình ăn non.
“Ngươi giúp ta và ngạch nương giữ gìn tình cảm, để quan hệ của ta và Thập Tứ trở nên thân thiết, thậm chí vì ta mà lạnh nhạt với nữ nhân Nạp Lạt gia. Bọn họ đều nói ta luôn đối tốt với ngươi, nhưng bọn họ lại không biết ngươi đã luôn âm thầm đối tốt với ta.” Tay Dận Chân càng ôm chặt hơn, “Dận Hữu, ở bên cạnh ta cả đời đi, ta không cần ngươi giúp ta tính kế, cũng không cần ngươi vì ta mà hai tay dính máu, chỉ cần ngươi đứng bên cạnh ta là đủ, thành cũng tốt, mà bại cũng thế, cho dù để ngươi thấy tình trạng chật vật của ta cũng không sao cả. Cứ như vậy mà cùng ta, được không?”
Nghe Dận Chân dùng giọng điệu bình thản nói xong lời thoại đầy tình cảm này, Dận Hữu nhả hàng răng đang cạp đống vải kia ra, trong lòng có cảm giác mọi chuyện vốn nên như vậy, giống như bọn họ đã cùng nhau đi nhiều năm nay, dẫu đường có xa thế nào đi nữa, cùng ở một chỗ, nhìn đối phương vang danh cùng chật vật, sau đó cùng nhau đi đến đích cuối cùng.
“Được.” Cùng người quan trọng nhất trong đời mình bên nhau, có cái gì không tốt. Người này tâm kế thâm trầm, nhưng lại không mong muốn tính kế y. Người này lãnh huyết vô tình, nhưng đối với y luôn thật cẩn thận, che chở có thừa. Một người như vậy, nếu bỏ lỡ, còn có ai có thể đối tốt với y như vậy. Lại còn có ai có thể làm mình buông hết thảy băn khoăn, nguyện ý cả đời làm bạn?
Nghe được từ ‘Được’ kia, trong lòng Dận Chân giống như bị lấp đầy cái gì đó, từ chút chút một tràn ra ngoài. Hắn ngẩng đầu, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Dận Hữu, hôn lên nơi mà chính mình đã từng thật cẩn thận chạm qua.
Môi cũng không đỏ tươi như nữ tử, nhưng lại vô cùng ấm áp cùng mềm mại, làm cho hắn muốn điên cuồng nhưng lại không thể không cẩn thận.
Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, lưỡi hai người giao cùng một chỗ, trao đổi hơi thở cho nhau, bàn tay gắt gao khảm vào nhau.
Một lúc lâu sau, Dận Hữu bắt lấy một cái móng vuốt muốn hướng vào trong quần áo mình thăm dò, tủm tỉm cười: “Tứ ca, trời đã không còn sớm, ngươi nên trở về phủ đi.” Sau đó liền vặn vẹo uốn éo, nghe được tiếng hút khí nặng nề bên tai, y tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
Dận Chân chế trụ hông y, miễn cho thân dưới của mình càng thêm xúc động, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, giọng Dận Chân mang theo một tia uất ức không dễ dàng phát giác nói: “Cứng.”
Dận Hữu đưa tay khẽ vuốt, vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ: “Không có việc gì, trời lạnh, nước cũng có thể biến cứng, nếu không, ta cho ngươi mượn noãn thủ lô để sưởi nè.”
Bị Dận Hữu cố ý trêu chọc như vậy, Dận Chân thiếu chút nữa liền trực tiếp lột da y, hắn nghiến răng, nhưng khi nhìn dáng vẻ ôn hòa tuấn nhã kia lộ ra ý cười, hắn liền sửng sốt, không dám có một chút cử chỉ quá đáng nào, đành phải oán hận mà ôm lấy người đang cười đến phong đạm vân khinh kia, “Ngươi đừng động.”
“Ngoan!” Dận Hữu vỗ vỗ đầu Dận Chân, sau đó ở phần đầu bóng loáng của Dận Chân mà “Chụt” một tiếng, “Chuyện còn chưa chuẩn bị tốt, ngươi cần luyện tập định lực nhiều hơn, chờ tâm tình ta tốt hơn, sẽ thương lượng xem có cho ngươi luyện ngũ chỉ thần công không, hiện tại nha, ngươi nên chép kinh Phật nhiều một chút, Tâm Kinh ấy, đối với thân thể mới có lợi a.” Nói xong, y nhảy khỏi đầu gối Dận Chân, hai tay chắp sau lưng, lắc lư đi ra cửa.
Dận Chân cúi đầu nhìn nơi nào đó đang ngẩng đầu, sờ sờ cái trán vừa được hôn của mình, trong lòng bắt đầu niệm: “Không tức thị sắc, sắc tức thị không.” Môi của Thất đệ thật mềm, đầu lưỡi cũng rất linh hoạt, cảm giác thật sự. . .
Không tức thị sắc, sắc, sắc a.
Đêm hôm đó, khi Tiểu Lộ Tử hầu chủ tử nhà mình thay y phục thì phát hiện đầu vai y bào của chủ tử nhà mình có nhiều hơn một cái lỗ nhỏ, liền nói, “Gia, áo choàng của ngài bị lủng rồi, để nô tài vứt đi cho ngài.”
“Hả?” Dận Chân giương mắt nhìn cái lỗ như bị chuột cắn kia, khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm, “Không cần, ngươi đem cái này áo choàng này đi giặt, phải hảo hảo coi chừng, kêu người giặt cẩn thận một tí, cái lỗ này phải giữ lại cho gia, ai cũng không được động vào.”
“Dạ.” Đối với hành vi kỳ quặc lại tỏ vẻ trầm mặc của chủ tử nhà mình, Tiểu Lộ Tử nghĩ nghĩ, vẫn nên kêu một người đáng tin đi giặt mới được, nếu như đem cái lỗ này giặt hỏng, chỉ sợ sẽ làm gia mất hứng.
Không lâu sau, vài vị hoàng tử trưởng thành nghe được một tin tức kỳ lạ, nói là lão Tứ đột nhiên thích kinh Phật, yêu thích nhất là chép Tâm Kinh.
Lão đại nghe tin này, liền khinh thường cười lạnh một tiếng.
Lão Nhị nghe xong tin này, vừa lòng gật đầu.
Lão Tam nghe được, bắt đầu lo lắng xem mình có nên tìm một cao tăng đắc đạo đưa cho Tứ đệ để giúp hắn lễ phật không.
Lão Bát khi biết được tin, tiện tay mở một quyển kinh Phật ra, cười lạnh, hành động của lão Tứ ngày càng tốt, một bộ không tranh không đoạt, cũng không biết là làm cho ai xem đây?
Chỉ có Dận Hữu là tỏ ra bình tĩnh nhất, mùa đông lại đến, tuyết bắt đầu rơi trong Tử Cấm Thành, Dận Hữu gọi Phúc Đa tới: “Tiểu Đa tử, hôm nay Tứ ca có nói biệt trang đem không ít trái cây tươi đến tặng cho quý phủ của hắn, kêu gia đến đấy nếm thử. “
“Dạ.” Phúc Đa còn chưa kịp xoay người, đã nghe âm thanh của một tiểu thái giám từ ngoài cửa truyền đến.
“Gia, Tứ gia đến, còn gọi người mang tới không ít trái cây tươi.”
Phúc Đa lập tức cảm khái trong lòng, Tứ gia a, mắt ngài là bị mù a, làm sao lại đem cái gọi là huynh đệ tình thâm kia đặt lên một người lười biếng như gia mình chứ?