Nó trong tư thế nhún thân, hai tay nâng cao không đồng đều, bàn tay vươn ra tựa như hất một thứ vô hình, nếu có thêm một quả bóng lớn treo vào, vậy quả thực rất giống tư thế ném chuẩn của một vận động viên bóng rổ.
Ừ, có điều lại tạo cảm giác không thoải mái, vì nó không có lớp da, được tạo hình để hiển lộ rõ ràng từng bó cơ nâu đỏ, những dây thần kinh dây gân, mạch máu ửng hồng xen lẫn, tinh tế có chút kinh dị.
-Đương nhiên không, chúng tôi theo dõi anh ta một đoạn thời gian, trừ bỏ ba người kia là thường xuyên tiếp xúc, ai cũng không thân cận được. Tỉ lệ mua chuộc bọn họ gần như bằng không bởi vì ba con gà chíp hôi sùng bái tên Âu Tử Dạ như thần, thiếu điều mang lên bàn thờ cúng dường.
Nghe thế tôi lại trầm mặc một trận trong lòng, âm thanh tên này tuy có chút trầm khàn nhưng là trầm ấm và khàn nhẹ, giọng điệu không gây cảm giác áp bức nhưng ý tứ thong dong mà tự tin, như một kẻ đã trải qua vô số thăng trầm khiến người nghe bất giác phải lưu tâm.
Gã lại cao ngạo xem thường ba người Phong Linh tới mức xếp họ vào hàng gà nhãi nhép. Được rồi, hẳn là do thực lực vượt trội, gã tài giỏi liền có quyền coi khinh.
-nếu đã thế, tôi lấy đâu ra cơ hội mà nằm vùng?
Mắt tôi thấy gã đang cầm lấy một cái bình lớn, hất chất dịch lên thân những pho tượng, từ đó mùi xăng dầu nhè nhẹ lan tỏa, mà trên lưng, cây ô đã được cho vào cái túi đeo, một loại túi đeo giống đồ chứa kiếm.
Mắt chuyển về nhìn hình nộm được đặt trên một cái ghế đẩu, toàn thân bao phủ đủ loại dây căng ra giam giữ. Dây cột ở cánh tay, ở bắp tay, trái phải hai bên đều có rồi nối với tấm sắt lỗ trên đầu, cố định. Dây cột bên ngực, bên hông, nơi đầu gối rồi cố định lại với cây cột cắm bên cạnh.
-bởi vì thân thế của cậu chính là sợi dây nối với anh ta?
Tôi tiến tới một bức tượng điêu khắc khác, nó cũng tương tự như cái kia, là một tượng nam cũng chẳng cho mặc đồ, nói thế là còn nhẹ, ngay đến da cũng lột sạch sẽ đúng là có chút khẩu vị biến thái. Không biết là loại khách hàng nào sẽ có nhu cầu mua đám tượng này về trưng bày?
Có lẽ tôi nghĩ chưa tới, bọn họ là làm mô hình giải phẫu cơ thể người phục vụ cho việc giảng dạy tại các bệnh viện trường học? À, hay là cung cấp cho hoạt động nhà ma nhỉ? Cũng không ổn lắm, những tư thế này, tôi phóng tầm mắt lia một vòng.
Toàn những tư thế giống như mô phỏng lại những sinh hoạt vận động thường ngày của con người, biểu tình bình thường, không có cái kiểu nhe răng giơ móng hay là trợn mắt lè lưỡi. Không có tư thế dáng vẻ dữ tợn hung ác, tựa như những các xác vô hồn, không có bất cứ biểu cảm dư thừa.
Bọn họ sản xuất ra loại mặt hàng hàng loạt này là hướng tới mụch đích kinh doanh gì? Đối tượng gì chịu bỏ tiền ra? Trong óc loạn chuyển một vòng rồi đi vào ngõ cụt, miệng lại cử động bật ra câu hỏi liên quan tới đề tài đang thảo luận.
-thân thế của tôi thì liên quan gì tới Âu Tử Dạ? Có lẽ nào là anh trai thất lạc nhiều năm ?
Bên tai thoáng nghe thấy tiếng gã khẽ cười, tựa như chế giễu đám tế bào não ấu trĩ của tôi. Tôi cũng cảm thấy trí tưởng bở của mình đã quá cao bay xa chạy .
-được rồi, đừng úp úp mở mở nữa, dựa vào đâu cho rằng tôi lấy được sự tin tưởng từ anh ta?
Tượng nhựa này được đặt tên một cái bàn gỗ thấp quanh thân đầy dây cột lại cố định trong tư thế cúi thấp thắt lưng, mặt hướng về phía trước, hai tay nắm lại tạo thành một đường thẳng.Tôi lùi ra xa một đoạn, nghiền ngẫm quan sát, nếu đặt vào tay bức tượng một cây gậy, vậy đích thực là một động tác chuẩn bị đánh bóng gôn.
- cậu lên coi anh là mụch tiêu mà phấn đấu, vì anh ta mà trả giá một chút, vì khi sự coi trọng tin cậy lấy được rồi, những thông tin chỉ Âu Tử Dạ biết, cậu là tha thiết truy cầu sẽ được báo đáp.
Tôi lại dí sát gần hơn, quan sát tỉ mẩn, thậm chí đưa cả tay lên sờ mó, bởi vì chất liệu giống nhựa lại tựa như không đúng, chẳng qua các chi tiết miêu tả quá sức công phu cầu kỳ khiến tôi không tránh khỏi cảm giác rờn rợn vô cớ.
-những thông tin chỉ anh ta biết, tôi vì sao lại phải tha thiết truy cầu?
Miệng có vẻ tùy ý vấn mắt lại quan sát phần sọ trắng xám còn nổi rõ những đường máu của bức tượng được tách ra một nửa cho phép người ta nhìn thấy nếp nhăn não bộ uốn lượn hoàn hảo cùng mạch máu đỏ thẫm chằng chịt. Từng múi cơ nơi bắp tay, bắp chân, nơi bụng đều được sắp xếp theo tỉ lệ giải phẫu chuẩn xác cùng những mạch máu, dây thần kinh, xen lẫn những nếp thịt hồng nâu, mảng gân trắng ngà chi tiết tỉ mỉ và tinh xảo tới mức khiến cho mẫu tiêu bản như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá.
-để tôi nói thẳng ra, nếu như trí nhớ của cậu tốt, cục diện bây giờ sẽ không như vậy, vì thế, hẳn là cậu đã quên sạch sành sanh?
Một kẻ lạ huơ lạ hoắc, mới gặp chưa đầy tiếng đồng hồ, lại có thể khẳng định tôi mất ký ức. Tôi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hoài nghi gã sao đoán ra? Hơn nữa còn xâu chuỗi được việc mất ký ức liên đới với tên Âu Tử Dạ.
Nhìn thấy tôi có vẻ lơ ngơ, gã càng khẳng định chắn chắn nghi vấn, lại được đà lấn tới.
-Một khi cậu đã không phản đối, chỉ cần theo đuôi anh ta, rồi sẽ tìm lại được những hồi ức lúc trước vì sao lại lãng quên đặc biệt là vì sao lại phải phụ thuộc vào anh ta?
Tên này, hình như sảng khoái đối tốt quá mức cho phép rồi. Sao giống kiểu vẽ sẵn đường cho tôi chỉ việc cắm đầu tô theo? Chắc chắn, gã nắm trong tay rất nhiều tin tức mấu chốt về Âu Tử Dạ, bất ngờ là, tôi vậy mà cũng có phần dây dưa. Vậy thì chắc phải cưỡi lên lưng cọp một phen mới được, liền xem xem gã định giăng âm mưu dương mưu gì.
-cứ cho là tôi đi theo làm tay sai cho Âu Tử Dạ, thế thì cứ việc tôi tôi làm, cần gì phải nhờ vả anh giúp đỡ nữa? Rốt cuộc vì sao anh lại nhắm vào tôi? Vì sao biết nhiều tới vậy? Có dụng ý gì khi chỉ lối cho tôi? Nói thật lúc trước tôi chưa từng nảy sinh ý định muốn tìm lại thứ mình đã vất bỏ.
-Đó là lúc trước, khi cậu chưa gặp Âu Tử Dạ, bây giờ khác rồi, cậu không muốn tìm hiểu những phát sinh khác lạ trên bản thân sao?
Tôi giả bộ bỏ ngoài tai, hiếu kì tiến tới một dáng hình khác, tiếp tục phớt lờ hành động tưới xăng của tên kia. Lần này là một người phụ nữ, cô ta nằm nghiêng trên chiếc bàn dài, khủy tay chống xuống bàn tay đỡ lấy má làm điểm tựa, tay còn lại vươn lên đặt trên hông. Xem tư thế tạo hình, đặt vào bất cứ người đàn bà nào thừa hưởng số đo ba vòng đáng tự hào đều gây cho người ngắm vẻ đài các mà thư thái.
Tôi giả vờ không bị câu dẫn, chỉ chăm chăm nhìn như hút hồn vào tấm thân thiếu phụ lõa thể, gã tới bên, dốc hết những giọt dầu hôi cuối cùng lên thân tượng, sau đó quăng nó đi, lại nhả thêm mồi, nhất quyết phải câu bằng được con cá này .
-coi như tôi khuyến mãi chào hàng...Là khí, khí bao bọc lấy cơ thể cậu cùng một dạng với anh ta. Hai người xem như là đồng loại, hẳn là nhận ra chứ?
Tôi, ngay từ đầu đã nhìn thấy hắc khí bao phủ trọn vẹn con người anh ta tựa như cấu tạo nên, khiến trong đầu luôn nảy sinh câu hỏi rốt cuộc Âu Tử Dạ vẫn là con người đấy chứ?
Sau đó, vì liên tiếp phát sinh quá nhiều chuyện quái đản khó chấp nhận cho nên vấn đề về anh ta cũng tự động bị xem nhẹ, lược bỏ. Bây giờ gã này nhắc lại, tựa hồ đó lại là sự tình then chốt.
-anh cũng nhìn thấy?
-thấy chứ, với tôi, mọi thứ lúc nào cũng sắc nét như ban ngày.
-ra thị lực mắt cũng xuất chúng hơn người.
Tôi tỏ vẻ à ra thế, tiếp tục diễn tròn vai anh chàng gà mờ, để tâm tới phần bụng cô ta được mở banh, bắt đầu từ dưới xương ức ngực lộ ra hệ thống tiêu hóa gấp khúc đến hết phần bụng dưới mở rộng sang cả hai bên thân hông cho phép nhìn trọn vẹn bào thai trắng ngà nằm cuộn tròn.
-cậu ngốc à, người bình thường dù 10/10 cũng đừng hòng nhìn thấy vật chất vô hình.
Tôi lại đi tới một bức tượng khác, nó ở trong tư thế ngồi suy tư trầm ngâm. Một chân gác lên chân kia, một tay chống cằm, khuôn mặt hơi cúi xuống, tay còn lại vươn ra giống sờ một thứ gì đó, hoặc như lật một trang sách vô hình. Tôi lơ đãng hỏi.
- chỉ những người thông linh?
-và những người luyện khí nữa.
Cũng như những bức tượng khác, nó có đặc điểm chung là da bị lột, các thớ cơ đỏ thẫm hiển lộ và xung quanh, hiển nhiên cần có các sợi dây cột vào nâng đỡ. Phóng mắt dõi toàn bộ căn phòng, rất dài, cách sắp xếp về cơ bản không bị xáo trộn, có lẽ do chúng tuy mang dáng dấp con người nhưng lại chỉ là những con búp bê nhựa vô tri vô giác lên bọn thi quỷ đi qua tự động lược bỏ.
-luyện khí công?
-phải luyện tới một trình độ nhất định, cho nên, mắt cậu có khả năng tùy ý, hẳn là bẩm sinh đúng không?
Tôi nghĩ mình không cần phải trả lời câu hỏi của gã, bởi ngay từ đầu dường như bản thân đã bị nhìn thấu rất nhiều vấn đề bất thường. Điều này khiến tôi vừa lo sợ nghi ngại lại vừa bài xích chán ghét.
Ừ, có điều lại tạo cảm giác không thoải mái, vì nó không có lớp da, được tạo hình để hiển lộ rõ ràng từng bó cơ nâu đỏ, những dây thần kinh dây gân, mạch máu ửng hồng xen lẫn, tinh tế có chút kinh dị.
-Đương nhiên không, chúng tôi theo dõi anh ta một đoạn thời gian, trừ bỏ ba người kia là thường xuyên tiếp xúc, ai cũng không thân cận được. Tỉ lệ mua chuộc bọn họ gần như bằng không bởi vì ba con gà chíp hôi sùng bái tên Âu Tử Dạ như thần, thiếu điều mang lên bàn thờ cúng dường.
Nghe thế tôi lại trầm mặc một trận trong lòng, âm thanh tên này tuy có chút trầm khàn nhưng là trầm ấm và khàn nhẹ, giọng điệu không gây cảm giác áp bức nhưng ý tứ thong dong mà tự tin, như một kẻ đã trải qua vô số thăng trầm khiến người nghe bất giác phải lưu tâm.
Gã lại cao ngạo xem thường ba người Phong Linh tới mức xếp họ vào hàng gà nhãi nhép. Được rồi, hẳn là do thực lực vượt trội, gã tài giỏi liền có quyền coi khinh.
-nếu đã thế, tôi lấy đâu ra cơ hội mà nằm vùng?
Mắt tôi thấy gã đang cầm lấy một cái bình lớn, hất chất dịch lên thân những pho tượng, từ đó mùi xăng dầu nhè nhẹ lan tỏa, mà trên lưng, cây ô đã được cho vào cái túi đeo, một loại túi đeo giống đồ chứa kiếm.
Mắt chuyển về nhìn hình nộm được đặt trên một cái ghế đẩu, toàn thân bao phủ đủ loại dây căng ra giam giữ. Dây cột ở cánh tay, ở bắp tay, trái phải hai bên đều có rồi nối với tấm sắt lỗ trên đầu, cố định. Dây cột bên ngực, bên hông, nơi đầu gối rồi cố định lại với cây cột cắm bên cạnh.
-bởi vì thân thế của cậu chính là sợi dây nối với anh ta?
Tôi tiến tới một bức tượng điêu khắc khác, nó cũng tương tự như cái kia, là một tượng nam cũng chẳng cho mặc đồ, nói thế là còn nhẹ, ngay đến da cũng lột sạch sẽ đúng là có chút khẩu vị biến thái. Không biết là loại khách hàng nào sẽ có nhu cầu mua đám tượng này về trưng bày?
Có lẽ tôi nghĩ chưa tới, bọn họ là làm mô hình giải phẫu cơ thể người phục vụ cho việc giảng dạy tại các bệnh viện trường học? À, hay là cung cấp cho hoạt động nhà ma nhỉ? Cũng không ổn lắm, những tư thế này, tôi phóng tầm mắt lia một vòng.
Toàn những tư thế giống như mô phỏng lại những sinh hoạt vận động thường ngày của con người, biểu tình bình thường, không có cái kiểu nhe răng giơ móng hay là trợn mắt lè lưỡi. Không có tư thế dáng vẻ dữ tợn hung ác, tựa như những các xác vô hồn, không có bất cứ biểu cảm dư thừa.
Bọn họ sản xuất ra loại mặt hàng hàng loạt này là hướng tới mụch đích kinh doanh gì? Đối tượng gì chịu bỏ tiền ra? Trong óc loạn chuyển một vòng rồi đi vào ngõ cụt, miệng lại cử động bật ra câu hỏi liên quan tới đề tài đang thảo luận.
-thân thế của tôi thì liên quan gì tới Âu Tử Dạ? Có lẽ nào là anh trai thất lạc nhiều năm ?
Bên tai thoáng nghe thấy tiếng gã khẽ cười, tựa như chế giễu đám tế bào não ấu trĩ của tôi. Tôi cũng cảm thấy trí tưởng bở của mình đã quá cao bay xa chạy .
-được rồi, đừng úp úp mở mở nữa, dựa vào đâu cho rằng tôi lấy được sự tin tưởng từ anh ta?
Tượng nhựa này được đặt tên một cái bàn gỗ thấp quanh thân đầy dây cột lại cố định trong tư thế cúi thấp thắt lưng, mặt hướng về phía trước, hai tay nắm lại tạo thành một đường thẳng.Tôi lùi ra xa một đoạn, nghiền ngẫm quan sát, nếu đặt vào tay bức tượng một cây gậy, vậy đích thực là một động tác chuẩn bị đánh bóng gôn.
- cậu lên coi anh là mụch tiêu mà phấn đấu, vì anh ta mà trả giá một chút, vì khi sự coi trọng tin cậy lấy được rồi, những thông tin chỉ Âu Tử Dạ biết, cậu là tha thiết truy cầu sẽ được báo đáp.
Tôi lại dí sát gần hơn, quan sát tỉ mẩn, thậm chí đưa cả tay lên sờ mó, bởi vì chất liệu giống nhựa lại tựa như không đúng, chẳng qua các chi tiết miêu tả quá sức công phu cầu kỳ khiến tôi không tránh khỏi cảm giác rờn rợn vô cớ.
-những thông tin chỉ anh ta biết, tôi vì sao lại phải tha thiết truy cầu?
Miệng có vẻ tùy ý vấn mắt lại quan sát phần sọ trắng xám còn nổi rõ những đường máu của bức tượng được tách ra một nửa cho phép người ta nhìn thấy nếp nhăn não bộ uốn lượn hoàn hảo cùng mạch máu đỏ thẫm chằng chịt. Từng múi cơ nơi bắp tay, bắp chân, nơi bụng đều được sắp xếp theo tỉ lệ giải phẫu chuẩn xác cùng những mạch máu, dây thần kinh, xen lẫn những nếp thịt hồng nâu, mảng gân trắng ngà chi tiết tỉ mỉ và tinh xảo tới mức khiến cho mẫu tiêu bản như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá.
-để tôi nói thẳng ra, nếu như trí nhớ của cậu tốt, cục diện bây giờ sẽ không như vậy, vì thế, hẳn là cậu đã quên sạch sành sanh?
Một kẻ lạ huơ lạ hoắc, mới gặp chưa đầy tiếng đồng hồ, lại có thể khẳng định tôi mất ký ức. Tôi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hoài nghi gã sao đoán ra? Hơn nữa còn xâu chuỗi được việc mất ký ức liên đới với tên Âu Tử Dạ.
Nhìn thấy tôi có vẻ lơ ngơ, gã càng khẳng định chắn chắn nghi vấn, lại được đà lấn tới.
-Một khi cậu đã không phản đối, chỉ cần theo đuôi anh ta, rồi sẽ tìm lại được những hồi ức lúc trước vì sao lại lãng quên đặc biệt là vì sao lại phải phụ thuộc vào anh ta?
Tên này, hình như sảng khoái đối tốt quá mức cho phép rồi. Sao giống kiểu vẽ sẵn đường cho tôi chỉ việc cắm đầu tô theo? Chắc chắn, gã nắm trong tay rất nhiều tin tức mấu chốt về Âu Tử Dạ, bất ngờ là, tôi vậy mà cũng có phần dây dưa. Vậy thì chắc phải cưỡi lên lưng cọp một phen mới được, liền xem xem gã định giăng âm mưu dương mưu gì.
-cứ cho là tôi đi theo làm tay sai cho Âu Tử Dạ, thế thì cứ việc tôi tôi làm, cần gì phải nhờ vả anh giúp đỡ nữa? Rốt cuộc vì sao anh lại nhắm vào tôi? Vì sao biết nhiều tới vậy? Có dụng ý gì khi chỉ lối cho tôi? Nói thật lúc trước tôi chưa từng nảy sinh ý định muốn tìm lại thứ mình đã vất bỏ.
-Đó là lúc trước, khi cậu chưa gặp Âu Tử Dạ, bây giờ khác rồi, cậu không muốn tìm hiểu những phát sinh khác lạ trên bản thân sao?
Tôi giả bộ bỏ ngoài tai, hiếu kì tiến tới một dáng hình khác, tiếp tục phớt lờ hành động tưới xăng của tên kia. Lần này là một người phụ nữ, cô ta nằm nghiêng trên chiếc bàn dài, khủy tay chống xuống bàn tay đỡ lấy má làm điểm tựa, tay còn lại vươn lên đặt trên hông. Xem tư thế tạo hình, đặt vào bất cứ người đàn bà nào thừa hưởng số đo ba vòng đáng tự hào đều gây cho người ngắm vẻ đài các mà thư thái.
Tôi giả vờ không bị câu dẫn, chỉ chăm chăm nhìn như hút hồn vào tấm thân thiếu phụ lõa thể, gã tới bên, dốc hết những giọt dầu hôi cuối cùng lên thân tượng, sau đó quăng nó đi, lại nhả thêm mồi, nhất quyết phải câu bằng được con cá này .
-coi như tôi khuyến mãi chào hàng...Là khí, khí bao bọc lấy cơ thể cậu cùng một dạng với anh ta. Hai người xem như là đồng loại, hẳn là nhận ra chứ?
Tôi, ngay từ đầu đã nhìn thấy hắc khí bao phủ trọn vẹn con người anh ta tựa như cấu tạo nên, khiến trong đầu luôn nảy sinh câu hỏi rốt cuộc Âu Tử Dạ vẫn là con người đấy chứ?
Sau đó, vì liên tiếp phát sinh quá nhiều chuyện quái đản khó chấp nhận cho nên vấn đề về anh ta cũng tự động bị xem nhẹ, lược bỏ. Bây giờ gã này nhắc lại, tựa hồ đó lại là sự tình then chốt.
-anh cũng nhìn thấy?
-thấy chứ, với tôi, mọi thứ lúc nào cũng sắc nét như ban ngày.
-ra thị lực mắt cũng xuất chúng hơn người.
Tôi tỏ vẻ à ra thế, tiếp tục diễn tròn vai anh chàng gà mờ, để tâm tới phần bụng cô ta được mở banh, bắt đầu từ dưới xương ức ngực lộ ra hệ thống tiêu hóa gấp khúc đến hết phần bụng dưới mở rộng sang cả hai bên thân hông cho phép nhìn trọn vẹn bào thai trắng ngà nằm cuộn tròn.
-cậu ngốc à, người bình thường dù 10/10 cũng đừng hòng nhìn thấy vật chất vô hình.
Tôi lại đi tới một bức tượng khác, nó ở trong tư thế ngồi suy tư trầm ngâm. Một chân gác lên chân kia, một tay chống cằm, khuôn mặt hơi cúi xuống, tay còn lại vươn ra giống sờ một thứ gì đó, hoặc như lật một trang sách vô hình. Tôi lơ đãng hỏi.
- chỉ những người thông linh?
-và những người luyện khí nữa.
Cũng như những bức tượng khác, nó có đặc điểm chung là da bị lột, các thớ cơ đỏ thẫm hiển lộ và xung quanh, hiển nhiên cần có các sợi dây cột vào nâng đỡ. Phóng mắt dõi toàn bộ căn phòng, rất dài, cách sắp xếp về cơ bản không bị xáo trộn, có lẽ do chúng tuy mang dáng dấp con người nhưng lại chỉ là những con búp bê nhựa vô tri vô giác lên bọn thi quỷ đi qua tự động lược bỏ.
-luyện khí công?
-phải luyện tới một trình độ nhất định, cho nên, mắt cậu có khả năng tùy ý, hẳn là bẩm sinh đúng không?
Tôi nghĩ mình không cần phải trả lời câu hỏi của gã, bởi ngay từ đầu dường như bản thân đã bị nhìn thấu rất nhiều vấn đề bất thường. Điều này khiến tôi vừa lo sợ nghi ngại lại vừa bài xích chán ghét.