Tác giả: Khương Nhi.
_____Chương 2______
Nàng vừa đến pháp trường liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ.
Trên đài cao hắn một thân long bào uy nghi khí thế ngất trời cùng văn võ bá quan đứng đấy.
Dưới chân đài lại là quân lính cùng phụ thân nàng.
Phụ thân nàng: Lạc Triết Nam hôm nay không còn một thân quan phục nữa mà thay vào đấy là bộ y phục dành cho phạm nhân. Tay thì bị kiềm hãm bằng xiềng xích.
- Phụ thân! - Nàng vừa chạy đến liền đưa tay ôm chầm lấy thân hình của Lạc Triết Nam.
Trên đường đến pháp trường nàng đã nghe A Thư kể lại mọi việc.
Sáng nay Lạc Triết Nam được triệu kiến vào cung gặp hắn. Sau đó không hiểu vì sao lại bị phán là có âm mưu thâm hiểm muốn cướp ngôi vị.
Nàng không tin... Nàng không tin... Chuyện này không thể nào xảy ra được. Phụ thân nàng vỗn dĩ là trung thần sao lại thành Phản Thần.
Lạc Triết Nam nhìn nàng một thân bạch y chạy đến ôm chầm lấy mình thì khóe mắt ông bỗng dưng đỏ lên.
- Hoan nhi ngoan... - Lạc Triết Nam muốn đưa tay lên ôm lấy thân thể đang run rẩy của nàng nhưng xiềng xích trên tay lại không cho phép. Nàng thân là mẫu nghi thiên hạ lại trước bàn dân thiên hạ ôm lấy kẻ phạm nhân đã là không ra thể thống gì rồi.
- Phụ thân! Nữ nhi nhất định sẽ cứu người! Nhất định! - Nước mắt nàng lại tuôn ra trên khuôn mặt kiều diễm của nàng.
- Hoan nhi! Con nhanh về Phượng Hoan Cung cùng A Thư thu dọn hành lý! Ca ca con sẽ đến đón con! - Lạc. triết Nam ghé sát tai nàng thì thầm. Hoàng thượng là đang sợ thế lực của phủ thừa tướng càng ngày càng lớn mạnh, cộng thêm đích nữ là hoàng hậu nữa thì sớm muộn gì hắn cũng bị ông thao túng. Nên dựng bằng chứng giả là ông phản quốc để diệt đi mối hiểm họa này.
Lạc Triết Nam ông chết không sao, phu nhân, của ông chết cũng không vấn đề gì, cả phủ thừa tướng có sụp đổ cũng không quan trọng bằng nữ nhi bảo bối của ông.
- Người đâu! Đưa Hoàng hậu ra khỏi phạm nhân! - Giọng nói lạnh lẽo trên toà cao vọng xuống. Là hắn!
Nàng ngẩng cao đầu nhìn nam nhân một thân long bào trên toà cao, trong ánh mắt của hắn bây giờ chỉ còn sự hả hê tự đại.
Sau câu nói của hắn quân lính liền tiến đến kéo tay chân nàng.
- Các ngươi là quên bổn cung là hoàng hậu đương triều? Bàn tay dơ bẩn của các ngươi hà cớ lại dám đụng vào bổn cung? - Nàng không dãy dụa, không la hét như trong suy đoán của tất cả những người hiện diện ở đây.
Nàng lạnh lùng hất tay của tên lính kia ra, khuôn mặt kiều diễm cùng đôi mắt hồ ly giao hoạt nhìn khắp nơi.
Phụ thân nàng là phạm nhân thì sao? Nàng Lạc Lãng Hoan vẫn là hoàng hậu đương triều. Nàng như thế nào lại để những tên lính kia vũ nhục nàng?
Lạc Triết Nam nhìn nữ nhi ông không chút sợ hãi uy nghi đứng đấy thì môi khẽ cong lên. Không hổ danh là nữ nhi của Lạc Triết Nam ông khí thế bức người.
- thần có lỗi! Mong hoàng hậu nương nương tha tội! - Cả đám quân lính nghe nàng nói thì hoảng loạn qùy xuống.
Đúng vậy! Thừa tướng gia là phạm nhân thì sao? Nàng vẫn là hoàng hậu nàng vẫn là một mẫu nghi thiên hạ.Vẫn là nữ nhân dưới một người trên vạn người.
- A Thư! Dìu bổn cung lên trên đài! Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng! - Nàng cười. Nụ cười lạnh đến thấu xương tủy
- Tuân lệnh! - A Thư tiến lại quy củ nâng tay lên hướng về phía cầu thang dẫn tới phía trên đài mà đi.
Nàng chậm rãi từng bước từng bước lên đài cao. Phong thái vẫn rất thanh nhã, bình tĩnh! Ai có thể ngờ trong lòng nàng bây giờ thật sự đau như cắt.
Nam nhân nàng yêu nhất cũng là nam nhân nàng hận nhất
- Hoàng hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! - Văn võ vừa thấy nàng liền qùy xuống mà hành lễ.
Văn võ bá quan ở đây không ai là không biết...
Hắn: Hàn Thiên lên ngôi được một phần cũng đều do hoàng hậu tính toán.
- Miễn lễ! - Nàng phất tay. Giọng nói phát ra cũng không biết đang buồn, đang giận hay đang lo sợ, vui buồn.
Chỉ có ánh mắt hồ ly giao hoạt khiến ai nhìn vào cũng muốn qùy dưới chân nàng mà hậu hạ!
- Thần thiếp tham khiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! - Nàng vẫn ung dung quy củ hành lễ với hắn.
- Hoàng hậu nàng không cần đa lễ! - Hắn đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn vào nàng. Tại sao? Tại sao đến giờ phút này nàng vẫn ung dung như thế?
Tại sao nàng qùy xuống khóc lóc cầu xin hắn?
Nếu nàng thật sự qùy xuống khóc lóc cầu xin hắn có thể hắn sẽ tha cho phụ thân nàng!
Nàng nhìn ánh mắt hắn, nụ cười trên mặt càng lúc càng rực rỡ.
- Hoàng thượng người thật là muốn lấy đầu thừa tướng gia? - Nàng đưa mắt nhìn phụ thân nàng phía dưới đài, dù một thân y phục phạm nhân tay bị xiềng xích nhưng chưa từng mất đi phong thái không sợ trời không sợ đất của ông.
- Thừa tướng gia là đang tương thông với loạn đãng âm mưu cướp ngôi! Chứng cứ rành rành nàng còn muốn gì?- Hắn nhìn nàng mong thấy được một chút sợ hãi trong mắt nàng nhưng hắn đã sai. Trong mắt nàng chỉ toàn một màng trắng thật sự nhìn vào sẽ không đoán ra nàng đang nghĩ gì!
- Tương thông với loạn đảng! Âm mưu cướp ngôi là tội tru di cửu tộc! Mạng của nàng cũng đang khó giữ chứ đừng nói nàng muốn cứu mạng thừa tướng gia! - Hắn bồi thêm!
Nàng thoát tay A Thư thân hình di chuyển đến bên cạnh hắn.
- Hoàng thượng! Ngươi là đang muốn ta qùy xuống cầu xin? Vậy thì người cứ nằm mơ đi!- Nàng ghé sát tai hắn âm lượng cũng chỉ mình hắn và nàng nghe rõ.
- À... ý hoàng thượng là muốn tru di cửu tộc phủ thừa tướng? Vậy ta có ý này rất hay hoàng thượng có muốn nghe? - Nàng đưa tay vuốt ve tách trà trên bàn. Vô ý vô tình mà nói ra.
- Ý nàng? - Hắn nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt.
Tuy một thân bạch y nhưng lại khí vẫn bức người.
Tuy bên ngoài nhỏ nhắn nhưng bên trong không biết chứa bao nhiêu nguy hiểm.
- Đã diệt cỏ thì phải diệt tận gốc! Kẻo mưa dầm cỏ lại sống lại! - Nàng cười nụ cười càng nồng đậm tức là nàng càng hứng thú nhiều với việc này.
- Đại hoàng tử: Hàn Hiền! Tam công chúa: Hàn Thiên Vy cả Qúy Phi: Lạc Lãng Ly và cả chính ta cũng là người của Lạc Gia phủ thừa tướng... Phải chăng chúng ta cũng nên bị xử trảm lăng trì như vậy mới hài lòng dân?
______Cửu Vĩ Hồ____
Mang đi phiền ib nói AD ❤❤❤❤
Mong mấy bạn cho tên tác giả lên đầu ❤❤❤❤❤