Sáng hôm sau, trời vừa tảng sáng, Cố Trường Khanh như bình thường, thức giấc dậy tập thể dục.
Cô mở cửa phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, vừa định khóa cửa lại rồi đi thì cửa phòng Phùng Tước mở ra, anh thò đầu ra:
– Trường Khanh, sớm như vậy em đi đâu?
Anh nhìn bộ đồ thể thao trên người cô, cười nói:
– Đi tập thể dục buổi sáng sao? Vừa khéo anh cũng muốn đi, em chờ anh một lát.
Anh nghĩ nghĩ rồi dứt khoát mở cửa phòng ra:
– Em cứ vào đây chờ một chút đi!
Tuy anh cố ý dùng cửa che đi nhưng Cố Trường Khanh vẫn thấy được anh mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và chiếc quần đùi in những hình tứ giác đủ sáu màu, đều là kiểu rất bình thường, hẳn là quần áo khi ngủ, xem ra là vừa mới thức dậy.
Phùng Tước không đợi cô trả lời đã đi vào, mở rộng cửa, Cố Trường Khanh đành phải đi theo vào.
Cố Trường Khanh vào phòng khách, giọng nói của Phùng Tước truyền đến từ phòng ngủ:
– Em ngồi đợi một chút, anh sắp xong rồi đây.
Cố Trường Khanh đứng ở giữa phòng khách nhìn quanh, phòng thu dọn rất gọn gàng, sàn nhà cũng rất sạch sẽ, mặc kệ là vật gì dường như cũng đều có một vị trí cố định, gần như là không có đồ trang trí gì, chỉ có một bức ảnh gia đình trên mặt bàn.
Cố Trường Khanh đi qua, cầm lấy bức ảnh lên xem, viền đỏ, lớp thủy tinh bên ngoài rất sạch. Trong ảnh có năm người, ngồi đằng trước là một đôi vợ chồng già, đằng sau là đôi nam nữ tuổi trung niên, Phùng Tước đứng sau hai người đó, hai tay khoác hai bên vai bọn họ, người phụ nữ trung niên đó còn vươn tay ra nắm tay anh.
Ngoài ông cụ kia, bốn người còn lại đều cười rất tươi, khuôn mặt giống nhau như đúc, ông cụ kia tuy trông nghiêm túc nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Bức ảnh này khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc vô cùng, Cố Trường Khanh cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.
– Đây đều là người nhà anh.
Giọng nói của Phùng Tước từ phía sau truyền đến, anh đi đến bên cô, đón lấy bức ảnh trong tay cô rồi chỉ chỉ từng người ai là ai, cuối cùng nói:
– Đây là hôm trước khi đi chụp ở phòng khách nhà anh. Bà nội anh còn dặn phải đặt ở nơi nào dễ nhìn nhất, hơn nữa mỗi ngày phải nhìn ít nhất là năm lần.
Cố Trường Khanh nhìn nhìn bức ảnh kia lại nhìn nhìn gương mặt tươi cười của anh, nhẹ nhàng nói:
– Anh Phùng Tước, anh thật hạnh phúc…
Ảnh gia đình cô cũng có, ông ngoại, cha mẹ và cô đều đang cười dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, bất kể là cái gì cũng đều là giả, nụ cười ấy khiến cô cảm thấy châm chọc. Cô sớm đã lén cắt đầu Khổng Khánh Tường đi nhưng cắt đi rồi lại thiếu mất một góc, vẫn khiến người ta cảm thấy buồn bã.
Sự hâm mộ và cô đơn trong mắt Cố Trường Khanh rõ ràng như vậy khiến cho Phùng Tước nao nao. Lúc này mới nhớ, hôm qua hình như không thấy ảnh gia đình ở nhà cô… Anh vốn định hỏi nhưng trực giác nói cho anh biết tốt nhất là không nên hỏi gì cả.
Anh buông bức ảnh trong tay xuống:
– Chúng ta đi thôi.
Lúc gần đi, Cố Trường Khanh lại nhìn qua bức ảnh kia một cái, nụ cười hạnh phúc như vậy… thật sự là đáng để hâm mộ…
Cảnh sắc Princeton u nhã rất hợp lòng người, đường cái sạch sẽ rộng lớn, bốn phía là những bụi cỏ xanh um, dòng sông trong veo uốn quanh thành phố nhỏ, lẳng lặng chạy xuôi. Bọn họ chạy dọc theo con đường nhỏ, Phùng Tước mặc chiếc áo phông màu vàng, quần sooc đen, giày thể thao trắng. Theo động tác của anh, cơ bắp cả người đều căng lên, có khi còn thấy được cả đường gân nổi lên càng khiến làn da sáng bóng như đồng, dáng người cao lớn của anh như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, tuấn tú đến độ khiến người ta nhìn mà lóa mắt.
Dọc đường đi gặp khá nhiều thiếu nữ trẻ, bất kể là màu da gì, người nước nào cũng đều đánh mắt về phía anh, có cô nàng đi xa rồi vẫn còn không ngừng quay đầu lại. Nếu không thấy bên cạnh anh có bạn gái thì chỉ sợ sớm đã dính lên rồi. Nhưng Phùng Tước như không hề hay biết gì chuyện này bởi vì toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Cố Trường Khanh. Anh phát hiện một chuyện rất lạ, Cố Trường Khanh nhìn qua trông gầy gò nhỏ bé nhưng sức chịu đựng lại rất tốt, bọn họ chạy suốt một tiếng, anh mặt không đỏ, không thở dốc là vì từ nhỏ đến lớn đều có rèn luyện, hơn nữa còn từng trải qua sự huấn luyện ma quỷ trong quân đội, chút chuyện này với anh chỉ như trò trẻ con.
Nhưng Cố Trường Khanh ở bên cũng như chẳng có chuyện gì, cũng rất không đơn giản. Hơn nữa, anh tăng tốc thì cô cũng tăng tốc theo, anh chậm lại cô cũng chậm lại, không nhanh không chậm, bắt kịp rất tự nhiên, như thể còn chưa dùng hết sức.
Tuy rằng nhìn qua cô không mạnh mẽ nhưng cơ bắp rất săn chắc, dáng người cân xứng, đường cong cơ thể rất đẹp.
Cuối cùng, tinh thần cô vẫn thoải mái chẳng chút mệt mỏi, Phùng Tước không nhịn được mà khen một câu:
– Không tồi!
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh rồi nhướng mày, ánh mắt sáng bừng như thể rất đắc ý.
Phùng Tước mỉm cười, anh thích cô như vậy.
Chạy bộ buổi sáng xong, hai người ăn sáng ở một cửa hàng bên cạnh đó. Bữa sáng ở đây rất đơn giản, chẳng qua chỉ là sữa, sandwich, trứng gà, chân giò hun khói, bánh trái… Từ sau khi được sống lại, Cố Trường Khanh luôn cố gắng ăn trứng gà, hai năm nay sức khỏe tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn cố ý rèn luyện nên cô đã không còn bị dị ứng với trứng gà nữa. Cùng lắm chỉ là bị mẩn đỏ lên thôi.
Lúc ăn sáng, Cố Trường Khanh hỏi Phùng Tước:
– Sao anh đến đây sớm vậy? Không phải đến tháng 9 mới khai giảng sao?
Lúc nói chuyện, Phùng Tước đang uống café, nghe cô hỏi vậy thì không cẩn thận bị sặc, ho khan hai tiếng. Cố Trường Khanh đưa giấy ăn cho anh. Anh lau miệng rồi mới nói:
– Đến sớm một chút có thể… làm quen với hoàn cảnh… về mặt ngôn ngữ cũng phải rèn luyện.
Cố Trường Khanh gật gật đầu, cũng không hoài nghi. Phùng Tước nhìn cô một cái, nhẹ nhàng thở ra.
– Còn em? Sao không về? Dỗi gia đình sao?
Anh biết tết âm lịch vừa rồi cô không về, tuy không hợp với mẹ kế nhưng còn cha thì sao? Cha vẫn là người thân mà.
Cố Trường Khanh cúi đầu cắn một miếng trứng gà:
– Mẹ kế vừa sinh em bé, cha sợ em mang mầm bệnh bò điên về nên bảo em nghỉ hè ở đây không về.
Cô lại uống một ngụm sữa như thể chẳng có chuyện gì nhưng tay bưng tách café của Phùng Tước lại khẽ run lên.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu cười khẽ:
– Sao anh phải tỏ vẻ như thế, chẳng qua là không về nhà mà thôi, đâu có phải là tận thế. Ở đây cũng tốt lắm, có thời gian thì đi du lịch.
Phùng Tước thấy cô thoải mái như vậy thì cũng cười cười:
– Đúng, có thể nhân thời gian này đi thăm thú khắp nơi.
Anh nhìn cô một cái:
– Đúng rồi, em có quen đường ở New York không?
– Đi qua đó nhiều lần rồi, không thể nói là quen nhưng những cảnh nổi tiếng thì đều đã đi qua.
Phùng Tước cười:
– Hay quá, ngày mai chúng ta đi New York đi, anh vừa tới, không quen lắm, em làm hướng dẫn viên cho anh nhé.
Cố Trường Khanh nghe câu này thì buông dao nĩa trong tay rồi dựa vào thành ghế, nhìn thẳng vào anh.
Tối hôm qua Phùng Tước quay về rồi cô vẫn luôn suy nghĩ bọn họ nên cư xử với nhau thế nào. Anh ở ngay cách vách, về sau chắc chắn sẽ thường xuyên chạm mặt, chuyển đi thì lại quá lộ liễu, không tốt lắm nhưng nếu cứ phát triển như vậy thì dường như cũng không ổn.
Bởi vì từ trước kia cô đã phát hiện anh có một tình cảm khó hiểu với cô nhưng cô biết, chút tình cảm này không thể thay đổi được nguyên tắc làm người của anh. Nhưng trong mắt cô, về sau những chuyện tương tự như chuyện của Khổng Ngọc Phân cô nhất định vẫn sẽ phải làm.
Anh đã từng nói, anh không ủng hộ thủ đoạn của cô. Anh có thể hiểu cô lúc này bởi vì cô tuổi còn nhỏ, có thể nể tình nhưng liệu có hiểu cho cô đến lần thứ hai, thứ ba nữa không? Cô cũng không mong hết lần này đến lần khác phải nghe anh dạy bảo, sợ nhất có thể vì anh mà thành rắc rối lớn, làm hỏng kế hoạch của cô.
Nhưng bảo cô nói ngọn nguồn cho anh biết thì cô lại càng không muốn. Cho đến bây giờ cô cũng chỉ nói ra cho Lý Giai biết bởi vì lúc ấy cô thực sự cần một đồng minh tin cậy nhưng phải nói cho đối phương biết tính nguy hiểm của sự việc, hơn nữa cô có thể tuyệt đối tin tưởng Lý Giai. Ngay cả Từ Khôn cô còn không nói thì sao có thể nói cho người trước mặt vốn không thân quen, hơn nữa rõ ràng là sẽ không chấp nhận thủ đoạn của cô?
Trông mong vào sự thấu hiểu của anh để giúp cô? Dựa vào cái gì để anh phải làm vậy? Sức quyến rũ của mình? Cô không định mạo hiểm như vậy.
Cho nên có một số việc phải nói cho rõ đã.
– Anh Phùng Tước, anh thực sự vẫn muốn làm bạn với em? Cố Trường Khanh nhìn anh hỏi.
Phùng Tước cười nói:
– Không phải anh đã nói sao? Bạn bè là chuyện cả đời.
Cố Trường Khanh nói rất thật:
– Nhưng em không thể chắc chắn, những chuyện sau này em làm sẽ hợp với tâm ý, yêu cầu của anh.
Phùng Tước buông dao nĩa trong tay:
– Không cần phù hợp với tâm ý, yêu cầu của anh, anh cũng không bá đạo như vậy, chỉ cần những chuyện em làm là đúng thì được rồi.
– Nhưng đúng sai còn phụ thuộc vào ý thức chủ quan của mỗi người, có lẽ đúng sai của chúng ta không giống nhau.
– Em muốn nói gì?
Cố Trường Khanh ngồi thẳng dậy, nhìn anh:
– Anh Phùng Tước, em biết có thể làm bạn với anh có lẽ rất nhiều người cầu còn không được, lời tiếp theo của em có lẽ anh sẽ cho rằng em không biết tốt xấu nhưng em cho rằng giữa bạn bè không nên bị thân phận ước thúc, em có quyền nói ra yêu cầu của bản thân với anh.
Tay đặt trên bàn của Phùng Tước nắm lại, nhíu nhíu mày:
– Em nói đi, dù sao những chuyện khiến anh ngạc nhiên cũng không phải em mới chỉ làm một hai lần.
– Nếu anh Phùng Tước thực sự muốn làm bạn với em, như vậy, về sau bất kể em làm gì, bất kể có phù hợp với ý của anh hay không thì anh cũng đừng quản, nếu anh không nhìn được thì có thể tuyệt giao, có thể vĩnh viễn không để ý đến em nữa nhưng đừng có ý định dạy dỗ em, lại càng không được đem chuyện em nói cho anh vì tin anh cho bất kì ai khác, cho dù anh không thuận mắt thì cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng. Nếu anh không làm được thì cứ nói thẳng cho em biết, ngày mai em sẽ tìm phòng khác, em sẽ chuyển đi ngay.
Cố Trường Khanh nói hết một hơi, không hề hoảng hốt vì thân phận của đối phương. Thực ra chỉ là cô dựa vào sự hiểu biết của mình về anh, biết anh là người chính trực, sẽ không vì chút chuyện này mà làm gì cô. Cùng lắm là không để ý đến cô nữa, thế cũng chẳng có gì.
Nghe xong, Phùng Tước trợn mắt há hốc mồm, mỉm cười hai tiếng.
Cô bé này, lúc đối mặt với anh sao có thể tự tin như vậy? Chẳng lẽ cô không biết rằng có quan hệ tốt với mình thì sẽ có được bao nhiêu lợi ích sao? Như là chuyện của Từ Khôn lúc trước, cũng phải giữ quan hệ tốt với anh thì mới có cơ hội lợi dụng anh, đổi lại làm bất kì ai thì sao có thể so đo như vậy? Nghe lời anh, dỗ dành anh còn không kịp nhưng trong mắt cô, mình lại thành một kẻ có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao…
Không ngờ mình lại cứ muốn ở bên cô như vậy…
Thực sự lòng Phùng Tước cảm thấy không hề thoải mái, cũng không thể trách anh, được người chiều chuộng đã quen rồi.
Cố Trường Khanh thấy anh không nói gì, nghĩ anh mất hứng, cô gật gật đầu:
– Em hiểu rồi, mai em sẽ chuyển đi.
Nói xong lấy tiền đã chuẩn bị ra đặt lên bàn rồi chuẩn bị bước đi.
Vừa đứng dậy thì Phùng Tước đã khẽ quát một tiếng:
– Ngồi xuống!
Cố Trường Khanh nhìn anh không hề nhúc nhích.
Phùng Tước ngẩng đầu, nhìn cô, tức giận cười cười:
– Anh biết rồi, anh đồng ý, em lợi hại, anh lại cứ muốn làm bạn với em đó, được chưa?
Nhìn vẻ vừa giận dữ lại vừa bất đắc dĩ của anh, Cố Trường Khanh không nhịn được mà bật cười, cô ngồi xuống nhìn anh rồi nhẹ giọng nói:
– Thời gian này em sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí cho anh, đưa anh đi khắp nơi, ở New York có chỗ nào hay em đều biết.
Phùng Tước vốn không thoải mái nhưng nhìn thấy nụ cười có chút lấy lòng của cô, mắt tròn tròn, mặt như con mèo con khiến anh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Sáng hôm sau, trời vừa tảng sáng, Cố Trường Khanh như bình thường, thức giấc dậy tập thể dục.
Cô mở cửa phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, vừa định khóa cửa lại rồi đi thì cửa phòng Phùng Tước mở ra, anh thò đầu ra:
– Trường Khanh, sớm như vậy em đi đâu?
Anh nhìn bộ đồ thể thao trên người cô, cười nói:
– Đi tập thể dục buổi sáng sao? Vừa khéo anh cũng muốn đi, em chờ anh một lát.
Anh nghĩ nghĩ rồi dứt khoát mở cửa phòng ra:
– Em cứ vào đây chờ một chút đi!
Tuy anh cố ý dùng cửa che đi nhưng Cố Trường Khanh vẫn thấy được anh mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và chiếc quần đùi in những hình tứ giác đủ sáu màu, đều là kiểu rất bình thường, hẳn là quần áo khi ngủ, xem ra là vừa mới thức dậy.
Phùng Tước không đợi cô trả lời đã đi vào, mở rộng cửa, Cố Trường Khanh đành phải đi theo vào.
Cố Trường Khanh vào phòng khách, giọng nói của Phùng Tước truyền đến từ phòng ngủ:
– Em ngồi đợi một chút, anh sắp xong rồi đây.
Cố Trường Khanh đứng ở giữa phòng khách nhìn quanh, phòng thu dọn rất gọn gàng, sàn nhà cũng rất sạch sẽ, mặc kệ là vật gì dường như cũng đều có một vị trí cố định, gần như là không có đồ trang trí gì, chỉ có một bức ảnh gia đình trên mặt bàn.
Cố Trường Khanh đi qua, cầm lấy bức ảnh lên xem, viền đỏ, lớp thủy tinh bên ngoài rất sạch. Trong ảnh có năm người, ngồi đằng trước là một đôi vợ chồng già, đằng sau là đôi nam nữ tuổi trung niên, Phùng Tước đứng sau hai người đó, hai tay khoác hai bên vai bọn họ, người phụ nữ trung niên đó còn vươn tay ra nắm tay anh.
Ngoài ông cụ kia, bốn người còn lại đều cười rất tươi, khuôn mặt giống nhau như đúc, ông cụ kia tuy trông nghiêm túc nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Bức ảnh này khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc vô cùng, Cố Trường Khanh cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.
– Đây đều là người nhà anh.
Giọng nói của Phùng Tước từ phía sau truyền đến, anh đi đến bên cô, đón lấy bức ảnh trong tay cô rồi chỉ chỉ từng người ai là ai, cuối cùng nói:
– Đây là hôm trước khi đi chụp ở phòng khách nhà anh. Bà nội anh còn dặn phải đặt ở nơi nào dễ nhìn nhất, hơn nữa mỗi ngày phải nhìn ít nhất là năm lần.
Cố Trường Khanh nhìn nhìn bức ảnh kia lại nhìn nhìn gương mặt tươi cười của anh, nhẹ nhàng nói:
– Anh Phùng Tước, anh thật hạnh phúc…
Ảnh gia đình cô cũng có, ông ngoại, cha mẹ và cô đều đang cười dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, bất kể là cái gì cũng đều là giả, nụ cười ấy khiến cô cảm thấy châm chọc. Cô sớm đã lén cắt đầu Khổng Khánh Tường đi nhưng cắt đi rồi lại thiếu mất một góc, vẫn khiến người ta cảm thấy buồn bã.
Sự hâm mộ và cô đơn trong mắt Cố Trường Khanh rõ ràng như vậy khiến cho Phùng Tước nao nao. Lúc này mới nhớ, hôm qua hình như không thấy ảnh gia đình ở nhà cô… Anh vốn định hỏi nhưng trực giác nói cho anh biết tốt nhất là không nên hỏi gì cả.
Anh buông bức ảnh trong tay xuống:
– Chúng ta đi thôi.
Lúc gần đi, Cố Trường Khanh lại nhìn qua bức ảnh kia một cái, nụ cười hạnh phúc như vậy… thật sự là đáng để hâm mộ…
Cảnh sắc Princeton u nhã rất hợp lòng người, đường cái sạch sẽ rộng lớn, bốn phía là những bụi cỏ xanh um, dòng sông trong veo uốn quanh thành phố nhỏ, lẳng lặng chạy xuôi. Bọn họ chạy dọc theo con đường nhỏ, Phùng Tước mặc chiếc áo phông màu vàng, quần sooc đen, giày thể thao trắng. Theo động tác của anh, cơ bắp cả người đều căng lên, có khi còn thấy được cả đường gân nổi lên càng khiến làn da sáng bóng như đồng, dáng người cao lớn của anh như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, tuấn tú đến độ khiến người ta nhìn mà lóa mắt.
Dọc đường đi gặp khá nhiều thiếu nữ trẻ, bất kể là màu da gì, người nước nào cũng đều đánh mắt về phía anh, có cô nàng đi xa rồi vẫn còn không ngừng quay đầu lại. Nếu không thấy bên cạnh anh có bạn gái thì chỉ sợ sớm đã dính lên rồi. Nhưng Phùng Tước như không hề hay biết gì chuyện này bởi vì toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Cố Trường Khanh. Anh phát hiện một chuyện rất lạ, Cố Trường Khanh nhìn qua trông gầy gò nhỏ bé nhưng sức chịu đựng lại rất tốt, bọn họ chạy suốt một tiếng, anh mặt không đỏ, không thở dốc là vì từ nhỏ đến lớn đều có rèn luyện, hơn nữa còn từng trải qua sự huấn luyện ma quỷ trong quân đội, chút chuyện này với anh chỉ như trò trẻ con.
Nhưng Cố Trường Khanh ở bên cũng như chẳng có chuyện gì, cũng rất không đơn giản. Hơn nữa, anh tăng tốc thì cô cũng tăng tốc theo, anh chậm lại cô cũng chậm lại, không nhanh không chậm, bắt kịp rất tự nhiên, như thể còn chưa dùng hết sức.
Tuy rằng nhìn qua cô không mạnh mẽ nhưng cơ bắp rất săn chắc, dáng người cân xứng, đường cong cơ thể rất đẹp.
Cuối cùng, tinh thần cô vẫn thoải mái chẳng chút mệt mỏi, Phùng Tước không nhịn được mà khen một câu:
– Không tồi!
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh rồi nhướng mày, ánh mắt sáng bừng như thể rất đắc ý.
Phùng Tước mỉm cười, anh thích cô như vậy.
Chạy bộ buổi sáng xong, hai người ăn sáng ở một cửa hàng bên cạnh đó. Bữa sáng ở đây rất đơn giản, chẳng qua chỉ là sữa, sandwich, trứng gà, chân giò hun khói, bánh trái… Từ sau khi được sống lại, Cố Trường Khanh luôn cố gắng ăn trứng gà, hai năm nay sức khỏe tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn cố ý rèn luyện nên cô đã không còn bị dị ứng với trứng gà nữa. Cùng lắm chỉ là bị mẩn đỏ lên thôi.
Lúc ăn sáng, Cố Trường Khanh hỏi Phùng Tước:
– Sao anh đến đây sớm vậy? Không phải đến tháng 9 mới khai giảng sao?
Lúc nói chuyện, Phùng Tước đang uống café, nghe cô hỏi vậy thì không cẩn thận bị sặc, ho khan hai tiếng. Cố Trường Khanh đưa giấy ăn cho anh. Anh lau miệng rồi mới nói:
– Đến sớm một chút có thể… làm quen với hoàn cảnh… về mặt ngôn ngữ cũng phải rèn luyện.
Cố Trường Khanh gật gật đầu, cũng không hoài nghi. Phùng Tước nhìn cô một cái, nhẹ nhàng thở ra.
– Còn em? Sao không về? Dỗi gia đình sao?
Anh biết tết âm lịch vừa rồi cô không về, tuy không hợp với mẹ kế nhưng còn cha thì sao? Cha vẫn là người thân mà.
Cố Trường Khanh cúi đầu cắn một miếng trứng gà:
– Mẹ kế vừa sinh em bé, cha sợ em mang mầm bệnh bò điên về nên bảo em nghỉ hè ở đây không về.
Cô lại uống một ngụm sữa như thể chẳng có chuyện gì nhưng tay bưng tách café của Phùng Tước lại khẽ run lên.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu cười khẽ:
– Sao anh phải tỏ vẻ như thế, chẳng qua là không về nhà mà thôi, đâu có phải là tận thế. Ở đây cũng tốt lắm, có thời gian thì đi du lịch.
Phùng Tước thấy cô thoải mái như vậy thì cũng cười cười:
– Đúng, có thể nhân thời gian này đi thăm thú khắp nơi.
Anh nhìn cô một cái:
– Đúng rồi, em có quen đường ở New York không?
– Đi qua đó nhiều lần rồi, không thể nói là quen nhưng những cảnh nổi tiếng thì đều đã đi qua.
Phùng Tước cười:
– Hay quá, ngày mai chúng ta đi New York đi, anh vừa tới, không quen lắm, em làm hướng dẫn viên cho anh nhé.
Cố Trường Khanh nghe câu này thì buông dao nĩa trong tay rồi dựa vào thành ghế, nhìn thẳng vào anh.
Tối hôm qua Phùng Tước quay về rồi cô vẫn luôn suy nghĩ bọn họ nên cư xử với nhau thế nào. Anh ở ngay cách vách, về sau chắc chắn sẽ thường xuyên chạm mặt, chuyển đi thì lại quá lộ liễu, không tốt lắm nhưng nếu cứ phát triển như vậy thì dường như cũng không ổn.
Bởi vì từ trước kia cô đã phát hiện anh có một tình cảm khó hiểu với cô nhưng cô biết, chút tình cảm này không thể thay đổi được nguyên tắc làm người của anh. Nhưng trong mắt cô, về sau những chuyện tương tự như chuyện của Khổng Ngọc Phân cô nhất định vẫn sẽ phải làm.
Anh đã từng nói, anh không ủng hộ thủ đoạn của cô. Anh có thể hiểu cô lúc này bởi vì cô tuổi còn nhỏ, có thể nể tình nhưng liệu có hiểu cho cô đến lần thứ hai, thứ ba nữa không? Cô cũng không mong hết lần này đến lần khác phải nghe anh dạy bảo, sợ nhất có thể vì anh mà thành rắc rối lớn, làm hỏng kế hoạch của cô.
Nhưng bảo cô nói ngọn nguồn cho anh biết thì cô lại càng không muốn. Cho đến bây giờ cô cũng chỉ nói ra cho Lý Giai biết bởi vì lúc ấy cô thực sự cần một đồng minh tin cậy nhưng phải nói cho đối phương biết tính nguy hiểm của sự việc, hơn nữa cô có thể tuyệt đối tin tưởng Lý Giai. Ngay cả Từ Khôn cô còn không nói thì sao có thể nói cho người trước mặt vốn không thân quen, hơn nữa rõ ràng là sẽ không chấp nhận thủ đoạn của cô?
Trông mong vào sự thấu hiểu của anh để giúp cô? Dựa vào cái gì để anh phải làm vậy? Sức quyến rũ của mình? Cô không định mạo hiểm như vậy.
Cho nên có một số việc phải nói cho rõ đã.
– Anh Phùng Tước, anh thực sự vẫn muốn làm bạn với em? Cố Trường Khanh nhìn anh hỏi.
Phùng Tước cười nói:
– Không phải anh đã nói sao? Bạn bè là chuyện cả đời.
Cố Trường Khanh nói rất thật:
– Nhưng em không thể chắc chắn, những chuyện sau này em làm sẽ hợp với tâm ý, yêu cầu của anh.
Phùng Tước buông dao nĩa trong tay:
– Không cần phù hợp với tâm ý, yêu cầu của anh, anh cũng không bá đạo như vậy, chỉ cần những chuyện em làm là đúng thì được rồi.
– Nhưng đúng sai còn phụ thuộc vào ý thức chủ quan của mỗi người, có lẽ đúng sai của chúng ta không giống nhau.
– Em muốn nói gì?
Cố Trường Khanh ngồi thẳng dậy, nhìn anh:
– Anh Phùng Tước, em biết có thể làm bạn với anh có lẽ rất nhiều người cầu còn không được, lời tiếp theo của em có lẽ anh sẽ cho rằng em không biết tốt xấu nhưng em cho rằng giữa bạn bè không nên bị thân phận ước thúc, em có quyền nói ra yêu cầu của bản thân với anh.
Tay đặt trên bàn của Phùng Tước nắm lại, nhíu nhíu mày:
– Em nói đi, dù sao những chuyện khiến anh ngạc nhiên cũng không phải em mới chỉ làm một hai lần.
– Nếu anh Phùng Tước thực sự muốn làm bạn với em, như vậy, về sau bất kể em làm gì, bất kể có phù hợp với ý của anh hay không thì anh cũng đừng quản, nếu anh không nhìn được thì có thể tuyệt giao, có thể vĩnh viễn không để ý đến em nữa nhưng đừng có ý định dạy dỗ em, lại càng không được đem chuyện em nói cho anh vì tin anh cho bất kì ai khác, cho dù anh không thuận mắt thì cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng. Nếu anh không làm được thì cứ nói thẳng cho em biết, ngày mai em sẽ tìm phòng khác, em sẽ chuyển đi ngay.
Cố Trường Khanh nói hết một hơi, không hề hoảng hốt vì thân phận của đối phương. Thực ra chỉ là cô dựa vào sự hiểu biết của mình về anh, biết anh là người chính trực, sẽ không vì chút chuyện này mà làm gì cô. Cùng lắm là không để ý đến cô nữa, thế cũng chẳng có gì.
Nghe xong, Phùng Tước trợn mắt há hốc mồm, mỉm cười hai tiếng.
Cô bé này, lúc đối mặt với anh sao có thể tự tin như vậy? Chẳng lẽ cô không biết rằng có quan hệ tốt với mình thì sẽ có được bao nhiêu lợi ích sao? Như là chuyện của Từ Khôn lúc trước, cũng phải giữ quan hệ tốt với anh thì mới có cơ hội lợi dụng anh, đổi lại làm bất kì ai thì sao có thể so đo như vậy? Nghe lời anh, dỗ dành anh còn không kịp nhưng trong mắt cô, mình lại thành một kẻ có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao…
Không ngờ mình lại cứ muốn ở bên cô như vậy…
Thực sự lòng Phùng Tước cảm thấy không hề thoải mái, cũng không thể trách anh, được người chiều chuộng đã quen rồi.
Cố Trường Khanh thấy anh không nói gì, nghĩ anh mất hứng, cô gật gật đầu:
– Em hiểu rồi, mai em sẽ chuyển đi.
Nói xong lấy tiền đã chuẩn bị ra đặt lên bàn rồi chuẩn bị bước đi.
Vừa đứng dậy thì Phùng Tước đã khẽ quát một tiếng:
– Ngồi xuống!
Cố Trường Khanh nhìn anh không hề nhúc nhích.
Phùng Tước ngẩng đầu, nhìn cô, tức giận cười cười:
– Anh biết rồi, anh đồng ý, em lợi hại, anh lại cứ muốn làm bạn với em đó, được chưa?
Nhìn vẻ vừa giận dữ lại vừa bất đắc dĩ của anh, Cố Trường Khanh không nhịn được mà bật cười, cô ngồi xuống nhìn anh rồi nhẹ giọng nói:
– Thời gian này em sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí cho anh, đưa anh đi khắp nơi, ở New York có chỗ nào hay em đều biết.
Phùng Tước vốn không thoải mái nhưng nhìn thấy nụ cười có chút lấy lòng của cô, mắt tròn tròn, mặt như con mèo con khiến anh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.