Liên tiếp ba ngày, Mộ Dung Gấm ngồi ở bên trong phủ không động, tin tức từ biên quan truyền đến một lần, mặc dù không phải là tin tốt, nhưng Mộ Dung Chinh đã không có gì đáng ngại nữa, trước mắt Mộ Dung Gấm coi như bảo trì bình thản.
Đông Phương Trạch lần nữa tới phủ Mộ Dung, vẻ mặt có chút nặng nề: “Mấy ngày nay bốn phía cãi cọ không ngừng nghỉ, ai cũng không muốn thối lui, dưới lệnh của hoàng thượng, cái phe đều lấy phương thức tỷ thí quyết thắng thua, người chiến thắng mới có thể thống lĩnh đội quân Mộ Dung!”
“Người chiến thắng?” Mộ Dung Gấm cười lạnh: “Quân nhà Mộ Dung từ lúc chí có năm vạn quân trở thành đội quân trăm vạn người như bây giờ, bỏ ra bao nhiêu máu cùng mồ hôi, hiện tại lại bị một người chiến thắng trong trận tỷ thí mà có quyền thống trị, thật nực cười!”
Tất nhiên Đông Phương Trạch biết nàng không thoải mái, cũng không ai ủi, chỉ nói: “Hoàng thượng suy tính đến quân công (công trạng) của nhà Mộ Dung, chủ tướng quân Mộ Dung vẫn do Mộ Dung tướng quân đảm nhiệm, cho nên sẽ chỉ phái đi một phó tướng quân. Dù sao vị trí chủ tướng trong lòng quân, hoàng thượng cũng không thể nào tùy tiện dao động!”
Mộ Dung Gấm trầm mặc, hoàng thượng nhìn như là lui một bước, nhưng cũng chỉ là hạ một cái bậc thang cho nhà Mộ Dung, cũng có thể nói là nhà mộ dung không cách nào cự tuyệt.Bổ nhiệm phó tướng không phải là đổi tướng, Mộ Dung Chinh làm sao có thể cự tuyệt? Nhưng từ một phó tướng thăng là tướng quân, thật ra chẳng qua là cứ như vậy mà bước một bước. Tiến vào quân Mộ Dung hiển nhiên sẽ không hiền lành gì, vì binh quyền nhà Mộ Dung, làm sao có thể cam nguyện là phó tướng? Nói cách khác, vị trí phó tướng này chính là giấu một đầu rắn dộc, tùy thời có thể mở cái miệng của nó, nuốt trọn quân Mộ Dung!
Đông Phương Trạch không biết suy nghĩ của Mộ Dung Gấm, nhất thời lại nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, mệnh cho tuần phủ Nam Châu tự mình hộ tống tướng quân Mộ Dung hồi triều, thái y từ nửa tháng trước đã phái đi rồi, lần này cũng đi theo mấy vị, nhìn ra được là hoàng thượng vẫn xem trọng tướng quân Mộ Dung!”
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
“Tướng quân cách quân doanh, phó tướng không phải là tương đương với tướng quân sao? Cũng chỉ là một cách gọi mà thôi!” Mộ Dung Gấm lạnh lùng nói.
Nét nhu hòa trên gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Trạch tràn đầy bất đắc dĩ: “Nhưng hiện tại chuyện đã được định, ngay cả ta là thái tử, nhưng cũng bó tay hết cách!”
“Chẳng lẽ bên ngươi không có người?”
Nghe vậy, Đông Phương Trạch lắc đầu một cái: “Có, cũng có thể nói không có!”
“Người phái ta, hơn phân nửa là văn thần, mà võ tướng chính là nhất mạch của Tôn gia. Tôn gia từng có hai vị tướng quân, khi không có chiến tranh liền lưu lại triều định. Mặc dù trông coi một đội quân, nhưng hai người này không có quân quyền chân chính, hôm nay có cơ hội này, dĩ nhiên họ sẽ không bỏ qua!”
Mộ Dung Gấm nhíu mày, thay hắn nói tiếp: “Trước đây không lâu ngươi mới phế thái tử phi, hôm nay trên mặt Tôn gia vẫn theo ngươi, nhưng trong lòng đã có ngăn cách, không còn hoàn toàn thần phục. Cho nên có, nhưng cũng như không!”
“Mà Tôn gia mắt thấy thái tử phi bị phế, tự nhiên sẽ không hận ngươi, như vậy ta sẽ là ‘đầu sỏ gây nên’ chuyện thái tử phi bị phế, vì trả thù ta, một khi bọn họ lấy được quân quyền, như vậy có khả năng đây chính là ngày cuối của nhà Mộ Dung ta rồi!”
Đông Phương Trạch thở dài: “Mặc dù đã có cái khe, nhưng ta lại không dám đề cử người khác, như vậy không khác gì trực tiếp đẩy Tôn gia ra khỏi cửa nhà ta, đến lúc đó nhất định sẽ tăng thêm một kình địch!”
Ánh mắt Mộ Dung Gấm lạnh lùng: “Thái tử điện hạ không có quên lời hứa đã đồng ý với ta chứ?”
Đông Phương Trạch không chút do dự gật đầu, hết sức chăm chú nói: “Chuyện ta đồng ý dĩ nhiên sẽ không thay đổi, nhưng hiện tại chuyện đó danh chính ngôn thuận, trừ phi tướng quân Mộ Dung đột nhiên tốt lên. Nếu không ta cũng không có cách nào ngăn cản. Dù sao trăm vạn đại quân ở biên quan, hơn nữa tộc man di vẫn còn nhìn chằm chằm, không biết lúc nào phát động công kích với quân ta, dù là ta cũng không thể không làm như vậy!”
Mộ Dung Gấm rũ mắt, âm thanh lãnh trầm: “Nếu để cho thái tử điện hạ đề cử một người thì sao?”
“Người nào?”
Mộ Dung Gấm ngước mắt, mắt sắc thoáng qua một hào quang màu tím, lạnh lẽo mà quỷ dị: “Mộ Dung Gấm!”
Đông Phương Trạch lần nữa tới phủ Mộ Dung, vẻ mặt có chút nặng nề: “Mấy ngày nay bốn phía cãi cọ không ngừng nghỉ, ai cũng không muốn thối lui, dưới lệnh của hoàng thượng, cái phe đều lấy phương thức tỷ thí quyết thắng thua, người chiến thắng mới có thể thống lĩnh đội quân Mộ Dung!”
“Người chiến thắng?” Mộ Dung Gấm cười lạnh: “Quân nhà Mộ Dung từ lúc chí có năm vạn quân trở thành đội quân trăm vạn người như bây giờ, bỏ ra bao nhiêu máu cùng mồ hôi, hiện tại lại bị một người chiến thắng trong trận tỷ thí mà có quyền thống trị, thật nực cười!”
Tất nhiên Đông Phương Trạch biết nàng không thoải mái, cũng không ai ủi, chỉ nói: “Hoàng thượng suy tính đến quân công (công trạng) của nhà Mộ Dung, chủ tướng quân Mộ Dung vẫn do Mộ Dung tướng quân đảm nhiệm, cho nên sẽ chỉ phái đi một phó tướng quân. Dù sao vị trí chủ tướng trong lòng quân, hoàng thượng cũng không thể nào tùy tiện dao động!”
Mộ Dung Gấm trầm mặc, hoàng thượng nhìn như là lui một bước, nhưng cũng chỉ là hạ một cái bậc thang cho nhà Mộ Dung, cũng có thể nói là nhà mộ dung không cách nào cự tuyệt.Bổ nhiệm phó tướng không phải là đổi tướng, Mộ Dung Chinh làm sao có thể cự tuyệt? Nhưng từ một phó tướng thăng là tướng quân, thật ra chẳng qua là cứ như vậy mà bước một bước. Tiến vào quân Mộ Dung hiển nhiên sẽ không hiền lành gì, vì binh quyền nhà Mộ Dung, làm sao có thể cam nguyện là phó tướng? Nói cách khác, vị trí phó tướng này chính là giấu một đầu rắn dộc, tùy thời có thể mở cái miệng của nó, nuốt trọn quân Mộ Dung!
Đông Phương Trạch không biết suy nghĩ của Mộ Dung Gấm, nhất thời lại nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, mệnh cho tuần phủ Nam Châu tự mình hộ tống tướng quân Mộ Dung hồi triều, thái y từ nửa tháng trước đã phái đi rồi, lần này cũng đi theo mấy vị, nhìn ra được là hoàng thượng vẫn xem trọng tướng quân Mộ Dung!”
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
“Tướng quân cách quân doanh, phó tướng không phải là tương đương với tướng quân sao? Cũng chỉ là một cách gọi mà thôi!” Mộ Dung Gấm lạnh lùng nói.
Nét nhu hòa trên gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Trạch tràn đầy bất đắc dĩ: “Nhưng hiện tại chuyện đã được định, ngay cả ta là thái tử, nhưng cũng bó tay hết cách!”
“Chẳng lẽ bên ngươi không có người?”
Nghe vậy, Đông Phương Trạch lắc đầu một cái: “Có, cũng có thể nói không có!”
“Người phái ta, hơn phân nửa là văn thần, mà võ tướng chính là nhất mạch của Tôn gia. Tôn gia từng có hai vị tướng quân, khi không có chiến tranh liền lưu lại triều định. Mặc dù trông coi một đội quân, nhưng hai người này không có quân quyền chân chính, hôm nay có cơ hội này, dĩ nhiên họ sẽ không bỏ qua!”
Mộ Dung Gấm nhíu mày, thay hắn nói tiếp: “Trước đây không lâu ngươi mới phế thái tử phi, hôm nay trên mặt Tôn gia vẫn theo ngươi, nhưng trong lòng đã có ngăn cách, không còn hoàn toàn thần phục. Cho nên có, nhưng cũng như không!”
“Mà Tôn gia mắt thấy thái tử phi bị phế, tự nhiên sẽ không hận ngươi, như vậy ta sẽ là ‘đầu sỏ gây nên’ chuyện thái tử phi bị phế, vì trả thù ta, một khi bọn họ lấy được quân quyền, như vậy có khả năng đây chính là ngày cuối của nhà Mộ Dung ta rồi!”
Đông Phương Trạch thở dài: “Mặc dù đã có cái khe, nhưng ta lại không dám đề cử người khác, như vậy không khác gì trực tiếp đẩy Tôn gia ra khỏi cửa nhà ta, đến lúc đó nhất định sẽ tăng thêm một kình địch!”
Ánh mắt Mộ Dung Gấm lạnh lùng: “Thái tử điện hạ không có quên lời hứa đã đồng ý với ta chứ?”
Đông Phương Trạch không chút do dự gật đầu, hết sức chăm chú nói: “Chuyện ta đồng ý dĩ nhiên sẽ không thay đổi, nhưng hiện tại chuyện đó danh chính ngôn thuận, trừ phi tướng quân Mộ Dung đột nhiên tốt lên. Nếu không ta cũng không có cách nào ngăn cản. Dù sao trăm vạn đại quân ở biên quan, hơn nữa tộc man di vẫn còn nhìn chằm chằm, không biết lúc nào phát động công kích với quân ta, dù là ta cũng không thể không làm như vậy!”
Mộ Dung Gấm rũ mắt, âm thanh lãnh trầm: “Nếu để cho thái tử điện hạ đề cử một người thì sao?”
“Người nào?”
Mộ Dung Gấm ngước mắt, mắt sắc thoáng qua một hào quang màu tím, lạnh lẽo mà quỷ dị: “Mộ Dung Gấm!”