– Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì bọn họ sao? Để mặc bọn họ làm chuyện xấu rồi vẫn được tiêu diêu tự tại?
Văn Kỳ Sơn cười lạnh:
– Cái đó lại chưa chắc!
Ông lấy trong túi áo trắng một bao thuốc lá, rút một cây, hít sâu một ngụm rồi nhả khói. Khói thuốc tràn đầy trong hơi thở của Cố Trường Khanh khiến lòng cô sinh ra sự thèm muốn.
Cô cố nhịn lại, tự nhủ với mình: Cả đời này quyết sẽ không ham mê những thú vui xấu như trước nữa.
Văn Kì Sơn phun ra một làn khói rồi mới nhớ ra Cố Trường Khanh vẫn còn ở bên cạnh, vội nhặt chiếc gạt tàn lên rồi dập thuốc.
– Tuy sự thật là thế nhưng Khổng Khánh Tường cũng có nhược điểm. Hắn ta khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, đương nhiên sẽ rất coi trọng. Khổng Khánh Tường làm ra những việc này nhất định sẽ chột dạ, chúng ta chỉ cần nắm giữ nhược điểm này của hắn ta để hắn cố kỵ, không thể muốn làm gì thì làm! Trước mắt có thể để hắn ta không dám lấy Khưu Uyển Di về! Về phần sau này chúng ta tính từ từ!
Dù sao Khổng Khánh Tường vẫn là cha của Cố Trường Khanh cho nên Văn Kì Sơn cũng không nói những lời đối phó với Khổng Khánh Tường gì gì đó.
Hai mắt Cố Trường Khanh sáng bừng, lòng có chút hi vọng:
– Chú Văn, phải làm gì đây?
Văn Kì Sơn xoay người vuốt tóc cô, hòa ái nói:
– Việc này chú sẽ xử lý, cháu cứ coi như không biết gì cả.
Rồi lại nói thêm:
– DNA của Khổng Khánh Tường và con gái ông ta, cháu có thể kiểm tra được thì là tốt nhất!
Ông rút tay về, vẻ mặt kiên nghị, quả quyết vô cùng. Khổng Khánh Tường, ông dám hại chết Cố Linh Lung, chúng ta chờ xem!
Cố Trường Khanh nghĩ tới ngày mai có thể gặp Khổng Ngọc Phân nên vội đồng ý. Lúc này cô đã kiên định hơn nhiều, chú Văn hành sự quyết đoán, chú nói được thì nhất định là được!
Cô nhìn chú Văn, diện mạo Văn Kì Sơn cương nghị, ngũ quan lộ rõ vẻ cứng cỏi, tuyệt đối không liên quan gì đến hai chữ “anh tuấn”, cũng không phải là kiểu khiến phụ nữu thích. Đương nhiên không bằng được Khổng Khánh Tường anh tuấn, phong lưu. Trong lòng Cố Linh Lung, Văn Kì Sơn là người anh đáng tin cậy nhưng Khổng Khánh Tường mới là người khiến bà yêu thương hết lòng.
Nhưng nếu lúc trước Cố Linh Lung lấy Văn Kì Sơn thì hẳn giờ bà đã sống rất hạnh phúc.
Cố Trường Khanh không nhịn được nói:
– Thực ra mẹ chẳng tinh mắt chút nào, chú Văn mới là người đáng để phó thác cả đời…
Văn Kì Sơn nhớ tới Cố Linh Lung, lòng chua xót, hoàn toàn không để ý rằng một cô gái 14 tuổi lại cảm khái như vậy. Một lát sau ông mới nói:
– Mẹ con như nàng công chúa, cô ấy luôn chờ mong hoàng tử, cháu xem, chú đâu phải là là hoàng tử…
Ông cười khổ rồi nói tiếp:
– Nhưng mẹ của con quả thực đã từng có thời gian vui vẻ, ông ngoại con cũng là thấy mẹ con hạnh phúc thì mới chịu đồng ý cho Linh Lung lấy Khổng Khánh Tường.
Cố Trường Khanh yên lặng hồi lâu, sau đó hừ nhẹ một tiếng:
– Nếu chỉ vì chút hạnh phúc ngắn ngủi mà phải trả giá cả một đời, như vậy… Cháu thà chẳng cần!
Văn Kì Sơn nhìn gương mặt lạnh lẽo khác thường của Cố Trường Khanh.
Chiều hôm sau, Khổng Ngọc Phân ngồi xe Khổng Khánh Tường đến đây. Thực ra Khưu Uyển Di có một chiếc Volkswagen, dựa vào tài lực của Khổng Khánh Tường không phải là không mua được xe tốt hơn cho bọn họ nhưng Khổng Khánh Tường chột dạ nên cũng không dám để cho bọn quá quá mức rêu rao.
Lần trước Khổng Ngọc Phân bị Cố Trường Khanh cười nhạo, lần này nói thế nào cũng không chịu để mẹ lái xe đến đây.
Hai người vào cửa, vú Dung và hai người hầu ra đón. Một người đón lấy cặp tài liệu trong tay Khổng Khánh Tường, một người giúp Khổng Khánh Tường cởi áo khoác.
Khổng Khánh Tường nói với vú Dung:
– Gọi tiểu thư xuống đi, nói Khưu tiểu thư đã đến.
Vú Dung chẳng thèm nhìn Khổng Ngọc Phân:
– Tiểu thư nói, nếu Khưu tiểu thư đến thì lên nhà đi!
Khổng Khánh Tường nhíu mày:
– Khưu tiểu thư tới là để giúp nó học thêm, sao có thể chậm trễ? Gọi tiểu thư xuống đi!
Dung mẹ bĩu môi, phàn nàn:
– Tiểu thư đang tập trung, lại gây rối chẳng phải sẽ khiến tiểu thư bị phân tâm?
Khổng Khánh Tường chán nản, trong những người hầu, ông muốn đuổi vú Dung đi nhất, đáng tiếc vú Dung đã về hưu, giờ là đến làm bạn với Cố Trường Khanh, có thể nói là khách của Cố Trường Khanh. Hơn nữa vú Dung lớn tuổi nhất, tùy tiện đuổi đi chỉ sợ sẽ bị người khác dị nghị.
Cũng may Khổng Ngọc Phân biết nhìn sắc mặt người khác, cô nói với Khổng Khánh Tường:
– Chú à, không sao đâu, cháu đi lên là được mà!
Khổng Khánh Tường càng cảm thấy con gái lớn hiểu chuyện hơn con gái nhỏ. Ông bình tĩnh gật đầu, Khổng Ngọc Phân liền theo vú Dung lên lầu.
Lúc lên lầu, vú Dung đi đằng trước bình thản nói:
– Tiểu thư nhà tôi rất sạch sẽ, không chịu được mùi mồ hôi. Khưu tiểu thư có cần đi tắm trước không?
Khiến Khổng Ngọc Phân giận đến suýt thì bước hụt.
Khổng Ngọc Phân hung hăng lườm vú Dung một cái nhưng ngay cả cha còn phải nể mặt bà ba phần thì cô có cách gì?
– Hôm nay tôi không có mồ hôi. Khưu Ngọc Phân nghiến răng nói.
– Vậy là tốt rồi. Vú Dung cười trộm.
Vú Dung vốn không thích Khưu Uyển Di, hôm qua lại thấy thái độ của Khưu Ngọc Phân với Cố Trường Khanh, trong lòng càng tức giận, muốn tranh giành với tiểu thư, còn dám tỏ thái độ với tiểu thư, bà sẽ là người đầu tiên không tha.
Bà sợ gì? Bà đã con cháu đề huề, lại chẳng phải dựa vào tiền lương này mà sống, cô gia thực sự đuổi bà đi bà cũng chẳng sợ!
Vú Dung đưa Khổng Ngọc Phân đến trước phòng Cố Trường Khanh, gõ cửa rồi nói:
– Tiểu thư, gia sư đến rồi!
Gia sư? Khổng Ngọc Phân giận đến không thở nổi.
Cố Trường Khanh ở trong cười trộm, cao giọng nói:
– Vào đi!
Vú Dung mở cửa ra, cho Khổng Ngọc Phân đi vào.
– Mang hai tách café lên nhé! Cố Trường Khanh dặn vú Dung.
Quay đầu thấy Khổng Ngọc Phân đang dài mặt đứng đó.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Sao trông Khưu tiểu thư không vui, có phải là không muốn dạy thêm? Không sao đâu, để em đi nói với cha là được.
Khổng Ngọc Phân vốn không muốn đến, dùng ngón chân cũng biết Cố Trường Khanh tuyệt đối sẽ không vui vẻ gì mới mình. Nhưng thứ nhất đây là cha dặn dò, với hai mẹ con cô mà nói, lời cha nói chính là thánh chỉ. Thứ hai mẹ đã nói với cô: “Chỉ có xây dựng quan hệ tốt với Trường Khanh, để Trường Khanh chấp nhận con thì sau này mọi người mới chấp nhận con. Nếu không con vĩnh viễn chỉ là con của mẹ, vĩnh viễn chỉ là con riêng mà thôi”.
“Mẹ, hôm qua mẹ cũng thấy đấy, nó rất đáng ghét”
“Vậy thì con càng phải nhẫn nại, nó càng đáng ghét thì con càng phải cố gắng. Không được nó chấp nhận thì để người khác đồng tình với con cũng không sai. Cứ gần gũi nó, với con sẽ chỉ có lợi chứ không thiệt đâu”.
Cho nên dù khó chịu cỡ nào thì vẫn đến đây. Nếu đã đến thì không thể dễ dàng đi được.
Khổng Ngọc Phân nhẫn nại đáp:
– Không phải, chị rất vui được giúp em học bài,
Lúc nói chuyện, cô nhìn quanh bốn phía, liếc mắt nhìn đã thấy chiếc giường cổ mấy trăm vạn mà mẹ từng nói.
Cố Trường Khanh nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt cô ta, cười nói:
– Đó là từ triều nhà Minh, là của một vị quận chúa.
Khổng Ngọc Phân nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, lòng khó chịu như bị kim đâm. Cô khẽ hừ nhẹ, đi đến bên Cố Trường Khanh, tùy ý liếc nhìn sách giáo khoa đại số trước mặt Cố Trường Khanh, lạnh lùng hỏi:
– Chỗ nào không hiểu?
Cố Trường Khanh chỉ chỉ vào một phương trình. Tuy rằng không muốn để lộ khuyết điểm của mình nhưng không biết là không biết, không cần phải giấu,
Khổng Ngọc Phân nhìn đề bài, nhướng mày:
– Đơn giản như vậy…
Cô liếc nhìn Cố Trường Khanh, trong mắt lộ rõ sự khinh thị, cuối cùng cũng tìm được điểm cân bằng. Đối phương ngoài họ Cố thì chẳng có phương diện nào bằng mình.
Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn cô.
Khưu Ngọc Phân nhớ tới lời mẹ nói, thu liễm bản thân, bắt đầu giảng giải cho Cố Trường Khanh.
Cô làm gì có lòng giúp đỡ Cố Trường Khanh thực sự, nói rất nhanh một lượt rồi hỏi:
– Đã hiểu chưa?
Tuy cô nói nhanh nhưng Cố Trường Khanh lại cố gắng lắng nghe, hơn nữa dù sao cũng đã 24 tuổi nêncũng nghe đã hiểu đại khái, nhưng cô cau mày lắc đầu:
– Chưa hiểu!
Khổng Ngọc Phân tức giận nhìn cô, nhẫn nại nói lại một lần, lúc này, vú Dung đưa café lên.
Nói xong, Khổng Ngọc Phân cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cô bưng tách café lên uống một ngụm, lại hỏi:
– Đã hiểu chưa?
Lúc này Cố Trường Khanh hoàn toàn đã hiểu nhưng vẫn lắc đầu nói:
– Chưa hiểu!
Khổng Ngọc Phân nhìn cô với vẻ xem thường, nói lại một lần nữa nhưng đáp án nhận được vẫn là chưa hiểu.
Khổng Ngọc Phân sao còn nhẫn nhịn được, lúc này nói:
– Sao em ngu thế!
Cố Trường Khanh chờ chính là những lời này!
Cô đứng phắt dậy, vung tay tát thẳng vào mặt Khổng Ngọc Phân, vừa nhanh vừa độc, đánh cho Khổng Ngọc Phân ngây người, khuôn mặt trắng như tuyết tập tức in rõ vết năm ngón tay.
Khổng Ngọc Phân còn chưa kịp phản ứng thì Cố Trường Khanh đã òa lên khóc rồi bưng mặt chạy ra ngoài.