Đúng lúc đó ngoài cửa có tiếng gõ, một giọng nó trầm ổn cất lên cùng lúc với cánh cửa mở ra. Thì ra là đội ngũ bác sĩ y tá tới giờ tái khám, Thiên Hương rất tự giác ra ngoài chờ, mà hai kẻ đang ỉ ôi kẻ đòi dựa người không cho kia cũng rất thức thời ai về giường nấy.
Đám bác sĩ y tá thấy tôi tỉnh lại đều lộ vẻ mặt kinh hỉ, cảm thán mấy câu thăm hỏi đại loại như “thật không thể tưởng tượng nổi nhanh như vậy cậu đã có thể tự tỉnh lại rồi, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ sống đời thực vật một thời gian” .
Họ đến chỗ tôi xem xét trước tiên, tôi đặt điện thoại xuống, bác sĩ dùng ống nghe lạnh lẽo áp vào tim, vào lồng ngực, nghe nhịp đập, nhịp thở. Miệng luôn hỏi “cảm thấy trong người thế nào? lạnh lắm không? mỏi mệt nhiều không? chóng mặt buồn nôn không? tay chân đau nhức không?”. Y tá thì đứng bên cạnh ghi chép. Tôi đều trả lời ổn cả. Họ nói tuy tôi đã vượt qua tình trạng hiểm nghèo nhưng vẫn nên ở lại bệnh viện ít ngày để tiện bề theo dõi thêm.
Lại căn dặn tôi nếu có điều kiện thì ăn mấy thứ như nhân sâm, linh chi, tổ yến, bào ngư để tẩm bổ, nói tủy xương của tôi sản xuất máu quá chậm, những tế bào hồng cầu trong máu thiếu hụt trầm trọng, từ này về sau không nên vận động quá sức, càng không nên để tinh thần chịu đả kích mạnh, rất có thể bệnh cũ sẽ tái phát. Tôi đây trong người một xu dính túi cũng không có, chính là không khác tên ăn mày, viện phí còn phải nhờ cậy vào Thiên Hương trả dùm, cũng không biết ngày rộng tháng dài sau này cần lăn lộn kiếm sống như thế nào? Nhà cửa ở Hưng Long Đài lại ra làm sao rồi?
Bọn họ tiến tới hai người kia, hỏi han tình trạng sức khỏe, thay băng, tiêm thuốc, phát thuốc, nói với họ tốc độ lành bệnh như tên bắn, vết thương đã khép miệng rồi, có thể xuất viện bất cứ lúc nào, về nhà thì chỉ cần bôi thuốc, uống thuốc hai ba hôm nữa là ổn. Tôi không để ý nữa, đưa tay sờ sờ ngực, hình như quên cái gì thì phải? Đến khi đám y tá bác sĩ đi ra, Thiên Hương trở lại, phía sau còn có thêm hai người nữa.
Trên tay bọn họ cầm mấy túi xách, vừa nhìn thấy tôi một người lần lượt phân phát túi cho ba người, nói của đại tỷ thì ăn cơm đùi gà, Phong Linh ăn cơm sườn xào chua ngọt, Minh Đăng thì ăn cơm heo quay, thì ra là giờ ăn tới rồi. Người còn lại mặt mũi tươi cười hớn hở bước tới, tự động kéo cái bàn ăn bên mép giường, đặt đồ xuống.
- Mặc tiểu ca, quả nhiên anh tỉnh lại, ban nãy trở Báo ca đi có việc, anh ấy nói rất nhanh Mặc tiểu ca sẽ hồi tỉnh, cho nên khi quay lại, cố tình mua cho anh tô cháo gan, chúc anh mau chóng hết bệnh xuống giường.
-đa, đa tạ. Cậu...là?
Cậu nhóc mặt như đón nắng xuân tiễn gió đông, giới thiệu.
-em là Hoa Thiếu Thiên, anh có thể gọi em là A Hoa như mọi người. Tên kia là bạn em, Đặng Tiểu Trà, gọi cậu ta là Tiểu Trà được rồi.
Tôi nhìn hai con người trẻ tuổi chỉ khoảng 17, 18, một người tràn đầy nhựa sống, nụ cười rạng rỡ thoải mái lại ấm áp, như ánh dương quang, ngay đến ánh mắt cũng lấp lánh kiên định mà chân thành, khiến người khác nhìn vào, vô thức bị lôi cuốn, muốn thân cận. Chính là cái cậu đã dùng tay lái lụa siêu quần tránh thoát khỏi màn truy đuổi gắt gao phía sau, tuy đưa mọi người tới điểm đến, cũng tiễn nửa cái mạng người ta đi.
Mà người còn lại thấp bé hơn chút xíu, trông hiền lành mà nhu nhược, đeo gọng kính viền đen, tựa như con mọt sách ẩn thân quanh năm trong phòng tối, lâu ngày không được mặt trời quang hợp cho. Cậu bạn này không nói không rằng gì hết, chỉ đơn giản gật nhẹ cái đầu tóc tai dài lòa xoa như thể lười cắt đi, để mọc tùy ý như cỏ dại, xem như chào hỏi.
-Phải rồi, đọc thêm tin tức giật gân này nè Tiểu Mặc Mặc.
Phong Linh tiến tới chỗ tôi, đặt hộp cơm xuống, cầm lấy cái điện thoại, vuốt vuốt mấy cái đưa lại. Tôi nhìn vào màn hình.
“15/11: Báo an ninh đời sống: Tại bệnh viện Bát Nhất Lộ, thuộc Tây Cương (Đại Liên) tiếp nhận một nữ bệnh nhân trong tình trạng kỳ lạ, người này 43 tuổi tên Tùy Cẩm Đào, kẻ đưa tới là người tình của cô ta tên Khánh Hồng cho biết. Sáng nay lúc thức dậy phát hiện cô ta có điểm bất thường, lay gọi kiểu gì cũng không chịu tỉnh lại bèn hốt hoảng lái xe đưa tới bệnh viện. Sau một hồi đội ngũ bác sĩ kiểm tra sơ bộ, không có bất cứ một thương tổn dù nhỏ nhất gây ra nguy cơ bất ổn trên người, quả thật đến một vết xước rỉ máu cũng không, không hô hấp, không mạch đập, không có sự sống, không tìm ra nguyên nhân tử vong, gương mặt bình thản như đang say giấc.”
“Cho đến khi đưa thi thể vào phòng chụp mới phát hiện, toàn bộ cơ quan nội tạng, đều không có, hay chính xác hơn, bằng cách nào đó, biến mất, không lưu lại bất cứ dấu vết bị lấy đi. Hiện cảnh sát đang gấp rút tiến hành điều tra, bước đầu cho hay, căn hộ chung cư ở tầng 7, cửa ra vào nơi ban công có dấu hiệu bị phá mở, không phát hiện thấy dấu vân tay, có dấu giầy từ ngoài hướng vào trong, dấu một kiểu giầy một kích cỡ, dựa theo kích cỡ cho thấy là của nam nhân, hung thủ chỉ có một người hoạt động. So sánh với kiểu giày và kích cỡ của Khánh Hồng, kết luận không trùng khớp, có thể loại anh ta khỏi vòng nghi phạm.”
-Tùy Cẩm Đào này cũng không phải nữ nhân bình thường, bà ta chính là đối tác làm ăn lớn với Khai Lai, cung cấp sản phẩm thi thể nhựa hóa ra thị trường nước ngoài. Chết đáng đời. Kiếm nhiều tiền bẩn thế cũng không biết làm từ thiện để rửa bớt tội nghiệt. Đọc tiếp, đọc tiếp.
Giọng Phong Linh kề bên tai, thì ra anh ta vẫn đứng nhìn nãy giờ, nói xong thì cầm lấy hộp cơm, ngồi xuống cạnh Thiên Hương, tiếp tục ăn, trong miệng còn càm ràm chê đồ nấu không bằng Tiểu Quang Quang.
“16/11: Báo an ninh đời sống: Thi thể bị chết vì lấy mất nội tạng một cách kỳ lạ ngày hôm qua đang khiến tổ chuyên án của thành phố Đại Liên đau đầu vì vẫn không tìm ra bất cứ một đầu mối rõ ràng nào thì lại xuất hiện thêm một trọng án khác có cùng cách thức như trên. Người qua đời cũng trong tình trạng ngủ yên lành là Cựu chủ tịch Ủy viên Quân sự Trung ương Đảng Giang Dân, người phát hiện là bà giúp việc trong nhà nhiều năm. Người này cho hay, như thường lệ buổi sáng tới đánh thức ông Giang dậy lại phát hiện có điểm bất thường vì lay mãi cũng không nhúc nhích động đậy, bèn gọi điện cho xe cứu thương tới.”
“Lúc tới bệnh viện Nam Quan Lĩnh thuộc quận Cam Tỉnh Tử (Đại Liên) khám nghiệm, đồng dạng phát hiện nội tạng bị lấy đi trong khi cơ thể không chút tổn hại. Tin tức do ban chuyên án cung cấp, tư dinh của cố chủ tịch ủy viện luôn có camera và đội ngũ 10 bảo vệ chuyên nghiệp giám sát và quan sát 24/24 thế nhưng vẫn để hung thủ nghênh ngang tiến vào lầu 2 mà không chút hay biết, vẫn theo lối ban công phá cửa, vẫn để lại cùng một dấu giày một kích cỡ, như thế thách thức cơ quan chức năng bắt hắn.”
-Giang Dân, lão ta là đại boss, kẻ hạ lệnh cho Bạc Hy bằng mọi cách đưa người học Pháp Luân Công vào nhà giam, Bạc Hy truyền lệnh xuống Vương Lập, Vương Lập phái quân đội âm thầm thực hiện chính sách “thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót”. Bắt xong rồi liền giao cho đàn em là Tống Trung xử lý với khẩu hiệu “không khoan nhượng, nhân từ với tội nhân là sỉ nhục nhân phẩm quân nhân. Mẹ nó, lão già sống dai hơn đỉa, được hưởng hết vinh hoa phú quý, mãi tới hơn thất thập mới chầu diêm vương, ông trời quá quá dẽ dãi rồi.”
Giọng Minh Đăng gầm gừ nói tới đó chợt hừ mũi một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn, cũng không biết đã đứng kế bên từ lúc nào, anh ta cúi xuống, chạm tay vào màn hình, hiển thị ra thông tin khác.
-đọc thêm tin tức này mới trấn động nè.
Nói xong lại ngồi xuống cạnh ông anh, lầm bầm một câu nhớ đồ Tiểu Quang Quang nấu.
Thiếu Thiên và Tiểu Trà ngồi ở giường bệnh của Minh Đăng, đối diện giường tôi, cùng gắp đồ ăn trong một cái hộp lớn, hình như là sủi cảo áp chảo và xíu mại hấp, mỗi đứa còn có một cốc nước húp sì sụp bên cạnh, mùi trà ướp hoa thơm bốc lên.
“17/11: Báo an ninh đời sống: Lại thêm một vụ giết người hàng loạt không thấy máu diễn ra tại trại lao động giáo dưỡng Mã Tam gia ở Vu Hồng, Thẩm Dương. Khoảng 20 giờ tối 17/11 tại bệnh viện Tô Gia Đồn tiếp nhận cùng lúc 10 nạn nhân nữ đều trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, soi đèn vào mắt thì phát hiện đồng tử đã giãn to, đưa ống nghe lên tim, phổi đồng dạng không có nhịp đập, sóng điện não trên máy đo điện tâm đồ chỉ là đường thẳng băng nhưng thi thể không có bất cứ dấu hiệu tổn thương. Cũng chỉ đến khi đưa vào phòng chụp mới phát giác, toàn bộ cơ quan nội tạng, không phải của một người, của toàn bộ số người đưa tới, đều không tồn tại."
"Từ tim, gan, phổi, thận, dạ dày, bao tử, tá tràng, túi mật, lá lách, ruột già, ruột non, ruột thừa, bàng quan... tất cả đều biến mất mà da thịt bên ngoài không một khẽ hở, không dính một giọt máu. Vì tính nghiêm trọng của sự việc bên bệnh viện đã trực tiếp liên lạc tới cảnh sát địa phương, cũng mời cả phía nhà báo tới đăng tin. Đội cảnh sát Thẩm Dương kết hợp với tổ trọng án bên Đại Liên cùng hợp tác điều tra, bước đầu cho hay đây không thể do một người làm, mà là một nhóm sát nhân có quy mô tổ chức cụ thể, bởi vì để đột nhập vào trại giam giết một loạt nữ cai ngục mà không để lại bất cứ dấu vết gì, với người bình thường, là không thể.”
-trại lao động giáo dưỡng Mã Tam Gia, đó là nơi nhốt dành riêng cho phạm nhân nữ, nửa năm trước tôi có viếng thăm. Trại lao động giáo dưỡng, là một hệ thống trại giam giữ cho phép cảnh sát bắt nhốt những người phạm tội nhỏ nhẹ trong vòng 4 năm mà không cần thông qua xét xử. Ứơc tính có 320 cơ sở như thế trên toàn quốc, giam giữ tổng cộng 190.000 ngàn người nhưng những con số thực tế luôn cao hơn nhiều. Báo Nhân Quyền tại hải ngoại từ lâu đã lên án chỉ trích, buộc tội chính quyền lạm dụng những trại giam này để tạo ra nguồn lao động giá rẻ, trừng phạt tàn bạo thể xác và làm nhục nhân phẩm những người bị gọi là gây rối loạn trị an, bao gồm cả những người theo tập Pháp Luân Công chỉ vì họ không thể hoàn thành chỉ tiêu công việc quá mức hà khắc của cai tù.
Tiếng của Thiên Hương thình vang lên, lạnh lùng mà ẩn chứa căm giận, tôi ngẩng đầu, cô ấy đang thu dọn hộp cơm cho lại vào túi đồ, đã ăn uống xong xuôi rồi. Cô ấy nhìn nhìn tôi, hồi lâu lại bảo tôi đọc tiếp, nói có tin mới cập nhật hôm này.
“18/11: Báo an ninh đời sống: Sáng nay, bệnh viện Tô Gia Đồn lại tiếp nhận thêm 10 nữ cai ngục từ trại giam giữ Mã Tam Gia, triệu chứng không sai biệt, chết mà như ngủ say sưa, nội tạng thần thần bí bí bị lấy đi. Từ hôm xảy ra huyết án lạ lùng, bên nhà tù đã tăng cường quân đội giám sát, thế nhưng hung thủ vẫn nhởn nhơ tới gây án và vô tung vô ảnh rời đi khiến đội trọng án như kiến bò trên chảo lửa.”
Đám bác sĩ y tá thấy tôi tỉnh lại đều lộ vẻ mặt kinh hỉ, cảm thán mấy câu thăm hỏi đại loại như “thật không thể tưởng tượng nổi nhanh như vậy cậu đã có thể tự tỉnh lại rồi, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ sống đời thực vật một thời gian” .
Họ đến chỗ tôi xem xét trước tiên, tôi đặt điện thoại xuống, bác sĩ dùng ống nghe lạnh lẽo áp vào tim, vào lồng ngực, nghe nhịp đập, nhịp thở. Miệng luôn hỏi “cảm thấy trong người thế nào? lạnh lắm không? mỏi mệt nhiều không? chóng mặt buồn nôn không? tay chân đau nhức không?”. Y tá thì đứng bên cạnh ghi chép. Tôi đều trả lời ổn cả. Họ nói tuy tôi đã vượt qua tình trạng hiểm nghèo nhưng vẫn nên ở lại bệnh viện ít ngày để tiện bề theo dõi thêm.
Lại căn dặn tôi nếu có điều kiện thì ăn mấy thứ như nhân sâm, linh chi, tổ yến, bào ngư để tẩm bổ, nói tủy xương của tôi sản xuất máu quá chậm, những tế bào hồng cầu trong máu thiếu hụt trầm trọng, từ này về sau không nên vận động quá sức, càng không nên để tinh thần chịu đả kích mạnh, rất có thể bệnh cũ sẽ tái phát. Tôi đây trong người một xu dính túi cũng không có, chính là không khác tên ăn mày, viện phí còn phải nhờ cậy vào Thiên Hương trả dùm, cũng không biết ngày rộng tháng dài sau này cần lăn lộn kiếm sống như thế nào? Nhà cửa ở Hưng Long Đài lại ra làm sao rồi?
Bọn họ tiến tới hai người kia, hỏi han tình trạng sức khỏe, thay băng, tiêm thuốc, phát thuốc, nói với họ tốc độ lành bệnh như tên bắn, vết thương đã khép miệng rồi, có thể xuất viện bất cứ lúc nào, về nhà thì chỉ cần bôi thuốc, uống thuốc hai ba hôm nữa là ổn. Tôi không để ý nữa, đưa tay sờ sờ ngực, hình như quên cái gì thì phải? Đến khi đám y tá bác sĩ đi ra, Thiên Hương trở lại, phía sau còn có thêm hai người nữa.
Trên tay bọn họ cầm mấy túi xách, vừa nhìn thấy tôi một người lần lượt phân phát túi cho ba người, nói của đại tỷ thì ăn cơm đùi gà, Phong Linh ăn cơm sườn xào chua ngọt, Minh Đăng thì ăn cơm heo quay, thì ra là giờ ăn tới rồi. Người còn lại mặt mũi tươi cười hớn hở bước tới, tự động kéo cái bàn ăn bên mép giường, đặt đồ xuống.
- Mặc tiểu ca, quả nhiên anh tỉnh lại, ban nãy trở Báo ca đi có việc, anh ấy nói rất nhanh Mặc tiểu ca sẽ hồi tỉnh, cho nên khi quay lại, cố tình mua cho anh tô cháo gan, chúc anh mau chóng hết bệnh xuống giường.
-đa, đa tạ. Cậu...là?
Cậu nhóc mặt như đón nắng xuân tiễn gió đông, giới thiệu.
-em là Hoa Thiếu Thiên, anh có thể gọi em là A Hoa như mọi người. Tên kia là bạn em, Đặng Tiểu Trà, gọi cậu ta là Tiểu Trà được rồi.
Tôi nhìn hai con người trẻ tuổi chỉ khoảng 17, 18, một người tràn đầy nhựa sống, nụ cười rạng rỡ thoải mái lại ấm áp, như ánh dương quang, ngay đến ánh mắt cũng lấp lánh kiên định mà chân thành, khiến người khác nhìn vào, vô thức bị lôi cuốn, muốn thân cận. Chính là cái cậu đã dùng tay lái lụa siêu quần tránh thoát khỏi màn truy đuổi gắt gao phía sau, tuy đưa mọi người tới điểm đến, cũng tiễn nửa cái mạng người ta đi.
Mà người còn lại thấp bé hơn chút xíu, trông hiền lành mà nhu nhược, đeo gọng kính viền đen, tựa như con mọt sách ẩn thân quanh năm trong phòng tối, lâu ngày không được mặt trời quang hợp cho. Cậu bạn này không nói không rằng gì hết, chỉ đơn giản gật nhẹ cái đầu tóc tai dài lòa xoa như thể lười cắt đi, để mọc tùy ý như cỏ dại, xem như chào hỏi.
-Phải rồi, đọc thêm tin tức giật gân này nè Tiểu Mặc Mặc.
Phong Linh tiến tới chỗ tôi, đặt hộp cơm xuống, cầm lấy cái điện thoại, vuốt vuốt mấy cái đưa lại. Tôi nhìn vào màn hình.
“15/11: Báo an ninh đời sống: Tại bệnh viện Bát Nhất Lộ, thuộc Tây Cương (Đại Liên) tiếp nhận một nữ bệnh nhân trong tình trạng kỳ lạ, người này 43 tuổi tên Tùy Cẩm Đào, kẻ đưa tới là người tình của cô ta tên Khánh Hồng cho biết. Sáng nay lúc thức dậy phát hiện cô ta có điểm bất thường, lay gọi kiểu gì cũng không chịu tỉnh lại bèn hốt hoảng lái xe đưa tới bệnh viện. Sau một hồi đội ngũ bác sĩ kiểm tra sơ bộ, không có bất cứ một thương tổn dù nhỏ nhất gây ra nguy cơ bất ổn trên người, quả thật đến một vết xước rỉ máu cũng không, không hô hấp, không mạch đập, không có sự sống, không tìm ra nguyên nhân tử vong, gương mặt bình thản như đang say giấc.”
“Cho đến khi đưa thi thể vào phòng chụp mới phát hiện, toàn bộ cơ quan nội tạng, đều không có, hay chính xác hơn, bằng cách nào đó, biến mất, không lưu lại bất cứ dấu vết bị lấy đi. Hiện cảnh sát đang gấp rút tiến hành điều tra, bước đầu cho hay, căn hộ chung cư ở tầng 7, cửa ra vào nơi ban công có dấu hiệu bị phá mở, không phát hiện thấy dấu vân tay, có dấu giầy từ ngoài hướng vào trong, dấu một kiểu giầy một kích cỡ, dựa theo kích cỡ cho thấy là của nam nhân, hung thủ chỉ có một người hoạt động. So sánh với kiểu giày và kích cỡ của Khánh Hồng, kết luận không trùng khớp, có thể loại anh ta khỏi vòng nghi phạm.”
-Tùy Cẩm Đào này cũng không phải nữ nhân bình thường, bà ta chính là đối tác làm ăn lớn với Khai Lai, cung cấp sản phẩm thi thể nhựa hóa ra thị trường nước ngoài. Chết đáng đời. Kiếm nhiều tiền bẩn thế cũng không biết làm từ thiện để rửa bớt tội nghiệt. Đọc tiếp, đọc tiếp.
Giọng Phong Linh kề bên tai, thì ra anh ta vẫn đứng nhìn nãy giờ, nói xong thì cầm lấy hộp cơm, ngồi xuống cạnh Thiên Hương, tiếp tục ăn, trong miệng còn càm ràm chê đồ nấu không bằng Tiểu Quang Quang.
“16/11: Báo an ninh đời sống: Thi thể bị chết vì lấy mất nội tạng một cách kỳ lạ ngày hôm qua đang khiến tổ chuyên án của thành phố Đại Liên đau đầu vì vẫn không tìm ra bất cứ một đầu mối rõ ràng nào thì lại xuất hiện thêm một trọng án khác có cùng cách thức như trên. Người qua đời cũng trong tình trạng ngủ yên lành là Cựu chủ tịch Ủy viên Quân sự Trung ương Đảng Giang Dân, người phát hiện là bà giúp việc trong nhà nhiều năm. Người này cho hay, như thường lệ buổi sáng tới đánh thức ông Giang dậy lại phát hiện có điểm bất thường vì lay mãi cũng không nhúc nhích động đậy, bèn gọi điện cho xe cứu thương tới.”
“Lúc tới bệnh viện Nam Quan Lĩnh thuộc quận Cam Tỉnh Tử (Đại Liên) khám nghiệm, đồng dạng phát hiện nội tạng bị lấy đi trong khi cơ thể không chút tổn hại. Tin tức do ban chuyên án cung cấp, tư dinh của cố chủ tịch ủy viện luôn có camera và đội ngũ 10 bảo vệ chuyên nghiệp giám sát và quan sát 24/24 thế nhưng vẫn để hung thủ nghênh ngang tiến vào lầu 2 mà không chút hay biết, vẫn theo lối ban công phá cửa, vẫn để lại cùng một dấu giày một kích cỡ, như thế thách thức cơ quan chức năng bắt hắn.”
-Giang Dân, lão ta là đại boss, kẻ hạ lệnh cho Bạc Hy bằng mọi cách đưa người học Pháp Luân Công vào nhà giam, Bạc Hy truyền lệnh xuống Vương Lập, Vương Lập phái quân đội âm thầm thực hiện chính sách “thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót”. Bắt xong rồi liền giao cho đàn em là Tống Trung xử lý với khẩu hiệu “không khoan nhượng, nhân từ với tội nhân là sỉ nhục nhân phẩm quân nhân. Mẹ nó, lão già sống dai hơn đỉa, được hưởng hết vinh hoa phú quý, mãi tới hơn thất thập mới chầu diêm vương, ông trời quá quá dẽ dãi rồi.”
Giọng Minh Đăng gầm gừ nói tới đó chợt hừ mũi một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn, cũng không biết đã đứng kế bên từ lúc nào, anh ta cúi xuống, chạm tay vào màn hình, hiển thị ra thông tin khác.
-đọc thêm tin tức này mới trấn động nè.
Nói xong lại ngồi xuống cạnh ông anh, lầm bầm một câu nhớ đồ Tiểu Quang Quang nấu.
Thiếu Thiên và Tiểu Trà ngồi ở giường bệnh của Minh Đăng, đối diện giường tôi, cùng gắp đồ ăn trong một cái hộp lớn, hình như là sủi cảo áp chảo và xíu mại hấp, mỗi đứa còn có một cốc nước húp sì sụp bên cạnh, mùi trà ướp hoa thơm bốc lên.
“17/11: Báo an ninh đời sống: Lại thêm một vụ giết người hàng loạt không thấy máu diễn ra tại trại lao động giáo dưỡng Mã Tam gia ở Vu Hồng, Thẩm Dương. Khoảng 20 giờ tối 17/11 tại bệnh viện Tô Gia Đồn tiếp nhận cùng lúc 10 nạn nhân nữ đều trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, soi đèn vào mắt thì phát hiện đồng tử đã giãn to, đưa ống nghe lên tim, phổi đồng dạng không có nhịp đập, sóng điện não trên máy đo điện tâm đồ chỉ là đường thẳng băng nhưng thi thể không có bất cứ dấu hiệu tổn thương. Cũng chỉ đến khi đưa vào phòng chụp mới phát giác, toàn bộ cơ quan nội tạng, không phải của một người, của toàn bộ số người đưa tới, đều không tồn tại."
"Từ tim, gan, phổi, thận, dạ dày, bao tử, tá tràng, túi mật, lá lách, ruột già, ruột non, ruột thừa, bàng quan... tất cả đều biến mất mà da thịt bên ngoài không một khẽ hở, không dính một giọt máu. Vì tính nghiêm trọng của sự việc bên bệnh viện đã trực tiếp liên lạc tới cảnh sát địa phương, cũng mời cả phía nhà báo tới đăng tin. Đội cảnh sát Thẩm Dương kết hợp với tổ trọng án bên Đại Liên cùng hợp tác điều tra, bước đầu cho hay đây không thể do một người làm, mà là một nhóm sát nhân có quy mô tổ chức cụ thể, bởi vì để đột nhập vào trại giam giết một loạt nữ cai ngục mà không để lại bất cứ dấu vết gì, với người bình thường, là không thể.”
-trại lao động giáo dưỡng Mã Tam Gia, đó là nơi nhốt dành riêng cho phạm nhân nữ, nửa năm trước tôi có viếng thăm. Trại lao động giáo dưỡng, là một hệ thống trại giam giữ cho phép cảnh sát bắt nhốt những người phạm tội nhỏ nhẹ trong vòng 4 năm mà không cần thông qua xét xử. Ứơc tính có 320 cơ sở như thế trên toàn quốc, giam giữ tổng cộng 190.000 ngàn người nhưng những con số thực tế luôn cao hơn nhiều. Báo Nhân Quyền tại hải ngoại từ lâu đã lên án chỉ trích, buộc tội chính quyền lạm dụng những trại giam này để tạo ra nguồn lao động giá rẻ, trừng phạt tàn bạo thể xác và làm nhục nhân phẩm những người bị gọi là gây rối loạn trị an, bao gồm cả những người theo tập Pháp Luân Công chỉ vì họ không thể hoàn thành chỉ tiêu công việc quá mức hà khắc của cai tù.
Tiếng của Thiên Hương thình vang lên, lạnh lùng mà ẩn chứa căm giận, tôi ngẩng đầu, cô ấy đang thu dọn hộp cơm cho lại vào túi đồ, đã ăn uống xong xuôi rồi. Cô ấy nhìn nhìn tôi, hồi lâu lại bảo tôi đọc tiếp, nói có tin mới cập nhật hôm này.
“18/11: Báo an ninh đời sống: Sáng nay, bệnh viện Tô Gia Đồn lại tiếp nhận thêm 10 nữ cai ngục từ trại giam giữ Mã Tam Gia, triệu chứng không sai biệt, chết mà như ngủ say sưa, nội tạng thần thần bí bí bị lấy đi. Từ hôm xảy ra huyết án lạ lùng, bên nhà tù đã tăng cường quân đội giám sát, thế nhưng hung thủ vẫn nhởn nhơ tới gây án và vô tung vô ảnh rời đi khiến đội trọng án như kiến bò trên chảo lửa.”