“! ”Lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Nhiên hoài nghi mình có vấn đề về thính giác.
Các anh em xung quanh không khỏi sửng sốt: “Đậu má.
”Em gái này thực sự định đánh với anh Nhiên sao?Chẳng lẽ cậu ta không biết năm ngoái anh Nhiên của họ đã giành giải quán quân Taekwondo toàn thành?“Không phải chứ, học sinh chuyển lớp….
” Giang Nhiên liếm môi: “Cậu thật sự muốn đánh?”Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Ờ, nhanh lên tôi còn phải ngủ bù.
”Đám nam sinh lần nữa rơi vào im lặng.
“Thế này có phải đang muốn chọc tức anh Nhiên không?”“Tự tin chút đi, kiểu gì cũng sẽ bị hạ thôi.
”“Được thôi.
” Giang Nhiên mỉm cười, ném áo khoác của mình cho cậu nam sinh bên cạnh: “Tôi đấu với cậu, đến lúc đấy đừng có mà khóc.
” phút sau.
Giang Nhiên nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn trần nhà, hứng chịu trận đòn đầu tiên trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của mình.
Doanh Tử Khâm ở bên cạnh nhặt chiếc cặp trên mặt đất, bước qua cậu ta tiến vào lớp học.
Không ai dám ngăn cản.
Đám nam sinh thấy cô không nhanh không chậm đi về phía một chiếc ghế trống, lấy trong cặp ra một chiếc gối, đặt lên bàn rồi ngủ thiếp đi, trên người còn đắp một cái chăn mỏng.
“! ”Trang bị đúng là đầy đủ.
“Thế này có phải là anh Nhiên thất bại trong việc đuổi người rồi không?”“Vừa nãy mày có thấy cậu ta động thủ không? Tao thấy cậu ta còn chả động gì cơ?”“Nói thế nào nhở, đúng là có chút ngầu.
”Nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể tin được Giang Nhiên lại bị một cô gái đánh ngã chứ?“Không sao đâu anh Nhiên.
” Mấy anh em an ủi: “Anh không được, vẫn còn có chị Vũ mà, em sẽ gọi cho chị Vũ, đợi chị ấy về, nhất định sẽ đuổi được cậu ta đi.
”“Anh Nhiên đừng lo lắng, chuyện anh không làm được, chị Vũ nhất định sẽ có cách thôi.
”Giang Nhiên nghiến răng: “Cút!”Đám nam sinh nhanh chóng chuồn mất dạng.
Một người trong số đó vội lấy di động ra gọi điện: “Chị Vũ, chị mau về đi, xảy ra chuyện lớn rồi…”Doanh Tử Khâm ngủ một giấc đến trưa.
Tỉnh dậy thì phòng học đã trống trơn, mọi người đều rời đi hết rồi, hôm nay hiệu trưởng đặc biệt cho lớp nghỉ một tiết vì sợ đám học sinh này sẽ liên lụy đến cả giáo viên.
Cô day lông mày, mở điện thoại, trên màn hình khóa hiển thị một tin nhắn từ năm phút trước.
【Cô bạn nhỏ, đi ăn cơm thôi, anh đang đợi em ở cổng trường.
】Cô im lặng một giây, cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Ở cổng trường người qua người lại.
Xung quanh Thanh Trí có rất nhiều hàng quán, vào thời điểm này, các học sinh đang mua đồ ăn trưa.
Chỉ có con cháu của các gia đình hào môn mới có người đưa cơm tới.
Người đàn ông đứng trước tượng đài của trường, tựa vào gốc cây.
Anh khẽ cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Vẻ biếng nhác thiếu nghiêm túc nhưng lại thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một người phụ nữ xinh đẹp tiến đến bắt chuyện: “Xin chào.
”Phó Quân Thâm ngước mắt, con ngươi vốn đang cười, bỗng co lại.
Người phụ nữ vén tóc ra sau tai, nói với vẻ thẹn thùng: “Có thể add wechat không?”“Ừm, trong nhà tôi còn đang nuôi một đứa bé, nếu cô không ngại làm mẹ kế…” Phó Quân Thâm tỏ vẻ hứng thú: “Vậy thì có thể.
”Người phụ nữ tái mặt, lập tức quay lưng bỏ đi, còn ném lại một câu “đồ điên”.
Phó Quân Thâm cất điện thoại, quay đầu thì thấy Doanh Tử Khâm đã mua một cây kẹo hồ lô, vừa ăn vừa hướng mắt tìm anh.
Trông cô vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Anh đột nhiên bật cười, giơ tay ra hiệu: “Yêu Yêu, ở đây.
”Doanh Tử Khâm đã nhìn thấy anh rồi, cô tiến lại gần, đưa một cây kẹo khác cho anh.
Phó Quân Thâm dừng lại trong chốc lát: “Em ăn đi, anh không thích đồ ngọt.
”Bàn tay Doanh Tử Khâm dứt khoát thu lại, giống như vừa nãy cô chỉ vì khách sáo nên mới đưa cho anh thôi vậy.
“! ” Phó Quân Thâm nhướng mày: “Ăn nhiều như vậy, không sợ mập sao?”“Không.
” Doanh Tử Khâm chậm rãi cắn quả táo gai: “Mỗi ngày tôi đều chạy mười km mà.
”Tuy là cô muốn dưỡng già, nhưng cũng không thể để thể lực giảm sút được.
Phó Quân Thâm uể oải nhìn lên: “Lớp mới thế nào?”“Rất tốt.
”Một đám trẻ con ngốc nghếch ham chơi, thoải mái hơn lớp anh tài nhiều.
Cả hai đều không phải người quá chú trọng kiểu cách nên họ chọn ăn trong một quán gần trường.
Trên đường trở về trường học, ngay khi Doanh Tử Khâm đang nghĩ xem làm thế nào để chỉ ngồi không mà cũng kiếm được tiền, thì trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh khiến màng nhĩ của cô giật giật.
“Cô bạn nhỏ, há miệng.
”Doanh Tử Khâm ngẩng đầu.
Trước mặt cô là những ngón tay trắng sứ của người đàn ông, còn có một cây kẹo.
“Phải nói gì nhỉ?”Doanh Tử Khâm liếc nhìn anh: “Không phải anh không muốn nghe sao?”“Hửm? Anh chỉ không muốn nghe em nói cảm ơn thôi, nhưng anh thực sự muốn nghe Yêu Yêu nhà chúng ta nói…” Đôi mắt hoa đào của anh cong lên: “Cảm ơn anh trai.
”“Vậy tôi không ăn nữa.
”“! ”“Được rồi.
” Phó Quân Thâm xé vỏ: “Anh trai đùa với em thôi.
Đặc biệt để dành cho em đấy, ăn đi.
”Kẹo này trông có vẻ rất bình thường, trên vỏ ngay cả nhãn hiệu cũng không có.
Nhưng cho kẹo vào miệng ngậm, Doanh Tử Khâm cảm thấy những thương tổn tiềm ẩn trong cơ thể như đang được xoa dịu.
E là đây không chỉ là kẹo.
Lông mi cô khẽ động.
Khó trách trước kia cô không thể nhìn ra bất cứ thông tin quan trọng gì về anh.
“Đưa em tới đây thôi.
” Phó Quân Thâm dừng lại: “Mau về lớp đi.
”Khi anh quay người đi, bên tai anh bỗng văng vẳng bốn tiếng.
Phó Quân Thâm giật mình, khi ngoảnh lại thì cô đã vào trong trường rồi.
Một lúc lâu sau, anh trầm giọng cười, lông mày nhếch lên.
Đúng là một cô bạn nhỏ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đến giờ phút chiều, lớp cuối cùng cũng sống lại, vì chị đại của Thanh Trí đã quay trở lại.
“Chị đại” mặc một chiếc áo khoác da màu đen, trên tay cầm chiếc mũ bảo hiểm.
Môi đỏ rực rỡ, uy phong lẫm liệt.
Vừa nhìn đã biết là dân anh chị.
“Chị Vũ, chính là cậu ta.
” Cậu nam sinh chỉ vào một cái bàn: “Kiêu ngạo lắm.
”Chị đại nhìn sang thì hai mắt sáng lên: “Vãi, đẹp thế?”Khóe miệng nam sinh giật giật, nhắc nhở: “Chị Vũ.
”“E hèm …” Chị đại đứng thẳng, mặt trở lại vẻ lạnh lùng: “Chờ đã.
”Doanh Tử Khâm đang nhắm mắt để tĩnh tâm thì đột nhiên bị đá một cái.
Cô mở mắt, nhìn một cách mờ mịt.
“Nói cho cậu biết, lớp chúng tôi không chào đón cậu.
” Chị đại lại đập bàn: “Biết điều thì rời đi càng sớm càng tốt, để đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo.
”“Đúng vậy, mau biến đi.
” Đám anh em sau lưng nhao nhao lên: “Đã nghe danh chị Vũ của chúng tôi chưa? Tu Vũ, cậu đấu không lại đâu!”Không phải lúc này cậu ta nên sợ hãi sao?Sao còn chưa biến đi?Nhưng họ chỉ thấy Doanh Tử Khâm chống trán nhìn Tu Vũ, mấy giây sau mới trầm ngâm lên tiếng: “Mắt cậu trang điểm đẹp quá, có thể dạy tôi không?”Tu Vũ vốn định tiếp tục lên tiếng đe dọa: “?”“! ”Mười phút sau, nhìn Tu Vũ đang nhiệt tình thảo luận về việc trang điểm với Doanh Tử Khâm, mọi người trong lớp có chút tuyệt vọng.
“Không chỉ anh Nhiên, ngay cả chị Vũ cũng thất bại rồi.
”“Cậu ta có độc đấy à, cả chị Vũ lẫn anh Nhiên đều bị xử đẹp.
”“Hết cách thôi, ai bảo chị Vũ lại là một nhan khống chứ?”nhan khống: người mê cái đẹp, cứ đẹp là thích tất.
Mọi người đành phải từ bỏ đấu tranh và chấp nhận sự thật.
Nhưng mà họ thấy rằng ! thật ra điều này cũng có chút vui vui?“Nếu cả anh Nhiên và chị Vũ đều bị cậu ấy đánh bại, vậy cậu ấy chính là lão đại của lớp ta rồi, nên gọi cậu ấy là gì nhỉ?”“Cao hơn ca và tỷ một bậc còn có thể gọi là gì?”“Tất nhiên là đa rồi, được gọi là Doanh đa đi.
” Đa: 爹, từ này dùng để gọi cha trong phim cổ trang đó mọi người.
Mọi người đều nhất trí.
“Doanh đa đến lớp chúng ta mà không có sự thông báo trước, thế nên chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc chào mừng, còn phải livestream trên diễn đàn trường!”“Nhanh, nhanh, trước tiên đăng một bài đã.
”Đám nam sinh nhanh chóng đăng tải lên trang chủ diễn đàn.
Khi Chung Trí Vãn nhìn thấy bài đăng này, cô ta gần như muốn đập vỡ điện thoại.
Chờ đợi cả một ngày, lại đợi được một kết quả như vậy.
Cô ta thấy lớp điên thật rồi, Giang Nhiên và Tu Vũ đúng là vô dụng.
Chung Trí Vãn rũ mi xuống, đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.
“Cô, mặc dù có một số chuyện cháu không muốn nói, nhưng loại chuyện này thực sự có ảnh hưởng không tốt.
”“Em họ…em ấy đánh Giang Nhiên.
” Chung Trí Vãn phiền muộn nói: “Như vậy, Giang Nhiên… sẽ thấy rất phiền.
”Truyện được dịch bởi: ÍnĐăng chính thức trên .
facebook.
com/inin.