Mấy ngày sau đó, Cố Trường Khanh tuân thủ lời hứa, đưa Phùng Tước đi khắp New York du ngoạn.
Khi đến Mỹ, Phùng Tước đã mua một chiếc Honda, ở đây anh cũng chẳng thể kiên trì chỉ dùng hàng nội nữa. Nhưng Cố Trường Khanh phát hiện anh là người vô cùng khiêm tốn, bất luận là ăn, mặc, ở, đi lại đều không quá cầu kỳ. Chẳng lẽ anh không mua nổi Porche, Ferrari? Không mặc được Armani, Versace? Không đến mức đó chứ….
Cố Trường Khanh từng hỏi vì sao anh lại chọn Honda, Phùng Tước đáp lời:
– Công ty sản xuất ô tô của Nhật này có thể chiếm thị phần lớn ở đất nước sản xuất ô tô như Mỹ thế này là rất giỏi rồi, anh cũng muốn nhìn xem xe của bọn họ rốt cuộc có ưu điểm gì. Từ sản phẩm của một công ty có thể học được rất nhiều điều. Em xem chiếc Honda này, ngay từ đầu cũng không phải đã được người Mỹ chấp nhận nhưng nó không ngừng cải tiến, không ngừng phát minh, sáng tạo nên mới trở thành hãng Honda như bây giờ, đứng vững được trong thị trường Mỹ.
Phùng Tước cười nói:
– Anh rất phục những công ty biết phấn đấu tiến lên, càng hi vọng các xí nghiệp Trung Quốc chúng ta có thể gia nhập vào những xí nghiệp nổi tiếng thế giới như vậy.
Cố Trường Khanh thường xuyên nghe anh nhắc đến việc này, biết anh cũng không phải là dạng công tử vô công rồi nghề, cô thấy được anh là người có khát vọng, hơn nữa lại thêm bối cảnh, gia thế như vậy, cô cảm thấy tương lai của anh hẳn là sẽ rất sáng lạn.
Ngày nào Cố Trường Khanh cũng cùng Phùng Tước rong ruổi khắp nơi trên chiếc Honda này.
Hôm sau, bọn họ đến công viên trung tâm của New York, đi đến đài phun nước xem những giọt nước trong veo như thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn từng đàn thiên nga kết đôi. Phùng Tước rất thích chụp ảnh cho cô, anh nhân lúc cô không chú ý mà chụp được rất nhiều những bức ảnh rất tự nhiên của cô, cô vươn tay đón lấy những giọt nước từ đài phun nước, trên gương mặt là nụ cười vui vẻ trẻ thơ, cô cho thiên nga ăn nhưng khi thiên nga định mổ vào tay cô thì cô lại hoảng sợ chạy trối chết, chật vật không thể tưởng tượng nổi. Vẻ mặt hoảng hốt của cô thực sự rất thú vị. Cô vươn tay vào trong nước đùa giỡn, cảm nhận sự mát mẻ trong lành của làn nước, vẻ mặt hiện rõ nụ cười thích chí, sau đó cô lại phát hiện anh mất tích, vội vã tìm kiếm xung quanh, mày nhíu chặt rất lo lắng đến khi tìm được anh rồi, sắc mặt cô thoải mái, mặt mày hớn hở. Tất cả những vẻ mặt, nụ cười ấy đều bị anh lén giữ lại trong máy ảnh.
– Anh đi đâu? Em sợ anh lạc đường.
Cố Trường Khanh đi qua phía anh.
Phùng Tước nhìn cô, lòng bỗng nảy ra một chủ ý, anh quay lại đưa máy ảnh cho một đôi người Mỹ, dùng tiếng Anh nhờ bọn họ chụp ảnh giúp, sau đó kéo Cố Trường Khanh đi đến bên đài phun nước.
Cố Trường Khanh cười cười không từ chối, chụp một bức ảnh cũng chẳng có gì.
Hai người đứng trước đài phun nước, anh nắm tay cô không buông, lòng bàn tay vừa nóng vừa ướt. Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn anh, phát hiện tai anh đỏ hồng. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh không quay đầu, nắm tay cô thật chặt, người hơi cứng lại.
Là lo lắng sao? Cố Trường Khanh không nhịn được cười.
Hai người nắm tay, cách ra một đoạn.
Đôi nam nữ người Mỹ nhìn bọn họ, lớn tiếng cười nói:
– Lại gần một chút, gần một chút.
Phùng Tước nắm chặt tay, bàn tay càng ẩm ướt, anh bước một bước nhỏ về phía cô.
Cố Trường Khanh chỉ cười cười, không hiểu sao nhìn anh thế này cô lại không thể nhịn được cười.
Đôi nam nữ kia chẳng biết là có cố ý đùa bọn họ hay không mà lại lớn tiếng nói:
– Gần thêm chút nữa.
Cố Trường Khanh cố ý không nhúc nhích để xem anh làm thế nào, anh dường như có hơi quẫn, tai càng đỏ hồng, lại tới gần thêm vài bước, vẫn không quay đầu lại.
– Chưa đủ gần, chưa đủ gần.
Đối phương vẫn còn gào thét. Lần này Cố Trường Khanh bước qua, cô buông tay anh, tiến đến gần, ôm lấy cánh tay anh rồi khẽ dựa lên vai anh. Người anh khẽ run lên, quay đầu lại nhìn cô, làn da rám nắng hơi ửng đỏ, anh mỉm cười, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới ánh mặt trời, dường như vô cùng vui mừng.
Cố Trường Khanh nhìn nụ cười của anh, lòng nóng lên, không nhịn được cũng mỉm cười.
Cậu thanh niên người Mỹ vội chụp ảnh.
Khoảnh khắc xinh đẹp và ấm áp.
Rời khỏi đài phun nước, hai người lại qua vườn bách thú, bọn họ xem hải cẩu biểu diễn, con hải cẩu cả người bóng loáng đang chơi đùa trong bể bơi, có đôi khi tâm tình tốt thì sẽ lên giả sơn chơi đùa, tạo dáng khiến du khách nhìn đều rất hưng phấn. Sau đó xem chim cánh cụt, gấu Bắc Cực, cách ly một đoạn, con gấu Bắc Cực khổng lồ như con thú nhồi bông trông thật đáng yêu.
Lúc mệt mỏi, bọn họ ngồi trên thảm cỏ nghỉ ngơi, nơi đó có những gốc đại thụ lớn, gió lạnh mơn man, ngồi trên thảm cỏ mềm mại thật thoải mái.
Trong lúc này, Phùng Tước đột nhiên biến mất một lúc, không lâu sau anh đã xách một túi to quay về. Sau đó ngồi đối diện cô, lấy đồ trong túi ra:
– Anh nghĩ chắc em cũng khát rồi nhưng lúc đi quên hỏi em thích uống gì nên anh mua vài loại, có nước khoáng, Coca, café, sữa, nước trái cây… em thích uống loại nào?
Anh đặt những chai đồ uống trước mặt cô thành một hàng để cô lựa chọn. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, mỉm cười rồi cầm lấy chai nước khoáng:
– Cảm ơn, em cũng đang khát.
Cô mở ra uống mấy ngụm, đôi môi khô có nước thấm vào trở nên mềm mại, vẻ mặt thỏa mãn. Phùng Tước ở bên lẳng lặng nhìn, ý cười bên môi càng lúc càng sâu, lòng tràn ngập sự vui mừng.
– Anh còn mua cả thịt bò khô nữa, bánh bích quy, bánh mỳ, em có muốn ăn chút gì không?
Phùng Tước đặt mọi thứ ra trước mặt Cố Trường Khanh, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thản nhiên, vẻ tuấn tú sáng lạn, vẻ dịu dàng quan tâm như vậy chẳng những hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều cô gái bên cạnh mà còn khiến Cố Trường Khanh trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người. Nhưng hai người đều không hay biết rằng mình đã trở thành tiêu điểm nơi đây.
Trong ánh mắt chờ mong của Phùng Tước, Cố Trường Khanh cầm chiếc bánh mỳ, lại đưa cho Phùng Tước lon Coca và một chiếc bánh:
– Anh cũng ăn chút gì đi.
Phùng Tước cười đón lấy, hai người ngồi ăn chút đồ đơn giản rồi lại nằm xuống thảm cỏ nghỉ ngơi.
Hai người nằm song song, gối đầu lên hai tay, cách nhau một khoảng.
Cây cối um tùm che đi ánh nắng mặt trời, có tia sáng dịu dàng len lỏi qua những kẽ lá chiếu xuống, tạo nên ánh sáng rực rỡ trên đầu bọn họ.
Hai người đều yên lặng, không ai nói gì, nhìn qua kẽ lá lên bầu trời xanh biếc, thảm cỏ mượt có làn gió nhẹ thổi qua khiến lớp cỏ mềm cọ cọ lên làn da bọn họ, cảm giác có chút ngứa ngáy.
Sau đó Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn Phùng Tước ở bên cạnh.
Phùng Tước lẳng lặng nằm đó, mắt hơi khép lại. Ở góc độ này, Cố Trường Khanh vừa vặn nhìn rõ sườn mặt hoàn mỹ của anh, một tia sáng nho nhỏ vừa vặn chiếu lên trán anh khiến mấy sợi tóc trên trán anh nhuộm thành màu vàng, mũi anh rất thẳng, mũi rất cao như đang tỏa sáng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Viền môi anh hơi thâm khiến khi không cười có vẻ rất cứng nhắc lạnh lùng, môi dưới hơi dày, khi anh cười lên sẽ tạo nên một đường cong hoàn mỹ, có cảm giác thật dịu dàng…
Phùng Tước như cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi quay đầu, sau đó mở mắt lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như hai hòn đá quý đang lấp lánh.
Sâu trong ánh mắt đó là gương mặt bình tĩnh của cô.
Sau đó anh mỉm cười, nụ cười thản nhiên như ánh sáng mặt trời, có sức mạnh kinh tâm động phách, chậm rãi chiếu vào lòng cô.
Ấm áp, vui vẻ.
Bên cạnh có đủ mọi tiếng động, tiếng cười, tiếng khóc của trẻ con, tiếng chó sủa vui vẻ, còn có cả tiếng của những con vật từ xa vọng lại, tiếng chim hót véo von và cả tiếng ghita từ đâu truyền đến.
Tất cả hòa lại tạo nên bản nhạc tuyệt vời.
Cuộc đời sáng bừng, tươi đẹp.
Sau đó cô cũng cười.
Rời khỏi vườn bách thú, bọn họ còn đến vườn dâu tây, qua đài quan sát thiên văn, mỗi nơi đều in dấu chân của bọn họ, mỗi nơi đều giữ lại tiếng cười của hai người, bọn họ cùng nhau nặn tượng, cùng xem băng đăng, nhìn thấy chuyện vui thì cùng cười lớn.
Sau đó lúc hoàng hôn hai người lại đi cưỡi ngựa, cùng ngồi chung một yên ngựa, anh cầm dây cương, hai tay bảo vệ cô rất chắc chắn không để cô ngã xuống. Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, nghe được tiếng tim anh đập thình thịch.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi thì bọn họ mới trở về, Phùng Tước lái xe, trong xe bật một bản nhạc nhẹ nhàng, bọn họ thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm, sau đó cô dựa vào cửa sổ mà ngủ gật, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt bình tĩnh của cô khiến khuôn mặt thanh lệ ấy nhuộm đẫm trong tầng ánh sáng thật đẹp đến độ khiến người ta lóa mắt. Anh cười cười dừng xe, lấy miếng chống nắng dán vào cửa sổ của cô để che nắng cho cô. Sau đó lại kéo chỗ ngồi của cô về đằng sau một chút cho cô được ngủ thoải mái. Thấy có một lọn tóc phủ lên mặt cô, anh lại vươn tay cẩn thận vuốt ra sau tai cho cô rồi cuối cùng khẽ tắt nhạc. Thấy cô vẫn ngủ say thì lại cười cười.
– Đúng là trẻ con…
Giọng nói trầm trầm lộ ý chiều chuộng.
Sau đó anh lại chậm rãi lái xe về nhà.
Mấy ngày sau đó bọn họ còn đến Manhattan với những dãy nhà chọc trời, đến quảng trường thời đại, đến nhà hát Broadway còn đi xem nữ thần tự do nữa.
Bọn họ đi dạo phố, thưởng thức văn hóa đường phố của Mỹ, nhấm nháp đủ loại đồ ăn, mỗi ngày đều vui vẻ vô lo vô ưu như vậy, tràn ngập niềm vui. Hai người cũng nhờ đó mà quan hệ càng ngày càng tốt, như lúc sang đường, Phùng Tước có thể tự nhiên cầm tay Cố Trường Khanh mà không hề bối rối. Hôm đó, hai người đi chơi ở New York, Cố Trường Khanh không cẩn thận bị trẹo chân khiến Phùng Tước luôn tự trách mình mãi.
Mấy ngày sau đó, Cố Trường Khanh tuân thủ lời hứa, đưa Phùng Tước đi khắp New York du ngoạn.
Khi đến Mỹ, Phùng Tước đã mua một chiếc Honda, ở đây anh cũng chẳng thể kiên trì chỉ dùng hàng nội nữa. Nhưng Cố Trường Khanh phát hiện anh là người vô cùng khiêm tốn, bất luận là ăn, mặc, ở, đi lại đều không quá cầu kỳ. Chẳng lẽ anh không mua nổi Porche, Ferrari? Không mặc được Armani, Versace? Không đến mức đó chứ….
Cố Trường Khanh từng hỏi vì sao anh lại chọn Honda, Phùng Tước đáp lời:
– Công ty sản xuất ô tô của Nhật này có thể chiếm thị phần lớn ở đất nước sản xuất ô tô như Mỹ thế này là rất giỏi rồi, anh cũng muốn nhìn xem xe của bọn họ rốt cuộc có ưu điểm gì. Từ sản phẩm của một công ty có thể học được rất nhiều điều. Em xem chiếc Honda này, ngay từ đầu cũng không phải đã được người Mỹ chấp nhận nhưng nó không ngừng cải tiến, không ngừng phát minh, sáng tạo nên mới trở thành hãng Honda như bây giờ, đứng vững được trong thị trường Mỹ.
Phùng Tước cười nói:
– Anh rất phục những công ty biết phấn đấu tiến lên, càng hi vọng các xí nghiệp Trung Quốc chúng ta có thể gia nhập vào những xí nghiệp nổi tiếng thế giới như vậy.
Cố Trường Khanh thường xuyên nghe anh nhắc đến việc này, biết anh cũng không phải là dạng công tử vô công rồi nghề, cô thấy được anh là người có khát vọng, hơn nữa lại thêm bối cảnh, gia thế như vậy, cô cảm thấy tương lai của anh hẳn là sẽ rất sáng lạn.
Ngày nào Cố Trường Khanh cũng cùng Phùng Tước rong ruổi khắp nơi trên chiếc Honda này.
Hôm sau, bọn họ đến công viên trung tâm của New York, đi đến đài phun nước xem những giọt nước trong veo như thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn từng đàn thiên nga kết đôi. Phùng Tước rất thích chụp ảnh cho cô, anh nhân lúc cô không chú ý mà chụp được rất nhiều những bức ảnh rất tự nhiên của cô, cô vươn tay đón lấy những giọt nước từ đài phun nước, trên gương mặt là nụ cười vui vẻ trẻ thơ, cô cho thiên nga ăn nhưng khi thiên nga định mổ vào tay cô thì cô lại hoảng sợ chạy trối chết, chật vật không thể tưởng tượng nổi. Vẻ mặt hoảng hốt của cô thực sự rất thú vị. Cô vươn tay vào trong nước đùa giỡn, cảm nhận sự mát mẻ trong lành của làn nước, vẻ mặt hiện rõ nụ cười thích chí, sau đó cô lại phát hiện anh mất tích, vội vã tìm kiếm xung quanh, mày nhíu chặt rất lo lắng đến khi tìm được anh rồi, sắc mặt cô thoải mái, mặt mày hớn hở. Tất cả những vẻ mặt, nụ cười ấy đều bị anh lén giữ lại trong máy ảnh.
– Anh đi đâu? Em sợ anh lạc đường.
Cố Trường Khanh đi qua phía anh.
Phùng Tước nhìn cô, lòng bỗng nảy ra một chủ ý, anh quay lại đưa máy ảnh cho một đôi người Mỹ, dùng tiếng Anh nhờ bọn họ chụp ảnh giúp, sau đó kéo Cố Trường Khanh đi đến bên đài phun nước.
Cố Trường Khanh cười cười không từ chối, chụp một bức ảnh cũng chẳng có gì.
Hai người đứng trước đài phun nước, anh nắm tay cô không buông, lòng bàn tay vừa nóng vừa ướt. Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn anh, phát hiện tai anh đỏ hồng. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh không quay đầu, nắm tay cô thật chặt, người hơi cứng lại.
Là lo lắng sao? Cố Trường Khanh không nhịn được cười.
Hai người nắm tay, cách ra một đoạn.Đôi nam nữ người Mỹ nhìn bọn họ, lớn tiếng cười nói:
– Lại gần một chút, gần một chút.
Phùng Tước nắm chặt tay, bàn tay càng ẩm ướt, anh bước một bước nhỏ về phía cô.
Cố Trường Khanh chỉ cười cười, không hiểu sao nhìn anh thế này cô lại không thể nhịn được cười.
Đôi nam nữ kia chẳng biết là có cố ý đùa bọn họ hay không mà lại lớn tiếng nói:
– Gần thêm chút nữa.
Cố Trường Khanh cố ý không nhúc nhích để xem anh làm thế nào, anh dường như có hơi quẫn, tai càng đỏ hồng, lại tới gần thêm vài bước, vẫn không quay đầu lại.
– Chưa đủ gần, chưa đủ gần.
Đối phương vẫn còn gào thét. Lần này Cố Trường Khanh bước qua, cô buông tay anh, tiến đến gần, ôm lấy cánh tay anh rồi khẽ dựa lên vai anh. Người anh khẽ run lên, quay đầu lại nhìn cô, làn da rám nắng hơi ửng đỏ, anh mỉm cười, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới ánh mặt trời, dường như vô cùng vui mừng.
Cố Trường Khanh nhìn nụ cười của anh, lòng nóng lên, không nhịn được cũng mỉm cười.
Cậu thanh niên người Mỹ vội chụp ảnh.
Khoảnh khắc xinh đẹp và ấm áp.
Rời khỏi đài phun nước, hai người lại qua vườn bách thú, bọn họ xem hải cẩu biểu diễn, con hải cẩu cả người bóng loáng đang chơi đùa trong bể bơi, có đôi khi tâm tình tốt thì sẽ lên giả sơn chơi đùa, tạo dáng khiến du khách nhìn đều rất hưng phấn. Sau đó xem chim cánh cụt, gấu Bắc Cực, cách ly một đoạn, con gấu Bắc Cực khổng lồ như con thú nhồi bông trông thật đáng yêu.
Lúc mệt mỏi, bọn họ ngồi trên thảm cỏ nghỉ ngơi, nơi đó có những gốc đại thụ lớn, gió lạnh mơn man, ngồi trên thảm cỏ mềm mại thật thoải mái.
Trong lúc này, Phùng Tước đột nhiên biến mất một lúc, không lâu sau anh đã xách một túi to quay về. Sau đó ngồi đối diện cô, lấy đồ trong túi ra:
– Anh nghĩ chắc em cũng khát rồi nhưng lúc đi quên hỏi em thích uống gì nên anh mua vài loại, có nước khoáng, Coca, café, sữa, nước trái cây… em thích uống loại nào?
Anh đặt những chai đồ uống trước mặt cô thành một hàng để cô lựa chọn. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, mỉm cười rồi cầm lấy chai nước khoáng:
– Cảm ơn, em cũng đang khát.
Cô mở ra uống mấy ngụm, đôi môi khô có nước thấm vào trở nên mềm mại, vẻ mặt thỏa mãn. Phùng Tước ở bên lẳng lặng nhìn, ý cười bên môi càng lúc càng sâu, lòng tràn ngập sự vui mừng.
– Anh còn mua cả thịt bò khô nữa, bánh bích quy, bánh mỳ, em có muốn ăn chút gì không?
Phùng Tước đặt mọi thứ ra trước mặt Cố Trường Khanh, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thản nhiên, vẻ tuấn tú sáng lạn, vẻ dịu dàng quan tâm như vậy chẳng những hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều cô gái bên cạnh mà còn khiến Cố Trường Khanh trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người. Nhưng hai người đều không hay biết rằng mình đã trở thành tiêu điểm nơi đây.
Trong ánh mắt chờ mong của Phùng Tước, Cố Trường Khanh cầm chiếc bánh mỳ, lại đưa cho Phùng Tước lon Coca và một chiếc bánh:
– Anh cũng ăn chút gì đi.
Phùng Tước cười đón lấy, hai người ngồi ăn chút đồ đơn giản rồi lại nằm xuống thảm cỏ nghỉ ngơi.
Hai người nằm song song, gối đầu lên hai tay, cách nhau một khoảng.
Cây cối um tùm che đi ánh nắng mặt trời, có tia sáng dịu dàng len lỏi qua những kẽ lá chiếu xuống, tạo nên ánh sáng rực rỡ trên đầu bọn họ.
Hai người đều yên lặng, không ai nói gì, nhìn qua kẽ lá lên bầu trời xanh biếc, thảm cỏ mượt có làn gió nhẹ thổi qua khiến lớp cỏ mềm cọ cọ lên làn da bọn họ, cảm giác có chút ngứa ngáy.
Sau đó Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn Phùng Tước ở bên cạnh.
Phùng Tước lẳng lặng nằm đó, mắt hơi khép lại. Ở góc độ này, Cố Trường Khanh vừa vặn nhìn rõ sườn mặt hoàn mỹ của anh, một tia sáng nho nhỏ vừa vặn chiếu lên trán anh khiến mấy sợi tóc trên trán anh nhuộm thành màu vàng, mũi anh rất thẳng, mũi rất cao như đang tỏa sáng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Viền môi anh hơi thâm khiến khi không cười có vẻ rất cứng nhắc lạnh lùng, môi dưới hơi dày, khi anh cười lên sẽ tạo nên một đường cong hoàn mỹ, có cảm giác thật dịu dàng…
Phùng Tước như cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi quay đầu, sau đó mở mắt lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như hai hòn đá quý đang lấp lánh.
Sâu trong ánh mắt đó là gương mặt bình tĩnh của cô.
Sau đó anh mỉm cười, nụ cười thản nhiên như ánh sáng mặt trời, có sức mạnh kinh tâm động phách, chậm rãi chiếu vào lòng cô.
Ấm áp, vui vẻ.
Bên cạnh có đủ mọi tiếng động, tiếng cười, tiếng khóc của trẻ con, tiếng chó sủa vui vẻ, còn có cả tiếng của những con vật từ xa vọng lại, tiếng chim hót véo von và cả tiếng ghita từ đâu truyền đến.
Tất cả hòa lại tạo nên bản nhạc tuyệt vời.
Cuộc đời sáng bừng, tươi đẹp.
Sau đó cô cũng cười.
Rời khỏi vườn bách thú, bọn họ còn đến vườn dâu tây, qua đài quan sát thiên văn, mỗi nơi đều in dấu chân của bọn họ, mỗi nơi đều giữ lại tiếng cười của hai người, bọn họ cùng nhau nặn tượng, cùng xem băng đăng, nhìn thấy chuyện vui thì cùng cười lớn.
Sau đó lúc hoàng hôn hai người lại đi cưỡi ngựa, cùng ngồi chung một yên ngựa, anh cầm dây cương, hai tay bảo vệ cô rất chắc chắn không để cô ngã xuống. Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, nghe được tiếng tim anh đập thình thịch.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi thì bọn họ mới trở về, Phùng Tước lái xe, trong xe bật một bản nhạc nhẹ nhàng, bọn họ thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm, sau đó cô dựa vào cửa sổ mà ngủ gật, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt bình tĩnh của cô khiến khuôn mặt thanh lệ ấy nhuộm đẫm trong tầng ánh sáng thật đẹp đến độ khiến người ta lóa mắt. Anh cười cười dừng xe, lấy miếng chống nắng dán vào cửa sổ của cô để che nắng cho cô. Sau đó lại kéo chỗ ngồi của cô về đằng sau một chút cho cô được ngủ thoải mái. Thấy có một lọn tóc phủ lên mặt cô, anh lại vươn tay cẩn thận vuốt ra sau tai cho cô rồi cuối cùng khẽ tắt nhạc. Thấy cô vẫn ngủ say thì lại cười cười.
– Đúng là trẻ con…
Giọng nói trầm trầm lộ ý chiều chuộng.
Sau đó anh lại chậm rãi lái xe về nhà.
Mấy ngày sau đó bọn họ còn đến Manhattan với những dãy nhà chọc trời, đến quảng trường thời đại, đến nhà hát Broadway còn đi xem nữ thần tự do nữa.
Bọn họ đi dạo phố, thưởng thức văn hóa đường phố của Mỹ, nhấm nháp đủ loại đồ ăn, mỗi ngày đều vui vẻ vô lo vô ưu như vậy, tràn ngập niềm vui. Hai người cũng nhờ đó mà quan hệ càng ngày càng tốt, như lúc sang đường, Phùng Tước có thể tự nhiên cầm tay Cố Trường Khanh mà không hề bối rối. Hôm đó, hai người đi chơi ở New York, Cố Trường Khanh không cẩn thận bị trẹo chân khiến Phùng Tước luôn tự trách mình mãi.