Cố Trường Khanh đến trường Thomas Aston Blakelock là giữa tháng 8, trường còn chưa chính thức khai giảng. Trong trường còn chưa có nhiều học sinh đến. Học sinh trường này đều là con nhà giàu, nhân lúc nghỉ hè đều ra ngoài du lịch, ở lại trường là một số học sinh vừa đi du lịch về hoặc là học sinh nước ngoài, hoặc như Cố Trường Khanh đi học sớm.
Trong trường học có một lớp tiếng Anh dành cho học sinh nước ngoài, giúp bọn họ nắm vững ngôn ngữ. Thời gian này, Cố Trường Khanh bắt đầu học ở lớp này.
Hôm sau, Cố Trường Khanh dậy sớm, vừa ra khỏi phòng đã gặp một cô gái tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng, ăn mặt rất mốt từ cửa phòng đối diện bước ra. Đối phương thấy Cố Trường Khanh thì tiến lên chào hỏi:
– Xin chào, mình là Tracy, bạn là học sinh mới đến?
Cố Trường Khanh nhìn cô, thấy cô trang điểm đậm, không thể nhìn ra rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, trong trí nhớ của Cố Trường Khanh không hề có sự tồn tại của cô gái này.
– Chào bạn, mình là Helen, rất vui được biết bạn. Hôm qua mình vừa mới đến. Cố Trường Khanh cười nói.
Tracy nhìn cô, nhíu đôi mày vàng sậm:
– Cậu là người Nhật Bản?
– Không, mình là người Trung Quốc.
– Người Trung Quốc?
Tracy bĩu môi khoa trương, lại nhún vai:
– Vậy ở Trung Quốc chắc nhà cậu rất giàu có.
Cố Trường Khanh không hề khách khí gật đầu:
– Đúng là có chút giàu có nhưng ở Trung Quốc thì cũng chẳng đáng gì.
Tracy đảo mắt, hiếu kỳ nhìn Cố Trường Khanh một lượt, thấy quần áo, túi xách của cô đều nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Channel thì bĩu môi rồi lại nhìn cô nói:
– Cha mẹ mình làm việc ở trung tâm thương mại thế giới, là giám đốc ở công ty đầu tư XX.
Vẻ mặt rất tự hào.
Cố Trường Khanh không hiểu lắm, đoán làm ở đó tiền lương cũng không ít, nếu không đối phương đã chẳng tỏ vẻ như vậy.
Tracy thấy Cố Trường Khanh nghe mình giới thiệu xong chẳng hề có phản ứng gì thì mất hứng, bỏ đi.
Trung tâm thương mại thế giới liệu có phải là trung tâm thương mại bị khủng bố vào ngày 11 tháng 9?
Khó trách nghe quen quen.
Sự kiện 11/9 xảy ra đã gây tiếng vang lớn, cả thế giới đều đưa tin, thời gian đó ở trong nước, chỉ cần bật tivi thì kênh nào cũng đều chiếu tin tức này, muốn người khác không biết cũng khó, cho dù là loại chẳng bao giờ để ý đến thời sự như Cố Trường Khanh cũng biết.
Trung tâm thương mại bị phá hủy trong nháy mắt, không ít người bỏ mạng.
Đại thảm kịch.
Nhưng dù cô biết chuyện đó thì sao? Ngay cả số mạng của chú Văn và Vú Dung cô đều không thể cứu vãn nổi thì sao cứu được ngần ấy mạng người?
Cố Trường Khanh thở dài đi xuống lầu, lại gặp một cô gái da đen, cô ấy tên là Mandy, nhưng có vẻ đang bận, chỉ vội gật đầu chào Cố Trường Khanh rồi đã chạy ra khỏi ký túc xá.
Bữa sáng ở trong nhà ăn của trường học cùng với gia đình Grimm và gia đình Dawson. Trường học có quy định, thầy giáo trông coi ký túc xá và học sinh phải cùng ăn, bao gồm cả cha mẹ, con cái, như một đại gia đình vậy.
Bởi vì học sinh còn chưa tới đông đủ nên thầy Grimm tranh thủ giới thiệu Cố Trường Khanh cho gia đình Dawson và bốn cô học sinh khác.
Thầy Dawson là người đàn ông râu xồm hơn 30 tuổi, vợ thầy có mái tóc nâu xoăn tít, lúc cười rộ lên nếp nhăn hiện rõ, Cố Trường Khanh biết vợ thầy chỉ hơn 30 tuổi nhưng nhìn qua thì trông như 40 vậy. Nhưng con của bọn họ rất đáng yêu, hai cậu bé trai, một 8 tuổi, một 5 tuổi, đều có mái tóc nâu xoăn tít, mặt đầy tàn nhang khiến Cố Trường Khanh nhớ lại nhân vật chính trong phim “Ở nhà một mình”.
Thầy Grimm có một cô con gái, hơn 20 tuổi, tóc ngắn đến tai, mắt màu xanh lam rất đẹp tựa như màu da trời, làn da trắng như sữa, đây là thời kì da dẻ của con gái phương Tây đẹp nhất.
Thầy Grimm nói với Cố Trường Khanh:
– Helen, trông em và con gái thấy không chênh lệch nhau là mấy.
Quả thực là vậy, gái Tây thoạt nhìn đều trẻ hơn tuổi thực. Cố Trường Khanh cười cười.
Bốn học sinh còn lại, một là Tracy, ba người khác thì có một người là người Hàn Quốc, tên là Mary Kim, hơn Cố Trường Khanh một lớp, mắt một mí, mặt tròn, là gương mặt điển hình của phụ nữ Hàn Quốc chưa phẫu thuật thẩm mỹ. Sau khi thầy Grimm giới thiệu Cố Trường Khanh là người Trung Quốc thì cô vẫn luôn tò mò nhìn Cố Trường Khanh.
Hai người còn lại đều là người Mỹ, một người hơi béo, mặt có tàn nhang là Jenny, một người chắc hẳn là con lai giữa người da đen với người da trắng, làn da nâu nâu, tóc đen, trông rất xinh tên là Becky.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, biểu hiện rất hữu hảo.
Bữa sáng là sandwich trứng gà và sữa, Cố Trường Khanh ăn cũng khá quen. Mọi người thoải mái nói chuyện phiếm, trong đó Tracy là hoạt bát nhất, cao hứng khoe khoang kì nghỉ hè vừa rồi mình đã đi những đâu, tốn bao nhiêu tiền. Mary Kim nghe rất thích thú, Jenny thì lại thấy nhàm chán chẳng buồn tiếp lời. Becky và thầy Dawson lại đang bàn luận về chuyện học hành.
Lúc bọn họ nói chuyện, tốc độ rất nhanh lại có nhiều từ chuyên ngành, Cố Trường Khanh phải cố hết sức mới nghe được.
– Đã quen chưa?
Thầy Grimm ngồi đối diện đột nhiên hỏi cô, nói rất chậm, hiển nhiên là đang chăm sóc cô. Cố Trường Khanh cười nói:
– Được ạ, cũng may khả năng thích ứng của em khá cao.
– Tốt lắm, mong là em có được những ngày tháng vui vẻ với nơi này.
Thầy Grimm khen, nụ cười thật ôn hòa:
– Ở đây, trường học không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy cả cách sống, chúng tôi hi vọng cuộc sống của các em ngày nào cũng tràn ngập những chuyện vui vẻ, mạo hiểm, kích thích.
– Em rất chờ mong. Cố Trường Khanh cười.
– Nên giao tiếp nhiều với bạn bè, để mọi người quen biết em, đừng sợ, em sẽ nhanh chóng phát hiện, đó đều là những người rất đáng yêu.
– Vâng ạ.
Cố Trường Khanh chậm rãi nói chuyện phiếm với thầy Grimm, đôi khi con gái thầy cũng xen vào hai câu. Không khí bữa sáng khá vui vẻ.
Ăn sáng xong, ai làm việc nấy.
Cố Trường Khanh có chuyện rất quan trọng cần làm, cô gọi xe taxi, đến thị trấn Princeton.
Thực ra cô biết lái xe chỉ là luật ở Mỹ quy định, phải đủ 16 tuổi mới được cấp bằng cho nên bây giờ cô vẫn chưa thể mua xe riêng.
Princeton nằm giữa New York và Philadelphia, là một thành phố mang nét đặc trưng của vùng nông thôn, nằm trên bình nguyên Delaware, diện tích ước chừng chỉ 7 km2. Cảnh sắc Princeton u nhã, bốn phía là những gốc đại thụ lớn, bụi cỏ mọc dầy, nước sông trong veo uốn quanh thành phố nhỏ, dân cư ở đây ước chừng 3 vạn người, phần lớn cuộc sống người dân đều khá giả, bầu không khí nơi đây mang đậm hơi thở quý tộc khiến Princeton là nơi những học giả, danh nhân ở Mỹ đều ngợi ca.
Với Princeton, Cố Trường Khanh rất quen, trước kia cô thường cùng bạn bè ở Mỹ đến đây chơi, ở nơi đây cô từng có những ngày tháng thật ngọt ngào, tuy rằng, tất cả những điều đó chỉ là giả dối…
Cố Trường Khanh tìm được một công ty địa ốc, thuê lại nhà trọ xinh xắn trong kiếp trước, phòng rộng khoảng 80 m2, một phòng ngủ một phòng khách, có phòng bếp và nhà vệ sinh, tiện nghi đầy đủ, an ninh đảm bảo, có thể chuyển vào ở ngay, giá thuê một tháng là 2000$.
Đây sẽ là căn cứ bí mật của cô trong suốt 4 năm tới, cô có thể tránh cái nhìn của mọi người mà học tập, làm việc và thư giãn. Hơn nữa, ở đây cũng rất gần đại học Princeton, có thời gian cô sẽ qua đó học dự thính.
Ra khỏi nhà trọ, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi đi vào, cô mua giấy, bút và phong bì, trên giấy viết bằng tiếng Anh “Ngày 11 tháng 9 sẽ có máy bay của bọn khủng bố tấn công trung tâm thương mại, xin hãy đề phòng”.
Trên phong bì cô ghi địa chỉ Nhà Trắng nhưng không ghi người gửi, sợ bị người tra được, sẽ chẳng ai nghĩ là cô tái sinh, chỉ sợ lại nghĩ cô có liên quan đến tổ chức khủng bố. Sau đó cô tìm đến bưu điện của Princeton, gửi phong thư này đi.
Mặc kệ có tác dụng hay không, tốt xấu gì cũng đã có cố gắng, dù sao cũng là nhiều mạng người như vậy. Bằng không đến khi thảm kịch xảy ra, cô sẽ luôn có cảm giác bất an.
Lúc về trường học thì đã là buổi chiều, quay về ký túc xá, thầy Grimm tìm cô hỏi sao cô không đến ăn cơm trưa? Cố Trường Khanh nói dối, nói đi dạo trong trường bị lạc, không gặp được ai, vừa mới về. Thầy Grimm không hề nghi ngờ, chỉ quan tâm hỏi cô đã ăn cơm chưa, nếu không giờ có thể đến nhà ăn ăn. Cố Trường Khanh cười, đa tạ ý tốt của ông.
Hôm sau, Cố Trường Khanh bắt đầu đến lớp tiếng Anh, cô nhận chìa khóa tủ gửi đồ, bên trong có thể cất đồ và sách giáo khoa. Lớp tiếng Anh có hơn mười học sinh, chỉ có cô là người Trung Quốc, còn lại là người Nhật Bản, người Nga, người Tây Ban Nha, Hàn Quốc, Ấn Độ, đều là tiếng Anh biến thể. Thầy giáo là một người Mỹ hơn 30 tuổi, rất tuấn tú, hòa ái, rất kiên nhẫn. Mọi người ngồi quây thành vòng tròn, bất kể nói gì cũng chỉ được dùng tiếng Anh, sai thì cùng nhau sửa lại. Bởi vì bọn họ đều có nền tảng nên cách dạy này có thể nâng cao khả năng ngôn ngữ của bọn họ trong thời gian ngắn.
Cô dần dần thân quen với các bạn gái khác ở trong ký túc xá. Bọn họ đều khoảng 15, 16 tuổi, lớn nhất cũng chỉ là 17, có điều mọi người dường như đều không biết nhiều về Trung Quốc, cô bạn Hàn Quốc kia còn hỏi cô đã được ăn táo bao giờ chưa khiến Cố Trường Khanh vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Trong thời gian này, bọn họ cùng rủ nhau đến New York, Cố Trường Khanh chụp rất nhiều ảnh ở trung tâm thương mại, coi như là để làm kỉ niệm.
Lúc đi dạo phố, Cố Trường Khanh bỏ ra 10.000 đô la Mỹ mua chiếc váy hàng hiệu chẳng buồn chớp mắt, đám bạn đi cùng trợn mắt nhìn, thầm líu lưỡi. Phải biết rằng giai cấp tư sản ở Mỹ thu nhập một năm khoảng 5 vạn đến 25 vạn đô la Mỹ. Đám con gái này đều là con nhà khá giả, nhưng bình thường dù có xa xỉ cỡ nào cũng rất khó bỏ ra 10.000 đô la Mỹ để mua một chiếc váy, mua trả góp thì may ra… Từ đó về sau, bọn họ không dám xem thường cô nữa.
Rất nhanh đã sang tháng 9.
Học trò lục tục quay trở về trường, trường học lại trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười nói, tràn ngập sức sống.
Mới khai giảng, bắt đầu chọn lớp, đã có giáo viên hướng dẫn, có môn bắt buộc cũng có môn tự chọn, môn bắt buộc bao gồm tiếng Anh, Toán học, xã hội học, khoa học tự nhiên, lịch sử, ngoại ngữ khác. Tùy theo từng lớp lại có những môn tự chọn khác nhau, có thể dục, khoa học, âm nhạc, mỹ thuật, điêu khắc, thậm chí còn cả nấu nướng, làm vườn, thần thoại học về Zeus và các nữ thần, rất thú vị.
Sau khi đăng ký môn học là lễ khai giảng, cả trường có khoảng 300 học sinh, tỉ lệ thầy và trò là 1:8, tất cả đều đứng ở sân thể dục. Lễ khai giảng không hề dài dòng chán nản như bình thường. Hiệu trưởng bước lên chào đón học sinh, sau đó bắt đầu giới thiệu phòng học, nội quy, thời gian biểu, thậm chí chi tiết nhỏ như vị trí toilet cũng đề cập đến. Cuối cùng là nhắc đến điều mọi người chú ý nhất “trốn học”.
Đó là ngày đầu tiên khai giảng.
Hôm sau chính thức nhập học.
Trung học ở Mỹ chia làm bốn cấp, từ lớp 9 đến 12, lớp 9 cũng tương đương như lớp 9 bên Trung Quốc, không có khái niệm lớp học, lúc đi học là đến chỗ giáo viên, bởi vậy trong lớp học nào cũng có thể có học sinh lớp 9 lẫn học sinh lớp 12. Nhiệm vụ của giáo viên là ở phòng học chờ học sinh đến thì dạy, dạy xong thì đi, không có nhiệm vụ quản lý học trò.
Sách giáo khoa thì không phải mua, lúc đi học thì đến thư viện mượn, học xong thì trả lại là được. Lịch học cũng rất hợp lý, một năm lên lớp 169 ngày, còn lại đa số là ngày nghỉ hoặc nghỉ lễ theo luật, trong 169 ngày này cũng chia làm ngày A và ngày B, mỗi ngày học 4 môn, cứ thế mà đổi đi đổi lại cho nên một học kỳ cũng chỉ có 8 môn học. Nếu muốn nhàn thì có thể chọn môn tự chọn cho đủ số.
(Cái này edit theo tác giả, anh k đi tra cứu lại nhé, có sai sót gì thì tìm 13 ^^)
Nhưng sách giáo khoa lại rất khủng bố, mỗi quyển đều dày đến hơn một nghìn trang thậm chí còn đến 1280 trang, gần như quyển từ điển. Cố Trường Khanh thầm líu lưỡi.
Hôm đó, tiết học đầu tiên là tiếng Anh, Cố Trường Khanh đi vào phòng học. Trong phòng đã có hơn mười học sinh, bàn xếp hình elip, Cố Trường Khanh ngồi xuống một vị trí rồi quay đầu chào cậu bạn đang chăm chú nhìn laptop ở bên cạnh.
– Xin chào, mình là Helen.
Cậu bạn kia quay đầu nhìn Cố Trường Khanh một cái, vội đáp một câu “Tôi là Mike Buffet”. Nói xong lại quay đầu nhìn chằm chằm vào laptop.
Như thể trong màn hình có tin tức gì rất quan trọng vậy.
Cố Trường Khanh nhìn cậu, đó là người da trắng, tóc nâu, hơi béo, đeo đôi kính gọng đen to bự, trông hơi xấu. Cô rất ngạc nhiên, cậu ấy xem cái gì mà chăm chú như vậy? Vì thế nghiêng người qua xem, lại thấy trên màn hình đều là biểu đồ, hình như là thị trường chứng khoán.
– Cậu chơi cổ phiếu?
Lúc này Mike mới có chút hứng thú, quay đầu lại hỏi:
– Cậu cũng chơi cổ phiếu sao?
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Mình không hiểu lắm.
Mike có vẻ rất thất vọng, lại quay đầu đi không để ý đến cô nữa.
Cố Trường Khanh cảm thấy rất mất mặt, rụt người lại, mở sách giáo khoa ra xem. Nhìn mấy trang lại phát hiện với cô mà nói, đây vẫn cứ như sách trời, tuy rằng tiếng Anh cô nói năng lưu loát nhưng viết và đọc thì khá tệ. Cố Trường Khanh lấy từ điển Anh – Trung ra xem, từ nào không biết thì phải cầu cứu nó.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy có hai cô gái đi đến bên Mike, nhìn thấy bọn họ, Cố Trường Khanh nhất thời bật cười.
Hai cô gái này, một là Nana, một là Catherine, đều là gái Mỹ, nhà rất giàu, sống rất xa xỉ, kiêu ngạo. Kiếp trước chính vì hay chơi với bọn họ, cả ngày chỉ lo trốn học đi chơi nên đường học hành mới be bét như vậy.
Nana và Catherine không để ý tới Cố Trường Khanh, bọn họ đi tới trước bàn Mike, Nana vươn tay dập laptop của Mike đi. Mike bị quấy rầy lập tức đứng lên giận dữ:
– Làm cái gì thế?
Catherine cười khẩy nói:
– Mike, tuy cậu mang họ Buffet nhưng chẳng lẽ cậu nghĩ cậu là Buffet thật sao? Cả ngày chỉ biết xem cổ phiếu, cậu nhìn vẻ nghèo kiết xác của mình đi, không có tiền thì đừng có đến trường này học, nhìn cậu như phát điên với cái laptop tôi đã thấy ghét. Không nộp được học phí thì đi học trường công lập đi, khỏi lo đóng tiền.
Nana ở bên cười lớn, đám học sinh còn lại cũng ồn ào xôn xao.
– Mike, hay là cậu cứ nói cho tôi biết cậu cần bao nhiêu tiền, tôi cho cậu là được, khỏi phải ngày nào cũng lo chơi cổ phiếu kiếm tiền. Chỉ sợ mắt nhìn không tinh lại thành ra mất tiền đó.
Hai người chế nhạo cậu một lúc rồi mới xoay người ngồi xuống đối diện Mike, Catherine còn giơ ngón tay thối ra với cậu.
Mike có vẻ rất giận, nắm chặt tay lại nhưng chỉ một lát sau lại buông ra, ngồi xuống, lại mở laptop lên.
Cố Trường Khanh đoán gia cảnh nhà cậu không tốt, vì học ở trường này nên mới liều mạng chơi cổ phiếu kiếm tiền. Nhưng xem ra, tiền lời cũng không được tốt cho lắm. Thấy cậu là con trai lại bị hai người con gái làm nhục như vậy mà chỉ có thể nén giận không làm gì được, cô không khỏi có chút đồng tình.
Cô cúi người, nhặt bút lên rồi đưa cho cậu:
– Bút của cậu này.
Mike nhìn cô một cái, đón lấy bút nói “Cảm ơn”, sắc mặt vẫn rất tệ.
– Cậu không sao chứ? Cậu đừng để ý đến lời nói của bọn họ, cứ làm việc của mình là được rồi.
Cố Trường Khanh quan tâm hỏi.
Dường như Mike cảm nhận được thiện ý của cô, lại nhìn cô một cái, sắc mặt hòa hoãn lại:
– Cảm ơn cậu, mình chơi cổ phiếu giúp Catherine bị thua mất ba tháng tiền tiêu vặt của cô ấy cho nên chỉ cần có cơ hội thì cô ấy sẽ chế nhạo mình.
Khó trách…
– Thị trường chứng khoán vốn là có được thì phải có mất. Cô ấy thấy mình kiếm tiền nên đòi mình giúp, mất tiền thì mắng mình. Người như thế, đúng là không muốn so đo nhiều.
Cậu quay đầu lại, lại khởi động máy, thở dài, có vẻ tâm sự nặng nề:
– Nhưng mấy tháng này thị trường chứng khoán đình trệ, không kiếm nổi tiền.
Chuyện cổ phiếu Cố Trường Khanh vốn chẳng hay biết gì huống chi lại là thị trường chứng khoán đa dạng như nước Mỹ, nhất thời không biết nên nói gì. Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi:
– Vừa rồi bọn họ nhắc đến Buffett, đó là ai?
Mike quay phắt lại, trợn to mắt nhìn cô như thể rất hoảng hốt:
– Ngay cả Buffett mà cậu cũng không biết?
– Mình cần phải biết sao?
Cố Trường Khanh quá là ngượng.
– Buffett chính là thần thánh trong giới chơi cổ phiếu.
Mike đẩy gọng kính, hai mắt sáng bừng lên hiện rõ vẻ sùng bái:
– Ông ấy là người chỉ dựa vào chơi cổ phiếu mà trở thành triệu phú, ánh mắt sắc bén và năng lực phân tích của ông với cổ phiếu thực sự không ai sánh bằng. Một ngày nào đó, nhất định tài sản của ông ấy sẽ vượt qua cả Bill Gates.
Bill Gates thì Cố Trường Khanh biết, xem ra Buffett đúng là rất giỏi.
– Cho nên mình mới thấy lạ rằng tại sao cậu không biết Buffett.
Cố Trường Khanh cười gượng hai tiếng.
Lúc này vừa khéo giáo viên bước vào.
Không khí học rất sôi nổi, giáo viên cổ vũ học sinh phát biểu quan điểm của mình, học sinh không cần giơ tay, thậm chí có thể thoải mái nói leo, có đôi khi còn vì một vấn đề mà tranh cãi đến đỏ mặt với giáo viên.
Nhìn rất náo nhiệt nhưng Cố Trường Khanh như rơi vào sương mù vậy, mọi người nói rất nhanh, không vì có học sinh nước ngoài mà chậm lại, hơn nữa có rất nhiều từ ngữ chuyên môn khó hiểu, có đôi khi hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cũng may Cố Trường Khanh đã có chuẩn bị từ trước, cô mang theo máy ghi âm, tối về lại cẩn thận nghe lại.
Sau mỗi tiết lại có 5’ giải lao, vừa vặn đủ để đi toilet. Tiết thứ hai là học xã hội học, với Cố Trường Khanh vốn không hiểu biết chế độ chính trị, phong tục tập quán ở Mỹ mà nói thì hoàn toàn chẳng hiểu gì, cả sáng hầu như là ngồi phí phạm thời gian.
Đến trưa lại cùng mọi người trong ký túc xá ăn cơm, buổi chiều lại học Toán, môn này thì còn đỡ, nội dung khá đơn giản, đại khái là theo cấp độ lớp 9, Cố Trường Khanh vẫn có thể ứng phó được, nhưng cô cũng chẳng biểu hiện bản thân.
Sau đó là hoạt động tập thể, Cố Trường Khanh tham gia câu lạc bộ tennis, ở trong nước trình độ tennis của cô đã khá ổn, hơn nữa cô biết, nếu thành tích học không tốt nhưng ở phương diện khác có biểu hiện tốt thì sẽ có ích cho việc vào đại học sau này.
Mấy năm này, bất kể cô cố gắng thế nào thì cũng không thể biểu hiện quá xuất sắc, không thể cố gắng giành thành tích tốt nhưng cô rất muốn được vào trường danh tiếng như Princeton, chỉ đành cố gắng ở các phương diện khác. Nếu trong bốn năm này có thể đại diện cho trường tham dự cuộc thi trung học toàn nước Mỹ và giành được giải cao thì chính là điều kiện có lợi cho cô.
Đến sân tennis thì thấy rất nhiều người quen, Nana và Catherine đương nhiên là đã ở đó, không ngờ còn có cả Mike và Tracy, còn cả mấy người khác nữa, Mike ngồi một bên, vẫn ôm laptop khư khư.
Cố Trường Khanh chào hỏi mọi người, tự giới thiệu rồi đi đến bên Mike nói:
– Cậu xem máy tính ở đây, cẩn thận bị tennis đánh vào là hỏng đó.
Mike ngẩng đầu lên, thấy là cô thì cười nói:
– Mình cũng biết thế nhưng không xem thì thấy rất bứt rứt.
– Này, người Trung Quốc kia!
Catherine bỗng kêu to.
Cố Trường Khanh đứng lên nhìn cô nàng, hơi nhíu mày:
– Mình có tên, xin hãy gọi tên mình!
Mặt Catherine sầm xuống ngay tức thì.
Mike ở bên nhỏ giọng nhắc nhở cô:
– Cha cô ấy ở trong Hội đồng quản trị của trường, đừng quá đắc tội với cô ấy.
Bên kia, Tracy đi đến bên cạnh Catherine, nhìn Cố Trường Khanh nhỏ giọng nói gì đó với cô nàng, có lẽ là nói với cô ta rằng Cố Trường Khanh không phải là dạng xoàng. Lúc này, ở trước mặt Catherine, Tracy trông thật ngoan ngoãn.
Catherine nghe Tracy nói xong, nhìn Cố Trường Khanh một cái, sắc mặt hơi hòa hoãn lại:
– Helen, mình có lòng nhắc nhở cậu, đừng quá thân cận với cái tên Mike nghèo kiết xác kia, cẩn thận bị cậu ta lừa đầu tư, sau đó mất tiền oan đó.
Mike giận đứng lên, quát:
– Catherine, đừng có nói bậy, mình lừa cậu đầu tư khi nào, là tự cậu nhờ tôi chơi cổ phiếu giúp cậu.
Catherine trừng mắt:
– Nhưng tôi mất tiền oan là sự thật, cậu không có năng lực đó thì đừng có đồng ý chứ. Cậu là kẻ lừa đảo.